[ĐK Dịch] Phàm Nhân Tiên Giới Thiên - Vong Ngữ (lầu 3)

thanhtrung5

Phàm Nhân
Ngọc
-15,14
Tu vi
0,00
Đạo hữu @thanhtrung5 tên chương 1003 gốc là "Tạo Hóa tinh lạp".
Nếu thay mỗi chữ "lạp" thành chữ "viên" hay "hạt" thì không thỏa đáng lắm.
Có lẽ nên chuyển thành "Tinh viên Tạo Hóa" hoặc "Tinh hạt Tạo Hóa" (Ta nghiêng về phương án này hơn) thì hợp lý hơn, không thì nên giữ nguyên tiếng Hán Việt rồi chú thích.
ok huynh, thế thì theo đệ gọi là Tinh hạt Tạo Hóa sẽ hay hơn
 

thanhtrung5

Phàm Nhân
Ngọc
-15,14
Tu vi
0,00
Một lát sau, thân ảnh nam tử áo trắng mà Đào Cơ gọi là "Cung chủ", xuất hiện ở một chỗ sâu trong tòa đại điện của Kim Nguyên Tiên Cung.

Trong điện lơ lửng một vòng tròn màu vàng lớn cỡ một xích, tỏa ra kim quang sáng ngời, hình thành một cái pháp trận đưa tin phức tạp.

Y lấy ra một khối lệnh bài màu tím ,trên mặt lệnh bài khắc ba chữ nhỏ "Cửu Nguyên quan", mặt khác lại khắc một bộ đồ án sơn hà khí thế bàng bạc.

Nam tử áo trắng đang muốn đưa lệnh bài đặt vào pháp trận đưa tin, bất chợt ánh mắt lóe lên, dừng động tác lại.

Y trầm ngâm một lát, thu lệnh bài lại, xoay người đi đến gian ngoài của tòa đại điện.

"Người đâu!" Nam tử áo trắng ngồi vào ghế chủ tọa trên đại điện, cất giọng ra lệnh.

Y vừa dứt lời, hư không phía trước ba động, đột nhiên xuất hiện hai bóng người.

Một lão giả tóc xám có đôi mắt nhỏ quay tròn liên tục, cái mũi dài gần gấp đôi so người bình thường, trên miệng có hai bộ ria mép khô héo, nhìn giống như một con chuột lớn thành tinh.

Tên còn lại là một đại hán vạm vỡ, trên người mặc hắc bào, hai tay ôm ngực, lưng đeo một thanh Quỷ Đầu Chiến Đao màu đen, vẻ mặt lạnh lùng.

"Cung chủ, ngài có chuyện gì phân phó?" Hai người hướng phía nam tử áo trắng chắp tay thi lễ một cái, đồng thời mở miệng nói ra.

Lão giả tóc xám thanh âm lanh lảnh, giống như tiếng chuột đồng kêu, đại hán măc áo bào màu đen thì thanh âm khàn khàn giống như cương châm, nghe rất chói tai.

"Lữ Vân, ngươi đi Bắc Hàn Tiên Vực một chuyến, điều tra lai lịch của tên Hàn Lập kia, từ lúc hắn mới phi thăng Chân Tiên giới tới khi mất tích, không được bỏ sót bất kì chi tiết nhỏ nào." Nam tử áo trắng phân phó nói.

"Vâng." Lão giả áo xám gật đầu nói.

"Hắc Đao, ngươi đi Thiên Tùng Quan truy tìm tung tích của Hàn Lập, nhất định phải tìm được người này, nhưng không được đánh rắn động cỏ." Nam tử áo trắng nói với đại hán áo bào màu đen.

"Rõ!" Đại hán áo bào đen cũng lập tức gật đầu.

"Đi thôi." Nam tử áo trắng phất tay một cái, thân ảnh hai người đồng thời biến mất.

Nam tử áo trắng nhắm mắt lại, tựa lưng vào ghế, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.

Trong lúc này, Hàn Lập đang ngồi trên một chiếc phi xa màu xanh da trời, hóa thành một đạo cầu vồng màu lam phi độn về phía trước.

Bộ phi xa này hắn tìm được trong túi trữ vật của Chiếu Cốt chân nhân, xét về phẩm chất cũng không kém hơn so với bộ bích ngọc phi xa trước kia của hắn.

Hiện tại hắn đang khoanh chân ngồi xuống trong phi xa, một bên điều khiển phi xa tiến lên, đồng thời đưa tay vung lên, trong tay áo bay ra hơn một trăm cái pháp khí trữ vật, lấy được trên thân bọn người Đào Cơ.

Hàn Lập cầm pháp khí chứa đồ của Đào Cơ, thần thức chui vào trong đó, sau một lát kim quang trong tay lóe lên, hiện ra một khối lệnh bài màu vàng, một mặt điêu khắc đồ án hình rồng, mặt khác viết hai chữ "Đào Cơ", dưới đáy lệnh bài thì viết bốn chữ nhỏ “Kim Nguyên Tiên Cung”.

Hắn nhìn lệnh bài này, nhíu mày một chút.

Hắn cùng Thiên Đình dây dưa ân oán nhiều năm như vậy, đã biết sơ lược về các tiên cung, cũng nhận biết rất rõ rang các lệnh bài thân phận của tiên cung.

Tấm lệnh bài này, chính là lệnh bài trưởng lão của Kim Nguyên Tiên Cung.

Hắn thu hồi lệnh bài, sau đó lại xem xét pháp khí chứa đồ của Cận Xuyên kia, nhanh chóng xác định được thân phận người này, gã là trưởng lão của Thiên Thủy Tông một đại tông môn ở Kim Nguyên Tiên Vực.

Còn đám Kim Tiên kia, một nửa là thuộc hạ dưới trướng Kim Nguyên Tiên Cung, nửa còn lại là người của Thiên Thủy Tông.

Những người này tu vi cũng không tính thấp, ở trong tông môn, thậm chí tại tiên cung đều là những người có thân phận nhất định, nhưng mà đối với Hàn Lập bây giờ, đồ vật trong pháp khí của những tu sĩ Kim Tiên cảnh này, ngoại trừ số lượng lớn Tiên Nguyên thạch ra, phần lớn không có cái nào lọt vào mắt của hắn cả.

Hắn phân loại sơ qua đống đồ vật này, dự định ngày sau tìm cơ hội đem những tài liệu, đan dược, tiên khí kia đổi thành Tiên Nguyên thạch, như vậy sẽ có số lượng Tiên Nguyên thạch rất lớn, đủ cho một tu sĩ Thái Ất cảnh bế quan ít nhất trăm vạn năm.

Hàn Lập vừa sắp xếp đồ đạc, vừa suy nghĩ những chuyện sắp tới.

Tạm thời chưa bàn đến Thiên Thủy Tông kia, nhưng Kim Nguyên Tiên Vực là một trong các đại vực của Thiên Đình, tối thiểu cũng phải có tu sĩ Đại La cảnh tọa trấn, không thể so sánh với Bắc Hàn Tiên Vực lúc mình mới phi thăng Chân Tiên giới được.

Lần này chính mình đánh chết một tên trưởng lão của đối phương, còn một hơi giết nhiều Kim Tiên của đối phương như vậy, mặc dù không có ai sống sót tại hiện trường, nhưng có trời mới biết đối phương có thủ đoạn gì có thể tìm được mình hay không.

Nhưng dù sao mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi, người của Thiên Đình giết thì cũng đã giết, dù sao thân phận của mình cũng đã bại lộ, bị đối phương truy nã, cho dù hôm nay mình không giết thêm một tên trưởng lão nữa thì đối phương cũng chẳng buông tha cho mình, nếu đã như vậy, đã không làm thì thôi, mà đã làm thì làm cho xong, tới một người giết một người, tới hai người giết hai người.

Tu vi cùng nhục thân chính mình bây giờ đã tăng tiến mạnh, không còn là một tên Chân Tiên nho nhỏ mới phi thăng Tiên giới năm đó nữa, cho dù có tu sĩ Đại La cảnh tới, chính mình cho dù đánh không lại, nhưng muốn thoát thân thì vẫn nắm chắc vài phần.

Nhưng phía sau Kim Nguyên Tiên Cung là tổ chức khổng lồ Thiên Đình, có Đạo Tổ tọa trấn, mặc dù trước đây bản thân mình gây ra động tĩnh khá lớn, nhưng chưa chắc đã gây chú ý đến cấp bậc Đạo Tổ, còn sau này thì chưa hẳn, mặc dù hắn rất tự tin đối với thực lực của bản thân, nhưng vẫn chưa tự đại đến mức có thể chống lại toàn bộ Thiên Đình.

Xem ra chuyện đã đến nước này, cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể kiếm một chỗ nào đó ẩn nấp tung tích trước.

Hàn Lập lập tức lấy ra mấy quyển điển tịch thật dày, nhanh chóng đọc qua.

Mấy bản điển tịch này hắn tìm được trong pháp khí chứa đồ trên người bọn Đào Cơ, có liên quan tới Kim Nguyên Tiên Vực.

Điển tịch bọn người Đào Cơ mang theo bên người, tất nhiên đều là tinh phẩm, ghi chép cặn kẽ địa hình các nơi ở Kim Nguyên Tiên Vực, các loại tin tức dưới mặt đất, nhân văn địa lý…

Hàn Lập sử dụng nhất tâm đa dụng, xem cùng lúc vài quyển điển tịch, với trí nhớ của hắn bây giờ, chỉ qua một lát thời gian đã xem hết toàn bộ.

Ánh mắt của hắn chớp động một lát, sau đó bấm niệm pháp quyết.

Ánh sáng màu làm trên phi xa lóe lên, lập tức thay đổi phương hướng, lao vùn vụt về phía trước.

Nhoáng một cái hơn mười năm thời gian trôi qua.

Một nơi nào đó tại Kim Nguyên Tiên Vực, một đạo sao băng màu lam lướt qua bầu trời, chậm rãi dừng lại tại nơi nào đó, hiện ra một chiếc phi xa màu lam.

Phía trước phi xa là một dãy núi màu vàng to lớn, thế núi cao thẳng tắp, vươn tận mây xanh, hơn nữa dãy núi còn kéo dài ra hai bên tới hết tầm nhìn, phảng phất như một cái rãnh trời màu vàng to lớn, vắt ngang ở phía trước.

Sương mù màu vàng nồng đậm bao phủ hết dãy núi, khiến cho ngọn núi bên trong như ẩn như hiện, làm cho người ta có cảm giác rất thần bí.

"Cuối cùng đã tới." Hàn Lập đứng trên phi xa, nhìn dãy núi trước mặt, thần sắc buông lỏng nói.

Bên cạnh Hàn Lập, có thêm một thiếu nữ áo bào màu đen nữa, chính là Đề Hồn vừa mới tỉnh lại.

Sắc mặt nàng còn có chút tái nhợt, nhìn dãy núi to lớn phía trước, trong đôi mắt đẹp cũng hiện lên vẻ kinh ngạc.

Dãy núi này tên là Kim Nguyên sơn mạch, chính là dãy núi lớn nhất ở Kim Nguyên Tiên Vực. Địa hình Kim Nguyên Tiên Vực khác biệt so với Bắc Hàn Tiên Vực không có các loại địa hình phức tạp như mặt đất, mặt biển, mà chỉ có một mảng đại lục vô cùng to lớn, dãy Kim Nguyên sơn mạch này kéo dài từ đông đến tây, cơ hồ chắn ngang gần phân nửa đại lục.

Nếu bàn về diện tích thì chắc chắn Kim Nguyên sơn mạch này là dãy núi lớn nhất mà Hàn Lập từng thấy.

Kim Nguyên sơn mạch không chỉ rộng lớn, còn ẩn chứa rất nhiều tài nguyên cùng các khu vực nguy hiểm.

Tiên Vực ở đây tên là Kim Nguyên Tiên Vực, đúng như ý nghĩa, mảnh Tiên Vực này có nguyên khí thuộc tính Kim rất nồng đậm, mà Kim Nguyên sơn mạch chính là nơi tụ tập tất cả linh mạch Kim thuộc tính của toàn bộ Kim Nguyên Tiên Vực.

Bên trong dãy núi, nguyên khí Kim thuộc tính cực kì nồng đậm, sản sinh ra vô số tài nguyên Kim thuộc tính, cơ hồ toàn bộ tu sĩ Kim Nguyên Tiên Vực đều tới nơi này tầm bảo.

Chỉ bất quá bởi vì nguyên khí Kim thuộc tính trong Kim Nguyên sơn mạch quá mức nồng đậm, sâu trong dãy núi hình thành rất nhiều Kim Chi Lực Trường tự nhiên, càng tiến sâu vào trong dãy núi, Kim Chi Lực Trường càng lớn, tu sĩ bình thường tiến vào bên trong, thực lực sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.

Mà bên trong Kim Nguyên sơn mạch nguyên khí Kim thuộc tính quá mức dồi dào, xuất hiện rất nhiều Kim Loại Thú kỳ lạ, loại dị thú này toàn thân do nguyên khí Kim thuộc tính ngưng tụ thành, thực lực cường đại, hơn nữa bọn chúng sinh ra ở đây, không bị Kim Chi Lực Trường ảnh hưởng, trong lúc chiến đấu cùng tu sĩ càng chiếm lợi thế rất lớn.

Kim Chi Lực Trường, Kim Loại Thú, bên trong sơn mạch còn ẩn chứa rất nhiều nguy hiểm khác cho nên, trong số những người tiến vào Kim Nguyên sơn mạch tầm bảo hàng năm, không biết bao nhiêu người bị chết tại đây.

Nhưng cầu phú quý trong nguy hiểm, Kim Nguyên sơn mạch dù hung hiểm, vẫn không ngăn cản được vô số tu sĩ tự tin vào thực lực muốn tìm kiếm bảo vật, hàng năm số người tiến vào đây tầm bảo vẩn không suy giảm, cuồn cuộn không dứt.

Kim Nguyên sơn mạch giống như một cái đại bảo tàng tự nhiên, đương nhiên tiên cung sẽ không bỏ qua. Tổng đàn của Kim Nguyên Tiên Cung tọa lạc tại phía tây Kim Nguyên sơn mạch, ý đồ muốn khống chế toàn bộ Kim Nguyên sơn mạch.

Nhưng mà, dãy núi này có diện tích quá lớn, cho dù Kim Nguyên Tiên Cung dốc hết toàn lực cũng chỉ có thể nắm giữ non nửa khu vực dãy núi Tây Bộ, còn lại hơn phân nửa khu vực bị vô số tông môn thế gia chiếm giữ.

Những khu vực này không có người thống nhất quản hạt, các đại thế lực vì lợi ích bản thân, đều minh tranh ám đấu lẫn nhau, phi thường hỗn loạn.

Hàn Lập đến Kim Nguyên sơn mạch, chính là nhìn trúng hoàn cảnh hỗn loạn nơi này.

Bây giờ thể nội của hắn đả thông hơn 900 huyền khiếu , dựa theo kinh nghiệm quá khứ thì bây giờ muốn đả thông các tiên khiếu, sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Trên người hắn lại mang theo đại lượng Tiên Nguyên thạch, đang dự định ở đây hảo hảo bế quan một phen, tận dụng khoảng thời gian ngắn ngủi này tăng mạnh tu vi cảnh giới.

Bất kể nói thế nào, đám người Đào Cơ đột nhiên tập kích, khiến trong lòng của hắn sinh ra cảm giác rất khẩn trương.

Tâm niệm hắn khẽ động, lần nữa sử dụng mặt nạ Luân Hồi Điện biến ảo dung mạo, hóa thành một đại hán mặt đen râu đen, tu vi cũng áp chế đến Kim Tiên sơ kỳ .

"Chủ nhân, ta có cần dùng mặt nạ Luân Hồi Điện huyễn hóa dung mạo một chút?" Đề Hồn nhìn thấy cử động Hàn Lập, hỏi.

"Nơi này là Kim Nguyên Tiên Vực, không có người nhận ra ngươi, nên không cần phiền toái làm gì." Hàn Lập lắc đầu, sau đó thôi động phi xa tiếp tục đi tới, nhanh chóng tiến vào trong Kim Nguyên sơn mạch.

Càng tiến lại gần, nhìn thấy Kim Nguyên sơn mạch càng thêm hùng tráng, cảm giác áp bức to lớn đập vào mặt, chấn nhiếp nhân tâm.

So với dãy núi to lớn, hai người Hàn Lập cùng Đề Hồn giống như hai con kiến nhỏ, không có ý nghĩa gì.

Thiên địa nguyên khí nơi đây khá nồng đậm, tuyệt đại đa số đều là nguyên khí Kim thuộc tính, có rất ít thiên địa nguyên khí khác.

Đối với người tu luyện công pháp Kim thuộc tính thì hoàn cảnh đặc thù nơi đây chính là mảnh đất tuyệt hảo, nhưng đối với những người khác thì lại phi thường bất lợi.

Bất quá hoàn cảnh nơi này không có ảnh hưởng gì đối với Hàn Lập, hắn phục dụng đan dược tu luyện, không cần dựa vào thiên địa nguyên khí bên ngoài.

"Chủ nhân, chúng ta tiếp tục nơi nào? Chẳng lẽ tìm một chỗ bế quan ngay tại bên trong dãy núi này sao?" Ánh mắt Đề Hồn nhìn xung quanh một lượt, hỏi lại lần nữa.

"Trong Kim Nguyên sơn mạch có rất nhiều thành trì mà tông môn thế lực mở ra, chúng ta đi xem một chút, nếu bên ngoài tạm yên ổn thì chúng ta tu luyện ngay bên ngoài." Hàn Lập suy nghĩ một chút rồi nói.

"Được!" Đề Hồn gật đầu nói.
@Độc Hành,@Sherlock mấy huynh biên giúpđệ với nhé
 

ngoc_anh4797

Phàm Nhân
Ngọc
10.294,65
Tu vi
0,00
Chỉ thấy Cận Xuyên vung mạnh tay áo, mặt trời hiện ra, trên không trung xuất hiện vô số mưa bụi rậm rạp bay xuống, chỉ trong một chốc mà bao trùm lấy một khu vực quanh Hàn Lập ngàn trượng. Hàn Lập nheo hai mắt lại, ngay lập tức liền thấy trong những mưa bụi nhỏ bé kia là những ánh tím xanh lập lòe.
“Có độc…”
Trong lòng hắn nghĩ tới, một tay vung quyền đánh ra ngoài.
Chỉ thấy trên đầu nắm tay phun ra ánh sáng trắng, như một bức tường bằng ánh sáng đẩy lui cả bầu trời mưa bụi ra xa trăm trượng rồi biến mất tại không trung.
Hàn Lập đang muốn nhảy lên trời truy kích, bỗng nhiên cảm giác dưới chân bị xiết chặt không thể nhúc nhích được. Hắn nhìn xuống, chẳng biết lúc nào lại có một dòng nước xanh lượn quanh từng vòng đem hai chân hắn gắt gao quấn chặt tại chỗ. Phía trên dòng nước mơ hồ ánh lên màu phỉ thúy, phía bên trong có thể thấy loáng thoáng từng vòng đạo văn cổ quái, chính giữa ẩn chứa lực lượng thủy pháp tắc cực kỳ nồng đậm đến không ngờ.
Hàn Lập nhấc mạnh hai chân, liền phát hiện hai chân mình nặng nề vô cùng, giống như nối liền với cả phiến đại địa không thể động đậy chút nào.
“Đào lão đệ, Khốn thủy chi thuật của ta đã liên kết cùng cả mạch nước ngầm, muốn tránh thoát tức là cùng hàng trăm, hàng ngàn mạch nước ngầm đấu sức, hắn tuyệt đối không thể nào giãy giụa trong một khắc, ngươi nhanh chóng ra tay, đem…”
Cận Xuyên lời còn chưa nói hết liền im hơi lặng tiếng, vẻ mặt đắc ý cũng lập tức biến thành hoảng sợ.
Một hình bóng bỗng nhiên xuất hiện trước mặt hắn, lực lượng thời gian pháp tắc vừa mới tiêu tán thì thấy một một cỗ sức mạnh thân thể tăng cao đến không thể tưởng tượng được ập tới.
Chỉ thấy toàn thân Hàn Lập sáng lên hơn chín trăm huyền khiếu, cơ thể toàn lực vận chuyển Thiên sát trấn ngục công, khi cánh tay vung ra, hư không như muốn bị kích vỡ, phát ra từng tiếng nổ đùng đùng.
Cận Xuyên hoảng hốt, dù không thấy có động tác gì nhưng trước ngực xuất hiện một mảng nước xoay vòng, phạm vi xung quanh nổi lên một màn nước ánh xanh chập chờn từng trận sóng ánh sáng. Hàn Lập đấm một đấm lên màn nước xanh liền cảm thấy nắm đấm bị một sức mạnh lôi kéo, dù có cố gắng dùng lực nhưng lại có cảm giác vô lực, không thể chạm tới, không đánh được đến lồng ngực của Cận Xuyên.
“Ngay lúc này! Nhanh!” Cận Xuyên hồi hộp hét lớn.
Ngay khi chữ “nhanh” vừa thốt lên, ngay phía sau Hàn Lập chưa tới trăm trượng, thân hình Đào Cơ lóe lên, Xích Diễm quấn quanh toàn thân, hai tay kết ấn trước người, quát lớn một tiếng: “Đi”
Theo một tiếng nổ đùng vang lên, toàn bộ chín hình hoa văn trên một thanh phi kiếm màu vàng sáng lên, trên thân kiếm bao phủ bảy tầng lửa, mặt ngoài lại hiện ra 2 tầng lửa sáng đen trắng. Chỉ là nhiều thêm 2 tầng lửa cháy đã khiến khí tức phi kiếm tăng vọt mấy lần, tiếp cận đến Ngũ phẩm tiên khí.
Phi kiếm bắn tới, tích tắc đến ngay phía sau Hàn Lập.
Cũng ngay lúc đó, phía sau Hàn Lập phun ra kim quang, một vòng bảo luân màu vàng hiện ra, xoay tròn xoay tròn, trên đó phun ra ánh sáng bao phủ bốn phương tám hướng.
Thanh hỏa kiếm sáng rực mới tiến vào phạm vi kim quang tốc độ liền giảm mạnh, gần như là dừng lại bất động giữa không trung. Phi kiếm rung động dữ dội, hỏa diễm chín màu quay cuồng ở mặt ngoài, không ngừng thiêu đốt tiêu hao với kim quang tứ phía, thế nhưng cũng chỉ có thể khiến cho phi kiếm giữ thế lao tới trước, vẫn không cách nào thoát khỏi sự trói buộc của kim quang.
Cứ tưởng rằng có thể một kích thuận lợi, Đào Cơ trân trân tại chỗ, khó có thể tin được những gì đang diễn ra. Mà Cận Xuyên đang chứng kiến ở trước mặt ngay cả thần thức đều muốn đông lại.
“Xem ra các ngươi cũng không thể bày ra được trò gì cả, thật làm ta thất vọng mà” Hàn Lập thở dài, Chân linh huyết mạch trong cơ thể bắt đầu vận chuyển lên.
Chỉ thấy hào quang màu máu trên người hắn sáng lên, thân hình biến lớn, trong nháy mắt hóa thành hình dạng Ba đầu sáu tay. Trên cổ hắn có 3 cái đầu, một cái hình dạng như Kim Viên đang trừng mắt, một cái giống như Chân Long đầy uy nghiêm, còn một mặt khác lại là đầu chim mắt vàng. Đúng là Hàn Lập đã thi triển Thiên sát trấn ngục công kết hợp với Chân linh huyết mạch, biến hóa thành hình tượng Ba đầu sáu tay.
Sau khi biến thân, một tay Hàn Lập vẫn bị màn nước phong tỏa, bỗng có một Long thủ trải đầy kim lân từ dưới xương sườn mọc ra, một phát đâm xuyên qua màn nước cổ quái, trực tiếp xuyên vào lồng ngực của Cận Xuyên, móc lấy trái tim hắn ra ngoài.
Hàn Lập cũng không nhìn trái tim còn đang đập thình thịch kia, năm ngón tay khép lại một phát bóp vỡ nó. Cận Xuyên trào máu miệng, thần hồn nấp trong đan điền lạnh run, còn chưa kịp chạy mất dép đã bị Hàn Lập một đấm oanh vỡ tất cả.
Cùng lúc đó, thân hình Hàn Lập chuyển động, hai bàn tay to bỗng hiện ra dưới sườn, một phát bắt được thanh phi kiếm đang cố gắng trốn khỏi Chân Ngôn Bảo Luân. Một lực lượng nóng rực xuyên qua hai tay tràn vào thân thể khiến Hàn Lập cảm thấy trong người như bị thiêu cháy, giống như cả huyết mạch cũng muốn sôi trào lên, cảm giác có mấy phần tương tự như Chân Linh huyết mạch cắn trả.
Hàn Lập cười khẩy, không thèm để ý, hai bàn tay trải đẩy lân phiết khép năm ngón tay kềm chặt thân kiếm, chịu đựng hỏa diễm cuồn cuồn xâm nhập, hai tay đột nhiên phát lực kéo một cái.
Phi kiếm giãy giụa kịch liệt, muốn giãy khỏi tay Hàn Lập, nhưng mà căn bản là phó công.
Sơn Nhạc Cự Viên, Chân Long, Côn Bằng ba loại Chân linh huyết mạch, nhờ Thiên Sát Trấn Ngục công thúc giục ra, bạo phát lực lượng thì làm sao một thanh Tiên Kiếm năm sáu phẩm có thể chống lại được.
Theo một hồi âm thanh kim loại vang lên, hỏa diễm quấn quanh phi kiếm dần vặn vẹo biến dạng, cuối cùng nổ đùng một cái, trực tiếp tan tành.
Bên trong hơi lửa ngập trời, sóng nhiệt cuồn cuộn sáng rực, Côn Bằng đại thủ do Hàn Lập biến ra cũng đen thui, mùi thịt nướng tràn ngập.
Hắn thuận nay ném một phát đi, thu vào huyết quang trên người, khôi phục hình dáng, đứng đó nhìn về Đào Cơ cười cợt.
Ngay khi phi kiếm bị vỡ, Đào Cơ cũng hộc máu mồm, quay người chạy như bay.
Hắn tỏa ra xích diễm quanh người, kéo một đường lửa dài phía sau như một hỏa tiễn bắn nhanh đi xa.
Nhưng mà Thời gian linh vực của Hàn Lập sớm đã che đây trăm dặm không gian xung quanh, hắn với Hàn Lập cách nhau cũng mới hơn trăm trượng cũng đã bị bao trói buộc bởi kim quang của Chân Ngôn Bảo Luân, cho dù vận dụng bí thuật nào đó tạm thời giãy giụa nhưng cũng không có chỗ nào để đi.
“Hiện tại còn muốn đi, đã muộn rồi”. Vừa dứt lời, Hàn Lập thu hồi bảo luân vào cơ thể, lập tức nghịch chuyển. Ngay lúc đó, hắn nhấc chân, đạp mạnh một cái, cả cơ thể nổ bắn ra xa, trên không trung một đường lôi điện màu bạc xẹt qua, không thấy bóng dáng.
Đào Cơ phát hiện Hàn Lập biến mất, thần thức cũng không thể phát hiện vị trí của hắn, liền biến sắc mặt, kinh hãi trong lòng đã lên đến đỉnh.
Hắn bất chấp mọi thứ rồi, hai tay đánh một pháp quyết, vận dụng bí thuật thiêu đốt máu mình, tốc độ bỗng tăng vọt gấp đôi, chạy xa mà đi.
“Đào trưởng lão, thế nào mà đã muốn đi, không phải lúc nãy nói muốn làm Hàn mỗ thần hồn câu diệt đấy sao?” Đúng lúc này, bên hông cách đó không xa, một đạo điện quang hiện lên, âm thanh Hàn Lập truyền ra từ đó.
Đào Cơ hoảng sợ, nào dám trả lời, chỉ để ý toàn lực chạy trốn.
Hàn lập lại như muốn trêu đùa với hắn, thủy chung theo sát, lại không ra tay, nói ra với hắn:
“Lúc trước nếu không phải Đào Vũ ức hiếp ta mới tới Tiên giới, ra tay đối với ta, đem ta đẩy vào tử cảnh, thì cha con các ngươi nào có ngày hôm nay tai họa chứ? Muốn trách thì hãy trách người không biết dạy con a…”
Hai mắt Đào Cơ đỏ sậm, bí thuật đốt máu đã đến cực hạn, nhưng vẫn không cách nào thoát khỏi.
“Nhưng mà nha, Hàn mỗ coi như là người nhân nghĩa, có ham mê luyện thần hồn người khác làm đèn của Đào trưởng lão thì có thể mang theo thần hồn Đào Vũ bên người mà tâm sự một hồi, đến khi đó Đào trưởng lão có thể tìm được hắn thì tốt rồi ha…” Hàn Lập tiếp tục nói.
“Cẩu tặc kia, người đừng có mà ép người quá đáng” Đào Cơ cuối cùng không thể chịu đựng được, không trốn nữa mà đứng lại.
Hắn vừa dứt lời, ánh lửa trên người bỗng đại thịnh, Hỏa diễm linh vực bao phủ bốn phương, giờ gấp rút thu nhỏ lại còn trăm trượng, chính giữa có những đoàn mây màu đỏ trôi nổi, tản ra nhiệt độ kinh hồn.
Cùng lúc đó, vị trí đan điền của hắn, một đám hồng mang lộ ra, ngoài da cũng xuất hiện từng vết rách như nham thạch nóng chảy, một cỗ khí tức vô hình bị nén lại cực hạn, cuối cùng bộc phát ra.
“Ầm, ầm” một âm thanh rung trời truyền đến!
Cuồng bạo sóng khí lôi cuốn theo từng sợi Pháp tắc hỏa thuộc tính, quét sạch ra bốn phương tám hướng, cuồn cuộn sóng lửa bạo kích ra, đêm hư không thiêu đốt đến vặn vẹo biến dạng.
Hàn Lập đã sớm biết trước điều này, thân hình lùi ra phía xa.
Nhưng mà trong khi tránh lui, mắt hắn vẫn tập trung chằm chằm vào vụ nổ, ánh sáng tím lấp lóe trong mắt.
“Hừ, trò trẻ con”. Xem một lát, Hàn Lập nhếch mép một cái.
Vừa dứt lời, thân hình hắn lại nổ bắn mà ra, nghênh đón hướng vụ nổ mà đi.
Trong hư không cuồn cuộn bão lửa, Hàn Lập phi thân qua, phát hiện trong đó lực lượng pháp tắc vô cùng yếu ớt, xa xa không bằng uy lực một vụ tự bạo chân chính nên có.
Ánh mắt hắn ngưng tụ, liền thấy ngọn lửa ở khắp nơi trên bầu trời, có mấy trăm đoàn lửa lớn chừng quả đấm, không giống như lửa bình thường tứ tán khắp nơi mà hướng về một phương bay nhanh đi, sau đó tiếp cận rồi dung hợp với nhau.
Khóe miệng Hàn Lập nổi lên nụ cười, cũng vung tay về một hướng, một hồi ba động trong hư không, bắn ra mười tám đạo lưu quang, hóa thành mười tám thanh phi kiếm bắn thẳng tới.
“Ầm, á,,,”
Một mảnh lôi quang màu vàng nhao nhao nổ, hóa thành một lưới điện màu vàng giăng khắp trời, bao phủ hết tất cả hỏa đoàn trong đó, nổ thành vô số vụn lửa, bay tứ tán.
Hàn Lập thấy thế, lúc này mới đảo cổ tay, đem phi kiếm thu về.
Trong đó thấy một chiếc nhẫn trữ vật lập lòe lục quang còn treo vất vưởng trên một thanh phi kiếm.
“Muốn giả chết chạy trốn, ít nhất cũng nên dứt khoát hủy đi trữ vật pháp khí, cái này cũng không nỡ làm thế thì thật không có quyết đoán rồi”. Hàn Lập vừa nắm nhẫn trữ vật trên tay, vừa cười nói.
Dứt lời, hắn thu hồi nhẫn trữ vật, quay người bay về, thu dọn chiến trường tại khe núi xanh kia.
Thật lâu sau đó, tại tán cây cổ thụ mọc sâu trong núi rừng sáng lên một chút tinh hỏa, theo gió tung bay về phía xa biến mất tại tận chân trời.
 

Độc Hành

Đạo Tổ Nhân Cảnh
Administrator
*Thiên Tôn*
Các bác @Độc Hành vào duyệt giúp mình với!!
Bữa sau đạo hữu nhận chương thì vào reply một cái xác nhận nhé, vì hỏi mấy lần mà ko thấy đạo hữu trả lời nên ta tự dịch rồi.

Đạo hữu có thể kiểm tra so sánh giữa bản dịch của mình và bản ta đã đăng để phát hiện lỗi.

Thôi mai làm lại, chương 1008 nhé :)
 

ngoc_anh4797

Phàm Nhân
Ngọc
10.294,65
Tu vi
0,00
Bữa sau đạo hữu nhận chương thì vào reply một cái xác nhận nhé, vì hỏi mấy lần mà ko thấy đạo hữu trả lời nên ta tự dịch rồi.

Đạo hữu có thể kiểm tra so sánh giữa bản dịch của mình và bản ta đã đăng để phát hiện lỗi.

Thôi mai làm lại, chương 1008 nhé :)
ok bác, mình sẽ rút kinh nghiệm. Giờ mình xác nhận làm chương 1008 nhé
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top