[ĐK Dịch] Phàm Nhân Tiên Giới Thiên - Vong Ngữ (lầu 3)

Lạc Đinh Đang

Phi Thăng kiếp
Chương 916: Sợ bóng sợ gió một hồi

Thời gian dần dần trôi qua, trong nháy mắt đã qua gần nửa ngày, sắc trời dần dần tối.

Đại quân Khôi Thành không hề đi tiếp, cũng không lui lại, cứ như vậy dừng ở phía xa, đông nghịt một mảnh.

"Đám người Khôi Thành kia làm cái quỷ gì vậy, đánh thì không đánh, lui cũng không lui, chẳng lẽ muốn thi triển quỷ kế gì?" Trên tường thành Huyền Thành, nam tử mũi ưng nói.

Bộ dáng mấy tên thống lĩnh xung quanh Ách Quái châu đầu ghé tai một hồi, hiển nhiên trong lòng cũng nghi hoặc, sôi nổi mở miệng suy đoán mưu đồ của Khôi Thành.

Ách Quái vẫn đứng nơi đó, không nói một lời, đôi mắt hơi chớp động, không biết suy nghĩ cái gì.

"Thành chủ, phải chăng chúng ta..." Mọi người suy đoán thật lâu cũng không có đầu mối gì, Ách Quái lại vẫn không nói một lời, nam tử mũi ưng không nhịn được hỏi.

"Địch không động, ta không động, không cần nóng vội. Các ngươi tăng thêm nhân thủ tuần tra tại mấy phương vị khác, phòng ngừa tập kích bất ngờ, đồng thời phái ra trinh sát điều tra rõ xem lần này Khôi Thành đã đến bao nhiêu người..." Ách Quái phất tay cắt ngang lời nam tử mũi ưng, phân phó nói.

Theo từng chỉ lệnh Ách Quái phát ra, từng người xung quanh lĩnh mệnh rời đi, rất nhanh chỉ còn lại nam tử mũi ưng ở lại chỗ này.

"Thành chủ, sao không triệu tập người bốn thành khác tới đây cùng ngăn địch? Tuy số người bốn thành tới không nhiều nhưng đều là tinh anh, chiến lực bất phàm." Nam tử mũi ưng nhỏ giọng dò hỏi.

"Lúc này này chiến cuộc chưa rõ, tạm thời không cần điều động lực lượng của bọn họ." Ách Quái lắc đầu.

Trong mắt nam tử mũi ưng hiện lên một tia nghi hoặc, sau cũng không nói gì thêm.

"Ta có một số việc muốn đi xử lý, Thiệu Ưng, nơi này giao cho ngươi. Nếu bên Khôi Thành có bất kỳ dị động nào, ngươi biết nên làm gì, không cần xin chỉ thị từ ta." Ách Quái nhìn một cái về hướng đại quân Khôi Thành phía xa, mở miệng nói.

Thiệu Ưng nghe vậy vẻ mặt khẽ giật mình, đang muốn hỏi, Ách Quái đã quay người rời đi, thân ảnh nhoáng một cái biến mất.

Thiệu Ưng bất đắc dĩ ngây người một cái, sau đó đành phải quay người truyền lệnh của Ách Quái.

Bóng đêm rất nhanh trùm xuống, trận địa hai bên Huyền Thành và đại quân Khôi Thành đã sẵn sàng đón địch, nhưng đều không phát động công kích, cứ như vậy duy trì cục diện hai bên giằng co quỷ dị.

Ánh trăng như nước, dịu dàng chiếu lên nơi hoang dã cạnh Huyền Thành.

Trên một ngọn núi thấp cách Huyền Thành hơn ngàn dặm, một nữ tử quần trắng lẳng lặng đứng thẳng, đang ngẩng đầu nhìn trăng tròn trên trời, trong miệng nhẹ giọng ngâm nga bài hát dao.

Trên mặt nàng ấy đeo một chiếc mạng che mặt màu đen, không nhìn ra dung nhan, nhưng dáng người uyển chuyển tản mát ra một cỗ cảm giác yêu mị không cách nào nói rõ, đồng thời cho người ta một loại cảm giác ngây thơ chất phác thanh thuần.

Hai loại khí chất hoàn toàn trái nhau đan vào cùng một chỗ, khiến người ta chỉ theo một chút đã, tâm thần đã muốn lâm vào trong đó.

“‘Huyền nữ quyến rũ' của Sa Tâm đạo hữu tiến nhanh, thật đáng mừng. Nhưng ở cạnh Huyền Thành ta đạo hữu lại dám rời khỏi đại quân, một mình tới đây, lá gan cũng không nhỏ." Một thanh âm lạnh lùng truyền đến, hư không ngoài mười trượng nữ tử quần trắng lóe lên, một bóng người màu đen lăng không hiện ra, đúng là Ách Quái.

"Nếu Ách đạo hữu muốn động thủ, mời tự nhiên." Sa Tâm chậm rãi xoay người lại, dùng một loại ngữ khí lười biếng nói.

Khí chất thanh thuần trên người nàng đột nhiên biến mất, một cỗ lực lượng mị hoặc phô thiên cái địa tản ra từ trên người nàng, ánh trăng và gió đêm xung quanh dường như cũng trở nên mềm mại hơn nhiều.

"Hừ!" Đồng tử Ách Quái hơi co lại, hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không động thủ.

"Ta biết mà, Ách đạo hữu phân rõ đúng sai, nào có chuyện không phân tốt xấu ra tay với một nữ tử yếu ớt." Sa Tâm cười cười một chút, nói.

"Đừng có tán gẫu, ban ngày ngươi truyền âm hẹn ta ra đây, có mục đích gì nói mau đi. Nếu muốn tiếp tục khơi mào đại chiến hai thành, Ách mỗ tiếp là được." Ách Quái thoáng như không thấy sự yêu mị của Sa Tâm, lạnh lùng nói.

"Ách đạo hữu hiểu lầm, lần này thiếp thân đến đây thực sự không phải muốn khơi mào cuộc chiến hai thành, mà là có chuyện quan trọng khác muốn thương lượng với Ách đạo hữu." Sa Tâm cười một tiếng yếu ớt, nói.

Trong lúc nói chuyện, khí tức trên người nàng lại đột nhiên biến đổi, tất cả cảm giác mị hoặc đều biến mất, trong nháy mắt dáng người uyển chuyển câu hồn đoạt phách cũng mất đi toàn bộ sự ý vị. Cả người nàng như biến thành một nữ tử bình thường không chút thu hút.

"Thương lượng chuyện quan trọng?" Trong lòng Ách Quái lần nữa run lên, nhíu mày hỏi.

"Nghiêm túc mà nói, là muốn mời Ách Quái đạo hữu cùng làm một đại sự." Lông mày Sa Tâm khẽ cong, cười nói.

"Sa Tâm đạo hữu, có lời gì cứ nói thẳng đi, không cần quanh co lòng vòng như vậy." Trong mắt Ách Quái mơ hồ hiện lên một tia dị sắc, nhàn nhạt nói.

"Ách đạo hữu cần gì phải giả bộ hồ đồ, những năm gần đây hai người chúng ta chỉ tâm tâm niệm niệm có chỗ đó mà thôi... Mà nơi cổng vào kia, Khôi Thành chúng ta cũng đã tìm được, Huyền Thành đừng nên ăn mảnh thì hơn." Sa Tâm chỉnh lại mái tóc rủ xuống thái dương, lạnh nhạt nói.

Ách Quái nghe vậy, sắc mặt cứng đờ, thần sắc lần đầu xuất hiện biến hóa, trong mắt ẩn hiện vẻ sắc bén.

"Ách đạo hữu cần gì phải dùng loại ánh mắt này nhìn thiếp thân, vị trí cổng vào kia thực sự không phải là cố ý theo dõi các hạ mà tìm được, là Khôi Thành ta tiêu phí vô số tâm t.ư và nhân lực, thăm dò phát hiện ra từng chút một, tuyệt đối là quang minh chính đại." Sa Tâm thoải mái nói.

"Có thật là vậy không, trong lòng Sa đạo hữu hiểu rõ. Nhưng ngươi vừa nói ăn mảnh là ý gì, nếu Sa đạo hữu cũng phát hiện cổng vào, chắc hẳn sớm đã biết tình huống bên trong. Chỗ đó hung hiểm như thế, trong thời gian ngắn Ách mỗ cũng không có ý định tiến vào.” Ách Quái hừ một tiếng, lập tức bình tĩnh nói.

"Ách đạo hữu đây là ức hiếp thiếp thân là loại đàn bà con gái, kiến thức nông cạn sao? Mặc dù gần đây ta mới phát hiện cổng vào kia, nhưng cũng nhận ra rất nhiều rãnh trời nguy hiểm đang dần dần yếu bớt. Chắc hẳn thiên hiểm đó có chu kỳ biến hóa, hiện giờ đang là thời kì yếu nhất. Mà lần này Huyền Thành các ngươi cử hành hội võ năm thành lại đưa ra trọng thưởng như vậy, chẳng lẽ không phải vì tuyển chọn nhân tài hữu dụng tiến vào chỗ đó trước à." Sa Tâm cười cười, trong mắt đẹp lại mơ hồ nổi lên một tia vũ mị.

Ách Quái nghe vậy, sắc mặt thay đổi gì nhưng trong mắt không khỏi hiện lên một tia lãnh ý.

"Ách đạo hữu, mặc dù chỗ cổng vào thiên hiểm đang suy yếu, nhưng uy lực của thiên hiểm vẫn không phải thứ nhân lực chúng ta có thể chống lại. Khôi Thành ta tự nghĩ vô lực tiến vào trong đó, mà chỉ dựa vào một lực lượng một thành của Huyền Thành các ngươi, hy vọng cũng gần như mong manh. Kế sách hiện nay, chỉ có hai bên chúng ta hợp tác mới có một tia khả năng. Vì vậy thiếp thân mới không ngại cực khổ, đến đây trao đổi việc này với đạo hữu, mong Ách đạo hữu có thể đưa ra một quyết định sáng suốt." Sa Tâm chợt chuyển đề tài, khuyên.

"Nếu ta không đáp ứng thì sao." Ánh mắt Ách Quái chớp động, từng chữ từng câu nói.

"Vậy thiếp thân cũng không có cách nào, đành phải bắt đầu tiến công Huyền Thành từ hôm nay, thẳng đến khi thời kỳ cổng vào thiên hiểm yếu xuống qua đi. Ai cũng đừng mong vào." Sa Tâm cười nhạt một tiếng, nói.

Trong mắt Ách Quái hiện lên sự tàn khốc, một cỗ uy áp băng hàn đáng sợ theo đó bỗng bộc phát từ người, phô thiên cái địa đè éo về phía Sa Tâm.

Hư không hơn mười dặm run rẩy ông ông, mặt đất cũng rung động ù ù, từng cỗ phong bạo lấy Ách Quái làm trung tâm, đánh về phía bốn phương tám hướng, khiến thiên địa biến sắc.

Ánh mắt Sa Tâm yên tĩnh, lẳng lặng đứng trong đó, không bị uy áp của Ách Quái ảnh hưởng chút nào.

Bất kể phong bạo xung quanh nào đụng tới thân thể kia lập tức tách ra, đến góc áo của Sa Tâm cũng không động đậy chút nào.

Ách Quái hít sâu một hơi, khí tức trên thân như thủy triều rút đi, phong bạo xung quanh từ từ lặng xuống.

"Sa đạo hữu muốn hợp tác thế nào?" Ách Quái im lặng chốc lát, mở miệng hỏi.

Sa Tâm nghe vậy, đôi mắt đẹp khẽ cong, khóe miệng hiện lên tia cười.

...

Thời gian một đêm trôi qua rất nhanh.

Vượt ngoài dự đoán của tất cả mọi người, đại quân Khôi Thành đối chọi cả đêm cũng không tiến công, ngược lại bắt đầu rút lui.

Cũng không lâu lắm, đại quân Khôi Thành liền biến mất vô tung, không để lại bất kỳ dấu vết nào. Mà quân coi giữ trong ngoài Huyền Thành cũng theo lệnh Ách Quái hành quân lặng lẽ.

Một hồi đại chiến cứ như vậy tan thành mây khói.

Dân chúng trong Huyền Thành, còn có những người đến từ bên ngoài như Hàn Lập ngoài sự kinh ngạc, còn có nhẹ thở phào.

Dù sao nếu không bất đắc dĩ, không ai muốn phát động một hồi chiến tranh với cường địch.

Mấy ngày sau.

Trong biệt uyển, Hàn Lập ngồi khoanh chân tĩnh tọa trong nhà mình, tinh quang lượn lờ trên thân màu trắng. Hắn vận chuyển “Thiên Sát Trấn Ngục Công”, luyện hóa lực lượng của viên thú hạch Thiên cấp.

Bên trong thú hạch Thiên cấp ẩn chứa lực lượng tinh thần cực kỳ khổng lồ, dù hắn có Chưởng Thiên bình tương trợ, nhưng luyện hóa nhiều ngày vẫn không thể hấp thu toàn bộ.

Một chỗ Huyền khiếu mới tinh trên người hắn hiện lên tinh quang chớp động, mơ hồ có dấu hiệu mở ra, nhưng vẫn chưa mở.

Hàn Lập mở to mắt, thần sắc cũng không có vẻ gì thất vọng, đứng dậy đi tới trước cửa sổ, nhìn về phía bên ngoài phủ Thành chủ.

Lúc này cách trận đại chiến hết sức căng thẳng kia, đã qua năm, sáu ngày.

Sau khi đại quân Khôi Thành biến mất ngoài thành thì không hề xuất hiện lại, tựa như thật sự rút đi.

Nhưng mặc dù Khôi Thành lui, nhưng Ách Quái thành chủ không có ý tiếp tục mở hội võ năm thành. Những này qua người bốn thành khác cũng luôn ở lại biệt uyển, không phải ra ngoài đi đi lại lại.

Nhưng sáng sớm hôm nay, Ách Quái chợt triệu kiến bốn Thành chủ như Thần Dương, không biết vì sao.

Nhưng vào lúc này, một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ bên ngoài, đuôi lông mày Hàn Lập khẽ động, kéo mở cửa phòng, là một gã người hầu Thanh Dương Thành.

Người nọ thấy Hàn Lập đột nhiên đi ra, kinh ngạc một chút, lập tức cung kính hành lễ nói: "Lệ tiền bối, Thành chủ mời ngài qua."

"Đã biết." Hàn Lập nhẹ gật đầu, lại nhìn một cái về phía phủ Thành chủ, sau đó cất bước đi tới chỗ ở của Thần Dương.

Sau một lát, hắn đi vào nơi ở của Thần Dương, nhưng đại môn nơi này đóng chặt.

Hàn Lập nhíu mày, đang muốn đưa tay gõ cửa, đại môn chợt tự mở ra, lộ ra một khe hở.

"Lệ đạo hữu, vào đi." Thanh âm Thần Dương truyền ra từ bên trong.

Trong lòng Hàn Lập khẽ động, cất bước đi vào.

Đại môn sau lưng "Cạch" một tiếng, tự động đóng vào, đồng thời trên cửa đá hiện lên tầng một bạch quang ngăn cách hoàn toàn với bên ngoài.

Trong lòng Hàn Lập lại khẽ động, nhìn vào trong phòng. Lúc này trong phòng ngoại trừ Thần Dương, còn có hai người khác, là Cốt Thiên Tầm và Hiên Viên Hành. Giải Đạo Nhân vẫn là mặt không biểu tình, lẳng lặng đứng sau lưng Thần Dương.

Trong lòng Hàn Lập kinh ngạc, hắn vốn tưởng rằng Thần Dương gọi hắn tới đây, là nói rõ cho những người bọn hắn biết tình huống lúc này của Huyền Thành, chưa từng nghĩ chỉ gọi ba người bọn hắn tới, không biết là dụng ý gì?
 

Đậu Đỏ

Phàm Nhân
Ngọc
13.248,03
Tu vi
0,00
"Lệ đạo hữu mời ngồi, chỉ còn đợi mình ngươi thôi." Thần Dương mỉm cười nói với Hàn Lập, vẻ mặt mơ hồ có chút hưng phấn.

Hàn Lập đem nét mặt Thần Dương để ở trong mắt, không để lại dấu vết lườm Giải Đạo Nhân một chút, tìm một chỗ ngồi xuống bên cạnh hai người Cốt Thiên Tầm.

"Hôm nay gọi các ngươi tới đây, chính là có đại cơ duyên cùng bàn bạc với ba vị." Thần Dương đi thẳng vào vấn đề nói ra.

"Cơ duyên?" ba người Hàn Lập đều khẽ giật mình.

"Việc này đối với ba vị mà nói, có thể có chút đường đột. Chuyện thế này, hôm nay ở sâu trong Tích Lân Không Cảnh có hiện thế ra một chỗ Bí Cảnh, bên trong Bí Cảnh có vô số trân bảo, chính là đại cơ duyên hiếm có trăm vạn năm mới thấy một lần, Ách Quái thành chủ quyết định dừng năm thành hội võ lại, dẫn theo mười sáu người mạnh mẽ tiến vào, cùng nhau tìm kiếm thăm dò nơi này." Thần Dương vừa cười vừa nói.

Hàn Lập nghe vậy, nhíu mày.

Những lời này quả thực rất bất ngờ, đang yên đang lành, tự dưng xuất hiện một cái Bí Cảnh?

"Thành chủ, chuyện này là thật?" Chỉ có điều trên mặt Cốt Thiên Tầm và Hiên Viên Hành đứng bên cạnh lại mơ hồ biểu lộ ra vẻ kích động, hỏi.

"Đương nhiên tất cả đều là thật." Thần Dương cười nói.

"Thành chủ, có thể nói rõ hơn một chút không?" Hàn Lập suy nghĩ một chút, hỏi.

"Lệ đạo hữu đến Tích Lân Không Cảnh chưa lâu, không hiểu về nơi này nhiều. Bên trong Tích Lân Không Cảnh vô cùng thần bí, mặc dù Huyền thành chúng ta đã ở nơi này vô số năm tháng, nhưng cũng không thể dò xét rõ ràng nơi này, hiểu biết về nó phi thường có hạn. Ở sâu trong Tích Lân Không Cảnh hư không biến ảo, cất dấu rất nhiều bí mật, còn có vô số thiên tài địa bảo, bên trong Huyền thành chúng ta lưu thông những cái đỉnh cấp trân bảo kia, ví dụ như phần thưởng hội võ lần này, Thiên Lân Vẫn Tinh, Lưu Diễm Huyết Vân những vật này, thật ra đều là từ nơi ấy có được. Bí Cảnh lần này hiện thế, chính là cái lớn nhất trong gần trăm vạn năm, cơ duyên thực sự hiếm có." Thần Dương giải thích nói.

Hàn Lập nghe nói nói thế, trong lòng thình thịch khẽ động, nhưng trên mặt vẫn duy trì vẻ bình tĩnh.

Cốt Thiên Tầm và Hiên Viên Hành nghe vậy, vẻ kích động trên mặt càng đậm.

"A, nói như vậy, quả đúng là một chỗ bảo địa, chỉ có điều có nhiều thiên tài địa bảo như vậy, bên trong chắc hẳn cũng vô cùng nguy hiểm a?" Hàn Lập suy nghĩ một chút sau đó hỏi.

"Đương nhiên, bên trong Bí Cảnh bực này có đầy rẫy các loại nguy hiểm chưa biết, lợi ích và nguy hiểm luôn cùng tồn tại. Bởi vậy muốn ba vị suy nghĩ kỹ càng, nếu không muốn đi, thì không cần miễn cưỡng." Thần Dương gật gật đầu, còn nói thêm.

Ba người nghe nói thế xong, trên mặt đều lộ vẻ do dự, im lặng không nói.

Thần Dương cũng không có ý thúc giục, lẳng lặng ngồi đó chờ đợi.

Ý niệm trong đầu Hàn Lập chuyển động, ánh mắt nhìn qua lườm Giải Đạo Nhân một cái.

Giải Đạo Nhân đứng, mắt rủ xuống, lúc này vẻ mặt không chút có biểu lộ nào, chỉ có điều khó ai có thể nhìn ra, một ngón tay ở bên hông Giải Đạo Nhân, điểm nhẹ một cái.

Trong lòng Hàn Lập hơi động một chút, bỗng nhiên mở miệng hỏi:

"Thành chủ, ta còn có một chuyện muốn hỏi, mấy ngày trước đây người Khôi Thành đột nhiên xuất hiện ở ngoài thành, giống như muốn tấn công trên quy mô lớn, nhưng bây giờ đột nhiên lui bước, dấu vết hoạt động quỷ dị như vậy, chẳng lẽ bọn chúng cũng có quan hệ với Bí Cảnh nơi này?"

"Lệ đạo hữu đoán không sai, lần này người Khôi Thành đột nhiên xuất hiện, đúng là đến vì Bí Cảnh, bọn chúng cũng sẽ phái người cùng tiến vào." Thần Dương nhìn Hàn Lập một cái, nói ra.

Thân thể Cốt Thiên Tầm và Hiên Viên Hành chấn động, lập tức lộ ra vẻ phức tạp, trầm mặc không nói.

Khôi Thành chính là kẻ thù không đội trời chung với Huyền thành, hai bên gặp nhau bên trong Bí Cảnh, nhất định là không chết không thôi, có bọn chúng, nguy hiểm giống như gia tăng lên gấp mấy lần.

"Nếu như thành chủ đối với Bí Cảnh kia tôn sùng như vậy, Lệ mỗ liền cùng đi mở mang một chút kiến thức a." Hàn Lập chỉ là suy sét đắn đo một phen, liền gật đầu nói.

"Tốt, Cốt đạo hữu và Hiên Viên đạo hữu các ngươi nghĩ như thế nào?" Thần Dương thấy Hàn Lập đồng ý đi, trong lòng mừng thầm, quay đầu nhìn về phía Cốt Thiên Tầm cùng Hiên Viên Hành.

"Có cơ duyên như vậy, tại hạ đương nhiên không muốn bỏ qua." Hiên Viên Hành hít sâu một hơi, vẻ chần chờ trên mặt biến mất hết, gật đầu nói.

"Nếu như Lệ đạo hữu cùng Hiên Viên đạo hữu đều có ý muốn đi, Cốt mỗ mặc dù là nữ giới, cũng không muốn lui bước như vậy." Cốt Thiên Tầm chứng kiến hai người Hàn Lập cũng đáp ứng, lưỡng lự trong lòng dường như cũng biến mất, mặt giản ra cười nói.

"Tốt, ba vị đều đồng ý đi, vậy chuyến đi thăm dò lần này, Thanh Dương thành ta nhất định sẽ không yếu thế hơn so với bốn thành khác. Trước mắt ba vị từng người đi về nghỉ ngơi đi, ngày xuất phát chưa xác định, đến lúc đó ta sẽ đích thân báo cho các ngươi biết ." Thần Dương cười nói.

Ba người Hàn Lập đáp ứng một tiếng, đứng dậy cáo từ.

"Đúng rồi, việc này trước mắt vẫn còn là bí mật, các ngươi biết là được, không nên báo cho những người khác biết." Thần Dương lời nói xoay chuyển, dặn dò.

Ba người khẽ giật mình, lập tức đáp ứng một câu, sau đó cáo từ rời đi.

Sau khi ba người đi rồi, Thần Dương cũng đứng dậy rời khỏi chỗ ở, đi về phía phủ Thành chủ.

Sau nửa tháng, vào sáng sớm.

Trong phủ thành chủ trên một mảnh quảng trường đá trắng rộng rãi, tiếng người huyên náo, mười sáu mười bảy người đang đứng.

Từng người bọn hắn tập trung lại, mơ hồ chia làm năm chi đội ngũ.

Trong đó ngoài cùng bên trái nhất một chi đội ngũ nhiều người nhất, tổng cộng có năm người, trong đó đứng đầu là một đôi nam nữ mặc áo giáp cốt màu trắng đẹp đẽ, không ai khác chính là huynh muội Huyền thành Chu Tử Nguyên và Chu Tử Thanh.

"Lần này ra ngoài không giống như những lần trước, ngươi vốn cũng không phải là một trong mười sáu người mạnh, nghe ca khuyên một câu, tốt nhất nên ở lại Huyền thành, chờ ta trở về." Chu Tử Nguyên cau mày, nhìn muội muội bên cạnh nói ra.

"Ta mặc kệ, dù sao ta cũng muốn ở cùng một chỗ với ca ca, ca ca ngươi đừng nghĩ bảo ta ở lại, huống hồ thành chủ đại nhân cũng đã đã đáp ứng, ngươi phản đối cũng vô dụng." Chu Tử Thanh vừa cười vừa nói.

Đối với Ách Quái thành chủ, Chu Tử Nguyên luôn luôn một mực tuân theo, tuyệt đối không làm trái nửa lời, nghe muội muội nói như vậy, cũng chỉ biết thở dài một tiếng, không mở miệng nói nữa.

Ba người bên trái ở kia, đó là đội ngũ Bạch Nham thành cầm đầu là thiếu niên mặt heo Phương Thiền.

Trải qua trận thất bại lúc trước, căn bản dường như không có chút ảnh hưởng nào đối với hắn, lúc này tay dính đầy dầu mỡ mang theo một cây xương thú vừa thô vừa to, gặm ăn bắp thịt được nướng đến vàng óng ánh trên khúc xương, vẻ mặt tràn đầy vui vẻ phát ra.

Bên cạnh là đội ngũ Huyền Chỉ thành, thì không có cao hứng như vậy, cầm đầu là Phong Vô Trần sắc mặt âm trầm như nước, đứng nguyên tại chỗ không hề nói nửa câu nào với hai người bên cạnh, chỉ là thỉnh thoảng giương mắt, nhìn qua mấy người Thanh Dương thành phía bên phải.

Trải qua nửa tháng tu dưỡng, thương thế của hắn đã khôi phục không ít, cánh tay phải đứt đi cũng không biết được chữa trị ra sao, giống như có lẽ đã được ghép một cánh tay hoàn toàn mới, phía trước giống như Đoạn Thông, quấn đầy băng vải màu trắng.

Cách đấy không xa, chính là ba người Thanh Dương thành Hàn Lập, mà phía bên phải xa hơn một chút chính là ba người Thông Dư thành.

"Cốt đạo hữu, Thành chủ phủ ngày hôm nay tập trung mười sáu người năm thành hội võ lại chỗ này, xem ra ngày hôm nay liền muốn xuất phát, chỉ là còn không biết cụ thể muốn đi hướng nào?" Hàn Lập hạ thấp giọng hỏi.

"Lần này năm thành hội võ bị gián đoạn vốn chính là sự kiện khác thường, lúc này Huyền thành cùng Khôi Thành tạm thời kết thành đồng minh, liền trở thành kỳ trong kỳ, hai phe đối với việc này tựa hồ cũng giữ bí mật có phần kín đáo, chỗ này ta cũng không có tin tức gì." Cốt Thiên Tầm hơi hơi nhíu mày, nói như thế.

Huyền thành cùng Khôi Thành thù hận đối địch lẫn nhau, đã không biết bao nhiêu vạn năm rồi, hai bên lại có thể trở thành liên minh, cùng liên thủ làm một chuyện, đây là chuyện tất cả mọi người khó có thể tưởng tượng đấy, dù sao trải qua bao nhiêu năm tháng, hai bên thường xuyên giao chiến, thương vong không kể được, nợ máu ngày càng chồng chất.

"Có thể làm cho hai phe bỏ qua thành kiến, mới có thể liên thủ cùng đi vào chỗ đấy, mà chỗ đấy e rằng không phải vùng đất hiền lành gì . . ." Hiên Viên Hành lo lắng lo lắng nói.

"Lúc trước Thần Dương thành chủ không phải nói sao, thực lực đối với chuyến này yêu cầu có chút nghiêm ngặt, cho nên mới lựa chọn mười sáu người mạnh mẽ đứng đầu hội võ, nếu trong mười trong sáu người có người lo sợ, cũng có thể tự ý rời khỏi, đâu có cưỡng ép ai?" Cốt Thiên Tầm cười nói.

"Mặc dù nói như vậy, nhưng thành chủ cũng nói, chuyến này mặc dù nguy hiểm rất lớn, nhưng lợi ích cũng nhất định nhiều a, ai lại phí công từ bỏ đây? Nếu không có như vậy, ta cũng sẽ không xoắn xuýt lo lắng như vậy rồi." Hiên Viên Hành cười khổ một tiếng, nói ra.

Hàn Lập đối với những chuyện này cũng không để tâm, cái hắn quan tâm là phương pháp phá giải Hắc Kiếp Trùng như thế nào, và thăm dò được tung tích Thạch Xuyên Không cùng Tử Linh.

Năm thành hội võ bị gián đoạn, ước định lúc trước cùng Lục Hoa phu nhân tạm thời không có cách nào thực hiện rồi, mà một khi rời khỏi Huyền thành, nếu còn muốn tìm hiểu tin tức Thạch Xuyên Không, đương nhiên cũng sẽ rất khó.

Đang lúc cân nhắc, một bên quảng trường có tiếng bước chân truyền đến, Hàn Lập dời mắt nhìn lại, chỉ thấy một nhóm hơn mười người đang đi tới bên này.

Trong đó dẫn đầu, đương nhiên chính là Huyền thành thành chủ Ách Quái.

Ở sau lưng, Thần Dương và bốn vị thành chủ còn lại cùng Lục Hoa phu nhân xếp thành một hàng, phía sau bọn họ còn có năm sáu người đi theo.

Ánh mắt Hàn Lập đảo qua những người kia, nhìn thấy đầu tiên, chính là Giải Đạo Nhân đi theo sau lưng Thần Dương, cùng với đứng ở sau lưng Lục Hoa phu nhân là tên âm kiêu nam tử kia mũi như mỏ ưng.

Nhưng mà, khi ánh mắt của hắn vừa từ trên thân bốn người đảo qua thì, thần sắc không khỏi hơi đổi.

Chỉ thấy bên cạnh âm kiêu nam tử, là một gã dáng người cao ráo sánh bước mà đi, nam tử này mặc trang phục màu đen che mặt, từ giữa sống mũi xuống dưới được bao trùm bởi một khối mặt nạ bằng xương màu trắng, chỉ có đôi mắt âm u màu tím lộ ở bên ngoài.

Là đặc biệt nhất chính là, trên đầu gã mọc lên một đầu tóc ngắn màu trắng hơi hơi quăn xoắn, dài ngang tai, bù xù phía sau đầu.

Người nọ rõ ràng chính là Thạch Xuyên Không!

Hàn Lập trong lòng mừng rỡ không thôi, đang muốn truyền âm liên hệ thì thấy Thần Dương đang nhìn hắn khe khẽ lắc đầu, ý bảo hắn không nên hành động thiếu suy nghĩ.

Hàn Lập lông mày nhăn lại, trong lòng khẽ nhúc nhích, cẩn thận nhìn lại Thạch Xuyên Không, thì liền phát hiện vẻ mặt gã hờ hững, cùng đi tới với ánh mắt từ đầu tới cuối không có nửa điểm chếch đi, thoạt nhìn rõ ràng có chút không đúng.

Đây là có chuyện gì? Hàn Lập cau mày, nhưng có chút không rõ ràng cho lắm.

"Làm sao vậy?" Cốt Thiên Tầm chú ý tới vẻ dị thường của Hàn Lập bên cạnh, mở miệng hỏi.

"Không có gì, đột nhiên nhớ tới một vị cố nhân, có chút thất thần rồi." Hàn Lập nghe vậy cười cười, thần sắc khôi phục như thường, nói ra.

Cốt Thiên Tầm nghe vậy, bán tín bán nghi nhìn qua Thạch Xuyên Không phía bên kia, thực sự không nhìn ra cái gì.

Hàn Lập lại thu hồi ánh mắt, nhìn lại phía đám người Ách Quái.

Ách Quái mang theo mọi người đi lên đài cao phía trước quảng trường, ánh mắt đảo qua mọi người, đi thẳng vào vấn đề nói ra:

"Ta tin rằng trước đây thành chủ các ngươi đã tiết lộ ra qua một ít tin tức, lần này năm thành hội võ bị gián đoạn ngoài ý muốn, cũng không phải là bởi vì người Khôi Thành xâm lấn, mà là do ở 'Đại Khư' hiện thế, cần phải liên thủ hai thành Huyền Khôi thăm dò bí mật. Các ngươi với t.ư cách mười sáu vị trí đứng đầu năm thành hội võ được chọn ra, với t.ư cách lần này là lực lượng thám hiểm chính, đi theo chúng ta cùng nhau tiến vào 'Đại Khư' ."

Mọi người tại đây nghe vậy, thần sắc đều là hơi đổi, trên mặt đều hiện ra một chút kinh hỉ trộn lẫn một chút lo lắng, thần sắc phức tạp.

Hàn Lập thấy thế, vẻ mặt hồ nghi truyền âm hỏi: "Cốt đạo hữu, không biết cái này Đại Khư là cái gì?"
 
Last edited:

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top