[Thơ] Góc tự kỷ của Lan Chi

Lan Chi

Phàm Nhân
Ngọc
87.566,78
Tu vi
0,00
Hoa hồng á.
Trà mi cung đình là bông này nà
2020949f30be-7e02-4d46-bef6-6b26da4a6c1e.jpg
Wow, đẹp quá! Đẹp hoàn mỹ ko tì vết, vô cùng cân đối
 

Lan Chi

Phàm Nhân
Ngọc
87.566,78
Tu vi
0,00
Chụp được cái bông mà đu đưa như tôn ngộ không á tỷ, mà giờ nó hết bông rồi, chỉ còn một ít hoa hồng cổ sapa sắp nở thôi
Ẻm hoàn thành nhiệm vụ rồi đó, giờ nhường ngôi cho em khác.

Như nhà tỷ thì đóa trắng này đang tàn
IMG_20200228_075612.jpg


Nhường ngôi cho mấy bà hồng hồng hường hường này. Bé gái nhỏ xinh này mới nở sáng nay

IMG_20200228_075603.jpg
 

Lan Chi

Phàm Nhân
Ngọc
87.566,78
Tu vi
0,00
Nơi Thời Gian Ngừng Lại 4

Em thức giấc, lại ngày hai t.ư tiếng
Quả địa cầu vẫn chầm chậm đang quay
Ngày và đêm lại luân phiên đó đây
Chim ríu rít và hoa kia vừa nở

Tách trà thơm đón an bình tĩnh tại
Viết đôi dòng cho một thuở nên quên
Viết xong rồi cũng chẳng muốn đề tên
Thêm mồi lửa để tàn tro theo gió

Khoảnh trời mơ tựa hồ như còn đó
Mảnh niệm từ nơi ngõ nhỏ phiêu linh
Trước màn hình, làm anh hùng gõ phím 😁
Họa vần thơ với người lạ chẳng quen

Đường địa chấn, nông sâu thay từ tạ
Khoảng tương giao cũng xa khuất mơ hồ
Còn con chữ sắp thành hình ở lại
Xếp thành thơ nếm trải nhân sinh

Lan Chi (BNS 200228-4)

I woke up, another twenty-four hours comes
The Earth is circling in its slow paces
Day and Night, again, switch their roles
Birds are singing and a new flower has just blossomed.

A hot cup of tea, welcome the peaceful calm morning
Write something for a time which ought to be forgotten.
Done! But no desire to sign a name
And a fire to let dust follow the wind.

Dream place still be there, as usual
Piece of memmoirs in a narrow anynomous path
In front of the monitor, become the 'keyboard -hero' 😁
Making poem-conversation with strangers

No more care on the pain as in earthquake
Left deep, narrow scars on heart of someone
The soul-joint comes far away, too
Only letters left
Transform to poem to taste the life.

200228-4
 
Last edited:

Lan Chi

Phàm Nhân
Ngọc
87.566,78
Tu vi
0,00
Nơi Thời Gian Ngừng Lại 5

Em mờ nhạt, không dáng hình nơi phố
Giữa đám đông như thực thể vô hồn
Ngày lầm lũi, sóng mòn nơi dương thế
Nở nụ cười tựa sáp cứng vừa khô

Mắt ráo hoảnh đêm tàn đêm trơ bước
Nhịp thời gian cứ chầm chậm lại qua
Mái tóc xanh nay còn một phần ba
Như tơ mỏng len phà qua sương khói

Chung rượu cay, anh họa người nơi ấy
Mắt to tròn chẳng một chút ưu t.ư
Em nhìn đâu giữa cõi mộng thực hư
Để nét cuối, anh vẽ hoài chẳng đặng.

Em là ai giữa quãng đời lẳng lặng
Giữa nhân sinh cay đắng lẫn ngọt bùi
Em ở đâu khi đêm vắng lên ngôi
Đôi mắt ấy, cứ mơ hồ ẩn hiện

Phải làm sao vẽ nên điều thánh thiện
Chút dư âm quyện lấy nét mơ hồ
Phải làm sao kéo em từ hư vô
Từ ảnh ảo đến nơi này: Thực tại!

Lan Chi (BNS 200228-5)

Tự chuyển ngữ mà cũng thấy ko hết ý. Ôi, tiếng mẹ đẻ vẫn No. 1

Where The Time To Stop

You are fading, being un-identified in the town
Among the crowd, existing like souless thing
Walking silently in daytime, living a no-purpose-life
With a smile like hard wax which has just dried.

No more tear, go along with the white night
Time walks by very slowly
The green hair now is only one-third left.
As light as gossamer, go through the mist.

Drinking hot wine, he is drawing a girl
Big innocent round eyes, without any worrying.
Where does she look, in the illusion
So the last stroke, he cannot finish.

Who are you in this peaceful life
Where mixture of spicy, bittery and sweetness
Where are you when silent night is crowned?
And your eyes like ghost passes by

How can he draw such holy light?
Something remain as hard to remember
How to pull you from no where
From the illusion to be here: Reality
200228-5
 
Last edited:

Lan Chi

Phàm Nhân
Ngọc
87.566,78
Tu vi
0,00
CŨNG LẠI LÀ MỘNG

Trong mộng ảo, đường xa hun hút
Cha con mình cứ tựa như xưa
Hai chị em cứ thế cười đùa
Mặc nắng gió, mặc tiếng người náo loạn

Quán ven đường, vắng lắm, bữa cơm trưa
Tô canh chua, đậu om cà, rau xào đơn giản
Chỉ đôi bàn, ngắm mây trời bãng lãng
Cơm nhà quê, nhưng lại nóng, rất ngon.

Thôi, dừng chân, gian phòng nhỏ, ta nằm
Ba cha con, tấm nệm mỏng, lăn rầm ra ngủ
Bụi đường xa, thân thể giờ mệt rủ
Nói chi nhiều, cứ thế ngáy pho pho.

Trời vào chiều, vẫn một chút âu lo
(Cứ mãi thế, không thể nào hiểu rõ)
Nó thức giấc thấy cha sao tím tái
Thở giật hơi, nghe mệt đến vô cùng.

Tay vội vàng xoa lưng cùng với ngực
Dìu Cha ngồi, tựa bức tường kia
Với bàn tay, remote tắt cái bụp
Ngưng máy lạnh, quấn thêm mền, Cha ấm.

Một lúc sau, Cha hồng hào, thở lại
Nằm ngủ thêm một giấc ở cuối chiều
Thằng em nó đã lẩn đâu mất tiêu
Ngoài phố xá, lại ồn ào nhiều tiếng.

Lững thững đi, mở cửa qua nhiều phiến
Ánh mặt trời đã dịu ở phương Tây
Người qua lại, khắp nơi đó và đây
Có người quen, người lạ này cùng khắp

Thấy thằng em và bạn học thuở nhỏ
Hai đứa đang tung tăng bước vội qua mình
Nó gọi giật:"Hai đứa mày đi đâu đó?"
Tụi nó đáp:"Đi tìm nhà để xây!" (?!)

Nó bực mình, nói khẽ:"Mau về đấy!
Trời tối rồi, đường về nhà lại xa!"
Thằng nhỏ cứ cười cười rồi chạy
Mất hút ở nơi xa, góc chợ đông người.

Nó lại thấy bà cô xuất hiện
Đang tính suy, nghĩ ngợi gì rất căng
Mệt mỏi quá, nó quay lại quán ăn
Ra đàng sau, căn phòng nghỉ mở ngõ.

Nó thấy Cha đang xếp lại nệm, mền
Quấn hành trang chỉnh tề chờ xuất phát
Mặt của Cha còn tái nhợt, xanh xao
Tựa vào cửa, nó thở dài, bất lực...

Thằng em về, vào khiêng đồ tích cực
Mang ra xe, nhanh đến vô cùng
Chợt nắm nó:"Giỏ chị đâu, thằng nhóc?"
Nó tỉnh bơ:"Ai biết đâu nè..."

Ôi, điên thế...Thằng này ưa ghẹo
Chả đúng lúc, đúng thời với nhau
Đã vội, lại còn bưng cả đầu
Phải lục lọi, phải đi tìm cái giỏ...

Cha thì cười, vẫn đứng yên ở đó
"Mau tìm đi, về chứ, tối rồi..."
(Con biết chứ, nhưng làm sao ba ơi
Tiền với bạc, đều nằm trong túi đó...)

Lúc vội vã, Cha chỉ cười đứng ngó
Rồi tiếng chim ríu rít gọi râm ran
Tiếng cãi nhau nghe vừa lạ vừa quen
Đập vào tai, nhức cái đầu đến lạ

Ngẩng đầu lên, dáng Cha cười thong thả
Mờ dần dần rồi biến mất nơi xa
Nó thảng thốt, ngẩn người ra, ngồi đó
Chiếc túi kia, đã thấy, ở trên vai...

Tiếng cãi nhau càng ngày càng rõ
Tiếng trẻ con khóc thét xuyên tâm
Nó giật mình, vẫn trong gian phòng nhỏ
Ánh bình minh, đã tắm ấm mái hiên

Ngồi ngẩn ngơ, lóng tai nghe lần nữa
"Đã trở về, đã tỉnh giấc rồi sao?
Ôi, thực tại như mọi ngày thế đấy
Tiếng lao xao đủ kiểu, chỉ thiếu Cha"

Thở hơi dài, đứng dậy, lùa khung cửa
Gió sớm mai, theo nắng mới vào phòng
Nó bước ra, ngắm cuối tuần gió lộng
Nghe lòng mình lẫn lộn buồn vui

Lan Chi (BNS 200229)
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top