Luận Truyện Kiếm Lai - Phong Hỏa Hí Chư Hầu - tiên hiệp - Tung Hoành top 10 nguyệt phiếu

nhongcon_pupa

Phàm Nhân
Dịch Giả Thái Tuế
Ngọc
5.121,25
Tu vi
0,00
Vài dòng lan man (chương 65):

- Tam giáo cửu lưu: Tam giáo bao gồm ba giáo phái là Phật giáo, Đạo giáo và Nho giáo. Cứu lưu bao gồm chín học phái lớn là Nho gia, Đạo gia, âm Dương gia, Phật gia, Danh gia và Mặc gia, Tung Hoành gia, Tạp gia, Nông gia (theo thời Chiến quốc). Ngoài ra "tam giáo cửu lưu" còn được dùng để chỉ đủ các loại thành phần trong xã hội.

- Tớ hơi bất ngờ về chương này. Nhân vật tỏa sáng suốt cả chương không phải là Trần Bình An, không phải là Ninh Diêu, không phải Trần Tùng Phong, Trần Đối, chủ tớ Tống Tập Tân và ông chú hoàng tộc Tống Trường Kính, càng không phải Lưu Tiễn Dương đang nằm chết gí trên giường, mà chính là Lưu Bá Kiều!

Tác giả đã ưu ái dùng hẳn một chương để cho chúng ta thấy cách đối nhân xử thế và tính tình phóng khoáng của họ Lưu. Trần Tùng Phong nhìn Trần Bình An bằng ánh mắt phức tạp vì đủ loại nguyên nhân (chương 64), còn người bạn Lưu Bá Kiều thì hoàn toàn trái ngược, luôn nhìn Trần Bình An với ánh mắt "trong veo”, theo kiểu: Tôi không quan tâm đến xuất thân và gốc gác của anh, tôi chỉ biết rằng anh đang rất cố gắng và dùng chính sức mình để gặt hái được thành công, và tôi rất ngưỡng mộ những thành quả của anh. Tôi muốn làm bạn với anh! Và tớ nghĩ Lưu Bá Kiều đã hoàn toàn lột tả được điều này. Gã không nhìn vào xuất thân bần hàn của Trần Bình An, cũng như số mệnh nghiệt ngã phải làm chốt sang sông của những đứa trẻ tại trấn nhỏ ở động thiên Ly Châu để sinh lòng thương hại như Trần Tùng Phong. Gã chỉ biết rằng cậu thanh niên mang giày rơm này có lá gan rất lớn, có ... ghệ rất xinh và hiếu kì về những nét đặc sắc riêng của Trần Bình An.

Thế nhưng chỉ như vậy thì lại chưa đủ để thổi cái hồn vào nhân vật. Tớ từng thấy rất nhiều tác phẩm có nhân vật chính lẫn nhân vật phụ luôn hô hào những lý tưởng và lời nói hùng hồn, cao thượng, thế nhưng hành động nhân-quả của họ thì lại ... trớt quớt, không ăn nhập gì với nhau cả. Ấy chính là khi trong ngoài bất nhất, và chính cái sự bất nhất ấy sẽ khiến nhân vật trở nên mâu thuẫn và hoàn toàn phá hỏng hình tượng của nhân vật. Tác giả đã rất cao tay khi lồng vào những hành động tưởng như nhỏ nhặt, nhưng lại góp phần quan trọng vào việc xây dựng tính cách hoàn chỉnh không riêng gì của Lưu Bá Kiều, mà là của toàn bộ các nhân vật trong Kiếm Lai trong suốt 65 chương qua.

Chúng ta có thể thấy được một Lưu Bá Kiều đầy tính hiếu kì, suốt cả chặng đường lên núi luôn quấn lấy Trần Bình An để tìm hiểu về những điều đặc sắc của người thiếu niên mang giày rơm và ... cái gùi của cậu ta, một Lưu Bá Kiều mồm mép không ngừng nghỉ về những chuyện lạ trong trấn nhỏ, một Lưu Bá Kiều ngây ngô về chuyện tình cảm chỉ dám thầm thích Tô Giá chứ chưa từng nghĩ đến việc Tô Giá sẽ thích ngược lại mình, một Lưu Bá Kiều máu nóng dám bật lại Trần Đối để che chở cho người bạn Trần Tùng Phong, mặc dù làm vậy sẽ không có lợi cho tông môn của gã, một Lưu Bá Kiều thẳng thắn gọi Trần Bình An là bạn tốt chỉ vì một ống cơm trắng. Tất cả những điều trên (và cả những chương trước nữa) đã phác họa nên nhân vật Lưu Bá Kiều, và khiến tớ cảm nhận được đây là một người thanh niên đang hành xử theo đúng với tuổi đời của mình: phóng khoáng, tích cực nhưng lại không quá già dặn, cũng như không quá lố bịch.

- Nãy giờ Lưu Bá Kiều chiếm đất nhiều quá rồi, thôi thì chúng ta nói về sự thay đổi của các nhân vật khác vậy. Ninh Diêu quan tâm chuyện tình cảm ai thích ai, Trần Đối tuy vẫn còn bá đạo nhưng đã biết lắng nghe hơn, Trần Tùng Phong nay đã cứng cựa hơn chứ không lép vế với Trần Đối nữa, và đặc biệt là lão đại xóm dưới Lưu Tiễn Dương. M*, dịch đến đoạn Lưu Tiễn Dương tu thành Kiếm Kinh thì tớ không khỏi nghĩ đến màn té núi ngoạn mục của Trương Vô Kỵ để rồi nhặt được bí kíp và luyện thành Cửu Dương thần công. Cơ duyên dữ dằn đến thế mà tác giả chỉ cần vỏn vẹn vài câu miêu tả ngắn ngủn là sắp xếp đâu vào đó hết. Cao thủ a!

- Phiên vương Đại Ly Tống Trường Kính chưa bị dân đen Lý Nhị tẩn chết! Cũng nhờ vậy mà y mới có thể tiết lộ vị trí địa lý của động thiên Ly Châu. Ly Châu (骊珠) có nghĩa là hạt châu dưới cổ của con thượng cổ thần thú Li Long (驪龍). Càng trùng hợp hơn nữa là tác giả từng tiết lộ thân thế và tên thật của tì nữ Trĩ Khuê/Vương Chu hợp lại thành chữ Châu (珠) (C.63). Liệu Li Long có phải là con rồng cuối cùng bị giết và trấn áp bởi các Thánh nhân? Liệu Ly Châu có phải là bản thể của cô tì nữ thù rắn mối như thù giặc này? Trĩ Khuê là hạt châu của rồng, vậy thì con rắn mối sắp bị 5 gà phân thây này có quan hệ gì với con rồng cuối cùng? Số phận nối liền của Tống Tập Tân và Trĩ Khuê sẽ ra sao khi hai chủ tớ rời khỏi Ly Châu? Chúng ta hãy cùng hạ hồi phân giải.
Chúc quý độc giả một ngày tốt lành :thank:
 

odin159

Phàm Nhân
Ngọc
13,90
Tu vi
0,00
Vài dòng lan man (chương 65):

- Tam giáo cửu lưu: Tam giáo bao gồm ba giáo phái là Phật giáo, Đạo giáo và Nho giáo. Cứu lưu bao gồm chín học phái lớn là Nho gia, Đạo gia, âm Dương gia, Phật gia, Danh gia và Mặc gia, Tung Hoành gia, Tạp gia, Nông gia (theo thời Chiến quốc). Ngoài ra "tam giáo cửu lưu" còn được dùng để chỉ đủ các loại thành phần trong xã hội.

- Tớ hơi bất ngờ về chương này. Nhân vật tỏa sáng suốt cả chương không phải là Trần Bình An, không phải là Ninh Diêu, không phải Trần Tùng Phong, Trần Đối, chủ tớ Tống Tập Tân và ông chú hoàng tộc Tống Trường Kính, càng không phải Lưu Tiễn Dương đang nằm chết gí trên giường, mà chính là Lưu Bá Kiều!

Tác giả đã ưu ái dùng hẳn một chương để cho chúng ta thấy cách đối nhân xử thế và tính tình phóng khoáng của họ Lưu. Trần Tùng Phong nhìn Trần Bình An bằng ánh mắt phức tạp vì đủ loại nguyên nhân (chương 64), còn người bạn Lưu Bá Kiều thì hoàn toàn trái ngược, luôn nhìn Trần Bình An với ánh mắt "trong veo”, theo kiểu: Tôi không quan tâm đến xuất thân và gốc gác của anh, tôi chỉ biết rằng anh đang rất cố gắng và dùng chính sức mình để gặt hái được thành công, và tôi rất ngưỡng mộ những thành quả của anh. Tôi muốn làm bạn với anh! Và tớ nghĩ Lưu Bá Kiều đã hoàn toàn lột tả được điều này. Gã không nhìn vào xuất thân bần hàn của Trần Bình An, cũng như số mệnh nghiệt ngã phải làm chốt sang sông của những đứa trẻ tại trấn nhỏ ở động thiên Ly Châu để sinh lòng thương hại như Trần Tùng Phong. Gã chỉ biết rằng cậu thanh niên mang giày rơm này có lá gan rất lớn, có ... ghệ rất xinh và hiếu kì về những nét đặc sắc riêng của Trần Bình An.

Thế nhưng chỉ như vậy thì lại chưa đủ để thổi cái hồn vào nhân vật. Tớ từng thấy rất nhiều tác phẩm có nhân vật chính lẫn nhân vật phụ luôn hô hào những lý tưởng và lời nói hùng hồn, cao thượng, thế nhưng hành động nhân-quả của họ thì lại ... trớt quớt, không ăn nhập gì với nhau cả. Ấy chính là khi trong ngoài bất nhất, và chính cái sự bất nhất ấy sẽ khiến nhân vật trở nên mâu thuẫn và hoàn toàn phá hỏng hình tượng của nhân vật. Tác giả đã rất cao tay khi lồng vào những hành động tưởng như nhỏ nhặt, nhưng lại góp phần quan trọng vào việc xây dựng tính cách hoàn chỉnh không riêng gì của Lưu Bá Kiều, mà là của toàn bộ các nhân vật trong Kiếm Lai trong suốt 65 chương qua.

Chúng ta có thể thấy được một Lưu Bá Kiều đầy tính hiếu kì, suốt cả chặng đường lên núi luôn quấn lấy Trần Bình An để tìm hiểu về những điều đặc sắc của người thiếu niên mang giày rơm và ... cái gùi của cậu ta, một Lưu Bá Kiều mồm mép không ngừng nghỉ về những chuyện lạ trong trấn nhỏ, một Lưu Bá Kiều ngây ngô về chuyện tình cảm chỉ dám thầm thích Tô Giá chứ chưa từng nghĩ đến việc Tô Giá sẽ thích ngược lại mình, một Lưu Bá Kiều máu nóng dám bật lại Trần Đối để che chở cho người bạn Trần Tùng Phong, mặc dù làm vậy sẽ không có lợi cho tông môn của gã, một Lưu Bá Kiều thẳng thắn gọi Trần Bình An là bạn tốt chỉ vì một ống cơm trắng. Tất cả những điều trên (và cả những chương trước nữa) đã phác họa nên nhân vật Lưu Bá Kiều, và khiến tớ cảm nhận được đây là một người thanh niên đang hành xử theo đúng với tuổi đời của mình: phóng khoáng, tích cực nhưng lại không quá già dặn, cũng như không quá lố bịch.

- Nãy giờ Lưu Bá Kiều chiếm đất nhiều quá rồi, thôi thì chúng ta nói về sự thay đổi của các nhân vật khác vậy. Ninh Diêu quan tâm chuyện tình cảm ai thích ai, Trần Đối tuy vẫn còn bá đạo nhưng đã biết lắng nghe hơn, Trần Tùng Phong nay đã cứng cựa hơn chứ không lép vế với Trần Đối nữa, và đặc biệt là lão đại xóm dưới Lưu Tiễn Dương. M*, dịch đến đoạn Lưu Tiễn Dương tu thành Kiếm Kinh thì tớ không khỏi nghĩ đến màn té núi ngoạn mục của Trương Vô Kỵ để rồi nhặt được bí kíp và luyện thành Cửu Dương thần công. Cơ duyên dữ dằn đến thế mà tác giả chỉ cần vỏn vẹn vài câu miêu tả ngắn ngủn là sắp xếp đâu vào đó hết. Cao thủ a!

- Phiên vương Đại Ly Tống Trường Kính chưa bị dân đen Lý Nhị tẩn chết! Cũng nhờ vậy mà y mới có thể tiết lộ vị trí địa lý của động thiên Ly Châu. Ly Châu (骊珠) có nghĩa là hạt châu dưới cổ của con thượng cổ thần thú Li Long (驪龍). Càng trùng hợp hơn nữa là tác giả từng tiết lộ thân thế và tên thật của tì nữ Trĩ Khuê/Vương Chu hợp lại thành chữ Châu (珠) (C.63). Liệu Li Long có phải là con rồng cuối cùng bị giết và trấn áp bởi các Thánh nhân? Liệu Ly Châu có phải là bản thể của cô tì nữ thù rắn mối như thù giặc này? Trĩ Khuê là hạt châu của rồng, vậy thì con rắn mối sắp bị 5 gà phân thây này có quan hệ gì với con rồng cuối cùng? Số phận nối liền của Tống Tập Tân và Trĩ Khuê sẽ ra sao khi hai chủ tớ rời khỏi Ly Châu? Chúng ta hãy cùng hạ hồi phân giải.
Chúc quý độc giả một ngày tốt lành :thank:
Haha. Giọng văn tản mạn khá vui vẻ. Cho phép mình hỏi vì sao bạn bỏ nhiều tâm t.ư vừa dịch vừa luận truyện như này hơm? Có vẻ bạn khá thích bộ truyện này :)
 

nhongcon_pupa

Phàm Nhân
Dịch Giả Thái Tuế
Ngọc
5.121,25
Tu vi
0,00
Haha. Giọng văn tản mạn khá vui vẻ. Cho phép mình hỏi vì sao bạn bỏ nhiều tâm t.ư vừa dịch vừa luận truyện như này hơm? Có vẻ bạn khá thích bộ truyện này :)
Cảm ơn odin159 đã theo dõi các chương dịch và chịu khó ngồi đọc mấy (chục) dòng lan man của mình :thank:
Tất cả đều bắt đầu từ một câu hỏi bâng quơ "có truyện nào hay để đọc không" trên fb. Mấy lão huynh hè nhau nhắn "gu mày kén vậy thì nên đọc Kiếm Lai", nên mình lò dò tìm bản dịch để đọc. Tìm hoài mà thấy toàn bản convert hay mấy bản dịch lởm nên khi mình tìm ra được bản dịch của Ưa Khẩu Nghiệp và DiệpTu thì mừng lắm. Đọc một lèo đến chương 60 thì mém té ngửa khi biết bản dịch có khả năng bị thái giám! Thành ra mình không nghĩ ngợi gì hết, lục tìm xem có cái acc nào trong BNS không để tham gia dịch, chứ truyện thì hay, bản dịch lại mượt quá chừng, bỏ thì uổng lắm.
Mình vốn thích mấy thể loại như Kiếm Lai, Tây một chút thì có Game of Thrones nên càng dịch càng phát hiện tác giả lồng ghép các chi tiết với nhau cực kì chặt chẽ, đọc/dịch tới đâu thì đã ngứa tới đó. Đọc mấy dòng truyện này thì mình có thói quen ghi chú lại một số tình tiết mình cho là quan trọng để sau này không lâm vào tình trạng tác giả viết gì cũng không hiểu, sẵn đó chia sẻ với mọi người qua mấy dòng lan man luôn :xinloi:
 
L

Led

Guest
Mình góp ý cho cho bạn dịch giả chút, mấy cái bạn để dấu * thì mình cảm thấy nhiều chỗ k cần thiết lắm, nếu câu thành ngữ hoàn toàn giống nghĩa thì bạn cứ thay thôi, miễn truyện nó k thay đổi nội dung là đc r, chỗ nào bạn giữ nguyên văn mà khó hiểu hẳn chú thích ra, dù sao thì truyện hay hay k là do tác giả, nhưng hấp dẫn hay k là do cách bạn edit truyện
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top