Chương 30: Thần Liên Phát Huy
Sau khi quyết định lựa chọn thanh tàn kiếm này thì Lăng Thiên không ngần ngại gì mà cầm lấy nó, lí do hắn chọn thanh thứ ba vì hắn cảm nhận được một tia khí tức quen thuộc từ thanh kiếm, vừa cầm lên, cais cảm giác đó lại càng mạnh liệt làm hắn chắc chắn mình cùng thanh kiếm này có duyên, cảm giác cứ như hắn đã cùng thanh kiếm đồng hành này từ rất lâu rồi.
Bạch Trạch lúc này lên tiếng nói "Thanh tàn kiếm này quả thật có chút thần bí, mặc dù với cảnh giới của ta thế mà vẫn không cảm ứng được điều gì lạ thường, đệ nhất quyết định chọn nó sao?"
"Đúng vậy tỷ, không hiểu sao đệ cảm thấy sử dụng nó rất thoải mái, dù sao cũng còn sử dụng được mà."
Lăng Thiên nói rồi, dùng thanh kiếm này biểu diễn vài đường, kiếm khí sắc bén thế mà lại từ một thanh kiếm rỉ sét bay ra, làm tan nát một tản đá gần đó.
Bạch Trạch thấy vậy liền hiếu kì muốn lại gần nghiên cứu nhưng đã bị chặn lại "Thôi, thời gian không còn nhiều nữa đâu, chọn xong rồi thì mau đi thôi. Phân thân này của ta chỉ là tạm thời, không thể thi triển lâu được, mau lên."
Nguyên Thủy Thiên Tôn đợi từ nãy tới giờ đành lên tiếng, dù sao kẻ địch cũng không tầm thường, mà ông hiện tại chỉ có phân thân, không gấp sau được.
Lăng Thiên nghe thế liền bỏ thanh kiếm vào nhẫn trữ vật của mình, đây là một trong hai chiếc nhẫn mà cha mẹ đưa cho hắn, ngoại trừ công dụng tham ngộ ra còn có không gian chứa đồ ở trong đó nữa.
Luyến tiếc tạm biệt Bạch Trạch cùng Diệp Thiện Nhân, rồi bước vào cảnh cổng không gian.
Khung cảnh xung quanh lập tức thay đổi, Lăng Thiên chỉ thấy hiện tại hắn đang đứng trên một đoá sen trắng to lớn, bên cạnh chính là Nguyên Thủy Thiên Tôn.
"Lăng Thiên, tiếp sau đây ta sẽ đưa con đến với thế giới kia, đó là một thế giới khá đặt biệt, khoa học kĩ thuật cực kì phát triển, đến mức độ cao siêu, có thể con sẽ có hứng thú.
Hiện tại tuy con đã đạt tới hậu kỳ đỉnh phong của cảnh giới Đế Thần Tổ, nhưng đối với chư giới rộng lớn vẫn chỉ là một kẻ yếu ớt mà thôi, chỉ khi nào con đạt được tới ít nhất là Thánh Nhân cảnh thì mới coi như là có thực lực để bảo vệ mình." Nguyên Thủy Thiên Tôn nhắc nhở Lăng Thiên.
"Thưa sư tôn, cảnh giới Thánh Nhân là như thế nào?" Lăng Thiên tò mò hỏi, tuy nói hắn đạt được cảnh giới Đế Thần Tổ, nhưng vẫn còn rất nhiều chuyện hắn còn chưa biết được.
"Ừm, nếu nói Đế Thần Tổ cảnh là cảnh giới mà những người tu hành chúng ta tham ngộ Tam Thiên đại đạo, định ra còn đường tương lai của mình, thì trên nó nữa chính là Thánh Nhân, thế nhưng cảnh giới này lại phân thành bốn tầng nhỏ bao gồm "Nhập Thánh, Hiển Thánh, Bán Thánh, và Thánh Nhân".
Thánh Nhân ở đây chính là chỉ những người đã chứng được Đạo quả, dùng đạo của mình để có thể cùng đứng cùng ngồi với Thiên Đạo, được thiên địa ban cho công đức chi lực. Độ khó khó mà tưởng tượng được, con chỉ cần biết, ngoài đại cảnh giới Thánh Nhân bốn cái đại cảnh giới khác nữa, con đường tu tiên này, còn vô số chông gai."
Nguyên Thủy Thiên Tôn không giải thích hết cho Lăng Thiên hiểu nhưng hắn biết đây là tốt cho hắn, tránh hắn lại mơ mông hão huyền, để tự bản thân đi cảm ngộ thì tốt hơn.
Tất cả mọi người có lẽ đều quên một sự thật đó chính là Lăng Thiên lúc này mới chỉ có tám tuổi mà thôi, một đứa trẻ tám tuổi, dù có thông minh đến đâu cũng là chưa trải sự đời, kinh nghiệm phải nói là một chút cũng không có, vì vậy hắn cũng chưa có ý định đột phá, hơn nữa, tu sĩ cảnh giới này tuổi thọ đã có khoảng mấy trăm vạn năm, còn dư chán.
Lăng Thiên hắn là một đứa trẻ cực kì yêu nghiệt, không nói đến cảnh giới, chỉ nói đến lượng kiến thức hắn có được trong bảy năm ở chung với Bạch Trạch cùng với tự bản thân tìm hiểu thì ít ai sánh bằng rồi, cái hắn thiếu chỉ là kinh nghiệm, kinh nghiệm và kinh nghiệm mà thôi, giống như học sinh đi thực hành vậy, chưa thử sẽ không biết nó như thế nào.
"Thưa sư tôn, vậy khi chúng ta đến thế giới đó rồi, tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?" Lăng Thiên tò mò hỏi.
"Sau khi đưa con đến đó xong, ta sẽ phong ấn thế giới đó lại, làm cho các cường giả khác không thể tiến vào, đợi tới lúc thực lực con đủ mạnh để có thể tự phá vỡ phong ấn thì con cũng có thể bảo vệ mình rồi." Nguyên Thủy Thiên Tôn trả lời.
Ngay lúc Lăng Thiên muốn thỉnh giáo ông ấy một vài vấn đề trong tu luyện thì cả không gian đột nhiên chấn động!!!
"Ầm ầm" Từ phía trước mắt của hai người xuất hiện năm, sáu bóng dáng khác nhau, khoát một cái áo choàng màu đen, chỉ để lộ ra một đôi mặt cực kì lạnh lẽo cùng sát khí phô thiên cái địa.
Chưa để Lăng Thiên kịp phản ứng thì đã thấy một trong sáu tên áo đen đã tấn công trước, một luồng hàn ý bức người toả ra, đến cả Lăng Thiên cũng phải run rẩy, từ bàn tay của đến áo đen đó phóng ra một mũi tên bằng băng cực lớn, hướng thẳng về phía hắn.
Nguyên Thủy Thiên Tôn hừ lạnh một tiếng "Các ngươi coi lão phu là người vô hình hay sao!"
Ông phất ống tay áo một cái, mũi tên liền biến mất, Lăng Thiên biết chiêu này, gọi là Tụ Lý Càn Khôn, một trong những tuyệt học tiêu biểu của Ngọc Hư cung, một cái ống tay áo nhưng lại chứa đựng được cả Càn Khôn.
"Ha ha, nếu là bản tôn ngươi xuất hiện, chúng ta tuyệt đối sẽ không dám đến đây, nhưng hiện tại ngươi chỉ là một phân thân mà thôi, còn chưa có t.ư cách nói chuyện." Tên áo bào đen đứng giữa lên tiếng nói, cũng tự cởi áo choàng của mình ra.
Dưới lớp áo choàng là một lão già khoảng sáu, bảy chục tuổi, nếu người bình thường nhìn vào tuyệt đối sẽ nghĩ đây là một ông lão cực kì vô hại, thế nhưng...
"Sáu cường giả cấp Thánh của Sinh Vật Hư Vô, các ngươi thật đúng là chịu bỏ vốn a." Nguyên Thủy Thiên Tôn lạnh nhạt nói.
Sáu tên áo bào đen chính là cường giả của chủng tộc Sinh Vật Hư Vô, mục đích của chúng lần này không ai khác chính là Lăng Thiên.
"Nguyên Thủy Thiên Tôn, chúng ta nể mặt mới gọi ngươi một tiếng Thiên Tôn, có phải ngươi cũng nên nể mặt lại mà đưa tên nhóc đó cho chúng ta không." Tên bào áo đen ở cuối cùng bên trái chỉ chỉ về phía Lăng Thiên.
Nguyên Thủy Thiên Tôn cười lạnh một tiếng "Các ngươi nghĩ sao?"
Nói rồi ông không đợi bọn chúng phản ứng liền đẩy Lăng Thiên ở phía sau ra xa, cùng lúc đó mở một cánh cổng không gian ngay bên cạnh.
"Bây giờ ta sẽ đưa con đến thế giới đó ngay lập tức, sáu tên khốn này đều là chân thân, phân thân của ta không có cách nào giải quyết, nếu con có bất cứ vấn đề gì hãy lật 'Sáng Tạo Quyết' ra xem, nó đã được ta tăng thêm một vài trang đặc biệt, đến lúc đó con sẽ thấy, giờ hay mau đi đi!"
Trong đầu Lăng Thiên bỗng vang lên âm thanh của Nguyên Thủy Thiên Tôn, không đợi Lăng Thiên kịp phản ứng thì đã sắp rơi vào thông đạo không gian.
"Muốn đi, không có dễ như vậy!"
Tên áo bào đen thấp nhất trong đám người lên tiếng, một đoàn hắc diễm từ trên người tên áo đen này phóng ra bắn thẳng tới chỗ Lăng Thiên.
Nguyên Thủy Thiên Tôn đang bị năm tên còn lại cầm chân nên không thể trợ giúp, nhưng ông vẫn rất bình tĩnh, mắt thấy ngọn lửa sắp đụng vào Lăng Thiên thì từ trên người hắn đột nhiên nhảy ra một bông sen, không đâu khác chính là đoá "Thánh Tịnh Thần Liên" mà Nguyên Thủy Thiên Tôn tặng hắn khi trước.
Đoá sen nhảy ra chặn đứng lại ngọn lửa, dù cho là bị bao phủ hoàn toàn thì đoá sen vẫn hư hao mảy may, thế mà còn có xu hướng dập tắt ngọn lửa.
"Hỗn Độn Thanh Liên" Tên áo đen thấp lùn hít sâu kinh hãi.
"Thì ra sư tôn đã dự liệu tất cả, nhưng Hỗn Độn Thanh Liên là cái gì, không phải Thánh Tịnh Thần Liên sao?" Đây là suy nghĩ cuối cùng của Lăng Thiên trước khi rơi vào thông đạo không gian
Sau khi quyết định lựa chọn thanh tàn kiếm này thì Lăng Thiên không ngần ngại gì mà cầm lấy nó, lí do hắn chọn thanh thứ ba vì hắn cảm nhận được một tia khí tức quen thuộc từ thanh kiếm, vừa cầm lên, cais cảm giác đó lại càng mạnh liệt làm hắn chắc chắn mình cùng thanh kiếm này có duyên, cảm giác cứ như hắn đã cùng thanh kiếm đồng hành này từ rất lâu rồi.
Bạch Trạch lúc này lên tiếng nói "Thanh tàn kiếm này quả thật có chút thần bí, mặc dù với cảnh giới của ta thế mà vẫn không cảm ứng được điều gì lạ thường, đệ nhất quyết định chọn nó sao?"
"Đúng vậy tỷ, không hiểu sao đệ cảm thấy sử dụng nó rất thoải mái, dù sao cũng còn sử dụng được mà."
Lăng Thiên nói rồi, dùng thanh kiếm này biểu diễn vài đường, kiếm khí sắc bén thế mà lại từ một thanh kiếm rỉ sét bay ra, làm tan nát một tản đá gần đó.
Bạch Trạch thấy vậy liền hiếu kì muốn lại gần nghiên cứu nhưng đã bị chặn lại "Thôi, thời gian không còn nhiều nữa đâu, chọn xong rồi thì mau đi thôi. Phân thân này của ta chỉ là tạm thời, không thể thi triển lâu được, mau lên."
Nguyên Thủy Thiên Tôn đợi từ nãy tới giờ đành lên tiếng, dù sao kẻ địch cũng không tầm thường, mà ông hiện tại chỉ có phân thân, không gấp sau được.
Lăng Thiên nghe thế liền bỏ thanh kiếm vào nhẫn trữ vật của mình, đây là một trong hai chiếc nhẫn mà cha mẹ đưa cho hắn, ngoại trừ công dụng tham ngộ ra còn có không gian chứa đồ ở trong đó nữa.
Luyến tiếc tạm biệt Bạch Trạch cùng Diệp Thiện Nhân, rồi bước vào cảnh cổng không gian.
Khung cảnh xung quanh lập tức thay đổi, Lăng Thiên chỉ thấy hiện tại hắn đang đứng trên một đoá sen trắng to lớn, bên cạnh chính là Nguyên Thủy Thiên Tôn.
"Lăng Thiên, tiếp sau đây ta sẽ đưa con đến với thế giới kia, đó là một thế giới khá đặt biệt, khoa học kĩ thuật cực kì phát triển, đến mức độ cao siêu, có thể con sẽ có hứng thú.
Hiện tại tuy con đã đạt tới hậu kỳ đỉnh phong của cảnh giới Đế Thần Tổ, nhưng đối với chư giới rộng lớn vẫn chỉ là một kẻ yếu ớt mà thôi, chỉ khi nào con đạt được tới ít nhất là Thánh Nhân cảnh thì mới coi như là có thực lực để bảo vệ mình." Nguyên Thủy Thiên Tôn nhắc nhở Lăng Thiên.
"Thưa sư tôn, cảnh giới Thánh Nhân là như thế nào?" Lăng Thiên tò mò hỏi, tuy nói hắn đạt được cảnh giới Đế Thần Tổ, nhưng vẫn còn rất nhiều chuyện hắn còn chưa biết được.
"Ừm, nếu nói Đế Thần Tổ cảnh là cảnh giới mà những người tu hành chúng ta tham ngộ Tam Thiên đại đạo, định ra còn đường tương lai của mình, thì trên nó nữa chính là Thánh Nhân, thế nhưng cảnh giới này lại phân thành bốn tầng nhỏ bao gồm "Nhập Thánh, Hiển Thánh, Bán Thánh, và Thánh Nhân".
Thánh Nhân ở đây chính là chỉ những người đã chứng được Đạo quả, dùng đạo của mình để có thể cùng đứng cùng ngồi với Thiên Đạo, được thiên địa ban cho công đức chi lực. Độ khó khó mà tưởng tượng được, con chỉ cần biết, ngoài đại cảnh giới Thánh Nhân bốn cái đại cảnh giới khác nữa, con đường tu tiên này, còn vô số chông gai."
Nguyên Thủy Thiên Tôn không giải thích hết cho Lăng Thiên hiểu nhưng hắn biết đây là tốt cho hắn, tránh hắn lại mơ mông hão huyền, để tự bản thân đi cảm ngộ thì tốt hơn.
Tất cả mọi người có lẽ đều quên một sự thật đó chính là Lăng Thiên lúc này mới chỉ có tám tuổi mà thôi, một đứa trẻ tám tuổi, dù có thông minh đến đâu cũng là chưa trải sự đời, kinh nghiệm phải nói là một chút cũng không có, vì vậy hắn cũng chưa có ý định đột phá, hơn nữa, tu sĩ cảnh giới này tuổi thọ đã có khoảng mấy trăm vạn năm, còn dư chán.
Lăng Thiên hắn là một đứa trẻ cực kì yêu nghiệt, không nói đến cảnh giới, chỉ nói đến lượng kiến thức hắn có được trong bảy năm ở chung với Bạch Trạch cùng với tự bản thân tìm hiểu thì ít ai sánh bằng rồi, cái hắn thiếu chỉ là kinh nghiệm, kinh nghiệm và kinh nghiệm mà thôi, giống như học sinh đi thực hành vậy, chưa thử sẽ không biết nó như thế nào.
"Thưa sư tôn, vậy khi chúng ta đến thế giới đó rồi, tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?" Lăng Thiên tò mò hỏi.
"Sau khi đưa con đến đó xong, ta sẽ phong ấn thế giới đó lại, làm cho các cường giả khác không thể tiến vào, đợi tới lúc thực lực con đủ mạnh để có thể tự phá vỡ phong ấn thì con cũng có thể bảo vệ mình rồi." Nguyên Thủy Thiên Tôn trả lời.
Ngay lúc Lăng Thiên muốn thỉnh giáo ông ấy một vài vấn đề trong tu luyện thì cả không gian đột nhiên chấn động!!!
"Ầm ầm" Từ phía trước mắt của hai người xuất hiện năm, sáu bóng dáng khác nhau, khoát một cái áo choàng màu đen, chỉ để lộ ra một đôi mặt cực kì lạnh lẽo cùng sát khí phô thiên cái địa.
Chưa để Lăng Thiên kịp phản ứng thì đã thấy một trong sáu tên áo đen đã tấn công trước, một luồng hàn ý bức người toả ra, đến cả Lăng Thiên cũng phải run rẩy, từ bàn tay của đến áo đen đó phóng ra một mũi tên bằng băng cực lớn, hướng thẳng về phía hắn.
Nguyên Thủy Thiên Tôn hừ lạnh một tiếng "Các ngươi coi lão phu là người vô hình hay sao!"
Ông phất ống tay áo một cái, mũi tên liền biến mất, Lăng Thiên biết chiêu này, gọi là Tụ Lý Càn Khôn, một trong những tuyệt học tiêu biểu của Ngọc Hư cung, một cái ống tay áo nhưng lại chứa đựng được cả Càn Khôn.
"Ha ha, nếu là bản tôn ngươi xuất hiện, chúng ta tuyệt đối sẽ không dám đến đây, nhưng hiện tại ngươi chỉ là một phân thân mà thôi, còn chưa có t.ư cách nói chuyện." Tên áo bào đen đứng giữa lên tiếng nói, cũng tự cởi áo choàng của mình ra.
Dưới lớp áo choàng là một lão già khoảng sáu, bảy chục tuổi, nếu người bình thường nhìn vào tuyệt đối sẽ nghĩ đây là một ông lão cực kì vô hại, thế nhưng...
"Sáu cường giả cấp Thánh của Sinh Vật Hư Vô, các ngươi thật đúng là chịu bỏ vốn a." Nguyên Thủy Thiên Tôn lạnh nhạt nói.
Sáu tên áo bào đen chính là cường giả của chủng tộc Sinh Vật Hư Vô, mục đích của chúng lần này không ai khác chính là Lăng Thiên.
"Nguyên Thủy Thiên Tôn, chúng ta nể mặt mới gọi ngươi một tiếng Thiên Tôn, có phải ngươi cũng nên nể mặt lại mà đưa tên nhóc đó cho chúng ta không." Tên bào áo đen ở cuối cùng bên trái chỉ chỉ về phía Lăng Thiên.
Nguyên Thủy Thiên Tôn cười lạnh một tiếng "Các ngươi nghĩ sao?"
Nói rồi ông không đợi bọn chúng phản ứng liền đẩy Lăng Thiên ở phía sau ra xa, cùng lúc đó mở một cánh cổng không gian ngay bên cạnh.
"Bây giờ ta sẽ đưa con đến thế giới đó ngay lập tức, sáu tên khốn này đều là chân thân, phân thân của ta không có cách nào giải quyết, nếu con có bất cứ vấn đề gì hãy lật 'Sáng Tạo Quyết' ra xem, nó đã được ta tăng thêm một vài trang đặc biệt, đến lúc đó con sẽ thấy, giờ hay mau đi đi!"
Trong đầu Lăng Thiên bỗng vang lên âm thanh của Nguyên Thủy Thiên Tôn, không đợi Lăng Thiên kịp phản ứng thì đã sắp rơi vào thông đạo không gian.
"Muốn đi, không có dễ như vậy!"
Tên áo bào đen thấp nhất trong đám người lên tiếng, một đoàn hắc diễm từ trên người tên áo đen này phóng ra bắn thẳng tới chỗ Lăng Thiên.
Nguyên Thủy Thiên Tôn đang bị năm tên còn lại cầm chân nên không thể trợ giúp, nhưng ông vẫn rất bình tĩnh, mắt thấy ngọn lửa sắp đụng vào Lăng Thiên thì từ trên người hắn đột nhiên nhảy ra một bông sen, không đâu khác chính là đoá "Thánh Tịnh Thần Liên" mà Nguyên Thủy Thiên Tôn tặng hắn khi trước.
Đoá sen nhảy ra chặn đứng lại ngọn lửa, dù cho là bị bao phủ hoàn toàn thì đoá sen vẫn hư hao mảy may, thế mà còn có xu hướng dập tắt ngọn lửa.
"Hỗn Độn Thanh Liên" Tên áo đen thấp lùn hít sâu kinh hãi.
"Thì ra sư tôn đã dự liệu tất cả, nhưng Hỗn Độn Thanh Liên là cái gì, không phải Thánh Tịnh Thần Liên sao?" Đây là suy nghĩ cuối cùng của Lăng Thiên trước khi rơi vào thông đạo không gian
Có gì mọi người vào đây góp ý, thảo luận nhé : Luận Truyện - Truyện sáng tác - Thiên Đế truyền thuyết - Huyền huyễn