Em chẳng thích yêuMột trời nhung nhớ
Yêu chẳng như mơ
Tình mình như thơ
Thôi đừng ngẩn ngơ
Cũng chẳng nói nhiều
Chỉ thích phiêu diêu
But i love you
Em chẳng thích yêuMột trời nhung nhớ
Yêu chẳng như mơ
Tình mình như thơ
Thôi đừng ngẩn ngơ
Làm thân thôn nữ có khổ khôngThôn Đào tỷ muội, lắm người trông
Vóc dáng thanh tao, má ánh hồng
Tỉnh lặng ngoài trầm, trong như động
Nhu mì cất tiếng, tựa như không
Tình này nay đã bay xaThuyền hoa xuôi ngược dòng sông
Vắng người thương cũ ai trông về bờ
Rằng ai từng hứa đợi chờ
Giờ đây một nỗi bơ vơ mình chàng
"Trách nàng sao nỡ sang ngang
Trách nàng quay bước phũ phàng tình ta"
Sử vàng cũng phải sang trangTình này nay đã bay xa
Chỉ còn kỷ niệm để mà nhớ thương
Bùi ngùi rồi lại vấn vương
Bao lần muốn hỏi còn thương không nàng?
Nghe mà lệ ướt tim đauSử vàng cũng phải sang trang
Thuyền hoa đã bước hỏi nàng còn sang?
Duyên tình em lỡ phụ chàng
Kiếp này đành nợ, xin hoàn kiếp sau
Nghe mà lệ ướt tim đau
Ngày xưa thề hẹn dù sao cũng chờ
Khổ thân tui dại tui khờ
Rồi nàng cất bước thẫn thờ mình ên
Một kiếp đã đủ đớn đauSử vàng cũng phải sang trang
Thuyền hoa đã bước hỏi nàng còn sang?
Duyên tình em lỡ phụ chàng
Kiếp này đành nợ, xin hoàn kiếp sau
Một kiếp đã đủ đớn đau
Kiếp này không trọn, kiếp sau mong gì?
Thôi nàng cứ cất bước đi
Tình trao xin giữ, tình đi mặc tình.
Ngẩn người đối diện trăng caoLạnh lùng gió thổi cành cao
Chàng đi biền biệt trách sao không chờ
Lệ rơi dưới ánh trăng mờ
Duyên thì sắp lỡ bảo chờ làm sao?
Nhân duyên kẻ đến người điNgẩn người đối diện trăng cao
Một ly rượu cạn ngàn sao chia buồn
Một lần sau cuối lệ tuôn
Tâm nàng không tại thì buồn làm chi,
Chào mừng bạn đến với diễn đàn Bạch Ngọc Sách
Để xem đầy đủ nội dung và sử dụng các tính năng, mời bạn Đăng nhập hoặc Đăng ký tài khoản