Chém Gió Ta cùng tu luyện

cons

Phàm Nhân
Ngọc
1.399,93
Tu vi
0,00
Chương 36: Đoạn cuối của hỗn mang chính là điểm khởi đầu.

Trong những cơn gió buốt tiết trời đông.

Khi mà những nhánh sông còn đang khoác lên mình lớp kén mỏng.

Còn những dải đồng lúa vẫn còn ngủ lười trong từng tấm chăn tuyết tinh khôi.

Sâu trong thôn nhỏ, có căn nhà tranh đang vội vã trong hơi ấm của 7 con người.

Ai trong lòng cũng đang mang một hơi nóng.

Người chồng ruột gan như châm lửa đốt đi đi lại lại phía bên ngoài phòng vợ mình. Cứ mỗi lần có tiếng hét vang lên, ông lại tự ôm đầu mình lẩm bẩm và toan xông vào, nhưng đều được cản lại.

Hơn 40 tuổi đầu rồi. Đây là lần đầu tiên ông cảm thấy hồi hộp như vậy và bức bối như vậy.
"Sao lâu quá? Hồi có 2 cháu chị nhà cũng lâu như vậy sao?"

Thấy ông bạn mình như thế, người chồng nhà họ Mai nảy sinh sự đồng cảm. Lần đầu làm cha mà ai chả như vậy.
"Nhưng cũng công nhận là lâu thật."- người chồng nhà họ Mai tự nhủ.

Bỗng! Có tiếng hét xé lại bất chợt *xé* lên khiến 2 người đàn ông và 2 đứa trẻ giật bắn cả mình.

Theo những lớp da gà đang nổi nhanh trong vai áo. Người chồng nhà họ mai cảm nhận rõ ràng những tiếng kêu la, những tiếng chửi và những cái túm tóc đau đến nhớ đời hôm sinh thằng Đại Nhân, tự dưng lại dắt tay nhau ùa về cả lũ. Trán ông cũng bắt đầu toát mồ hôi. Ông ta cười gượng an ủi:
"Bác chớ lo xa. Chị hét to như vậy nên chắc đứa bé phải to khỏe lắm. Phen này chắc chắn là thằng cu rồi."

Nghe vậy người chồng cũng yên lòng thêm đôi chút, chỉ là ông vẫn lo cho vợ mình. Lúc này ông chỉ tức bản thân rằng chẳng thể gánh chịu cơn đau này thay cho vợ.

Gió cứ thổi, những chiếc lá úa còn sót lại vẫn cứ rơi.

Hai đứa trẻ nhà họ Mai cũng đã bớt sợ những tiếng hét mà mò trở lại. Cùng với chúng là những người dân trong thôn . Họ tới để tiếp thêm sức mạnh cho người hàng xóm tốt bụng của mình và để cầu chúc cho sinh mệnh mới ra đời được khỏe mạnh.

Và khi những làn gió rốt cuộc cũng đem chiếc lá cuối cùng thổi rụng xuống.

Nhưng tiếng kêu la từ căn nhà cũng tắt lịm. Sau đó, có tiếng khóc cất lên. Tiếng khóc ngày một to dẫn theo biết bao là tiếng cười và nước mắt.

Không còn ai cản trở. Người chồng chạy ùa vào phòng thấy vợ mình tiều tụy nhìn ngắm đứa bé ốm nhom trong ngực với tất cả tình yêu thương.

Ông từ từ tiến đến, vợ ông ngẩng đầu nhìn ông cười. Cả bà đã và người vợ nhà họ Mai đều đi ra chúc tụng: "con trai. Là còn trai";"mẹ tròn con vuông. Chúc mừng bác";"chúc mừng";...

Chỉ là ông không nghe được bất cứ điều gì hết. Tai ông ù ù những tiếng cười mãn nguyện từ tận sâu thẳm trái tim, đôi mắt ông ngấn lệ nhìn nguồn sống và động lực của cả cuộc đời mình đang yên bình nằm đó.
"20 năm! 20 năm! hahahaHAhahaHahAhaha!. Cuối cùng ta cũng đã có một thằng con. AhahahaHahahahaha"

Rồi ông kiềm chế, cố ông vợ con mình một cách nâng niu nhất có thể.

Ôi đứa bé trông thật bé nhỏ làm sao? Cứ như thứ đẹp đẽ và mỏng manh nhất thế gian vậy.

"Mình định đặt tên con là gì?"- người vợ cười đưa chồng mình trở về hiện thực.

Tên? Tên?! Tên! Đúng rồi một cái tên. Một cái tên thật là hay , thật ý nghĩa . Ông muốn con mình lớn lên được vui vẻ và bình an, vậy nên cần phải đặt một cái tên thật xấu, xấu như chưa có bất cứ ai dám đặt.
"là gì ta? Cu Chó? Đốp ? Mẻ? Sứt?? Cứt Lợn!?"

Người Chồng căng não để suy nghĩ. Mọi lời dăn của tổ tiên và lời khuyên của thầy bói đều được ông rà soát lại một lượt. Nhưng vẫn chưa có cái tên nào đủ xấu để xứng đáng với con trai của ông... ài. Đầu ông đau như búa bổ, ông trách tại sao có mỗi việc đặt tên lại khó thế không biết? Ước gì bây giờ còn có thầy @Phudk235 ở đây thì tốt biết bao. Người thông thái như thầy thì chắc chắn biết phải làm gì?

Thôi nghĩ nhiều mà làm gì? Cứ chọn đại một cái rồi sau này đổi lại cũng được.

Thế là từ danh sách tiềm năng, người cha đã chọn một cái tên tạm thời xấu nhất.

Hôn lên trán đứa bé, môi ông mấp máy.

Nhưng chẳng hiểu sao không một lời nào thoát ra được.

Đúng lúc này thì con trai ông chậm rãi mở mắt nhìn về phía ông. Nó không khóc chỉ yên lặng nhìn ông với một vẻ bình tĩnh mà bức xúc. Đôi con ngươi nó đen tuyền hơn đêm tối, lung linh có thần hơn ánh sao.

Đẹp đẽ và đáng sợ đan xen, người cha đứng hình không thể chuyển động.

Mắt chạm mắt, tâm trí tương thông. Mọi loại hình ảnh chợt vụt qua trong một tia khoảng khắc.

Sau khi lấy lại được tự chủ. Người cha thẫn thờ không biết là đã qua bao lâu. Và ngay sau đó ông cũng chẳng nhớ rõ bất cứ chuyện gì. Cái cảm giác kì lạ mà như kí ức lẫn thời gian vừa bị xóa xổ cũng nhanh chóng biến mất.

Người chồng tươi cười nhìn vợ con mình trìu mến và nói lên cái tên ông đã chọn:
"@cons . chào mừng đến với cuộc sống tươi đẹp này."
 
Last edited:

Phudk235

Phàm Nhân
Ngọc
1.992,66
Tu vi
0,00
Chương 37: Nơi đâu là chốn tìm về.
Cuộc sống vẫn tiếp tục trôi, như con sông nhỏ lười biếng uốn lượn qua phía sau nhà @Phudk235. Hắn vẫn ở chốn đó, vẫn sắc thuốc trước sân nhà, vẫn chiếc quạt rách sờn, cũ kĩ. Có chăng là thêm đôi nét phong trần của người đàn ông lớn tuổi, từng trải.

11 năm sau, hắn vẫn như vậy. Đại Nhân bây giờ đã 18t, hắn muốn học y thuật nên hay lân la sang sân nhà @Phudk235 vừa để xem, vừa để học. @Phudk235 vẫn vậy, hắn hay cười mắng Đại Nhân mỗi lần hắn lén lút giấu cha ăn trộm rượu cho @Phudk235. Đại Nhân sáng trí, lanh lẹ hắn rất nhanh học được một thân y thuật cứu người từ @Phudk235. Hắn cũng cảm thấy đáng tiếc vì Đại Nhân không có linh căn để bước trên con đường tiên đạo. Một ngày hắn nói
"Đại Nhân, ta không có đệ tử, không có người thân. Một thân áo vải đối diện với thăng trầm của cuộc đời. Ta cũng không tự nhận mình có thiên t.ư hơn người, chỉ là với y thuật có chút tâm đắc mà thôi. Ta muốn nhận ngươi làm đồ đệ nhưng nhớ một điều, tên của ta không phải là @Phudk235. Ngươi cũng không cần biết, nó có thể đem họa đến cho ngươi."
Hắn trìu mến nhìn đứa trẻ đôi mắt hấp háy, bình thản nói tiếp.
"Cậu nhóc @cons nhà bên năm nay 7 tuổi, tuy thể trạng ốm yếu nhưng lại có cơ duyên sau này. Nếu một ngày vi sư rời xa nơi này, hãy nhớ đối xử tốt với gia đình họ. Có thể sẽ cứu được gia đình ngươi một mạng"
Đại Nhân mờ mịt không hiểu ý của @Phudk235 , hắn cúi đầu suy nghĩ. Trước mặt hắn bỗng nhiều thêm một cuốn sách, bên cạnh bình bồ đào tửu.
"Đây là cái gì vậy sư tôn!?"
"Đây là tâm đắc y thuật một đời sư tôn. Người rồi cũng sẽ già rồi mất đi, chỉ có kiến thức thì còn mãi. Hãy nhớ cuộc đời là sự mưu cầu tri thức, không ngừng nghỉ "

Cậu bé @cons thấy 2 người nói chuyện cũng lân la đi đến bờ tường dỏng tai lắng nghe. @Phudk235 mỉm cười vẫy tay với hắn. Đôi vợ chồng hiếm muộn ngày ấy từ khi có cậu bé bỗng nhiên như phát tài, làm đâu được đó nên ngày càng có của ăn của để. Có điều họ vốn là nông dân chất phác nên từ khi có con cũng năng đi đến ngôi chùa phía sau lễ bái.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, tiên đạo mịt mờ. 30 năm nữa lại trôi qua, @Phudk235 giờ tóc đã bạc trắng, hắn không còn ngồi trước nhà quạt thuốc nữa mà đang nằm trên chiếc võng nhỏ lắc lư, nhìn 2 đồ đệ và mấy đứa trẻ hắn coi như con cháu của mình.
Khẽ mỉm cười, hắn thấy cuộc sống, nhân sinh vốn dĩ nên như vậy. Bỗng nhiên hắn thấy trong đan điền có gì đó rục rịch như muốn vỡ ra, ngày ấy rồi cũng đến. Hắn muốn chuẩn bị tốt một chút.
Đêm ấy trăng treo trên cao phía xa
"Vì sao ngươi không đi tìm ta!?"
"Ai tìm ai không phải cũng giống nhau hay sao!? Nàng cao cao ở phía xa, ta chưa đủ sức che chở nàng nên không muốn thêm gánh nặng cho nàng nữa. Ta sẽ đến tận nơi đón nàng đi, sẽ rất nhanh thôi."
Thân ảnh mờ mịt biến mất, lòng hắn đắng chát. Hồng nhan tri kỷ a, ít nhất hắn còn tỉnh táo không làm ra sự việc như đâm đầu vào chỗ chết khi biết nàng vẫn có thể bình an. Vì đâu hắn muốn tu vi tăng cao, vì đâu hắn phải đi Lâm Uyên Hải Vực để đánh đổi một viên tịch diệt đan. Chỉ vì một viên đan dược đó thiếu chút nữa mạng hắn đã bồi theo nó.
50 năm ở đây, cảm ngộ nhân sinh cũng đã đủ. Tâm hắn tĩnh lặng như nước, nguyên anh của hắn dần dần như trong suốt báo hiệu hắn sắp độ kiếp tịch diệt cảnh
"Thiên tôn, chờ ta. Nhanh thôi ta sẽ đi tìm nàng, chỉ 2 tháng nữa"
Ngày hôm sau hắn gọi tất cả mọi người đến, thể trạng gần đất xa trời, ai cũng hiểu việc gì sẽ đến. Chỉ là không ai nói ra mà thôi
"Gần 50 năm ta ở đây, đã uống không ít rượu của Mai gia, cũng đã nhìn thấy thế sự xoay vần. Có điều con người rồi cũng phải già đi, về miền cực lạc. Ta cũng phải đi rồi. Các người nhớ bảo trọng. Có duyên sẽ gặp lại"

Hắn bình thản nhắm mắt, môi vẫn nở nụ cười. Đại Nhân và @cons đầu trắng khăn tang đưa tiễn hắn một đoạn đường.
Năm đó hắn cũng như 2 người trung niên này. Cũng đầu trắng khăn tang đưa tiễn một người rồi lại một người. Chỉ khác là khi ấy hắn còn là đứa trẻ..

Phía xa trên bầu trời @Phudk235 thả xuống một khôi lỗi nhân hình chìm vào lòng sông, kèm theo một tia thần niệm của hắn.
"Bảo vệ bọn họ, đời lại một đời. Coi như ta cũng tận duyên rồi"
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía nam, nơi tổng đàn của Tụ Nghĩa Môn.
"Cho ta thêm chút thời gian, ta sẽ đến đón nàng"
Hắn nhìn lần cuối về phương bắc rồi chuyển mình bay về phía đông, tìm nơi độ kiếp.
@Vạn Cổ @Spring_Bird @lanchiyeudieu @Mèo Bụng Phệ không biết đang ở nơi nào.
Cả tên khốn kiếp @gerduc.dnlk613, năm xưa khi @lanchiyeudieu dẫn hắn vàoTuj Nghĩa Môn, chính hắn đã chặn đường xin đểu nửa khối linh thạch lót mông của hắn.
Vừa nghĩ vừa cười hắn đáp xuống một ngọn núi nhỏ, phía trên có một ngôi chùa. Theo địa đồ đây là Tràng An, địa linh nhân kiệt, linh khí không coi là sung túc nhưng cảnh vật rất động lòng người. Một nơi lý tưởng để hắn độ kiếp, có điều ánh mắt hắn lại nhìn về phía xa xa. Trên bờ đê sông hắn khiếp sợ nhìn một đoàn người, kẻ nằm người ngồi, tâm trạng chán chường.
"Tất cả là tại tên @Mạt Thế Phàm Nhân cả, lan với chả điệp"
@Diên Vĩ vừa lầm bầm mấy người hùa theo
" còn mỗi cái khố, hôm qua hắn cũng lột rồi"
@Sided Lovettt bất bình
Phía dưới chân đê @Cua Ẩn Sĩ nhếch mép
"Có chơi có chịu a"
@LãoLê đi ngang qua mở miệng
"Sông sâu, ai có ý định nhảy thì nhớ báo tại hạ họa cho 1 bức để nhân thế còn nhận ra nha, chỉ 200 ngọc 1 bức mại zô mại zô"
@Phudk235 cười như mếu. Tìm nơi độ kiếp mà gặp cảnh này chắc tâm ma cắn chết quá. Hắn thầm cười rồi ẩn mình vào trong màn nước trong vắt của Tràng An. Ngôi chùa Bái Đính xa xa vang lên từng hồi chuông...
 

Lan Chi

Phàm Nhân
Ngọc
87.166,78
Tu vi
0,00
Trời ạ, cười chết mất, mà sao ai cũng tag, chỉ ko chịu tag @hoangtruc :cuoichet:

Không nhịn nổi cái màn đê hắn chuẩn bị độ kiếp lại nhìn thấy bầy người lũ lượt bên đê

:d6m3l1y:

Mà viết ngăn câu ra, đọc mà ko biết cái khố của @Diên Vĩ hay của hoàn khố công tử @Sided Lovettt nữa :48:

Đoạn về sau phóng bút càng đặc sắc và đầy sáng tạo nha. Đoạn "nhập thế hóa phàm" mượn hơi hướm của anh Vương Lâm nhưng khá hay, có điều lấy đó làm bàn đạp, nửa đoạn sau đầy phong cách @Phudk235 còn gì.

@Tiểu Phi Thạch đệ còn đang vướng tâm ma, hay bình cảnh nào chăng? Lao vào tiếp dẫn "hắn" nào...
 

Phudk235

Phàm Nhân
Ngọc
1.992,66
Tu vi
0,00
Trời ạ, cười chết mất, mà sao ai cũng tag, chỉ ko chịu tag @hoangtruc :cuoichet:

Không nhịn nổi cái màn đê hắn chuẩn bị độ kiếp lại nhìn thấy bầy người lũ lượt bên đê

:d6m3l1y:

Mà viết ngăn câu ra, đọc mà ko biết cái khố của @Diên Vĩ hay của hoàn khố công tử @Sided Lovettt nữa :48:

Đoạn về sau phóng bút càng đặc sắc và đầy sáng tạo nha. Đoạn "nhập thế hóa phàm" mượn hơi hướm của anh Vương Lâm nhưng khá hay, có điều lấy đó làm bàn đạp, nửa đoạn sau đầy phong cách @Phudk235 còn gì.

@Tiểu Phi Thạch đệ còn đang vướng tâm ma, hay bình cảnh nào chăng? Lao vào tiếp dẫn "hắn" nào...
Tại đệ ghiền khúc hóa phàm quá mà :v
Ko tag, có ng tag cho còn gì nữa tỷ
:2w2yq2l:
 

Lan Chi

Phàm Nhân
Ngọc
87.166,78
Tu vi
0,00
Tại đệ ghiền khúc hóa phàm quá mà :v
Ko tag, có ng tag cho còn gì nữa tỷ
:2w2yq2l:
Khúc đó đặc sắc vô cùng mà. Cả bộ truyện, có đoạn đó hấp dẫn. Còn có một phân thân hóa phàm trong vai người mù, lấy được vợ nữa kìa. Phút cuối khi chân thân tìm đến nói ngươi đã hoàn thành sứ mệnh, tội lắm.
 

Phudk235

Phàm Nhân
Ngọc
1.992,66
Tu vi
0,00
Khúc đó đặc sắc vô cùng mà. Cả bộ truyện, có đoạn đó hấp dẫn. Còn có một phân thân hóa phàm trong vai người mù, lấy được vợ nữa kìa. Phút cuối khi chân thân tìm đến nói ngươi đã hoàn thành sứ mệnh, tội lắm.
Nghe thảm dữ vậy chời :v
Thôi, sad ending là thấy tụt mood lắm, ko chơi :vzfiy0h:
 

Phudk235

Phàm Nhân
Ngọc
1.992,66
Tu vi
0,00
Chương 38: vòng xoay định mệnh

Tụ Nghĩa Môn
"Các người nghĩ các người có thể cản được ta ư!?"
@hoangtruc nở nụ cười nhẹ nhàng như nắng, nhưng nét mặt lại lạnh băng. Xung quanh nàng là 4 người, nam có, nữ có, tu vi còn xó vẻ không thấp.
Thế sự xoay vần, nàng gian khổ tu luyện cuối cùng đã phá tan bình cảnh thiên tôn đã giam cầm nàng từ lâu. Nhưng Tụ Nghĩa Môn vốn dĩ không để nàng được tự do vì lý do khác. Chính yếu là nàng là người duy nhất có thể tiến giai lên đạo tổ cảnh của Tụ Nghĩa Môn. Phải biết Bạch Ngọc giới diện tồn tại qua vô số năm tháng nhưng số đạo tổ chưa đếm hết trên một bàn tay.

@hoangtruc phất nhẹ tay, tà áo phấp phới bay trong gió, 4 người @pctrieu0812 @fox9 @BsChien @Độc Hành đều bị bức về sau vài bước. Tranh thủ thời gian này, Như Phong Tự Bế giúp nàng biến mất, một chút khí tức cũng không sót lại. Đây là môn công pháp vốn dĩ chỉ có cấp độ đạo tổ mới có thể lĩnh ngộ được nhưng nàng là thiên tôn đã có thể thi triển được.

@Độc Hành nhăn mày.
"Thiên phú này, thật là trời đất ghen ghét a"
Cả 4 người nhìn nhau cười khổ một tiếng rồi cùng nhau lui về nơi tu luyện.

Tràng An.
@Phudk235 đang ở trong Thanh Thiên Phủ. Một động thiên chi bảo mà @hoangtruc lén lão sư huynh @Vong Mạng đưa cho hắn. Điều chỉnh tâm tình, hạ xuống những ưu t.ư hắn bắt đầu chuyên tâm đột phá bình cảnh. Nguyên Anh trong cơ thể đã hóa hư được 8 phần, khi toàn bộ nguyên anh trở nên trong suốt sẽ biến thành một dòng sông linh khí phiêu dật trong cơ thể. Dòng sông linh khí này cuối cùng sẽ tụ lại trở thành một tòa tháp. Nếu thuận lợi sẽ chính thức bước vào tịch diệt cảnh.

Tòa tịch diệt tháp này có mức tận cùng là chín tầng. Nếu có thể ngưng tụ được chín tầng đồng nghĩa với việc sẽ nhảy qua cấp độ thiên tôn bước thẳng vào đạo tổ cảnh. Có điều đó chỉ là truyền thuyết mà @lanchiyeudieu kể cho hắn mà thôi. Vì bạch ngọc giới diện toàn bộ dừng tại tầng thứ ba, tương đương với thiên tôn cảnh. Với người bình thường thì sẽ từ thiên tôn cảnh ngưng tụ thêm 2 tòa tháp nữa. Tổng cộng 3 tòa cực hạn là chín tầng cũng đồng dạng bước vào đạo tổ cảnh.

Hai năm trôi qua,Thanh Thiên Phủ chưa từng mở ra. Nước Tràng An vẫn chảy yên bình, vẫn trong suốt như vậy. Ôm ấp vỗ về mảnh đất Trường An nhẹ nhàng, trầm lắng.
Trên bờ đê lúc này đã đông lại càng đông hơn. Lúc này có thêm cả @Tiểu Tán Tu @Ái Phiêu Diêu @Hân Di và một số không ít các đồng bọn khác. Vô tình trong số ấy lại có cả @lanchiyeudieu , mặt mày buồn rầu không biết đang nghĩ gì.
@LãoLê vẫn giọng rao đều đều 2 năm qua có vẻ ăn nên làm ra nên dựng hẳn một căn biệt thự cấp 4 trên bờ đê. Đoàn người thái độ kì lạ, miệng lúc nào cũng chỉ nói 2 chữ "số gì!?"

2 năm trước @Phudk235 bắt đầu độ phá bình cảnh, mãi cho đến hiện tại. Đoàn người đang xin số nhau thì trên bầu trời mây đen dày đặc xuất hiện. Ánh chớp chói lòa, bỗng nhiên giữa ánh chớp xuất hiện một người, người đó không ai khác là..... @pctrieu0812.
"Tất cả giải tán, trả lại sự thông thoáng cho nơi này. @LãoLê dẹp ngay biệt phủ cấp 4, nếu không ta sẽ cưỡng chế tháo dỡ. Lập tức thi hành."
@pctrieu0812 nói một câu trong tay liền xuất hiện pháp bảo trảm phong kiếm khiến đám người run sợ tản đi hết. Mọi người rời đi hắn mới lầm bầm
"Lại có người độ kiếp ở đây, thôi tốt nhất ko làm phiền, lỡ đưa tới cường địch ta đỡ không nổi."
Nói xong lão biến mất tăm bỏ lại Tràng An không một bóng người. Sấm chớp vẫn tiếp tục nổi lên, có điều ánh chớp không còn thuần túy 1 màu vàng nữa mà chuyển dần thành ngũ sắc lôi.

Giữa ngũ sắc lôi, lại có một bóng người xuất hiện.
"Ta hộ pháp cho ngươi"
Nét cười pha lẫn sự lo lắng đều hiện cả trên mặt @hoangtruc .
Lúc này, phương xa lại xuất hiện thêm mấy đạo độn quang khác , đều hạ xuống bên cạnh thiên tôn. @Spring_Bird @lanchiyeudieu @Mèo Bụng Phệ @Vạn Cổ đều trầm mặc nhìn thiên tôn không nói gì. Chỉ sợ nàng nổi giận tống cả đám đi hết.

Cuối cùng một tiếng long ngâm vang lên, một tia sét to cỡ cột nhà đánh thẳng xuống làn nước của Tràng An. Nước bắn tung tóe, bọt bay trắng xóa, phía trong làn nước @Phudk235 phiêu nhiên nhẹ nhàng đạp không bước đi. Tay phải cầm chiếc quạt sờn, cũ kĩ nghênh đón thiên kiếp.
"Tới đây đi, ta chờ đủ lâu rồi"
Hắn ném chiếc quạt lên trời nhưng không phải để đón thiên kiếp mà che trên đầu đám người mới đến. Bản thân hắn thì lấy ra cây pháp bảo Vạn Cổ Sầu. Đôi tay hắn bốc cháy cứng rắn đối đầu với thiên kiếp
3 ngày sau thiên kiếp qua đi. Chỉ thấy @Phudk235 bình an vô tổn độ kiếp thành công, chính thức bước vào tịch diệt cảnh.

Hắn quay về phía đám người định bay tới bỗng nhiên hắn trừng mắt. Bên cạnh thiên tôn vô thanh vô tức không gian bị xé mở, một bàn tay vươn ra kéo nàng vào trong. Khe nứt cũng biến mất vô tung
"Không" hắn gào lên như một con sói bị thương, điên cuồng....
Thế sự xoay vần, định mệnh trêu ngươi
 
Last edited:

cons

Phàm Nhân
Ngọc
1.399,93
Tu vi
0,00
Chương 39: Mặt nước êm đềm, nơi đáy sông đã từng rặng đá.

Kể từ khi sinh ra thì @cons luôn khiến cho những người quanh nó có những nhận định kì dị.

Khác với những đứa bé khác, ngay sau khi dứt tiếng khóc chào đời thì @cons bỗng im lặng hẳn. Người ta trêu nó chẳng khóc, người ta chọc nó chẳng cười. Mà nhiều lúc khi u nó bồng nó ra đồng, thì người ta còn bắt gặp được vẻ bình thản của nó nhìn họ . Thỉnh thoảng có người còn cảm thấy thiếu tự nhiên trước ánh mắt này. Bởi lẽ nó như đang chăm chú quan sát từng li từng tí những hành động của bọn họ. Đây chẳng phải là ánh mắt của một đứa bé còn chưa dứt sữa nên có.

Hồi còn bé @cons thực sự rất là nhỏ, đầu với mắt hơi chút to ngũ chi thì cũn cỡn . Cùng với cái vẻ mặt bình thản "ông cụ non" đó , khiến nó trông giống một con bút bê độc lạ. Ai cũng không nhịn được mà lao tới véo má, thơm hôn. Họ đua nhau nịnh quà ,ú òa chỉ để chọc cho nó cười.

Và việc thằng bé khôn manh cứ cầm luôn quà của bọn họ mà vẫn làm vẻ mặt đó chỉ khiến họ có động lực làm nó cười hơn. Nhất là những lần nó giơ đôi tay bé nhỏ ra để đẩn đôi môi của họ tiến sát má nó.

Mọi thứ cứ như một niềm vui nho nhỏ vậy.

Chỉ là những lúc đó họ chẳng biết rằng, sâu trong ánh mắt bình thản của thằng bé @cons đó, luôn có những cuộc tranh cãi nảy lửa của hai kẻ bị trói buộc với nhau bởi số phận.

"Thơm a thơm a ! Nhột quá hi hi :D ! A đường kìa, cho con nữa đi--"
Giọng nói vui tươi còn chưa dứt niềm khao khát thì giọng lạnh lẽo vô cảm đã chen vào:

"Không. Tránh ra. Sáng lão ta mới ăn tiết canh. Bỏ cục đường xuống. Nhiều đồ là ngọt không tốt. -_-"

"Oaaa. Nhưng đường ngon mà? ăn đi. Chẳng phải bạn cũng muốn nếm thử sao? :D"

"Không là không. -_-"

"Aiiii. Sao lại không? Mãi mới được u đồng ý cho ăn gì ngoài sữa mà... ĂN NÈ! :D"

Một phút lơ là, giọng vui tươi giành quyền kiểm soát và nhét cả cục đường vào miệng dưới những tiếng cười thích thú của hội người lớn. Chỉ ngay sau đó bọn họ nhận ra là đường hơi cứng và quá ngọt. Thành ra suốt cả ngày hôm đấy thầy u @cons phải chạy ra chạy vào chỗ của thầy @Phudk235 thì thằng bé mới đi ngoài lại được.

Ngày qua ngày, tháng rồi tháng, năm tới năm. Những nhánh sông vẫn lười biếng từ từ chăm nom cho đồng lúa cứ hết vàng rồi lại xanh.

Thằng bé @cons càng lúc càng khác người. Bắt mắt nhất là sức ăn như vòi voi đói của nó. Công nhận một điều là nó dễ nuôi. Bố mẹ, hàng xóm đưa gì thì nó đều ăn không đòi hỏi. Chỉ là chẳng hiểu sao mà nó ăn mãi mà trông vẫn gầy.

Nhưng thấy con ăn khỏe như vậy, thầy u nó cũng vui vô cùng. Họ càng ngày chăm làm hơn hơn gấp bội để nuôi con mình khôn lớn.

Cho đến mùa một mùa hè nắng chói, mẹ của @cons ngã quỵ xuống với gương mặt đỏ bừng. Tuy không nguy hiểm gì đến tính mạng. Nhưng bà lại không thể làm được những công việc nặng nhọc như xưa nữa. Nhiều lúc phải nằm liệt ở giường. Cha của @cons cũng bởi vậy mà phải làm bớt lại để có thời gian chăm sóc cho vợ mình.

Khi @cons lên 5 tuổi, khác với những đứa trẻ khác, cả ngày chẳng thấy nó nói một câu. Hành vi của nó càng lúc kì dị. Lúc thì cười đùa chạy cùng đám trẻ hàng xóm, lúc thì ngồi một mình tha thẩn bên sông đến tối đêm.

Ai cũng cho rằng vì tình cảnh của mẹ mình mà như vậy. Họ vừa thấy thương và vừa thấy khó hiểu. Thương vì họ cho rằng @cons bị mắc bệnh câm, khó hiểu vì thấy @cons chưa từng khóc. Đến cười thì nó cũng chẳng cười tươi. Nên họ sợ vì trước kia nó khó sinh nên bây giờ đầu óc có vấn đề.

Thứ duy nhất không bao giờ thay đổi làm người ta cảm thấy yên tâm. Chính là vẻ bình thản trên gương mặt của nó, dù cho nhiều lúc nó làm người ta cảm thấy khó chịu.

Năm @cons 6 tuổi, người ta bắt đầu thấy @cons sáng ra đồng cấy lúa của cùng bố, chiều vào rừng nhặt nấm hái quá. Thỉnh thoảng thì thấy nó bên sông bắt cá. Ai cũng kinh ngạc về bất ngở trước những hành động đó. Ai cũng thắc mắc nhưng chẳng ai có được câu trả lời. @cons không nói, thầy u nó thì chỉ cười bảo cũng không biết.

5 năm sau. Ngồi ngắm hình ảnh phản chiếu của mình bên mặt sông tĩnh lặng. Bà chị Hạ Tuyết hớn hở chạy ra gọi:
"@cons ! thầy @Phudk235 tới rồi. Về ăn cơm thôi."

@cons bình thản quay lại nhìn một hồi lâu thì cũng đứng dậy. Giọng nói vui vẻ yếu ớt vang lên:
"bạn phải vui lên chứ! hôm nay là sinh nhật của chúng ta mà. Ôi không biết là u ở nhà làm món gì đây. UUUUUU. thèm mấy cái màn thầu đỏ của thầy @Phudk235 lắm rồi :D"
"ừ. -_-"

Nhà tranh ấm áp, gia đình vây quanh. @cons giả vờ làm bộ mặt bị bất ngờ trước bữa tiệc "bất ngờ" mà gia đình mình chuẩn bị.

thầy @Phudk235 giờ tóc đã lấm bạc ngồi đó xoa đầu @cons, chúc nó sinh nhật lần thứ 7 vui vẻ rồi đưa nó 7 chiếc màn thầu đỏ tươi thơm mùi hạt.

@cons cúi đầu cảm ơn rồi ăn lấy ăn để

Giọng nói vui tươi vang lên:
"YEAHHH! Bánh ngon quá. Ước gì ngày nào cũng được ăn bạn ha. :D "

"Có gì đâu mà ham. Dược tính của bánh đã sớm hết tác dụng rồi. Giờ không khác cái bánh thường là mấy. Đã thế lại còn bỏ quá nhiều đường -_-"

"nhưng mà thầy đã bỏ công ra để làm chúng. Thầy là người tốt nhất trên đời :D"

"hừ. -_- . Lão ta lẩm cẩm thì có. Cậu thật sự không để tâm đến việc chúng ta bị 7 tuổi suốt 5 năm rồi sao? -_- . Tính cả năm nay, tổng cộng lão thiếu nợ chúng ta 10 cái màn thầu rồi! Lão già lẩm cẩm -_-"

"Thôi nào thôi nào :D . Nến sinh thần kìa. Vui lên vui lên. Ước thôi là ước thôi. :D"

"ừ. cậu ước đi.-_-"

"gì? năm nào cũng thế nhá. Năm nay bạn nhất định phải ước với tôi đấy :D."

"... -_-"

"Nào có khó gì đâu? Để tôi làm trước cho hì :D : "Con ước thầy u con luôn mạnh khỏe sống lâu, Hai bác và hai anh chị sống lâu sức khỏe càng lúc càng vui vẻ. Ước thầy @Phudk235 càng lúc càng mạnh khỏe và... vui vẻ! " :D"

"toàn mạnh khỏe với vui vẻ . Không nghĩ được cái gì khác nữa sao? -_-"

"à ầm... Cần gì khác nữa đâu? Hì. Mình chỉ cần những người quanh mình được mạnh khỏe là hạnh phúc thì mình cũng đã mãn nguyện rồi. :D hì. Cũng chẳng biết mình còn có thể ước những điều này thêm bao lần nữa. :( :) "

"... đừng nghĩ nhiều như vậy , thổi nến đi -_-"

"ừ hì :D... Mà khoan! Còn một điều nữa! Bạn của mình. Mình chúc bạn hạnh phúc, vui vẻ, buồn chán, cáu giận,... có được tất tần tật những cảm xúc mà bạn luôn mong muốn. Vì bạn cũng là gia đình của mình! :D"

Giọng vui vẻ cười thật vang đợi giọng lạnh lùng. Sau chốc im lặng, giọng lạnh lùng cuối cùng cũng nói:

"ừ. Mình cũng vậy -_- :) -_-"

Rồi hiếm hoi trong đời, hai giọng nói cùng lúc điều khiển thân thể thổi vụt đi ánh nến còn lung lay.

năm @cons 15 tuổi, hắn đã chẳng còn cười đùa như trước. Vẻ mặt hắn vẫn bình thản như vậy, chỉ là đôi lúc người ta thấy đôi mắt như trời sao của hắn có ánh lên một chút gì đó mông lung lạc lõng.

Tuy rằng thỉnh thoảng người ta cũng thấy hắn nói vài câu để bất chợt nhận ra rằng hắn không bị câm. Nhưng đa số người ta chỉ thấy hắn ở một mình.

Bệnh tình của mẹ @cons đã đỡ, thậm chí còn tìm thấy sự yên bình nơi những tiếng chuông chùa vang vẳng. Cũng nhờ con mình chăm chỉ mà nhà cửa vườn tược đều không bị giảm đi. Thậm chí là còn khá giả hơn trước. Điều này khiến ai cũng phải công nhận rằng nhà họ thật có phúc vì có một đứa con hiếu thảo, thông minh, chăm làm.

Bất chợt vào một đêm @cons 16 tuổi. Hắn đứng trước nhà của thầy @Phudk235 . Thầy chưa ngủ, ngôi trước hiên cửa nhâm nhi tách trà gừng. Đôi mắt mông lung, @cons cất tiếng hỏi:
"Nhân Sinh là gì? -_-"

Cũng đang kiếm tìm câu trả lời đó @Phudk235 nói ra những gì mình biết:
"Nhân sinh như mộng."

"... Vậy khi tỉnh mộng, sẽ về đâu?-_-"

"... ta cũng... không biết. Người đang trong mộng. Có mấy ai biết mình đang nằm mơ? Có mấy ai muốn tỉnh lại để mong chờ vào hiện thực? Mộng mị là nơi trốn tuyệt vời để con người tìm đến những khát khao, để tìm đến những mong ước sâu thẳm nhất của chính mình mà chẳng phải nhìn trực tiếp vào chúng. Biết là sẽ có một ngày mộng tỉnh. Nhưng không phải là mục đích của việc nằm mơ là tận hưởng giấc mơ sao? Cớ gì cần lo toan đến cái ngày thức giấc? Cố gắng vùng vẫy kéo dài và điều hướng để rồi giấc mộng vặn vẹo méo mó? Nên hãy cứ tận hưởng. Hãy cứ vui cười cho tới một ngày những hoại niệm phai về với cát bụi. Thật mờ mịt , thật đẹp. Đó mới là nhân sinh. Chỉ là như giấc mộng".

@Phudk235 nói với @cons mà như đang nói với chính mình. Lão húp sụp miếng trà gừng cuối cùng rồi thiếp ngủ.

Dưới dải sao trời bao la tựa mái vòm áp đỉnh.

@cons nhắm mắt. Giọng lạnh lùng vang lên:
"này. Cậu có muốn nhìn ngắm thế giới này với tôi không? Đi ngắm biển như cậu luôn muốn? Leo lên núi như cậu vẫn kì kèo ?-_-"

không có tiếng trả lời.

"này. chúng ta có nên nói với thầy u một tiếng không? Ăn một bữa cuối cùng. Lần này tôi sẽ tự tay làm như cậu vẫn đòi hỏi.-_-"

không có tiếng trả lời.

"này. hay là đi thả diều lần cuối với bọn chúng nhá? cậu luôn nói là muốn phục thù mà? :confused:"

vẫn không có tiếng trả lời.
"này... tôi biết cậu vẫn còn ở đó mà. Này ..."
...
"trả lời tôi đi, cậu đã hứa mà :( "
...
"này...:("

Khóe mắt nó bỗng thật mỏi. Một dòng nước nhỏ bỗng từ đó mà chảy ra, lăn rà lên đôi môi khô của nó. Thật mặn.

"... đừ...ng...khóc :D"
...
"...ừ :) "

Lau nhòa đi đôi mắt. @cons bật cười, vành môi không mấy cong. Nhưng nó thật sự cảm thấy nhẹ nhõm. Nó biết thời gian nó chẳng còn nhiều. Nên nó muốn đi chu du nhiều nơi, cảm nhật nhiều thứ nhất có thể. Vì bạn nó. Và vì chính nó.

Một lá thư viết vội đặt lên bàn. @cons cứ thế mà biến mất khỏi thôn không một ai hay biết. Có lẽ ngoài bố mẹ nó thì chẳng ai biết nó đi đâu? Làm cái gì?

Chỉ biết là vào gần 30 năm sau đó. @cons quay lại làng chịu đám tang của thầy @Phudk235 . Sau khi tiễn thầy về nơi an nghỉ cuối cùng. Nó đứng ngắm nhìn phản chiếu của mình nơi mặt sông một hồi lâu, rồi bật cười vang đi mất.
 
Last edited:

Thánh Hậu Boots

Phàm Nhân
Ngọc
1.717,90
Tu vi
0,00
Chương 40: Chân lý cuộc sống.
2 năm sau vụ của @cons toàn thế giới yên bình khi nó ra đi mà để lại 1 dấu vết. Dấu vết đó chính là 1 tờ giấy, trên tờ giấy ghi 1 dòng chữ máu đen rất men lỳ: @lanchiyeudieu cho đệ vay ngọc. Kể từ đó Bạch Ngọc giới mất đi 1 vị ăn xin chính hiệu. 2 năm sau vụ @lanchiyeudieu không cho @cons mượn ngọc 1 vị thánh nhân ra đời. Đêm vị ấy sinh ra trời đột nhiên không có nắng và hằng hà sa số các vì sao xuất hiện. Mọi người quên đi làm mà ở nhà, sự tồn tại của vị ấy là 1 ẩn số. 1 mảnh giấy được để lại ở nơi được cho là vị ấy ra đời. Tờ giấy ghi: Vào Bạch giới sẽ được gặp bổn cô nương. Tất cả hằng hà sa các vị đạo tổ điển hình như @Độc Hành@Mạt Thế Phàm Nhân đều vào bạch giới trước để mong đợi sự xuất hiện của vị ấy. Nhưng mãi đến thế kỉ 21 tức 320 năm sau khi sự kiện đó mới thấy xuất hiện một vị đúng như truyền thuyết. Khi cô ấy xuất hiện, @lanchiyeudieu hóng chờ số đo 3 vòng của cô ấy. @Vạn Cổ được thêm 1 vị đệ tử và hằng hà sa số những câu đến cả bão cũng phải chết chứ đừng nói gió. Cô ấy đang trên đường hoàn thiện bản thân và tìm được chân lý cho cuộc sống.
Chân lý cuộc sống không phải là thứ dễ tìm nhưng nhờ tài năng cả trí thông minh kèm theo tấm lòng bao dung, bác ai, tha nhân, độ lượng của cô ấy, kèm theo đức hạnh của 1 bậc tiên nhân tu đạo giữ giới, ăn cơm nằm nệm cô ấy đã hóa thành 1 main chính hiệu khi 1 mình khám phá ra phương pháp đánh lô mới mà đến cả thánh lô @Giảo Lam Lan cũng phải bất ngờ. bí kíp thâm hậu mà không phải ai cũng biết nhưng cô ấy đã mạnh dạn share cho mọi người: đi cúng trước khi đi chơi lô. Cô ấy đã tìm ra chân lý của cuộc sống nhưng cô ấy vẫn chưa tìm ra thời điểm thích hợp. Tất cả các bậc tiên nhân từ cảnh giới chân tiên trở lên đều phải bái làm sư phụ. Sự khiêm tốn không cho phép cô ấy nhận đệ tử nhưng lòng bao dung của cô ấy đã nhận tất cả làm đệ tử. Vụ việc này chấn động đến thiên giới. Các thiên đạo đều sững sờ khi mà các bậc tiên nhân đều bái 1 người phàm nhân làm sự phụ. Khi các thiên đạo xuống trần điều đầu tiên họ thấy là 1 cô gái xinh đẹp hơn điêu thuyền, thông minh hơn gia cát lượng đang ngồi thẫn thờ tìm bí kíp đánh lô. Câu chuyện vẫn chưa kết thúc nhưng cô ấy lười nên thôi vậy
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top