Mình ko biết nội dung trong Q1 sắp phát hành như thế nào, nhưng cứ theo các chương đã post thì văn phong vietphrase vẫn còn nhiễm khá nặng. Hiện tại phát hành nội dung này, tuy vẫn chấp nhập đc, nhưng nó sẽ chỉ là một quyển sách như bao quyển sách khác mà thôi. Và cũng nên nói, đó cũng chẳng phải là việc không nên làm. Nhưng nếu, ban biên tập định tạo tiếng vang, định set chuẩn mực dịch truyện cho BNS, thì nội dung kia rõ ràng ko tương xứng.
Xin đừng hiểu lầm là mình chê bai nội dung mấy chương đc post. Ngay mấy chương mình dịch cũng chẳng tốt gì hơn. Nếu ko phải bẵng đi một đoạn thời gian ko đọc, thì chưa chắc mình đã nhận ra những chỗ ngồ ngộ trong tiếng Việt của bản dịch. Mỗi dịch giả đều có các nguyên tắc riêng cho mình trong việc dịch. Chính những nguyên tắc đó đã quy định việc một bản dịch có thõa mãn yêu cầu của dịch giả đó hay ko. Khó mà nói là yêu cầu nào hợp lý, yêu cầu nào là quá đáng. Với mình, nếu cảm thấy cách hành văn của nó kỳ kỳ, ko mạch lạc thì rõ ràng nó chưa thuần Việt. Mình xin lấy đại một đoạn để diễn giải rõ hơn.
Chương 65: Nhảy múa trên mũi đao.
"Tiểu Cửu thúc..." Quản Linh t.ư vui vẻ chạy đến bên Trần Hoằng Dận, bàn tay níu lấy tay áo hắn, cười khanh khách: "Không thành vấn đề đúng không?"
La Ngũ, Mâu Thất, Trần Cửu... Đây là chín huynh đệ năm đó uy chấn hắc đạo ở Đông Đô. Người đi lại trên giang hồ tránh sao khỏi bị chém? Chín huynh đệ vì chém giết trong giang hồ mà dần dần điêu linh, cho đến cuối cùng chỉ còn lại ba vị này.
Câu 1: Quản Linh t.ư vui vẻ chạy đến bên Trần Hoằng Dận,
bàn tay níu lấy tay áo hắn, cười khanh khách
Cấu trúc chủ vị của câu này bị phá bởi sự xuất hiện của chủ ngữ "bàn tay", sau đó quay lại chủ ngữ ẩn "(nàng) cười khanh khách". Câu này có thể tiêu biểu cho vấn đề thường gặp nhất trong lúc convert/dịch câu-câu từ Trung văn qua tiếng Việt. Đối với những người chưa từng đọc convert, sẽ nhận thấy câu này thiếu mạch lạc ko suôn sẻ. Chỉ có những người nuốt convert như cháo (như chúng ta) mới thấy câu này hết sức bình thường.
nên sửa thành: Quản Linh t.ư vui vẻ chạy đến bên Trần Hoằng Dận,
níu lấy tay áo hắn, cười khanh khách.
vẫn còn lủng củng, có tới 2 dấu phẩy làm ý văn bị ngắt thành 3 đoạn. Một câu như vậy ko sao nhưng trong một chương thường có hơn mười câu như vậy, và điều đó sẽ khiến chương tiết cứ như một người đi rồi dừng, dừng rồi đi. Đây là văn mô tả. Việc sắp xếp lại ý hay dùng liên từ để thay thế dấu phẩy thường giúp câu đc mạch lạc hơn.
-->
Quản Linh t.ư chạy tới níu tay áo Trần Hoằng Dận, cười vui vẻ.
Câu 2: Người đi lại trên giang hồ tránh sao khỏi bị chém?
Ý câu ko rõ ràng. Chỗ này giống convert hơn dịch. Vấn đề của câu này thuộc về nghĩa. Theo ý mình những chỗ như thế này và cả những chỗ sử dụng thành ngữ nên đc chuyển nghĩa theo hiểu biết của người dịch, trừ phi thành ngữ đc dùng quá phổ biến hoặc có thành ngữ tiếng Việt tương đương. Chúng ta dịch là cho người Việt đọc giải trí chứ ko phải đánh đố đọc giả, lại càng ko phải phổ cập thành ngữ Hán Việt. Việc chúng ta giữ lại các ngữ có vẻ là thành ngữ chỉ làm
đa phần người đọc khó hiểu thêm mà thôi. Đang đọc truyện để giải trí, chẳng ai muốn kéo xuống cuối chương để xem chúng ta giảng nghĩa một thành ngữ lạ. Chi bằng giảng nghĩa thẳng vào mạch truyện.
->
Sống trong giang hồ làm sao tránh cho tay khỏi nhuốm máu?
Tóm lại có 2 vấn đề. Một là cách hành văn vẫn còn theo trình tự của convert, của Trung văn. Cách phân chủ vị cũng như các dấu chấm, phẩy ko giống với tiếng Việt. Hai chính là ko mạnh tay chuyển nghĩa cho các ngữ Trung văn tối nghĩa.
Xin lỗi Ái đệ vì đã bới móc chương đệ dịch. Kỳ thật mình có thể lấy bất cứ chương nào cũng có thể trỏ ra những điểm tương tự. Lấy chương của đệ chỉ là ngẫu nhiên mà thôi. Và thật sự thì mình có hơi khắc khe trong việc xới ra các chi tiết trên. Nhưng để nhấn mạnh ý của mình, mình đã ko có lựa chọn. Ko riêng đệ, tất cả dịch giả (luôn cả mình) đều phạm vào 2 vấn đề trên. Có một nguyên nhân cho điều đó: tất cả chúng ta nhai convert quá tốt. Convert đã thấm vào máu. Nó khiến chúng ta ko còn nhận ra cái kỳ kỳ trong lối hành văn của chúng ta nữa. Khi mình dịch, mình viết lại hoàn toàn chương đó chứ ko dám chỉnh sửa từ bản convert, để hạn chế tối đa việc nhiễm vp. Ấy thế mà văn phong vp vẫn cứ nhan nhản. Thậm chí, có nhiều chỗ mình còn thấy phải giống vp thì câu đó nghe mới hay. Nếu ko phải bởi những chỗ đó đều có vấn đề về ngữ pháp thì mình cũng đã ko nhận ra nó còn vương sắc màu vp.
Quay lại vấn đề hiệu đính cho Q1. Nên hay ko nên hiệu đính lại hoàn toàn Q1 trước khi phát hành? Mình nghĩ câu trả lời cho điều này ko dễ chút nào.
Việc hiệu đính lại Q1 gần như là mission impossible, yeah... nó đòi hỏi chúng ta đọc và viết lại theo cách của chính mình. Đúng vậy, dịch giả chính là nhà văn đạo ý tưởng ko hơn ko kém. Khoan nói việc lựa từ, sắp xếp ý... chỉ riêng việc typing lại toàn Q1 cũng đã đủ tê người rùi. Nhưng kết quả của nó, các huynh đệ hẳn đều có thể tưởng tượng đc. Một khi chúng ta có thể hoàn tất hiệu đính Q1, giảm thiểu tối đa văn phong vp, những dịch giả amateur như chúng ta sẽ vượt một bước rất dài trên con đường dịch thuật. CTGT là một truyện hay, và ko dễ tìm một truyện hay để dịch. Nếu truyện dở mà chúng ta dịch tốt, dù có muốn tạo tiếng vang cũng chẳng đc. Liệu có nên chăng cứ thông qua Q1, chúng ta tự hứa sẽ làm tốt hơn ở Q2? Ừm... nếu Q1 tung ra mà ko tạo đc ảnh hưởng, liệu với Q2 sẽ có người chịu khó đọc, trong một môi trường đầy rẫy chuyện mạng như hiện nay?
Có nên phát hành ngay Q1 ko? Yeah.. như mình đã nói, bản dịch hiện tại ko hề tệ. Có một điều đáng mừng là: theo trào lưu đọc convert rầm rộ như hiện nay, có khả năng là đa số người đọc sẽ ko hề cảm thấy khó chịu khi đọc những câu/đoạn đậm sắc thái Khựa Tàu trong truyện. Một ngàn năm Bắc thuộc, cùng một ngàn năm sử dụng Hán tự trong lịch sử đã ít nhiều serve cho mục đích đồng hóa của phương Bắc. Điều đó đã giúp chúng ta có thể đọc hiểu convert thô mà ko cần học qua Trung văn, chính nó cũng sẽ giúp chúng ta che dấu đi các khiếm khuyết của bản dịch của mình. Nói chẳng quá, có khi việc còn pha trộn sắc màu vp sẽ giúp cho truyện dễ tiếp cận các độc giả vốn đã quen nuốt convert hơn. Đại loại giống như "thủy hỏa bất xâm" nghe nó sang hơn "nước lửa ko phạm" hay như "Một tay che trời" thì nghe nó lúa hơn "Chích thủ già thiên" vậy.
You guys always have a choice. Problem is that choosing is usually the hardest part of life. But if you guys decide to walk on the tough road, let me be your companion, plz.