[Đăng ký dịch] Tiên Quốc Đại Đế - Quan Kỳ

gaygioxuong

Phàm Nhân
Ngọc
64,12
Tu vi
0,00
Ta trả 2 chương đã nhận. Ở chương 7 có hai chữ "bi" "cha" không hiểu viết tắt của cái gì đành chém văng miểng. Lão Đừng Hỏi chịu khó biên tập lại dùm. :D

Chương 6: Cho Phép Ngươi Giết Người

"Oanh!"

Đại môn rầm rầm mở toang. Thổi tung lên vô số bụi đất.

"Hí!" "Hí!" . . .

Tiếng ngựa hí dài liên tiếp xông thẳng lên trời cao.

Bụi mù tán đi. Một đội Cẩm y quân giục ngựa tiến vào.

Diêm Xuyên cưỡi ngựa dẫn đầu, chậm rãi cất vó. Tinh quang trong mắt hắn bắn ra bốn phía, dò xét tất cả đám đông. Một đám tướng sĩ theo sát phía sau, từng người huyết khí tràn đầy, chiến ý ngút trời.

"Các ngươi là ai? Không biết đây là chỗ nào sao?" Thái tử Sở quốc trầm giọng quát.

"Yến Đế, ngài có ý gì? Bọn họ là ai? Chẳng lẽ ngài muốn xóa bỏ minh ước?" Thái tử Hàn quốc lạnh lùng truy vấn.

Yến Đế nhíu mày dõi mắt theo nhóm người này.

Một đám cường giả Yến quốc, tất cả đều nghi hoặc quan sát, dường như đoán ra được điều gì đó, nhưng lại không dám khẳng định.

Chỉ có Lưu Cương của Trịnh quốc, lúc này lông mày nhíu lại.

"Ha ha ha, đây không phải Nhất Tự Tịnh Kiên Vương Yến quốc sao? Ngươi rốt cục cũng cam lòng xuất hiện rồi sao?" Lưu Cương lạnh giọng hỏi.

"Nhất Tự Tịnh Kiên Vương?"

"Con trai Diêm Đào?"

"Diêm Xuyên?"

. . .

. . .

. . .

Một đám Thái tử tất cả đều lộ ra vẻ ngoài ý muốn, chăm chú dò xét Diêm Xuyên đang cưỡi trên con ngựa cao to.

Nhất Tự Tịnh Kiên Vương? Một vài cường giả Yến quốc lóe lên một niềm hy vọng. Nhưng, niềm hy vọng này rất nhanh chóng biến mất. Nhất Tự Tịnh Kiên Vương, rốt cục cũng chỉ là một thiếu niên mới mười bảy tuổi đầu mà thôi. Nhóm Cẩm y quân này, chẳng phải là hộ quân doanh sao?

Lúc này đến đây, có tác dụng gì chứ?

Yến Đế nhíu mày nhìn Diêm Xuyên, đến giờ này cũng không đoán ra được Diêm Xuyên tới đây với mục đích gì.

Ánh mắt Diêm Xuyên quét qua một lượt, thoáng dừng lại trên thân Tam Thải Thần Ngưu, ném một ánh mắt lạnh nhạt vào tam sư huynh của Lưu Cương đang ngồi uống rượu. Đối với thủ lĩnh trọng yếu của năm nước, nhìn kỹ lưỡng một chút, cuối cùng ánh mắt cố định trên người Yến Đế.

"Diêm Thu Vũ, năm nước hội đàm, đánh cờ đổ ước đất, đại sự như thế, tại sao lại không cho đệ biết?" Diêm Xuyên thản nhiên hỏi.

"Ân?" Thái tử bốn nước có chút kinh ngạc.

Gọi thẳng tục danh của Yến Đế?

Không chỉ có người của bốn nước, ngay cả một đám cường giả Yến quốc đến lúc này lông mày cũng chụm lại một chỗ. Nhưng sự tức giận vừa sinh ra đã lập tức biến mất, bởi vì, tại Yến quốc, Diêm Xuyên đích xác có t.ư cách gọi Yến Đế là Diêm Thu Vũ.

Nhất Tự Tịnh Kiên Vương, địa vị ngang bằng Yến Đế, ngang vai ngang vế, đượng nhiên có thể gọi thẳng tục danh của Yến Đế.

Ba trăm năm trước, Diêm Đào nhượng vị cho tổ tiên Yến Đế. Nếu không có thân phận 'Nhất Tự Tịnh Kiên Vương' đầy sức nặng này, Diêm Xuyên cần phải xưng hô Yến Đế là trưởng bối mới đúng. Tuy nhiên bởi vì thân phận ngang vai ngang vế, Yến Đế hoàn toàn chấp nhận được việc Diêm Xuyên gọi thẳng tục danh.

"Ta đã nghĩ rằng tự mình có thể giải quyết!" Yến Đế lộ ra một nụ cười khổ.

"Không sao, hiện tại kết quả như thế nào rồi?" Diêm Xuyên không muốn sa đà vào chuyện này, hỏi thẳng vào vấn đề.

"Kết quả? Ha ha ha, Yến quốc nhà ngươi đã thua bốn nước chúng ta tám mươi tòa thành trì! Ngươi đã tới muộn!" Thái tử Sở quốc cười lớn.

"Không đúng, tới sớm cũng vô dụng!" Thái tử Hàn quốc khinh thường nói.

Diêm Xuyên cười nhạt một tiếng đáp lại: "Muộn? Ai nói muộn? Chỉ cần các ngươi tất cả còn chưa có chạy, vậy thì chưa tính là muộn!"

"A? Ngươi vẫn còn muốn đánh cuộc?" Thái tử Hàn quốc con mắt sáng ngời hỏi.

"Đúng vậy a, nếu ngươi muốn đánh cuộc, vẫn có thể tiếp tục. Chỉ cần ngươi có t.ư cách đại biểu cho Yến quốc!" Thái tử Sở quốc cũng hưng phấn nói.

Đám Thái tử hôm nay đi sứ Yến quốc, có cùng mục đích vì quốc gia lập công, thu được càng nhiều thành trì, lúc trở về đương nhiên công lao sẽ càng lớn.

Diêm Xuyên bỏ qua mấy tên Thái tử, mà quay sang nhìn Lưu Cương.

"Lưu cung phụng, chúng ta lại gặp nhau!" Diêm Xuyên cười nói.

"Đúng vậy a, lại gặp nhau!" Lưu Cương lạnh giọng đáp lại.

"Đại trận lần trước, Trịnh quốc thua vào tay ta bốn mươi hai thành trì, không biết đã trả hay chưa?" Diêm Xuyên cười hỏi.

"Ân?" Tất cả mọi người nhìn về phía Lưu Cương.

"Trịnh quốc làm sao lại thiếu nợ thành trì của Yến quốc? Thật hay giả?"

"Nói đùa thôi! Làm sao có thể?"

. . .

. . .

. . .

"Hừ, Yến quốc đã cùng đường mạt lộ, ngươi còn muốn bốn mươi hai thành trì của Trịnh quốc ta?" Lưu Cương nét mặt giận dữ nói.

"Ha ha ha, Lưu Cương, ngươi phải nghĩ cho kỹ rồi hãy nói. Bốn mươi hai thành trì này, cũng không phải do ngươi đáp ứng. Nếu ngươi dám lật lọng, không khác gì bôi tro trát trấu lên mặt Mục Dã Vương, ngươi dám không?" Diêm Xuyên trừng mắt đáp trả.

Ngươi dám không?

Ba chữ này, Diêm Xuyên gằn từng tiếng. Giống như một cái đại chuỳ, hung hăng đánh thẳng vào Lưu Cương.

Lưu Cương há miệng muốn biện bạch, nhưng lời nói vừa ra đến miệng, lại trở thành tiếng lắp bắp: "Ngươi, ngươi, ngươi!"

"Không vấn đề gì, năm nước đánh cờ, vẫn chưa chấm dứt. Tiếp tục đi nào, ngươi có thể đánh đổ ước để gỡ lại!" Diêm Xuyên cười nói.

"Chẳng lẽ là thật?" Thái tử Sở quốc bất đắc dĩ nhìn Lưu Cương.

"Rõ ràng Trịnh quốc thiếu nợ thành trì của Yến quốc? Làm sao có thể?" Thái tử Hàn quốc cũng kinh ngạc nói.

Lưu Cương uất nghẹn đến đỏ bừng mặt, nhưng rốt cục vẫn không phản bác.

"Xuống ngựa!" Diêm Xuyên quát khẽ.

"Rõ!" Cẩm y quân lớn tiếng đáp lại.

"Hô ù ù!"

Diêm Xuyên cùng với hơn hai ngàn Cẩm y quân đồng thời xuống ngựa.

Xuống ngựa, Diêm Xuyên cất bước đi tới đấu trường phía chính nam. Hoắc Quang theo sát phía sau, trợn mắt nhìn qua tất cả mọi người.(Giống Trương Phi thế >.<)

"Lưu Cương, Trịnh quốc chư vị, ngồi xuống đi. Ta đã đến, hết thảy chỉ vừa mới bắt đầu!" Diêm Xuyên cười nói.

"Giá!" "Giá!" . . .

Ngoài cửa thao trường, lại truyền đến một loạt thanh âm giục ngựa. Lưu Cẩn đã trở lại.

Lưu Cẩn dẫn theo năm trăm kỵ binh tới thao trường, xuống ngựa. Đồng thời, có mấy tên tướng sĩ mang theo một cái ghế lớn.

"Long ỷ? Long ỷ trên triều của Bệ hạ?" Một vị cựu thần Yến quốc thốt lên.

Thứ đồ Lưu Cẩn mang tới đây, chính là Cửu Long Thiên Ỷ.

Chiếc Long ỷ này, so với ghế của Yến Đế đang ngồi lớn hơn rất nhiều.

Yến quốc đệ nhất ỷ.

Đám cựu thần Yến quốc cựu thần sắp phát hỏa, nhưng lửa giận mới nổi lên được một nửa, đã vội lụi tàn.

Long ỷ, Đế vương biểu tượng, không thể để cho bất cứ người nào vấy bẩn. Ngoại trừ Đế vương, ai cũng không thể ngồi.

Nhưng, người trước mắt, lại là Nhất Tự Tịnh Kiên Vương.

Địa vị ngang bằng với Yến Đế, chuyện này, chuyện này phải nói thế nào? Hắn thật sự có t.ư cách ngồi lên Long ỷ a!

"Ai!" Một đám cựu thần dúm lại im lặng.

Yến Đế hai mắt nhíu lại nhìn chằm chằm vào cái Long ỷ vốn thuộc về mình.

"Choang!"

Long ỷ rơi xuống đất, dấy lên một trận bụi mù.

"Vương gia!" Lưu Cẩn cực kỳ cung kính hô.

"Ừ!" Diêm Xuyên gật đầu hài lòng.

Nhấc vạt áo bào phía sau lên, Diêm Xuyên chậm rãi ngồi xuống.

Một nam một bắc, hai Long ỷ đối diện nhau, Yến Đế đối mặt Diêm Xuyên!

Hai người địa vị tối cao của Yến quốc, ngang bằng mà ngồi.

Mấy tên Thái tử ở xung quanh trên mặt lộ ra vẻ cổ quái. Nhưng, ai cũng không nói một câu gì.

Một tay nắm Ngọc Đế Kiếm, một tay đặt trên tay vịn của Long ỷ, Diêm Xuyên nhíu mắt, hồi tưởng lại chuyện cũ.

"Diêm Xuyên, ngươi có muốn đánh đổ ước hay không?"

"Diêm Xuyên, ngươi có thể đại biểu Yến quốc hay không?"

. . .

. . .

. . .

Một đám Thái tử kêu lớn.

Diêm Xuyên mở mắt ra, quét một vòng chúng nhân nói: "Tại Đại Yến, ta tự nhiên có thể đại biểu cho toàn bộ Yến quốc!"

"Ừ?" Yến Đế nhướng mày. Gắt gao nhìn Diêm Xuyên chằm chằm.

Nhưng chỉ một lúc sau, lông mày Yến Đế giãn ra. Lúc trước sự nhục nhã do đám Thái tử mang lại, đã ảnh hưởng trầm trọng tới Yến Đế.

Đám Thái tử thấy Yến Đế không phản đối, lập tức vui vẻ ra mặt.

"Tốt, nếu đã như vậy, hãy bắt đầu đi!" Thái tử Sở quốc hưng phấn nói.

Tuy nhiên Diêm Xuyên căn bản không để mắt đến hắn, chỉ thản nhiên gọi: "Hoắc Quang!"

"Có thần!" Hoắc Quang mở miệng đáp lại.

Thần? Hoắc Quang là thần, nhưng, là thần của Yến Đế mới phải. Đối với Diêm Xuyên, chỉ có thể xưng hô 'Thuộc hạ', 'Ty chức', "Hạ quan" . Xưng 'Thần', chỉ dùng đối với bậc Đế vương.

Nhưng mà lúc này, Hoắc Quang lại xưng thần!

Một tiếng này 'Thần' dường như biểu thị một cái gì đó. Khiến ánh mắt mọi người lóe lên vẻ ngoài ý muốn.

Diêm Xuyên cũng nhìn Hoắc Quang. Chằm chằm nhìn Hoắc Quang trong giây lát.

Cuối cùng, Diêm Xuyên không phản đối, trái lại còn lộ ra một nụ cười khuyến khích.

Bên kia, Yến Đế đương nhiên trong lòng chẳng thể dễ chịu. Tuy vậy, địa vị Diêm Xuyên ngang bằng với bản thân, giờ phút này lại đang ở bên ngoài triều ca, Yến Đế cũng không phản đối.

Chỉ có một đám cựu thần, lúc này vẻ mặt dúm dó, không biết phải mở miệng thế nào.

"Đi, khiêu chiến cường giả Trịnh quốc, dựa theo quy củ trước đây, một trận đánh đổ ước hai mươi thành trì!" Diêm Xuyên thản nhiên ra lệnh.

"Thần tuân chỉ!" Hoắc Quang lên tiếng trả lời.

Hoắc Quang đi vào giữa đấu trường, đem cán Phá Thiên Thương đang cầm trong tay cắm xuống đất.

"Oanh!"

Phiến đá rạn nứt thành hình mạng nhện.

"Trịnh quốc, ai dám ứng chiến!" Hoắc Quang quát lớn.

---------------------------

Yến Kinh, cung điện của Thái tử.

"Không ổn, không ổn rồi, Thái tử!" Tên thị vệ một lần nữa kêu lớn.

"Vào đi!" Diêm Vô Địch trầm giọng nói.

Thị vệ vừa nhảy vào đại điện, lập tức thốt lên: "Thái tử, vừa rồi có năm trăm người đến đây, đoạt Long ỷ trên triều đi mất rồi!"

"Năm trăm người? Đồ khốn, Hoàng cung thủ vệ đâu?" Diêm Vô Địch cau mày hỏi.

"Ngăn không được, căn bản ngăn không được a. Năm trăm người này chiến lực quá mạnh mẽ, không, chỉ vẻn vẹn một trăm người đã đánh lui cả ngàn thủ vệ!" Thị vệ sắc mặt khó coi đáp.

"Cái gì?"

"A, đúng rồi, bọn họ nói, phụng ý chỉ của Nhất Tự Tịnh Kiên Vương! Nhưng hộ quân doanh không có khả năng cường đại như vậy a!" Thị vệ không thể tin nổi nói.

"Diêm Xuyên?" Độc Cô Kiếm Vương ngoài ý muốn thốt lên.

"Sư tôn, hẳn là Vương thúc không sai!" Diêm Vô Địch nói ra.

"Tiểu tử kia, đích xác có chút môn đạo, đi xem xem!" Độc Cô Kiếm Vương cười nói.

Cánh tay khẽ vẫy, mang theo Diêm Vô Địch mau lẹ lao ra khỏi Thái tử cung, phóng lên trên trời, trong chớp mắt biến mất vào giữa tầng mây.

"A!" Một đám thị vệ Thái tử cung sợ hãi thán phục nhìn lên bầu trời.

Bay vào trong mây, quan sát toàn bộ Yến Kinh.

"Ở thao trường!" Diêm Vô Địch lập tức nhìn thấy nhóm người Diêm Xuyên.

Đứng trong không trung, Diêm Vô Địch gắt gao chằm chằm xuống giáo trường bên dưới, còn Độc Cô Kiếm Vương hai mắt nhíu lại nhìn về phương xa.

Xa xa, trên một đám mây trắng. Lúc này có hai người đang đứng.

Chính là Tể tướng Yến quốc Trường Thanh cùng với một cô gái đội mũ rộng vành.

"Đại tiểu thư, thiếu niên ngồi trên long ỷ phía dưới, chính là Diêm Xuyên!" Trường Thanh giới thiệu.

"Ừ!" Nữ tử gật gật đầu, giống như có trực giác, nhìn về phía bên kia.

Độc Cô Kiếm Vương, nữ tử lẫn nhìn thoáng qua nhau, cuối cùng cả hai đều không có phản ứng gì.

Tất cả đều nhìn xuống bên dưới.

Lưu Cương chưa kịp đáp ứng, Thái tử Sở quốc đã lên tiếng trước.

"Trận đấu này, Sở quốc ta lên trước!" Thái tử Sở quốc réo lên.

"Trương cung phụng, ngươi mới gia nhập vào Sở quốc ta, trận đấu đầu tiên này, nhường cho ngươi!" Sở quốc Thái tử sai sử gã cung phụng vừa mới lúc trước còn đang đầu nhập vào Yến quốc.

"Vâng!" Gã cung phụng này ngưng trọng bước vào đấu trường.

Bởi vì Trương cung phụng trước đây đã chứng kiến Hoắc Quang đột phá, tuy nhiên, tự tin kinh nghiệm bản thân hơn xa, cho nên mới thản nhiên ứng chiến .

Trương cung phụng vừa bước ra, Diêm Xuyên đã lập tức nhận ra. Lúc trước ở trong Phong thuỷ trận, người này quả thật là theo sau lưng Diêm Vô Địch. Vốn là cung phụng của Yến quốc, cư nhiên lại đầu nhập vào Sở quốc? Phản bội quốc gia?

Diêm Xuyên trong mắt lạnh lẽo!

"Hoắc Quang!" Diêm Xuyên thản nhiên gọi.

"Có thần!" Hoắc Quang cung kính nhìn về phía Diêm Xuyên.

Cả một đám Thái tử khó hiểu quay sang nhìn vào Diêm Xuyên.

"Cho phép ngươi giết người!" Diêm Xuyên nhấn mạnh từng chữ nói.

"Tuân mệnh!" Hoắc Quang hưng phấn đáp.

Đám Thái tử trên mặt ngẩn ngơ.

"Hừ, nói khoác mà không biết ngượng, giết người? Không biết ai giết ai!" Thái tử Sở quốc tức giận thốt lên.

Chương 7: Chiến kiếm

"Hừ, nói khoác mà không biết ngượng, giết người? Không biết ai giết ai!" Thái tử Sở quốc tức giận thốt lên.

Diêm Xuyên không thèm để ý, tay nắm Ngọc Đế Kiếm, lạnh lùng nhìn toàn trường, lơ đãng phớt qua Lưu Cương đang đứng bên cạnh tam sư huynh.

Hoắc Quang mắt nhìn chằm chằm tiến tới gần Trương cung phụng nói: "Trong đời Hoắc Quang ta, ghét nhất là kẻ phản đồ."

"Phản đồ? Hừ, ta chỉ là cung phụng. Đối với Đại Yến, muốn ở lại thì cứ ở lại, muốn đi thì đi!" Trương cung phụng không có một chút mặc cảm tội lỗi nào.

"Đại Yến dưỡng ngươi nhiều năm, ngươi lại báo đáp Đại Yến như vậy? Cho dù nuôi dưỡng một con chó, nó cũng biết trung thành! Ngươi, ngay cả chó cũng không bằng!" Hoắc Quang quát.

"Ngươi dám mắng ta là chó? Tiểu tử, muốn chết!" Trương cung phụng trừng mắt.

Trường kiếm trong tay vung lên, một ánh kiếm màu lam hiện ra, hướng về Hoắc Quang đâm thẳng tới.

"Hừ!" Hoắc Quang trợn mắt, rút trường thương đang cắm trên mặt đất lên.

"Chết!" Hoắc Quang gầm lên một tiếng.

Nhún chân bước lên, bàn chân dẫm mạnh, mãnh liệt dồn sức, trên mặt đất lập tức hiện ra vô số vết nứt nẻ.

"Ông!"

Trường thương phát ra một luồng ánh sáng trắng, cùng ánh kiếm màu lam ầm ầm đụng vào nhau.

"Oanh!"

Hai thanh binh khí va chạm nhau, trường kiếm của Trương cung phụng đột nhiên đứt làm hai đoạn.

"Làm sao có thể!" Trương cung phụng cả kinh hét lên.

Mà đúng lúc này, Hoắc Quang trợn tròn mắt, Phá Quân ý chí tái hiện, một luồng sát khí hung bạo hướng về Trương cung phụng bắn tới.

Sát khí mãnh liệt, chớp nhoáng đánh sâu vào tâm thần Trương cung phụng.

"Thử!"

Trường thương đột nhiên xuyên thủng lồng ngực Trương cung phụng, máu tươi văng tung tóe.

Trận chiến ngưng lại, chỉ còn tiếng máu tươi từ mũi thương nhỏ xuống.

Toàn bộ mọi người đều dại ra.

Chẳng ai ngờ rằng, chiến đấu lại nhanh như vậy, mọi người còn chưa kịp phản ứng, tất cả đã kết thúc?

Chết rồi? Nhanh như vậy? Một hiệp? Chỉ một hiệp?

Thái tử Sở quốc không thể tin nổi nhìn Trương cung phụng.

Trương cung phụng lồng ngực bị xuyên thủng, vẫn chưa chết hẳn, chằm chằm nhìn Hoắc Quang, trong mắt cũng hiện lên vẻ không tin nổi.

"Ngươi, ngươi dùng thương gì?" Trương cung phụng thều thào.

"Thương giết chó!" Hoắc Quang lạnh lùng đáp.

Mũi thương chấn động, cả thanh trường thương run lên bần bật.

"Oanh!"

Trương cung phụng nổ tan xác, máu thịt vãi tung tóe trên mặt đất. Tử trạng vô cùng thảm khốc, cảnh tượng sặc mùi máu tươi.

Đầu lâu lăn đến chân thái tử Sở quốc, dọa hắn liên tiếp lui về phía sau.

"A, a!" Thái tử Sở quốc bị đầu lâu Trương cung phụng dọa ngã ngồi trên mặt đất.

"Ha ha ha ha!" Tướng sĩ Yến quốc ở phía đối diện vang lên một trận cười lớn.

Bất kể như thế nào, Hoắc Quang chung quy vẫn đại biểu cho Đại Yến. Lúc này đại thắng, chúng tướng sĩ đều vô cùng hưng phấn.

Yến Đế híp mắt nhìn Hoắc Quang chằm chằm.

"Người này nếu như là bề tôi của ta, vậy thì tốt biết bao!" Yến Đế than thở trong lòng.

Cả đám Thái tử sắc mặt đều trở nên khó coi.

Hoắc Quang một thương giết chết Trương cung phụng, lại quay đầu nhìn về phía Trịnh quốc.

"Hoắc Quang, hướng Trịnh quốc khiêu chiến lần nữa!" Hoắc Quang quát lớn.

Hoắc Quang khiêu chiến, Trịnh quốc Thái tử biến sắc.

Sau lưng một đám cung phụng sắc mặt trở nên khó coi, cũng muốn tiếp chiến, nhưng tử trạng của Trương cung phụng vừa rồi quá thảm khốc. Ai còn nguyện nhận lấy cái chết? Một hiệp, chỉ một hiệp a!

Trịnh quốc Thái tử vừa định chỉ định một tên cung phụng.

Lưu Cương đột nhiên giữ chặt Trịnh quốc Thái tử, nhẹ nhàng lắc đầu.

"Tam sư huynh, người này chính là Hoắc Quang, trong trận làm hỏng đại sự của sư tôn, cướp đoạt ý chí của Phá Quân Tinh!" Lưu Cương hướng tam sư huynh đang ngồi uống rượu quí giải thích.

"Khó trách, hừ, cư nhiên dám phá hỏng đại sự của sư tôn, vậy ngươi phải đi thu thập hắn a!" Tam sư huynh vừa uống rượu vừa nói.

"Nhưng hắn có ý chí của Phá Quân Tinh, ta không dám!" Lưu Cương lộ vẻ khó xử.

"Ngươi đánh không lại hắn?" Tam sư huynh khinh thường hỏi.

"Đúng vậy, ta đánh không lại hắn!" Lưu Cương vô cùng thẳng thắn thừa nhận.

Tam sư huynh: ". . . !"

"Dẫn theo Tam Thải Thần Ngưu của ta lên đi!" Tam sư huynh bất đắc dĩ nói.

"Tạ ơn tam sư huynh!" Lưu Cương hưng phấn đáp lại.

"Trịnh quốc, còn có ai dám chiến?" Hoắc Quang lại hô lớn.

"Ta tới!" Lưu Cương đột nhiên thét to.

Vừa dứt lời, Lưu Cương bước lên phía trước.

"Lưu cung phụng? Đã lâu không gặp!" Hoắc Quang trường thương khẽ múa trầm giọng nói.

"Căn cứ theo tin tức của ta, năm ngoái ngươi mới là Lực Cảnh lục trọng, không thể tưởng tượng nổi trong thời gian ngắn ngủi, ngươi đã đạt đến Tinh Cảnh! Thật đúng là vận khí nghịch thiên." Lưu Cương trong mắt mang theo vẻ đố kị nói.

"Không cần phải nói nhảm, ngươi đã xuất chiến, vậy thì bắt đầu đi!" Hoắc Quang quát.

"Ò ọ ~~~~~~~~~~~~~~~~!"

Phía sau đám người Trịnh quốc, một con cự ngưu cao hai tầng lầu đột nhiên rống lên một tiếng ò ọ, tiếp theo, giậm chân tiến vào đấu trường.

"Oanh!" "Oanh!" "Oanh!" . . .

Thần Ngưu giẫm chân, mặt đất rung động.

"Lưu Cương, ngươi có ý gì?" Hoắc Quang quát khẽ.

"Không có ý gì, Thần Ngưu là yêu sủng của ta, tự nhiên là bạn chiến đấu của ta. Nếu ngươi có yêu thú, cũng có thể gọi ra!" Lưu Cương cười nói.

Thần Ngưu trừng mắt liếc Lưu Cương, hiển nhiên đang tức giận vì Lưu Cương dám nói mình là yêu sủng của hắn.

"Tam Thải, không được vô lễ!" Phía sau tam sư huynh quát khẽ.

Thần Ngưu lúc này mới cực kỳ không cam lòng thừa nhận Lưu Cương.

Trên không trung.

"Vô sỉ, sư tôn, cái tên Trịnh quốc này quá vô sỉ !" Diêm Vô Địch lo lắng nói.

Độc Cô Kiếm Vương chăm chú nhìn xuống bên dưới: "Trường thương trong tay Hoắc Quang hóa ra lại là Phá Thiên Thương, không, cả ba nghìn Cẩm y quân, cầm trong tay, hiển nhiên tất cả đều là Phá Thiên Thương? Cái tên Diêm Xuyên này, tìm ở đâu ra nhiều như vậy?"

"Sư tôn, ngươi nói cái gì?" Diêm Vô Địch nghi ngờ hỏi.

"Chờ chút xem, rõ ràng Diêm Xuyên đã có chuẩn bị trước!"

"Ân!"

Tầng mây bên kia.

"Đây chính là Diêm Xuyên? Ngươi nói hắn mới mười bảy tuổi?" Nữ tử nghi ngờ hỏi.

"Đúng vậy a, thuộc hạ cảm thấy kỳ quái, hắn dường như có chút quá mức ngông cuồng!" Trường Thanh lắc đầu.

"Cuồng? Không, ta cảm giác hắn mục đích khác!" Nữ tử thoáng trầm t.ư nói.

Phía dưới. Thần Ngưu vào đấu trường, hướng Hoắc Quang khiêu chiến!

"Người đâu!" Diêm Xuyên đột nhiên quát một tiếng.

"Có!" Một đám Cẩm y quân dõng dạc thét lớn.

"Con súc sinh này quấy nhiễu Hoắc Quang thi đấu, giết chết nó!" Diêm Xuyên lớn tiếng ra lệnh.

Giết chết nó?

Giết yêu thú? Làm sao có thể? Toàn bộ mọi người đều lóe lên ánh mắt kinh ngạc.

"Ha ha ha, Diêm Xuyên, ngươi muốn giết Tam Thải Thần Ngưu? Nằm mơ a, Tam Thải Thần Ngưu đao thương bất nhập, không ai có thể làm nó bị thương. Đừng chọc giận Tam Thải Thần Ngưu, nếu không đến ngươi cũng bị nó giết chết, đến lúc đó ta muốn ngăn cũng không nổi!" Lưu Cương ở bên kia lớn tiếng cười nói.

"Ken két két!"

Cẩm y quân đương nhiên sẽ không nghe Lưu Cương nói nhảm, ước chừng mười tên Cẩm y quân, cấp tốc kéo Chấn Thiên Cung.

"Bùm!" "Bùm!" "Bùm!" . . .

Mười mũi Xạ Nhật Tiễn, đột nhiên hóa thành mười tia sáng lấp lánh lao thẳng tới Tam Thải Thần Ngưu.

"Oanh!" "Oanh!" "Oanh!" . . .

Tất cả Xạ Nhật Tiễn đều cắm vào người Tam Thải Thần Ngưu, chỉ ló ra một nửa đuôi tên, cái gọi là đao thương bất nhập, lại ngăn không nổi mười mũi tên?

"Ò ọ ~~~~~~~~~~~~~~~~!"

Tam Thải Thần Ngưu đau đớn rống lên một tiếng, đồng thời cũng bị chọc giận.

"Cái gì?"

"Làm sao có thể!"

Lưu Cương cùng tên tam sư huynh cả hai đều lộ vẻ kinh ngạc, da của Tam Thải Thần Ngưu, binh khí của phàm nhân căn bản không thể nào có khả năng xuyên thủng a!

"Ò ọ!"

Tam Thải Thần Ngưu phẫn nộ gào rống, quay đầu nhìn về phía Diêm Xuyên.

"Súc sinh da dầy, bắn con mắt nó. Còn nữa, một ngàn cung thủ, toàn bộ bắn cho ta!" Diêm Xuyên quát.

"Rõ!"

Một ngàn Cẩm y quân, một lần nữa kéo trường cung.

"Bắn!" Diêm Xuyên quát.

"Dừng tay!" Tam sư huynh cả kinh thét lớn.

"Bùm!"

Một ngàn Xạ Nhật Tiễn toàn bộ bộc phát, rít lên bay thẳng tới Tam Thải Thần Ngưu.

"Oanh" "Oanh!" . . .

Tam Thải Thần Ngưu bị một ngàn mũi tên bắn ngã nhào trên đất, trên người cắm đầy tên đuôi lông vũ. Mà ở hai mắt lại bị hai mũi Xạ Nhật Tiễn găm vào, máu tươi chảy ròng ròng!

"Ò ọ!" "Ò ọ!" . . .

Tam Thải Thần Ngưu rống lên thảm thiết.

"Ầm ầm!"

Lăn trên mặt đất một vòng, Tam Thải Thần Ngưu nén chịu đau đớn toàn thân hướng về Diêm Xuyên xông tới.

"Không nên!" Lưu Cương biến sắc kêu lên.

"Đương!" Trường thương của Hoắc Quang vung lên, chặn Lưu Cương lại.

"Ầm ầm!"

Tam Thải Thần Ngưu trong nháy mắt đã lao gần đến nơi.

"Bắn!"

"Bùm!"

Lại có một ngàn mũi tên lông vũ bay vọt tới, Tam Thải Thần Ngưu tốc độ đột ngột giảm xuống, nhưng thân hình khổng lồ đã sắp lao tới chỗ Diêm Xuyên.

Toàn thân găm đầy tên, hai mắt bị bắn mù, Tam Thải Thần Ngưu phát cuồng vọt tới chỗ Diêm Xuyên. Dường như muốn húc chết cái tên đầu sỏ gây ra chuyện này.

"Chết!"

Một đám Cẩm y quân cấp tốc dùng trường thương đâm vào Thần Ngưu.

"Ò ọ!"

"Oanh!"

Thần Ngưu lực lớn, dưới cú va chạm bằng thân thể, một đám Cẩm y quân ầm ầm bị đánh bay ra ngoài.

Thần Ngưu phân biệt chính xác Diêm Xuyên, đánh bay Cẩm y quân, lập tức hướng Diêm Xuyên lao tới.

"Hừ!" Diêm Xuyên trong mắt lạnh giá.

Ngọc Đế Kiếm trong tay đột nhiên rung lên, phát ra âm thanh giòn giã.

"Ông!"

Đứng vững chãi nghênh đón Thần Ngưu.

Giữa không trung. Độc Cô Kiếm Vương trợn mắt: "Chiến kiếm? Hắn làm cách nào hiểu được Chiến kiếm?"

"Sư tôn, Chiến kiếm là cái gì?" Diêm Vô Địch nghi hoặc.

"Là, chính là rung động bên trong kiếm. Đây là một phương pháp sử dụng kiếm cao thâm, làm cho trường kiếm ở trạng thái rung động cao tần, vô kiên bất tồi*!" Độc Cô Kiếm Vương kinh ngạc nói.

(*vô kiên bất tồi: không có gì kiên cố mà không phá nổi, sức mạnh vô địch - QT)

"Vô kiên bất tồi?" Diêm Vô Địch không thể tin nổi.

"Không sai, phương pháp sử dụng kiếm này rất khó thực hiện. Nhưng nếu làm được, uy lực của kiếm sẽ tăng theo cấp số nhân. Ngươi không nên xem thường Chiến kiếm. Về mặt lý thuyết, tần suất rung động của sắt thường khi đạt tới trình độ nhất định, cũng có thể chặt đứt tiên khí!" Độc Cô Kiếm Vương trầm giọng nói.

"A?" Diêm Vô Địch há miệng kinh ngạc.

Không trung, phía bên kia.

"Quả nhiên, ta đã biết rõ, mục đích của gã Diêm Xuyên này, khẳng định không phải nhằm vào thi đấu!" Nữ tử cười nói.

"Không phải thi đấu? Vậy phái Hoắc Quang lên đấu trường làm gì?" Trường Thanh khó hiểu hỏi lại.

"Ngươi cứ coi đi, sắp bắt đầu đặc sắc rồi." Nữ tử mỉm cười.

Bên dưới. Ngọc Đế Kiếm của Diêm Xuyên đột ngột đâm tới.

"Ông!"

Ngọc Đế Kiếm rung động càng ngày càng kịch liệt.

"Ò ọ!" Thần Ngưu giận dữ rống lên.

"Muốn chết!" Phía bên kia tam sư huynh ném ra một tia khinh thường.

Vốn định xông lên, mắt thấy Thần Ngưu sắp đem Diêm Xuyên đè chết, tam sư huynh lập tức lùi lại. Về phần thanh kiếm của Diêm Xuyên? Tuyệt đối không thể đâm thủng da Thần Ngưu. Bởi vì tam sư huynh thấy rõ, tu vi của Diêm Xuyên mới là Lực Cảnh cửu trọng mà thôi, chỉ là Lực Cảnh!

"Oanh!"

Diêm Xuyên cùng Thần Ngưu đụng nhau, Ngọc Đế Kiếm đâm thẳng vào vị trí trai tim Thần Ngưu.

"Thử!"

Mạnh như vũ bão, da trâu đao thương bất nhập, cư nhiên bị Ngọc Đế Kiếm một kiếm xuyên thủng, hơn nữa trong nháy mắt còn đâm lút cán.

"Ò ọ!" Thần Ngưu đau đớn rống dài.

"Điều này, điều này sao có thể!" Tam sư huynh cả kinh kêu lên.

"Đó là kiếm gì?"

"Chẳng lẽ con yêu ngưu này, chỉ có mẽ ngoài?"

"Nhất định chỉ có mẽ ngoài, bằng không làm sao nào mà tiễn cũng không ngăn được, kiếm cũng không ngăn được?"

. . .

. . .

. . .

Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt khó hiểu.

Diêm Xuyên một kiếm đâm vào trái tim Thần Ngưu, Thần Ngưu lập tức vô phương cứu chữa.

Giết ngưu lập uy xong, Diêm Xuyên đang định rút Ngọc Đế Kiếm ra.

"Ừ?" Diêm Xuyên lông mày nhíu lại.

"Ừng ực!" "Ừng ực!" . . .

Ngọc Đế Kiếm phát ra từng chuỗi âm thanh kỳ lạ.

"Uống máu? Ngọc Đế Kiếm đang uống máu?" Diêm Xuyên kinh ngạc nhìn thanh kiếm trong tay!
 

Sky is mine

Phàm Nhân
Ngọc
52,00
Tu vi
0,00
Lết đò cho ta xin cái mã script dùng để copy truyện ở cái trang lấy text hoặc là cho cái tên phần mềm.
Ta ngại down cả trang lắm :38:
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top