Ái Phiêu Diêu
Hợp Thể Sơ Kỳ
Lão @Vì anh vô tình up chương 3 bản dịch chưa biên của lão vào đây giúp Ái nha. 

Làm gì áLão @Vì anh vô tình up chương 3 bản dịch chưa biên của lão vào đây giúp Ái nha.![]()
Làm gì á
Chương 12: bài học nhập môn đầu tiên
Lời thề giữ bí mật lúc nãy, thật sự liên quan đến Đại đạo sao?.
Sau khi đi ra nhà tranh, cặp con ngươi như trân châu đen của Lam Linh Nga giống như mất đi ánh sáng. Cả người nàng có chút không vững vàng, bước chân cũng trở nên vô định.
“Ầy, một bàn tay từ bên cạnh đỡ nàng, trong lòng bàn tay đó còn có một viên đan dược màu xanh nhạt.
Lý Trường Thọ nhẹ nhàng nói “Bồi Nguyên Ngưng Tức Đan, không có bất kỳ độc tính gì dược tính cũng vô cùng ôn hòa, người bình thường chưa tu hành có thể dùng để bồi bổ nguyên khí.
“Cám ơn sư huynh...”
Lam Linh Nga rụt rè đáp, sau đó nhận đan dược, nghiêng người bỏ trong cái miệng nhỏ nhắn.
Đan dược này chạm đến nước bọt thì trong nháy mắt hòa tan, giống như một dòng suối dịu ngọt, làm nàng không chịu được phát ra một tiếng hừ nhẹ, thoáng chốc tinh thần đã tốt hơn.
“Tiểu sư muội này đúng là đáng yêu nha”
Bàn tay to lớn của Lý Trường Thọ từ từ tiến tới, xoa nhẹ đầu nàng, rồi nói:
“Sau này ngươi cũng là một phần tử của Tiểu Quỳnh Phong, trước tiên ta mang ngươi dạo chơi chung quanh, để làm quen hoàn cảnh nơi đây.
Sau đó sư phụ hết bị ảnh hưởng của thuốc, khục, là tĩnh tọa xong. Người sẽ truyền thụ tâm pháp nhập môn cho ngươi, nếu như tu luyện có điều gì không hiểu cứ việc đến hỏi ta.”
“Xin cám ơn sư huynh” Lam Linh Nga chắp tay sau lưng nhỏ giọng đáp.
Lý Trường Thọ tay chắp sau lưng đi về phía bờ hồ, “tới đây nhìn xem linh ngư được nuôi trong hồ, là đồ tốt, cũng là một bộ phận tài sản quan trọng của Tiểu Quỳnh Phong chúng ta”.
Lam Linh Nga vội vàng đi theo, giẫm lên hàng cỏ mềm mại, nhón chân nhìn về phía xa của mặt hồ.
Hồ nước trong suốt khác thường, bên trong có từng đàn cá đang từ tốn bơi lội, chơi đùa.
“Nhìn xem” Lý Trường Thọ chỉ vào mấy đầu linh ngư có lớp vẩy năm màu, “ Có xinh đẹp hay không?”.
“Ừ” Lam Linh Nga gật đầu lia lịa, bị những linh ngư này hấp dẫn tâm thần, liên tục phát ra những lời khen ngợi.
Bỗng nghe được tiếng nói nhẹ nhàng của sư huynh mình ở bên cạnh:
"Chờ ngươi luyện được luồng khí thứ nhất, chúng ta sẽ mở tiệc Linh ngư. Loại Linh ngư có lớp vẩy năm màu này tên là Lễ Vị, không những hương vị vô cùng ngon, cho dù là rán, chưng, nướng, hay chiên, đều là món ngon đứng đầu, càng hiếm thấy hơn là có thể giúp tăng chất lượng Linh khí cho Luyện Khí sĩ."
Trán Lam Linh Nga lập tức treo hai đạo hắc tuyến, "Ăn thật sao?"
*hắc tuyến: sợi màu đen
"Không thì nuôi bọn chúng làm gì?"
Lý Trường Thọ giơ tay trái lên, tay áo vung vẩy, rải ra một nắm gạo, trong miệng còn gọi : "Ăn cơm!"
Từng đầu Linh ngư từ khắp mọi nơi bơi tới, bên hồ cũng lập tức trở nên náo nhiệt, Lam Linh Nga thấy vậy hai mắt sáng lên.
"Cho ngươi, " bàn tay lớn kia lại đưa tới, bên trong là một bao vải nhỏ, "Trong này là thức ăn cho cá, nếu ngươi thích, sau này trọng trách cho cá ăn sẽ giao cho ngươi."
"Ừm! Cảm ơn sư huynh nhiều!"
Lam Linh Nga vui vẻ đáp lại, nhận lấy bao vải, đổ ra một ít thức ăn, rắc xuống hồ.
Nhìn dáng vẻ thận trọng của nàng, giống như sợ những thức ăn này sẽ đập nát những chiếc vẩy xinh đẹp của đám Linh ngư.
Lý Trường Thọ ở bên bình tĩnh mỉm cười.
A, mỗi ngày lại mất đi thêm một điểm sinh hoạt, có thể dành nhiều thời gian hơn cho việc tu hành rồi...
Từ góc độ này mà nói, có sư muội cũng không tệ lắm.
Lam Linh Nga giương tay nhỏ lên, rắc từng chút thức ăn xuống khắp mọi nơi, dưới nước Linh ngư kết thành từng đàn lúc ẩn lúc hiện, chơi đến quên cả trời đất.
Lý Trường Thọ đợi ở bên cạnh một lúc, ngón tay khẽ búng, mặt hồ nổi lên hai cột nước nhỏ, hai đầu Lễ Vị bị đẩy lên khỏi mặt nước. Sau đó bị hắn kéo về, tạo thành quả cầu nước, cất vào ống tay áo.
Lam Linh Nga đứng bên cạnh nhìn đến ngẩn ngơ, nhỏ giọng hỏi: "Sư huynh sao lại bỏ cá vào trong tay áo?"
"Tặng lễ, " Lý Trường Thọ lạnh nhạt nói, "Đừng nhìn Độ Tiên môn chúng ta là môn phái tu Tiên, đạo lí đối nhân xử thế so với thế tục cũng không sai biệt lắm, lát nữa phải dẫn ngươi đi đăng ký, cũng không thể đi tay không."
Lam Linh Nga chớp chớp đôi mắt, mặc dù không hiểu lắm, nhưng nàng vẫn là khéo léo nói một câu: "lại để cho sư huynh phiền hà."
"Không có gì đáng ngại, chơi chán thì đi đến bên này đi."
Lý Trường Thọ chắp tay sau lưng chậm rãi đi tới dược viên cách đó không xa, Lam Linh Nga nhìn đám cá đang tụ tập bên hồ, nhẹ nhàng vẫy tay với bọn chúng, vội vàng đi theo.
Dược viên bên cạnh, Lý Trường Thọ giới thiệu sơ lược chủng loại và công hiệu của mấy trăm gốc linh dược.
Lam Linh Nga ở bên cạnh cố gắng nhớ kỹ, nhưng nàng cũng không biết mình đã bị sư huynh xem là người làm vườn mới, nghe tiếng nói ấm áp của sư huynh, không khỏi nghĩ tới giọng nhỏ nhẹ ấm áp của mẫu thân...
Tiểu Quỳnh phong cảnh sắc cũng không tệ, thực sự không cần giới thiệu nhiều.
Lý Trường Thọ mang theo tiểu sư muội tại nhà tranh dạo quanh hai vòng, rồi thi pháp đưa tới một đóa mây trắng, mang theo Lam Linh Nga đứng trên đó bay tới dãy núi chính giữa.
Lam Linh Nga nhịn không được hỏi: "Sư huynh cũng có thể giẫm lên Tiên hạc ngự không sao?"
"Ừm, chỉ cần có thể ngự vật là có thể, " Lý Trường Thọ nhẽ nhàng điểm mây trắng dưới chân một cái, mây trắng đột nhiên phát ra một tiếng hót khẽ, biến thành con Tiên hạc lớn hai cánh dang ra, chở hai người phi hành chầm chậm về phía trước.
Đôi mắt to của Lam Linh Nga lập tức sáng lấp lánh, tay nhỏ túm đạo bào sư huynh, cúi đầu tán thưởng một trận.
"Chỉ là thuật che mắt đơn giản mà thôi, so với những thứ này, về sau ngươi muốn ngự không trong môn, phải nhớ rõ mấy chuyện."
"Chuyện gì vậy sư huynh."
Lý Trường Thọ hắng giọng, sửa sang lại những điều đã chuẩn bị suy nghĩ từ trước, quyết định vẫn là dạy bảo từ việc nhỏ bé trước cho sư muội.
Thế là, hắn chân thành nói: "Ngự không trong sư môn đầu tiên là phải chú ý độ cao, không được quá cao, cũng không thể quá thấp, vì chỗ cao thường xuyên có một ít tiền bối cao nhân trong sư môn đi ngang qua, chính diện đụng phải bọn họ thì dễ dàng mạo phạm.
Sư muội ngươi phải nhớ kỹ, bị những tiền bối cao nhân này chú ý đến, sẽ có năm thành xác xuất lưu lại ấn tượng tốt, năm thành lưu lại ấn tượng xấu.
Lưu lại ấn tượng tốt thì không nhất định sẽ được chỗ tốt gì, nhưng lưu lại ấn tượng xấu thì tất nhiên sẽ lưu lại một ít tai hoạ ngầm.
Cho nên, tốt nhất là không nên bị bọn họ chú ý tới, gặp thì hành lễ là được, làm tốt bổn phận mình là đủ rồi."
"A, Linh Nga nhớ kỹ!"
"Còn nữa, cũng không thể bay quá thấp, bởi vì quá thấp dễ dàng bay qua một ít số ngọn núi có khu vực kiến trúc.
Trong môn mặc dù bề ngoài là hòa bình với nhau, nhưng sau lưng cũng có cạnh tranh, còn có rất nhiều người để ý đến xếp hạng nhàm chán, nếu bay quá thấp, lại dễ bị bọn họ nhằm vào.
Cho nên, qua trăm năm tìm hiểu, sư huynh ta đã tổng kết ra một độ cao ngự không thích hợp trong sơn môn, chính là từ chỗ chúng ta xuất phát, bay lên không ba mươi trượng đến năm mươi trượng, độ cao này rất ít gặp được đồng môn, lại càng không cần phải nói đến tiền bối cao nhân..."
Lam Linh Nga nghe sư huynh mình nói một tràng dài, cố gắng ghi nhớ những điều này trong lòng, lại nhịn không được ngửa đầu lên nhìn khuôn mặt góc cạnh cân đối của sư huynh.
Sư huynh quả nhiên rất tuấn tú, cân nhắc sự tình cũng vô cùng chu đáo...
...
Cùng với âm thanh của sư huynh không ngừng căn dặn suốt dọc đường, cuối cùng Lam Linh Nga cũng tới chủ phong Độ Tiên môn.
Ngọn núi này nằm ở trung tâm của Độ Tiên môn, cũng là ngọn núi dốc nhất, cao nhất trong mấy chục ngọn núi, như kiếm đâm lên trời, xuyên vào trong mây xanh.
Cho nên, nơi đây cũng được gọi là Phá Thiên phong.
Đỉnh Phá Thiên phong có một tòa Tiên điện, là nơi Chưởng môn cùng chư vị trưởng lão, Phong chủ nghị sự, ngày bình thường cũng là khu vực cấm bay, các đệ tử không có sự cho phép không thể tiếp cận được. Giữa sườn Phá Thiên phong, có một dãy cung điện lầu các xây dựng dựa vào núi, nơi này mỗi ngày đều có rất nhiều người qua lại.
Được sư huynh giới thiệu, Linh Nga cũng biết được nơi này là “cơ quan” chỗ để quản lí tất cả sự vụ trong tiên môn, tất cả các đệ tử trong môn mỗi tháng đều tới đây lĩnh Nguyệt cung, cũng là nơi định kỳ tới báo cáo tiến triển quá trình tu đạo của mình.
Đi ở trên đường đá xanh, Lam Linh Nga ngạc nhiên phát hiện, mình và sư huynh dường như ẩn thân vậy, ở chỗ này có rất nhiều đồng môn khác nhau, nhưng không hề có ánh mắt nào nhìn hai người bọn họ.
Coi như ngẫu nhiên có người nhìn về phía bên này, cũng đều sẽ nhanh chóng lướt qua...
Giọng nói của Lý Trường Thọ lại vang lên trong tai Linh Nga, như cũ vẫn không ngừng dạy bảo : "Linh Nga ngươi phải nhớ kỹ, không bị người chú ý, giảm cảm giác tồn tại mình xuống thấp nhất, chính là phương thức tránh cho nhiễm nhân quả tốt nhất.
Ta cải tiến một đạo thuật che giấu khí tức bản thân, chờ ngươi tu hành nhập môn sẽ truyền thụ cho ngươi."
"Ừ, thật cảm ơn sư huynh."
"Không cần, đây đều là việc sư huynh phải làm, " Lý Trường Thọ cười tủm tỉm trả lời, mang theo Lam Linh Nga dọc theo ven đường đi qua cung điện treo bảng hiệu 'Bách Phàm điện'
Trong điện, Lam Linh Nga nhìn sư huynh mình lấy ra hai đầu Linh ngư kia, cùng với một vị đạo trưởng trung niên phụ trách đăng ký trong môn bói chuyện thân thiết như người trong nhà, nhịn không được trừng mắt nhìn.
Sư huynh hắn...
Quá ổn trọng rồi.
Làm gì á
Chương 12: bài học nhập môn đầu tiên
Lời thề giữ bí mật lúc nãy, thật sự liên quan đến Đại đạo sao?.
Sau khi đi ra nhà tranh, cặp con ngươi như trân châu đen của Lam Linh Nga giống như mất đi ánh sáng. Cả người nàng có chút không vững vàng, bước chân cũng trở nên vô định.
“Ầy, một bàn tay từ bên cạnh đỡ nàng, trong lòng bàn tay đó còn có một viên đan dược màu xanh nhạt.
Lý Trường Thọ nhẹ nhàng nói “Bồi Nguyên Ngưng Tức Đan, không có bất kỳ độc tính gì dược tính cũng vô cùng ôn hòa, người bình thường chưa tu hành có thể dùng để bồi bổ nguyên khí.
“Cám ơn sư huynh...”
Lam Linh Nga rụt rè đáp, sau đó nhận đan dược, nghiêng người bỏ trong cái miệng nhỏ nhắn.
Đan dược này chạm đến nước bọt thì trong nháy mắt hòa tan, giống như một dòng suối dịu ngọt, làm nàng không chịu được phát ra một tiếng hừ nhẹ, thoáng chốc tinh thần đã tốt hơn.
“Tiểu sư muội này đúng là đáng yêu nha”
Bàn tay to lớn của Lý Trường Thọ từ từ tiến tới, xoa nhẹ đầu nàng, rồi nói:
“Sau này ngươi cũng là một phần tử của Tiểu Quỳnh Phong, trước tiên ta mang ngươi dạo chơi chung quanh, để làm quen hoàn cảnh nơi đây.
Sau đó sư phụ hết bị ảnh hưởng của thuốc, khục, là tĩnh tọa xong. Người sẽ truyền thụ tâm pháp nhập môn cho ngươi, nếu như tu luyện có điều gì không hiểu cứ việc đến hỏi ta.”
“Xin cám ơn sư huynh” Lam Linh Nga chắp tay sau lưng nhỏ giọng đáp.
Lý Trường Thọ tay chắp sau lưng đi về phía bờ hồ, “tới đây nhìn xem linh ngư được nuôi trong hồ, là đồ tốt, cũng là một bộ phận tài sản quan trọng của Tiểu Quỳnh Phong chúng ta”.
Lam Linh Nga vội vàng đi theo, giẫm lên hàng cỏ mềm mại, nhón chân nhìn về phía xa của mặt hồ.
Hồ nước trong suốt khác thường, bên trong có từng đàn cá đang từ tốn bơi lội, chơi đùa.
“Nhìn xem” Lý Trường Thọ chỉ vào mấy đầu linh ngư có lớp vẩy năm màu, “ Có xinh đẹp hay không?”.
“Ừ” Lam Linh Nga gật đầu lia lịa, bị những linh ngư này hấp dẫn tâm thần, liên tục phát ra những lời khen ngợi.
Bỗng nghe được tiếng nói nhẹ nhàng của sư huynh mình ở bên cạnh:
"Chờ ngươi luyện được luồng khí thứ nhất, chúng ta sẽ mở tiệc Linh ngư. Loại Linh ngư có lớp vẩy năm màu này tên là Lễ Vị, không những hương vị vô cùng ngon, cho dù là rán, chưng, nướng, hay chiên, đều là món ngon đứng đầu, càng hiếm thấy hơn là có thể giúp tăng chất lượng Linh khí cho Luyện Khí sĩ."
Trán Lam Linh Nga lập tức treo hai đạo hắc tuyến, "Ăn thật sao?"
*hắc tuyến: sợi màu đen
"Không thì nuôi bọn chúng làm gì?"
Lý Trường Thọ giơ tay trái lên, tay áo vung vẩy, rải ra một nắm gạo, trong miệng còn gọi : "Ăn cơm!"
Từng đầu Linh ngư từ khắp mọi nơi bơi tới, bên hồ cũng lập tức trở nên náo nhiệt, Lam Linh Nga thấy vậy hai mắt sáng lên.
"Cho ngươi, " bàn tay lớn kia lại đưa tới, bên trong là một bao vải nhỏ, "Trong này là thức ăn cho cá, nếu ngươi thích, sau này trọng trách cho cá ăn sẽ giao cho ngươi."
"Ừm! Cảm ơn sư huynh nhiều!"
Lam Linh Nga vui vẻ đáp lại, nhận lấy bao vải, đổ ra một ít thức ăn, rắc xuống hồ.
Nhìn dáng vẻ thận trọng của nàng, giống như sợ những thức ăn này sẽ đập nát những chiếc vẩy xinh đẹp của đám Linh ngư.
Lý Trường Thọ ở bên bình tĩnh mỉm cười.
A, mỗi ngày lại mất đi thêm một điểm sinh hoạt, có thể dành nhiều thời gian hơn cho việc tu hành rồi...
Từ góc độ này mà nói, có sư muội cũng không tệ lắm.
Lam Linh Nga giương tay nhỏ lên, rắc từng chút thức ăn xuống khắp mọi nơi, dưới nước Linh ngư kết thành từng đàn lúc ẩn lúc hiện, chơi đến quên cả trời đất.
Lý Trường Thọ đợi ở bên cạnh một lúc, ngón tay khẽ búng, mặt hồ nổi lên hai cột nước nhỏ, hai đầu Lễ Vị bị đẩy lên khỏi mặt nước. Sau đó bị hắn kéo về, tạo thành quả cầu nước, cất vào ống tay áo.
Lam Linh Nga đứng bên cạnh nhìn đến ngẩn ngơ, nhỏ giọng hỏi: "Sư huynh sao lại bỏ cá vào trong tay áo?"
"Tặng lễ, " Lý Trường Thọ lạnh nhạt nói, "Đừng nhìn Độ Tiên môn chúng ta là môn phái tu Tiên, đạo lí đối nhân xử thế so với thế tục cũng không sai biệt lắm, lát nữa phải dẫn ngươi đi đăng ký, cũng không thể đi tay không."
Lam Linh Nga chớp chớp đôi mắt, mặc dù không hiểu lắm, nhưng nàng vẫn là khéo léo nói một câu: "lại để cho sư huynh phiền hà."
"Không có gì đáng ngại, chơi chán thì đi đến bên này đi."
Lý Trường Thọ chắp tay sau lưng chậm rãi đi tới dược viên cách đó không xa, Lam Linh Nga nhìn đám cá đang tụ tập bên hồ, nhẹ nhàng vẫy tay với bọn chúng, vội vàng đi theo.
Dược viên bên cạnh, Lý Trường Thọ giới thiệu sơ lược chủng loại và công hiệu của mấy trăm gốc linh dược.
Lam Linh Nga ở bên cạnh cố gắng nhớ kỹ, nhưng nàng cũng không biết mình đã bị sư huynh xem là người làm vườn mới, nghe tiếng nói ấm áp của sư huynh, không khỏi nghĩ tới giọng nhỏ nhẹ ấm áp của mẫu thân...
Tiểu Quỳnh phong cảnh sắc cũng không tệ, thực sự không cần giới thiệu nhiều.
Lý Trường Thọ mang theo tiểu sư muội tại nhà tranh dạo quanh hai vòng, rồi thi pháp đưa tới một đóa mây trắng, mang theo Lam Linh Nga đứng trên đó bay tới dãy núi chính giữa.
Lam Linh Nga nhịn không được hỏi: "Sư huynh cũng có thể giẫm lên Tiên hạc ngự không sao?"
"Ừm, chỉ cần có thể ngự vật là có thể, " Lý Trường Thọ nhẽ nhàng điểm mây trắng dưới chân một cái, mây trắng đột nhiên phát ra một tiếng hót khẽ, biến thành con Tiên hạc lớn hai cánh dang ra, chở hai người phi hành chầm chậm về phía trước.
Đôi mắt to của Lam Linh Nga lập tức sáng lấp lánh, tay nhỏ túm đạo bào sư huynh, cúi đầu tán thưởng một trận.
"Chỉ là thuật che mắt đơn giản mà thôi, so với những thứ này, về sau ngươi muốn ngự không trong môn, phải nhớ rõ mấy chuyện."
"Chuyện gì vậy sư huynh."
Lý Trường Thọ hắng giọng, sửa sang lại những điều đã chuẩn bị suy nghĩ từ trước, quyết định vẫn là dạy bảo từ việc nhỏ bé trước cho sư muội.
Thế là, hắn chân thành nói: "Ngự không trong sư môn đầu tiên là phải chú ý độ cao, không được quá cao, cũng không thể quá thấp, vì chỗ cao thường xuyên có một ít tiền bối cao nhân trong sư môn đi ngang qua, chính diện đụng phải bọn họ thì dễ dàng mạo phạm.
Sư muội ngươi phải nhớ kỹ, bị những tiền bối cao nhân này chú ý đến, sẽ có năm thành xác xuất lưu lại ấn tượng tốt, năm thành lưu lại ấn tượng xấu.
Lưu lại ấn tượng tốt thì không nhất định sẽ được chỗ tốt gì, nhưng lưu lại ấn tượng xấu thì tất nhiên sẽ lưu lại một ít tai hoạ ngầm.
Cho nên, tốt nhất là không nên bị bọn họ chú ý tới, gặp thì hành lễ là được, làm tốt bổn phận mình là đủ rồi."
"A, Linh Nga nhớ kỹ!"
"Còn nữa, cũng không thể bay quá thấp, bởi vì quá thấp dễ dàng bay qua một ít số ngọn núi có khu vực kiến trúc.
Trong môn mặc dù bề ngoài là hòa bình với nhau, nhưng sau lưng cũng có cạnh tranh, còn có rất nhiều người để ý đến xếp hạng nhàm chán, nếu bay quá thấp, lại dễ bị bọn họ nhằm vào.
Cho nên, qua trăm năm tìm hiểu, sư huynh ta đã tổng kết ra một độ cao ngự không thích hợp trong sơn môn, chính là từ chỗ chúng ta xuất phát, bay lên không ba mươi trượng đến năm mươi trượng, độ cao này rất ít gặp được đồng môn, lại càng không cần phải nói đến tiền bối cao nhân..."
Lam Linh Nga nghe sư huynh mình nói một tràng dài, cố gắng ghi nhớ những điều này trong lòng, lại nhịn không được ngửa đầu lên nhìn khuôn mặt góc cạnh cân đối của sư huynh.
Sư huynh quả nhiên rất tuấn tú, cân nhắc sự tình cũng vô cùng chu đáo...
...
Cùng với âm thanh của sư huynh không ngừng căn dặn suốt dọc đường, cuối cùng Lam Linh Nga cũng tới chủ phong Độ Tiên môn.
Ngọn núi này nằm ở trung tâm của Độ Tiên môn, cũng là ngọn núi dốc nhất, cao nhất trong mấy chục ngọn núi, như kiếm đâm lên trời, xuyên vào trong mây xanh.
Cho nên, nơi đây cũng được gọi là Phá Thiên phong.
Đỉnh Phá Thiên phong có một tòa Tiên điện, là nơi Chưởng môn cùng chư vị trưởng lão, Phong chủ nghị sự, ngày bình thường cũng là khu vực cấm bay, các đệ tử không có sự cho phép không thể tiếp cận được. Giữa sườn Phá Thiên phong, có một dãy cung điện lầu các xây dựng dựa vào núi, nơi này mỗi ngày đều có rất nhiều người qua lại.
Được sư huynh giới thiệu, Linh Nga cũng biết được nơi này là “cơ quan” chỗ để quản lí tất cả sự vụ trong tiên môn, tất cả các đệ tử trong môn mỗi tháng đều tới đây lĩnh Nguyệt cung, cũng là nơi định kỳ tới báo cáo tiến triển quá trình tu đạo của mình.
Đi ở trên đường đá xanh, Lam Linh Nga ngạc nhiên phát hiện, mình và sư huynh dường như ẩn thân vậy, ở chỗ này có rất nhiều đồng môn khác nhau, nhưng không hề có ánh mắt nào nhìn hai người bọn họ.
Coi như ngẫu nhiên có người nhìn về phía bên này, cũng đều sẽ nhanh chóng lướt qua...
Giọng nói của Lý Trường Thọ lại vang lên trong tai Linh Nga, như cũ vẫn không ngừng dạy bảo : "Linh Nga ngươi phải nhớ kỹ, không bị người chú ý, giảm cảm giác tồn tại mình xuống thấp nhất, chính là phương thức tránh cho nhiễm nhân quả tốt nhất.
Ta cải tiến một đạo thuật che giấu khí tức bản thân, chờ ngươi tu hành nhập môn sẽ truyền thụ cho ngươi."
"Ừ, thật cảm ơn sư huynh."
"Không cần, đây đều là việc sư huynh phải làm, " Lý Trường Thọ cười tủm tỉm trả lời, mang theo Lam Linh Nga dọc theo ven đường đi qua cung điện treo bảng hiệu 'Bách Phàm điện'
Trong điện, Lam Linh Nga nhìn sư huynh mình lấy ra hai đầu Linh ngư kia, cùng với một vị đạo trưởng trung niên phụ trách đăng ký trong môn bói chuyện thân thiết như người trong nhà, nhịn không được trừng mắt nhìn.
Sư huynh hắn...
Quá ổn trọng rồi.
chương 25 nhé lão @Mèo Bụng Phệ , haizz, thực sự cảm thán vì tốc độ dịch và gõ chứ như rùa bò của chính mình, một chương mà mất 3 tiếng ngồi làmChương 25 by Dũng Phạm
Vườn chăn nuôi của sư thúc
Lầu nhỏ này cao mười trượng, chia thành 2 tầng, từ xa nhìn lại chính là hình một cái hồ lô lớn, “Nhà thiết kế trưởng” Lý Trường Thọ, cảm hứng của hắn hẳn là từ hình dạng pháp bảo của người bạn thân Tửu Cửu, tru tà như ý kiếm.
Chính là cái hô lô có thể hóa lớn có thể hóa nhỏ, có thể mang người ngự không mà đi.
Lầu nhỏ đứng ở một chỗ trong ao, đối diện với cửa trước 80 trượng có một cái giếng, ao và giếng thông với nhau.
Từ trên không quan sát, sẽ thấy đây là một tấm thái cực đồ đường kính trăm trượng ở trong rừng, ao nước có hình dạng của một con cá âm dương, lầu nhỏ và giếng nước chính là hai mắt âm dương.
Đây là một tòa Phong thủy trận, có thể tạo được công hiệu trấn vận trừ tà, đây là trận pháp của Độ Tiên môn thuộc về nhân giáo nhất mạch, âm dương thái cực đồ cũng là như vậy.
Ở phía trước lầu nhỏ, có một tấm biển gỗ ghi: “ Tiểu Quỳnh phong đan phòng ’’.
Nếu nhìn kỹ, còn có thể thấy hai hàng chữ nhỏ ở dưới: “ Bách Phàm điện cho phép, chuẩn xây lầu luyện đan nhỏ ’’.
Đơn giản mà nói, đây là một tòa kiến trúc đã có giấy chứng nhận.
Từ cửa chính đi vào, có một tấm bình phong ở phía trước, sau tấm bình phong là một đan đỉnh cao sáu trượng.
Đan đỉnh này chiếm diện tích cực lớn. Nó dùng tử kim rèn đúc mà thành, trên đó khắc hơn trăm phương thuốc, thân nó cũng có rất nhiều cấm chế.
Chỉ là có rất nhiều “ miếng vá ’’ ở phần trên của lò đan, khiến nó trông khá tồi tàn.
Đây vốn là một đan đỉnh bỏ hoang, nhưng chỉ có phần trên của nó là bị nổ, Lý Trường Thọ và Linh Nga nhờ quan hệ của mình, mang nó về từ Bách Phàm điện, lại tốn mất nửa năm sửa chữa không ngừng, cuối cùng mới có thể sử dụng.
Đan đỉnh có ba chân, hai tai, bụng tròn, ở khắp nơi đều có hình dạng âm dương, tạo thành từng cái “ cửa sổ ’’ nhỏ, ngưng hỏa trận, cùng các linh trận khác và các cẫm chế đều vô cùng hoàn chỉnh.
Qua nhiều lần Lý Trường Thọ tu bổ, uy năng của đan đỉnh này so với nguyên gốc chỉ kém ba thành.
Điều còn khó khăn hơn đó là, đan đỉnh này được mang về gần như không tốn bất cứ chi phí gì.
Những khối tử kim to lớn của đan đỉnh này còn có thể trấn áp hầu hết các đặc tính của những loại linh dược khác nhau, lúc này lò luyện đan đã trở thành bảo vật đáng giá nhất của Tiểu Quỳnh phong.
Toàn bộ lầu nhỏ, đều lấy cái đan đỉnh này là trung tâm mà dựng lên.
Xung quanh đan đỉnh là mấy hàng giã đỡ, phía trên bày đầy những bình ngọc, hồ lô, hộp ngọc với đủ các loại kích cỡ, bên trong đan đỉnh cũng là rất nhiều các loại linh đan diệu dược, nhưng đây đều chỉ là chút đan dược thông thường.
Nơi đây được Lam Linh Nga sắp xếp một cách vô cùng ngăn nắp, vị tiểu sư muội này cũng đang bế quan tu hành, cố gắng tăng lên cảnh giới của mình.
Lúc Tửu Cửu từ bên ngoài nhảy vào, Lý Trường Thọ một thân trường bào màu xanh nhạt đang đứng cạnh đan đỉnh, hơn mười mấy viên đan dược màu vàng nhạt đang lơ lửng trong lòng bàn tay hắn.
“ Tiểu Trường Thọ, lại luyện được loại đan dược nào mới à ? ’’ Tửu Cửu tràn đầy tò mò nhanh chóng bước đến.
“ Sư thúc ngươi muốn nếm thử ? Vừa luyện thành thanh tâm Ngưng Thần đan, cải tiến một chút khẩu vị, hiệu quả cũng không tệ. ’’
Lý Trường Thọ thuận miệng hỏi, hai viên linh đan chậm rãi bay đến trước mặt Tửu Cửu, Tửu Cửu trực tiếp nuốt vào, miệng nhai cót ca cót két như nhai kẹo, sau đó ợ một cái thật to, miệng tỏa ra một mùi thơm mát.
“ Rất ngọt ’’ Tửu Cửu duỗi tay phải ra: “ Cho ta tiếp mấy khỏa! ”
Lý Trường Thọ tiện tay hút lấy một cái bình bạch ngọc sứ, đem đan dược trong tay đặt hết vào trong đó, rồi đưa bình sứ cho Tửu Cửu.
Tửu Cửu vẫn không rút tay về, “ Thần Tiên Túy và Giai Nhân Mị của tháng này! ”
“ Yên tâm, ta làm sao dám quên phần của sư thúc ngài .”
Lý Trường Thọ cười khẽ, thành thật đưa lên hai cái bình ngọc có kích cỡ bằng cái bàn tay.
Tửu Cửu vội vàng mở bình ngọc hít một hơi, sau đó thở dài một cách thỏa mãn.
“Hình như, kỹ năng luyện đan và cất rượu của Trường Thọ ngươi lại tăng lên.
Hôm nay có cần ta giúp gì không?
Hai tháng qua ngươi cũng không xây cất trận pháp, ta cũng không thể cứ đến đây ăn không được. ”
“ Hôm nay không cần. ” Lý Trường Thọ cười nói, “ Sau hai mươi ngày, ta định mở lò để luyện chế một loại tiên đan với độ khó tương đối cao, thỉnh sư thúc đến đây tương trợ.”
Tửu Cửu thoải mái vỗ ngực, áo gai đoản sam một trận lay động.
“ Không có vấn đề! Ta sẽ giúp ngươi hết sức!
Sau 20 ngày phải không? ”
“ Không sai,sau 20 ngày ” Lý Trường Thọ nghiêm mặt nói, “ Lần luyện chế đan dược này đối với đệ tử mà nói là vô cùng quan trọng, một khi bắt đầu liền không cách nào dừng lại.
Nếu lúc đó sư thúc không có rảnh rỗi, mong kịp thời báo trước cho đệ tử biết.
Mặt khác, không biết sư thúc có thể giúp đệ tử bảo mật việc này được không. ”
“ Đan dược gì vậy,sao có vẻ thần thần bí bí? ”
“ Một loại đan dược tên là Dung Tiên độc đan ”
Tửu Cửu cả kinh: “ Dung Tiên đan? Thứ này hình như còn có thể độc chết Chân Tiên
Ta đã nghe Ngũ sư huynh nói qua thứ này từ rất lâu về trước, ngươi luyện cái đồ chơi này làm gì? ”
Lý Trường Thọ cười nói: “ Độc kỳ thật cũng là một loại dược tính, như đồ ăn có vị chua cay ngọt vậy.
Độc đan có thể dùng để giết người, cũng có thể dùng để cứu người;
Sư thúc cứ yên tâm, đệ tử cũng không có hận thù với ai, mà thực sự yêu thích cuộc sống của một tu sĩ, sẽ không tùy tiện đi làm mấy hành động thương thiên hại lí.
Nếu dung tiên đan luyện chế thành công, đệ tử sẽ biếu tạ sư thúc số lượng Giai Nhân Mị của một năm, nó coi như nằm ngoài thỏa thuận. ”
“ Thành giao! ”
Tửu Cửu nắm tay lại đưa đến trước mặt Lý Trường Thọ, Lý Trường Thọ cũng đưa nắm tay nhẹ nhàng đụng một cái, Tửu Cửu mặt mày hớn hở.
“ Sau 20 ngày ta lại tới nha. ”
“ Sư thúc đi thong thả. ”
Trong tiếng cười, Tửu Cửu ngồi trên cái hồ lô lớn bay lên không trung Tiểu Quỳnh Phong.
Nàng quay đầu nhìn thoáng qua, đã thấy sương mù bay ra khắp nơi, cơ hồ chỉ một cái chớp mắt, sương mù đã che phủ toàn bộ khu rừng, nhưng một trận gió nhẹ thổi qua, sương mù đều biến mất không thấy gì nữa.
Trong phạm vi 30 dặm, rừng rậm tựa hồ không có thay đổi gì so với lúc trước, nhưng nàng biết, tầng tầng đại trận bên trong kia đã bắt đầu vận chuyển.
“ Về sau nếu muốn trêu chọc đám người lão Thất Bát, có thể đem đám bọn họ đến đây nha. ”
Tửu Cửu nhỏ giọng lầm bầm, nhưng lại nghĩ đến Lý Trường Thọ kia luôn bày ra một bộ dạng chững chạc đàng hoàng, “ Vẫn là chào hỏi hắn một cách thật tốt mới được, không thì lại muốn ở kia dõng dạc nói cái gì đại đạo lý. ”
Lắc đầu, Tửu Cửu ngồi trên cái hồ lô lớn phá không mà đi, rất nhanh trở về Phá Thiên Phong, bay vào mấy tầng đại trận trùng trùng điệp điệp, thân ảnh nhanh chóng biến mất.
Đó là nơi bế quan của chín đồ đệ của Vong Tình thượng nhân, dựa vào thế núi mà xây dựng một mảnh kiến trúc lầu các dài liên miên.
Mặc dù “ Tửu tựa Cửu tiên nhân ” chỉ là một chi của Phá Thiên Phong nhất mạch, nhưng đệ tử Tửu Cửu dù có tu vi thấp nhất, thời gian tu luyện ngắn nhất cũng đã đạt đến Chân Tiên Cảnh, đãi ngộ lớn hơn hẳn với sư đồ ba người Tề Nguyên.
Nơi đây không chỉ có tuyệt hảo tụ linh đại trận,còn có rất nhiều tạp dịch đệ tử, mấy chỗ xung quanh lầu các còn lập nên môn quy sở cấm phòng hộ đại trận, xem như là một chỗ tu hành vô cùng lý tưởng.
Tửu Cửu nhỏ tươi nhất, vô cùng được các vị sư huynh sư tỷ sủng ái, nơi ở gần Tửu Ô, ẩn ẩn được các vị sư huynh sư tỷ bảo hộ.
Như Tửu Cửu bế quan, những người khác liền tự nhiên thủ quan cho nàng.
Theo mấy ánh mắt nhìn trộm của các đệ tử tạp dịch, Tửu Cửu tự bay trở về phòng, đem đôi giày vải đá đi, chân trần nhảy lên trước giường bích ngọc, ôm lấy hai cái bình ngọc, hắc hắc cười khẽ...
“ Lần này uống ngươi trước, hay là uống ngươi trước đây?
Tiểu Thọ Thọ thật không tệ, vậy mà có thể làm ra thứ đồ tốt này
Ba năm sắp trôi qua, trước đó hắn chôn xuống ‘Sông Hằng Thủy lão làm không công’ cũng sắp lấy ra được,đến lúc đó nhất định phải uống thật sảng khoái!
Hôm nay hãy uống một chút Giai Nhân Mị trước tiên đi”
“ Khụ Khụ Khụ! ”
Bên ngoài lầu các, một đạo nhân cao năm thước ho khan một trận, Tửu Cửu đang nằm trên giường lập tức giấu kín hai cái bình ngọc, trừng mắt nhìn ra bên ngoài, thấy được người đến cũng nhẹ nhàng thở ra.
“ Ngũ sư huynh vào nhanh đi, ta vẫn còn chưa có bắt đầu nha. ”
“ Ta đây không phải trước đó bị Đại sư tỷ răn dạy sao, chúng ta dù có quen thuộc, nhưng vẫn phải có sự tôn trọng, ” Tửu Ô cười nói, vưa mới đi được hai bước, liền ngừng lại.
Thực sự không có nơi đặt chân.
Nhìn trước mắt là một đống vò rượu, đoản sam, cái yếm... Tửu Ô vỗ vỗ cái trán, phàn nàn nói: “Tiểu Cửu ngươi cũng đã một ngàn tám trăm tuổi rồi, vậy mà đến cái phòng cũng không biết dọn. ”
Tửu Cửu ngửi mấy lần, khoát tay nói: “ Không có mùi gì kì lạ, không sao đâu ”
Nàng tiện tay đem bình ngọc nhận được cất vào trong pháp bảo trữ vật, sau đó ngồi xếp bằng trên giường.
Tửu Ô từ một đống đồ lộn xộn trên mặt đất khó khăn đi vào, ngồi vào cái bàn thấp bên cạnh, trầm ngâm vài tiếng.
“ Gần đây, Tửu Cửu ngươi hình như rất thường xuyên ghé thăm Tiểu Quỳnh phong nha. ” Tửu Ô cười nói : “ Không biết ngươi đến đó làm cái gì? ”
“ Đến chơi thôi, còn có thể làm cái gì khác nữa chứ Ngũ huynh ” Tửu Cửu nháy mắt mấy cái “ Ngũ sư huynh sao tự dưng lại quan tâm ta vậy nha ? ”
“ Không có gì, không có gì ” Tửu Ô liên tục khoát tay, sau đó lại lúng túng gãi đầu, nghĩ đến nhiệm vụ mà mấy vị sư tỷ sư muội giao cho, nhất thời lại không thể nói nên lời.
Cái này phải nói như thế nào đây?
Cũng không thể trực tiếp hỏi tiểu sư muội của mình, có phải ngươi động xuân tâm với ai đó trong Tiểu Quỳnh phong?
Tửu Ô lúng túng nói tiếp “ Khục! Ta nhớ được, ngươi mới nhập môn có mấy chục năm, đã khá thân thiết với Tề Nguyên sư đệ nha. ”
“ Đúng thế, ” Tửu Cửu gật đầu, “ Lúc ấy Tề Nguyên sư huynh rất chiếu cố ta ”
Tửu ô ngập ngừng, “ Vậy ngươi... có phải hay không... ”
Tửu Cửu cau mày nói: “ Ngũ sư huynh hôm nay làm sao vậy, cứ ấp a ấp úng mãi thế. ”
“ Ta, ta cái này . . . Ai! ”
Tửu Ô giậm chân một cái, “ Vậy thì ta liền hỏi rõ ràng!
Khoảng thời gian gần đây, Tiểu Cửu ngươi mỗi ngày đều chạy đến Tiểu Quỳnh phong? Hiện tại ngươi đã bị cấm uống rượu, vậy mà tinh thần vẫn vui vẻ như vậy!
Ta cùng mấy vị sư tỷ suy nghĩ, có phải hay không, có phải hay không... ”
“ Có phải cái gì? ”
“ Ngươi! ”
“ Ta? ” Tửu Cửu nhíu mày, trong đôi mắt tràn đầy sự khó hiểu.
Tửu Ô lấy hết dũng khí, lớn tiếng chất vấn:
“ Ngươi có phải hay không!
Sắp đột phá rồi...”
“ Sao có thể đột phá dễ dàng như vậy, ” Tửu Cửu trợn mắt một cái, “ Ngươi nói với mấy vị sư tỷ không cần lo lắng, nếu ta gặp bình cảnh sẽ đi hỏi ý kiến các ngươi, sẽ không lỗ mãng phá quan. ”
“ Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, ta về trước đây, ngươi cứ tu hành tiếp đi. ”
Tửu Ô chạy trối chết tới cửa, sau đó quay đầu lại hỏi: “ Đúng rồi Tiểu Cửu, trước đó ngươi cầm về hai cái ổ nhện từ chỗ Tiểu Quỳnh phong đã bị chết, ngươi hỏi hộ ta xem Trường Thọ sư điệt có còn hay không, ta dùng bảo vật và đan dược trao đổi cùng hắn. ”
“ Ừm, ta biết rồi, lần sau ta sẽ hỏi giúp ngươi. ”
Tửu Ô lập tức mỉm cười.
Từ hai năm trước, Tửu Cửu mang về ba ổ Trùng Đồng nhện, hắn có được mấy cái tơ nhện, sinh hoạt lập tức có thêm rất nhiều niềm vui thú.
Nhất là khi đem vải tơ nhện đến đầm nước nơi tắm rửa của đạo lữ, trang diện kia ....
“ Chậc chậc ” Tửu Cửu cúi đầu bước nhanh, mỗi bước đi đều vang lên tiếng gió.
“ Ngũ sư huynh hôm nay sao lại kỳ quái như vậy, được rồi, chắc là lại cãi nhau với Tứ sư tỷ ấy mà. ”
Tửu Cửu lắc đầu, sau đó mở trận pháp bên ngoài lầu các, ghé vào giường lấy ra hai cái bình ngọc, tiếp tục lâm vào khoảng thời gian vui vẻ này.
...
Tiểu Quỳnh phong, trong đan phòng.
Lý Trường Thọ đứng tại trước lò luyện đan, sau khi đặt dược liệu vào trong lò tiếp theo, quay người đi về phía bồ đoàn bên trái.
Tay trái hắn cầm một miếng ngọc bài, cẩn thận cảm thụ sự biến hóa của các đại trận ở khắp nơi, liên tục xác nhận không có gì nguy hiểm, tiện tay mở ra mấy cái cấm chế của đan lô, trong lò lập tức xuất hiện mấy ngọn lửa.
Mà hắn cũng ngồi xuống bồ đoàn phía trái đan lô, nhưng ngay tại lúc hắn nhập tọa, xung quanh người hắn nổ bùng lên những làn khói xanh, thân hình cũng biến mất trong nháy mất, chỉ để lại một tờ giấy hình người.
Khói xanh xung quanh người giấy lại biến thành hình dáng của Lý Trường Thọ, mà có một sợi khói xanh nhanh chóng bay vào lỗ nhỏ phía dưới bồ đoàn, biến mất không thấy gì nữa.
Huyễn Hình thuật, “ Tuyệt chiêu ” của Tề Nguyên lão đạo, Đại đệ tử của lão hẳn nên biết cái này.
Thậm chí, hắn còn có thể biến ảo đồ vật so với sư phụ nhiều hơn mấy lần.
đọc lại thấy mình dịch ngu thật![]()
Đệ nhận đến chương 29 mà,nhưng có thể bị chậm chương vì đệ dịch khá lâuĐệ nhận thêm c26+27 ko?![]()
3h 1c không lâu đâu ta cũng vậy thôi, mà đạo hữu dịch nhớ lưu ý, một đoạn không nên để lặp mấy từ như: có, đây... nhiều nha. Và một câu dài nhớ cắt ra, một câu chỉ nên để bốn dấu ",", có một số câu phải đảo lại cho đúng ngữ phápĐệ nhận đến chương 29 mà,nhưng có thể bị chậm chương vì đệ dịch khá lâu
Đệ nhận đến chương 29 mà,nhưng có thể bị chậm chương vì đệ dịch khá lâu
Chào mừng bạn đến với diễn đàn Bạch Ngọc Sách
Để xem đầy đủ nội dung và sử dụng các tính năng, mời bạn Đăng nhập hoặc Đăng ký tài khoản