Dặn lòng là sẽ quên nhauNhân duyên kẻ đến người đi
Tình không ở lại trông chi hỡi người
Hoa tàn hoa đã từng tươi
Lệ rơi cũng nhớ từng cười với nhau
Sao mà tim lại vẫn đau hỡi nàng
Những lúc trời tối đêm sang
Bên căn phòng trống nhớ nàng triền miên
Dặn lòng là sẽ quên nhauNhân duyên kẻ đến người đi
Tình không ở lại trông chi hỡi người
Hoa tàn hoa đã từng tươi
Lệ rơi cũng nhớ từng cười với nhau
Phật tiên phổ độ người hiềnDặn lòng là sẽ quên nhau
Sao mà tim lại vẫn đau hỡi nàng
Những lúc trời tối đêm sang
Bên căn phòng trống nhớ nàng triền miên
Chỉ cần ta nghĩ cho nhauDuyên tình cứ thế lặng thinh
Gió theo lối gió bỏ tình bơ vơ
Tình em để lỡ câu chờ
Sông đà muôn ngả bến bờ nơi đâu
Cạn duyên còn nghĩa còn nghìChỉ cần ta nghĩ cho nhau
Sông kia muôn ngả nơi đâu cũng bờ
Nhưng nay đã lỡ câu chờ
Nàng còn hỏi đến bến bờ làm chi?
Chiều tà ngồi ngắm trăng saoPhật tiên phổ độ người hiền
Xui thay chẳng đẩy thuyền duyên được rồi
Tương t.ư, người nhớ mấy hồi
Sáo vang lại nhớ đàn môi thuở nào
Dưới nguyệt nâng chén men sayCạn duyên còn nghĩa còn nghì
Còn tình còn cảm còn bi còn sầu
Chiều chiều vẫn ngóng tin nhau
Nguyệt tà soi bóng lá trầu trên dây
Hoa buồn rơi rụng đầy sânChiều tà ngồi ngắm trăng sao
Mây đen phủ kín đâu nào ánh trăng
Tiêu buồn vang tiếng khó khăn
Màn đêm phủ kín ánh trăng hiện dần...
Gió kia đưa hoa rời đi mãiVân du đây đó khắp bốn phương
Nhân sinh như mộng khó tỏ tường
Gió thổi hoa rơi mặc nước cuốn
Hương sắc đâu còn để vấn vương.
Để rồi ta ngóng ta trôngHoa buồn rơi rụng đầy sân
Người buồn người khóc lâu dần cũng quên
Sinh thành hai đấng ở trên
Mẹ cha ưng ý "con nên theo chồng"
Hiên nhà nở mấy nhành hoaDưới nguyệt nâng chén men say
Nàng về bên ấy chẳng hay có sầu
Khi xưa ước hẹn bạc đầu
Bây giờ gặm nhấm ưu sầu mình ta.
Chào mừng bạn đến với diễn đàn Bạch Ngọc Sách
Để xem đầy đủ nội dung và sử dụng các tính năng, mời bạn Đăng nhập hoặc Đăng ký tài khoản