Chương 13 : Thiên Tài Chân Chính.
Trên võ đài, sau giây phút sợ hãi Diệp Nhạn lại điên cuồng hơn trước.
"Chẳng trách, chẳng trách ngươi dám ứng chiến, nhưng mà cho dù ngươi tấn cấp Tiên Thiên đệ lục tầng thì đã làm sao chứ"
Diệp Nhạn gầm lên một tiếng giận dữ từ đáy lòng, hắn không thể tin được mọi chuyện đang xảy ra trước mắt, hắn vốn tưởng rằng, hôm nay có thể rửa sạch mọi sỉ nhục, nhưng hắn lại không ngờ rằng mọi chuyện lại không như hắn nghĩ mà lại xoay ra như thế này.
Hắn không cam lòng điên cuồng cười lớn, linh khí cả người bạo phát.
Trong lòng bàn tay của Diệp Nhạn, đầu sói màu xanh càng trở nên cường bạo, giống như một con hung lang muốn xông ra diệt hết tất cả.
"Lang Cắn Thức !" Hắn quát lên rồi lại hướng Diệp Khôn xông tới, hai tay lần lượt thay đổi biến hóa thành hình sói thật lớn hung tợn cắn tới Diệp Khôn.
"Không tốt" Diệp Nguyệt nguyên bản đang ngẩn người ra thấy vậy giật mình, theo bản năng muốn tiến lên phía trước ngăn cản, dù sao Tàn Lang Khiếu Nguyệt quyết chính là chiến kỹ tam phẩm của gia tộc, uy lực của nó nàng đã được nghe và chứng kiến qua, cho dù Diệp Khôn đã đạt được Tiên Thiên đệ lục tầng cũng không phải là đối thủ một kích này của Diệp Nhạn.
Hơn nữa, Diệp Khôn còn không tu luyện " Ngự Thú Tâm Kinh " bất luận về tu vi, thân thể hay thực lực chân chính đều có phần thua kém so với Diệp Nhạn.
Lúc này trên võ đài, Diệp Khôn vẫn bình tĩnh dị thường, đối mặt với thế công cuồng bạo của Diệp Khôn hắn vẫn duy trì t.ư thế như cũ, tai trái gác sau lưng, tai phải chầm chậm vươn ra.
"Hắn định dùng một tay để tiếp kích này sao, hắn chết chắc rồi" Dưới võ đài, Diệp Niên hốt hoảng kêu lên.
"Thế này là hắn tự tìm chết, hắn nhất định tu luyện Hỏa Hồ Chiến Kỹ cho dù cùng Tiên Thiên đệ lục tầng cũng không thể so sánh được với Tàn Lang Khiếu Nguyệt quyết của Diệp Nhạn" Diệp Bình cũng thấp giọng nói, hắn nhìn Diệp Khôn đầy ghen tị, hận chỉ muốn giống như Diệp Nhan kia, một đòn đánh cho Diệp Khôn sống dở chết dở.
"Ngươi chết chắc" Diệp Khôn mỉm cười.
Tam phẩm chiến kỹ thật sự mạnh, nhưng uy lực phát huy được mấy phần vẫn còn xem người sử dụng thao túng thế nào. Một kích của Diệp Nhạn nhìn vô cùng mạnh nhưng hắn chỉ cần liếc mắt qua cũng biết đối phương chỉ mới nắm giữ chiến kỹ được một ít bên ngoài mà thôi, ngay cả giai đoạn "Hình thú" cũng chưa đạt được.
Đối mặt với đối thủ ngu ngốc như vậy, một bàn tay cũng quá đủ rồi.
Hít sâu một hơi, trên người Diệp Khôn xuất hiện một cỗ lực lượng vô hình, linh quang màu đỏ trên tay điên cuồng tản ra, chính là linh khí nhưng bây giờ đã dần dần chuyển hóa thành ngọn lửa thực sự, bao lấy bàn tay phải của hắn.
Chợt hắn ngẩng đầu, đối mặt với Lang Căn Thức của Diệp Nhạn, tay phải vung mạnh.
"Hỏa Hồ Câu Trảo"
Một kích nhẹ nhàng rơi tay hắn, đâm thẳng vào hai tay Diệp Nhạn.
"Oanh!"
Một tiếng nổ truyền đến, tiếng gió gào thét, thổi xuống dưới đài làm cho mọi người đang quan sát không thể mở to mắt, nhưng mà ngay lúc này một bóng người nhanh bắn ngược trở lại đâm mạnh xuống bên cạnh võ đài.
Bóng người ấy chính là Diệp Nhạn.
Lúc này, vẻ mặt đắc ý lúc trước đã không còn chút gì nữa, miệng hắn rỉ máu, chống hai tay mềm nhũn muốn đứng lên nhưng không thể, lại ngã xuống.
Thắng bại đã phân!
Xung quanh võ đài hoàn toàn yên tĩnh, dường như sau khi chứng kiến màn tranh đấu kịch liệt này vẫn chưa kịp hoàn hồn.
Bên cạnh đám người này, Diệp Nguyệt ngơ ngắc nhìn Diệp Khôn đang ngạo nghễ đứng trên võ đài.
Nàng dụi hai mắt, không thể tin nổi.
Diệp Khôn vừa mới thể hiện là Thú Ý...
Thân thể mềm mại của nàng run lên nhè nhẹ, một lần nữa nàng khẳng định mình không có nhìn nhầm.
Chỉ có đạt tới Thú Ý giai đoạn mới có thể đem uy lực chân chính của Hỏa Hồ Chiến Kỹ bày ra như vậy.
Cũng chỉ có thể như thế mới có thể thoải mái đánh bại Tàn Lang Khiếu Nguyệt quyết của Diệp Nhạn.
Diệp Nguyệt phục hồi tinh thần, nhất thời hít vào một ngụm khí lạnh. Mười sáu tuổi tiến cấp Thông Kinh Cảnh, lại đem Hỏa Hồ chiến kỹ lĩnh ngộ tới cảnh giới Thú Ý, thiên phú tu luyện như thế này... "Thiên tài, chân chính thiên tài. Đây là phúc của Diệp gia, phải nhanh chóng báo cho phụ thân mới được"
Diệp Nguyệt quay đầu nhìn lại võ đài, cũng không kịp lại chúc mừng Diệp Khôn, vội vã chạy về hướng nội viện.
Mà lúc này mọi người trên quảng trường đã lấy lại tinh thần, thấy Diệp Nhạn ủ rũ quỳ rạp trên mặt đất như chó nhà có tang, còn Diệp Khôn thì quần áo tả tơi nhưng không bị chút thương tích nào, tiếng hô hào kinh ngạc không ngừng vang lên.
"Trời ạ, mười sáu tuổi, Tiên Thiên lục tầng, lại xuất hiện một thiên tài, không thua kém Diệp Ưng"
"Đúng đó, haha ta đã thấy Diệp Khôn tộc đệ không phải là bình thường mà"
"Thối lắm, vừa rồi rõ ràng ngươi còn nói đệ ấy chết chắc rồi..."
"Đâu có...ta chỉ nói..."
Tiếng động ầm ỹ không ngừng vang lên, mà dưới võ đài, Diệp Niên cùng Diệp Bình hai người nuốt ngụm nước miếng nhìn Diệp Nhạn mấy lần cố gắng mà không đứng lên nổi, lại nhìn vẻ mặt lạnh nhạt thờ ơ của Diệp Khôn mà trong lòng lạnh run.
Diệp Bình lấy lại tinh thần trước tiên, rón rén bước đi, muốn tránh xa khỏi nơi này càng nhanh càng tốt, nhưng mới bước được vài bước thì vấp phải một vật ngã lăn ra đất.
"Chết tiệt, cái gì vậy" Diệp Bình ngoái cổ lại nhìn, vật hắn vấp phải là cái túi da lông không biết của loại thú nào trên lưng Diệp Khôn lúc nãy ném ra, mà bây giờ do hắn đụng vào nên bị mở tung ra.
Lộ ra vết máu của Hỏa Đề Hổ và bốn cái chân lớn.
"Cái này, cái này là..." Diệp Bình kinh ngạc nhìn bốn hoả trảo, lại nhìn thoáng qua bộ da, trong miệng thất thanh kêu lên một tiếng như heo bị chọc tiết " Đây là da và chân của Hỏa Đề Hổ "
Tiếng kêu làm mọi người chú ý quay lại nhìn, thấy bốn chân hổ nằm la liệt trên mặt đất, đồng tử của người nào cũng co rút lại...
Hỏa Đề Hổ
Đối với một thế hệ người trẻ tuổi của Diệp gia, yêu thú này không có gì lạ lẫm, thậm chí ở đây có vài vị đệ tử tầm hơn hai mươi, ba mươi tuổi là nhân chứng của một cuộc đấu từ cách đây khá lâu.
Tám năm trước, vào khoảng mùa thu lúc gia tộc đi săn bắn. Diệp Kiền, Diệp Nguyệt cùng đệ nhất nhân tài của Diệp gia hiện tại là Diệp Ưng từ một trận chiến mà nổi danh, làm cho mọi người vô cùng ngưỡng mộ đó chính là giết chết một con Hỏa Đề Hổ.
Diệp Niện cùng Diệp Bình cả người run rẩy, những đệ tử khác của Diệp gia biết được sự cường đại của Hỏa Đề Hổ qua tranh ảnh ở trong Tàng Thư Các, còn họ đã được chứng kiến tận mắt rồi.
Năm đó, uy lực khủng bố của con yêu thú này đã in sâu vào tâm khảm họ, đến bây giờ nhớ lại vẫn còn sợ hãi.
"Chuyện này là đùa sao" Diệp Bình dở khóc cở cười lắp bắp nói "Một người mà có thể đánh chết Hỏa Đề Hổ, lúc trước thiên tài như Diệp Ưng mà cũng suýt chết dưới chiêu Hỏa Đề Phốc Sát của nó cơ mà..."
"Hả" đệ tử Diệp gia đứng xung quanh nghe được lời Diệp Bình nói, lại nhìn Diệp Niên và một ít đệ tử khác năm đó cũng là người tham gia đợt săn bắn không khỏi hít một hơi lạnh..
Với sức một người mà có thể đánh bại Hỏa Đề Hổ, nói một cách khác, thực lực của Diệp Khôn bây giờ đã bằng Diệp Nguyệt, Diệp Kiền, Diệp Ưng ba người ở Tiên Thiên lục tầng gộp lại sao? Mà thởi điểm đó, Diệp Kiền và Diệp Nguyệt cũng đã đạt tu vi tầng sáu đỉnh phong, còn Diệp Ưng cũng tấn cấp Thông Kinh Cảnh được mấy tháng rồi.
Còn Diệp Khôn chỉ sợ vừa mới tiến nhập Tiên Thiên lục tầng không bao lâu a, trước khi ly khai Diệp gia hai tháng, thực lực của hắn cũng không đáng cho bọn họ để mắt.
Thiên phú tu luyện như thế này, nói hắn là thiên tài là còn đánh giá thấp hắn đi.
"Mà là biến thái, quái vật"
Không ít đệ tử Diệp gia trong lòng sợ hãi than, từ nay về sau ngôi vị đệ nhất thiên tài của Diệp gia sợ sẽ phải đổi chủ rồi.
Trên võ đài, Diệp Nhạn cuối cùng cũng đã đứng dậy được, hắn chỉ thấy trong đầu quay cuồng, thanh âm xung quanh giống như toàn bộ tiêu thất.
Nhưng hắn hoàn toàn có thể cảm nhận được những ánh mắt đang nhìn hắn thương hại pha lẫn khinh thường.
Giống như những gì hắn đã phải chịu từ mấy năm trước.
Dựa vào cái gì !
"Dựa vào cái gì mới được chứ" Diệp Nhạn rít lên, ngẩng đầu, trong mắt tơ máu vằn lên, gắt gao nhìn Diệp Khôn đang đứng cách đó không xa.
"Ân" Diệp Khôn khẽ nhíu mày, vừa rồi hắn ra tay còn chưa hết sức, dù sao luận bàn trong tộc, mà trước mặt mọi người mà đánh trọng thương Diệp Nhạn nhất định sẽ bị trừng phạt.
Huống chi, mâu thuẫn giữa hắn với Diệp Nhạn, chỉ là chuyện trẻ con hiếu thắng mà thôi, sau khoảng thời gian ở Phong Tuyệt Sơn Mạch, suy nghĩ đã chín chắn hơn nhiều, tự nhiên sẽ không để ý nhiều chuyện trước kia nữa.
Bất quá, nếu Diệp Nhạn không biết tốt xấu thì hắn cũng không ngại ngần mà hạ độc thủ.
Qua hai tháng ma luyện, tâm tính hắn đã trở nên mười phần kiên định, nhìn ánh mắt căm thủ của Diệp Nhạn, thân thể hắn cũng đã hơi cong lên dường như lại chuẩn bị ra tay.
Bốn phía xung quanh võ đài, đám người láo nháo cũng chú ý đến điểm này, nhìn Diệp Nhạn trước còn phong quang vô hạn mà giờ lại như chó nhà có tang vô cùng thê thảm, không ít người tỏ vẻ khinh thường.
"Diệp Nhạn, ngươi đã thua rồi" Vị trung niên tu sỹ làm trọng tài cũng ho khan nói một tiếng.
"Câm miệng" Diệp Nhạn nổi giận gầm lên, chậm rãi đứng dậy, nghiến răng nghiến lợi nhìn Diệp Khôn, gằn từng chữ một nói "Lúc trước bị ngươi đánh bại, ta không tiếc điều gì, cố gắng tu luyện, cho dù thiên phú không cao, nhưng luôn nhắc nhở bản thân không được trễ nải. Người khác nhìn vào cứ nghĩ ta chỉ nhờ vào linh dược và tăng tiến tu vi, nhưng đâu biết rằng để có được thành tựu ngày hôm nay ta đã phải trả giá thật nhiều. Mà ta không quản khó khăn, tất cả chỉ vì một mục đích duy nhất là có thể có một ngày đánh bại nhà ngươi, ta cố gắng gấp mười gấp trăm lần người khác, nhưng vẫn thua, đây là vì lẽ gì !"
Thanh âm của Diệp Nhạn vang lên cả quảng trường, trong giây phút không có người nào nói điều gì, tất cả trở nên yên tĩnh...
Vẻ mặt châm chọc của Diệp Khôn dần dần biến mất, chính xác lúc trước hắn cũng nghĩ Diệp Nhạn chính là dựa vào ca ca mà có được đại lượng linh dược giúp tu vi mạnh mẽ tăng tiến, mà xem nhẹ sự nỗ lực của hắn, nhớ lại lúc trước ở trước cửa Diệp phủ thiếu chút nữa bị Diệp Nhạn đả thương, bây giờ mới hiểu ra.
Nhưng thế giới này vốn tàn khốc như vậy, Diệp Nhạn trả giá lớn, hắn cũng có kém hơn tý nào đâu ?
Trong hai tháng thời gian ở Phong Tuyệt Sơn Mạch, hắn mấy lần cận kề cái chết, lần gần đây nhất thiếu chút nữa đã làm thức ăn của Hỏa Đề Hổ rồi.
Diệp Khôn thở dài một tiếng, đang chuẩn bị mở lời, thì bỗng nhiên ở phía đối diện Diệp Nhạn phát ra một tiếng thét đầy bi phẫn thật dài. Ngay sau đó hắn hắn đạp một cái thật mạnh, mang theo một cỗ khí thế chưa từng có hướng Diệp Khôn vọt tới.
"Ta không phục ! Tàn Lang Khiếu Nguyệt"
Diệp Nhạn hét lớn, hai tay vươn ra phí trước khép lại, bàn tay chạm vào nhau giống như miệng một con sói lớn, linh quang từ năm ngón tay lóe ra, giống như răng sói sắc bén, cả người như một đầu hung lang, mang theo một cỗ khí thế kiên quyết hướng Diệp Khôn đánh tới.
Diệp Khôn rùng mình, hắn rõ ràng cảm giác được Diệp Nhạn không quản sống chết, một kích kia là do hắn liều mạng phóng ra.
"Hừ ! Bản thân nhà ngươi muốn chết thì cũng đừng trách ta không khách khí"
Hay tay Diệp Khôn buông xuống hai bên người, linh quang màu đỏ nhạt trong giây lát huyễn hóa thành hai ngọn lửa cuốn lên, mà trong mắt hắn cũng lộ lên tia sát khí.
Diệp gia đệ tử ở bên dưới thấy vậy đều kinh hãi hô thành tiếng, không ai nghĩ rằng, lần này đấu võ lại phát sinh nhiều chuyện, sắp thành một trận chiến sinh tử rồi. Nhưng ngay lúc này một giọng nói giận dữ gầm lên :
"Đồ khốn, còn không mau dừng tay"