[ĐK Dịch] Phàm Nhân Tiên Giới Thiên - Vong Ngữ (lầu 3)

thanhtrung5

Phàm Nhân
Ngọc
-15,14
Tu vi
0,00
“Sa Tâm, người chấp mê bất ngộ vẫn luôn là ngươi! Ta hỏi ngươi một câu, ta và ngươi chờ đợi chuyện này vô tận năm tháng đến tột cùng là vì cái gì ?” Ách Quái vung tay hỏi ngược lại.
Sa Tâm không nói gì, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Ách Quái, hai đầu lông mày thần sắc nghiêm nghị.
“Ta và ngươi bị nhốt ở Tích Lân Không Cảnh nhiều năm như vậy, ngươi quản lý Khôi Thành, cùng ta Huyền Thành cũng gút mắc ân oán nhiều năm như vậy, lần này ngươi chủ động tìm tới ta, nói muốn liên thủ tiến vào chốn cũ Đại Khư này, mục đích của ngươi không phải giống như ta sao? Cần gì phải nhắc lại chuyện cũ năm xưa, làm cử chỉ lừa mình dối người này!” Ách Quái cười lạnh một tiếng, còn nói thêm.
“Không được đánh đồng ta với ngươi!” Sa Tâm từng chữ nói ra.
“Sa Tâm, xem thân phận ở quá khứ, ta khuyên ngươi một câu. Bây giờ thi hài Ma Quân đang ở trước mắt, ngươi cùng ta đem chia đều , lại riêng phần mình có thể ngộ đại đạo. Đến lúc đó muốn rời khỏi chốn lao tù Tích Lân Không Cảnh này còn không phải dễ như trở bàn tay? Đợi đến Ma Vực , hoặc là Tiên Giới chính là cánh chim tự do bay lượn trên trời cao.” Ách Quái cao giọng cười to, nói ra.
“Ma Quân…”
Hàn Lập nghe lời nói ấy, không khỏi hướng về bộ quan tài thủy tinh nổi giữa mặt hồ máu kia nhìn một chút.
Giờ phút này trong lòng hắn có thể khẳng định, bên trong quan tài thủy tinh chính là “Thánh hài” trong truyền thuyết của Ma tộc. Chẳng qua vì cái gì Ách Quái lại gọi hắn là Ma Quân?
Vừa nghĩ đến đây, hắn không khỏi liên tưởng đến Giải Đạo Nhân, tựa hồ cùng Tích Lân Không Cảnh này có không ít mối quan hệ không nói rõ được.
Hoặc là nói, vị “Ma Quân” này có thể là chủ nhân của Giải Đạo Nhân năm đó?
“Giải đạo hữu, ngươi đang ở đây?” Hàn Lập thử dùng thần niệm liên hệ, kết quả là căn bản không có người đáp lại.
Nhưng vào lúc này, âm thanh Sa Tâm vang lên
“Ngươi cho rằng lần này ta tìm ngươi liên thủ, cũng vì mục đích bẩn thỉu giống ngươi? Vậy coi như ngươi sai, sai lầm lớn rồi, nói thật cho ngươi biết, ta đã tìm được phương pháp phục sinh chủ nhân.” Sa Tâm khịt mũi coi thường nói.
“Hắc hắc, phục sinh? Xem ngươi mộng lớn chưa tỉnh a…Năm đó Ma Quân hợp đạo thất bại, sớm đã thân tử đạo tiêu, chỉ để lại một bộ thi hài này, căn bản không có khả năng phục sinh, nếu không cái Đại Khư này há lại yên lặng nhiều năm như vậy? Ngược lại ta thật ra hi vọng Ma Quân không chết, như vậy ta không bị giam giữ ở nơi này nhiều năm như vậy! Ta khuyên ngươi nếu không muốn chết chỗ này, đừng đi làm cái sự tình vô vị kia.” Vẻ trào phúng trên mặt Ách Quái chợt lóe lên rồi biến mất.
“ Đồ lòng lang dạ sói, nếu không phải sự phản bội của ngươi, lúc mấu chốt hợp đạo của chủ nhân tạo thời cơ cho Ma Chủ nhúng tay, chủ nhân tất nhiên có thể hợp đạo thành công, tiến giai Đạo Tổ cảnh.” Sa Tâm nổi giận mắng.
“Hừ …Ngươi căn bản cái gì cũng không biết, năm đó cho dù không có Ma Chủ nhúng tay, hắn cũng không thành công được.” Ách Quái hừ lạnh một tiếng, mở miệng nói ra.
“Chủ nhân kinh thái tuyệt diễm, thủ đoạn bản sự như thế nào ngươi có thể biết được? Năm đó nếu không có chủ nhân vun vén, ngươi sớm đã hóa thành cặn bã ở phiến chi địa dơ bẩn nào đó, bây giờ lại mở miệng một tiếng Ma Quân, dám không tôn xưng một tiếng chủ nhân…” Sa Tâm nổi giận nói.
“Đủ rồi, hắn năm đó truyền thụ ta phương pháp tu hành, bất quá là nhìn trúng t.ư chất của ta, vì chính mình bồi dưỡng một cái thủ hạ thôi. Ta không giống ngươi, làm quân cờ cho người định đoạt, còn vui vẻ chịu đựng. Bất quá , năm đó ta chọn huyền tu, ngươi chọn tu khôi lỗi, ngược lại đã có số mệnh, ngươi cả đời đều là khôi lỗi của Ma Quân thôi, ngay cả hắn chết nhiều năm như vậy, ngươi cũng không thoát khỏi được.” Ách Quái gầm lên một tiếng, cắt ngang trách cứ của Sa Tâm nói ra.
“Mặc kệ ngươi nói cái gì, lần này đừng hòng đoạt được thi hài chủ nhân để thỏa mản t.ư dục của bản thân . Đợi sau khi ta đem hắn phục sinh, hắn sẽ tự mình thanh toán mối thù phản bội năm đó.” Sa Tâm đề xuống nộ khí, thần sắc dần bình tỉnh nói.
Ách Quái nghe vậy, liếc qua Thạch Xuyên Không nằm dưới chân cười nói :
“Trên hay ngươi không có huyết mạch hoàng gia Ma tộc, chỉ sợ ngay cả bộ quan tài thủy tinh kia cũng mở không ra a? Trên tay ta thế nhưng có một hoàng tử điện hạ hàng thật giá thật , ngươi nếu chịu cùng ta hợp tác, chúng ta đều có lợi. Nếu không đều chỉ có thể đứng nhìn bảo vật này, ai cũng đừng nghĩ đi vào.”
“Ách thành chủ nói lời ấy sai rồi, huyết mạch Thánh tộc của chúng ta mặc dù trân quý, lại không phải chỉ một mình Thập Tam Đệ có. Mà của ta ngược lại còn tinh thuần hơn một chút.”
Không đợi Sa Tâm trả lời, sau người bổng hiện ra ra một thân ảnh cao lớn, cười sang sảng nói.
Đang lúc nói chuyện, người kia lấy mũ đang che đầu xuống, lộ ra một đầu tóc dài màu trắng, dung mạo bình thường, nhưng mang một cỗ khí chất khác hẳn, một đôi mắt tím đậm hiếm thấy, trong con ngươi hiện ra điểm điểm ánh sáng.
Hàn Lập đảo ánh mắt qua, lông mày không khỏi nhíu lại, phát hiện người này chính là Đại hoàng tử Thạch Trảm Phong.
Ách Quái thấy thế thần sắc rốt cuộc biến đổi, trên mặt hiện ra vẻ dữ tợn, cắn răng nói:
“Ta tận tình khuyên nhủ ngươi như vậy, cũng coi như hết lòng quan tâm giúp đỡ , ngươi vẩn chưa hết hi vọng, vậy chúng ta chỉ đành cá chết lưới rách.”
Một câu nói đi, hắn hai chân mạnh mẽ đạp đất, toàn bộ không gian dưới đất theo đó chấn động mạnh, huyết hồ phía trên gợn sóng to lớn
Thân ảnh Ách Quái hóa thành một sợi khói nhẹ, biến mất không thấy, sau một cái chớp mắt lại đột nhiên xuất hiện sau lưng Thạch Trảm Phong, đánh ra một chưởng, năm ngón tay như móc câu hướng phía trên đầu lâu của hắn vồ mạnh xuống.
Thạch Trảm Phong mắt sáng lên, đã phát hiện không đúng , thế nhưng thân thể phản ứng chậm một bước, muốn né tránh, cũng đã không kịp nữa rồi.
Mắt thấy đầu ngón tay muốn xuyên thủng xương đầu, một cây xương giáo màu trắng đột nhiên từ bên cạnh đâm ra, “ Tranh” một tiếng, đụng vào cổ tay Ách Quái.
Thạch Xuyên Không ánh mắt thoáng nhìn qua, Côn Ngọc hai mắt trợn trừng, hai tay nắm một cây giáo xương toàn thân lóe lên quang mang tinh thần màu trắng, từ một bên đâm tới.
Chiếc giáo xương cán dài cong như trăng khuyết , cũng chỉ đem bàn tay Ách Quái thoáng đẩy ra hơn tấc, khó khăn lắm mới tránh khỏi đầu lâu Thạch Trảm Phong, mang theo kình phong gào thét mà qua, tại gương mặt tuấn lãng, lưu lại mấy đạo vết máu bắt mắt.
Thạch Trảm Phong nhân cơ hội này, thân hình nhún xuống, mũi chân lấy đà , thân hình bỗng nhiên vọt tới trước, tay rút ra một thanh cốt kiếm dài có ba cạnh màu trắng, phía trên tinh khiếu quang mang đại phóng, hướng bụng dưới Ách Quái đâm thẳng xuống.
Ách Quái thu cổ tay lại, đem cái giáo xương kia đánh xuống đồng thời bỗng dưng nâng đầu gối lên , đúng là trực tiếp lấy đầu gối đụng vào cốt kiếm ba cạnh.
Chỉ thấy trên đùi dày đặc huyền khiếu sáng lên, một tầng bạch quang mông lung giống như áo giáo che chở bên ngoài, ngăn trở mũi nhọn cốt kiếm, mặc kệ bên trên tinh khiếu cuồng thiểm, nhưng thủy chung không cách nào đâm xuyên, khó có thể tiến thêm.
“Muốn chết.” Ách Quái hừ lạnh một tiếng, bổng nhiên dang chân đá một cái.
Tại mũi chân phía trên lập tức có một đoàn bạch quang ngưng tụ nổ bể ra, hướng thẳng đến mặt Thạch Trảm Phong.
Người sau thấy tình thế không ổn, trường kiếm trong tay không lùi mà tới, bỗng nhiên đâm phía dưới một cái, nương theo cỗ phản lực kia lướt về đằng sau, trực tiếp kéo ra gần trăm trượng khoảng cách.
Nhưng mà hắn thối lui tốc độ mặc dù nhanh, nhưng căn bản không kịp Ách Quái, thời điểm thân hình chưa đứng vững, đã bị đuổi theo.
Ách Quái hiển nhiên rất nóng lòng diệt trừ Thạch Trảm Phong, thân thể trong nháy mắt, phần eo đột nhiên chuyển động kéo theo toàn bộ sống lung như Giao Long Xuất Hải đồng dạng vòng vòng run lên, phát ra trận trân tiếng vang như sấm sét.
Trên cánh tay phải cơ bắp phồng lên, tầng tầng tinh quang màu trắng bộc phát dữ dội, một cỗ lực lượng bạo tạc từ quyền đầu tuôn trào ra.
Nắm đấm chưa đến, Thạch Trảm Phong thần sắc đột biến, chỉ cảm thấy hô hấp đều có chút khó khăn, quanh thân hư không tựa hồ cũng vặn vẹo, đến mức thân hình hắn di động đều trở nên chật vật dị thường.
Hàn Lập nhìn xem một màn này, trong lòng có chút sợ hãi, lúc trước Ách Quái rõ ràng gặp thương thế nghiêm trọng như vậy, mới qua không được bao lâu, vậy mà đã khôi phục được tình trạng như thế?
Một kích này chi uy, cho dù là hắn hiện tại, cũng không có nắm chắc có thể ngăn cản được.
Đúng lúc này bất ngờ xảy ra chuyện !
Nương theo từng tiếng nổ đùng liên tiếp vang lên, bên ngoài quanh thân Ách Quái 12 mai viên cầu kim loại bên trên đồng thời tách ra quang mang chói mắt.
Ngay sau đó 12 cỗ khôi lỗi từ đó nổi lên, cốt giáp trên thân tinh quang rạng rỡ, trong tay đều nắm một đạo mũi nhọn mang theo Loan Nhận cốt liên màu trắng, đồng thời quăng ra ngoài.
Chỉ gặp 12 đạo cốt liên màu trắng hóa thành đạo đạo màu trắng lẫn hồng, giao thoa vút không mà tới, giống như mạng nhện bao phủ xuống.
Ách Quái thấy thế, nắm đấm đang hướng Thạch Trảm Phong xoay chuyển, hướng phía trên đánh tới.
Trên nắm tay tinh quang trắng xóa hoàn toàn nổ tung, tựa như một vùng tinh thần sáng lạn, từng đạo lưu quang làm người ta lóa mắt phóng lên tận trời, đánh tới tấm lưới lớn màu trắng do cốt liên tạo thành.
Lúc này, phía trên tấm lưới lớn bằng cốt liên , tất cả quang mang tinh khiếu lóe lên, đúng là tinh thần chi lực không còn dâng trào mà hóa thành những vòng xoáy cỡ nhỏ, từ đó tuân ra trận trận thôn phệ tinh thần chi lực cường đại.
Ách Quái một quyền này đánh ra lưu quang như ánh sao, đúng là như nước chảy bị nó thu nạp không còn, triệt để mất đi uy lực.
“Đây là…” Không đợi lão hết kinh ngạc, tấm lưới cốt liên đã triệt để bao phủ xuống.
“Kết trận”
Một tiếng quát truyền đến, 12 tên khôi lỗi cốt giáp một tay vừa bấm pháp quyết, dưới chân bộ pháp nho nhao biến hóa, động tác đều nhịp trong nháy mắt liền hoàn thành kết trận.
Cốt liên trên lưới lớn lập tức hiện lên một mảnh điện quang , hóa thành một đạo lôi cầu màu bạc, đem Ách Quái giam ở trong đó.
Hàn Lập nghe tiếng, nhíu mày nhìn lại, phát hiện nữ nhân đeo hắc sa mà Sa Tâm gọi là “Tiểu Tử” , giờ phút này đang khoanh chân ngồi ở mặt đất phía trên, trước người bày ra một bộ hắc thạch trận bàn, phía trên để 12 mai quân cờ màu trắng.
Có thể đồng thời khống chế 12 tên khôi lỗi, khiến chúng chỉnh tề bày ra pháp trận, vốn cũng không phải sự tình đơn giản, nhưng mà người làm việc này vậy mà không phải Sa Tâm mà rõ ràng là nàng!

Côn Ngọc cầm trong tay xương giáo, đứng ở bên cạnh đó không xa, thủ vệ lấy nàng.
Hàn Lập đang ở trong kinh ngạc, liền nghe Ách Quái cười nhạo một tiếng, nói:”Chỉ bằng cái pháp trận thô lậu này, cũng nghĩ vây khốn được Ách Quái ta?”
Nói xong , trên người hắn huyền khiếu hào quang tỏa sáng, nâng một quyền hướng phía cốt liên bao phủ phía trên cùng lưới điện, đập mạnh đi lên.
“Ầm ầm” một tiếng vang thật lớn!
Tinh thần quang mang trên quyền của hắn vừa mới nở rộ ra, cỗ thôn phệ chi lực trên cốt liên lại nổi lên lần nữa, đem đại bộ phận lực lượng thả ra thu nạp vào.
Cùng lúc đó, bên trong lưới điện một mảnh điện quang màu bạc tuôn trào ra, đánh ở trên người Ách Quái, tóe lên mảng lớn hoa lửa.
Điện quang lướt qua, cốt liên đại trận vẫn hoàn hảo như cũ , chỉ là trên thân mười hai tên khôi lỗi cùng nổi lên một tia nhỏ bé vết rách mà mắt thường khó phân biệt được.
Mà thân thể "Tiểu Tử" khống chế pháp trận cũng đột nhiên run lên, hiển nhiên thừa nhận áp lực không nhỏ.
"Trận này tự nhiên không thể vây khốn ngươi lâu dài, bất quá có thể cầm chân ngươi nhất thời cũng đủ rồi." Sa Tâm liếc qua Tiểu Tử, mặt không có biểu cảm gì nói.
Dứt lời, nàng đưa mắt liếc Thạch Trảm Phong ra hiệu một cái, hai người liền trước sau từ bên bờ vọt lên, sau mấy động tác đã đến trung tâm huyết hồ.
 
Last edited:

Độc Hành

Đạo Tổ Nhân Cảnh
Administrator
*Thiên Tôn*
@pctrieu0812 @LOLOTICA
Box trợ giúp dịch thuật giờ đóng hay sao mà Dư tìm không ra các ca ca.
Còn thì cho Dư xịn truyền tống nhé
:((
Với lại Dư đăng ảnh mà nó báo là Something went wrong. Please admin gì đó admin giải đáp giùm Dư được không
E dịch vào đây đăng ký nhé, mai thử làm 1 chương 977 nha, xong post ở đây.
 

Tiểu Mjnh

Phàm Nhân
Dịch Giả Trường Sinh
Ngọc
22,13
Tu vi
0,00
Mũi chân hai người Sa Tam cùng Thạch Trảm Phong điểm nhẹ một cái lên trên mặt hồ, thân hình hạ xuống bên cạnh bộ quan tài thủy tinh kia, nhẹ nhàng đứng trên mặt nước, trên mặt hồ cũng theo đó mà lập tức nhộn nhạo lên từng cơn sóng gợn.

Sa Tâm nhìn bộ hài cốt trong quan tài thủy tinh, trong mắt lóe lên một vòng phức tạp, nàng hít một hơi thật sâu, nói ra:

"Thạch đạo hữu, mượn tinh huyết ngươi dùng một lát. Xong việc này, chuyện đáp ứng ngươi tuyệt không nuốt lời."

Thạch Trảm Phong nhẹ gật đầu, không nói gì, liền giơ bàn tay lên trên cốt kiếm ba cạnh mạnh mẽ quẹt một cái, trong lòng bàn tay gã liền tạo thành một đường vết thương.

Chỉ thấy gã âm thầm vận chuyển lực lượng tinh thần trong người, trong lòng bàn tay liền có từng giọt máu đỏ thẫm mang theo một chút hào quang màu vàng óng, từ trong miệng vết thương rỉ ra.

Sa Tâm thấy thế, từ trong túi tay áo lấy ra một cây Tinh Lan Bút được chạm khắc từ bạch cốt mà thành, phía trên khắc đầy hoa văn.

Nàng lập tức cầm nó chấm vào tay Thạch Trảm Phong, Tinh Lan Bút giống như được hút đầy mực, dính đầy tinh huyết của Thạch Trảm Phong, nàng bắt đầu nhanh chóng thoăn thoắt phác họa trên bộ quan tài thủy tinh.

Từng vết máu đỏ thẫm hóa thành từng đạo đường cong, vẽ thành một bức họa đại trận phù văn màu máu phủ kín toàn bộ quan tài, hơn nữa còn kết hợp với bộ hai tướng ngũ mang tinh đồ phức tạp trên bộ quan tài thủy tinh, cùng với nó hòa thành một thể.

Hàn Lập nhíu mày nhìn lại, nhưng chỉ thấy trên quan tài tỏa ra hào quang màu đỏ chói mắt, cả quan tài rung mạnh không thôi, toàn bộ huyết hồ cũng theo đó mà dập dờn không ngừng.

Chỉ thấy một tầng nước hồ huyết hồng giống như vật sống lan tràn lên, bao phủ cả toàn bộ quan tài thủy tinh vào, nhanh chóng hóa thành một cái kén máu thật lớn.

Một tiếng "Ầm ầm" rung mạnh.

Ách Quái lần nữa phát động công kích vào đại trận Cốt Liên đang vây khốn lão, uy thế vẫn như cũ mạnh mẽ vô cùng.

Lôi điện bao bọc cấm chế đại trận, vẫn như cũ hấp thu công kích ẩn chứa lực lượng tinh thần của lão, tuy vậy đỡ được một kích này của lão, vết rạn trên người mười hai bộ cột giáp khôi lỗi kia cũng theo đó mà nhiều hơn gấp đôi.

Chỉ nghe một tiếng "Két" vang nhỏ.

Mười hai mai quân cờ màu trắng trên trận bàn trước mặt "Tiểu Tử", tất cả đều vỡ ra một cái khe.

Cả người nàng run lên bần bật, trên gương mặt dưới tấm hắc sa phủ xuống lộ ra một mảnh tái nhợt, vẻ mặt không có chút máu.

Hàn Lập chú ý tới một màn này, sắc mặt có hơi xiết chặt, trong mắt hiện vẻ do dự.

Dưới tình thế bây giờ, nếu hắn tùy tiện xuất thủ, khó mà đảm bảo được Ách Quái cùng Sa Tam sẽ làm ra cử động gì, huống hồ hắn cũng không dám chắc nếu như hắn ra tay, có khi nào biến khéo thành vụng hay không, đến lúc đó lại tạo ra biến cố gì đó cho "Tiểu Tử".

Mặc dù hắn biết "Tiểu Tử" này hơn phân nửa chính là Tử Linh, nhưng hiển nhiên lúc này không phải là lúc để nhận mặt.

Đúng lúc đó, trên quan tài thủy tinh bị kén máu bao quanh kia, đột nhiên truyền ra một tiếng vang trầm.

Ngay sau đó, huyết thủy trên kén màu "Rào rào" chảy xuôi xuống, không ngờ từ trong đó lộ ra bộ thánh hài như trong lời đồn kia.

Mà có chút kỳ quái là, bộ quan tài thủy tinh chứa đựng thi hài trước đó bây giờ đã biến mất không thấy đâu nữa, chỉ còn lại một khối tinh thạch màu đỏ như máu nâng lấy thi hài, trôi lơ lửng ở trên huyết hồ.

Thánh hài hiện thế, cũng không có xuất hiện cảnh tượng long trọng kì dị như trong tưởng tượng, mà trên bộ thi thể kia, thậm chí không có một chút chấn động mãnh liệt nào truyền ra, nhìn giống như một bộ thi thể Ma tộc bình thường, không có khác nhau gì.

Ngay lúc đó ánh mắt Hàn Lập liền nhìn xuống tấm tinh thạch màu máu dưới người bộ thi thể, trong mắt không khỏi hiện lên một tia hào quang kỳ lạ.

Hắn phát hiện trên tấm tinh thạch kia hiện đầy phù văn huyền diệu không gì sách được, trong đó đại đa số hắn chưa từng gặp qua bao giờ, chẳng qua trong đó hắn cũng có thể nhận ra một phần nhỏ, hắn liền hiểu được tác dụng của tấm tinh thạch này, chính là để trấn áp lực lượng huyết khí trên bộ thi thể này.

Ánh mắt Ách Quái xuyên qua lôi điện nhìn về phía bên này, trong mắt càng hiện lên vẻ tham lam vô cùng, lão lại lần nữa điên cuồng thi triển thủ đoạn công kích về phía đại trận đang vây khốn lão.

Sa Tam thấy vậy, ánh mắt ngưng tụ, thu lại tất cả hồi ức và nổi u sầu, hai tay nhanh chóng kết ấn trước người.

Chỉ thấy trong miệng nàng nhẹ giọng ngâm tụng, mười ngón tay luân chuyển như cánh hoa nở rộ, trước người bấm ra một cái pháp chú cực kỳ cổ quái, tiếp đó bàn tay lại đặt vào bụng của mình, nhẹ nhàng nhấn một cái.

Ngay bụng nàng lập tức sáng lên một đạo huyễn quang màu trắng, phần bụng nàng nhìn như căng đầy huyết nhục kia, vậy mà từ trong đó truyền ra từng trận âm thanh cơ quan chuyển động, làn da như tuyết trắng của nàng lật một cái ra bên ngoài nhìn giống như hoa sen nở rộ, bất ngờ mở ra.

"Không ngờ nàng lại cải tạo thân thể thành khôi lỗi..." Lục Hoa phu nhân thấy vậy, hơi kinh ngạc nói.

Hàn Lập cũng nhướng mày, lộ ra mười phần ngoài ý muốn.

Theo lỗ thủng từ trong bụng nàng mở ra, chợt từ đó tiết ra hào quang màu máu chói mắt.

Bốn phía huyết hồ, ngoài trừ Sa Tam cùng Ách Quái, hầu như tất cả mọi người chính mắt thấy hào quang màu máu, thần sắc trên mặt đều lộ ra vẻ chấn động vô cùng.

Chỉ thấy trong hào quang màu máu vừa xuất hiện kia, không ngờ là một quả tim còn sống đang được niêm phong bên trong một quả cầu thủy tinh.

Hàn Lập xuyên thấu qua quả cầu thủy tinh nhìn thấy trái tim kia, không ngờ nó vẫn còn đang đập, thậm chí trong tai hắn còn vọng lên âm thanh tim đập :

"Thình thịch, thình thịch ,thình thịch..."

Cùng lúc đó, một cỗ khí tức sinh mệnh mãnh liệt cũng từ trong trái tim kia truyền ra.

Sau khi lấy trái tim ra, lỗ thủng nơi bụng của Sa Tam cũng bắt đầu khép kín từng tầng, như cánh hoa sen thu lại, khôi phục như lúc ban đầu.

Chỉ là lúc này khí tức cả người nàng đã trở nên suy yếu đi mấy phần, tựa như trong nháy mắt bị rút mất đi nửa khí lực, sắc mặt cũng biến thành trắng bệch.

"Ha ha... Không nghĩ ra vì thủ hộ quả tim này, vậy mà ngươi nuôi dưỡng nó ngay trong cơ thể mình, cũng không dám cướp lấy một chút nào từ đó, trách không được nhiều năm như vậy mà ngươi vẫn một mực không có tiến bộ được gì, trái lại tu vi lại biến mất không ít, thật đúng là ngu xuẩn cực độ!" Ách Quái thấy vậy, cười to nói.

Sa Tâm đưa lưng về phía Ách Quái, không có nhìn lão, mà chỉ lấy ra một viên thú đan rồi ăn vào, tiếp đó hai tay nắm quả cầu thủy tinh, lòng bàn tay sáng lên hào quang màu trắng chói mắt, muốn lấy trái tim từ trong phong ấn ra.

Nhưng ngay đúng lúc đó, dị biến nảy sinh!

Vẻ mặt Sa Tâm đột nhiên biến đổi, trong miệng phát ra một tiếng kêu đau đớn.

Ngay trước ngực nàng, bỗng dưng đâm ra một đoạn xương nhọn màu trắng, trực tiếp đâm xuyên qua lòng ngực nàng.

Trên xương nhọn màu trắng kia còn có lỗ khảm ba cạnh, kéo theo dòng máu chảy ra ồ ạt từ trước ngực nàng, trong nháy mắt nhuộm cả nửa người nàng.

"Sa thành chủ, xin lỗi..." Đứng sau lưng Sa Tam, vẻ mặt Thạch Trảm Phong không đổi nói ra một câu, bỗng nhiên cốt kiếm ba cạnh trong tay gã xoắn một phát, một trận âm thanh nghiền nát lập tức từ trong lồng ngực nàng truyền ra.

Sa Tâm lập tức phun ra một ngụm máu, đột nhiên cả người nàng xoay chuyển, một chưởng đánh vào đầu Thạch Trảm Phong.

Thạch Trảm Phong sớm đã buông cốt kiếm ba cạnh ra, bỗng nhiên huyền khiếu trên người sáng lên, tốc độ nhanh đến cực điểm, từ bên người nàng trượt qua, tuy nhiên không biết từ khi nào mà trong lòng bàn tay gã đã nhiều ra một thanh đoản đao bạch cốt, thuận thế đâm vào bụng của Sa Tâm.

Cùng lúc đó, thân hình nhanh chóng như lôi đình, đoạt lấy quả cầu thủy tinh từ trong tay Sa Tâm, mũi chân nhanh chóng điểm một cái lui lại một bên khác huyết hồ, cũng như kéo dài khoảng cách đám người Sa Tâm.

Không đợi đám người lấy lại tinh thần từ trong tình thế hỗn loạn vừa phát sinh ra, bên bờ huyết hồ lại vang lên một tiếng âm thanh nổ đùng.

Chỉ nghe một tiếng "Rầm" vang thật lớn!

Mảng lớn điện quang màu bạc nổ tung ra, hóa thành vô số điện xà màu bạc, bắn tung tóe khắp bốn phương tám hướng, khiến cho cả không gian dưới lòng đất chấn động không ngừng.

Trong điện quang xen lẫn vô số xương gẫy màu trắng, bay vụt tứ tán, đập lên trên mái vòng cùng với bốn phía vách núi tạo thành trăm ngàn lỗ thủng.

Ánh mắt Hàn Lập co rụt lại, cả người trùn xuống phía dưới, một đoạn bạch cốt loan nhận đứt gãy liền lượn vòng lao tới, gọt cả khối đá kỳ quái đang che giấu thân hình hắn.

Cốt Liên đại trận vây khốn Ách Quái rốt cuộc cũng bị nghiền nát, cả mười hai bộ cốt giáp khôi lỗi, trên người lóe lên hào quang rồi nhanh chóng nổ tung.

Mười hai mai quân cờ màu trắng kia cũng theo đó mà phát ra một tiếng "Đùng" nổ tung, ngay tiếp đó là cả khối trận bàn màu đen cũng nứt toác ra, "Tiểu Tử" khống chế đại trận cũng nhận cỗ cự lực cắn trả, chợt thân thể ngã về phía sau, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Sau khi Ách Quái thoát khốn, cũng không để ý tới "Tiểu Tử", mà nhìn thoáng qua Sa Tam cũng như thanh cốt kiếm đâm trước ngực nàng, rồi lại nhìn về phía Thạch Trảm Phong, cười nói: "Đại hoàng tử, trái tim đã tới tay, Ách mỗ trước hết chúc mừng ngươi một tiếng..."

"Ha ha, đa tạ Ách thành chủ thành toàn." Vẻ mặt Thạch Trảm Phong lộ ra thỏa mãn, trả lời.

"Thì ra, Ách... Các ngươi đã sớm thông đồng với nhau" Sa Tâm trở tay rút cốt kiếm ba cạch đang đâm trước ngực nàng ra, lông mày hung hăng nhíu một cái, nói ra mỗi chữ mỗi câu.

"Sa thành chủ, đắc tội. Thế nào, màn trình diễn khổ nhục kế vừa rồi của ta và Đại hoàng tử, có đặc sắc hay không?" Ách Quái cười nói.

Sa Tâm nghe vậy, im lặng.

Trước đó Ách Quái truy sát Thạch Trảm Phong, nàng cũng không có lập tức xuất thủ ngăn cản, là vì để xem thử gã có phải theo phe mình hay không, không nghĩ ra đạo cao một thước ma cao một trượng, không ngờ hai người bọn hắn lại lừa được mình.

Nàng từ trong ngực lấy ra một bình đá màu đen cao gần tấc, nàng liền rút nắp ra rồi khẽ đảo ngược vào trong lòng bàn tay, từ trong đó chảy ra một thứ gì đó giống như một đoàn hạt cát màu vàng.

Bàn tay Sa Tâm nắm lại, lau một cái vào vết thương ngay trước ngực của nàng, cát vàng lập tức như vật sống tràn vào trong đó, vậy mà bắt đầu tu bổ vết thương đang rướm máu.

"Không có trái tim, ngươi đã không có khả năng làm cho chủ nhân sống lại. Ta nguyện ý cho ngươi thêm một cơ hội nữa, cùng với ta hưởng bộ thánh hài này, như thế nào?" Ách Quái nhìn về phía Sa Tâm, lần đầu xưng hô một tiếng "Chủ nhân".

"Tiểu Tử, không tiếc bất cứ giá nào, đoạt lại trái tim." Sa Tâm không có trả lời lão, chẳng qua trong lòng bàn tay nàng mở ra cái khe, từ trong đó lộ ra một quả cầu kim loại lớn chừng trái nhãn.

"Xem ra ngươi đã muốn chống đối với ta đến cùng, vậy thì đừng trách ta không niệm tình xưa." Ách Quái hừ lạnh một tiếng, thân hình nhảy lên một cái, cả người lao đến thánh hài giữa hồ.

Bàn tay Sa Tâm vung lên, hai tay liền bấm pháp quyết.

Quả cầu kim loại bắn ra, ngay giữa không trung tỏa ra hào quang chói mắt, từ đó nổi lên một bộ Nộ Mục Kim Cương thân hình cao chừng mười trượng, cả người nó tựa như đúc bằng sắc thép, trên người còn chạm trổ thiết y cà sa, sau lưng sinh ra tám tay, tất cả đều tay không, trên cánh tay cơ bắp gân mạch nổi phồng lên, thoạt nhìn mang theo lực lượng bùng nổ vô cùng.

Chỉ thấy trong mắt Kim Cương đột nhiên sáng lên hào quang màu đỏ, đồng thời tám tay sau lưng oanh kích ra, lập tức mang theo từng đợt phong lôi cuồng bạo.

Ách Quái thấy thế, cười nhạo một tiếng, nâng một quyền lên đập tới trước mặt.

Trên người lão hơn ngàn huyền khiếu chớp hào quang không ngừng, như quần tinh sáng chói, một quyền vừa ra liền gào thét rung động!

Quyền ảnh đầy trời giống như là biển gầm phô thiên cái địa cuồng dũng đánh tới, va chạm với Kim Cương tám tay, ngay giữa không trung lập tức phát ra tiếng nổ lớn, từ đó cuốn lên từng trận sóng khí cuồng bạo.

Tiếng "Ầm" vang đinh tai nhức óc, không ngừng vang vọng khắp toàn bộ không gian dưới lòng đất.

Bên kia, "Tiểu Tử" lần nữa ngồi dậy, chợt trước người lại xuất hiện ra hai bộ khôi lỗi có bộ dáng cổ quái, trong đó một cái có hình người, nhưng phía sau lại sinh ra bốn cái cánh lông vũ kim loại, còn cái khác là hình thú, tuy là thân hình như con hổ bảo săn mồi, nhưng lại mọc ra cái đầu của một thiếu nữ.

Nàng lập tức điều khiển hai bộ khôi lỗi một trái một phải, lúc lên lúc xuống, vọt tới Thạch Trảm Phong.
 
Last edited:

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top