Chém Gió Ta cùng tu luyện

Lan Chi

Phàm Nhân
Ngọc
87.166,78
Tu vi
0,00
@VoMenh

IMG_20200110_005430.jpg
 

gerduc.dnlk613

Phàm Nhân
Ngọc
-185,34
Tu vi
0,00
Chương 33: Tiểu Chi, ta bảo hộ ngươi!

"@Tiểu Phi Thạch ... đệ sao thế này?" Tiểu Chi lay lay Tiểu Thạch, lúc này đã trơ như đá.

Nàng quay sang @Hoa Ly Hi Dạ, hỏi:

"Tiểu muội muội dễ cưng, muội làm gì hắn rồi? Sao hắn như bức tượng thế này?"

Dị Cổ Thần Ma @Hoa Ly Hi Dạ giương mắt lên tròn xoe:

"Hắn vốn dĩ là đá mà! Ta khiến tâm thức hắn thức tỉnh thôi."

"Là muội ấy đang thức tỉnh Thạch đệ? Nhưng mà... thế này thì, phải vác theo tượng đá to thế này, cũng có hơi bất tiện!" - Tiểu Chi gãi gãi đầu...

"Muội xem..."

@Hoa Ly Hi Dạ như nhìn thấu tâm t.ư của Tiểu Chi, cô bé nói:

"Tỷ lo là hắn biến thành tượng đá thì đi đứng bất tiện, đúng không? Không sao, chúng ta ngồi chờ chút. Hắn cảm ngộ hết tổ tiên truyền thừa thì tự khắc sẽ trở lại như cũ. Chúng ta ngồi đây chờ chút."

Nói rồi, cô bé nắm áo Tiểu Chi ngồi dưới gốc cây.

"Tỷ tỷ này, người cũng thật là đặc biệt nha. Ta không nhìn ra được thần hồn chân thật của tỷ." Hoa Ly Hy Dạ có vẻ ngạc nhiên, cắn cắn ngón tay.

"Vậy sao?" Tiểu Chi ngạc nhiên nhìn lại mình. "Tỷ thấy mình có gì lạ đâu? Tỷ chỉ là tỷ thôi mà."

"Ta không biết nữa. Có lẽ linh pháp của ta còn chưa khai mở hết. Đến khi đó, ta lại nhìn xem lần nữa. Oa... cái thế giới này thật là chán" ....

Tiểu Chi cũng ngán ngẩm nhìn ánh tà dương đang chiếu rọi quanh vùng đất đỏ quạch này. Đất đá chung quanh toàn một màu đen tuyền. Xa xa phía trước là một tòa Hắc thành. Bọn họ đang ở bên ngoài thành. Mặt trời cũng sáng màu đỏ cam. Thật là một không gian dễ làm tâm trạng người ta khó chịu.


*************************

Trên đỉnh một ngọn núi đá.

Một lão giả mặc áo bào đen bay phấp phới, đang đứng lặng im như tượng. Lão đứng đó một lúc lâu.

"Bao nhiêu năm rồi.... Nơi này cũng không có gì khác xưa!" Lão cảm khái.

"Khí tức của nó ở đàng kia!" Lão nói khẽ và thân hình cũng tự khắc biến mất như chưa hề tồn tại. Núi đá vẫn trơ trơ ở đó.


****************

Trong không gian vô tận, chiếc phi thuyền có hình dáng lạ bỗng xuất hiện.

"Ngài ấy ở đây!"

Hai lão giả hình dáng kỳ quái không nói mà cùng nhìn nhau, tâm linh tương thông.

Phi thuyền cũng bay thẳng về hướng đông nam. Xẹt nhanh hơn tốc độ tia chớp.

*****************

"Ôi..... ta ngủ lâu thế!" Có tiếng nói là Tiểu Chi giật mình.

Hoa Ly Hy Dạ không buồn mở mắt ra: "Ngươi cũng nhanh đó, ta tưởng phải mất cả ngày."

Ầm...ầm... Tượng đá rùng mình, chuyển động tự dưng to lên như một ngọn núi đá cao. Núi có màu huyết thạch pha lẫn ánh tử kim lấp lóe. Từng phiến đá nhô ra đều bén nhọn vô cùng. Từ trên đỉnh núi có đôi con mắt thâm trầm, sâu như đất từ vạn năm. Đôi mắt ấy chợt mở ra:

"Đa tạ ngươi, Cổ Ma! Nhưng sao nay ngươi trông như tiểu loli thế này" Vừa mở mắt nói lời cảm ơn thì tượng đá chợt cười nghe rung rinh, khiến cả mặt đất cũng chấn động.

"Suỵt! Tên to xác kia... Ngươi ngậm họng lại cho ta! Muốn gây động đất à!" Hoa Ly Hy Dạ giơ tay lên, điểm vào khoảng không, một quầng ma khí đỏ thẫm lập tức bao quanh, tránh cho chấn động lan ra xa.

"Xin lỗi, xin lỗi... Nhưng ta không thể nhịn được cười khi nhìn thấy ngươi..." Tượng đá cố ngậm miệng, nhưng vẫn cười rung rinh.

"Ta làm sao biết được cái tên tạo ra bộ dáng ta lúc đó hắn nghĩ gì" Hoa Ly Hy Dạ trợn mắt "Bất quá cũng có chút đáng yêu!"

Lúc này Tiểu Chi mới hoàn hồn, nàng gọi

"Tiểu Phi Thạch! Tiểu Thạch! Là đệ thật sao?"

Tượng đá lúc này mới ngưng cười, đôi mắt trìu mến:

"Tỷ tỷ, là ta...Tiểu Thạch của tỷ đây mà. Ta mới nhận ra được bản thể thật của mình, cũng có chút chưa quen."

Tiểu Chi thở phào...

"Cứ tưởng đệ biến thành người khác, làm tỷ hết cả hồn!"

Ầm...Ầm....

Mặt đất và núi đá lại chấn động. Tượng đá khổng lồ kia thu nhỏ lại, một lúc sau biến hình trở lại thành Tiểu Phi Thạch anh tuấn phi phàm như lúc nào. Có điều, đôi mắt hắn trở nên dày dặn hơn xưa.

"Này, tỷ xem. Ta vẫn là Tiểu Phi Thạch đó thôi. Ta lúc nào cũng bảo hộ tỷ!"

Đúng lúc này.

Tinh không chớp lóe, một phi thuyền cổ xưa, dáng vẻ tang thương hiện ra giữa trời.

"Ồ... không phải ngài ấy!!! Nhưng là ai mà lại có khí tức khủng bố thế này?" Hai lão giả hình dáng kỳ quái nhìn nhau.

Dị Cổ Thần Ma @Hoa Ly Hi Dạ chợt đứng bật dậy. Tiểu Phi Thạch cũng căng thẳng quay sang. Như cùng lúc, cả hai cùng lên tiếng:

"Tỷ tỷ, ra sau lưng ta!"

"Tỷ tỷ, ta bảo hộ ngươi!"

Trên cửa phi thuyền, hai lão giả kia bắt đầu bước ra.

"Đi mòn gót giày không gặp, đến đây lại gặp được cả hai. Thì ra là Cổ Ma và Cổ Địa! Cổ tộc các ngươi không ngờ vẫn còn người sống sót"

Hoa Ly Hy Dạ và Tiểu Phi Thạch, Tiểu Chi đồng thời lùi ra sau. Khí lực tự động tăng cao, đầy vẻ đề phòng.


"Cổ tộc?" Bọn họ là ai? Đang nói gì thế? - Tiểu Chi ngơ ngác.

"Lần này lập được công to rồi" - Lão giả hình dáng kỳ quái bên trái nói. Lão giả bên phải gật đầu, không nói không rằng nhìn về hướng ba đứa trẻ.

Một quầng sáng chấn nhiếp thiên địa, nóng bỏng vô cùng từ phía phi thuyền bắn thẳng về phía bọn trẻ.

Cả ba vung tay lên, lòng thầm than: "Ôi, xong rồi..."


Nhưng lạ thay, chúng không cảm thấy đau đớn gì cả. Mở mắt ra thì thấy một màn sương mù xám đang phủ quanh, mờ mịt đến không thấy rõ mặt nhau.

"Tiểu Chi, tỷ ở đâu? Cổ Ma, ngươi không sao chứ?"

"Tiểu Thạch, Tiểu muội muội? Hai người ở đâu"

Khục... khục....

"Ta ở đây"

"Ta không sao"

"Ta cũng không sao"

Lần lượt từng tiếng vang lên, xác nhận. Cả ba cùng thở phào nhẹ nhõm.

Chuyện gì đang xảy ra?

Từ trong hư không, sương mù tụ lại thành hình một lão giả mặc áo bào đen, đứng khoanh tay giữa không trung.

"Bọn khốn này! Không ngờ ta vừa thức tỉnh lại thấy các ngươi..." Lão hừ nhẹ.

"Hỗn Độn! Là hắn? Không phải hắn đã bị phong ấn ở Vô Cực Thiên Vực rồi sao? Chạy mau...." Hai lão giả hình dáng kỳ quái nhìn nhau hoảng hốt. Chiếc phi thuyền cũng lại như điện xẹt, biến mất vào khoảng không.

"Hừ, chạy cũng lẹ lắm!" Lão giả mặc áo bào đen hừ lạnh.

"Không sao rồi, Tiểu Chi! Chúng ta đi về nào!" Giọng nói lão trở nên ôn hòa, tay áo phất lên, một quyển sách rơi từ trên không xuống, chui vào tay áo lão. Màn sương mù cũng nhanh chóng tiêu tán.

"Hắc Hắc, là ngươi sao? Sao nay ngươi già thế này?" Tiểu Chi mừng rỡ chạy lại nắm tay hỏi.

"Bà cô của tôi ơi.... lão gia đây sống từ thời Thái Cổ đến giờ, ngươi bảo có đủ già không? Nhưng ngươi nói thế ta buồn nha...." Xem ra vẫn phải đổi hình dáng thôi, @Tiểu Hắc nói thầm trong bụng.

"Đây, giới thiệu với ngươi. Tiểu Phi Thạch thật ra là Cổ Địa. Hắn biến to ra rất là lợi hại nha" Tiểu Chi kéo tay Tiểu Phi Thạch và Hoa Ly Hy Dạ giới thiệu, "Còn tiểu muội muội khả ái này là khi bị cuốn vào đây ta gặp được."

"Nàng là Cổ Ma. Hôn thê của ta!" Tiểu Phi Thạch bẽn lẽn.

@Tiểu Hắc ngạc nhiên:

"Cổ tộc vẫn còn hậu nhân? Thật là ông trời có mắt!"

==================================

@VoMenh @gerduc.dnlk613 thấy Tiểu Chi ngầu chưa, đi đâu cũng có bảo hộ :12:
Chương 34: biệt đội Avengers.

@Tiểu Hắc ngạc nhiên:

"Cổ tộc vẫn còn hậu nhân? Thật là ông trời có mắt!"

Dần lại trong giây lát @Tiểu Hắc tiếp tục lên tiếng:

"Từ thời hồng hoang, tham lam là hiện hữu của cái ác... những chủng tộc mạnh mẽ luôn có xu hướng muốn thôn tính tất cả, để đấu tranh bảo vệ cái thiện... quyền được sống và sinh tồn... chúng ta, liên minh "những người cùng khổ" từ đó ra đời... vạn vạn năm qua qua bao thăng trầm của dòng sông lịch sử, chứng minh cái thiện luôn thua... nhưng không phải vì vậy mà chúng ta từ bỏ hai chữ đấu tranh, đấu tranh cho quyền được sống, đấu tranh để sống... nay mọi người đã tề tựu, cũng là lúc đánh dấu mốc son, "biệt đội Avengers" tái thành lập"

"Phải!"

"Tái thành lập!"

Mọi người giơ tay đồng thanh dương cao quyết tâm, @Tiểu Phi Thạch lên tiếng:

"Thanos... à không, Thể Linh Thần Chủ đổi trắng thay đen. Hắn quy tụ nhân loại hòng bành trướng nô dịch mọi chủng tộc, bị liên minh kiềm hãm không thể vươn tay... lần cuối cùng vào vạn năm trước đã bị chúng ta đồng quy vu tận, nay hắn đã phục sinh cũng đánh dấu tiếp tục một trận chiến năm xưa"

"Thể Linh Thần Chủ là một tên kiêu hùng, vu oan giá họa chúng ta liên quân có ý đồ muốn hủy diệt nhân loại, lấy đó làm cớ liên kết tinh thần chủng tộc nhân loại một lòng tiêu diệt chúng ta, người thông minh sẽ bị lợi lộc khi nô dịch chúng ta làm mờ mắt, kẻ ngu muội lại tin lời hắn răm rắp"

"Không có lửa làm sao có khói, cũng tại chúng ta e sợ sức mạnh của nhân loại nên mới liên quân, để cuối cùng hắn nắm được điểm yếu lấy đó làm cớ, âu cũng vì nhân loại quá mạnh"

"Đứng lập trường của hắn, hắn làm không sai... nhưng không có nghĩa chúng ta đồng tình với cách làm của hắn"

@Hoa Ly Hi Dạ huơ huơ cánh tay nhỏ: "Chiến!"

Nhìn mọi người tề tụ đồng lòng chung tay, @Tiểu Hắc vui vẻ như mở cờ trong bụng.

"Tại sao Thánh Thức Thần Sử vẫn chưa phục sinh ?"

Không khí đang vui vẻ bổng nhiên ngưng trọng, biệt đội Avengers thiếu mất một thành viên. @Tiểu Phi Thạch lên tiếng.

"Theo trí nhớ mới phục nguyên của ta, nàng ấy đã không còn... trận chiến năm xưa, lúc ấy giây phút cuối cùng..." nói tới đây @Tiểu Phi Thạch im lặng không còn lên tiếng nữa, mọi người đều dự cảm được điều chẳng lành.

Nói đến đây, không hiểu tại sao @Tiểu Hắc lại liếc nhìn Tiểu Chi.

"Góa phụ đen... à không, Thánh Thức Thần Sử nàng ấy không còn nhưng truyền thừa chắc vẫn còn lưu. Tiểu Chi, con có muốn phản bội nhân loại mà nhận lấy sức mạnh mới hay không?"

"Con... con" Tiểu Chi ấp úng vì nàng không biết làm sao, phản bội nhân loại nghe cứ như đùa

"Thật ra cũng không phải phản bội nhân loại, chỉ là giả sử phải chống lại toàn thể nhân loại hiện tại thôi... tiêu diệt Thể Linh Thần Chủ cùng bè cánh là xong"

"Con cũng không biết, con chỉ biết cái xấu là phải bị tiêu diệt... con muốn thế giới mà mọi người có thể cùng chung sống với nhau"

@Tiểu Hắc nhìn nàng mà thở dài, quá khó để con bé có thể đưa ra lựa chọn... có ngày mộng ước đó sẽ mâu thuẫn với những gì cô bé làm, giả sử... tự tay giết người. Phá Để Lập.

@Tiểu Hắc tiếp tục lên tiếng

"Được rồi, trước mắt tạm vậy đã... hiện tại chúng ta phải đi lấy lại các truyền thừa đã lưu lại... đích đến đầu tiên... Vô Cực Sâm Lâm"

Cả đoàn người cứ thế bắt đầu di chuyển trên cuộc hành trình mà người đời sau gọi là Khởi Nguyên Sự Cứu Rỗi.

Cùng lúc đó, tại một nơi khác.

Nước chảy mòn sỏi đá

Từng viên bóng bẩy tựa băng ngọc

Đá mòn, nước bội tình.
...

Giữa cảnh non nước hữu tình, có dòng suối chảy chậm vì sợ làm phiền đôi uyên ương.

- Vô Mệnh sư huynh! Kiếm pháp của huynh thật đẹp.

Thiếu nữ Mộ Dung Tuyết lấy chiếc khăn tay trắng nhẹ gạt đi mấy giọt mồ hồi trên trán của Vô Mệnh.

Thiếu niên có tên Vô Mệnh nhéo nhẹ chiếc mũi tinh xảo, cười trêu:

- Có đẹp cũng không đẹp được bằng muội.

Nụ cười của thiếu niên tuy nhẹ nhàng nhưng vẫn khó che được cỗ hạo nhiên chính khí giữa đôi mày kiếm.

Mộ Dung Tuyết thẹn thùng đá nhẹ chân:

- Huynh lại trêu muội nữa rồi.

Viên sỏi bị đá chìm vào giữa lòng con suối nhỏ.

Mộ Dung Tuyết ngây thơ nói:

- Muội muốn học kiếm pháp! Huynh dạy muội được không?

Vô Mệnh nhíu mày:

- Thế còn băng chi đạo của muội thì sao? Muội phải nhớ, không chuyên tâm thì không thể nào vững bước trên đại đạo.

Mộ Dung tuyết kéo tay hắn, đôi bàn tay lớn chai xạm khiến nàng cảm thấy được che chở.

- Sau này nếu muội không thể vững bước trên đại đạo, huynh có thể cõng muội đi với huynh được không?

Vô Mệnh siết nhẹ đôi tay ngọc.

- Nhất định!

Mộ Dung Tuyết nhõng nhẽo:

- Huynh phải thề cơ!

Trong đôi mắt của Vô Mệnh chỉ có sự chân thành.

- Thiên địa minh chứng! Con đường sau này, huynh sẽ không bao giờ bỏ muội lại phía sau. Nếu trái lời...

Mộ Dung Tuyết vội che miệng Vô Mệnh, sợ hắn nói lời độc địa. Hạnh phúc ngập tràn trong nụ cười của Mộ Dung Tuyết:

- Muội tin huynh!


Cảnh xưa vẫn vậy mà người thì đã khác trước.

Thiếu niên năm ấy bây giờ đã đầy vẻ tang thương, yên lặng nhìn nước chảy, bàn tay già nua nâng niu một thanh kiếm.

Thế rồi, lão quỳ sập xuống, ôm chặt thanh kiếm của nàng.

- Vì sao? Vì sao muội phải làm như vậy? Vì sao muội phải ép ta? Vì sao?

Dòng suối nhỏ không trả lời lão. Cổ khôi lỗi Mộ Dung Tuyết đứng phía sau lưng cũng không trả lời lão.

Nước mắt thấm đẫm gương mặt già nua, thế nhưng cỗ hạo nhiên chính khí năm xưa vẫn không hề phai màu.

Vô Mệnh cắm thanh kiếm của nàng ở đó, khẽ vuốt nhẹ chuôi kiếm lạnh lẽo.

- Tuyết nhi! Muội yên tâm đi! Sau khi mọi việc kết thúc, huynh sẽ lập tức đến gặp muội! Mặc cho muội đánh, mặc cho muội mắng.

Miệng lão méo mó, khóc không thành tiếng. Đầu bạc không ngừng đập xuống sỏi đá.

Sau lưng lão, từ đôi mắt vô hồn của Mộ Dung Tuyết, một giọt lệ chảy xuống, hóa thành bông tuyết, vỡ tan.

Ta lồng chương của @Everstill vào đây luôn cho hợp lý mạch truyện, sợ uổng đi một chương hay của lão :99: hoặc là chuyển hẳn chương của lão @Everstill thành chương 35 cũng được :056:
 
Last edited:

Thương Khung Chi Chủ

Kim Đan Sơ Kỳ
Super-Moderator
Dịch Giả Tử Vi
Chương 34: biệt đội Avengers.

@Tiểu Hắc ngạc nhiên:

"Cổ tộc vẫn còn hậu nhân? Thật là ông trời có mắt!"

Dần lại trong giây lát @Tiểu Hắc tiếp tục lên tiếng:

"Từ thời hồng hoang, tham lam là hiện hữu của cái ác... những chủng tộc mạnh mẽ luôn có xu hướng muốn thôn tính tất cả, để đấu tranh bảo vệ cái thiện... quyền được sống và sinh tồn... chúng ta, liên minh "những người cùng khổ" từ đó ra đời... vạn vạn năm qua qua bao thăng trầm của dòng sông lịch sử, chứng minh cái thiện luôn thua... nhưng không phải vì vậy mà chúng ta từ bỏ hai chữ đấu tranh, đấu tranh cho quyền được sống, đấu tranh để sống... nay mọi người đã tề tựu, cũng là lúc đánh dấu mốc son, "biệt đội Avengers" tái thành lập"

"Phải!"

"Tái thành lập!"

Mọi người giơ tay đồng thanh dương cao quyết tâm, @Tiểu Phi Thạch lên tiếng:

"Thanos... à không, Thể Linh Thần Chủ đổi trắng thay đen. Hắn quy tụ nhân loại hòng bành trướng nô dịch mọi chủng tộc, bị liên minh kiềm hãm không thể vươn tay... lần cuối cùng vào vạn năm trước đã bị chúng ta đồng quy vu tận, nay hắn đã phục sinh cũng đánh dấu tiếp tục một trận chiến năm xưa"

"Thể Linh Thần Chủ là một tên kiêu hùng, vu oan giá họa chúng ta liên quân có ý đồ muốn hủy diệt nhân loại, lấy đó làm cớ liên kết tinh thần chủng tộc nhân loại một lòng tiêu diệt chúng ta, người thông minh sẽ bị lợi lộc khi nô dịch chúng ta làm mờ mắt, kẻ ngu muội lại tin lời hắn răm rắp"

"Không có lửa làm sao có khói, cũng tại chúng ta e sợ sức mạnh của nhân loại nên mới liên quân, để cuối cùng hắn nắm được điểm yếu lấy đó làm cớ, âu cũng vì nhân loại quá mạnh"

"Đứng lập trường của hắn, hắn làm không sai... nhưng không có nghĩa chúng ta đồng tình với cách làm của hắn"

@Hoa Ly Hi Dạ huơ huơ cánh tay nhỏ: "Chiến!"

Nhìn mọi người tề tụ đồng lòng chung tay, @Tiểu Hắc vui vẻ như mở cờ trong bụng.

"Tại sao Thánh Thức Thần Sử vẫn chưa phục sinh ?"

Không khí đang vui vẻ bổng nhiên ngưng trọng, biệt đội Avengers thiếu mất một thành viên. @Tiểu Phi Thạch lên tiếng.

"Theo trí nhớ mới phục nguyên của ta, nàng ấy đã không còn... trận chiến năm xưa, lúc ấy giây phút cuối cùng..." nói tới đây @Tiểu Phi Thạch im lặng không còn lên tiếng nữa, mọi người đều dự cảm được điều chẳng lành.

Nói đến đây, không hiểu tại sao @Tiểu Hắc lại liếc nhìn Tiểu Chi.

"Góa phụ đen... à không, Thánh Thức Thần Sử nàng ấy không còn nhưng truyền thừa chắc vẫn còn lưu. Tiểu Chi, con có muốn phản bội nhân loại mà nhận lấy sức mạnh mới hay không?"

"Con... con" Tiểu Chi ấp úng vì nàng không biết làm sao, phản bội nhân loại nghe cứ như đùa

"Thật ra cũng không phải phản bội nhân loại, chỉ là giả sử phải chống lại toàn thể nhân loại hiện tại thôi... tiêu diệt Thể Linh Thần Chủ cùng bè cánh là xong"

"Con cũng không biết, con chỉ biết cái xấu là phải bị tiêu diệt... con muốn thế giới mà mọi người có thể cùng chung sống với nhau"

@Tiểu Hắc nhìn nàng mà thở dài, quá khó để con bé có thể đưa ra lựa chọn... có ngày mộng ước đó sẽ mâu thuẫn với những gì cô bé làm, giả sử... tự tay giết người. Phá Để Lập.

@Tiểu Hắc tiếp tục lên tiếng

"Được rồi, trước mắt tạm vậy đã... hiện tại chúng ta phải đi lấy lại các truyền thừa đã lưu lại... đích đến đầu tiên... Vô Cực Sâm Lâm"

Cả đoàn người cứ thế bắt đầu di chuyển trên cuộc hành trình mà người đời sau gọi là Khởi Nguyên Sự Cứu Rỗi.

Cùng lúc đó, tại một nơi khác.

Nước chảy mòn sỏi đá

Từng viên bóng bẩy tựa băng ngọc

Đá mòn, nước bội tình.
...

Giữa cảnh non nước hữu tình, có dòng suối chảy chậm vì sợ làm phiền đôi uyên ương.

- Vô Mệnh sư huynh! Kiếm pháp của huynh thật đẹp.

Thiếu nữ Mộ Dung Tuyết lấy chiếc khăn tay trắng nhẹ gạt đi mấy giọt mồ hồi trên trán của Vô Mệnh.

Thiếu niên có tên Vô Mệnh nhéo nhẹ chiếc mũi tinh xảo, cười trêu:

- Có đẹp cũng không đẹp được bằng muội.

Nụ cười của thiếu niên tuy nhẹ nhàng nhưng vẫn khó che được cỗ hạo nhiên chính khí giữa đôi mày kiếm.

Mộ Dung Tuyết thẹn thùng đá nhẹ chân:

- Huynh lại trêu muội nữa rồi.

Viên sỏi bị đá chìm vào giữa lòng con suối nhỏ.

Mộ Dung Tuyết ngây thơ nói:

- Muội muốn học kiếm pháp! Huynh dạy muội được không?

Vô Mệnh nhíu mày:

- Thế còn băng chi đạo của muội thì sao? Muội phải nhớ, không chuyên tâm thì không thể nào vững bước trên đại đạo.

Mộ Dung tuyết kéo tay hắn, đôi bàn tay lớn chai xạm khiến nàng cảm thấy được che chở.

- Sau này nếu muội không thể vững bước trên đại đạo, huynh có thể cõng muội đi với huynh được không?

Vô Mệnh siết nhẹ đôi tay ngọc.

- Nhất định!

Mộ Dung Tuyết nhõng nhẽo:

- Huynh phải thề cơ!

Trong đôi mắt của Vô Mệnh chỉ có sự chân thành.

- Thiên địa minh chứng! Con đường sau này, huynh sẽ không bao giờ bỏ muội lại phía sau. Nếu trái lời...

Mộ Dung Tuyết vội che miệng Vô Mệnh, sợ hắn nói lời độc địa. Hạnh phúc ngập tràn trong nụ cười của Mộ Dung Tuyết:

- Muội tin huynh!


Cảnh xưa vẫn vậy mà người thì đã khác trước.

Thiếu niên năm ấy bây giờ đã đầy vẻ tang thương, yên lặng nhìn nước chảy, bàn tay già nua nâng niu một thanh kiếm.

Thế rồi, lão quỳ sập xuống, ôm chặt thanh kiếm của nàng.

- Vì sao? Vì sao muội phải làm như vậy? Vì sao muội phải ép ta? Vì sao?

Dòng suối nhỏ không trả lời lão. Cổ khôi lỗi Mộ Dung Tuyết đứng phía sau lưng cũng không trả lời lão.

Nước mắt thấm đẫm gương mặt già nua, thế nhưng cỗ hạo nhiên chính khí năm xưa vẫn không hề phai màu.

Vô Mệnh cắm thanh kiếm của nàng ở đó, khẽ vuốt nhẹ chuôi kiếm lạnh lẽo.

- Tuyết nhi! Muội yên tâm đi! Sau khi mọi việc kết thúc, huynh sẽ lập tức đến gặp muội! Mặc cho muội đánh, mặc cho muội mắng.

Miệng lão méo mó, khóc không thành tiếng. Đầu bạc không ngừng đập xuống sỏi đá.

Sau lưng lão, từ đôi mắt vô hồn của Mộ Dung Tuyết, một giọt lệ chảy xuống, hóa thành bông tuyết, vỡ tan.

Ta lồng chương của @Everstill vào đây luôn cho hợp lý mạch truyện, sợ uổng đi một chương hay của lão :99: hoặc là chuyển hẳn chương của lão @Everstill thành chương 35 cũng được :056:
Anh ăn gì, để em cúng :6:
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top