Chương 20: Nhân Thánh – Diệp Thiện Nhân
Nàng hướng ra ngoài bầu trời nhìn một thoáng, thấy có một áng mây xanh nhẹ nhàng trôi, khung cảnh này thật bình dị biết bao, đẹp như vậy nhưng sự thật thì lại khác, chỉ thấy Bạch Trạch nàng chỉ tay một cái, một đạo yêu khí bắn ra từ đầu ngón tay của nàng trực tiếp làm áng mấy đó nổ tung, thế nhưng lộ ra đằng sau chính là vô số mảnh vỡ linh kiện của một loại máy móc nào đó. Những linh kiện đó vừa mới xuất hiện đã biến mất, chỉ thấy chúng nó đã nằm trong tay của Bạch Trạch.
"Đã là cái thứ tám mươi bốn trong ngày rồi, thật là mệt mỏi, đám Sinh Vật đó không biết chán là gì à, sao cứ thích dùng thể loại này thế nhỉ?" Có thể thấy đây không phải là lần đầu tiên nàng làm loại chuyện này, thật chất, từ sau khi Nguyên Thủy Thiên Tôn rời đi, có vô số máy theo dõi được phát hiện xung quanh Hỗn Loạn chi thành, khỏi nói cũng biết là do những kẻ đối đầu với Lăng Chiến cùng bốn nhà Yêu Ma Phật Đạo ra tay, tin tức trong tay của họ cũng không ít, một số chuyện của Lăng Thiên cũng bị họ điều tra ra.
Bạch Trạch kể từ lúc đó đã luôn chuẩn bị rất nhiều vật phẩm phòng ngự xung quanh nơi này, cả toà thành cũng được ban bố lệnh giới nghiêm, các binh lính tuần tra cũng được tăng lên đánh kể. Mục tiêu của họ không ai khác chính là Lăng Thiên, không biết vì sao mà tuy thông tin về Lăng Thiên đã được giấu nhẹm hết cỡ, đến cả Nguyên Thủy Thiên tôn cũng che dấu đi sợi dây nhân quả của hắn đối với trời đất thế mà vẫn có một số thông tin bị rò rỉ ra bên ngoài, thế là những đại thần núp phía sau bỗng rục rịch, bọn họ sợ Lăng Thiên sau này phát triển sẽ gây hại đến tương lai của chúng nên quyết định trảm thảo trừ căn. Nếu không nhờ có Bạch Trạch ở đây, có khi những kẻ ấy đã thành công rồi ấy chứ.
Cha của Lăng Thiên là Lăng Chiến dạo gần đây cũng bận tối mặt tối mày, hắn đạt được thần vị của Hỗn Loạn thần, tất nhiên cũng có nhiệm vụ của mình, đó chính là gieo rắc hỗn loạn, cân bằng đối với trật tự, hỗn loạn cùng trật tự cần bằng đối lập với nhau thì tự nhiên mới vận hành ổn thoả, nói tới đây thì là nhiệm vụ của Bạch Tuyết rồi, mẹ của Lăng Thiên cũng là một vị thần, hơn nữa còn là Tự Nhiên Nữ Thần, sức mạnh của tự nhiên đôi còn kinh khủng hơn cả tưởng tượng. Hai vợ chồng bận rộn đối với như vậy cũng không có cách nào khác, pháp tắc thiên địa ước thúc, bọn họ còn chưa mạnh đến nỗi không thèm đếm xỉa đến nó, chính như thế mới nói, làm thần thật ra cũng chẳng sung sướng gì.
Vì vậy Bạch Trạch thật sự giúp đỡ họ khá nhiều, chuyện này nàng cũng đã thông báo cho Đế Tuấn biết cùng với mấy Đại thánh, Yêu thần khác, bọn họ cũng phái ra vài nhân thủ trợ giúp cho Hỗn Loạn thành, nhưng tình hình dạo gần đây có chút không ổn cho lắm, càng ngày có nhiều máy bay trinh sát xuất hiện mà không cố kỵ bị phát hiện, tựa như bọn chúng sắp không đợi được rồi vậy.
Thế nhưng điều này cũng không làm Bạch Trạch lo lắng lắm, dù cho nơi này bị tấn công thì Lăng Thiên cũng đâu phải là không có sức phản kháng chứ, hắn dù gì cũng là Đế Thần Tổ cảnh đỉnh phong, chiến lực cũng là Nhập Thánh sơ kỳ, trình độ chiến đấu là do nàng rèn luyện, nói không chừng nếu chiến đấu diễn ra hắn còn là người giết nhiều nhất nữa cơ.
Nhưng không phải vì thế thế mà Bạch Trạch lơ là cảnh giác, nàng móc điện thoại trong người ra bấm gọi một cái, "tút" "tút" điện thoại reo hai, ba lần thì đầu dây bên kia bắt máy
"Tiểu Bạch à, sao hôm nay lại có nhã hứng gọi điện cho ta thế, có phải lâu ngày không gặp nên nhớ ta rồi phải không?"
Bạch Trạch nghe mấy lời này mà trên trán nổi hẳn ba đường hắc tuyến, nếu không phải có việc nhờ vả thì nàng thề dù chết nàng cũng không gọi cho tên khốn này, "Nhân Thánh, ngươi đừng cho rằng mình đạt được Nhân Thánh truyền thừa thì thật sự coi mình là Nhân Thánh thật sự, cảnh giới của Nhân Thánh tiền nhiệm ngươi còn kém xa lắm, hơn nữa cái gì mà "Tiểu Bạch", từ khi nào mà ta lại thành "Tiểu Bạch" của ngươi, nên nhớ ta lúc đó do bất đắc dĩ mới phải làm toạ kỷ của ngươi nên mới bị người đời hiểu lầm." Bạch Trạch thề là nàng không bao giờ muốn gọi điện cho tên khốn này một chút nào, chỉ có điều, ở tại một vài phương diện, tên Nhân Thánh này đúng là có chút thành tựu.
"Ui chao, sao nàng lại nói như thế, nhớ lần đó nàng rất là tự nguyện cơ mà, đòi sống đòi chết cũng phải làm toạ kỷ của ta, ui, Tiểu Bạch nàng như vậy làm tim ta đau nhói quá đi thôi." Giọng nói kia lại truyền tới, nghe khá là đáng thương nhưng rơi vào tai Bạch Trạch thì nàng chỉ hận không thể bóp chết hắn ngay lập tức, tên này cái gì cũng xấu, xấu nhất là da mặt cực kì dày của hắn, nhiều lần nói chuyện với tên này Bạch Trạch đều bị hắn chọc cho tức chết.
Nhân Thánh tên thật là Diệp Thiện Nhân, vốn là con trai trưởng Diệp gia tại một trung thiên thế giới, tên này thiên phú rất bình thường, là kiểu người tùy tiện tìm đại trên đường cũng có, thế nhưng ai mà ngờ được trong một lần du ngoạn đến Hư Vô mộ địa thế mà hắn lại nhận được truyền thừa của Nhân Thánh tiền nhiệm, chỉ sau một đêm tiến hoá thành Cửu Chuyển Tiên Thiên Linh Thể, đạt được công pháp thần cấp Nhân Hoàng Kim Thư, thành tựu Nhân Đạo chi lộ, đây có thể nói là một bước lên tận trời.
Loại sự tình này không phải không có mà phải nói là rất hay thường xuyên xảy ra, vô số truyền thừa của các đại năng sau khi chết đi bị lưu lạc ngoài tinh không bị một kẻ nào đó vô tình tìm được là chuyện có thường ngày như cơm bữa. Tên Diệp Thiện Nhân sau khi đạt được truyền thừa thì dốc lòng tu luyện, chỉ trong thời gian một vạn năm đã thành lập Đại Tần vương triều, đến hiện tại đã mở rộng đến cả Thần giới này rồi.
Lần này Bạch Trạch gọi cho hắn là muốn nhờ vả đưa Lăng Thiên đến Đại Tần tạm trú, tuy nói đến Thiên Yêu giới của nàng, Linh Sơn của Phật Tổ, Ngọc Hư Cung của Tam Thanh, Cửu U Giới của Ma chủ, thì nơi nào cũng có thể tùy tiện bóp nát nơi này, thế nhưng dụng ý thật sự của nàng là để Lăng Thiên đi ra ngoài xông xáo, gặp gỡ kết giao nhiều bằng hữu, gây thù chuốc oán cũng được luôn, như thế Lăng Thiên mới thật sự mạnh mẽ lên được.
Chỉ có điều nàng không biết phải mở miệng làm sao, nàng đối với tên này có mối hồi ức không hề tốt đẹp gì cho lắm.
Nàng hướng ra ngoài bầu trời nhìn một thoáng, thấy có một áng mây xanh nhẹ nhàng trôi, khung cảnh này thật bình dị biết bao, đẹp như vậy nhưng sự thật thì lại khác, chỉ thấy Bạch Trạch nàng chỉ tay một cái, một đạo yêu khí bắn ra từ đầu ngón tay của nàng trực tiếp làm áng mấy đó nổ tung, thế nhưng lộ ra đằng sau chính là vô số mảnh vỡ linh kiện của một loại máy móc nào đó. Những linh kiện đó vừa mới xuất hiện đã biến mất, chỉ thấy chúng nó đã nằm trong tay của Bạch Trạch.
"Đã là cái thứ tám mươi bốn trong ngày rồi, thật là mệt mỏi, đám Sinh Vật đó không biết chán là gì à, sao cứ thích dùng thể loại này thế nhỉ?" Có thể thấy đây không phải là lần đầu tiên nàng làm loại chuyện này, thật chất, từ sau khi Nguyên Thủy Thiên Tôn rời đi, có vô số máy theo dõi được phát hiện xung quanh Hỗn Loạn chi thành, khỏi nói cũng biết là do những kẻ đối đầu với Lăng Chiến cùng bốn nhà Yêu Ma Phật Đạo ra tay, tin tức trong tay của họ cũng không ít, một số chuyện của Lăng Thiên cũng bị họ điều tra ra.
Bạch Trạch kể từ lúc đó đã luôn chuẩn bị rất nhiều vật phẩm phòng ngự xung quanh nơi này, cả toà thành cũng được ban bố lệnh giới nghiêm, các binh lính tuần tra cũng được tăng lên đánh kể. Mục tiêu của họ không ai khác chính là Lăng Thiên, không biết vì sao mà tuy thông tin về Lăng Thiên đã được giấu nhẹm hết cỡ, đến cả Nguyên Thủy Thiên tôn cũng che dấu đi sợi dây nhân quả của hắn đối với trời đất thế mà vẫn có một số thông tin bị rò rỉ ra bên ngoài, thế là những đại thần núp phía sau bỗng rục rịch, bọn họ sợ Lăng Thiên sau này phát triển sẽ gây hại đến tương lai của chúng nên quyết định trảm thảo trừ căn. Nếu không nhờ có Bạch Trạch ở đây, có khi những kẻ ấy đã thành công rồi ấy chứ.
Cha của Lăng Thiên là Lăng Chiến dạo gần đây cũng bận tối mặt tối mày, hắn đạt được thần vị của Hỗn Loạn thần, tất nhiên cũng có nhiệm vụ của mình, đó chính là gieo rắc hỗn loạn, cân bằng đối với trật tự, hỗn loạn cùng trật tự cần bằng đối lập với nhau thì tự nhiên mới vận hành ổn thoả, nói tới đây thì là nhiệm vụ của Bạch Tuyết rồi, mẹ của Lăng Thiên cũng là một vị thần, hơn nữa còn là Tự Nhiên Nữ Thần, sức mạnh của tự nhiên đôi còn kinh khủng hơn cả tưởng tượng. Hai vợ chồng bận rộn đối với như vậy cũng không có cách nào khác, pháp tắc thiên địa ước thúc, bọn họ còn chưa mạnh đến nỗi không thèm đếm xỉa đến nó, chính như thế mới nói, làm thần thật ra cũng chẳng sung sướng gì.
Vì vậy Bạch Trạch thật sự giúp đỡ họ khá nhiều, chuyện này nàng cũng đã thông báo cho Đế Tuấn biết cùng với mấy Đại thánh, Yêu thần khác, bọn họ cũng phái ra vài nhân thủ trợ giúp cho Hỗn Loạn thành, nhưng tình hình dạo gần đây có chút không ổn cho lắm, càng ngày có nhiều máy bay trinh sát xuất hiện mà không cố kỵ bị phát hiện, tựa như bọn chúng sắp không đợi được rồi vậy.
Thế nhưng điều này cũng không làm Bạch Trạch lo lắng lắm, dù cho nơi này bị tấn công thì Lăng Thiên cũng đâu phải là không có sức phản kháng chứ, hắn dù gì cũng là Đế Thần Tổ cảnh đỉnh phong, chiến lực cũng là Nhập Thánh sơ kỳ, trình độ chiến đấu là do nàng rèn luyện, nói không chừng nếu chiến đấu diễn ra hắn còn là người giết nhiều nhất nữa cơ.
Nhưng không phải vì thế thế mà Bạch Trạch lơ là cảnh giác, nàng móc điện thoại trong người ra bấm gọi một cái, "tút" "tút" điện thoại reo hai, ba lần thì đầu dây bên kia bắt máy
"Tiểu Bạch à, sao hôm nay lại có nhã hứng gọi điện cho ta thế, có phải lâu ngày không gặp nên nhớ ta rồi phải không?"
Bạch Trạch nghe mấy lời này mà trên trán nổi hẳn ba đường hắc tuyến, nếu không phải có việc nhờ vả thì nàng thề dù chết nàng cũng không gọi cho tên khốn này, "Nhân Thánh, ngươi đừng cho rằng mình đạt được Nhân Thánh truyền thừa thì thật sự coi mình là Nhân Thánh thật sự, cảnh giới của Nhân Thánh tiền nhiệm ngươi còn kém xa lắm, hơn nữa cái gì mà "Tiểu Bạch", từ khi nào mà ta lại thành "Tiểu Bạch" của ngươi, nên nhớ ta lúc đó do bất đắc dĩ mới phải làm toạ kỷ của ngươi nên mới bị người đời hiểu lầm." Bạch Trạch thề là nàng không bao giờ muốn gọi điện cho tên khốn này một chút nào, chỉ có điều, ở tại một vài phương diện, tên Nhân Thánh này đúng là có chút thành tựu.
"Ui chao, sao nàng lại nói như thế, nhớ lần đó nàng rất là tự nguyện cơ mà, đòi sống đòi chết cũng phải làm toạ kỷ của ta, ui, Tiểu Bạch nàng như vậy làm tim ta đau nhói quá đi thôi." Giọng nói kia lại truyền tới, nghe khá là đáng thương nhưng rơi vào tai Bạch Trạch thì nàng chỉ hận không thể bóp chết hắn ngay lập tức, tên này cái gì cũng xấu, xấu nhất là da mặt cực kì dày của hắn, nhiều lần nói chuyện với tên này Bạch Trạch đều bị hắn chọc cho tức chết.
Nhân Thánh tên thật là Diệp Thiện Nhân, vốn là con trai trưởng Diệp gia tại một trung thiên thế giới, tên này thiên phú rất bình thường, là kiểu người tùy tiện tìm đại trên đường cũng có, thế nhưng ai mà ngờ được trong một lần du ngoạn đến Hư Vô mộ địa thế mà hắn lại nhận được truyền thừa của Nhân Thánh tiền nhiệm, chỉ sau một đêm tiến hoá thành Cửu Chuyển Tiên Thiên Linh Thể, đạt được công pháp thần cấp Nhân Hoàng Kim Thư, thành tựu Nhân Đạo chi lộ, đây có thể nói là một bước lên tận trời.
Loại sự tình này không phải không có mà phải nói là rất hay thường xuyên xảy ra, vô số truyền thừa của các đại năng sau khi chết đi bị lưu lạc ngoài tinh không bị một kẻ nào đó vô tình tìm được là chuyện có thường ngày như cơm bữa. Tên Diệp Thiện Nhân sau khi đạt được truyền thừa thì dốc lòng tu luyện, chỉ trong thời gian một vạn năm đã thành lập Đại Tần vương triều, đến hiện tại đã mở rộng đến cả Thần giới này rồi.
Lần này Bạch Trạch gọi cho hắn là muốn nhờ vả đưa Lăng Thiên đến Đại Tần tạm trú, tuy nói đến Thiên Yêu giới của nàng, Linh Sơn của Phật Tổ, Ngọc Hư Cung của Tam Thanh, Cửu U Giới của Ma chủ, thì nơi nào cũng có thể tùy tiện bóp nát nơi này, thế nhưng dụng ý thật sự của nàng là để Lăng Thiên đi ra ngoài xông xáo, gặp gỡ kết giao nhiều bằng hữu, gây thù chuốc oán cũng được luôn, như thế Lăng Thiên mới thật sự mạnh mẽ lên được.
Chỉ có điều nàng không biết phải mở miệng làm sao, nàng đối với tên này có mối hồi ức không hề tốt đẹp gì cho lắm.
Có gì mọi người vào đây góp ý, thảo luận nhé : Luận Truyện - Truyện sáng tác - Thiên Đế truyền thuyết - Huyền huyễn