[ĐK Dịch] Phàm Nhân Tiên Giới Thiên - Vong Ngữ (lầu 2)

Status
Not open for further replies.

Mặc Mặc Phi Ngữ

Trúc Cơ Hậu Kỳ
Ngọc
2.366,29
Tu vi
110,25
@Mặc Mặc Phi Ngữ Muội đã khoẻ chưa? 803 có nhận được ko? Tới 19h tối nay mà ko trả lời thì huynh dịch nhé.
Muội lắp được mạng, thì máy bàn hư. Muội đang ở Phong Vũ mua linh kiện về thay. Maiiii bắt đầu nhận chương nha huynh hehee
 

Lạc Đinh Đang

Phi Thăng kiếp
Chương 801: Vắng họp

"Tam hoàng tử điện hạ đưa tin nói đã phái người tới tiếp ứng, đoán chừng nửa tháng nữa là tới." Kỳ Lão nói.

"Không biết Tam ca phái người phương nào tới?" Thạch Xuyên Không nghe vậy, ánh mắt sáng lên.

"Ta cũng không biết, Tam Hoàng tử điện hạ cũng không nói rõ." Kỳ Lão lắc đầu nói.

"Bất kể là ai, có người Tam ca giúp, quãng đường kế tiếp thuận tiện hơn rất nhiều." Thạch Xuyên Không hơi có chút thất vọng, ngay sau đó lại phấn khởi nói.

Hàn Lập nghe chuyện này, trong lòng cũng hơi buông lỏng.

"Nếu một thời gian nữa người của Tam ca mới đến, chúng ta liền ở đây một thời gian, thuận tiện xử lý chuyện những hiệu buôn một ít. Lệ đạo hữu, nhân cơ hội này ngươi nghỉ ngơi chút đi." Thạch Xuyên Không nói.

"Cũng tốt." Hàn Lập gật đầu đứng lên.

Kỳ Lão gọi tới một Thanh y thị nữ mười sáu mười bảy, mang Hàn Lập xuống dưới nghỉ ngơi.

Hàn Lập biết bọn họ có việc thương lượng, liền đứng dậy cáo từ rời khỏi.

"Thiếu chủ, vị Lệ đạo hữu này thật sự tín nhiệm sao được sao?" Hàn Lập vừa rời khỏi, Kỳ Lão lập tức hỏi.

"Kỳ Lão yên tâm, Lệ đạo hữu cũng không phải là người trong Thánh Vực ta. Đó là hảo hữu ta kết giao ở Tiên Vực, đã ở chung nhiều năm, ta từng vài lần tình cờ cứu giúp hắn, tuyệt đối không có vấn đề." Thạch Xuyên Không khoát tay áo, nói.

"Vậy là tốt rồi. Chẳng qua người này tựa hồ chỉ là tu vi Thái Ất sơ kỳ, quá yếu một ít, phía sau lão nô vẫn nên sắp xếp cho ngài vài hộ vệ, lấy sách an toàn." Sắc mặt Kỳ Lão vốn buông lỏng, lập tức lại cau mày nói.

"Nói đến chuyện này ngươi càng không cần lo lắng. Tuy cao thủ dưới trướng chúng ta không ít nhưng bàn về thực lực, tuyệt không một ai có thể đánh đồng với hắn. Ta có Lệ đạo hữu, còn có người Tam ca phái tới bảo vệ là đủ rồi, quá nhiều người ngược lại không tốt." Thạch Xuyên Không lần nữa cười nói.

Kỳ Lão nhíu mày, muốn nói lại thôi.

"Tốt rồi, việc này ta đều có cân nhắc. Ngươi nói cho ta một chút tình huống những hiệu buôn kia đi." Thạch Xuyên Không cắt ngang lời hắn, hỏi.

"Vâng." Kỳ Lão bất đắc dĩ gật đầu, sau đó bắt đầu báo cáo.

Hàn Lập theo thị nữ đi vào một đình viện đằng sau phủ đệ. Diện tích nơi này không lớn, trang trí cũng không có gì xa hoa, nhưng lại khiến người ta có một loại cảm giác u nhã tĩnh mịch.

"Tiền bối, đây là chỗ ở của ngài. Có bất cứ chuyện gì cần dùng, mời ngài tùy thời phân phó, ta ở ngay ngoài viện." Thanh y thị nữ nhu thuận nói.

Hàn Lập nhìn quanh đình viện, rất là hài lòng.

"Ngươi tên gì?" Hắn chợt xoay người nhìn về phía Thanh y thị nữ, trong mắt nổi lên một tia quang mang mê hoặc.

"Ta là Liên Nhi." Thanh y thị nữ nhìn mắt Hàn Lập, ánh mắt tựa hồ bị Hàn Lập hút vào, không cách nào rời khỏi, thanh âm có chút mờ mịt nói.

"Thập Tam Hoàng tử các ngươi là hạng người gì?" Hàn Lập tiếp tục hỏi.

"Thập Tam Hoàng tử không thích tranh quyền đoạt lợi, cảm thấy hứng thú với việc buôn bán, sớm đã rời khỏi Dạ Dương Thành. Hắn cũng rất tốt với những hạ nhân chúng ta, không có kiêu ngạo của Hoàng tử, mọi người trong Nhẫm Sơn Thành rất kính yêu hắn...” Thanh y thị nữ mờ mịt nói, lời nói có chút hỗn loạn.

Hàn Lập lại hỏi thêm mấy vấn đề, tản đi quang mang mê hoặc trong mắt, thần sắc Thanh y thị nữ lập tức khôi phục bình thường.

"Tốt, ngươi đi xuống đi." Hàn Lập phất tay bảo người kia lui ra.

"Vâng." Thanh y thị nữ gật đầu, sắc mặt như thường rời khỏi tiểu viện.

Hàn Lập đứng tại nguyên chỗ, đưa mắt nhìn thị nữ rời đi, trên mặt lộ vẻ do dự.

Theo tin tức dò xét từ chỗ thị nữ này với bình thường Thạch Xuyên Không biểu hiện ra ngoài cơ bản nhất trí, xem ra ngược lại là hắn có chút đa tâm.

Hắn lập tức lắc đầu, không lo lắng những thứ này nữa, triển khai thần thức, tra xét rõ ràng các nơi trong đình viện một lần, sau đó bấm niệm pháp quyết vung lên.

Từng đạo thanh quang rơi vào các nơi trong đình viện, đều là một cây cán trận kỳ, rất nhanh mở ra một màn sáng thanh sắc bao phủ toàn bộ viện nhỏ.

Làm xong những thứ này, hắn mới quay người đi vào phòng ngủ, khoanh chân mà ngồi.

Sau một lát, trên thân Hàn Lập nổi lên ngũ sắc quang mang, lấy tổng cương “Tu Di Cảm Ứng Thiên” ra tu luyện “Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết”.

Cùng lúc đó, trong đầu lực lượng thần thức trong đầu hắn cũng tiếp tục vận chuyển, lần nữa tu luyện Luyện Thần Thuật tầng thứ năm.

Trải qua mấy lần tập kích lúc trước, Hàn Lập càng cảm thấy tiền đồ gian nguy, từng phút từng giây thời gian cũng không muốn lãng phí, dùng toàn lực tăng lên thực lực của mình.

Thời gian từ từ trôi, trong nháy mắt ước chừng qua nửa tháng.

Hàn Lập đột nhiên mở to mắt, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng.

Có thể là thân ở đất khách quê người, chịu không biết bao nhiêu nguy hiểm áp bách, kích phát tiềm lực bản thân. Nửa tháng khổ tu tìm hiểu này đúng là thu hoạch rất nhiều.

Nhất là sau lần trước đột phá bình cảnh tại Tẩy Sát Trì, hắn tu luyện Luyện Thần Thuật liền cực kỳ trôi chảy, những ngày qua có loại cảm giác tiến triển cực nhanh.

"Tính toán thời gian, cũng không xê xích gì nhiều đi."

Sauk hi Hàn Lập thì thào tự nói một tiếng, bấm niệm pháp quyết thu hồi cấm chế trong tiểu viện, đứng dậy đi ra đình viện.

Ngoài viện chính là Thanh y thị nữ kia lẳng lặng chờ bên ngoài, thấy Hàn Lập đi ra, vội vàng thi lễ một cái, nói: "Tiền bối, Thập Tam Hoàng tử đại nhân mời ngài tới."

"Dẫn ta đi." Hàn Lập khẽ vuốt cằm.

Thanh y thị nữ đáp một tiếng, mang Hàn Lập đi về phía trước, rất nhanh đi đại sảnh lúc trước.

Thạch Xuyên Không và Kỳ Lão đều ở trong đây, trừ hai người ra còn có thêm ba người nữa.

Ba người này là hai nam một nữ, đều là tu sĩ Thái Ất Cảnh.

Người ở giữa là một lão giả mặt đen mặc ma giáp màu xanh, hai mắt thỉnh thoảng quay tròn chuyển động, tạo cho người ta một loại cảm giác cáo già.

Tay trái bên cạnh là một đại hán trung niên thân hình to mập cao lớn, so với người bình thường cao hơn trọn vẹn một cái đầu, trên người càng chất đầy thịt mỡ, một tầng đè nặng một tầng, nhìn qua hoàn toàn giống như một tòa núi thịt.

Nàng kia nhìn như trên dưới ba mươi tuổi, có vài phần t.ư sắc. Chẳng qua một thân váy dài đỏ thẫm, trên đầu còn cài một đóa hoa tươi đẹp màu hồng, thoạt nhìn có phần chẳng ra cái gì cả.

"Lệ đạo hữu, ngươi đã đến rồi, mau mời ngồi." Thạch Xuyên Không thấy Hàn Lập đã đến, cười đứng dậy đón chào nói.

Hàn Lập gật đầu hoàn lễ, tìm một vị trí ngồi xuống.

"Ta đến giới thiệu cho ngươi, ba vị này là Mặc đạo hữu, Lỗ đạo hữu, Hoa đạo hữu, là Khách khanh Trưởng lão của bổn Thành, cũng là tâm phúc của ta." Thạch Xuyên Không giới thiệu nói.

"Tại hạ Lệ Phi Vũ, bái kiến ba vị đạo hữu." Hàn Lập chắp tay.

Ba người kia cũng thi lễ, thái độ đều có chút khách khí.

Hàn Lập nhìn Thạch Xuyên Không một cái, có ý còn muốn hỏi tình huống Tam Hoàng tử phái người tới, nhưng có ba người này ở đây, lại có chút chần chờ.

"Mấy vị đều là người một nhà, Lệ đạo hữu không cần cấm kỵ điều gì, Tam ca luôn cực kỳ đúng giờ, hắn nói người phái tới nửa tháng sau sẽ đến, tính ra chính là hôm nay. Giờ chúng ta giờ một chút." Thạch Xuyên Không nhìn ra tâm t.ư Hàn Lập, nói.

Hàn Lập nghe vậy, nhẹ gật đầu.

"Chư vị đều thầy tốt bạn hiền của ta, mời mọi người tới đây là muốn giới thiệu các ngươi nhận biết một chút, ngày sau còn cần dựa năng lực các vị. Ta mới nhận được một ít Thánh rượu Thượng phẩm, chúng ta vừa uống vừa đợi a." Thạch Xuyên Không ha ha cười một tiếng, lấy ra một vò rượu màu đỏ tím.

Dù chưa mở, một mùi rượu kỳ dị đã tiết ra từ bên trong.

"Điện hạ nói quá lời, có thể dốc sức vì điện hạ là vinh hạnh của chúng ta." Lão giả mặt đen cười yếu ớt vài tiếng, nói.

"Không sai, điện hạ chiêu hiền đãi sĩ với đủ các loại mỹ tửu mỹ thực, muốn chúng ta làm chuyện gì cứ phân phó một tiếng là được, Lỗ Đồng ta tuyệt không hai lời!" Đại hán núi thịt vỗ ngực, phát ra âm thanh ù ù trầm đục, ồm ồm nói.

"Ha ha, Thập Tam Hoàng tử nói như vậy đúng thực quá khách khí." Phu nhân quần đỏ nhõng nhẽo cười hai tiếng, cũng nói.

"Đa tạ ba vị đạo hữu." Tâm tình Thạch Xuyên Không khá tốt, lật tay lấy ra mấy chén rượu, tự mình rót đầy cho mấy người.

"Lệ đạo hữu, ta biết ngươi rất có đánh giá kiến giải với rượu ngon, chẳng qua vò rượu này của ta sử dụng tài liệu đặc thù, mùi vị cũng vô cùng đặc biệt, có lẽ còn có thể uống vào miệng đấy." Thạch Xuyên Không hướng phía Hàn Lập nói.

"Thạch đạo hữu khách khí." Hàn Lập bưng chén rượu lên, nếm thử một miếng, ánh mắt bỗng nhiên sáng ngời.

Đúng thực mùi vị rượu này vô cùng kỳ lạ, khác rất lớn với Tiên tửu hắn uống trước kia.

Tiếp sau mùi rượu, trong rượu còn ẩn chứa một cỗ Ma khí cực kỳ tinh thuần, vậy mà có chút tác dụng bổ dưỡng với Cửu U Ma Đồng của hắn.

"Quả nhiên là rượu ngon, không biết rượu này tên gọi thế nào?" Hàn Lập hỏi.

"Rượu này tên là Hồng Thậm Tửu, ta biết ngay Lệ đạo hữu sẽ cảm thấy hứng thú với nó. Đây là cách điều chế." Thạch Xuyên Không lấy ra một khối ngọc giản đưa tới.

Hàn Lập cám ơn một tiếng, nhận ngọc giản, thần thức thăm dò vào trong.

Tửu phương dùng không ít tài liệu, chừng hai, ba mươi loại. Giờ hắn còn chưa quen thuộc với các loại tài liệu tại Ma Vực nhưng bằng trực giác phán đoán, nguồn gốc Ma khí trong rượu hẳn là từ một loại tài liệu tên Hồng Thậm Quả.

"Tửu phương này quả nhiên bất phàm, nhưng không biết Hồng Thậm Quả trong tửu phương sinh trưởng nơi nào?" Hàn Lập hỏi.

"Hồng Thậm Quả sinh trưởng ở cực Bắc Thánh Vực. Sao? Lệ đạo hữu cũng muốn ủ Hồng Thậm Tửu này?" Thạch Xuyên Không mở trừng hai mắt.

"Có ý nghĩ này. Không biết có thể nhờ Thạch đạo hữu lợi dụng lực lượng Quảng Nguyên Trai thu thập tài liệu rượu lần này cho ta, nhất là Hồng Thậm Quả này không, về phương diện giá cả thì không cần băn khoăn quá nhiều." Hàn Lập gật đầu, nói.

"Đương nhiên không có vấn đề, chẳng qua Hồng Thậm Quả này là chính là tài liệu cực kỳ hiếm thấy, khả năng cần một ít thời gian." Thạch Xuyên Không đáp ứng một tiếng.

"Vậy nhờ cậy Thạch đạo hữu rồi." Hàn Lập cũng chỉ sinh ra ý tưởng nghiên cứu, cũng không nóng nảy.

"Lệ đạo hữu cũng ưa thích rượu ngon? Ha ha, vậy hai người chúng ta có thể thân cận hơn một chút. Lão Lỗ ta không thích gì khác, chỉ thích rượu ngon! Đến, chúng ta trước cạn một chén!" Nam tử núi thịt kia hào sảng cười nói, duỗi ra bàn tay lớn như quạt hương bồ, vỗ vỗ bả vai Hàn Lập.

Hàn Lập cười nhẹ một tiếng, cũng không trốn tránh, bưng chén rượu lên.

Mặc dù mới vừa gặp mặt, hắn cũng mơ hồ thăm dò tính tình nam tử núi thịt này, là một người hào sảng, không có bao nhiêu tâm cơ. Nếu là lão giả mặt đen thò tay tới đây, chắc chắn hắn sẽ không để người kia đụng tới thân thể.

Cho đến lúc này, thần kinh căng thẳng trên đường đi của Thạch Xuyên Không mới chính thức thanh tĩnh lại. Giờ cố ý để mấy người kết bạn, càng không ngừng tìm được chủ đề.

Mấy người nâng ly cạn chén, bầu không khí rất nhanh bắt đầu hòa hợp. Sau khi rượu hàm tai nóng, dứt khoát bắt đầu trao đổi một ít tâm đắc trên việc tu luyện.

Mọi người ở đây đều có tu vi đến Thái Ất Cảnh, Thạch Xuyên Không hơi kém một chút, nhưng cũng suýt soát một chân bước vào Thái Ất Cảnh.

Một phen giao lưu này, mấy người đều cảm thấy thu hoạch rất nhiều.

Thời gian cứ như vậy nhanh qua trong lúc uống rượu trao đổi, nháy mắt đã qua hơn nửa ngày, người Tam Hoàng tử phái tới vẫn chưa xuất hiện.
@Độc Hành, gửi cho huynh này, không tàng trữ trong máy nữa. Chợt nhớ lần trước muội đã lỡ tay xóa sạch... :035:

Chương 804 thì mai nha huynh.
 

Serbatient

Phàm Nhân
Ngọc
1.850,00
Tu vi
0,00
@Độc Hành ta hoàn thành rồi nhé, lão xem rồi có gì chỉnh sửa lại!
Vài tháng sau.

Hàn Lập cùng Thạch Xuyên Không đi tới vùng cao nguyên, đất đai toàn một màu đen.

Ở đây khí hậu khô ráo, thỉnh thoảng có vài trận cuồng phong thổi qua, thổi cát bụi màu đen đầy trời, thậm chí có khi mấy mảnh đất bị gió cuốn bụi đen bay ra bốn phía.

Đến đây rồi, biểu tình trên mặt Thạch Xuyên Không cũng nhẹ nhàng thả lỏng.

Hàn Lập thấy vậy, trong lòng cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Từ sau khi hai người rời đi Thành Hùng Cứ, dọc theo đường đi ngựa không dừng vó, bởi vì đối với khu vực này Thạch Xuyên Không gần như quen thuộc, dọc đường hai người thay đổi mấy lần lộ tuyến, để đề phòng bị chặn lại, chắc chắn không thể sử dụng truyền tống trận của thành trấn dọc đường.

Có vẻ phương pháp này khá hiệu quả, suốt dọc đường rất thuận lợi, cũng không gặp gỡ thế lực của đại ca Thạch Xuyên Không đuổi theo ngăn lại, nhưng cũng không có bất kỳ tin tức nào liên quan tới Tam ca.

Cứ như vậy trôi qua hai tháng thời gian, ở phía trước, cuối chân trời xuất hiện hai ngọn núi cao vạn trượng, giữa hai ngọn núi, tọa lạc một thành trì màu đen, tuy giờ phút này cách quá xa, nhưng lấy tầm nhìn của Hàn Lập, mơ hồ có thể thấy thành trì này kích thước cũng không nhỏ.

Nơi đây coi như đã đi sâu vào Cao Nguyên Hắc Thổ, hoàn cảnh chung quanh ngày càng tồi tệ, cơn lốc bốn phía thổi qua đầy đất, cuốn hắc sa che khuất cả bầu trời, trong đó thậm chí có nhiều mảnh nham thạch to như ngọn núi nhỏ bay lượn, nếu không phải tu sĩ Nguyên anh kỳ trở lên, người thường hoặc ngay cả tu sĩ cấp thấp e rằng không cách nào đặt chân ở chỗ này.

Dĩ nhiên đối với hai người Hàn Lập mà nói, chuyện đó không ảnh hưởng gì.

Ngược lại tòa thành trì màu đen kia ở giữa hai tòa cự phong, lại có vẻ yên ắng, lấy nó làm trung tâm, chu vi xung quanh ngàn dặm một mảnh yên lặng, dường như có cấm chế nào đó ngăn cách gió bão tàn phá bên ngoài.

"Rốt cuộc cũng tới rồi!" Thạch Xuyên Không nhìn xa xa, mắt sáng lên, thở dài.



"Đây là Thành Nhẫm Sơn? Nơi đây khí hậu quá tồi tệ, ma khí cũng không nhiều, chung quanh lại không có quặng mỏ cùng ưu thế địa lý, tại sao ngươi lại xây thành trì ở loại địa phương này?" Hàn Lập ngắm xung quanh, không hiểu hỏi.

" Thành Nhẫm Sơn này cũng không phải ta xây, nơi này từng là nơi cư trú của tộc quần Sa Đà Tộc, sau khi bọn họ dời đi vài vạn năm trước, ta nghĩ biện pháp mua chỗ này, cũng tốn không ít tâm t.ư cải tạo thành hình dáng như hôm nay, hoàn cảnh mặc dù chưa ra gì, nhưng nhìn lại nó không phải là một nơi có bình phong thiên nhiên che chở sao?" Thạch Xuyên Không cười đắc ý nói.

"Sợ rằng đây không phải là điểm mấu chốt, theo ta quan sát dọc đường, kết hợp mấy bức ma vực bản đồ kia của ngươi, thành Nhẫm Sơn này cũng là nơi giao nhau giữa mấy tòa thành lớn, lại cùng Thập Hoạn Sơn Mạch cách nhau không quá xa, dùng để kinh doanh ngược lại rất thích hợp." Hàn Lập cười nói.

"Người hiểu ta, chỉ có Lệ huynh!" ánh mắt Thạch Xuyên Không sáng lên, cười ha ha nói.

“Chúng ta cứ đi qua như vậy sao? Chỗ này mặc dù là địa bàn của ngươi, nhưng ngươi đi xa thời gian dài như vậy, chưa chắc sẽ không có vấn đề xảy ra." ngay sau đó Hàn Lập lại nghĩ tới điều gì, nhắc nhở Thạch Xuyên Không.

“Không sao, ta đã sớm âm thầm liên lạc với bên trong thành, bên đó hẵn là không có chuyện gì khác thường xảy ra, tạm thời những người đó chưa để ý đến thành Nhẫm Sơn” Thạch Xuyên Không tự tin nói.

"Vậy thì tốt." Hàn Lập gật đầu.

Trong lúc hai người nói chuyện, phi toa tiếp tục bay về phía thành Nhẫm Sơn.

Phía trước, hai tòa cự phong trong tầm mắt trở nên lớn lên rõ ràng, càng nhìn gần , hai ngọn núi cao vút, che khuất trong mây, trông rất nguy nga tráng lệ, mà chính giữa hai tòa cự phong là thành Nhẫm Sơn, tuy cùng cự phong muốn so sánh thì có vẻ không đáng kể, nhưng nhìn kỹ lại, chính xác là toà thành vừa lớn vừa có một cổ khí thế trang nghiêm.

Tường thành cao mấy trăm trượng, từng đạo độn quang thường xuyên ra vào, trong đó không thiếu các kiểu phi xa, phi thuyền.

Trên mặt đất, cũng bắt đầu thấy vô số cự hình chu xa xuyên lục địa, từ bốn phương tám hướng hướng Thành Nhẫm Sơn mà đến, so với Thành Hắc Dứu còn phải náo nhiệt hơn rất nhiều.

Hàn Lập thấy cảnh này, trong con ngươi thoáng kinh ngạc.

Mà Thạch Xuyên Không nhìn thành trì to lớn phía trước, trong mắt không thể ức chế vẻ hưng phấn, còn có chút kiêu ngạo.

Vì để không làm người khác chú ý, Thạch Xuyên Không điều khiển tốc độ phi toa chậm lại, nhưng chỉ chốc lát sau đã đến bờ thành Nhẫm Sơn.

Từ giữa không trung nhìn xuống, bên trong thành cao ốc mọc như rừng, từng con đường thẳng tắp giăng khắp nơi, trên đường phố lại xe cộ qua lại như nước, dòng người như thoi đưa, sầm uất vô cùng, hơn xa Thành Hắc Dứu và Thành Hùng Cứ.

Trên bầu trời lơ lững mười mấy cây ngọc trụ to lớn, trên từng cây cột khắc đạo phù văn màu đen, nhìn giống như pháp khí bày trận to lớn nào đó.

Lấy mười mấy cây cột này làm trung tâm, màn sáng màu đen bao chung quanh, phủ khắp thành và chu vi ngàn dặm, chống đỡ bão cát đầy trời.

Ở trong Thành Nhẫm Sơn phía đông, tây, nam, bắc, đông nam, đông bắc, tây nam, tây bắc - tám vị trí, có tám cửa thành thật to, lúc này tám cửa tất cả đều mở, rất nhiều phi chu, chu xa đều tụ tập đến tám cửa thành, xếp thành một đội ngũ thật dài, chờ đợi để vào thành.

"Chỉ có tám cửa vào, có vẻ quá ít, ra vào thành phải đợi lâu như vậy, xem ra cần xây dựng thêm mấy cửa thành nữa." Thạch Xuyên Không thấy cảnh trước mắt, lẩm bẩm tính toán.

Hắn cũng không cho phi toa đáp xuống đất xếp hàng, mà là điều khiển từ giữa không trung hướng thẳng bên trong thành bay vào.

Xung quanh Thành Nhẫm Sơn có không ít kẻ mặc hôi Giáp Ma Tộc tuần tra, thấy phi toa ô thần đến gần, một đội tuần tra Ma Tộc lập tức tiến lên chặn lại.

"Đứng lại, người tới là ai, mau xưng tên ra!" Đội trưởng tiểu đội tuần tra quát hỏi.

Thạch Xuyên Không thu hồi phi toa ô thần, không nói gì, chỉ vung tay một cái.

Trong tay gã đội trưởng xuất hiện một khối lệnh bài màu tím, trên đó viết hai chữ cổ thể Ma Tộc, tản mát ra tử quang mờ mịt.

"Thì ra là khách quý của phủ thành chủ! Tại hạ thất lễ, hai vị xin mời vào." Đội trưởng tuần tra thấy lệnh bài màu tím, sắc mặt lập tức đại biến, cung kính thi lễ.

Sau đó hắn lấy ra một lệnh kỳ màu đen, niệm thần chú thật nhanh, lập tức vung lên.

Một đạo hắc quang từ bên trong lệnh kỳ màu đen xì ra, nhập vào bên trong màn sáng màu đen trước mặt, sau đó màn sáng mờ đi một chút, rồi nứt ra một khe hở mấy trượng nhìn giống như cửa vào.

Thạch Xuyên Không nhìn mấy người kia gật đầu, sau đó cùng Hàn Lập bay vào.

Bên trong thành cũng không có cấm chế cấm không, từng đạo độn quang ở giữa không trung bay qua lại, Thạch Xuyên Không mang Hàn Lập lẫn vào trong đó, hướng trung tâm thành trì bay tới.

Chỉ sau một chốc, hai người đáp xuống một toà phủ đệ chiếm diện tích không nhỏ trong thành.

Nơi này cách xa khu phố sầm uất, rất yên tĩnh, trước cửa cũng không có kẻ canh gác, chỉ có một người mặt mũi thanh nhã, mặc trường sam màu xanh, nhìn có chút giống lão giả xuất trần đứng ở đấy.

"Thiếu chủ, ngài đã bình an trở về, lão nô cũng yên tâm rồi." hai người Hàn Lập vừa tiếp đất, lão giả áo xanh lập tức bước nhanh lên đón chào, giọng nói có chút kích động.

"Kỳ lão, ngài vẫn khỏe chứ!" Thạch Xuyên Không khẽ cười một tiếng.

Trong lúc đang nói chuyện, tay hắn bắt pháp quyết, hắc quang trên người chớp động, khôi phục dung mạo vốn có.

"Lệ đạo hữu, vị này là kỳ lão, mẹ ta năm đó lưu lại người cũ, từ nhỏ đã hầu hạ ta lớn lên, tuyệt đối đáng tin cậy. Kỳ lão, vị này chính là Lệ đạo hữu mà ta trước cùng ngươi nhắc tới." Thạch Xuyên Không liền giới thiệu hai bên với nhau.

"Thì ra là Kỳ đạo hữu, hạnh ngộ." Hàn Lập cũng không giải trừ thuật biến thân, quan sát thật nhanh Kỳ lão một chút, con ngươi xẹt qua một luồng kỳ quang, chắp tay thi lễ.

Kỳ lão mặc dù hết sức ẩn núp khí tức bản thân, bất quá sau khi hắn thăm dò, tu vi thấp nhất đã đạt tới cảnh giới Thái Ất, đoán chừng vẫn cao hơn mình.

Kỳ lão tu vi cũng không có gì, để cho Hàn Lập kinh ngạc chính là trên người lão giả này mặc dù tản ra ma khí, nhưng trong căn nguyên lại là khí tức tiên linh lực, cùng bản thân hắn có chút tương tự.

"Lệ đạo hữu, cảm ơn ngươi đoạn đường này đã hộ tống Thiếu chủ nhà ta, tại hạ ở chỗ này bày tỏ lòng biết ơn." thần tình Kỳ lão nghiêm túc, trịnh trọng nói xong rồi thi lễ.

"Kỳ đạo hữu quá khách khí rồi." Hàn Lập một lần nữa cười đáp.

"Được rồi, Kỳ lão, Lệ đạo hữu cũng không phải người ngoài, không cần giữ lễ như vậy làm gì, để người ta không được tự nhiên. Lệ huynh, chúng ta đi vào trước rồi nói sau." Thạch Xuyên Không cũng nói.

Kỳ lão gật đầu một cái, mang hai người đi nhanh vào phủ đệ.

"Thập Tam Hoàng Tử điện hạ!"

"Thập Tam Hoàng Tử điện hạ, ngài trở lại rồi!"

"Điện hạ lần này đi xa, có thuận lợi hay không?"

Bên trong phủ đệ, mấy người hầu, hộ vệ thấy Thạch Xuyên Không, lập tức chen chúc tới, tranh nhau thăm hỏi sức khỏe, Thạch Xuyên Không tươi cười chào đón, đáp lại từng câu hỏi của mọi người, không chút nào tỏ ra vẻ hoàng tử.

"Thôi nào, hoàng tử điện hạ mới vừa trở lại, có rất nhiều chuyện cần phải làm, đừng có xúm lại chỗ này." Kỳ lão trầm giọng nói.

Ở chỗ này uy nghiêm Kỳ lão tựa hồ cực cao, mấy người đó nghe xong lời này, rất nhanh cũng tản đi làm việc của mình.

"Để cho Lệ đạo hữu chê cười rồi." Thạch Xuyên Không thấy sắc mặt Hàn Lập khác thường, cười giải thích.

"Xem ra, Thạch đạo hữu được mọi người yêu mến như vậy, Lệ mỗ khâm phục còn không kịp, lẽ nào lại chê cười." Hàn Lập tỏ vẻ không sao cả.

Ba người tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh tới đại sảnh bên trong ngồi xuống.

"Kỳ lão, ta đã rời đi Thánh Vực nhiều năm, làm ngươi khổ cực vì ta trông coi Thành Nhẫm Sơn này. Ta vừa rồi một đường tới đây, hiệu buôn các nơi bên trong thành so với trước đây nhiều hơn một thành, dân số bên trong thành so với trước kia cũng nhiều một chút, đây đều là công lao của ngài." Thạch Xuyên Không nói.

"Thiếu chủ khen lầm rồi, lão nô bất quá dựa theo kế hoạch ngài lúc gần đi lập ra rồi thi hành từng cái thôi. Bên trong thành hiệu buôn cùng dân số mặc dù so với trước đó có gia tăng, nhưng bên trong rồng rắn hỗn tạp, mấy vị kia nóng mắt, thấy Thành Nhẫm Sơn sầm uất, xếp vào nội gián không ít. Những năm nay Lão nô gần như hao hết tâm lực đàn áp, đáng tiếc hiệu quả cũng không tốt hơn bao nhiêu, ở bên trong thành mặt ngoài nhìn tựa như sầm uất, người ngựa như mắc cửi, mặt trong dòng nước ngầm đã bắt đầu mãnh liệt, xa xa không bằng năm đó Thiếu chủ tự mình quản lý, lúc như vậy mới gọi là gọn gàng ngăn nắp." Kỳ lão vẻ mặt lộ xấu hổ.

"Nếu không có cách nào đàn áp, vậy lấy lui làm tiến, đem bọn họ tiến cử tới, toàn bộ Thành Nhẫm Sơn đều nằm trong lòng bàn tay ta đây, nếu như mấy người kia đưa thịt béo đến miệng ta, ta không ăn thì phải xin lỗi bọn họ rồi. Kỳ lão không cần phải lo lắng, chuyện này ta biết rồi." Thạch Xuyên Không khẽ cười, ánh mắt sâu thẳm như biển, sâu không thấy đáy.

"Dạ, lão nô biết rồi." Kỳ lão thấy vẻ mặt Thạch Xuyên Không như vậy, vẻ phiền muộn trên mặt cũng biến mất.

Hàn Lập lẳng lặng ngồi một bên, thấy một màn trước mắt, trong lòng động một chút.

Thạch Xuyên Không bày mưu lập kế, đạo lý kinh doanh, so sánh với chém giết địch còn muốn ngang ngược hơn rất nhiều.

"Đúng rồi, tin tức Tam ca bên kia có truyền tới hay không?" Thạch Xuyên Không ngay sau đó nghĩ tới điều gì, vội hỏi.
 

giang_04

Phàm Nhân
Ngọc
5,59
Tu vi
4,50
Lâu lâu không dịch, hôm nay rảnh rỗi ngồi dịch một chương hỗ trợ đội dịch! Có thể văn phong của ta hơi khác lên cần người biên lại! Sorry vì không thông báo trước!
"Xin lỗi, tình huống vừa rồi quá khẩn cấp, tuy có phát hiện một chút dị thường nhưng vẫn không kịp thu tay lại." Hàn Lập có chút áy náy nói, lần nữa giơ tay lên vẫy một cái.


Tiếng nói vừa rứt, một đoàn ngân sắc hỏa diễm từ xa bay lại, rơi cạnh người hắn, "Bộp" một tiếng, một cái thân thể từ trong rơi xuống, chính là lão giả mặt đen.


Thân thể gã lúc trước chia làm hai giờ đã gắn lại với nhau, bất quá khí tức uể oải.


Lão giả mặt đen tựa như bị hạ cấm chế nào đó trong cơ thể, giờ phút này nằm trên đất không cách nào nhúc nhích, dùng một loại ánh mắt đầy cừu hận nhìn hai người Hàn Lập cùng Thạch Xuyên Không.


Mà đoàn ngân sắc hỏa diễm cuồn cuộn tụ lại, hóa thành Tinh Viêm Hỏa Điểu, chợt lóe một cái liền nhập vào trong cơ thể Hàn Lập.


Thạch Xuyên Không đối với lời nói của Hàn Lập tựa như không nghe thấy, vẻ mặt đầy phức tạp nhìn lão giả mặt đen nằm dưới đất, sau đó xoay chuyển ánh mắt, gắt gao nhìn chằm chằm hoàng bào nam tử cách đó không xa.


"Các hạ thật là tinh mắt, chỉ bằng một chút đầu mối ít ỏi, lại có thể suy đoán ra nhiều như vậy, bội phục, bội phục." Hoàng bào nam tử nhìn từ trên xuống dưới Hàn Lập đánh giá, vỗ tay cười nói.


Trong lúc nói chuyện, hoàng mang trên mặt gã thật nhanh phiêu tán, lộ ra dung nhan phía dưới.


Người này đeo nửa tấm mặt nạ màu bạc , che kín nửa gương mặt bên trái, hơn nửa bộ mặt bên phải lộ ra gương mặt có làn da trắng nõn bóng mịn, thoạt nhìn như là một thanh niên hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi.


Nếu nhìn kỹ, thì thấy trên nửa gương mặt này được trang điểm bởi một lớp phấn dày, trên má đánh một chút phấn hồng, trên môi cũng bôi một lớp son đỏ, nhìn không ra nam cũng không ra nữ, hết sức quỷ dị.


"Hoa Kính, chính là ngươi!" Thạch Xuyên Không tựa hồ nhận ra người này, nghiêm nghị quát lên.


Ngay sau đó toàn thân hắn đột nhiên run rẩy, trong đôi mắt hiện ra từng sợi tia máu, lộ ra thần tình cực độ thống khổ, khí tức toàn thân kịch liệt rối loạn, mơ hồ có khuynh hướng bộc phát ra.


Hàn Lập khẽ nhíu mày, thân ảnh nhoáng lên một cái xuất hiện ở bên cạnh Thạch Xuyên Không, vung tay phát ra một cổ thanh quang, nhập vào trong cơ thể.


Khí tức rối loạn trên người Thạch Xuyên Không lập tức lắng xuống không ít, tia máu trong mắt cũng biến mất một ít, vẻ mặt cũng hơi bình phục.


"Thạch đạo hữu, ta biết tâm tình của ngươi, tuy nhiên bây giờ không phải là thời điểm bi thương, thực lực người này không kém, Pháp Tắc càng thêm quỷ dị... Ngươi tựa hồ nhận biết hắn, lai lịch hắn thế nào?" Hàn Lập thật nhanh truyền âm hỏi.


Nam tử đeo mặt nạ này tu vi cao thâm, đã đạt tới Thái Ất hậu kỳ, trong tay ma bảo vô cùng lợi hại, đám người Kỳ Lão còn xa mới sánh bằng .


Hai người vừa rồi đơn giản giao thủ, hắn vận dụng sáu chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, cũng không chiếm được chút nào thượng phong.


"Người này tên là Hoa Kính, chính là thủ hạ đắc lực của Ngũ tỷ ta Thạch Cạnh Nghiên, tu luyện một loại chính là Thôi Miên Pháp Tắc, có thể trong lúc vô tình điều khiển ngũ giác người khác, bọn người Kỳ Lão sợ rằng đúng như ngươi đoán, bị trúng ám toán của người này." Thạch Xuyên Không nghe vậy, hít sâu một hơi, miễn cưỡng khôi phục bình tĩnh, truyền âm trả lời.


Hàn Lập nghe vậy, chân mày lần nữa nhíu lại.


Lúc trước ở Thập Hoạn Sơn Mạch và Hùng Cứ Thành chính là Đại hoàng tử Thạch Trảm Phong, hôm nay đến Nhẫm Sơn Thành, lại toát ra một cái Thạch Cạnh Nghiên, xem ra những anh chị em của Thạch Xuyên Không ở ma vực, đều không phải là đèn cạn dầu a!


"Chính là Ngũ tỷ phái ngươi tới đây, mục đích của nàng là gì?" Thạch Xuyên Không tiến lên phía trước một bước, trong mắt ẩn hiện tia máu nhìn về phía Hoa Kính, lạnh giọng nói.


"Thập Tam Hoàng Tử điện hạ cần gì biết rồi còn hỏi, mặc dù Ngũ điện hạ sai ta đem đầu của ngươi cùng với La Trá Tỳ Bà mang về, tuy nhiên không nghĩ tới bên người ngươi còn có cao thủ như thế, ta cũng không có nắm chắc tất thắng. Chúng ta không ngại thương lượng, ngươi đem La Trá Tỳ Bà giao ra, ta lập tức xoay người đi, như thế nào?" Hoa Kính tay bóp bóp các ngón tay, liếc về Hàn Lập một cái, thấp giọng cười yếu ớt nói.


Hàn Lập nghe lời này, không nói gì.


"Buồn cười! Ngươi tự tiện xông vào Nhẫm Sơn Thành của ra, còn hại chết nhiều thủ hạ của ta như vậy, hôm nay đừng hòng sống sót rời khỏi nơi này!" Thạch Xuyên Không gằn từng chữ nói, sát ý tràn ra.


"Chặc chặc, bất quá chỉ là chết một cái lão nô cùng mấy con chó mà thôi, Thập Tam Hoàng Tử cần gì phải nổi giận như vậy, Thất thố như vậy, không sợ tổn thương thể diện cùng huyết mạch cao quý trên người ngươi sao." Hoa Kính một tay che miệng, khúc khích cười quái dị nói.


Thạch Xuyên Không cũng không nhiều lời nữa, thân hình như điện nhào ra.


Trong ngực hắn ngân quang chợt lóe, La Trá Tỳ Bà hiện ra, mười ngón tay thật nhanh gảy dây đàn, vô số phù văn màu bạc như nốt nhạc bắn ra, sau đó tụ lại hóa thành hàng trăm chiếc phong nhận, rồi tốc độ một lần nữa tăng lên, phát ra tiếng xé gió vù vù, giống như mưa sa nhanh như điện hướng Hoa Kính bắn xuống.


Những phong nhận màu bạc này không chỉ là cực nhanh, mà đồng thời lúc ẩn lúc hiện giống như u linh, làm cho người có cảm giác hoa cả mắt, không thể tránh lé.


Hoa Kính thấy La Trá Tỳ Bà, hai mắt hơi sáng lên, chợt lóe lên vẻ tham lam, thân hình lại giống như gió lùi nhanh về phía sau.


Vào thời khắc này, sau lưng gã lôi quang chợt lóe, ba chuôi màu vàng phi kiếm không tiếng động hiện ra, hơi rung lên, liền huyễn hóa ra rậm rạp chằng chịt bóng kiếm màu vàng, ừn ùn kéo đến đè xuống, ngăn trở đường lui của gã.


Hoa Kính thấy vậy, sắc mặt không thay đổi chút nào, vung tay một cái.


Đỉnh đầu hoàng mang chợt lóe, hiện ra một chiếc chuông nhỏ tinh xảo màu vàng đất, một tiếng chuông vang lên, từ trên chuông nhỏ tỏa ra một luồng tia sáng màu vàng chói mắt, sau đó xoay tít một vòng hóa thành hư ảnh của một chiếc chuông lớn màu vàng, đem thân thể gã bao phủ vào trong.


Một khắc sau, vô số bóng kiếm màu vàng cùng phong nhận màu bạc dày đặc phóng tới, chém lên trên hư ảnh chuông lớn.


Trong phút chốc,bên ngoài hư ảnh chuông lớn linh quang phập phù không dứt, nhưng lại vững như thái sơn, nhẹ nhàng chặn công kích của hai người.


Thạch Xuyên Không mắt thấy cảnh này, sắc mặt trầm xuống, trong tay pháp quyết biến đổi.


Mấy trăm chiếc phong nhận màu bạc kia lập tức phóng lên, vây quanh chuông lớn màu vàng quanh quẩn bay múa, tựa như mấy trăm con én màu bạc.


Mà Thạch Xuyên Không ngón tay gảy nhanh liên tục lên tỳ bà, trong âm thanh của tiếng đàn, mấy trăm phong nhận màu bạc lập tức hướng một nơi hội tụ lại, trong nháy mắt hóa thành hình hai vầng trăng khuyết màu bạc lớn đến mấy trượng.


Hai vầng trăng khuyết màu bạc ngân quang lòe lòe, tản mát ra trận trận âm thanh "ầm ầm ", tựa như trì hoãn dồn lực chém về phía chuông lớn màu vàng.


Hoa Kính vừa thấy hai vầng ngân nguyệt thanh thế như vậy, chân mày cũng hơi nhíu một cái, hai tay lập tức vung lên, quanh người hư ảnh chuông lớn màu vàng bỗng nhiên sáng lên, lại dầy hơn rất nhiều.


Đồng thời vô số phù văn màu vàng ở phía trên nổi lên dày đặc, tản mát ra một cổ Thổ Pháp Tắc lực vừa dày vừa nặng tựa như tòa núi lớn.


Một khắc sau, hai vầng ngân nguyệt chém lên trên hư ảnh chiếc chuông lớn.


Không gian ba động nổi lên, hai vầng ngân nguyệt lại im hơi lặng tiếng nhập vào trong đó.


Chuông lớn màu vàng cơ hồ tạo thành giống như thực chất, còn có phía trên pháp tắc lực vô cùng dày đặc, toàn bộ lại giống như hư ảo vậy.


"Cái gì!"


Hoa Kính mắt thấy cảnh này, trong lòng rét run, dưới chân chợt đạp một cái vào hư không, thân thể hóa thành một đạo hoàng ảnh bắn lui về phía sau.


Nhưng vào thời khắc này, phía sau Hoa Kính một cái bóng người lóe lên, thân hình Hàn Lập hiện ra, hư không một quyền đấm mạnh ra, đánh lên trên chuông lớn màu vàng.


"Coong " một tiếng vang thật lớn!


Chuông lớn màu vàng ông ông chấn động, mặc dù không có vỡ vụn, nhưng tản ra hoàng mang nhưng run rẩy không ngừng, tạo thành từng đạo màu vàng sóng gợn, đánh lên trên người Hoa Kính.


Thân hình Hoa Kính bắn về phía sau nhất thời chậm lại, lập tức liền bị kia vầng ngân nguyệt đuổi kịp.


Hai vầng ngân nguyệt chém thành hai đường chéo trên người gã, hai cổ sắc bén không gian Pháp Tắc bùng nổ.


"Phập phập bụp" âm thanh vang lên, thân thể Hoa Kính nhất thời nổ tung tóe ra, máu thịt văng tung tóe, hóa thành một bãi bùn nát.


"Kỳ Lão, ta đã báo thù cho ngươi, ngươi ra đi thật tốt..." Thạch Xuyên Không sắc mặt buông lỏng một chút, trong miệng tự lầm bầm nói.


"Không đúng!" Hàn Lập sắc mặt đột nhiên trở nên hết sức ngưng trọng, trầm giọng quát lên.


Thạch Xuyên Không giương mắt nhìn lên, sắc mặt cũng biến đổi.


Chỉ thấy đoàn máu thịt nổ tung kia chợt lóe, trở nên trong suốt, sau đó rất nhanh trở thành nhạt rồi biến mất, không ngờ chỉ là một đạo ảo ảnh.


Hàn Lập hai mắt tử quang đại phóng, mở rộng hướng ra xung quanh tìm tòi, đồng thời thần thức khổng lồ cũng tràn ngập mở ra.


"Thập Tam Hoàng Tử điện hạ cứ như vậy liền muốn giết ta? Thật đúng là làm người ta thương tâm! Bất quá Hoa Kính ta nếu chỉ có chút khả năng như vậy, sợ là mộ phần cỏ đã mọc cao hơn trượng rồi." một thanh âm đầy u ám từ ngoài mấy trăm trượng vang lên, đồng thời thân hình Hoa Kính chợt lóe hiện ra, mặt lộ vẻ châm chọc.


Đỉnh đầu hắn hoàng mang chợt lóe, một mặt gương đồng màu vàng mơ hồ từ từ bay lên.


Gương đồng lớn hơn một thước, toàn thân tản mát ra từng đạo tinh quang, phía cạnh ngoài điêu khắc một vòng hoa văn có hình dạng nòng nọc, ở giữa khắc một đóa hoa màu đỏ tươi đang nở bung ra, trông vô cùng rực rỡ.


Hàn Lập nhìn về phía gương đồng màu vàng kia, tầm mắt nhất thời bị đóa hoa màu đỏ tươi kia hấp dẫn.


gương đồng kia nhẹ nhàng xoay tròn, đóa hoa đỏ tươi phía trên sau đó chuyển động, tựa như sống lại vậy.


"Không tốt!" Hắn nhanh tróng thức tỉnh, thần thức lực khổng lồ trong đầu dồn sức, sau đó cuồn cuộn vận chuyển mở ra.


Trong đầu hắn chẳng biết lúc nào hiện ra từng đạo bóng đỏ, quấn quanh ở trên thần hồn hắn, đang hướng vào phía trong thâm nhập vào.


Bất quá thần thức lực khổng lồ của Hàn Lập mạnh mẽ vận chuyển, lập tức đem những bóng đỏ kia cuốn vào trong đó.


Vài tiếng giống như tiếng xé lụa vang lên, những bóng đỏ kia nhất thời bị cắn nát, tan biến không còn dấu tích.


Hàn Lập trong đầu nhất thời một trận thanh minh, nhẹ thở ra một hơi, sau đó ánh mắt như đao nhìn về Hoa Kính.


"Di, không nghĩ tới các hạ thần thức lực cũng cường đại như vậy, có thể gắng gượng tránh thoát Hoa Kính thuật của ta, bội phục, bất quá..." Hoa Kính trong mắt lóe lên một vẻ kinh ngạc, ngay sau đó toét miệng quỷ dị cười một tiếng.


Hàn Lập trong lòng rét run, ngưng thần phòng bị.


Vào thời khắc này, "Vèo vèo" hai tiếng sắc nhọn vang lên, hai đạo bóng trắng một trái một phải bắn tới, nhanh như tia chớp đánh về phía thân thể hắn.


Hàn Lập trên mặt biến sắc, bên ngoài thân kim quang chợt lóe, lập tức hóa thành một đạo tàn ảnh hướng bên cạnh tránh né đi, hiểm hiểm tránh thoát hai đạo bóng trắng tập kích.


Hắn thân hình chợt lóe xuất hiện ở ngoài mấy trăm trượng, sắc mặt khó coi nhìn về phía cũ nơi mà Thạch Xuyên Không lúc trước đứng cạnh mình, trầm giọng nói: "Thạch đạo hữu..."


"Tặc tử, nạp mạng đi!"


Lúc này Thạch Xuyên Không vành mắt như sắp nứt, lần nữa hướng Hàn Lập lao tới, trong tay La Trá Tỳ Bà leng keng liên tục gảy, vô số màu bạc nốt nhạc từ trong cuồng trào ra, ngay sau đó tụ lại hóa thành đầy trời phong nhận màu bạc, hướng Hàn Lập bắn tới.


Mà hai đạo bạch quang kia ở giữa không trung vòng vo một vòng, lần nữa hướng Hàn Lập đánh tới, lại là hai chuôi màu trắng ngọc thước.


Thạch Xuyên Không há mồm phun ra hai luồng máu tươi, chợt lóe nhập vào bên trong hai chuôi ngọc thước.


Vô số màu trắng phù văn từ trên ngọc thước cuồng trào ra, xoay tít một vòng, hai cây ngọc thước trong nháy mắt hóa thành hai đoàn ánh sáng màu trắng mông lung lớn như một tòa cung điện, phát ra tiếng ầm ầm như sấm rền, hướng Hàn Lập đè xuống.


Hàn Lập nhướng mày một cái, trên người màu vàng lôi quang chợt lóe, cả người trong nháy mắt tan biến không còn dấu tích, một khắc sau hư không xuất hiện ở sau lưng Thạch Xuyên Không cách đó không xa.


"Thạch đạo hữu, còn không mau tỉnh lại!" Hắn trầm giọng hét lớn, thanh âm vang vọng như sấm, thật giống như sư hổ gầm thét, càng mơ hồ mang theo mấy phần phạm âm cảm giác.


Đây chính là hắn trước kia học qua một môn bí thuật của phật môn gọi là Sư Tử Hống, có chấn hồn phá huyễn thần thông.


Nhưng Thạch Xuyên Không đối với Hàn Lập Sư Tử Hống thuật lại không phản ứng chút nào, nhanh như tia chớp xoay người, năm ngón tay đột nhiên vung lên.


Năm đạo tím đen ma khí từ đầu ngón tay gã bắn ra, hóa thành một ma trảo màu tím đen, phía trên quấn vòng quanh một đoàn đoàn tử hắc hỏa diễm, nhanh chóng hướng ngay chỗ yếu hại trước ngực Hàn Lập chộp xuống.
 
Last edited:
Status
Not open for further replies.

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top