[Sáng Tác] Phi Thăng Chi Mộng - Nguyên Hoài

Đỗ Nguyên Long

Phàm Nhân
Ngọc
21,52
Tu vi
0,00
Chương 41: Địa kiếm cảnh
<<<Nguyên Hoài>>>​

Sáng sớm ngày hôm sau, Vương Long đang ngồi tĩnh tọa trên giường để mau chóng khôi phục thương thế thì chợt cậu nghe thấy có tiếng đập cửa rầm rầm.

Vương Long mở mắt ra, bước xuống khỏi giường tiến lại chỗ cánh cửa, chỉ cần nghe tiếng đập cửa rầm rầm là cậu đã đoán ra được là có ai đó gửi tin báo cho mình.

Cậu khẽ mở cánh cửa ra rồi nhanh chóng nhìn xuống phía dưới chân mình. Quả nhiên là có một chú Hoàng Mao Sóc đang mang tin nhắn đến cho cậu.

Vương Long nhẹ nhàng ngồi xuống với tay lấy mảnh giấy báo tin trên người Hoàng Mao Sóc. Chú Hoàng Mao Sóc kia sau khi thấy cậu đã lấy mảnh giấy thì kêu nhẹ một tiếng rồi vụt chạy biến đi.

Vương Long mở mảnh giấy ra, trong mảnh giấy vẫn chỉ có vài chữ đơn giản:

“Vương Long sư đệ,Kim Tuyệt Phong sư bá bảo đệ tới gặp Kim Tuyệt Phong sư bá gấp.Thường Thức.”

Vương Long đọc kỹ lại mảnh giấy, cậu thầm nghĩ sư phụ gọi mình gấp vậy chắc có chuyện gì quan trong lắm. Cậu vội cất mảnh giấy đi, sửa sang chuẩn bị lại một chút rồi nhanh chóng bước ra ngoài, đóng cửa chặt lại.

Vì nội dung tin báo có vẻ gấp gáp nên Vương Long quyết định sẽ ngự kiếm phi hành ở những khu vực được cho phép để rút ngắn thời gian di chuyển.

Cậu nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, không có chuyện gì xảy ra cả. Cậu nhanh chóng với tay lên chỗ mình vẫn thường đeo thanh phi kiếm thì thấy trống trải. Cậu ngẩn ra một chút rồi mới nhớ ra là thanh phi kiếm hạ phẩm của mình đã bị vỡ nát trong thi đấu với Trương Minh. Tối hôm qua về cậu mải suy nghĩ về Luyện Ngục mà Lưu Quang sư huynh nói và tập trung điều trị thương thế nên không hề nhớ đến việc phi kiếm mình đã bị vỡ nát.

Không còn cách nào khác cậu chỉ có thể cắm đầu cắm cổ chạy đến chỗ sư phụ. Vừa chạy cậu vừa thầm nghĩ lát nữa mình nên đến chỗ Lưu Quang sư huynh hỏi xem huynh ấy có còn thừa thanh phi kiếm hạ phẩm nào để mượn dùng chứ bây giờ mà đến Đông Sơn Các để đổi thì ngay cả phi kiếm hạ phẩm cậu cũng không có đủ điểm cống hiến.

Một lúc lâu sau, Vương Long đã chạy đến trước cổng đình viện của Kim Tuyệt Phong, cậu đứng thở hổn hển.

Cậu đứng yên lặng một lát để điều tức, bình ổn lại hơi thở rồi khẽ cúi người chắp tay nói thật to:

-Đệ tử xin phép cầu kiến sư phụ.

Chỉ một lát sau trong đình viện đã có tiếng vọng ra:

-Vào đi.

-Vâng.

Vương Long đẩy cửa bước vào, cậu thấy sư phụ đang đứng giữa cái sân rộng và trống trải, trên cái bàn đá kê ở trong sân không hề có ấm Thái Vân Trà như thường lệ.

Vương Long tiến tới trước mặt Kim Tuyệt Phong hành lễ:

-Đệ tử bái kiến sư phụ.

-Ừ.

Kim Tuyệt Phong lặng nhìn Vương Long, sắc mặt cậu đã tốt hơn hôm qua nhưng vẫn còn tái nhợt, hiển nhiên là thương thế vẫn chưa khôi phục hoàn toàn.

Kim Tuyệt Phong khẽ vung tay áo lên, từ trong tay áo ông ta bay vụt ra hai đạo hào quang một vàng một xám. Hào quang thu vào hiện ra là một thanh phi kiếm màu vàng và một cái túi nhỏ màu xám đang lơ lửng trước mặt Vương Long.

Kim Tuyệt Phong nhàn nhạt nói:

-Cầm lấy đi. Hai cái này cho ngươi.

Vương Long thấy vậy thì mừng rỡ, cậu vội vàng nói:

-Đa tạ sư phụ ban thưởng.

Cậu cầm lấy thanh phi kiếm và cái túi nhỏ trong tay, ánh mắt lộ rõ vẻ vui sướng. Thanh phi kiếm này là thanh phi kiếm trung phẩm có hình dạng rất đẹp: chuôi kiếm màu vàng kim được chế tác tinh xảo, thân kiếm màu vàng óng như được làm từ vàng ròng, lưỡi kiếm thì cực kỳ sắc bén… Cái túi nhỏ màu xám thì rất mềm mại và trơn láng, sờ vào rất mát tay.

Kim Tuyệt Phong nhìn thấy Vương Long vui mừng như đứa trẻ được cha mẹ mua quà cho thì bất giác mỉm cười, ánh mắt nhu hòa nhìn Vương Long.

Một lát sau, ông ta nói với cậu:

-Thanh phi kiếm này có tên là Kim Phong Kiếm, là một thanh phi kiếm trung phẩm mà ta đã sử dụng khi còn trẻ. Cái túi nhỏ màu xám này là một cái túi trữ vật, bên trong có một không gian nhỏ dùng để chứa đồ, ta đã để một vài thứ ở trong đó đợi sau này ngươi đột phá Địa kiếm cảnh thì có thể lấy ra sử dụng.

-Đa ta sư phụ, đa tạ sư phụ.

-Ừ, cất gọn chúng đi. Túi trữ vật là thứ khó có thể kiếm được, ngươi phải giữ gìn thật cẩn thận.

-Vâng, thưa sư phụ, đệ tử hiểu rõ.

Vương Long nhanh nhẹn đeo thanh Kim Phong Kiếm sau lưng, sau đó cậu vạch áo ngoài rồi nhét túi trữ vật thật sâu vào bên trong đai lưng.

Kim Tuyêt Phong nhìn thấy Vương Long cẩn thận như vậy thì khẽ gật đầu. Ông ta khẽ phất tay ra hiệu cho cậu:

-Đi thôi, Tiểu Long.

-Vâng, thưa sư phụ.

Kim Tuyệt Phong ngự kiếm bay vút lên bầu trời. Vương Long nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, Kim Phong Kiếm ngâm lên một tiếng sắc nhọn rồi bay vút ra phía trước mặt cậu tỏa ra ánh sáng màu vàng kim rực rỡ. Cậu mỉm cười rồi tung người nhảy lên Kim Phong Kiếm thúc giục phi kiếm bay theo sau sư phụ.

Kim Tuyệt Phong dẫn Vương Long bay đi rất xa, xa hơn cả những chỗ mà lần trước Lưu Quang đã dẫn Vương Long đi khổ luyện.

Vương Long vẫn theo sát ngay sau sư phụ, cậu không hề biết sư phụ dẫn mình đi đâu nhưng cậu không dám hỏi.

Một lúc lâu sau, Kim Tuyệt Phong đáp xuống một cánh rừng rậm có rất nhiều những cây cổ thụ cao và to. Ông ta liếc nhìn xung quanh một chút rồi nói:

-Không sai, chính là chỗ này.

Nói xong, ông ta bước về thẳng về phía trước. Vương Long nhanh nhẹ đi sát theo phia sau sư phụ.

Hai thầy trò đi quanh co vòng vèo trong rừng một lúc thì nghe thấy phía trước có tiếng thở phì phò rất lớn. Kim Tuyệt Phong nhanh chóng dẫn Vương Long đi tới chỗ phát ra tiếng thở phì phò này.

Vương Long nhìn phía trước mặt mà có mà cảm thấy có chút thấy bất an ở trong lòng. Phía trước mặt cậu không xa là một con Thiên thú nhất cấp Địa cảnh Kim Giác Đại Tượng. Nó đang nằm ngủ mà cả người to như một căn nhà nhỏ, làn da màu cổ đồng sần sùi đầy kiên cố, cái mũi dài không ngừng thở ra hít vào phát ra những tiếng phì phò thổi bụi đất xung quanh bay toán loạn, cặp ngà to lớn có màu kim chúc cong cong nhọn hoắt đang chĩa chếch lên trời. Vương Long thầm nghĩ nếu mà sư phụ giống như Lưu Quang sư huynh lại bảo cậu một mình ra giết con Kim Giác Đại Tượng kia thì không ổn chút nào, dù sao thì nó cũng là Thiên thú nhất cấp Địa cảnh cậu có cố gắng hết sức giết chết được nó thì chắc cậu cũng chỉ còn có nửa cái mạng.

Kim Tuyệt Phong nhìn con Kim Giác Đại Tượng đang nằm ngủ kia một lát rồi nói:

-Con này chắc là đủ rồi.

Kim Tuyệt Phong xăm xăm bước về phía con Kim Giác Đại tượng, Vương Long mặc dù không biết rõ sự phụ muốn làm gì nhưng cậu cũng nhanh chóng theo sau.

Kim Giác Đại Tượng không hổ là Thiên thú nhất cấp Địa cảnh, mặc dù nó đang ngủ nhưng vẫn duy trì được sự cảnh giác, thính giác nó lại khá tốt nên ngay khi hai người bước về phía nó thì nó đã nhận ra ngay. Nó mở mắt ra nhìn thấy hai bóng người đang tiến về phía mình thì ngay lập tức chồm dậy. Nó giơ hai chân trước lên cao rồi dậm mạnh xuống đất, cái vòi dài giơ lên trời, miệng rống một tiếng thật to để thị uy.

Kim Tuyệt Phong không hề coi sự thị uy của Kim Giác Đại Tượng là gì cả, ông ta vẫn bình thản dẫn Vương Long bước tới.

Kim Giác Đại Tượng thấy sự thi uy của mình bị đối phương coi thường thì trong mắt nó hiện ra sự phẫn nộ, nó cụp vòi xuống giơ hai cái ngà kim chúc về phía trước rồi lao thẳng vào đối phương. Bốn cái chân to lớn của nó dậm xuống mặt đất làm cho mặt đất rung động dữ dội phát ra những tiếng động lớn.

Thấy con Kim Giác Đại Tượng cực kỳ hùng hổ lao về phía mình, Kim Tuyệt Phong khẽ vung tay áo lên. Từ trong ống tay áo của ông ta bay vụt ra một tia sáng màu vàng chói mắt. Tia sáng màu vàng này nhanh chóng bay tới chỗ Kim Giác Đại Tượng lướt qua người nó một cái rồi bay ngược trở về chui tọt vào trong ống tay áo của ông ta.

Kim Giác Đại Tượng đang lao về phía hai người chợt đứng sững lại, trên người nó xuất hiện một vết thương kéo dài dọc theo xương sống từ đầu xuống tới tận đuôi. Miệng vết thương từ từ mở rộng ra, máu tươi bắt đầu phu ra thành vòi rồi uỳnh một tiếng, con Kim Giác Đại Tượng bị xẻ làm đôi hoá thành hai nửa đập mạnh xuống mặt đát máu tươi chảy ra thấm đẫm cả một vùng xung quanh nó.

Vương Long nhìn cảnh trước mặt khẽ nuốt nước bọt một cái. Một kiếm, chỉ duy nhất một kiếm đơn giản như một cái phất tay thôi mà sư phụ đã chẻ con Kim Giác Đại Tượng nhất cấp Địa cảnh to lớn như ngôi nhà kia ra làm hai nửa.

Kim Tuyệt Phong đưa cho Vương Long một cái hộp ngọc rồi nói:

-Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau ra lấy nội đan bỏ vào trong cái hộp này.

-Vâng, thưa sư phụ.

Vương Long nhận lấy hộp ngọc từ Kim Tuyệt Phong rồi nhanh chóng chay lại chỗ con Kim Giác Đại Tượng đã bị xẻ làm hai kia. Cậu nhảy lên đầu nó, khẽ ngồi xuống, đặt hộp ngọc sang bên cạnh rồi xắn tay áo thật cao lên. Sau đó cậu dùng Thiên khí màu vàng nhạt tạo thành một lớp màng mỏng bọc lấy cánh tay rồi thọc cả cánh tay vào trong đầu con Kim Giác Đại Tượng mò mẫm tìm kiếm.

Chỉ một lát sau, Vương Long đã tìm được thứ mình cần tìm, cậu cầm chặt vào viên nội đan rồi lôi mạnh nó ra ngoài. Viên nội đan này lớn cỡ bằng nắm tay có hình tròn tròn màu kim chúc sáng bóng. Cậu nhẹ nhàng đặt nội đan của Kim Giác Đại Tượng vào trong hộp ngọc rồi cầm lấy hộp ngọc chạy về phía sư phụ.

Vương Long hai tay đưa hộp ngọc cho Kim Tuyệt Phong. Ông ta cầm lấy hộp ngọc, bàn tay nhoáng lên hộp ngọc lập tức biến mất.

Kim Tuyệt Phong nói với Vương Long:

-Đi thôi, Tiểu Long.

Vương Long nghe sư phụ nói vậy thì vội nói:

-Sư phụ có thể đợi đệ tử một lát được không ạ?

-Có chuyện gì?

-Trên người con Kim Giác Đại Tượng có tài liệu trân quý, đệ tử muốn lấy mang về nộp cho Nhậm Phong sư bá lấy ít điểm cống hiến ạ.

Kim Tuyệt Phong chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý:

-Thôi được rồi, nhanh nhanh lên một chút.

-Vâng, thưa sư phụ.

Vương Long lao ra chỗ con Kim Giác Đại Tượng nhanh như một cơn lốc, biết sư phụ đang đợi nên cậu chỉ lấy thứ quý giá nhất của nó là cặp ngà kim chúc cắt ngắn ra thành từng khúc rồi cho vào một cái túi đeo bên hông.

Xong việc cậu nhanh chóng chạy về chỗ sư phụ rồi nói:

-Dạ, đệ tử xong rồi ạ.

-Ừ, đi thôi.

Kim Tuyệt Phong ngự kiếm bay đi, Vương Long cũng nhanh chóng ngự kiếm bay sát ngay phía sau.

Một lúc lâu sau, Kim Tuyệt Phong dẫn Vương Long đáp xuống một đỉnh núi khá cao, trên đỉnh núi có lượng Thiên khí khá đậm đặc. Ông ta đi đến giữa đỉnh núi ống tay áo khẽ vung lên, kiếm khí đảo qua gọt sạch mặt đất đá trung tâm đỉnh núi thành một cái nền đá bằng phẳng nhẵn nhụi. Thanh phi kiếm từ trong ống tay áo ông ta bay ra khẽ lượn quanh nền đá bằng phẳng vài vòng rồi bay về chui tọt vào ống tay áo của ông ta. Lúc này trên nền đá bằng phẳng đã có một trận pháp đơn giản được khắc sâu vào đá. Trận pháp này bên ngoài có hình tròn, bên trong có một hình ngôi sao sáu cánh, mỗi đỉnh của ngôi sao sáu cánh đều nằm trên hình tròn.

Kim Tuyệt Phong lấy ra sáu viên Thiên thạch đặt lên sáu đỉnh của ngôi sao sáu cánh, sau đó ông lại lấy ra một cái lọ lớn rồi đổ chất bột màu vàng nhạt ở trong lọ vào các cái khe rãnh của trận pháp. Ông ta bấm niệm pháp quyết rồi đánh mấy đạo Thiên khí vào trong trận pháp. Trận pháp lập tức chuyển động, sáu viên Thiên thạch và bột màu vàng ở các khe rãnh đồng thời sáng lên.

Kim Tuyệt Phong lấy ra một lọ đan dược và cái hộp ngọc lúc nãy. Ông ta đưa cả hai thứ cho Vương Long rồi chỉ vào lọ đan dược và nói:

-Tiểu Long, đây là Địa Hồn Đan.
 

Đậu Đỏ

Phàm Nhân
Ngọc
13.448,03
Tu vi
0,00
Chương 41: Địa kiếm cảnh
<<<Nguyên Hoài>>>​

Sáng sớm ngày hôm sau, Vương Long đang ngồi tĩnh tọa trên giường để mau chóng khôi phục thương thế thì chợt cậu nghe thấy có tiếng đập cửa rầm rầm.

Vương Long mở mắt ra, bước xuống khỏi giường tiến lại chỗ cánh cửa, chỉ cần nghe tiếng đập cửa rầm rầm là cậu đã đoán ra được là có ai đó gửi tin báo cho mình.

Cậu khẽ mở cánh cửa ra rồi nhanh chóng nhìn xuống phía dưới chân mình. Quả nhiên là có một chú Hoàng Mao Sóc đang mang tin nhắn đến cho cậu.

Vương Long nhẹ nhàng ngồi xuống với tay lấy mảnh giấy báo tin trên người Hoàng Mao Sóc. Chú Hoàng Mao Sóc kia sau khi thấy cậu đã lấy mảnh giấy thì kêu nhẹ một tiếng rồi vụt chạy biến đi.

Vương Long mở mảnh giấy ra, trong mảnh giấy vẫn chỉ có vài chữ đơn giản:

“Vương Long sư đệ,Kim Tuyệt Phong sư bá bảo đệ tới gặp Kim Tuyệt Phong sư bá gấp.Thường Thức.”

Vương Long đọc kỹ lại mảnh giấy, cậu thầm nghĩ sư phụ gọi mình gấp vậy chắc có chuyện gì quan trong lắm. Cậu vội cất mảnh giấy đi, sửa sang chuẩn bị lại một chút rồi nhanh chóng bước ra ngoài, đóng cửa chặt lại.

Vì nội dung tin báo có vẻ gấp gáp nên Vương Long quyết định sẽ ngự kiếm phi hành ở những khu vực được cho phép để rút ngắn thời gian di chuyển.

Cậu nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, không có chuyện gì xảy ra cả. Cậu nhanh chóng với tay lên chỗ mình vẫn thường đeo thanh phi kiếm thì thấy trống trải. Cậu ngẩn ra một chút rồi mới nhớ ra là thanh phi kiếm hạ phẩm của mình đã bị vỡ nát trong thi đấu với Trương Minh. Tối hôm qua về cậu mải suy nghĩ về Luyện Ngục mà Lưu Quang sư huynh nói và tập trung điều trị thương thế nên không hề nhớ đến việc phi kiếm mình đã bị vỡ nát.

Không còn cách nào khác cậu chỉ có thể cắm đầu cắm cổ chạy đến chỗ sư phụ. Vừa chạy cậu vừa thầm nghĩ lát nữa mình nên đến chỗ Lưu Quang sư huynh hỏi xem huynh ấy có còn thừa thanh phi kiếm hạ phẩm nào để mượn dùng chứ bây giờ mà đến Đông Sơn Các để đổi thì ngay cả phi kiếm hạ phẩm cậu cũng không có đủ điểm cống hiến.

Một lúc lâu sau, Vương Long đã chạy đến trước cổng đình viện của Kim Tuyệt Phong, cậu đứng thở hổn hển.

Cậu đứng yên lặng một lát để điều tức, bình ổn lại hơi thở rồi khẽ cúi người chắp tay nói thật to:

-Đệ tử xin phép cầu kiến sư phụ.

Chỉ một lát sau trong đình viện đã có tiếng vọng ra:

-Vào đi.

-Vâng.

Vương Long đẩy cửa bước vào, cậu thấy sư phụ đang đứng giữa cái sân rộng và trống trải, trên cái bàn đá kê ở trong sân không hề có ấm Thái Vân Trà như thường lệ.

Vương Long tiến tới trước mặt Kim Tuyệt Phong hành lễ:

-Đệ tử bái kiến sư phụ.

-Ừ.

Kim Tuyệt Phong lặng nhìn Vương Long, sắc mặt cậu đã tốt hơn hôm qua nhưng vẫn còn tái nhợt, hiển nhiên là thương thế vẫn chưa khôi phục hoàn toàn.

Kim Tuyệt Phong khẽ vung tay áo lên, từ trong tay áo ông ta bay vụt ra hai đạo hào quang một vàng một xám. Hào quang thu vào hiện ra là một thanh phi kiếm màu vàng và một cái túi nhỏ màu xám đang lơ lửng trước mặt Vương Long.

Kim Tuyệt Phong nhàn nhạt nói:

-Cầm lấy đi. Hai cái này cho ngươi.

Vương Long thấy vậy thì mừng rỡ, cậu vội vàng nói:

-Đa tạ sư phụ ban thưởng.

Cậu cầm lấy thanh phi kiếm và cái túi nhỏ trong tay, ánh mắt lộ rõ vẻ vui sướng. Thanh phi kiếm này là thanh phi kiếm trung phẩm có hình dạng rất đẹp: chuôi kiếm màu vàng kim được chế tác tinh xảo, thân kiếm màu vàng óng như được làm từ vàng ròng, lưỡi kiếm thì cực kỳ sắc bén… Cái túi nhỏ màu xám thì rất mềm mại và trơn láng, sờ vào rất mát tay.

Kim Tuyệt Phong nhìn thấy Vương Long vui mừng như đứa trẻ được cha mẹ mua quà cho thì bất giác mỉm cười, ánh mắt nhu hòa nhìn Vương Long.

Một lát sau, ông ta nói với cậu:

-Thanh phi kiếm này có tên là Kim Phong Kiếm, là một thanh phi kiếm trung phẩm mà ta đã sử dụng khi còn trẻ. Cái túi nhỏ màu xám này là một cái túi trữ vật, bên trong có một không gian nhỏ dùng để chứa đồ, ta đã để một vài thứ ở trong đó đợi sau này ngươi đột phá Địa kiếm cảnh thì có thể lấy ra sử dụng.

-Đa ta sư phụ, đa tạ sư phụ.

-Ừ, cất gọn chúng đi. Túi trữ vật là thứ khó có thể kiếm được, ngươi phải giữ gìn thật cẩn thận.

-Vâng, thưa sư phụ, đệ tử hiểu rõ.

Vương Long nhanh nhẹn đeo thanh Kim Phong Kiếm sau lưng, sau đó cậu vạch áo ngoài rồi nhét túi trữ vật thật sâu vào bên trong đai lưng.

Kim Tuyêt Phong nhìn thấy Vương Long cẩn thận như vậy thì khẽ gật đầu. Ông ta khẽ phất tay ra hiệu cho cậu:

-Đi thôi, Tiểu Long.

-Vâng, thưa sư phụ.

Kim Tuyệt Phong ngự kiếm bay vút lên bầu trời. Vương Long nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, Kim Phong Kiếm ngâm lên một tiếng sắc nhọn rồi bay vút ra phía trước mặt cậu tỏa ra ánh sáng màu vàng kim rực rỡ. Cậu mỉm cười rồi tung người nhảy lên Kim Phong Kiếm thúc giục phi kiếm bay theo sau sư phụ.

Kim Tuyệt Phong dẫn Vương Long bay đi rất xa, xa hơn cả những chỗ mà lần trước Lưu Quang đã dẫn Vương Long đi khổ luyện.

Vương Long vẫn theo sát ngay sau sư phụ, cậu không hề biết sư phụ dẫn mình đi đâu nhưng cậu không dám hỏi.

Một lúc lâu sau, Kim Tuyệt Phong đáp xuống một cánh rừng rậm có rất nhiều những cây cổ thụ cao và to. Ông ta liếc nhìn xung quanh một chút rồi nói:

-Không sai, chính là chỗ này.

Nói xong, ông ta bước về thẳng về phía trước. Vương Long nhanh nhẹ đi sát theo phia sau sư phụ.

Hai thầy trò đi quanh co vòng vèo trong rừng một lúc thì nghe thấy phía trước có tiếng thở phì phò rất lớn. Kim Tuyệt Phong nhanh chóng dẫn Vương Long đi tới chỗ phát ra tiếng thở phì phò này.

Vương Long nhìn phía trước mặt mà có mà cảm thấy có chút thấy bất an ở trong lòng. Phía trước mặt cậu không xa là một con Thiên thú nhất cấp Địa cảnh Kim Giác Đại Tượng. Nó đang nằm ngủ mà cả người to như một căn nhà nhỏ, làn da màu cổ đồng sần sùi đầy kiên cố, cái mũi dài không ngừng thở ra hít vào phát ra những tiếng phì phò thổi bụi đất xung quanh bay toán loạn, cặp ngà to lớn có màu kim chúc cong cong nhọn hoắt đang chĩa chếch lên trời. Vương Long thầm nghĩ nếu mà sư phụ giống như Lưu Quang sư huynh lại bảo cậu một mình ra giết con Kim Giác Đại Tượng kia thì không ổn chút nào, dù sao thì nó cũng là Thiên thú nhất cấp Địa cảnh cậu có cố gắng hết sức giết chết được nó thì chắc cậu cũng chỉ còn có nửa cái mạng.

Kim Tuyệt Phong nhìn con Kim Giác Đại Tượng đang nằm ngủ kia một lát rồi nói:

-Con này chắc là đủ rồi.

Kim Tuyệt Phong xăm xăm bước về phía con Kim Giác Đại tượng, Vương Long mặc dù không biết rõ sự phụ muốn làm gì nhưng cậu cũng nhanh chóng theo sau.

Kim Giác Đại Tượng không hổ là Thiên thú nhất cấp Địa cảnh, mặc dù nó đang ngủ nhưng vẫn duy trì được sự cảnh giác, thính giác nó lại khá tốt nên ngay khi hai người bước về phía nó thì nó đã nhận ra ngay. Nó mở mắt ra nhìn thấy hai bóng người đang tiến về phía mình thì ngay lập tức chồm dậy. Nó giơ hai chân trước lên cao rồi dậm mạnh xuống đất, cái vòi dài giơ lên trời, miệng rống một tiếng thật to để thị uy.

Kim Tuyệt Phong không hề coi sự thị uy của Kim Giác Đại Tượng là gì cả, ông ta vẫn bình thản dẫn Vương Long bước tới.

Kim Giác Đại Tượng thấy sự thi uy của mình bị đối phương coi thường thì trong mắt nó hiện ra sự phẫn nộ, nó cụp vòi xuống giơ hai cái ngà kim chúc về phía trước rồi lao thẳng vào đối phương. Bốn cái chân to lớn của nó dậm xuống mặt đất làm cho mặt đất rung động dữ dội phát ra những tiếng động lớn.

Thấy con Kim Giác Đại Tượng cực kỳ hùng hổ lao về phía mình, Kim Tuyệt Phong khẽ vung tay áo lên. Từ trong ống tay áo của ông ta bay vụt ra một tia sáng màu vàng chói mắt. Tia sáng màu vàng này nhanh chóng bay tới chỗ Kim Giác Đại Tượng lướt qua người nó một cái rồi bay ngược trở về chui tọt vào trong ống tay áo của ông ta.

Kim Giác Đại Tượng đang lao về phía hai người chợt đứng sững lại, trên người nó xuất hiện một vết thương kéo dài dọc theo xương sống từ đầu xuống tới tận đuôi. Miệng vết thương từ từ mở rộng ra, máu tươi bắt đầu phu ra thành vòi rồi uỳnh một tiếng, con Kim Giác Đại Tượng bị xẻ làm đôi hoá thành hai nửa đập mạnh xuống mặt đát máu tươi chảy ra thấm đẫm cả một vùng xung quanh nó.

Vương Long nhìn cảnh trước mặt khẽ nuốt nước bọt một cái. Một kiếm, chỉ duy nhất một kiếm đơn giản như một cái phất tay thôi mà sư phụ đã chẻ con Kim Giác Đại Tượng nhất cấp Địa cảnh to lớn như ngôi nhà kia ra làm hai nửa.

Kim Tuyệt Phong đưa cho Vương Long một cái hộp ngọc rồi nói:

-Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau ra lấy nội đan bỏ vào trong cái hộp này.

-Vâng, thưa sư phụ.

Vương Long nhận lấy hộp ngọc từ Kim Tuyệt Phong rồi nhanh chóng chay lại chỗ con Kim Giác Đại Tượng đã bị xẻ làm hai kia. Cậu nhảy lên đầu nó, khẽ ngồi xuống, đặt hộp ngọc sang bên cạnh rồi xắn tay áo thật cao lên. Sau đó cậu dùng Thiên khí màu vàng nhạt tạo thành một lớp màng mỏng bọc lấy cánh tay rồi thọc cả cánh tay vào trong đầu con Kim Giác Đại Tượng mò mẫm tìm kiếm.

Chỉ một lát sau, Vương Long đã tìm được thứ mình cần tìm, cậu cầm chặt vào viên nội đan rồi lôi mạnh nó ra ngoài. Viên nội đan này lớn cỡ bằng nắm tay có hình tròn tròn màu kim chúc sáng bóng. Cậu nhẹ nhàng đặt nội đan của Kim Giác Đại Tượng vào trong hộp ngọc rồi cầm lấy hộp ngọc chạy về phía sư phụ.

Vương Long hai tay đưa hộp ngọc cho Kim Tuyệt Phong. Ông ta cầm lấy hộp ngọc, bàn tay nhoáng lên hộp ngọc lập tức biến mất.

Kim Tuyệt Phong nói với Vương Long:

-Đi thôi, Tiểu Long.

Vương Long nghe sư phụ nói vậy thì vội nói:

-Sư phụ có thể đợi đệ tử một lát được không ạ?

-Có chuyện gì?

-Trên người con Kim Giác Đại Tượng có tài liệu trân quý, đệ tử muốn lấy mang về nộp cho Nhậm Phong sư bá lấy ít điểm cống hiến ạ.

Kim Tuyệt Phong chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý:

-Thôi được rồi, nhanh nhanh lên một chút.

-Vâng, thưa sư phụ.

Vương Long lao ra chỗ con Kim Giác Đại Tượng nhanh như một cơn lốc, biết sư phụ đang đợi nên cậu chỉ lấy thứ quý giá nhất của nó là cặp ngà kim chúc cắt ngắn ra thành từng khúc rồi cho vào một cái túi đeo bên hông.

Xong việc cậu nhanh chóng chạy về chỗ sư phụ rồi nói:

-Dạ, đệ tử xong rồi ạ.

-Ừ, đi thôi.

Kim Tuyệt Phong ngự kiếm bay đi, Vương Long cũng nhanh chóng ngự kiếm bay sát ngay phía sau.

Một lúc lâu sau, Kim Tuyệt Phong dẫn Vương Long đáp xuống một đỉnh núi khá cao, trên đỉnh núi có lượng Thiên khí khá đậm đặc. Ông ta đi đến giữa đỉnh núi ống tay áo khẽ vung lên, kiếm khí đảo qua gọt sạch mặt đất đá trung tâm đỉnh núi thành một cái nền đá bằng phẳng nhẵn nhụi. Thanh phi kiếm từ trong ống tay áo ông ta bay ra khẽ lượn quanh nền đá bằng phẳng vài vòng rồi bay về chui tọt vào ống tay áo của ông ta. Lúc này trên nền đá bằng phẳng đã có một trận pháp đơn giản được khắc sâu vào đá. Trận pháp này bên ngoài có hình tròn, bên trong có một hình ngôi sao sáu cánh, mỗi đỉnh của ngôi sao sáu cánh đều nằm trên hình tròn.

Kim Tuyệt Phong lấy ra sáu viên Thiên thạch đặt lên sáu đỉnh của ngôi sao sáu cánh, sau đó ông lại lấy ra một cái lọ lớn rồi đổ chất bột màu vàng nhạt ở trong lọ vào các cái khe rãnh của trận pháp. Ông ta bấm niệm pháp quyết rồi đánh mấy đạo Thiên khí vào trong trận pháp. Trận pháp lập tức chuyển động, sáu viên Thiên thạch và bột màu vàng ở các khe rãnh đồng thời sáng lên.

Kim Tuyệt Phong lấy ra một lọ đan dược và cái hộp ngọc lúc nãy. Ông ta đưa cả hai thứ cho Vương Long rồi chỉ vào lọ đan dược và nói:

-Tiểu Long, đây là Địa Hồn Đan.
Đạo hữu đăng bên reader đi cho dễ đọc và theo dõi :p
 

Đỗ Nguyên Long

Phàm Nhân
Ngọc
21,52
Tu vi
0,00
Chương 42: Địa kiếm cảnh (tiếp theo)

<<<Nguyên Hoài>>>​

Vương Long nghe sư phụ nói vậy thì giật nảy cả mình, cậu nhìn chằm chằm vào lọ đan dược trong tay mình, cậu có chút không tin tưởng vào mắt của mình nữa.

Kim Tuyệt Phong nhìn Vương Long có biểu hiện như vậy thì khẽ thở dài, ngay cả chính bản thân ông ta cũng không nghĩ tới việc sẽ phải để cậu tấn cấp Địa kiếm cảnh sớm như vậy bởi vì cậu chỉ vừa mới đạt tới lục cấp Nhân kiếm cảnh đại thành mà bây giờ lại đột phá Địa kiếm cảnh luôn thì có chút quá miễn cưỡng, đấy là còn chưa kể đến nếu đột phá thất bại thì hậu quả sẽ rất khủng khiếp nhưng tình thế bắt buộc khiến cho ông ta không còn cách nào khác, ông ta không thể trơ mắt đứng nhìn cậu đi vào chỗ chết.

Kim Tuyệt Phong cất giọng gọi Vương Long:

-Tiểu Long.

Vương Long nghe sư phụ gọi thì khẽ giật mình, cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh rồi thưa:

-Dạ, sư phụ.

Kim Tuyệt Phong dặn dò Tiểu Long thật kỹ:

-Tiểu Long, nghe cho kỹ đây. Lần này chỉ được phép thành công không được phép thất bại. Đột phá Địa kiếm cảnh rất khó khăn chỉ một sơ sẩy cũng sẽ dẫn đến thất bại. Ngươi phục dụng Địa Hồn Đan để đột phá thức hải trong đầu, dùng nội đan Kim Giác Đại Tượng để đột phá đan điền dưới bụng. Ngươi cần phải…..

Vương Long đứng yên chăm chú nghe sư phụ dặn dò, tai cậu vểnh lên hết sức không dám bỏ sót chữ nào.

Một lát sau, ông ta khẽ phất tay bảo cậu:

-Vào Tụ Thiên Trận đi, nó sẽ giúp ngươi hấp thụ Thiên khí để đột phá.

-Vâng, thưa sư phụ.

Vương Long nhanh chóng bước vào trong Tụ Thiên Trân đang phát sáng. Cậu bước vào giữa trung tâm ngôi sao sáu cánh rồi ngồi xuống xếp bằng lại, lọ đan dược và hoppj ngọc được đặt ngay trước mặt cậu.

Vương Long lắc đầu thật mạnh cố xua đi mọi ý nghĩ tạp nham để cho đầu óc thật thanh thản để tập trung vào việc duy nhât là đột phá. Cậu chậm rãi mở lọ đan dược và hộp ngọc ra đồng thời cố gắng điều tức duy trì hơi thở thật đều đặn.

Vương Long đổ viên đan dược ra tay rồi bỏ vào miệng nuốt xuống, sau đó cậu cầm lấy nội đan của Kim Giác Đại Tượng để vào giữa hai lòng bàn tay rồi mạnh mẽ xiết chặt hai lòng bàn tay lại ép chặt lấy viên nội đan của Kim Giác Đại Tượng. Cậu chậm rãi nhắm mắt lại bắt đầu hoàn toàn tập trung cao độ để đột phá.

Địa Hồn Đan được Vương Long nuốt vào thì từ từ tan ra hóa thành một luồng khí lạnh như băng chạy ngược lên tràn vào trong đầu cậu tiến vào thức hải. Vương Long chỉ cảm thấy lạnh toát trong đầu, suy nghĩ của cậu trở nên chậm chạp hơn và có chút đứt quãng, cậu vội vàng dùng hết sức vận chuyển tâm pháp cố gắng điều khiển những luồng khí lạnh chuyển động theo quy luật trong thức hải để trợ giúp mình đột phá.

Nội đan của Kim Giác Đại Tượng ban đầu nằm im trong hai lòng bàn tay của Vương Long, nhưng ngay khi cậu toàn lực vận chuyển tâm pháp thì Thiên khí cuồng bạo trong nội đan nhanh chóng theo lòng bàn tay truyền vào trong cơ thể rồi điên cuồng lao thẳng vào đan điền ở phía dưới bụng. Vương Long vừa mới ổn định được một chút ở thức hải thì dưới đan điền khí hải đã bị Thiên khí cuồng bạo của nội đan Kim Giác Đại Tượng điên cuồng công kích. Cậu vội vàng cố gắng hết sức chống đỡ sự cuồng bạo của Thiên khí rồi cố mở rộng đan điền ra để cho các đọt Thiên khí đang dũng mãnh tràn vào theo dạng vòng xoáy.

Vương Long chỉ có thể chia tinh thần ra làm hai, một phần thì điều khiển các luồng khí lạnh chuyển động có quy luật trong thức hải, một phần khác thì dẫn dắt các dòng Thiên khí chạy theo kiểu vòng xoáy xoay tròn xoắn ốc trong đan điền.

Tinh thần của Vương Long căng như dây đàn sắp đứt vậy, cậu chưa có sự chuẩn bị chu đáo nên việc đột phá Địa Kiếm cảnh lần này có vẻ vượt quá sức chịu đựng của cậu. Cả người cậu như bị chia làm hai, ở phía trên thì lạnh như băng còn ở phía dưới thì lại nóng như lửa đốt, hai cảm giác trái ngược cùng song song tồn tại làm cho cậu cực kỳ khó chịu.

Bên cạnh đó việc nhất tâm nhị dụng cũng làm cho cậu tổn hao tinh thần rất lớn, lượng tinh thần của cậu tiêu hao một cách nhanh chóng, cứ như thế này thì lượng tình thần sẽ tiêu hao hết trước khi cậu có thể đột phá, điều đó đồng nghĩa với việc cậu sẽ đột phá thất bại, hậu quả sẽ rất thê thảm

Mặc dù biết vậy nhưng Vương Long vẫn không từ bỏ, cậu vẫn cố gắng kiên trì, cố gắng chịu chịu đựng. Cậu luôn tự động viên bản thân cố gắng thêm chút nữa, thêm chút nữa, chỉ thêm một chút chút nữa ……

Kim Tuyệt Phong nhìn Vương Long cố gắng gồng mình chịu đựng, cố gắng kiên trì mà ông cảm thấy có chút đau lòng. Nhưng ông ta không thể làm gì được, những thứ ông ta có thể làm thì ông ta đều đã làm hết rồi, tất cả bây giờ chỉ còn phụ thuộc ở bản thân cậu mà thôi.

Thời gian chậm rãi trôi qua. Với Vương Long lúc này một chút thôi cũng đã là rất dài rồi. Cậu đã có chút không ổn, đã một bước chân tới giới hạn của chính mình rồi.

Ngay khi Vương Long cảm thấy tuyệt vọng chỉ có thể trơ mắt nhìn mình thất bại trong gang tấc thì sâu trong ngực áo của cậu lưu ly ngọc bội nhè nhẹ phát ra chút ánh sáng yếu ớt, lạnh lẽo len lỏi vào cơ thể của cậu.

Vương Long chỉ cảm thấy một dòng suối mát mẻ từ ngực nhẹ nhàng chảy vào cơ thể, dòng suối mát mẻ này tuy nhỏ bé nhưng lại cực kỳ mạnh mẽ, nó nhanh chóng chia làm hai đường xông vào thức hải và đan điền của cậu. Luồng khí lạnh ương ngạnh và dòng Thiên khí cuồng bạo mới vừa nãy còn hùng hùng hổ hổ nhưng ngay khi dòng suối mát tiến vào thì lập tức trở nên ngoan ngoãn vâng lời như con cừu non gặp con sói già hung ác.

Vương Long thấy cảnh này thì ngẩn ra một chút rồi cảm thấy mừng như điên, cậu vội vàng dùng chút tinh thần ít ỏi còn lại cố gắng đột phá thức hải và đan điền.

Không biết trải qua thời gian bao nhiêu lâu sau, Vương Long chỉ biết kiên trì và lại kiên trì, tinh thần của cậu đã gần như khô kiệt thì may mắn cũng đã mỉm cười với cậu.

Két …két …. Két ….

Một loạt những tiếng vang như tiếng thủy tinh bị nứt vỡ vang nên trong thứ hải của Vương Long rồi chợt ầm một tiếng nổ mạnh như sét đánh ngang trời. Thức hải của cậu rốt cục cũng đột phá trở nên rộng lớn hơn trước gấp nhiều lần, lượng tinh thần ít ỏi còn lại cũng nhanh chóng thuế biến lột xác trở thành thần thức.

Vương Long mừng rỡ không thôi, đột phá thức hải cũng coi như cậu đã thành công một nửa trong quá trình đột phá lên ĐỊa kiếm cảnh. Giờ thì cậu đã hoàn toàn có thể tập trung vào việc luyện hóa nội đan Kim Giác Đại Tượng và hấp thụ Thiên khí trong Tụ Thiên Trận để đột phá đan điền khí hải.

Vương Long nhanh chóng sử dụng thần thức vừa mới được biến đổi của mình để dẫn dắt dòng Thiên khí tiến vào vòng xoáy đang xoay tròn trong đan điền. Lượng thần thức tuy còn lại có ít ỏi nhưng mạnh mẽ hơn tinh thần nhiều lần lại còn được sự trợ giúp của dòng khí lạnh đền từ lưu ly ngọc bội nên cậu thuận lợi hơn trước rất nhiều trong việc đột phá đan điền khí hải.

Vòng xoáy trong đan điền xoay tròn các lúc càng nhanh, Thiên khí tràn vào càng lúc càng ồ ạt. Vòng xoáy liên tục xoay tròn nén ép Thiên khí màu vàng nhạt từ dạng khí dần dần trở về dạng sương mù màu vàng nhạt. Trong đan điền, lượng sương mù màu vàng nhạt càng lúc càng nhiều và bắt đầu có dấu hiệu ngưng tụ thành các hạt Thiên khí màu vàng rất nhỏ. Cậu cảm thấy rất vui mừng ra sức tập trung thần thức để đột phá đan điền khí hải.

Chưa kịp vui mừng được bao lâu thì Vương Long cảm thấy lượng Thiên khí truyền vào hai lòng bàn tay từ nội đan Kim Giác Ngọc Tượng có chút không đủ. Cậu vội vàng toàn lực vận chuyển tâm pháp mở rộng toàn thân hấp thụ Thiên khí từ Tụ Thiên đại trân. Sáu viên Thiên thạch bùng lên ánh sáng chói mắt, chất bột màu vàng từ các khe rãnh cũng tỏa ra ánh sáng vô sùng rực rỡ, lượng Thiên khí dồi dào từ Tụ Thiên đại trận dũng mãnh tràn vào cơ thể Vương Long, cậu như một cái động không đáy tham lam hấp thụ Thiên khí xung quanh.

Kim Tuyệt Phong nhìn Vương Long đang điên cuồng hấp thu Thiên khí trong Tụ Thiên đại trận sáng lấp lánh thì khẽ thở ra một hơi, thấp giọng lầm bẩm:

-May mắn thành công rồi. Giờ thì ổn rồi.

Một thời gian rất dài sau, lượng Thiên khí trong Tụ Thiên đại trận đã giảm tới mức mắt thường có thể nhìn thấy được nhưng tốc độ hấp thụ Thiên khí của Vương Long vẫn không hề giảm đi chút nào. Kim Tuyệt Phong có chút ngẩn ra, ông ta không lường trước tình huống này, ông ta đã cố ý chuẩn bị nhiều hơn so với bình thường mà vẫn có vẻ không đủ.

Kim Tuyệt Phong lật tay lấy ra cái lọ lớn đựng chất bột màu vàng lúc nãy, ông ta đổ hết toàn bộ số chất bột màu vàng xuống khe rãnh vòng tròn bên ngoài Tụ Thiên Trận. Ngay lập tức, Tụ Thiên Trận lại sáng lên, toàn bộ số chất bột màu vàng nhanh chóng biến thành những luồng Thiên khí màu vàng nhạt ào ào tuôn vào người Vương Lâm.

Một lúc lâu sau, toàn bộ số chất bột màu vàng mà Kim Tuyệt Phong đổ vào Tu Thiên Trận đã sử dụng hết nhưng quá trình hấp thu Thiên khí của Vương Long vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Kim Tuyệt Phong nhìn cảnh này có chút nhíu mày đau đầu, lần này ngoài thứ chất bột màu vàng ông ta không hề chuẩn bị thêm thứ gì khác có chứa Thiên khí Kim thuộc tính đã qua sơ chế cả. Ông ta khẽ dùng thần thức đảo qua túi trữ vật của mình cố gắng lục lọi tìm kiếm xem có thứ gì có thể giúp Vương Long lúc này.

Ngay khi Kim Tuyệt Phong đang đau đầu tìm kiếm trong túi trữ vật thì bên trong Tụ Thiên Trận, từ chỗ cái túi có chứa cặp ngà kim chúc của Kim Giác Đại Tượng đã được cắt thành từng khúc mà Vương Long vẫn còn đeo ở bên hông trào ra từng đợt Thiên khí màu vàng cuồng bạo rồi nhanh chóng ầm ầm lao vào người Vương Long.

Kim Tuyệt Phong thấy cảnh này thì khẽ giật mình, ông ta quan sát thêm một lát thấy Vương Long vẫn bình thường không có bất cứ điều gì bất ổn xảy ra thì ông ta khẽ thấp giọng thì thầm với chính bản thân mình:

-Có thể thông qua Tụ Thiên Trận hấp thu luôn cả ngà của Kim Giác Đại Tượng chưa qua sơ chế, co thể Tiểu Long quả thật mạnh mẽ.

Lại trải qua một thời gian rất dài nữa, cuối cùng thì Vương Long cũng đình chỉ hấp thu Thiên khí, cả người cậu như có một sự biến đổi kỳ lạ. Cậu thở ra một hơi thật dài rồi khẽ mở mắt ra. Cậu thấy sư phụ đang chăm chú nhìn mình.

Trên khuôn mặt tràn đày mệt mỏi của Vương Long xuất hiện một nụ cười thật tươi, cậu nói với sư phụ:

-Thưa sư phụ, đệ tử thành công rồi.

-Ừ.

Kim Tuyệt Phong gật đầu nhìn Vương Long, ông ta khẽ mỉm cười rồi vung tay áo lên, phía trước cậu xuất hiện một lọ đan dược. Ông nhàn nhạt nơi:

-Dùng Bồi Thiên Đan này củng cố căn cơ cho vững chắc đi,

-Vâng, thưa sư phụ.

Vương Long vội dùng hai tay đón lấy lọ đan dược, cậu mở nắp ra đổ viên đan dược cho vào miệng rồi nuốt xuống. Sau đó, cậu lại nhắm mắt lại tập trung củng cố vững chắc đan điênf và khôi phục phần nào thần thức đã tiêu hao quá độ. Lúc này đan điền cậu đã trở nên to lớn hơn hồi trước rất nhiều, vòng xoáy chuyển động thật chậm rãi, ở trung tâm của vòng xoáy đã có mấy chục giọt Thiên khí màu vàng nhạt nhỏ xíu nằm an tĩnh.

Khoảng mấy canh giờ sau, tính từ lúc Vương Long bắt đầu đột phá đến bây giờ đã hơn một ngày.

Vương Long khẽ mở hai mắt, trong mắt cậu ẩn hiện thần quang lấp lánh, Bồi Thiên Đan đã được cậu hoàn toàn luyện hóa, căn cơ đã được cậu củng cố vững chắc, thần thức tiêu hao cũng đã được khôi phục gần một nửa. Cậu chậm rãi đứng dậy, chắp tay cúi đầu thật sâu với sư phụ:

-Đệ tử mãi mãi khắc ghi công ơn trời biển của sư phụ.

Kim Tuyệt Phong nhìn Vương Long đang trịnh trọng đứng trước mặt mình thì nhẹ nhàng bảo:

-Ừ, được rồi, Tiểu Long. Chuẩn bị đi thôi.

-Vâng, thưa sư phụ.

Vương Long nhìn xung quanh mình thì thấy sáu viên Thiên thạch đã hoàn toàn vỡ nát hết trở về giống như đá cuội bình thường còn chất bột màu vàng thì đã tiêu hao hết chỉ còn sót lại chút ít như tro tàn. Cậu nhanh chóng bước ra khỏi Tụ Thiên Trận, tiếng lạo xạo cứ vang lên bên hông cậu. Cậu với tay lấy cái túi đeo bên hông rồi mở ra xem thì thấy bên trong những khúc ngà kim chúc của Kim Giác Đại tượng đã nát be nát bét và trở thành màu xám xịt. Cậu khẽ ngạc nhiên một chút rồi chợt hiểu ra tại sao nó lại biến thành như vậy. Cậu chỉ thoáng tiếc nuối một chút rồi không nghĩ đến những khúc ngà kim chúc này nữa, với cậu có thể thuận lợi đột phá Địa kiếm cảnh là tốt lắm rồi không thể quá tham lam được. Cậu đổ những thứ màu xám xịt ở trong túi ra rồi gấp túi lại cất đi.

Kim Tuyệt Phong thấy Vương Long đã chuẩn bị xong thì khẽ vung tay, kiếm khí đảo qua xóa sạch mọi dấu vết của Tụ Thiên Trận.






 

Đỗ Nguyên Long

Phàm Nhân
Ngọc
21,52
Tu vi
0,00
Chương 43: Dặn dò
<<<Nguyên Hoài>>>​

Kim Tuyệt Phong khẽ phất tay lấy ra hai cái ngọc giản, một cái màu lam một cái màu vàng đưa cho Vương Long rồi nói:

-Tiểu Long, cái ngọc giản màu lam này là toàn bộ tâm pháp cấp Địa kiếm cảnh của Thiên Kiếm Tuyệt Tông ta còn cái ngọc giản màu vàng này là những ghi chép tâm đắc của ta về quá trình tu luyện Kim thuộc tính loại sắc bén cấp bậc Địa kiếm cảnh. Nay ta giao lại chúng cho ngươi, nhớ kỹ không được tùy tiện đưa cho người khác.

-Vâng, thưa sư phụ. Đệ tử nhất đinh sẽ làm theo lời sư phụ dặn.

-Ừ, ngươi cất chúng vào túi trữ vật đi.

-Vâng, thưa sư phụ.

Vương Long vội dùng thần thức tập trung vào cái túi trữ vật nhỏ màu xám được cậu cất kỹ trong đai lưng. Thần thức cậu tuy chưa ly thể được nhưng dùng để sử dụng túi trữ vật bên cạnh người thì vẫn dư sức. Thần thức đảo qua túi trữ vật cậu thấy đây là một khoảng không gian to cỡ bằng một gian phòng nhỏ bên trong có chứa rất nhiều thứ chai lọ lỉnh kỉnh và nhiều đồ vật lạ mắt, biết sư phụ đang đợi cậu không dám qua sát lâu mà chỉ nhìn thoáng qua tìm một chỗ còn trống rồi vận dụng Thiên khí và thần thức đưa hai cái ngọc giản vào cất ở đó.

Vương Long lần đầu tiên sử dụng túi trữ vật nên có chút lúng túng và chậm chạp, Kim Tuyệt Phong chỉ đứng yên ở bên cạnh chờ đợi.

Chỉ một lát sau cậu đã xong, cậu khẽ thưa với sư phụ:

-Thưa sư phụ, đệ tử xong rồi ạ.

-Đi thôi.

Kim Tuyệt Phong ngự kiếm bay đi trước, Vương Long cũng nhanh chóng ngự kiếm bay ngay phía sau.

Kim Tuyệt Phong dẫn Vương Long bay vào phía sâu bên trong Thiên Kiếm sơn mạch. Bất chợt đang bay ông ta đột ngột dừng lại khẽ phất tay lấy la một cái trận bàn đưa hình chữ nhật to khoảng cỡ một bàn tay, trên cái trận bàn đưa tin đang hiện ra mấy dòng chữ nhỏ dày đặc. Ông ta đọc những hàng chữ một cách chăm chú, đôi lông mày không tự chủ được mà cứ nhăn tít lại. Vương Long thấy vậy thì lặng lẽ ngự kiếm đứng bên cạnh sư phụ.

Kim Tuyệt Phong khẽ thở dài một hơi, đôi lông mày giãn ra rồi phất tay cất trận bàn đưa tin đi. Vốn dĩ ông ta đinh đưa Vương Long đi tập luyện một chút để thích ứng với tu vi Địa kiếm cảnh nhưng Âu Dương Tình sư huynh gửi tin nhắn tới bảo ông ta về tập trung gấp ở Chính điện Đông Sơn để còn đưa Vương Long đi Luyện Ngục, lần này Luyện Ngục sẽ mở ra sớm hơn thường lệ. Không còn cách nào khác giờ ông ta phải đưa cậu trở về gấp.

Kim Tuyệt Phong quay sang bảo Vương Long:

-Tiểu Long, ngươi sang đây. Ta đưa ngươi về Đông Sơn cho nhanh.

-Vâng, thưa sư phụ.

Vương Long vội vàng nhảy qua đứng phía sau sư phụ, cậu nhanh chóng bấm niệm pháp quyết thu thanh Kim Phong Kiếm về đeo sau lưng.

Kim Tuyệt Phong thấy Vương Long đã an ổn đứng sau lưng mình thì ông ta liền thúc giục phi kiếm mở hết tốc độ bay về phía Đông Sơn. Thanh phi kiếm rít lên một tiếng sắc nhọn rồi lao vút đi như một ngôi sao băng cắt ngang qua bầu trời.

Vương Long nhìn tốc độ ngự kiếm phi hành của sư phụ mà líu hết cả lưỡi thốt không nên lời, tốc độ phi hành này vượt quá tốc độ phi hành của cậu không biết bao nhiêu lần, chỉ có thể dùng mấy chữ quá quá nhanh để hình dung mà thôi. Cậu liếc nhìn bóng lưng của sư phụ mà cảm thấy có chút quen thuộc, bóng lưng của sư phụ cũng to lớn và vững chãi hệt như bóng lưng của cha cậu ngày xưa dẫn cậu theo sau đi chơi vậy. Cậu cũng không biết có còn cơ hội gặp lại cha mẹ mình nữa không, không biết cha mẹ dạo này thế nào, sống có tốt không, huynh trưởng có chăm sóc tốt cho cha mẹ không ….

Trong khi Vương Long đang miên man suy nghĩ về cha mẹ và những kỷ niệm còn thơ ấu thì Kim Tuyệt Phong đã ngự kiếm phi hành về tới Đông Sơn. Vương Long khẽ giật mình, sư phụ bay nhanh quá còn nhanh hơn cả cậu tưởng tượng. Cậu vội bình ổn lại tâm tình, cất kỹ những tình cảm về cha mẹ, huynh trưởng, kỷ niệm tuổi thơ … ở sâu trong lòng.

Kim Tuyệt Phong đáp xuống sân trước cửa Chính điện Đông Sơn, Vương Long vội nhảy xuống mặt đất. Kim Tuyệt Phong nhẹ nhàng bước xuống mặt đất, thanh phi kiếm lóe lên rồi biến thành một tia sáng chui tọt vào ống tay áo của ông ta.

Kim Tuyệt Phong dẫn Vương Long đi vào Chính điện Đông Sơn. Lúc này trong Chính điện rất vắng vẻ chỉ có duy nhất hai bóng người một ngồi một đứng ở hàng ghế bên phía tay phải. Người ngồi trên ghế là một nữ tử khoảng hơn ba chục tuổi mặc một bộ cung trang màu trắng như tuyết trên đầu dội một cái mũ phượng nhỏ màu trắng bạc sáng lấp lánh, gương mặt lạnh lùng băng lãnh ánh mắt sắc sảo. Người đứng phía sau là một vị nữ tử còn rất trẻ tuổi, mặc bộ trang phụ đệ tử nội môn lưng đeo thanh phi kiếm màu trắng bạc, tóc được vấn gọn gàng đẹp đẽ cài một cái phượng trâm màu lam nhạt, gương mặt nàng có chút lạnh lùng vô cảm ánh mắt hờ hững như không quan tâm tới mọi việc xung quanh.

Kim Tuyệt Phong bước vào khẽ cười và nói:

-Hàn Mai sư tỷ, sư tỷ đến sớm vậy?

Hàn Mai cất giọng lạnh lùng:

-Không phải ta đến sớm mà do ngươi đến muộn thôi.

Kim Tuyệt Phong chỉ khẽ cười trừ. Vương Lọng vội vàng chắp tay cúi đầu hành lễ:

-Đệ tử bái kiến Hàn Mai sư bá.

Hàn Mai liếc nhìn Vương Long rồi khóe miệng mỉm cười như có như không nói:

-Tên tiểu tử này chỉ được cái lễ phép.

Kim Tuyệt Phong tiến tới cái ghế đối diện với Hàn Mai bên phía tay trái rồi ngồi xuống, Vương Long lập tức tiến ra đứng ở phía sau sư phụ.

Kim Tuyệt Phong mỉm cười nói với Hàn Mai:

-Tiểu Long xuất thân là học trò nên lễ phép là lẽ đương nhiên rồi sư tỷ.

Hàn Mai lập tức đáp lại:

-Phương Nhi nhà ta xuất thân là công chúa đấy.

Kim Tuyệt Phong ngha vậy thì không biết nói sao, ông ta đâu có ý gì đâu mà Hàn Mai sư tỷ lại đem ra so sánh như vậy.

Hàn Mai nhìn Vương Long một lượt rồi nói tiếp:

-Nhất cấp Địa kiếm cảnh, xem ra ngươi cũng có chút quan tâm tới đồ đệ đó chứ?

-Có chút quan tâm nhưng sao so với sư tỷ được.

-Phương Nhi là đệ tử xuất sắc nhất của ta, ta ưu ái nó là lẽ đương nhiên.

Kim Tuyệt Phong chỉ biết cười khổ:

-Đúng vậy, đúng vậy.

Hàn Mai nhìn thanh phi kiếm Vương Long đang đeo trên lưng rồi nói:

-Ngươi cho nó cả Kim Phong Kiếm à?

-Chỉ là cho nó món đồ phòng thân thôi sư tỷ.

-Phòng thân? Chỉ một Kim Phong Kiếm sao đủ. Phương Nhi nhà ta muốn phòng thân thì ngoài Băng Ngọc Kiếm còn có Băng Tằm Nội Giáp, Hàn Băng Tiểu Thuẫn và rất nhiều đan dược trị nội ngoại thương mới đảm bảo được.

Kim Tuyệt Phong có chút dở khóc dở cười, ông ta không biết nói gì chỉ có thể ngồi yên lặng chờ đợi.

Hàn Mai sư bá lại tiếp tục:

-Luyện Ngục rất nguy hiểm, nhất cấp Địa kiếm cảnh vào đó thật quá nguy hiểm. Phương Nhi nhà ta đã đạt tới nhị cấp Địa kiếm cảnh đại thành lại còn tu luyện thành công Băng Phách Tuyệt Kiếm và ….

-….

Hàn Mai liên tục kể ra các ưu điểm của Lâm Tuyết Phương, Kim Tuyệt Phong chỉ biết ngồi yên lắng nghe chịu trận. Vương Long nhìn cảnh Hàn Mai sư bá đang ngồi khoe các ưu điểm của Lâm Tuyết Phương mà cảm thấy có chut quen quen, cậu nhớ lại hồi còn nhỏ thường theo cha tới mấy nhà hàng xóm chơi, mấy cô hàng xóm cũng ngồi kể với cha cậu về con gái của mình giông giống như vậy. Cậu nhớ nhất lúc theo cha tới nhà của A Quỳnh chơi, mẹ A Quỳnh ngồi khoe ưu điểm của A Quỳnh với cha cậu cả buổi hình như lúc đó mẹ A Quỳnh còn muốn nhận cậu làm con rể nữa cơ … Vương Long âm thầm thở dài, những kỷ niệm thơ ấu đã như một giấc mơ dần dần nhạt nhòa trong tâm trí cậu, đôi lúc có sự việc xảy ra gợi cho cậu nhớ lại làm cho cậu có chút hoảng hốt, mông lung. Cậu luôn biết rõ trở thành Thiên Hành Giả cũng có nghĩa là phải từ bỏ cuộc sống đời thường nhưng nhiều lúc nhớ lại thì lòng cậu lại khẽ nhói đau.

Những tiếng bước chân nhẹ vang trên sảnh Chính điện Đông Sơn, Âu Dương Tình bước vào Chính điện Đông Sơn.

Kim Tuyệt Phong và Hàn Mai quay ra nhìn Âu Dương Tình và nói:

-Âu Dương Tình sư huynh.

Vương Long vội vàng hành lễ:

-Đệ tử bái kiến Âu Dương Tình sư bá.

Lâm Tuyết Phương chỉ khẽ cúi người hành lễ với Âu Dương Tình sư bá.

Âu Dương TÌnh khẽ mỉm cười gật đầu với mọi người rồi tiến tới chiếc ghế lớn chủ tọa ngồi xuống. Ông ta nhìn bốn người một lượt rồi nói:

-Ta gọi sư đệ và sư muội về đây gấp để thông báo mấy chuyện.

-Xin sư huynh cứ nói.

-Lần này Luyện Ngục sẽ mở ra sớm hơn thường lệ một chút, địa điểm Luyện Ngục lần này là Hắc Phong Ngục, Bắc Sơn có ba danh ngạch nên lần này đi mở Hắc Phong Ngục sẽ do Liệt Hỏa Thanh Dương sư huynh đứng ra chủ trì. Tham gia Luyện Ngục lần này có đệ tử tinh anh của Thiên Thiền Tông và Thiên Bá Tông thuộc liên minh Chính tông. Mặc dù Thiên Kiếm Tuyệt Tông chúng ta đứng đầu liên minh Chính tông nhưng không có nghĩa là Thiên Thiền Tông và Thiên Bá Tông sẽ hoàn toàn nghe theo chúng ta, đấy là chưa kể đến có thể Quỷ Diện Tam Phái của liên minh Tà phái sẽ âm thầm tập kích.

Mọi người nghe vậy thì lặng yên suy nghĩ.

Thiên Long đại lục cực kỳ to lớn được chia làm nhiều châu. Trong số các châu thì Ức Long Châu là lớn nhất lại nằm ở vị trí trung tâm của Thiên Long đại lục. Trong Ức Long Châu có rất nhiều môn phái tông môn tu tiên nhưng to lớn và mạnh mẽ nhất là liên Chính tông do Thiên Kiếm Tuyệt Tông làm lãnh đạo. Liên minh Chính tông có nhiều tông môn nhưng mạnh mẽ nhất là Thiên Kiếm Tuyệt Tông, Thiên Thiền Tông và Thiên Bá Tông. Thiên Kiếm Tuyệt Tông chủ tu kiếm đạo chiến lực mạnh mẽ, Thiên Thiền Tông chủ tu Thiền pháp và thân thể, binh khí chủ yếu là trường côn lực phòng ngự rất mạnh mẽ còn Thiên Bá Tông thì tu luyện có chút pha tạp, binh khí phức tạp nhưng cực kỳ biến ảo và tính cách có chút ngông cuồng, bá đạo. Liên minh chính tông theo Thiên đạo luôn cố gắng hành hiệp trượng mang lại cuộc sống bình yên cho nhân dân, đã từ lâu Thiên Kiếm Tuyệt Tông, Thiên Thiền Tông và Thiên Bá Tông đóng giữ tại ba nơi riêng biệt của Ức Long Châu tạo thành thế chân vạc duy trì hòa bình và an ổn cho cả Ức Long Châu.

Đối nghịch với liên minh Chính tông chính là liên minh Tà phái. Liên minh Tà phái không theo Thiên đạo mà theo Quỷ đạo, tu luyện không phải là Thiên khí mà là Quỷ khí. Quỷ khí nếu xét cho cùng thì cũng là một loại Thiên khí nhưng đã bị biến chất, Thiên khí khi tồn tại ở những địa phương quỷ dị như thâm sơn cùng cốc, âm hàn chi địa, nghĩa địa thượng cổ …. thì sau một thời gian rất dài sẽ bị biến chất thành Quỷ khí rất quỷ dị và nguy hiểm đối với con người. Người tu luyện Quỷ khí theo thời gian không những cơ thể có những biến đổi quỷ dị mà tâm tính cũng trở nên bất ổn và điên cuồng nên thường gây ra những hành động rất độc ác, bên cạnh đó người tu luyện Qủy khí thường tu luyện những môn công pháp và pháp bảo quái dị có khi còn phải sử dụng đến cả huyết tế người sống…. Liên minh Tà phái có cũng có nhiều phái nhưng mạnh nhất, nổi tiếng độc ác nhất chính là Quỷ Diện Tam Phái gồm Đồng Sắc Quỷ Diện Phái, Ngân Sắc Quỷ Diện Phái và Kim Sắc Quỷ Diện Phái. Người của Quỷ Diện Tam Phái luôn đeo mặt nạ quỷ tương ứng với phái của mình, pháp lực càng cao thực lực càng mạnh thì mặt nạ quỷ càng dữ tợn và khủng kiếp. Từ cấp bậc Địa cảnh trở lên thì mặt nạ quỷ bắt đầu có sừng, càng nhiều sừng thì càng mạnh.

Liên minh Tà phái làm nhiều điều tà ác tổn hại tới người dân vô tội nên thường bị liên minh Chính tông tìm và tiêu diệt nhưng liên minh Tà phái quỷ dị đa đoan, lại thường trú ăn trong những nơi rừng thiêng nước độc, thâm sơn cùng cốc cho nên liên minh Chính phái không thể nào tiêu diệt tận gốc được. Cứ như thế liên minh Tà Phái và liên minh Chính tông lâm vào thế giằng co đã mấy nhìn năm, bên nào cũng muốn tiêu diệt đối phương, tìm mọi cách để tiêu diệt những đệ tử ưu tú đang trên con đường trưởng thành của phía đối địch.

Âu Dương Tình lên tiếng phá tan bầu không khí yên tĩnh trong đại sảnh:

-Mọi người không cần quá lo lắng về việc này, đó chỉ là tình huống xấu nhất có thể xảy ra mà thôi. Gần một trăm năm trước liên minh Chính tông chúng ta tổ chức truy quét đã làm cho liên minh Tà phá tổn hại đến căn cơ nghiêm trọng, chắc trong thời gian ngắn chúng chưa thể ngóc đầu lên được đâu.

Mọi người nghe Âu Dương Tình nói vậy thì thoáng cũng có chút buông lỏng vài phần nhưng sự lo lắng vẫn còn hiện trên khuôn mặt.

Âu Dương Tình nhanh chóng đổi đề tài:

-Vương Long, lần trước ngươi về sớm chưa kịp nhận phần thưởng của Thiên Kiếm Tỷ Võ. Đây là phần thưởng của ngươi.

Âu Dương Tình vừa nói vừa khẽ vung tay lên, từ trong ống tay áo bay ra một một những tia sáng rồi nhanh chóng hóa thành những vật phẩm như đan dược, thảo dược, tài liệu luyện khí … trôi nổi trên không trung giữa đại điện.

Vương Long nhan chóng bước tới trước mặt những vật phẩm đang lơ lửng trên không trung, cậu chưa vội thu chúng vào ngay mà khẽ chắp tay cúi đầu hành lễ với Âu Dương Tình sư bá:

-Đa tạ Âu Dương Tình sư bá đã quan tâm tới đệ tử.

Âu Dương Tình thấy Vương Long lễ phép như vậy thì khẽ cười bảo:

-Thu chúng vào đi.

-Vâng, thưa Âu Dương Tình sư bá.

Vương Long vung mạnh cánh tay phải lên, từ trong ống tay áo của cậu một luồng Thiên khí màu vàng nhạt bay ra cuốn lấy những thứ vật phẩm trong không trung rồi bay vụt về phía cậu. Do mới sử dụng túi trữ vật lần thứ hai nên Vương Long chưa điều chỉnh được lượng Thiên khí phù hợp, luồng Thiên khí màu vàng có chút mạnh mẽ quá mức cuốn theo các vật phẩm bay về phía cậu có chút hỗn loạn liên tục va đập vào nhau khó khăn lắm mới chui hết vào túi trữ vật của cậu.

Kim Tuyệt Phong nhìn Vương Long vụng về như vậy chỉ có thể khẽ lắc đầu thở dài. Hàn Mai ánh mắt lóe lên nhìn Vương Long rồi lại nhìn Lâm Tuyết Phương. Ánh mắt Lâm Tuyết Phương vẫn hờ hững như không quan tâm đến việc này.

Âu Dương Tình nhìn Vương Long có chút lúng túng thu bảo vật vào túi trữ vật thì suy nghĩ một lát rồi vung tay lên, từ trong ống tay áo của ông ta bay vụt ra một cái chuông nhỏ màu lam nhạt, trên thân chuông còn có những đường sóng nước dập dờn sống động như thật. Chiếc chuông nhỏ màu lam nhạt bay đến trước mặt Vương Long, Âu Dương Tình nhìn cậu cười nói:

-Vương Long, thực lực ngươi có chút không đủ. Ta cho ngươi cái Thủy Ngọc Chung này để hộ thân.

Vương Long nhìn cái chuông nhỏ màu lam nhạt trước mặt rồi quay đầu lại nhìn về phía sư phụ. Cậu thấy sư phụ nhẹ gật đầu tỏ vẻ đồng ý thì vội chắp tay cúi đầu hành lễ cảm tạ Âu Dương Tình sư bá:

-Đa ta Âu Dương Tình sư bá đã ban thưởng cho đệ tử.

-Ừ, thu vào đi.

-Vâng, thưa Âu Dương Tình sư bá.

Vương Long vội cất Thủy Ngọc Chung vào sâu trong ngực áo, Thủy Ngọc Chung này cũng giống như Kim Phong Kiếm để nó ở bên ngoài thì cậu sẽ dễ dàng sử dụng hơn.
 

Đỗ Nguyên Long

Phàm Nhân
Ngọc
21,52
Tu vi
0,00
Chương 44: Tới Bắc Sơn
<<<Nguyên Hoài>>>​

Âu Dương Tình sư bá tiếp tục dặn dò Vương Long và Lâm Tuyết Phương những điều cần chú ý khi vào Hắc Phong Ngục cũng như những việc mà hai người cần phải làm trong quá trình Luyện Ngục. Những vấn đề này liên quan trực tiếp tới tính mạng của mình nên cả Vương Long lẫn Lâm Tuyết Phương đều rất chăm chú lắng nghe. Vương Long càng nghe Âu Dương Tình sư bá căn dặn thì vẻ mặt càng căng thẳng và lo lắng còn Lâm Tuyết Phương chỉ khẽ biến sắc mặt một chút mà thôi.

Một lúc lâu sau, Âu Dương Tình sư bá khẽ phất tay với mọi người trong đại sảnh:

-Đi thôi, tới Bắc Sơn nào. Chúng ta không nên để Liệt Hỏa Thanh Dương sư huynh phải chờ lâu.

-Được, Âu Dương Tình sư huynh.

-Vâng, Âu Dương Tình sư bá.

Âu Dương Tình bước ra cửa lớn của Chính điện Đông Sơn rồi ngự kiếm bay đi. Kim Tuyệt Phong, Hàn Mai cùng Lâm Tuyết Phương cũng nhanh chóng ngự kiếm bay đi.

Vương Long nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, Kim Phong Kiếm bay vút ra trước mặt cậu. Ngay khi cậu vừa mới tung người nhảy nên phi kiếm đang chuẩn bị thúc giục phi kiếm bay đi thì thì cậu nghe thấy bên tai mình có tiếng Hàn Mai sư bá truyền âm:

-Vương Long tiểu tử, ta giao Phương Nhi cho ngươi, lấy tính mạng của ngươi mà bảo vệ cho nó.

Vương Long khẽ giật mình nhìn theo bóng Hàn Mai sư bá đang dẫn theo Lâm Tuyết Phương bay xa dần mà cảm thấy vô cùng thắc mắc. Cậu thầm nghĩ Lâm Tuyết Phượng mạnh như vậy lại còn có pháp bảo hộ thân tầng tầng lớp lớp, đan dược lại còn rất nhiều thì cần gì cậu bảo vệ cơ chứ, lẽ ra nàng ta nên bảo vệ cho cậu mới đúng.

Đấy là cậu chỉ dám thắc mắc và nghĩ ngợi vậy thôi chứ làm gì cậu dám đi hỏi Hàn Mai sư bá. Cậu nhanh chóng thúc giục phi kiếm lao vút đi theo sư phụ về phía Bắc Sơn.

Âu Dương tình dẫn đầu ngự kiếm phi hành, ông ta giữ tốc độ bình thường của nhị cấp Địa kiếm cảnh. Kim Tuyệt Phong, Hàn Mai và Lâm Tuyết Phương bay sát ngay phía sau dáng vẻ có thư thái, thoải mái như là dạo chơi. Vương Long thì bay tụt lại tít ở phía sau, cậu đang cố gắng hết sức thúc giục phi kiếm bay nhanh nhất có thể. Vương Long vừa mới đột phá nhất cấp Địa kiếm cảnh, mặc dù căn cơ đã được củng cố nhưng dù sao cũng chỉ là nhất cấp Địa kiếm cảnh, bên cạnh đó cậu vẫn còn mang thương thế trong người nên bay với tốc độ của nhị cấp Địa kiếm cảnh làm cho cho cậu phải gồng mình lên mà cố gắng theo kịp.

Một lúc lâu sau, Âu Dương Tình đã dẫn mọi người bay tới địa phận Bắc Sơn.

Bắc Sơn anwfm trên một quần thể núi lửa đang hoạt động, không khí khô nóng quanh năm. Mặt đất ở đây khô cứng và có màu nâu đỏ. Cây cối ở đây không hề xanh tươi trù phú như ở Đông Sơn mà có dáng vẻ khẳng khiu, thô ráp và những chiếc lá cây luôn có màu đỏ hoặc màu úa vàng. Thiên khí ở đây có chút nồng đậm hơn ở Đông Sơn và Thiên thú ở đây cũng có chút mạnh mẽ và hoang dã hơn ở Đông Sơn.

Vương Long nhìn cảnh vật và cảm nhận không khí ở Bắc Sơn, cậu chợt nhớ tới lời nói của Trần Lâm sư huynh lúc trước mà nhẹ gật đầu đồng ý.

Chỉ một lát sau, Âu Dương Tình đã dẫn mọi người đáp xuống sân trước cửa Chính diện Bắc Sơn. Ông khẽ phất tay ra hiệu:

-Hàn Mai sư muội và Kim Tuyệt Phong sư đệ cùng với ta vào trong bàn chút công chuyện. Lâm Tuyết Phương, Vương Long hai ngươi ở lại đây tranh thủ gặp gỡ người khác đi.

-Vâng, thưa Âu Dương Tình sư bá.

Âu Dương Tình cùng với Hàn Mai, Kim Tuyệt Phong bước vào đại sảnh Chính điện Bắc Sơn. Vương Long với Lâm Tuyết Phương đứng yên trên nền đá sần sùi thô ráp như nham thạch có màu đỏ sậm. Lúc này trên sân đã có năm sáu bóng người đang đứng: ba người mặc quần áo màu đỏ, hai người mặc quần áo màu tím và một người mặc quần áo màu xanh. Sáu người này chính là Liệt Hỏa Thanh Phong, Lương Trọng Minh, Vân Thương của Bắc Sơn, Trương Minh, Mạc Oanh của Nam Sơn và Ngân Uyên của Tây Sơn.

Vương Long nhìn sáu người đồng môn, cậu có chút không biết nên bắt chuyện như thế nào, dù sao thì lần này cả tám người sẽ cùng nhau vào Luyện Ngục thì cũng nên gặp gỡ quen biết để còn giúp đỡ lẫn nhau trong quá trình Luyện Ngục. Trong lúc Vương Long đang cố vắt óc suy nghĩ cách để bắt chuyện thì một vị nam tử mặc bộ quần áo màu đỏ tiến lại chỗ hai người. Người nam tử này khoảng tàm hai mươi hai, hai mươi ba tuổi có mái tóc ngắn màu đỏ dựng thẳng lên trên đầu trông xa xa cứ như một ngọn lửa dang cháy, tướng mạo của vị nam tử này có sáu, bảy phần tương tự như Liệt Hỏa Thanh Dương. Vị nam tử này chính là Liệt Hỏa Thanh Phong.

Thấy Liệt Hỏa Thanh Phong tiến lại gần phía mình, Vương Long vội tiến lên khẽ chắp tay chào hỏi:

-Hân hạnh được gặp Liệt Hỏa Thanh Phong sư huynh.

Bộp …. Bộp … Bộp ….

Liệt Hỏa Thanh Phong lấy bàn tay to lớn của mình vỗ lên vai của Vương Long mấy cái rồi cất giọng cười lớn:

-Ha … ha …Vương Long, ngươi rất được, rất dũng mãnh, rất liều mạng. Ngươi rất hợp với Bắc Sơn chúng ta, phải không Trọng Minh, Vân Thương?

-Đúng vậy, Vương Long nên là đệ tử của Bắc Sơn mới phải.

Lương Trọng Minh vừa cười vừa nói rồi chậm rãi đi tới, Vân Thương đi bên cạnh chỉ khẽ mỉm cười nhìn Lâm Tuyết Phương rồi tiến lại bắt chuyện với Lâm Tuyết Phương.

Vương Long thấy vậy thì khẽ cười đáp lời:

-Đa tạ các vị sư huynh đã quan tâm.

-Ha..ha.. Có cái gì mà đa ta cơ chứ, chúng ta không đánh không quen biết, phải không Trọng Minh?

-Đúng vậy, Chúc Thế Vân có kể cho chúng ta nghe về ngươi, ngươi rất được đấy.

-Chúc Thế Vân sư huynh quá lời rồi hôm đó đệ chỉ …

-….

Ba người vui vẻ trò chuyện, bầu không khí trở nên sôi nổi và gần gũi hơn nhiều. Mặc Oanh và Ngân Uyên cũng nhanh chóng tiến lại chỗ Vân Thương và Lâm Tuyết Phương, bốn nữ tử xinh đẹp oanh oanh yến yến nói chuyện làm cho mấy vị nam tử thỉnh thoảng phải ngước nhìn.

Trương Minh chần chờ một lát rồi cũng iến lại nhập hội với Liệt Hỏa Thanh Phong, Lương Trọng Minh và Vương Long.Một chút ngại ngùng ban đầu trôi qua, bốn vị nam tử vừa nói vừa cười lớn làm ầm ĩ cả một góc sân.

Trương Minh thấy Vương Long vui vẻ dễ gần thì nói vui:

-Vương Long, hôm đó ngươi làm ta mất đi cơ hội vào Chung kết đó.

Lương Trọng Minh nghe vậy thì cười to trêu chọc:

-Ha…ha, Trương Minh, ngươi đánh giá mình quá cao rồi đó. Cho dù ngươi toàn thịnh gặp Lâm Tuyết Phương thì cũng phải thua thôi, đúng không Thanh Phong sư huynh?

Liệt Hỏa Thanh Phong nghe vậy thì khẽ gật đầu đáp:

-Đúng vậy, nếu không phải ta đã là tam cấp Địa kiếm cảnh lại còn được cha ta ban cho mấy món pháp bảo thì không đánh bại được nàng ta đâu.

Trương Minh nghe vậy thì chỉ biết cười trừ mà thôi.

Vương Long khéo léo chuyển đề tài:

-Liệt Hỏa Thanh Phong sư huynh, Luyện Ngục lần này Thiên Thiền Tông và Thiên Bá Tông cũng cử đệ tử tham gia phải không?

Liệt Hỏa Thanh Phong gật đầu rồi lên tiếng dặn dò:

-Đúng vậy, Thiên Thiền Tông và Thiên Bá Tông mỗi bên cũng của ra Bát Cường trong các cuộc Tỷ Võ của bọn họ như chúng ta. Tuy bọn họ cũng thuộc liên minh Chính tông nhưng dù sao cũng không phải là đồng môn lại cùng chúng ta tranh giành bảo vật nên các ngươi phải cẩn thận.

Ba người nghe Liệt Hỏa Thanh Phong hỏi vậy thì đều gật đầu đồng ý. Vương Long lại hỏi:

-Liệt Hỏa Thanh Phong sư huynh có biết tại sao Luyện Ngục lần này lại tiến hành sớm như vậy không?

Liệt Hỏa Thanh Phong ngẫm nghĩ một lát rồi trả lời:

-Ta nghe cha ta nói hình như là kết giới của Hắc Phong Ngục trở nên suy yếu sớm hơn thường lệ thì phải, chắc không có gì quá phức tạp đâu, các ngươi không cần quá lo lắng.

Vương Long nghe vậy thì thờ dài một hơi:

-Vậy thì tốt rồi. Đệ chỉ sợ người của Quỷ Diện Tam Phái âm thầm giở trò.

Liệt Hỏa Thanh Phong nghe Vương Long nhắc đến Quỷ Diện Tam Phái thì ánh mắt trở nên sắc bén, anh ta có chút cao giọng nói:

-Ngươi yên tâm đi, có cha ta và hai vị trưởng bối của Thiên Thiền Tông và Thiên Bá Tông thì bọn chúng không dám giở trò gì đâu. Cho dù bọn chúng có âm thầm phái người vào trong Hắc Phong Sơn thì cũng chỉ có thể là Quỷ Diện cấp bậc Dạ Xoa tam sừng trở xuống mà thôi, cấp bậc cao hơn không thể vượt qua kết giới của Hắc Phong Sơn được đâu.

-Vâng.

-….

Bốn người thấp giọng thảo luận các kế hoạch hành động trong Hắc Phong Sơn. Phía bên kia, Vân Thương cũng đang thấp giọng thảo luận với ba vị nữ tử xinh đẹp còn lại.

Khoảng gần một canh giờ sau.

Liệt Hỏa Thanh Dương cùng các vị trưởng bối của bốn Sơn bước ra khỏi đại sảnh Chính điện Bắc Sơn.

Liệt Hỏa Thanh Dương quét mắt nhìn tám đệ tử của bốn Sơn một lượt rồi khẽ vung tay lên ra hiệu:

--Tất cả đi theo ta.

-Vâng.

Liệt Hỏa Thanh Phong ngự kiếm bay vút lên bầu trời. Liệt Hỏa Thanh Phong, Lương Trọng Minh, Vân Thương gần như ngay lập tức ngự kiếm theo sát phía sau. Mấy người còn lại cũng nhanh chóng tế xuất phi kiếm rồi ngự kiếm bay đi. Vương Long khẽ xoay người về hướng Kim Tuyệt Phong, cậu chắp tay cúi đầu hành lễ với sư phụ rồi vội tế xuất ra Kim Phong Kiếm tung người nhảy lên phi kiếm rồi mau chóng thúc giục phi kiếm bay đi.

Kim Tuyệt Phong nhìn theo bóng Vương Long dần biến mất ở cuối chân trời mà trong đôi mắt thoáng hiện ra sự lo lắng. Lúc nãy thông qua cuộc họp giữa các trưởng bối của bốn Sơn có đệ tử tham gia Luyện Ngục lần này với Liệt Hỏa Thanh Dương sư huynh thì ông ta đã lờ mờ cảm nhận được lần Luyện Ngục tại Hắc Phong Sơn lần này có điều gì đó rất bất thường.
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top