*Event* Drabble Challenge - Chủ đề 1: Kỷ niệm

Status
Not open for further replies.

Phudk235

Phàm Nhân
Ngọc
2.192,66
Tu vi
0,00
Em à! Trên đời có thật có thiên đường không em, nếu trên bầu trời kia mà có thiên đường thật thì một cô bé yêu màu xanh như em có bỏ anh mà lên đó không? Thiên đường có phải là chốn mây trắng bồng bềnh man mác dưới chân, bầu trời trên thiên đường chắc chẳng có mây bao giờ nhỉ? Ở đấy liệu có bình minh hay hoàng hôn? Nếu trên đó chẳng thể ngắm mặt trời hay trăng sao thì chắc em cũng sẽ nhanh chán nó để về với anh chứ hả lợn đất.

Khi dưới em không còn đủ sức để lang thang rong ruổi suốt cả ngày như trước và mỗi lần em chúi mũi vào cuốn sách là mỗi lần mũi em lại trào máu. Cảnh tượng từng giọt nước đỏ len qua những ngón ta trắng muốt đang cố cản chúng khỏi rơi nhỏ giọt lên những trang sách thật ám ảnh em ạ.

Trên thiên đường dẫu đẹp đến mấy nhưng mỗi buổi chiều tà em kiếm đâu những con đường nhỏ rợp bóng cây phảng phất cái mùi hương đườm đượm, ấm áp mùi khói rạ, mùi khói hả em.
Anh tin nếu được chọn thiên đường và thế giới thực nơi ghi dấu biết bao mảnh kỉ niệm đẹp mà đau đớn này, em sẽ lựa chọn nơi mà cậu biết rằng anh đang tồn tại phải không? Hãy cố chăm sóc cho chính mình để biết bao người yêu thương và cần em, được thấy em mỉm cười hạnh phúc .

Hãy lượm lặt thiên nhiên vào trái tim mình, nếu nhốt gió vào đó hẳn nó sẽ nhẹ nhàng xoa dịu nối đau, hãy sống để nếm vị tình yêu, để được thấy những đứa nhóc của em trưởng thành . Anh tự hận chính mình đã không thể làm chỗ dựa cho em, không thể làm thật nhiều thứ để xoa dịu cơn đau trong em. Ước gì chúng ta có một mái nhà để anh có thể nói với em rằng COME HOME.
Sẽ không còn những đêm em bị dày vò bởi kí ức, không còn những lúc em ốm sốt và ngồi khóc một mình nữa nó sẽ là chốn nghỉ ngơi sau một ngày dài em bị bệnh tật quăng quật, em nhỉ .

Nếu rốt cuộc em vẫn thích màu trắng muốt của những đôi cánh thiên thần thì thỉnh thoảng hãy nhớ đến anh. Hãy nhờ mưa bắc chiếc cầu vồng và đợi ở dưới chân cầu nơi hũ vàng quý báu được chôn anh sẽ đến thăm em

Ngày..tháng...năm...
 

Waynell

Phàm Nhân
Ngọc
12,57
Tu vi
0,00
Hôm này 1/4/2020 tôi dạo một vòng quanh chợ để mua khăn giấy. Đi được một lúc chợt tôi nghe được giọng hát chất chứa nổi buồn của ai đó, tiếp theo người đó lại ngân vài câu thơ.


Xa mãi xa rồi ngươi kia hỡi,

Bước trên phố mưa lòng lạnh buốt.

Nhớ ngày người bước người ra đi,

Để lại trái tim dễ tan vỡ này!​

Dăm ba câu thơ được ngươi hát rong đọc ở cuối bài hát “chuyến tàu hoàng hôn” khiến lòng tôi chùn xuống. Tôi lặng lẽ tắp vào một bên đường, hai tay dụi nhẹ mí mắt…

Cuối năm 2012 tôi vào cấp ba, vô tình học cùng người ấy ba năm. Trong suốt hai năm này vui có buồn chẳng thiếu, nhưng thật sự nó là những tháng ngày đáng nhớ. Tôi và người ấy cứ ngỡ như hai người xa lạ chẳng có một chút giao thoa nào, không ngờ hai đứa lại đến với nhau một cách đầy lãng mạn.

Suốt hai năm này, tình cảm được vung đắp qua từng bữa sáng hai đứa đến lớp sớm ngồi cạnh nhau, những bữa trưa khô khan khó nuốt nhưng lại vô cùng ngon miệng khi ăn cùng nhau. Thậm chí là những bữa thể dục nóng bức, hai đứa ngồi sát nhau dưới một gốc cây không đủ rộng để che cho cả hai nhưng vẫn rất dễ chịu, hay những ngày tan trường muộn hai đứa cùng nhau trú mưa một góc để đợi phụ huynh đón. Còn cả những bữa cúp cua do nhà trường bắt học bù vào chủ nhật, tôi thì chả muốn cúp đâu nhưng thấy người ấy cúp nên tôi lặng lẽ gom đồ đi theo…

“Tình đẹp đến mấy cũng phai tàn” – câu nói này không biết ai nói nhưng nó thật sự ứng nghiệm. Tôi và ngươi đó đã chia tay nhau trong một ngày đầy mưa, không khác cái ngày mà hai đứa quen nhau là bao. Người ấy đã đi du học sau đó, bỏ mặc tôi cùng với những ước mơ, kế hoạch, mục tiêu cả hai đề ra và khoảng thời gian đầy ngọt ngào bên nhau.

Chợt có giọt mưa rơi vào mặt, tôi bừng tĩnh lại thì ngươi hát rong kia đã hát hết bài nữa và ngân tiếp vài câu.

Lệ ước mi nhưng nào ai muốn thế?

Bởi đời sầu với những chuyện dỡ dang,

Bàn tay lạ nào có giữ chặt nhau!

Giữa phố phường bước qua như người dưng.​

Tiếng ngân ấy như từng con dao cứa vào những thớt thịt trên người tôi từng chút từng chút. Những kỉ niệm đã được tôi phong kín từ lâu lại ùa về. Tôi dằm mưa chạy xe thật chậm cùng với những kỉ niệm đầy đau thương ùa về từng cơ từng cơn…

 

Dungislam

Phàm Nhân
Ngọc
814,51
Tu vi
0,00
Từ nhỏ đến lớn, tôi luôn phải chuyển chỗ ở liên tục. Khi lớn lên, chỗ làm việc của tôi cũng chưa bao giờ cố định. Cứ mỗi lần như thế, ký ức về nơi ở cũ lại ùa về khiến tôi không ngừng suy nghĩ về nó. Cuộc đời của tôi đã từng là những chuỗi ngày luyến tiếc và hoài niệm quá khứ.

Nhưng đến một ngày nào đó, tôi nhận ra rằng, tất cả mỗi người đều có những kỷ niệm của riêng họ. Nhưng cái cách mà họ sử dụng nó sẽ quyết định cuộc đời họ.

Những người ủy mị, luyến tiếc quá khứ quá lâu sẽ trở nên tiêu cực, họ bị biến đổi thành con người khác, thu mình lại và luôn nghĩ xấu về thế giới. Nếu tiếp xúc với những người này, bạn sẽ có cảm giác rất khó chịu. Đối với những người này, bên ngoài thì họ lạnh lùng không cảm xúc nhưng bên trong chất chứa đầu thù hận. Cuộc đời của họ, sự nghiệp của họ sẽ bị chôn vùi trong cảm xúc ấy.

Những người tự cao, tự đại về quá khứ là những người luôn tự cao về mọi thứ khác của bản thân. Họ biết cách quảng cáo bản thân đối với người khác bằng những lời tuyên bố về khả năng đặc biệt của họ, về tuổi thơ dữ dội hơn người của họ. Đối với những người hiếu thắng này, khi mới tiếp xúc bạn sẽ rất thích họ nhưng khi tiếp xúc lâu dài bạn mới thấy rằng: họ chưa bao giờ đưa những suy nghĩ ra khỏi phạm trù bản thân. Những người này luôn chỉ nghĩ cách lợi dụng người khác. Cuộc đời họ khát khao mãnh liệt đối với danh vọng chứ không phải là tiền hay tình cảm.

Chỉ có những người coi kỷ niệm như những bài học, tôn trọng cả những cảm xúc, thành công, bài học của nó, không phóng đại cũng không quá luyến tiếc mới có thể tận dụng nó thành công trong cuộc sống. Hãy chia sẻ nó một cách chân thành với bạn bè của bạn, gây hài cho nó. Hãy suy nghĩ về nó như cách một người lớn nhìn nhận về một đứa trẻ, như vậy bạn sẽ có cơ hội để trưởng thành hơn.

Kỷ niệm là tài sản vô giá của mỗi người, sử dụng như thế nào là quyết định của bạn.
 

bachtieuminh

Phàm Nhân
Ngọc
2.313,94
Tu vi
0,00
Thướt tha bóng dáng yêu kiều,
Từ xa gió nhẹ thiu thiu thổi vào.
Một đàn bươm bướm trên cao,
Tung tăng theo bước nàng vào biển hoa.

Bỗng nhiên cánh bướm vỡ tan,
Biển hoa hóa máu dâng tràn không gian.
U hồn gào thét kêu than,
Sóng triều vùi dập hoang tàn điêu linh.

Dù nàng lớn tiếng cầu xin,
Thì cũng chỉ có một mình nơi đây.
Đầu lâu thi cốt chất đầy,
Cả dòng sông đỏ vùi thây của nàng.

Giật mình tỉnh giấc mơ màng,
Kinh hoàng trên mặt hai hàng suối tuông.
Hai tay ôm gối u buồn,
Bao giờ mới dứt vở tuồng huyết hoa.
 

Tatreothatroi

Phàm Nhân
Ngọc
738,32
Tu vi
0,00
MÈO HOANG CHƯA NGỦ

Mèo hoang không ngủ vì cơn đói,
Bóng đêm quạnh quẻ mèo mệt mỏi.
Bao năm vất vả kế sinh nhai,
Mong ngày vinh hoa mèo không đói.

Nửa đêm không ngủ nằm suy nghĩ,
Cuộc đời vất vả cũng vậy thôi.
Từ trong giấc mộng mèo du kí,
Thật nhiều chim, cá để mèo xơi.

Sáng sớm hôm sau mèo tỉnh giấc,
Căn phòng trước mặt thật tả tơi.
Đâu còn chim cá cùng lầu bạc,
Gác tía, cung vàng chỉ là mơ.

Trở về thực tại mèo than thở,
Lê bước đi làm kiếm miếng ăn.
Mong là về sau sẽ khấm khá,
Gia đình hạnh phúc với an khang.
 

totallyfair

Phàm Nhân
Ngọc
5.812,68
Tu vi
0,00
Cách đây mấy năm tôi có nhận được một công việc quét dọn tại một buổi concert của idol đình đám Phạm Quỳnh Nhi, nghe đồn là cô ta được một công ty Hàn Quốc trụ sở tại Việt Nam chiêu mộ, vừa ra mắt khán giả được nửa năm đã chiếm mất vị trí hạng t.ư trên những bảng xếp hạng online mà tôi chưa từng có dịp nhìn qua, chỉ xem báo nghe đài mà biết đến.

Hôm đó, tôi cùng với mấy anh em freelancer hạng thấp được gọi tới nhà thi đấu XYZ cho buổi tập dợt trước ngày tổ chức concert. Đến đấy, tôi mới có dịp lần đầu được mở rộng tầm mắt, biết cái gì là một show diễn hàng đầu. Đèn đóm, loa kèn, máy chỉnh âm, cùng với dây cáp các thể loại – tôi nhìn mà hoa hết cả mắt, tự hỏi làm sao mà ban tổ chức có thể sắp xếp ngăn nắp hết những thứ này, sau đó nhét toàn bộ vào một buổi trình diễn ca nhạc kéo dài hai tiếng đồng hồ. Thằng Huy đứng bên cạnh tôi cũng há hốc mồm mà nhìn lấy sàn diễn nguy nga kia, nó hỏi:

- Tổ trưởng, cái sàn diễn này là cho một mình cô Nhi gì đó hả anh?

Thằng Huy quê ở tận Sóc Trăng, nó lên đây học đại học, mấy ngày cuối tuần được nghỉ nửa buổi thì nó lại đi freelance kiếm chút tiền tự trả tiền phòng, tiền ăn uống, cũng phụ cha mẹ nó ở dưới quê đỡ cực một chút. Chắc nó chưa từng thấy concert quy mô cỡ này nên mới trợn hết cả mắt lên như vậy. Cơ mà tự nhìn lại mình, tôi sinh ra và lớn lên ở đất Sài thành, từ thời trung học phổ thông đã thấy rất nhiều liveshow của ca sĩ đình đám, nhưng lúc tôi đặt chân vào đây, cũng là một kiểu trợn mắt giống hệt như thằng Huy; tôi cũng không biết nên có cảm xúc như thế nào nữa…

- Ờ, cổ nổi tiếng mà, báo đài quảng cáo rầm rộ quá trời.

Cái chức tổ trưởng này tôi cũng không hiểu vì sao mà lại rơi lên đầu mình nữa. Ông sếp không biết ổng nghĩ cái gì; thời còn học đại học, tôi cũng bị gọi làm nhóm trưởng dự án một lần, lúc đó chết lên chết xuống mới được điểm trung bình, vậy giờ đi làm tổ trưởng cho một đội rất nhiều người thì tôi cũng không hiểu nổi sao mình sống sót được ba năm qua nữa.

Thằng Huy lại nói:

- Em cũng coi tivi thấy cổ nhảy rồi, thấy hát cũng hay nữa.

Tôi nhún vai:

- Không được nhiêu đó thì sao cổ được công ty tuyển vào làm idol? Như anh nè, anh cầm chổi quét rác vừa múa vừa hát nhạc Bằng Kiều có quỷ nào tới ký hợp đồng đâu?

Thằng Huy ôm bụng cười hắc hắc:

- Anh ơi, anh ca như vịt kêu, Bằng Bằng cái nỗi gì?

Tôi nhếch môi cười:

- Bằng Niềm Tin nha em, nghệ danh hot đó, mốt đừng tới xin chữ ký anh, xếp hàng mỏi chân lắm.

Thằng Huy trề môi:

- Mơ đi. Thôi, sếp kêu kìa.

Tôi cũng tự dặn mình phải uốn lưỡi bảy bảy bốn chín lần trước khi nói, nhưng mà uốn đến tận năm mươi lần tôi vẫn nói nhảm được – không lẽ đây là tài năng ẩn tàng? Chắc vậy rồi…

Tôi nghe lão sếp mô tả qua công việc lần này một chút, rồi đưa mắt nhìn cái nhà thi đấu rộng bao la, sau đó hỏi lão:

- Anh, em sợ bên em không đủ người, chỗ này rộng quá.

Lão sếp lắc đầu:

- Team của cậu lo quét sân với lại dọn dẹp phía sau sân khấu thôi, mấy hàng ghế chỗ ngồi thì có team khác lo rồi.

Nói chuyện với lão sếp xong, tôi mang bản kế hoạch về giản lược lại cho hơn hai mươi anh em trong tổ. Thằng Quang nghe xong thì nhăn mặt thở dài:

- Má, dọn rác một ngàn người xả, hèn gì tiền công cao. Em cứ tưởng dễ ăn, ai ngờ chua quá…

Tôi nhún vai:

- Chịu, đâu phải khi không mà freelancer tự nhiên được trả công cao dữ vậy.

Thằng Quang vuốt mặt:

- Trước em coi tivi thấy show của bà Quỳnh Nhi này cũng đâu tới nỗi kinh khủng dữ vậy đâu.

Thằng Huy trề môi cắt ngang:

- Thôi mày ơi, trong tivi với ngoài đời thì giống nhau kiểu gì, qua cái máy quay nó khác mẹ rồi.

Tôi an ủi tụi nó mấy câu rồi bắt đầu phân bố sắp xếp đội hình một chút; chia đều thì dọn mới nhanh, mới không cực khổ ai hơn người khác; tôi chỉ dựa theo cảm tính với kinh nghiệm mà định ra một cái đội hình sao cho thích hợp với bản đồ phân bố người đến xem đứng dưới sân mà lão sếp đưa cho.

Sau đó là tới giờ diễn tập, nhân vật chính cuối cùng cũng lộ diện, thì ra là một vị thiên kim thân mặc y phục màu tím, lưng đeo thần kiếm, ánh mắt chớp động tiên quang – ha ha, tôi đùa tý, thật ra chỉ là một thiếu nữ tóc đen và dài, mũi cao môi đỏ, trên người mặc một bộ trang phục trình diễn hở bụng.

Tôi đi sau thời đại, nhưng tôi vẫn thấy một cô gái thời hiện đại như vậy thật đẹp. Tôi đọc báo thấy có người chất vấn liệu vẻ đẹp của Phạm Quỳnh Nhi có phải chỉ là dựa vào hiệu ứng kỹ thuật hình ảnh trong quá trình sản xuất, nhưng sau khi tôi nhìn thấy cô ta ngoài đời thật thì tôi có thể xác định rằng: bản thân Phạm Quỳnh Nhi bình thường đã rất đẹp, nếu thông qua chút kỹ thuật hình ảnh nữa thì việc cô ấy có đông đảo người hâm mộ cũng không phải cái gì kỳ lạ.

Lúc Phạm Quỳnh Nhi bắt đầu tập luyện cho buổi diễn, team tôi cũng chưa tới lượt, nên chúng tôi chỉ đứng một bên mà xem. Thấy những người hâm mộ may mắn được chọn đi xem buổi diễn tập đang đứng dưới sân cuồng nhiệt la hét kia, tôi cũng tự hỏi mình: một hình mẫu, một idol cho người khác dõi theo hâm mộ là như thế nào?

Và tôi đi đến một câu trả lời đơn giản mà cho tới ngày hôm nay mỗi lần nhớ lại tôi vẫn cảm thấy đúng: đó chính là mọi điều trái ngược với một thằng như tôi…
 

Hoa Lưỡng Sinh

Đạo Tổ Nhân Cảnh
Moderator
*Thiên Tôn*
Thê Tử của Cún Con Xa Nhà
Tuy thời gian mới qua vài năm nhưng với tôi mọi thứ dường như đã qua lâu lắm. Chuyện xảy ra khi tôi đang học năm hai đại học. Một ngày đẹp trời ba mẹ gọi tôi về nhà gấp, tôi vội vàng mua vé xe chạy về nhà. Về rồi tôi mới biết, ba muốn gả tôi đi, ngày hôm sau là gia đình người đó ra xem mắt tôi... Ừ thì, có chút bất ngờ, không sao cả, vì tôi từng nói với ba mẹ là trước nay mình không cảm thấy yêu ai, nên "ba mẹ đặt con sẽ ngồi"!

Ngày hôm sau, lần đầu tôi gặp mặt người đó, nói chính xác là hai người xa lạ gặp nhau, nhìn nhau một cái rồi thôi. Bởi người quen nhau là ba mẹ tôi và... bà ngoại của người ta! Tôi và anh ta cũng không nói với nhau câu nào, không chút ấn tượng nào cả.
Tôi không biết chuyện gì xảy ra sau đó, tôi hồn nhiên trở về trường học. Bẵng đi một thời gian, mẹ gọi điện nói với tôi, người ta muốn cưới tôi. Hôm đó tôi mới biết người ấy lớn hơn tôi bốn tuổi, tên họ là gì... Mẹ tôi còn nói vài hôm nữa là ngày tốt, nhà trai muốn sang làm đám hỏi, chậc… thật bất ngờ.

Trước ngày "đám hỏi" trên trời rơi xuống một ngày, "chồng tương lai" của tôi chở tôi đi thăm hỏi cô chú bác cậu dì… bên chồng đúng một vòng, sau đó hai đứa đi nhậu và hát hò. Đêm đó thì thanh thanh bạch bạch ngủ chung, anh tặng tôi "quà đính ước" là một chiếc USB toàn "phim con heo" đầy ý đồ, chỉ có điều ba mẹ tôi ngủ ở giường cạnh bên nên anh chẳng dám làm gì. Đêm đó, anh nằm gối đầu lên bụng tôi và hỏi tôi khi nào anh có thể cưới tôi, tôi bảo anh chờ tôi học xong đại học, anh nhận lời.

Đám hỏi nho nhỏ với vài mâm cỗ, mời vài cô bác xóm giềng, mọi thứ cứ thế trôi qua…
Sau đó tôi về trường học, mỗi tối cùng anh nói chuyện dăm ba câu rồi ngủ, sau đó anh gọi điện nhiều hơn, đòi cưới gấp, tôi không chịu… Anh cứ nằn nì bảo tôi nghỉ học gả cho anh, mỗi ngày gọi hàng trăm cuộc gọi, tôi bực bội tắt máy sau đó thì vứt luôn cái sim. Tết đó thì, chúng tôi đường ai nấy đi.

Kỷ niệm duy nhất, đúng hơn là kỷ vật duy nhất anh tặng tôi - chiếc USB kia bị tôi vứt xó. Hôm qua nhìn thấy chủ đề "kỷ niệm" làm tôi chợt nhớ tới nó. Tôi lục tung mọi thứ để tìm nó, vâng tôi đã tìm thấy nó và tôi đã đốt nó luôn rồi. Kỷ niệm cuối cùng giữa chúng tôi chính thức không còn!

Hết.

P/s: Cảm ơn Ad cho mình cơ hội để hủy chứng tích mối tình có thể gọi là đầu tiên, thứ tôi từng muốn vứt rất nhiều lần vẫn tiếc, nay đủ quyết tâm rồi :)
 

Quân_Mạc_Tiếu

Phàm Nhân
Ngọc
5.573,16
Tu vi
0,00
Trong một lần chạy xe trên đường, tôi vô tình bắt gặp hình ảnh hai đứa bé bán vé số, chúng đang đứng trước một cái miếu thờ của một người xấu số ở bên đường, đôi bàn tay bé xíu chắp lại cầu khẩn. Chúng đang cầu xin gì thì tôi không rõ, nhưng hình ảnh đó vẫn còn ám ảnh tôi đến bây giờ.
 

LãoLê

Phàm Nhân
Ngọc
37,52
Tu vi
0,00
Di Chúc!!!​

Nhiều người thì thích viết nhật ký còn tôi lại có thói quen khá lạ là viết ‘’di chúc‘’ từ nhỏ.
Khi nhỏ, tôi thấy trong phim, người ta thường viết di chúc khi sắp qua đời. Nỗi ám ảnh sợ hãi đó khiến tôi cũng muốn viết đi chúc bởi vì trước đây bản thân tôi vốn ốm yếu lại hay bệnh nặng phải nhập viện thường xuyên nên lúc nào ở một mình cũng có cảm giác mình sẽ không qua khỏi rồi cứ vậy, những tờ di chúc này bắt đầu ra đời một cách đều đặn.

Hôm nay rảnh vì nghỉ dịch cô vít nên tôi cứ ngồi đọc từng tờ, từng tờ di chúc ấy rồi lại tự mỉm cười một mình vì sự ngây ngô của mình.

- Lúc nhỏ thì tôi viết để lại đồ chơi này cho anh hai, để lại tàu chiến nọ cho em họ,

- Lớn lớn chút thì tôi để tiền dành dụm này cho anh hai, máy tính nọ cho anh họ,
- ...

- Lớn chút nữa thì tôi để lại cái nhà cho mẹ, tiền tiết kiệm cho anh hai,

- Giờ thì chỉ có thể để lại tình thương cho mẹ và anh hai thôi chứ bản thân chẳng còn gì nữa!!!
- Thực ra còn những tờ di chúc sửa đi sửa lại nhiều lần vì cứ giận dỗi mấy người trong đó cứ chọc quê tôi hoài nên cứ viết rồi lại xóa rồi lại viết vào từ đầu.
Có lẽ sau này tôi sẽ không còn viết nữa nhưng giờ vẫn còn viết được thì cứ viết thôi chứ không sau này lại hối hận.

Đối với tôi, ''di chúc'' không mang ý nghĩa là sự tuyệt vọng mà nó có ý nghĩa là sự chuẩn bị chu toàn cho mọi bất ngờ trong cuộc sống VÔ THƯỜNG này!!!
 

Tường Vy

Đạo Tổ Nhân Cảnh
Hoa Thần BNS 2020
Thanh Ngọc Ký Giả
Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ.

Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ
Bước chập chững trên con đường đất đỏ
Lúc ấy chúng ta đều bé nhỏ
Suy nghĩ thơ ngây chẳng toan tính bao giờ

Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ
Để được trở về trong vòng tay của mẹ
Lời ru mẹ ngọt ngào dịu nhẹ
Đưa tôi chìm vào những giấc ngủ say

Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ
Cả ngày cùng chơi đùa trong căn nhà chòi xập xệ
Vách tạm bợ những lá dừa lá chuối
Ấy thế mà lúc bé ai cũng mê

Và tôi sẽ chẳng còn chê
Lá ngoài vườn sao cứ kêu xào xạc
Bữa cơm nhà món canh rau đạm bạc
Con cá rô đồng lúc chiều bố tát được ngoài đê.
 
Status
Not open for further replies.

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top