[Đăng ký dịch] Tiên Quốc Đại Đế - Quan Kỳ

gaygioxuong

Phàm Nhân
Ngọc
64,12
Tu vi
0,00
Chương 10-17 đã có người nhận chưa bạn. Sao tôi thấy truyện nào cũng tạm dừng hết vậy. Tôi sẽ tập trung dịch truyện này, tốc độ khoảng 1-2 chương/ngày. Còn ai dịch cùng nữa thì tốc độ sẽ nhanh hơn. Truyện này ra nhiều chương rồi mà tiến độ chậm quá nhỉ.
 

Sky is mine

Phàm Nhân
Ngọc
52,00
Tu vi
0,00
Chương 10-17 đã có người nhận chưa bạn. Sao tôi thấy truyện nào cũng tạm dừng hết vậy. Tôi sẽ tập trung dịch truyện này, tốc độ khoảng 1-2 chương/ngày. Còn ai dịch cùng nữa thì tốc độ sẽ nhanh hơn. Truyện này ra nhiều chương rồi mà tiến độ chậm quá nhỉ.
Ok vậy bạn dich chương từ 11> 15 quyển 2 nhé. Mình dịch 16, 17. Mình đang mắc vài chương bên Phong Ngự nên trả xong sẽ qua đây làm với bạn.
Rất vui khi có người cùng dịch :thank:
Có gì mình sẽ báo leader sau. Bạn cứ dịch đi
 

nhatchimai0000

Phàm Nhân
Administrator
bach-ngoc-dich-gia
Ngọc
5.022,77
Tu vi
0,00
Chương 10-17 đã có người nhận chưa bạn. Sao tôi thấy truyện nào cũng tạm dừng hết vậy. Tôi sẽ tập trung dịch truyện này, tốc độ khoảng 1-2 chương/ngày. Còn ai dịch cùng nữa thì tốc độ sẽ nhanh hơn. Truyện này ra nhiều chương rồi mà tiến độ chậm quá nhỉ.

Đồng loạt mọi người đều có việc bận. Hiện chỉ có Thế giới tu chân và Phàm Nhân tu tiên truyện, Phong Ngự là ổn định.

Chúc mừng bạn quay lại với nhóm dịch.
 
:34:tại hạ đăng kí dịch tạm một chương được không, truyện này có vẻ hay cơ mà tiến độ chậm quá.

Chương 10-17 đã có người nhận chưa bạn. Sao tôi thấy truyện nào cũng tạm dừng hết vậy. Tôi sẽ tập trung dịch truyện này, tốc độ khoảng 1-2 chương/ngày. Còn ai dịch cùng nữa thì tốc độ sẽ nhanh hơn. Truyện này ra nhiều chương rồi mà tiến độ chậm quá nhỉ.

thanks các lão, các lão cứ dịch theo chương của cunilu phân đi, :thank:

Ps: gaygioxuong: nếu lão dịch được mỗi ngày thì tốt quá, truyện không phải dừng mà mấy ngày nay minh chưa biên được nên chưa post kịp đó mà :x
 

gaygioxuong

Phàm Nhân
Ngọc
64,12
Tu vi
0,00
Tại hạ trả hai chương trước. Đang dịch NNĐK sang truyện này nhẹ hẳn đầu :D

Chương 11: Tìm Người Hiền Đức

"Ngũ quốc hỗn chiến vừa mới bắt đầu, lúc này là thời điểm sống còn của Yến quốc. Ta không muốn Yến quốc bị hủy trong tay ta, cho nên ta mới đem Ngọc tỷ truyền cho đệ! Đề nghị đệ đăng cơ làm Đế!" Yến Đế nhìn chằm chặp vào Diêm Xuyên, trịnh trọng nói.

Đang lúc nói chuyện, một tên thái giám sau lưng nâng trên tay một cái hộp ngọc. Hiển nhiên, trong hộp chính là Ngọc tỷ Yến quốc!

"Phụ hoàng!" Diêm Vô Địch kinh ngạc thốt lên.

Uống xong chén rượu, Diêm Xuyên ánh mắt ngưng trọng dán lên mặt Yến Đế, đánh giá xem lão rốt cục là nói thật hay chỉ là hư tình giả ý (lời thật ý giả).

"Phụ hoàng, người là Yến Đế, sao lại có thể. . . ?" Diêm Vô Địch lo lắng nói.

"Yến Đế? Không, Vô Địch, Yến quốc thực ra chính là của Nhất Tự Tịnh Kiên Vương, Diêm Xuyên mới là Yến quốc chính thống!" Yến Đế lắc lắc đầu nói.

"Nhưng, nhưng. . . !" Diêm Vô Địch vẫn nhíu chặt lông mày.

"Không có nhưng nhị gì cả. Trong hoàng thất, ngoại trừ ngươi còn có thể bọc lộ ra tài năng, còn những em trai em gái của ngươi, căn bản chỉ là phường giá áo túi cơm. Ta vốn có ý định đem ngôi vị Hoàng Đế truyền cho ngươi, thế nhưng, ngươi đã gia nhập Tiên môn, có được một tiền đồ sáng lạn. Không thể để vuột mất cơ hội may mắn này a!" Yến Đế trầm giọng nói.

"Nhưng, nhưng. . . !" Diêm Vô Địch lông mày vẫn không dãn ra được.

"Yến quốc giao vào trong tay đám em trai của ngươi, chỉ trong chớp mắt là bị diệt. Không, cho dù ta trị vì Yến quốc, diệt quốc cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn. Chỉ có Diêm Xuyên, Nhất Tự Tịnh Kiên Vương, mới có thể phất cao đại kỳ của Yến quốc!" Yến Đế trịnh trọng nói.

"A?" Diêm Xuyên chăm chú nhìn Yến Đế nghi ngờ thốt lên.

"Cẩm y quân của đệ dùng để đối kháng quân đội của các quốc gia, hẳn là dư sức. Về phần Tiên môn các nước dù có tham dự vào, thì sau lưng đệ đã có Đại Hà Tông. Tuy rằng phụ thân đệ đã mất, nhưng Đại Hà Tông không có khả năng buông tay ngồi nhìn đệ gặp nạn. Chỉ cần đệ ngồi lên đế vị, Đại Hà Tông nhất định sẽ trợ giúp Yến quốc. Chỉ cần tranh thủ mấy chục năm, Thái tử Diêm Vô Địch cũng hoàn toàn trưởng thành, đến lúc đó, lại có thể quay về bảo vệ Yến quốc thiên thu vạn thế!" Yến Đế nhấn mạnh.

Yến Đế nói chí công vô t.ư, nhưng không lừa nổi Diêm Xuyên.

Mỉm cười, nhẹ nhàng nhấp rượu.

"Phụ hoàng, Vương thúc vốn có thể tiến vào Tiên môn, có cơ duyên Trường Sinh, làm sao còn có thể vướng bận vào ngôi vị Hoàng Đế?" Diêm Vô Địch nhíu mày lo lắng nói.

"Vô Địch!" Yến Đế trừng mắt.

"Phụ hoàng, con cảm thấy làm như vậy đối với Vương thúc không công bình. Vương thúc vốn có thể tu hành cầu trường sinh. Nếu làm Hoàng Đế, nhiều nhất cũng chỉ đăng cơ được mấy chục năm, thì tuổi già đã đến. . . ! Đến lúc đó muốn tu hành cũng đã muộn. Huống hồ vài chục năm sau, Đại Hà Tông còn nhớ đến ân tình tổ gia Diêm Đào sao?" Diêm Vô Địch lắc đầu.

"Nghiệt tử! Ta đây hoàn toàn vì muốn tốt cho ngươi, muốn tốt cho Diêm thị nhất mạch ta!" Yến Đế tức thì nóng giận lớn tiếng.

Yến Đế căn bản muốn dùng đại nghĩa Diêm thị huyết mạch để trói buộc Diêm Xuyên, nhưng lại không thể nghĩ ra được sẽ bị con trai đốt mất sợi dây của mình.

"Cha làm như vậy, thực sự là không đúng!" Diêm Vô Địch cũng quật cường đáp trả.

"Ha ha ha ha!" Diêm Xuyên đột nhiên cất tiếng cười to, cắt đứt tranh luận của cha con hai người bọn họ.

"Ân?" Hai người nhíu mày nhìn sang Diêm Xuyên.

"Không cần tranh cãi, đa tạ ý tốt của cháu! Đế vị, ta cũng rất muốn có!" Diêm Xuyên cười nói.

"Thật sự?" Yến Đế ánh mắt sáng ngời.

"Ân!" Diêm Xuyên khẳng định gật đầu.

Vừa nhìn thấy Diêm Xuyên gật đầu, Yến Đế chẳng biết tại sao, trong nội tâm đột nhiên sinh ra một chút tiếc nuối, một chút không cam lòng.

"Vậy hãy nhận lấy Ngọc tỷ a. Ngày mai ta lập tức tuyên bố với quần thần, chọn ngày tốt để cho đệ đăng cơ!" Yến Đế lưu luyến nhìn cái hộp đựng Ngọc tỷ nói.

Mỉm cười, Diêm Xuyên lắc đầu.

"Ân? Đệ đã đổi ý rồi sao?" Yến Đế cau mày hỏi.

"Đệ nguyên bản muốn khai quốc lập triều, kế hoạch ban đầu không hẳn nhất định phải là Yến quốc. Dù sao, đệ và huynh đều cùng một huyết mạch, vốn dĩ không muốn cùng huynh tranh chấp. Tuy nhiên, huynh lại một lòng thoái vị. Bởi vậy cái nền tảng cơ bản, ta cũng đành phải thu nhận. Yên tâm, chỉ cần đệ còn sống một ngày, sẽ một ngày bảo vệ chu toàn Diêm thị nhất mạch ta!" Diêm Xuyên trịnh trọng nói.

"Tốt! Tốt!" Yến Đế cười lớn.

"Chỉ có điều, không phải là lúc này!" Diêm Xuyên lắc lắc đầu nói.

"Ân?" Yến Đế có chút kinh ngạc.

"Đệ có cơ duyên tu tiên, đã gia nhập Đại Hà Tông. Đệ muốn hỏi huynh, huynh có nghĩ tới việc gia nhập tu hành giới không?" Diêm Xuyên trịnh trọng hỏi.

"Gia nhập tu hành giới?"

Ánh mắt Yến Đế sáng lên, tiếp theo lộ ra một vẻ phiền não nói: "Tu hành trường sinh, đắc đạo thành tiên, ai mà không muốn? Nhưng căn cốt ta lại cực kém. Năm xưa phụ thân đệ đã từng nói ta không có cơ duyên tu tiên, có Tiên môn nào muốn thu nhận ta chứ?"

"Huynh có ý muốn là được rồi. Huynh thoái vị nhường ngôi, đệ sẽ giúp huynh tu hành, coi như là một kiểu đền bù a!" Diêm Xuyên suy nghĩ một chút nói.

"Đệ, giúp ta?" Yến Đế có chút kinh ngạc.

"Căn cốt kém, vậy thì dùng vô số tài nguyên bù lại. Người khác cần một phần, huynh dùng mười phần là ổn rồi! Đệ sẽ dẫn dắt huynh gia nhập tu hành giới, giúp tu vi của huynh đánh sâu vào đến Khí Cảnh, thế nào?" Diêm Xuyên cười nói.

"A? Làm sao có thể?" Yến Đế lập tức trên mặt phấn khích.

"Sao thế, huynh không tin?" Diêm Xuyên cười hỏi.

"Không, tin, tin! Chỉ là có chút. . . !"

"Ha ha ha, xác con Tam Thải Thần Ngưu trên giáo trường, huynh cứ giữ lại ăn đi!" Diêm Xuyên cười bảo.

"Cho ta sao?"

"Tặng huynh, cố gắng tu luyện, sau khi đến Khí Cảnh, phải dựa vào chính bản thân rồi!" Diêm Xuyên gật đầu.

"Đến Khí Cảnh, ta đương nhiên có thể chen chân vào tu hành giới! Không cần đệ phải giúp trợ !" Yến Đế hưng phấn đáp lại.

"Ân, vậy trước hết huynh hãy giúp ta tiếp tục xử lý công việc Yến quốc!" Diêm Xuyên suy nghĩ một chút rồi nói.

"Sao vậy? Đệ không đăng cơ ngay à?" Yến Đế không hiểu.

"Đệ còn muốn đi Đại Hà Tông xem xét, xử lý một số việc xong sẽ trở lại đăng cơ làm Đế!" Diêm Xuyên trầm giọng nói.

"Nhưng mà. . . !" Yến Đế cau mày.

"Huống hồ, huynh muốn đạt đến Khí Cảnh, cũng cần một lượng tài nguyên lớn. Đệ muốn lấy lại vài thứ của cha mình!" Diêm Xuyên lắc đầu nói.

"Ách, cũng được!" Yến Đế gật đầu, nhưng vẫn có chút băn khoăn.

"Yên tâm, đệ đang giam giữ sứ giả bốn nước, việc này đệ sẽ xử lý ổn thỏa. Trước khi đi Đại Hà Tông, đệ sẽ xử lý thỏa đáng hết thảy. Huynh cứ yên tâm tiếp tục làm Yến Đế a!" Diêm Xuyên cười nói.

"Tốt, ta kính đệ một ly!" Yến Đế hưng phấn nói.

"Ân!" Diêm Xuyên gật đầu.

Diêm Vô Địch đứng bên cạnh khó hiểu nhìn sang Diêm Xuyên.

Tan tiệc.

Tiễn đưa Diêm Xuyên.

Yến Đế cùng Diêm Vô Địch đứng ở cửa ra vào dõi theo bóng lưng Diêm Xuyên dần xa.

"Phụ hoàng? Người thật sự tin tưởng Vương thúc?" Diêm Vô Địch khó hiểu hỏi.

Yến Đế tròng mắt co rút lại.

"Lời của hắn, ta không có khả năng tin tưởng hoàn toàn. Tuy vậy, nếu đã có cơ hội, ta há có thể buông tha. Hắn và ngươi bất đồng, hắn có di sản của Diêm Đào ở Đại Hà Tông, hắn có vô số tài nguyên tu tiên. Hắn đã đáp ứng giúp ta gia nhập tu hành giới, ta nhất định phải tranh thủ! Quyền thế mặc dù mê người, nhưng phải có mạng mới hưởng thụ được. Một khi ta đạt được trường sinh, còn lo thiếu cái gì chứ?" Yến Đế trầm giọng đáp.

"Tốt rồi!" Diêm Vô Địch gật đầu.

Phía bên kia.

Diêm Xuyên dẫn theo Lưu Cẩn tiến vào hoàng cung. Vừa đi, Diêm Xuyên vừa ngắm nhìn ánh trăng sáng tỏ, trên mặt lộ ra vẻ thư thái.

"Vương gia, lão nô đã sai người dọn dẹp xong phủ Nhất Tự Tịnh Kiên Vương!" Lưu Cẩn đi bên cạnh nói.

"Ha ha, sao rồi? Ta thấy ngươi đã nhịn cả nửa ngày, nói ra suy nghĩ của mình xem sao?" Diêm Xuyên vui vẻ nói.

"Lão nô quả thực không hiểu, Vương gia vì sao phải đáp ứng Yến Đế. Làm Hoàng Đế có cái gì tốt chứ? Thiên hạ này, là của tiên môn. Chỉ có trường sinh, chỉ có bản lĩnh của tiên nhân mới là điều trọng yếu nhất a!" Lưu Cẩn sắc mặt phức tạp trả lời.

"Ha ha ha, ngươi không hiểu rồi, làm Hoàng Đế, chính là để trở thành tiên nhân mạnh nhất!" Diêm Xuyên cười nói.

"A?" Lưu Cẩn ngạc nhiên.

Hoàng Đế? Tiên nhân? Có liên quan sao?

"Lão nô không hiểu ý của Vương gia. Tuy nhiên, Vương gia đã muốn làm Hoàng Đế, nhất định cứ phải ở Yến quốc sao? Như vậy trái lại càng khiến cho Yến Đế thu được bao nhiêu tài nguyên tu tiên như vậy!" Lưu Cẩn có chút không cam lòng nói.

"Ha ha ha, ở Yến quốc, ta mới là danh chính ngôn thuận, có thể thuận thế thu được thiên hạ, tại sao phải buông bỏ Yến quốc? Quốc gia cùng tông môn là hai khái niệm khác nhau. Yến quốc tuy nhỏ, nhưng là quốc gia có hệ thống hoàn thiện! Đây là điều ta coi trọng nhất. Hệ thống hoàn thiện, có thể giúp ta giảm bớt rất nhiều chuyện phải làm. Ta chỉ cần tập trung xây dựng nó lớn mạnh, mưa dầm thấm đất! Về phần những tài nguyên tu tiên kia? Không đáng kể chút nào!" Diêm Xuyên cười nói.

"Nếu đã như vậy, tại sao vừa rồi Vương gia lại không tiếp nhận Ngọc tỷ?" Lưu Cẩn hiếu kỳ hỏi.

Hít sâu một hơi, Diêm Xuyên lắc đầu nói: "Vẫn chưa đến lúc. Ta cần phải đi một chuyến tới tu hành giới, không phải để bái sư tu hành, mà là muốn mời chào một số người chân chính có tài, đi theo giúp ta tạo dựng một quốc gia vững như thành đồng!"

"Tuyển người?" Lưu Cẩn có chút kinh ngạc.

"Không sai!" Diêm Xuyên xác nhận.

"Vâng, lão nô đã hiểu rõ!" Lưu Cẩn cung kính gật đầu.

"Hiểu rõ là ổn rồi. Ngày mai, tìm t.ư liệu về các bậc năng thần (bề tôi tài năng) của Yến quốc, toàn bộ mang đến cho ta. Ta muốn nhìn xem, Yến quốc này có nhân tài nào vừa mắt ta hay không!" Diêm Xuyên trịnh trọng phân phó.

"Vâng, Vương gia yên tâm!"

--------------------------------

Hai ngày sau, sáng tinh mơ, phủ Nhất Tự Tịnh Kiên Vương.

Diêm Xuyên rửa mặt xong (DG: không có đánh răng à nha), bước ra sân nhỏ. Ngoài viện Hoắc Quang, Lưu Cẩn đang cung kính chờ đợi.

"Hoắc Quang, sắp xếp ổn thỏa chưa?" Diêm Xuyên nhìn thẳng vào Hoắc Quang hỏi.

"Rồi ạ. Đệ nhất quân đoàn của thần phân thành ba đạo quân, đã được phái đi rồi, mỗi đạo chín trăm người, đêm qua giờ tý rời Yến Kinh. Tại Yến Kinh chỉ giữ lại ba trăm người để cho Vương gia sai phái!" Hoắc Quang cung kính đáp.

"Vương gia, mỗi đạo chỉ có chín trăm Cẩm y quân, bọn họ có thể hoàn thành nhiệm vụ được không?" Lưu Cẩn có chút lo lắng hỏi.

"Lần này, coi như cho bọn hắn một cơ hội rèn luyện a. Ngọc bất trác bất thành khí *!" Diêm Xuyên khẽ mỉm cười nói.

"Vâng!" Hai người đồng thanh đáp.

"Đi, chúng ta đi Tinh La sơn trang, đi gặp mặt vị thái sư ba triều (đại), Dịch Phong?" Diêm Xuyên xoay người lên ngựa nói.

"Vầng!" Hai người lên ngựa.

Phía sau có một trăm Cẩm y quân tùy tùng. Giục ngựa chạy ra ngoài thành.

"Vương gia, vị Dịch Phong này đã già rồi, tìm lão để dùng vào việc gì?" Hoắc Quang khó hiểu hỏi.

"Lão nhi tích mệnh, lão nhi hậu trọng**. Con người càng tới lúc sắp chết, càng có thể nhìn thấu rất nhiều chuyện. Vả lại, già thì đã làm sao? Chín mươi hai tuổi, ở tu hành giới chỉ là một thằng nhóc chưa ráo máu đầu. Hai ngày nay, ta đã xem qua đủ các loại sự tình về lão được ghi lại trong t.ư liệu. Tuy rằng chỉ vẻn vẹn ghi lại thành tích của lão là những gì, nhưng ta có thể cảm nhận được đằng sau mỗi thành tích đó, hẳn phải có tầng tầng bố trí và sắp đặt. Hơn nữa người này danh vọng cực lớn, môn sinh cũ lại trải rộng cả Yến quốc. Người này nếu đúng như suy nghĩ của ta, thật sự là rường cột của nước nhà!" Diêm Xuyên khẳng định nói.

"Rường cột của nước nhà?" Lưu Cẩn kinh ngạc hỏi lại.

"Vẫn chưa hoàn toàn khẳng định được, lần này thực ra là đi chứng thực một chút!" Diêm Xuyên trịnh trọng nói.

"Vương gia muốn gặp lão, cứ tuyên gọi lão tới là được, cần gì phải tự mình đến?" Lưu Cẩn cau mày nói.

"Không, nếu là người có năng lực, rất đáng được ta đích thân bái kiến. Bây giờ nói nói vậy thì không sao, đến lúc đó, không được vô lễ!" Diêm Xuyên trầm giọng dặn dò.

"Vâng, lão nô đã hiểu rõ!" Lưu Cẩn lập tức cung kính đáp.

"Giá!"

Một đoàn người cưỡi ngựa thẳng tiến 'Tinh La sơn trang' ở bên ngoài thành.


*Trong câu: ngọc bất trác bất thành khí, nhân bất học bất tri lý - có nghĩa là ngọc nếu không được mài giũa thì không thể làm cho nó thể hiện được vẻ đẹp và giá trị của nó. Con người không được học hành thì không biết đến những lí luận, hiểu biết... về mọi sự vật hiện tượng được.
**Khi già rồi mới biết quý trọng cuộc sống, già rồi mới thấu hiểu và thận trọng

Chương 12: Tinh La Sơn Trang

Yến Kinh, phủ Tể tướng!

Trường Thanh đã bị cách chức, nhưng bởi vì Nhất Tự Tịnh Kiên Vương cho phép, đến lúc này vẫn lưu lại trong phủ.

Trong một gian đại điện.

"Đại tiểu thư, năm người chúng ta kỳ thật không cần thiết phải lưu lại triều đường nữa rồi!" Một gã nho sinh nói với Mạnh Dung Dung.

"Đúng vậy, toàn bộ t.ư liệu đã thu thập đầy đủ! Toàn bộ hệ thống vận hành và thao tác của triều đình, đều đã được ghi chép trong hồ sơ. Chúng ta đã có thể trở về báo cáo với viện trưởng!" Một gã nho sinh khác lên tiếng.

Ở chủ vị, Mạnh Dung Dung đang ngồi uống trà, quan sát năm người Cự Lộc Thư Viện.

"Toàn bộ rồi sao?" Mạnh Dung Dung cười hỏi.

"Đương nhiên là toàn bộ!" Trường Thanh cũng gật đầu trả lời.

Lắc đầu, Mạnh Dung Dung thở dài: "Vẫn chưa đầy đủ. Những tài liệu này, ta đã xem qua, thực sự không có nhiều tác dụng lắm!"

"Vậy, viện trưởng rốt cuộc muốn gì? Hiện tại chúng ta lại không thể quay trở lại các quốc gia kia." Lại một người nhăn nhó nói.

"Không đúng, Đại tiểu thư, ngươi muốn dẫn chúng ta đi, ai còn có thể cản được?" Trường Thanh cau mày hỏi.

Lắc đầu. Mạnh Dung Dung suy nghĩ một chút rồi mới nói: "Trước khi tới nơi này, ta cũng đã chu du qua một số quốc gia trên thế gian. Nhưng mà, ta chưa từng thấy qua một vị Đế vương nào giống như Diêm Xuyên!"

"Diêm Xuyên? Hắn không phải Đế vương!" Trường Thanh lắc đầu nói.

"Không phải sao? Hãy rửa mắt mà coi a!" Mạnh Dung Dung cười đáp lại.

"Đại tiểu thư, chúng ta vẫn tiếp tục chờ đợi vô ích sao?" Trường Thanh khó hiểu nói.

"Chờ đợi vô ích? Sẽ không vô ích đâu, Diêm Xuyên gần đây nhất có hành động gì?" Mạnh Dung Dung hỏi.

"Giờ tý đêm qua, có hơn hai ngàn Cẩm y quân ra khỏi thành, đi về phía nào không rõ!"

"Quả nhiên, lần này Diêm Xuyên đích xác đã quyết đoán!" Mạnh Dung Dung trong mắt lóe sáng nói.

"Đại tiểu thư, những tên Cẩm y quân này đi đâu?"

"Chờ xem, các ngươi rất nhanh sẽ biết!" Mạnh Dung Dung lập lờ trả lời.

"Sáng sớm hôm nay, Diêm Xuyên mang theo một trăm Cẩm y quân ra khỏi thành. Chiếu theo phương hướng, hẳn là Tinh La sơn trang!" Trường Thanh nói ra.

"Tinh La sơn trang? Ngươi nói chính là chỗ ở của Thái sư ba triều, Dịch Phong sao?" Mạnh Dung Dung không lường được nói.

"Vâng!"

"Không được rời mắt!" Mạnh Dung Dung thản nhiên phân phó.

"Vâng!"

-------------------------------

Phía đông thành Yến Kinh. Núi rừng rậm rạp, hồ nước chiếm phần lớn. Cảnh sắc cực kỳ say lòng người.

"Vị Thái sư Dịch Phong này, quả thực biết chọn chỗ. Dưỡng lão ở nơi này, không thể tốt hơn!" Lưu Cẩn cảm thán.

"Ở giữa rừng núi làm một con đường lát gạch đá như thế này, thật đúng là hiếm thấy!" Hoắc Quang cũng kì quái tán thán.

"Ít nhất, không cần lo lắng tìm không thấy đường!" Diêm Xuyên cười nói.

Rất mau chóng, mọi người đã nhìn thấy một cái miệng sơn cốc ở đằng xa, bên cạnh sơn cốc có một tấm bia đá.

Tinh La sơn trang!

Cửa ra vào có vài gia đinh canh gác, tuy nhiên nhìn dáng đứng của bọn họ, lại cực kỳ chính quy.

"Vương gia, nghe nói Tinh La sơn trang có rất nhiều gia đinh đã từng là tinh anh trong quân đội!" Hoắc Quang lên tiếng.

"Người đến là kẻ nào?" Một tên gia đinh lập tức quát lên.

"Yến quốc Nhất Tự Tịnh Kiên Vương giá lâm, còn không mau giục chủ nhân nhà ngươi ra nghênh đón?" Lưu Cẩn lớn tiếng.

"Lưu Cẩn, trên đường đến đây đã nói với ngươi như thế nào?" Diêm Xuyên nhíu mày nói.

"Vâng!" Lưu Cẩn lập tức biết sai.

"Nhất Tự Tịnh Kiên Vương?" Gia đinh nhíu mày.

Đây là, bên cạnh một người nhỏ giọng nói: "Vị này thật sự là Nhất Tự Tịnh Kiên Vương, hai ngày trước tại Yến Kinh ta đã từng thấy qua!"

"Bái kiến Vương gia!" Gia đinh kia lập tức cung kính nói.

"Ân, Dịch Phong Thái Sư, có ở nhà không?" Diêm Xuyên cười hỏi.

"Trang chủ có ở nhà! Vương gia phải chăng muốn gặp Trang chủ?" Gia đinh kia hỏi.

"Không sai!" Diêm Xuyên gật đầu.

"Trang chủ tuổi già, từ ba năm trước đã tuyên bố với bên ngoài, sẽ không hề gặp bất kể người ngoài nào, trừ phi. . . !" Gia đinh kia cau mày nói.

"Lớn mật. . . !" Lưu Cẩn lại tức giận quát lớn.

Thế nhưng Diêm Xuyên lại phất tay, ngăn trở Lưu Cẩn.

"Trừ phi cái gì?" Diêm Xuyên cười hỏi.

"Trang chủ mấy năm nay ai cũng không gặp. Dù là đại thọ của Yến Đế lúc trước, muốn mời Trang chủ, Trang chủ cũng không chịu rời trang. Ở Tinh La sơn trang, ngoại trừ một số người hầu phục thị cùng con cháu của Trang chủ, chỉ có một loại người có thể gặp Trang chủ!"

"A?"

"Đó là kỳ thủ đỉnh cao, danh thủ (cờ) quốc gia trong thiên hạ. Sau khi đánh cờ với Trang chủ, được sự đồng ý của ngài, mới được đi gặp!" Gia đinh kia giải thích.

"Đánh cờ?" Diêm Xuyên hiếu kỳ hỏi.

"Đúng vậy. Gia chủ tuổi đã cao, muốn làm chuyện bản thân yêu thích nhất lúc về già, đó là đánh cờ! Lúc này có vài chục cao thủ kỳ đạo đang ở ngoại cốc của sơn trang, cùng Trang chủ đánh cờ, hoặc phá giải cờ tàn. Vương gia nếu có hứng thú, không ngại theo tiểu nhân đi vào, chỉ là. . . !" Gia đinh kia nhìn lướt qua một đám Cẩm y quân vây xung quanh.

"Được, ta cùng với ngươi đi coi xem sao. Lưu Cẩn, Hoắc Quang hãy chọn lựa bốn người, theo ta đi vào!" Diêm Xuyên cười nói.

"Vâng!"

Mọi người xuống ngựa.

Một hàng bảy người Diêm Xuyên đi về hướng miệng sơn cốc.

"Vương gia, xin mời!" Gia đinh kia cung kính nói.

"Ân!"

Theo sau gia đinh kia, Diêm Xuyên tiến vào bên trong sơn cốc.

Sơn cốc này rất lớn, cách đó không xa có một vài cái đình hoặc phòng ở tinh xảo. Mấy chục người mặc áo bào rộng, đang vắt óc suy nghĩ trong lúc quan sát một số bàn cờ. Hiển nhiên, những này chính đám kỳ thủ mà gia đinh kia đã nhắc tới.

Một vài người hầu lần lượt thêm nước vào trà cho mọi người.

Bên kia sơn cốc có một con đường nhỏ, hiển nhiên, vẫn còn có một cốc trong cốc tồn tại.

Một số người hầu chạy tới chạy lui bên trong cốc trong cốc.

"Đến đây, đến đây, nước cờ mới của Dịch đại sư đến đây!" Một đám kỳ thủ lập tức xông tới.

Từ cốc trong cốc đi ra mười tên gia đinh, ngay lập tức bị bao vây vào bên trong.

Diêm Xuyên tiến lên phía trước. Cả một đám kỳ thủ cũng không có ai để ý tới nhóm người Diêm Xuyên, dù sao đi nữa lượng người mỗi ngày tới đây nhiều vô kể.

Tiến lại gần, Diêm Xuyên vừa nhìn đã rõ.

Tổng cộng có mười bàn cờ vây xếp thành một hàng.

Mỗi một bàn cờ chỉ duy nhất có một người ngồi, giống như không có đối thủ.

Mà mười tên gia đinh mới từ cốc trong cốc đi ra, rất nhanh chóng đặt quân cờ lên cả mười cái bàn cờ.

"Dịch đại sư nước cờ này cao minh a!"

"Dịch đại sư đi nước cờ này, tiếp theo sẽ không dễ dàng lạc tử * a!"

"Ha ha ha, ngươi thua rồi, Dịch đại sư lạc tử thế này, ngươi đã không còn khả năng lật lại (thế cờ)!"

. . .

. . .

. . .

Kỳ thủ đứng ngoài xem, liên tục đưa ra lời bình luận về cả mười bàn cờ vây.

"Thế này có nghĩa là sao?" Lưu Cẩn hỏi một tên gia đinh bên cạnh.

"Mười vị này đều là kỳ vương của các tỉnh, lần này đến đây thỉnh giáo Trang chủ. Trang chủ một người đơn đấu cả mười đại kỳ vương! Đây đã là ngày thứ ba, không có người nào có thể thắng Trang chủ. Nếu bọn họ mệt mỏi thì nghỉ ngơi ở các căn phòng xung quanh, có thời gian thì lại cách núi đánh cờ cùng với Trang chủ." Gia đinh tự hào nói.

"Cách núi đánh cờ?" Diêm Xuyên cười hỏi.

"Đúng vậy. Ngài hãy nhìn xem, hơn mười người này không chỉ là người Yến quốc ta, mà còn cao thủ của các quốc gia Trịnh quốc, Sở quốc, Hàn quốc, Ngụy quốc đều tề tụ về nơi này. Nhưng cho tới bây giờ vẫn không có người nào có thể thắng được Trang chủ!" Gia đinh kiêu hãnh nói.

"Đơn đấu thập đại kỳ vương, kỳ đạo của Thái sư Dịch Phong quả thật lợi hại!" Lưu Cẩn kinh ngạc tán thưởng.

"Hãy xem một chút!" Diêm Xuyên cười nói.

Diêm Xuyên quan sát quân cờ trên bàn cờ.

"Vương gia, kỳ thật mỗi một bàn cờ, trình tự nước đi đều có ghi chép, Vương gia có cần xem không?" Gia đinh nọ cười hỏi.

"Được!"

Rất nhanh chóng, gia đinh nọ mang tới một tờ giấy, trên mặt vẽ kín các quân cờ. Bên trên mỗi quân cờ đều được đánh số, biểu thị trình tự nước đi.

Diêm Xuyên mở một tờ giấy ra, nhìn kỹ một lần, sắc mặt càng lúc càng thêm phần ngưng trọng.

Xem xong toàn bộ mười tờ giấy, ánh mắt đã rơi xuống mười bàn cờ đang thi đấu.

"Quả nhiên là cao thủ!" Diêm Xuyên thở dài một hơi, mang theo một chút cao hứng tán thưởng.

"Vương gia, sức cờ (trình độ và khả năng đánh cờ) của lão Thái Sư thế nào?" Hoắc Quang hiếu kỳ hỏi.

"Kỳ thủ cấp thấp, đua tranh kỹ năng! Truy cầu thắng bại được mất, chỉ vì cái trước mắt, trình độ đánh cờ tuy mạnh, nhưng chỉ dừng ở kỹ năng, chưa hiểu kỳ đạo!"

"Kỳ thủ cấp trung, truy tìm đạo! Giác ngộ bản thân trong đánh cờ, hiểu được tận cùng lý lẽ, đánh cờ có thể bồi dưỡng tâm cảnh bản thân, thu liễm tâm hồn, tiếp cận kỳ đạo!"

"Kỳ thủ cấp cao, sáng chế ra đạo! Dùng thế khai cuộc, tâm cảnh dẫn dắt bàn cờ, bàn cờ chính là thiên hạ, lạc tử có thể nhiễu loạn nhân tâm, tâm t.ư đạt tới đạo, chân chính kỳ đạo!"

"Lão Dịch Phong này, đã là kỳ thủ cấp cao! Chỉ đáng tiếc, mười tên kỳ vương này kém lão khá xa, lão thiếu một đối thủ chân chính." Diêm Xuyên khẳng định nói.

"A! Lại thua rồi!" Có một tên kỳ vương than thở.

"Ta cũng thua!"

"Ván cờ này ta cũng thua!"

. . .

. . .

. . .

Mười tên kỳ vương, hầu như đồng thời ném quân cờ nhận thua.

"Này, mười người làm thế nào lại cùng thua một lúc?" Hoắc Quang kinh ngạc thốt lên.

"Bởi vì Dịch Phong thao túng cả bàn cờ. Sức cờ của lão không những có thể đơn đấu mười người, mà còn có thể căn thời gian chuẩn xác kết thúc đồng thời cả mười ván cờ!" Diêm Xuyên trong mắt lóe lên một tia tinh quang nói.

"Sức cờ của Thái sư Dịch Phong, không ngờ lại cao đến như thế!" Lưu Cẩn kinh ngạc tán thưởng.

Lúc này, một tên gia đinh hô lớn: "Được rồi, ván này đã xong, mọi người hãy nghỉ ngơi một canh giờ. Một canh giờ sau, mười người lại có thể tiếp tục đánh cờ với Trang chủ nhà ta!"

"Được!" Một đám kỳ thủ lên tiếng trả lời.

"Đánh cờ như thế, sao đáng coi trọng?" Diêm Xuyên hướng về gia đinh dẫn đường nói.

"Vương gia muốn cùng Trang chủ tiểu nhân đánh cờ?" Gã gia đinh kinh ngạc hỏi lại.

"Không sai!" Diêm Xuyên cười đáp.

"Quy củ nhà tiểu nhân, phá giải mười ván cờ tàn là thông qua!" Gã gia đinh nói.

"Đã như vậy, hãy mang mười ván cờ tàn xếp thành một hàng a!" Diêm Xuyên cười nói.

"A? Vương gia, cờ tàn của nhà tiểu nhân rất khó, rất nhiều người một một ngày mới có thể phá giải được một bàn a!" Gã gia đinh cảm thấy kì quái nói.

"Không sao, cứ bày đi!" Diêm Xuyên lắc đầu.

"A, vâng, vâng!" Gã gia đinh kỳ quái nhìn Diêm Xuyên.

Vừa khéo mười người hạ cờ chịu thua, gã gia đinh lập tức lôi kéo thêm mấy tên gia đinh, dựa theo sách dạy đánh cờ, nhanh chóng bày ra mười ván cờ tàn.

"Làm gì thế? Cờ tàn? Lại có người mới đến sao?" Một đám kỳ thủ ngoài ý muốn quan sát khung cảnh này.

Mười tên gia đinh mỗi người đứng bên một cái bàn cờ, Diêm Xuyên đứng bên cạnh quan sát.

"Thiếu niên? Thiếu niên này là ai?"

"Nói đùa chắc, một mình hắn đồng thời phá giải mười ván cờ tàn?"

"Ở đâu chui ra một tên Lăng đầu thanh (thanh niên sức trâu)!"

. . .

. . .

. . .

Cả Lưu Cẩn, Hoắc Quang đều lộ vẻ không yên.

Diêm Xuyên lại không có chút lo lắng nào, vừa nhìn đến những ván cờ tàn này lập tức mỉm cười.

Tiện tay nhặt một quân đen ở trong bát đựng quân cờ, cấp tốc lạc tử ở một bàn cờ, trong khi mọi người còn chưa kịp thấy rõ thế cờ ra sao. Diêm Xuyên nhanh chóng đi nước cờ tiếp theo ở bàn thứ hai.

Bàn thứ ba, bàn thứ t.ư. . . .

Giống như nước chảy (mây trôi), trong chớp mắt, cả mười cái bàn cờ đều đã lạc tử.

Một đám kỳ thủ kinh ngạc nhìn vào Diêm Xuyên, đùa giỡn hay sao?

"Hắn làm bừa chắc? Từng ấy thời gian, đâu có kịp xem thế cờ? Hơn nữa còn là mười ván!"

"Ván cờ tàn này ta đã phá giải, nước đầu tiên, thật sự là lạc tử như vậy!"

"Thiếu niên này quả thật là may mắn!"

. . .

. . .

. . .

Mọi người nhao nhao thảo luận, chẳng một ai coi trọng Diêm Xuyên.

Lưu Cẩn, Hoắc Quang trừng mắt nhìn đám kỳ thủ, giống như cảnh cáo mọi người không nên phát ngôn bữa bãi. Tuy nhiên đám kỳ thủ căn bản không buồn để ý, vẫn không ngừng trách mắng.

"Các vị, quân tử xem cờ không nói!" Diêm Xuyên cười nói. (DG: câu này giống bàn cờ ngoài vỉa hè quá :D)

"Ách?" Cả một đám kỳ thủ trên mặt cứng đờ.


*lạc tử: cách gọi nước đi trong cờ vây. Mỗi lần người chơi đặt quân đen (hoặc trắng) xuống bàn cờ thì gọi là lạc tử.
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top