Từ khi nào chính trực trở thành trò cười của thiên hạ?

Độc Hành

Đạo Tổ Nhân Cảnh
Administrator
*Thiên Tôn*
À, người tốt vẫn còn nhiều lắm. Có lần sáng sớm tỷ đi làm, ox chở đi qua cây cầu nổi tiếng nhiều ma ở xa lộ thì xe tự dưng tắt máy, ko hiểu nguyên do. Thế là phải hộc tốc đi bộ, ko trễ giờ xe đón.

Sáng sớm cũng ko xe ôm, grab, goviet gì luôn...Vậy mà tự dưng có một chị kia tấp xe lại: "Lên chị chở! Trễ giờ phải không?"

Còn ox tỷ kể là sau đó ổng dắt xe về cũng hơn 1km sau, nổ máy thử thì lại chạy ngon lành.

Sau hôm đó, cố tình đi khoảng giờ đó, đoạn đường đó nhưng lại ko bao giờ gặp chị đó nữa.

Người tốt vẫn còn nhiều lắm! Và những người vậy, họ làm vì tâm muốn thế, cũng ko truy cầu báo đáp gì đâu.

Xã hội đúng là càng ngày càng chán, nhưng không hẳn mọi thứ đều trở nên tồi tệ cả. Chẳng qua chúng ta chỉ chăm chăm nhìn vào mặt xấu, mà quên nhìn vào mặt tốt của xh thôi.
Ma đôi khi cũng tốt tính lắm 😂😂😂
 

Minh Nhân

Phàm Nhân
Ngọc
13.991,08
Tu vi
0,00
Ngày xưa đi học gặp các em nhỏ hay cụ già thường kêu họ lên xe chở về dùm 1 đoạn, giờ làm vậy chắc người ta không cảm ơn mà nghĩ mình có ý xấu nữa nhỉ 😄
Hồi xưa còn đi học cấp 3, Trảm mỗ thấy có bạn nữ xinh đẹp kia đi bộ về, thế là lòng tốt trỗi dậy, đến đề nghị chở về giúp :qlufifn:
 

Minh Nhân

Phàm Nhân
Ngọc
13.991,08
Tu vi
0,00
Mình không đồng tình hoàn toàn với bài viết này, cụ thể hơn mình chỉ đồng tình phần hiện trạng.

Các bạn đừng đổ lỗi cho các vấn đề quá vĩ mô như kinh tế thị trường hay văn hoá 3 xu của xã hội. Đất nước mở cửa từ 91 92, những đứa trẻ sinh ra trong thời kì bức tường Berlin sụp đổ nay cũng sắp tam thập nhi lập rồi, cũng toan về già rồi.
Xã hội không phải là nơi đầu tiên tạo ra rác, mà hẳn là gia đình mới đúng chứ?
Và cốt lõi của vấn đề mình nghĩ gồm 3 phần:

1. Không tôn trọng sự khác biệt
2. Chủ nghĩa cá nhân là tối thượng
3. Tâm lý đám đông

Khi mỗi thành viên được nuôi dạy như một tiểu hành tinh, tiểu vũ trụ, khi bố mẹ người thân mặc nhiên dung túng cho những cái xấu cái sai, khi tất cả mọi đúng sai trên đời đều dùng "hệ quy chiếu bản thân" để so sánh, thì chuẩn mực và quy tắc đạo đức không còn chỗ đứng của nó nữa.

Nhưng nếu vậy vẫn thì vẫn chưa là nguy hiểm nhất. Nếu bạn tự đóng cửa bảo nhau và kệ đúng sai của ông hàng xóm mới chỉ là bước tệ hại số một thì "không chấp nhận sự khác biệt" là cái tệ hại số hai, nguy hiểm hơn nữa nếu nó là căn bệnh của đám đông.

Mạng ảo nuôi nhiều anh hùng ảo muốn vận hành thế giới theo cách của mình, đó là cái nguy hiểm số 3.

Và sau tất cả, còn một cái hệ lụy đáng sợ hơn chính là sống "bo bo giữ mình". Không ai cảm thấy phải đấu tranh là một điều cần thiết, ai cũng coi im lặng là một việc đương nhiên.

Giữa nơi công cộng cấm hút thuốc, bạn gặp một người hút thuốc bạn có lên tiếng không?
Bạn gặp cái xấu cái sai bạn có lên tiếng không?
Các bạn đợi ai? Sẽ là ai nếu không phải các bạn?

Ừ thế nên đừng trách xã hội. Tiên trách kỷ, hậu mới trách nhân.
Bài viết này quả thật chính mình cũng thấy nó chưa đủ ý, mới có 2 ý thôi.
Và để phân tích rõ hơn về nhiều yếu tố khác, cũng như về nhiều khía cạnh khác, cần dài dòng nhiều hơn nữa.

Hẳn ai cũng hiểu là nếu cá nhân tất cả mỗi người đều "tạm gọi là người tốt" thì hiển nhiên toàn xã hội sẽ tốt.
Còn thực tế khi mà long xà hỗn tạp, thì những cơ quan tạm gọi là cầm quyền nên nhận trách nhiệm và ra những quyết sách mang tầm vĩ mô. Từ đó mới lan tỏa đến những sâu hơn là đến những tế bào của xã hội khác là gia đình, rồi cá nhân.

Và dù là vĩ mô hay vi mô, phần nào cũng quan trọng, đều k thể thiếu, bài viết trên đúng là chưa nói hết ý, và cũng chính là để cần thêm sự thảo luận, bổ sung - góp ý của mọi người để có được cái nhìn bao quát hơn.
Đa tạ đạo hữu. :D
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top