[Đăng ký dịch] Phệ Linh Yêu Hồn

minhnhat_dh3000

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
Phệ Linh Yêu Hồn
Tác giả: Ngự Trạch Truyền Thuyết

Mời các bạn tham gia dịch chuyện Phệ Linh Yêu Hồn, ủng hộ thêm một bộ truyện cho forum:12:

Danh sách các chương đã nhận:

Quyển 1:
Chương 1: Bác Sỹ Gây Mê
Chương 2: Bác Sỹ Gây Mê
Chương 3: Bác Sỹ Gây Mê

Chương 4: Bác Sỹ Gây Mê
Chương 5: Bác Sỹ Gây Mê
Chương 6: nhatchimai0000
Chương 7: nhatchimai0000
Chương 8: Bác Sỹ Gây Mê
Chương 9: Bác Sỹ Gây Mê
Chương 10: Bác Sỹ Gây Mê

Chương 11: Lưu Tinh
Chương 12: Lưu Tinh
Chương 13: Lưu Tinh

Chương 14: Bác Sỹ Gây Mê
Chương 15: Bác Sỹ Gây Mê

Chương 16, 17, 18: anhhungvole
Chương 19: anhhungvole

Chương 20: anhhungvole
Chương 21:
Chương 22:
Chương 23:
.....
Quyển 2:
Chương 86:
Chương 87:
....

Chương 130:

Màu đỏ: đã post
Màu tím: đã trả chương
Màu xanh: đã nhận chương

Mọi người vào link này lấy convert edit + tiếng Trung nha: http://bachngocsach.com/showthread.php?t=2182

Cảm ơn bạn kman rất nhiều!

Mọi người muốn lấy text thì hãy quote lại bài của Kman nhé. Vì Kman không đặt trong code nên muốn lấy thì phải làm thế mới không bị lỗi text.


P/S: Anh em vào ủng hộ nhiệt tình nào
:troinhau:

để tui dịch chương 15.16.17.18.19 cho.
nhưng lấy link rồi dịch như thế nào dó bạn.
ví dụ như dịch song rồi muốn đăng bài thì phải làm sao.
sory tai cái này mình mù :25:
 

nhatchimai0000

Phàm Nhân
Administrator
bach-ngoc-dich-gia
Ngọc
5.022,77
Tu vi
0,00
Các bạn có thể post thẳng vào đây. Bạn nhiệt tình và dịch khoảng 10 chương sẽ được mời vào box dịch ẩn để post.
--------
Mời bạn gia nhập nhóm dịch kích vào spoiler "Mời xem" để tránh dịch trùng.
 

Bác Sỹ Gây Mê

Phàm Nhân
Ngọc
1,45
Tu vi
0,00
vậy 24-30 nha ok. nhưng post bài lên thế nào vậy:29:

post vào đây cũng được, bạn dùng thẻ Spolier trên thanh công cụ ý. Cái hình chữ S màu đỏ ý. Bạn có thời gian thì dịch chương gần gần, nếu ít thời gian thì nhận chương xa xa cũng được. Không cần phải dịch nhanh, chỉ cần câu văn diễn đạt đúng là được, hạn chế các từ Hán việt nhé:D
 

Bác Sỹ Gây Mê

Phàm Nhân
Ngọc
1,45
Tu vi
0,00
đã update lại các chương 11 - 13 và 24 - 30 ở #1:D

Trong lời nói của Diệp Khôn chứa đầy sát ý. Ở bên trong Phong Tuyệt sơn mạch, trải qua vô số lần chém giết khiến người hắn sớm đã mang theo một chút sát khí. Nhưng một chút sát khí phát ra này, người bình thường như thím Phùng làm sao có thể chống lại được!

Phụ nhân họ Phùng hai đầu gối mềm nhũn, trực tiếp quỳ rạp xuống đất, vẻ mặt sợ hãi nhìn Diệp Khôn.

Trong mắt nàng, Diệp Khôn dường như đã hóa thành một đầu mãnh thú kinh khủng từng bước đi về phía ả.

"Diệp Khôn thiếu gia, lão bộc sai rồi. Người làm ơn vì lão bộc đã hầu hạ hơn mười năm mà bỏ qua cho lão bộc đi!"

Phụ nhân họ Phùng cảm nhận được rõ ràng sát ý của Diệp Khôn, ả vội vàng quỳ rạp xuống đất, dập đầu không ngừng.

"Hầu hạ hơn mười năm?" Khóe miệng Diệp Khôn cong lên mang theo một chút lạnh như băng, hỏi gằn từng tiếng: "Kể từ lúc ngươi đến nhà ta, hết ăn lại nằm, tính cách thì chanh chua. Lúc đại ca ta còn sống, ngươi thường xuyên bắt nạt những người hầu khác. Mẹ ta tính cách lương thiện nên không trách phạt ngươi. Kết quả, ngươi càng ngày càng làm quá, ta nói có gì sai không?" Phụ nhân họ Phùng cả người run lên, ả cắn môi không nói được lời nào.

Diệp Khôn tiếp tục nói: "Sau khi đại ca mất, nô bộc trong nhà chúng ta đều rời đi. Nguyên nhân trong đó ngoại trừ nhà ta thất thế thì còn một nguyên nhân nữa là do ngươi. Ta không ngờ ngươi vẫn lưu lại nhà ta. Ta vốn tưởng rằng ngươi mặc dù là con người chanh chua nhưng trung thành. Nhưng hiện tại xem ra, bản thân ta quá ngây thơ rồi!" Phụ nhân họ Phùng đang chuẩn bị nói chuyện thì đã thấy Diệp Khôn tiến lại gần, một tay túm cổ áo ả nhấc lên. Nhìn gương mặt dữ tợn trong gang tấc, hạ thân phụ nhân họ Phùng nóng lên, ả bị dọa đến mức tiểu ra quần.

"Trước kia có một số đồ vật gia tộc ban thưởng vẫn thường vô cớ mất đi, thậm chí một ít linh thảo cũng như vậy. Lúc ấy, ta đã rất hoài nghi ngươi nhưng ngươi lại che dấu rất tốt. Hơn nữa, ta hàng năm cũng không ở trong nhà nên không tìm ra được chứng cớ, chẳng qua..."

Giọng nói của Diệp Khôn dần dần lạnh đến thấu xương: "Hiện giờ cha ta ngã bệnh, nếu gia tộc biết thì họ nhất định sẽ không keo kiệt chút dược liệu. Vậy mà ngươi lại nói không có? !"

Diệp Khôn ngửi được phía dưới ả bốc lên mùi khai của nước tiểu, hắn chán ghét nhíu nhíu mày. Diệp Khôn chợt vung tay đem phụ nhân họ Phùng đập xuống mặt đất. Hắn cũng không dùng nhiều sức lắm nhưng như vậy cũng khiến ả "Oa" một tiếng phun ra một ngụm máu tươi!

"Nói, những được liệu kia có phải bị ngươi lấy đi!" Trên hai tay Diệp Khôn lại hiện lên hồng quang, trong lòng hắn cũng dâng lên một luồng ý nghĩ khát máu.

Nhưng đúng vào lúc này, một giọng nói vang lên từ bên ngoài sân: "Chính là nơi này, để xuống đi."

Nghe thấy giọng nói này, Diệp Khôn cau mày ngẩng đầu lên thì thấy lão già họ Cố ban nãy theo sau Diệp Quyền đang chậm rãi đi vào sân.

Trên mặt lão già họ Cố đang hiện lên vẻ tươi cười, hắn đang chuẩn bị mở miệng thì lại trông thấy tình huống bên trong sân, nhất thời đứng im tại chỗ.

"Diệp Khôn thiếu gia, đây là..."

Lão già họ Cố khẽ nhíu mày nhìn thoáng qua phụ nhân họ Phùng đang nằm trên mặt đất. Rồi hắn lại trông thấy vẻ mặt sát khí của Diệp Khôn, trong lòng nhất thời lộp bộp mấy tiếng.

Mà phụ nhân họ Phùng trông thấy lào già này thì lại giống như bắt được cọng rơm cứu mạng. Ả lăn một cái rồi bò dậy, ôm lấy bắp đùi lão già khóc lớn: "Nội viện tổng quản đại nhân, cứu... cứu lão bộc với!"

Lão già hộ Cố nhất thời trợn tròn mắt, phụ nhân họ Phùng này hắn nhận thức được. Hơn nữa, Phụ nhân họ Phùng mấy năm nay làm gì, hắn cũng đều đã nghe qua. Chẳng qua là do một Diệp Kiếm Hải thất thế, cộng thêm việc phụ nhân họ Phùng mấy năm nay hiếu kính hắn không ít nên hắn cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Tuy nhiên hiện tại, Diệp Khôn đã tấn cấp Tiên Thiên đệ lục tầng, hắn còn ở trước mặt mọi người đánh bại Diệp Nhạn, địa vị xưa đâu bằng nay. Chẳng qua, hắn tự nhiên cái gì không thể nói sẽ không nói, ho khan một tiếng hỏi: "Diệp Khôn thiếu gia, xảy ra chuyện gì vậy?"

Diệp Khôn cười lạnh, bĩu môi nói: "Ngươi hỏi ả xem."

Lão già họ Cố sửng sốt, vẻ tức giận trên mặt chợt hiện lên rồi biến mất. Hắn tốt xấu gì cũng đã làm nội viện tổng quản của Diệp gia hơn hai mươi năm. Vậy mà Diệp Khôn lại không có chút gì gọi là tôn kính với hắn.

Chẳng qua lão già họ Cố cũng là người từng trải, hắn rất nhanh áp chế cơn phẫn nộ nhìn về phía phụ nhân đang ôm bắp đùi mình.

Phụ nhân họ Phùng dường như không cảm nhận được bầu không khí kỳ quái này, lớn tiếng khóc: "Phụ nhân có biết gì đâu, phụ nhân vẫn luôn cần cù chăm chỉ, không quản mệt nhọc. Hôm nay chỉ cùng bà chủ tranh chấp mấy câu nhưng không ngờ lại bị Diệp Khôn thiếu gia không phân biệt trắng đen đã đem phụ nhân đánh cho một trận. Nếu không phải nội viện tổng quản đại nhân tới đúng lúc thì phụ nhân... Phụ nhân chỉ sợ đã bị giết chết rồi!" Giọng nói thê thảm vô cùng, phối hợp với cái giọng vịt đực của ả lại càng thêm vang dội vô cùng, trong lúc nhất thời thu hút không ít người tới xem.

Trên mặt lão gì họ Cố không chút biến đổi nhưng trong lòng thì hận không thể một cước đạp chết ả. Tuy nhiên, hắn cũng không thể trơ mắt nhìn phụ nhân họ Phùng bị Diệp Khôn đánh chêt. Hắn ngẩng đầu, chuẩn bị mở miệng. Nhưng khi hắn nhìn vào cặp mắt màu đỏ tươi của Diệp Khôn thì ngay tức khắc không nói ra được câu nào. "Tốt! Tốt lắm!" Diệp Khôn giận quá hóa cười. Vốn hắn có thể bằng vào chút mặt mũi của Cố lão buông tha cho ả. Nhưng hiện tại, ả nô bộc ác độc này không có chút nào gọi là hối cải, còn quay ngược lại cắn mình một cái, thật sự tưởng rằng hắn không dám giết người? !

Diệp Khôn cười ha ha bước đến, trong lòng bàn tay là hồng quang quấn quanh!

"Diệp Khôn thiếu gia!" Lão già họ Cố sợ hãi hô lên một tiếng. Hắn vừa định ngăn cản thì lại nghe thấy Diệp Khôn hét lớn: "Cố lão, dựa theo quy củ Diệp gia, nô bộc lừa gạt chủ nhân, tham ô tiền tài cùng dược liệu của chủ nhân thì phải chịu tội gì!"

"Phạt đánh hai mươi gậy, đuổi ra khỏi Diệp gia." Họ Cố trả lời theo bản năng. Nhưng không đợi hắn lấy lại tinh thần thì đã thấy bàn tay Diệp Khôn duỗi ra tóm lấy cổ phụ nhân họ Phùng, sau đó hắn mạnh mẽ nhấc ả lên. Phụ nhân họ Phùng liền giống như một con mèo nhỏ bị túm lên!

"Quy củ đúng là như vậy. Nhưng nếu nô bộc tham ô dược liêu, không quan tâm đến chủ nhân đang bệnh nặng mà đe dọa thì chính là có âm mưu sát hại. Nô bộc ác độc như vậy, không thể giữ lại được!"

Diệp Khôn vừa nói vừa ném phụ nhân họ Phùng lên mặt đất, bàn tay giơ lên cao bỗng nhiên hạ xuống thật mạnh!

"Ba!" Một tiếng thanh thúy vang lên, một chưởng của Diệp Khôn đã vỗ vào đỉnh đầu của phụ nhân họ Phùng. Mặc dù hắn không dùng tới linh khí nhưng thực lực hiện tại của hắn đã tiếp cận ba ngàn cân. Nếu không phải sợ máu tươi bắn ra làm mẹ hắn sợ hãi thi một chưởng này hoàn toàn có thể làm đầu của ả vỡ tan! Nhưng cho dù là thế, phụ nhân họ Phùng dưới một chưởng này cũng khiến toàn bộ cổ của ả bị đánh lún vào lồng ngực, khóe miệng tràn ra máu tươi, cả người mềm nhũn ngã xuống đất, chết cũng không thể chết hơn được nữa!

"Ngươi!" Lão già họ Cố hít vào một hơi khí lạnh, đám người đang vây xem xung quanh cũng đều mở to hai mắt mà nhìn!

Diệp Khôn giết người!

Hơn nữa, hắn xuất thủ tàn nhẫn như vậy, kiên quyết như vậy, căn bản không để người khác kịp ra tay ngăn cản!

Mọi người xung quanh đều trợn trừng hai mắt nhìn Diệp Khôn giống như lần đầu tiên nhận biết hắn vậy!

Lão già họ Cố cũng kinh ngạc nhìn Diệp Khôn. Hắn cách Diệp Khôn gần nhất nên cảm nhận cũng sâu sắc nhất. Hắn cũng là tu sĩ Tiên Thiên đệ lục tầng nhưng giỏi về xử lý các loại sự vụ cho nên được Diệp gia ủy thác làm nội viện tổng quản trách nhiệm nặng nề. Tuy rằng bận bịu xử lý công việc nhưng những năm gần đây hắn vẫn tu luyện không hề gián đoạn. Cho dù tu vi đã ở đỉnh của Tiên Thiên đệ lục tầng không tiến triển thêm, nhưng vài chục năm lắng đọng đã làm cho hắn ở bên trong đám Tiên Thiên đệ lục tầng cũng được coi như rất mạnh rồi. Chẳng qua, ngay lúc vừa rồi, trên người Diệp Khôn phát ra luồng khí thế kinh khủng làm cho hắn căn bản không kịp ra tay ngăn cản! Chả trách! Chả trách Diệp Quyền đại nhận lại trơ mắt nhìn con trai bị đánh mà cũng không răn dạy tiểu tử này.

Lão già họ Cố thở dài, rất nhanh lấy lại tinh thần. Hắn nhìn Diệp Khôn một cái thật sâu, hờ hững nói: "Sự tình ngày hôm nay, lão phu sẽ bẩm báo đúng sự thực."

"Ngươi muốn làm gì thì làm." Diệp Khôn lạnh lùng trả lời. Hắn cũng không thèm nhìn lão già họ Cố mà trực tiếp đi về phía mẹ hắn đang mang vẻ mặt khiếp sợ cách đó không xa.

"Mẹ, tình huống của cha thế nào rồi?"

"Chính là lo lắng cho con thôi, nếu biết tin con vẫn bình an thì rất nhanh sẽ khỏe lại. Chẳng qua Khôn nhi, con vừa mới..." Triệu Khả Hinh lo lắng nhìn lão già họ Cố.

"Mẹ, không có việc gì đâu. Đi, đi xem cha đã." Diệp Khôn đỡ lấy mẹ mình, không nhìn đến một đám phía sau, hai người chậm rãi đi vào trong phòng.

Sau khi Diệp Khôn rời đi, lão già họ Cố mới lắc lắc đầu. Hắn quay đầu nhìn lại thì phát hiện ra một nhóm người đang vây quanh trước cửa tiểu viện. Mà những người hầu ban nãy theo hắn tới càng nơm nớp lo sợ không dám bước tới.

Hắn nhất thời bị một đám này chọc tức, giận dữ hét lên: "Còn đứng ngây người ở đấy làm gì, mau đem những đồ này chuyển vào đi. Còn có ngươi, ngươi, hai tên các ngươi mau đem cái thi thể này đi xử lý sạch sẽ. Nhân tiện đem những chuyện phát sinh hôm nay báo lại chi tiết cho trưởng lão Giới Luật Đường..."

Sau khi phân phó hết thảy mọi chuyện, lão già họ Cố mới bắt đầu chuyển sang đám người Diệp gia đang vây quanh. Rất nhanh, mọi người sau khi biết rõ tình huống hiện giờ của Diệp Khôn đều không khỏi phát ra từng tiếng kinh sợ. Không ít người nhìn đỏ mắt những cái rương chứa đầy vàng bạc châu báu cùng gia cụ. Mấy thứ này đều là do gia tộc ban thưởng! Tuy nhiên, trải qua một hồi ầm ĩ cùng với lão già họ Cố nói ra câu trả lời thuyết phục, tất cả mọi người đều đã hiểu rõ một sự thật: địa vị của Diệp Kiếm Hải vốn xuống dốc không phanh do tin tức Diệp Khôn chết đi, dường như chuẩn bị Đông Sơn tái khởi rồi!

Diệp Kiếm Hải sinh ra hai đứa con trai thật tốt a!

Mọi người vội vàng cảm khải, đồng thời trong lòng đã sinh ra quyết định, sau khi trở về nhất định phải nhanh nhanh đôn đốc con cái tu luyện...

Trong lúc Diệp Khôn đang trở thành trung tâm của cuộc nghị luận thì hắn lại đang ngồi ở bên mép giường. Sát khí trong mắt đã sớm biến mất, bên trong chỉ còn lại vẻ áy náy thật sâu.

Ở trên giường, trước mặt Diệp Khôn là một gã nam tử, đây chính là Diệp Kiếm Hải. Tuy hắn hiện tại mới chỉ hơn bốn mươi tuổi nhưng nỗi đau mất con đã khiến hắn nhìn như một lão nhân năm sáu chục tuổi. Một đầu đầy tóc bạc làm cho Diệp Khôn vô cùng đau khổ.

"Cha!" Diệp Khôn nén không cho nước mắt chảy xuống, cố nặn ra vẻ tươi cười nói.

"Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi." Diệp Kiếm Hải cầm lấy bàn tay Diệp Khôn, giống như dùng hết sức lực bản thân mà nắm. Nhìn đôi tay chỉ còn da bọc xương càng khiến cho Diệp Khôn vô cùng đau lòng.

"Cha, con trai bất hiếu, trước khi đi không báo lại cho cha mẹ, làm cho cha mẹ lo lắng."

"Không sao, trở về là tốt rồi!" Diệp Kiếm Hải nở nụ cười, vươn tay sờ sờ khuôn mặt của Diệp Khôn. Nhìn khuôn mặt giống như đao khắc này, hắn bỗng nhiên lộ ra một nụ cười hài lòng: "Con trai ta trưởng thành rồi!"

Diệp Khôn cảm thấy đầu mũi cay cay. Từ sau khi đại ca mất, hắn đã rất ít khi nhìn thấy cha mình cười.

Triệu Khả Hinh đứng bên cạnh Diệp Khôn cũng vô cùng vui mừng, một nhà ba người ôm chặt lấy nhau.

Sau thời gian gặp lại ngắn ngủi, Diệp Khôn cũng đã biết rõ nguyên nhân căn bệnh của cha. Bởi vì nỗi đau khổ sau khi mất đi con trai tích lũy lại nhiều năm, cộng với việc Diệp Khôn mất tích đã khiến trụ cột duy nhất của gia đình là Diệp Kiếm Hải ngã bệnh không dậy nổi. Sau khi Diệp Khôn trở về, bệnh tình của hắn tự nhiên sẽ chuyển biến tốt đẹp. Hiểu được rõ điều này, Diệp Khôn mới chậm rãi kể lại chuyện xảy ra trong thời gian qua. Tuy hắn cố ý bỏ qua những lần gặp nạn nhưng cha mẹ hắn cũng sợ hết hồn, mẹ hắn cũng nhịn không được đã khóc vài lần. Nhưng khi nghe đến việc Diệp Khôn đã tiến giai Tiên Thiên đệ lục tầng Thông Kinh Cảnh, thậm chí còn đánh bại Diệp Nhan có tu vi Tiên Thiên đệ lục tầng trên võ đài thì nét mặt Diệp Kiếm Hải trở nên rất phấn chấn. Ánh mắt phát ra cái thần thái mà ngày trước hắn đã thấy trong mắt cha lúc đại ca còn sống...
 

Nguyên Anh

Phàm Nhân
Ngọc
248,21
Tu vi
0,00
Hôm nay công việc đột xuất, có time rảnh lại mải hoàn thành bản test bên PNTT nên tốc độ ra chương có hơi chậm, thứ lỗi a. Nhưng cũng không thể để không như vậy được, ta nộp chương 20 nhá. Trong ngày mai ta cố hoàn thành 21, 22, 23. Mà lão cũng kêu gọi mọi người cho kịp tiến độ nhé...ta thấy ra có hơi chậm không, phần ta ta đảm bảo trong thời gian tới mỗi ngày ít có một bi cho lão gặm nhấm...Có một huynh mới xin vào dịch, lão liên lạc thử xem.

Ta đổi tên rồi nhé ^^... ( anhhungvole ) lão rảnh set lại hết tên trên chỗ đăng ký dịch hộ ta với. Cảm tạ a....
Mời :D


Chương 20 :Tiên Thiên Đệ Thất Tầng [/SIZE]


Đêm thật tĩnh lặng

Giữa một rừng cây nhỏ cách Trúc Hải thành không xa, Diệp Khôn đang khoanh chân ngồi trên một tảng đá cao ở một dòng suối nhỏ.

Bên tai thỉnh thoảng truyền đến từng trận sói tru cùng tiếng lợn rừng rống giận, làm cho rừng cây nhỏ tràn ngập một cỗ khí tức âm trầm khủng bố.

Sau một hồi lâu tĩnh tọa, cái bụng lép kẹp của hắn đã réo thành tiếng, đói khát làm dâng lên trong hắn một trận đau khổ không thể chịu được.

"Lúc này đây, không còn sai biệt lắm"

Diệp Khôn mở to mắt, thở ra một hơi thật mạnh, từ trong túi lấy ra một khối linh thạch.

Ánh trăng chiếu rọi lên linh thạch làm cho nó vốn đã sáng bóng càng thêm chói lóa, Diệp Khôn hít sâu một hơi, đem linh thạch đặt trong miệng rồi một ngụm nuốt vào.

Linh thạch trôi xuống yến hầu vào trong cơ thể, một cỗ linh khí nồng đậm tỏa ra phút chốc tràn ngập khắp cơ thể. Hắn không dám lãng phí vội vàng khởi động công pháp Ngự Thú Tâm Kinh, một lượng lớn linh khí dũng mãnh tiến vào trong kinh mạch của hắn, rất nhanh hắn cảm thấy kinh mạch chứa đầy linh khí đã lại phồng lên rồi.

"Vận chuyển" Mấy ngày qua, hắn đã nắm rất rõ phương pháp dẫn khí của Ngự Thú Tâm Kinh, lúc này vận chuyển linh khí trong kinh mạch đã rất thuận lợi, theo đó cảm giác kinh mạch bị phồng lên cũng chậm rãi biến mất.

Không đợi cho Diệp Khôn kịp nghỉ, lại thêm một cỗ linh khí nữa từ linh thạch hùng hổ bạo phát cuốn ra, cỗ linh khí này so với lúc trước còn mạnh mẽ hơn nhiều. Linh thạch cũng như linh thảo linh dược đều do hấp thụ thiên địa linh khí mà thành, vậy mà khi nuốt linh thạch lượng linh khí trào ra lại lớn thế này, hắn cảm thấy bắt đầu khó khống chế dòng linh khí đang cuộn chảy trong kinh mạch.

Trên trán hắn mồ hôi lạnh túa ra, phải biết rằng tu luyện bí tịch đối với bản thân sẽ đem lại rất nhiều lợi ích, nhưng cũng là có chút mạo hiểm, nếu mà có chút sơ sót nhẹ thì tổn thương cơ thể mà nằm mười ngày nửa tháng, nặng thì kinh mạch vỡ tan mà mất mạng.

Có phải hắn đã quá nóng vội không ?

Diệp Khôn bắt đầu cảm thấy hối hận, lúc trước ở trên Ngự Thú Tâm Kinh Diệp gia lão tổ đã nhắc nhở qua, tu luyện phải từng bước từng bước một, kiêng kỵ nhất là nóng vội a!

Nhưng hắn sở dĩ hắn dám liều mình thế này cũng không phải là không có cơ sở. Trên người hắn có Tiêu hóa năng lực, điều mà những người khác không có được, linh khí bị hấp thu nếu có thể khống chế được thì không những không gây ra nguy hiểm mà ngược lại còn giúp đẩy nhanh tốc độ tu luyện của hắn.

Trên đời có nhiều việc không như ý muốn a, Diệp Khôn cúi đầu nhìn xuống, hắn có cảm giác rằng linh khí trong kinh mạch đã bắt đầu không còn chịu sự khống chế của hắn nữa rồi.

Ngay vào lúc ngàn cân treo sợi tóc này, thì ngay trước ngực hắn một đoàn hắc quang bừng lên, rồi trôi nổi trước ngực hắn, chậm rãi hóa thành một đầu yêu thú đang mở miệng rộng, nhìn như đang cười đùa hắn vậy.

Với đoàn hắc quang này, Diệp Khôn đã có phần quen thuộc, nhưng từ trước đến nay nó vẫn luôn ẩn mình ở trên ngực, cũng chưa bao giờ xuất hiện qua.

Hơn nữa đoàn hắc quang lần này có đôi chút khác lạ, còn điểm thêm một chút ánh sáng màu đỏ làm người ta nhìn vào thấy hoảng sợ. Chợt hắc quang lại chui thẳng vào người hắn ngay chỗ dạ dày.

Đây là chuyện gì?

Diệp Khôn sửng sốt, quên cả vận chuyển Ngự Thú Tâm Kinh, luồng linh khí trong người hắn mất đi sự khống chế, trong kinh mạch điên cuồng liền điên cuồng bộc phát.

"A..." Hắn kêu lên một tiếng thống khổ, mặt mày tái nhợt vì đau đớn.

"Chết tiệt, không thể khống chế được nữa rồi"

Trên mặt Diệp Khôn không còn chút máu, tiếp tục cố gắng vận chuyển Ngự Thú Tâm Kinh, nhưng linh khí trong kinh mạch ngày càng đầy, muốn khôi phục lại trạng thái bình thường cũng đã rất khó khăn chứ đừng nói gì đến vận chuyển.

Xong rồi !

Diệp Khôn tuyệt vọng nhắm mắt, nhưng ngay vào lúc này, một cỗ hấp lực kinh khủng từ dạ dày truyền ra, một cỗ hấp lực vô cùng lớn mà trước nay đến giờ chưa hề thấy, giống như một đầu đang há miệng, bắt đầu cắn nuốt.
Linh khí trong kinh mạch rất nhanh bị thôn phệ không còn chút nào, mà viên linh thạch lúc nãy hắn nuốt vào cũng đã hoàn toàn bị tiêu hóa.

Diệp Khôn lặng người ngồi trên tảng tá, ánh mắt trợn tròn dường như không thể tin nổi chuyện vừa mới xảy ra.

Chưa kịp để hắn hoàn hồn, từ dạ dày xuất hiện một luồng linh khí mạnh nhưng lại dễ chịu vô cùng, từ từ tiến vào kinh mạch, trong phút chốc lấp đầy cả mười hai kinh mạch.

"Còn không mau vận chuyển công pháp"
Một tiếng nói vang lên trong đầu Diệp Khôn, làm hắn chợt tỉnh ngộ, bắt đầu điên cuồng vận chuyển Ngự Thú Tâm Kinh. Linh khí trong người hắn bây giờ vô cùng ngoan ngoãn, hắn vừa mới vận khí linh khí chậm rãi bắt đầu vận chuyển, không có một chút trở ngại nào.

Luồng linh khí tăng dần tốc độc di chuyển, dần dần trong cơ thể hắn hình thành một vòng chu thiên, đến khi cỗ linh khí đến một đạo kinh mạch cuối cùng, cảm giác trở ngại mới lần nữa xuất hiện.

Trong lòng hắn hiểu rõ, đây chính là đạo kinh mạch mà hắn chưa đả thông, do lúc trước hắn vận chuyển đạo khí thuật bỏ sót lại. Mà bây giờ sở dĩ hắn liều cái mạng nhỏ của mình như thế, chính là muốn đánh sâu bình cảnh, rồi phá vỡ mà tiến lên tầng thứ nhất của Ngự Thú Tâm Kinh.

Đạo khí thuật phát huy tác dụng, linh khí trong cơ thể Diệp Khôn hội tụ không ngừng, không biết mệt mỏi liên tục đánh sâu vào bỉnh cảnh, mà ở trong dạ dày lại liên tục sinh ra mấy luồng linh khí bổ sung cho số lượng linh khí bị tiêu hao, giống như sóng biển không bao giờ dứt.

Trong quá trình này, Thối Thể Thuật cũng bắt đầu rèn luyện thân thể, là hai mặt tu luyện của Ngự Thú Tâm Kinh, đã bắt đầu đạt đến giới hạn.

Lần cuối cùng.

Diệp Khôn thở sâu một hơi, chỉ cảm thấy ở dạ dày xuất hiên một cỗ linh khí bàng bạc, hắn dẫn đường cho cỗ linh khí này tiến vào trong kinh mạch, rồi ngưng tụ linh khí toàn thân ở một điểm rồi hết sức đánh mạnh lên chướng ngại bình cảnh.

"Oanh"
Đạo kinh mạch cuối cùng không chịu nổi, hoàn toàn bị đánh thông, trong cơ thể hắn mười hai đường kinh mạch tràn ngập linh khí. Lúc này dù cho hắn không vận chuyển tu luyện, linh khí cũng tự chạy dọc theo mười hai đường kinh mạch mà tạo nên một vòng tuần hoàn không ngừng nghỉ.

Đúng là dấu hiệu của Ngự Thú Tâm Kinh đệ nhất tầng.

Đồng thời, xương cốt trên người Diệp Khôn cũng phát ra tiếng kêu, làm cho thân thể hắn cao thêm hai tấc, những vết sẹo trên người hắn cũng bị bóc ra.

Khi Ngự Thú Tâm Kinh tiến lên một tầng thì Thối Thể Thuật cũng theo đó mà tăng lên một tầng.

Diệp Khôn nhắm chặt hai mắt rồi chậm rãi mở ra, hai đạo tinh mang phụt ra giống như hai đạo ánh sáng trong đêm đen, mắt hắn đã trở nên sáng như đuốc.

Đây chính là điều làm cho hắn vui mừng nhất, hắn đã tiến lên Tiên Thiên đệ thất tầng.

Bước vào Tiên Thiên đệ thất tầng, kinh mạch trong cơ thể quán thông, tu sỹ thiên đình sáng sủa, mắt sáng như đuốc, năm giác quan được tăng cường, thậm chí có thể cảm ứng được nguy hiểm.

Rừng rậm vốn tối đen, nhưng hắn vẫn có thể đem từng lá cây ngọn cỏ thấy dễ dàng.

Bên tai vang lại nhiều tiếng động, hắn thậm chí còn nghe thấy tiếng một con sâu đang bò cách đây hai ba trăm mét phát ra.

Diệp Khôn đứng dậy, mở rộng hai tay, từng đạo linh khí tuôn ra quấn lấy, hắn đang chuẩn bị phát tiết nỗi vui sướng trong lòng thì bỗng dừng lại, nụ cười trên mặt có chút cứng ngắc.

Thiếu chút nữa thì hắn quên, nơi này còn có những người khác.

Diệp Khôn cảnh giác nhìn xung quanh, hắn nhớ rất rõ vừa rồi đúng thời điểm nguy hiểm nhất, một giọng nói bỗng vang lên trong đầu nhắc nhở hắn vận chuyển công pháp, hắn chỉ nhớ đó là một giọng nói có chút tang thương lạnh lẽo.

Hắn lại quan sát một lần nữa rồi nhíu mày. Quả thật không có một ai ở nơi này ngoài hắn.

Mà giọng nói kia không phải từ bên ngoài truyền đến, mà rõ ràng là vang lên từ trong đầu mà.

Điều này, hình như hắn cũng đã được nghe nói qua, nghe đồn rằng một ít tu sỹ có tu vi cao thâm có thể sử dụng một loại công pháp truyền ầm mà đem âm thanh trực tiếp vào trong đầu của đối phương. Hay là vừa rồi nhắc nhở hắn là một vị tiền bối nào đó chăng ?

Người có tu vi như vậy thì đến Trúc Hải thành làm cái gì?

Trong đầu Diệp Khôn tràn đầy nghi vấn, mà niềm vui sướng do mới tấn cấp thành công cũng dần dần nhạt đi.

"Bỏ đi,nếu là có vị tiền bối nào đi ngang qua, đã lên tiếng nhắc nhở ta hẳn cũng không có ác ý"
Diệp Khôn nở một nụ cười, chắp tay hướng về xung quanh nói lớn "Đa tạ tiền bối giúp đỡ, ơn cứu mạng, vãn bối sẽ luôn ghi nhớ"

Sau khi cao giọng nói đủ ba lần, Diệp Khôn mới lần nữa ngồi xuống, chậm rãi cảm nhận sự biến hóa sau khi tiến cấp.

Nhưng ở một nơi trong thân thể hắn, linh hồn Thao Thiết mở tròn hai mắt, khóe miệng nhếch lên vẻ khinh thường "Nhân loại ngu xuẩn"
....
"Phù" Diệp Khôn thở ra một hơi, nhấc hai tay, ôm lấy một tảng đá cao gấp đôi hắn, khoan thai nâng tảng đá lên khỏi mặt đất.

Rồi giơ thẳng hai tay, đưa tảng đá lên cao quá đầu, lúc này hắn mới mỉm cười thì thào "Tảng đá này nặng ước chừng năm nghìn cân, mà ta có thể dễ dàng nâng lên, như thế lực lượng của ta đã đạt đến trên dưới sáu ngàn cân rồi, tu sỹ Tiên Thiên thất tầng bình thường cũng chỉ có lực lượng ba nghìn cân mà thôi a "

Diệp Khôn tỏ ý vừa lòng, đang chuẩn bị ném tảng đá đi bỗng nhiên nghe từ xa truyền đền một tiếng sói tru cao vút.

"A"
Hắn nhíu mày, tiếng sói tru nghe qua rất bình thường, nhưng hiện tại năm giác quan của hắn đã tăng lên, làm cho hắn nhận thấy trong tiếng tru này mang theo một tia sợ hãi.

Cũng lúc đó hắn nghe thấy có tiếng người lẫn tạp.

Có người.

Diệp Khôn nhẹ nhàng thả tảng đá xuống, nghĩ qua một chút rồi hướng phía phát ra âm thanh chạy tới.

Chạy được tầm nữa nén hương, hắn đã đến rất gần, khi hắn cách chỗ kia tầm trăm trượng hắn đình chỉ cước bộ.

Có mùi máu tươi !

Hơn nữa là một mùi máu tươi rất nồng đậm !

Diệp Khôn ngửi thấy, liền thận trọng di chuyển thật chậm lại gần chỗ tỏa ra mùi máu.

 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top