[Điểm Sách] "Tuổi thơ dữ dội"- Tự hào người Việt Nam

sweetzarbie

Trúc Cơ Sơ Kỳ
Dịch Giả Trường Sinh
Ngọc
2.933,07
Tu vi
65,00
Ta nhớ không nhầm thì truyện nói về một cậu bé đánh giày. Ta cũng không rõ từ đó phải là phiên âm tiếng Tây ra, hay nó là một dạng tiếng lóng nữa. Truyện rất xưa rồi.
@sweetzarbie @Sherlock
2 huynh tỷ có ai biết từ "ticolo" nghĩa gì không ạ?

Tỷ không biết ticolo đâu :) Mà truyện này tỷ chưa có đọc.
Truyện tuổi thơ dữ dội tỷ đọc hồi nhỏ. Rất là hay.
Ngày đó tỷ đọc rất nhiều về đề tài chiến tranh vn viết cho thiếu nhi, giống như truyện này.
Về sau này, khi đọc các sách khác, xem phim tài liệu, tỷ mới biết viết thì hay nhưng nó thần thánh và tô vẽ quá đẹp, trong khi sự thực thì trong chiến tranh ai cũng .... thúi như nhau.
 

Sherlock

Phàm Nhân
Ngọc
12.444,19
Tu vi
0,00
Không phải tự nhiên mà văn học kinh điển được chọn đưa vào giảng dạy cho bao nhiêu thế hệ học sinh.
Hồi còn nhỏ, chưa cảm văn mạnh mẽ, tôi học văn hời hợt, không thể hiểu nỗi những rung cảm nồng nhiệt trong mắt cô giáo dạy văn. Dưới góc nhìn của một học sinh yêu Toán, văn giống như con gái vậy, đẹp nhưng phiền và dài dòng lắm. Bởi vậy, mãi đến lúc cấp 3, tôi mới có cái nhìn thật sự khác lạ, rung động đối với một tác phẩm, khiến tôi say mê hơn cả Cầu Ma của Nhĩ Căn, chính là "Tuổi thơ dữ dội" của tác giả Phùng Quán. Lần đầu tiên trong đời, tôi cầm một cuốn sách dài cả trăm trang, đọc ngấu nghiến quên cả ăn cả ngủ, liền tù tì những 8 9 tiếng. Mắt tôi đau, vì thức đọc, vì khóc( thực sự là khóc lên khóc xuống:((). Dưới cách viết đầy dày dặn của Phùng Quán, chiến tranh Việt Nam hiện lên khốc liệt và bi thương, nhưng trong cái hung tàn ấy, có những vì sao vút lên tỏa sáng dù ngắn ngủi nhưng mãnh liệt đủ in dấu đời đời. Đó là Vệ quốc đoàn, là em Vịnh sưa, là em Lượm, em Thúi,em Mừng... Chiến tranh đem lại đau thương chia cắt, nhưng cũng sục sôi và nuôi nấng lên những đấng anh hùng, hi sinh một cách mà chúng ta, ít nhất là tôi, không tài nào cảm nhận được. Tôi tự hỏi đứng trong hoàn cảnh ngặt nghèo ấy, tôi có được cái dũng cảm gan góc như các em ấy không? Tôi khép lại cuốn sách với một sự bồi hồi cảm động, tôi không biết rằng một tác phẩm văn học có thể viết được đến thế. Không phải là hoa mĩ câu từ, biện pháp nghệ thuật, đó chỉ là những câu chuyện được kể, một cách chân thật, mộc mạc bằng một cái nhìn ngoài cuộc, bằng một trái tim đầy ắp tình yêu thương. Qua vài lời tóm tắt cốt truyện, tôi tin là người ta sẽ không thể cảm được tác phẩm, mà chỉ có tự đọc, tự đắm mình vào thế giới ấy, mới hiểu được những cung bậc cảm xúc trong lòng mình,rồi tự rút ra cho mình những chiêm nghiệm khác.
Một lần nữa, tôi có cái nhìn khác về văn học kinh điển nước nhà. Có lẽ tôi đã quên rằng, những tác phẩm ấy được họa nên nhờ tài năng của những con người đã đắm mình trong thời loạn, trong những thời đại mà một người học sinh bốn chấm không như tôi không bao giờ có cơ hội được trải nghiệm...
Không rõ đạo hữu còn trăn trở gì về tác phẩm này nữa kg, ta cũng chỉ mạnh dạn chia sẻ một chút xíu.
Tác phẩm Tuổi thơ dữ dội hay tác phẩm nào đi chăng nữa nói về việc trẻ con phải cầm súng chiến đấu đều là những việc rất đau buồn, khó mà có thể hừng hực khí thế được. Nhất là VN mình, cả trẻ em ở cả hai phía đều được dùng trong chiến tranh và các em đều là người Việt. Đây hẳn là ký ức buồn.
Ở cái tuổi 13 14 ăn chưa no, lo chưa tới đã phải cầm súng "giết người", thiết nghĩ chúng ta ở thời đại bây giờ cũng nên hiểu rõ để không cho phép lịch sử lặp lại.
Công ước quốc tế về quyền trẻ em cũng nhắc đến sự tham gia của trẻ em trong xung đột vũ trang. Luật lao động của VN ngày nay cũng cấm sử dụng trẻ em.
Dù sao trẻ em luôn là đối tượng cần được "bảo vệ và chăm sóc".

Ý kiến hồ đồ của cá nhân.
 

Sherlock

Phàm Nhân
Ngọc
12.444,19
Tu vi
0,00
"Carick và Valia": Em có 1 cuốn, nhưng rất cổ. Đọc hấp dẫn thật. Ông giáo chế thuốc thu nhỏ quá đỉnh.
Giờ tìm khó phết em ạ, chắc phải qua mấy cửa hàng sách cổ thì may ra. Anh nhớ cái bìa là 2 đứa bé đang trèo trên chiếc lá thì phải :))
 

Vũ Phiên

Phàm Nhân
Ngọc
5.776,88
Tu vi
0,00
Không phải tự nhiên mà văn học kinh điển được chọn đưa vào giảng dạy cho bao nhiêu thế hệ học sinh.
Hồi còn nhỏ, chưa cảm văn mạnh mẽ, tôi học văn hời hợt, không thể hiểu nỗi những rung cảm nồng nhiệt trong mắt cô giáo dạy văn. Dưới góc nhìn của một học sinh yêu Toán, văn giống như con gái vậy, đẹp nhưng phiền và dài dòng lắm. Bởi vậy, mãi đến lúc cấp 3, tôi mới có cái nhìn thật sự khác lạ, rung động đối với một tác phẩm, khiến tôi say mê hơn cả Cầu Ma của Nhĩ Căn, chính là "Tuổi thơ dữ dội" của tác giả Phùng Quán. Lần đầu tiên trong đời, tôi cầm một cuốn sách dài cả trăm trang, đọc ngấu nghiến quên cả ăn cả ngủ, liền tù tì những 8 9 tiếng. Mắt tôi đau, vì thức đọc, vì khóc( thực sự là khóc lên khóc xuống:((). Dưới cách viết đầy dày dặn của Phùng Quán, chiến tranh Việt Nam hiện lên khốc liệt và bi thương, nhưng trong cái hung tàn ấy, có những vì sao vút lên tỏa sáng dù ngắn ngủi nhưng mãnh liệt đủ in dấu đời đời. Đó là Vệ quốc đoàn, là em Vịnh sưa, là em Lượm, em Thúi,em Mừng... Chiến tranh đem lại đau thương chia cắt, nhưng cũng sục sôi và nuôi nấng lên những đấng anh hùng, hi sinh một cách mà chúng ta, ít nhất là tôi, không tài nào cảm nhận được. Tôi tự hỏi đứng trong hoàn cảnh ngặt nghèo ấy, tôi có được cái dũng cảm gan góc như các em ấy không? Tôi khép lại cuốn sách với một sự bồi hồi cảm động, tôi không biết rằng một tác phẩm văn học có thể viết được đến thế. Không phải là hoa mĩ câu từ, biện pháp nghệ thuật, đó chỉ là những câu chuyện được kể, một cách chân thật, mộc mạc bằng một cái nhìn ngoài cuộc, bằng một trái tim đầy ắp tình yêu thương. Qua vài lời tóm tắt cốt truyện, tôi tin là người ta sẽ không thể cảm được tác phẩm, mà chỉ có tự đọc, tự đắm mình vào thế giới ấy, mới hiểu được những cung bậc cảm xúc trong lòng mình,rồi tự rút ra cho mình những chiêm nghiệm khác.
Một lần nữa, tôi có cái nhìn khác về văn học kinh điển nước nhà. Có lẽ tôi đã quên rằng, những tác phẩm ấy được họa nên nhờ tài năng của những con người đã đắm mình trong thời loạn, trong những thời đại mà một người học sinh bốn chấm không như tôi không bao giờ có cơ hội được trải nghiệm...
Chưa đọc Cầu Ma nhưng thấy chủ thớt so sánh với “Tuổi thơ dữ dội” thì thấy hơi... kỳ kỳ. Chưa kể thể loại khác nhau, theo tôi vẫn có khoảng cách nhất định giữa tiểu thuyết mạng của Tàu hiện nay với các tác phẩm văn học kinh điển :p.
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top