[ĐK Dịch] Tam Thốn Nhân Gian - Nhĩ Căn

Thiếu Tư Mệnh

Phàm Nhân
Ngọc
49,25
Tu vi
0,00
Đoạn trước của ngươi đâu, đem ra ta biên một thể.

Nửa đêm, trăng sáng sao mờ.

Vẫn là rừng mưa Trì Vân như trước, chỉ bất quá ban đêm có phần mát mẻ hơn, ngẫu nhiên lại có thể nhìn thấy từng dòng sông nhỏ do nước mưa tụ lại mà thành, tại dưới ánh trăng tươi đẹp, nhưng lại loáng thoáng truyền đến chim thú cất tiếng kêu, lại làm cho người nhịn không được mà bất an.

Giờ phút này, tại một góc rừng, một chỗ dòng sông bên cạnh, ánh trăng chiếu xuống soi rọi hai thiếu nữ, tuy nhìn có vẻ chật vật nhưng lại rất thanh thuần, cao gầy đáng yêu, xuân lan thu cúc. Trong đó cô gái vóc dáng cao gầy đang căng thẳng cảnh giác điều gì đó, về phần cô gái đáng yêu nhỏ nhắn kia thì cởi xuống nội y, lộ ra da thịt tuyết trắng, đang nhíu mày rửa sạch vết thương dưới nách, mặt mày trong mang theo vẻ mờ mịt, nhẹ giọng nói nhỏ.

- Đỗ Mẫn, đã ba ngày rồi, cũng không biết lúc nào mới có người đến cứu viện, đồ ăn trong doanh địa của chúng ta cũng sắp hết rồi.

Cô gái cao gầy được gọi là Đỗ Mẫn kia nghe vậy thì trầm mặc, đối với các nàng mà nói, thì ba ngày này đúng là đã thay đổi toàn bộ cuộc đời các nàng. Ba ngày trước còn là ọc sinh của đạo viện Phiêu Miểu, ba ngày sau lại bị nhốt tại nơi đây, khắp nơi cất giấu nguy cơ.

Nơi này, rừng mưa Trì Vân nhìn như tốt đẹp, nhưng trên thực tế mặt đất ẩm ướt hư thối, khi thì lộ ra thú cốt, lại có thêm rất nhiều côn trùng rắn rết đủ màu trườn qua khiến cho người ta nhìn mà da đầu run lên. Trừ lần đó ra, từ khi Linh Nguyên Kỷ giáng xuống đến nay, đám mãnh thú cũng lột xác cực nhanh không thua gì con người, lực lớn vô cùng, cực kỳ hung tàn, khiến cho nơi hoang dã này đã trở thành khu vực cấm với nhân loại.

Chẳng qua là giờ phút này, trong lúc hai cô gái đang đắng chát, dưới một gốc đại thụ cách đó không xa lại có một tên tiểu bàn tử đang đứng đó với vẻ vô cùng không cam lòng, tiện đà ngẩng đầu tỉu bậy.

Tiểu bàn tử này tên là Vương Bảo Nhạc, hắn không hề thấy hai nữ nhân đang đứng rửa vết thương ở gần đó, cũng không thèm nhìn bông hoa dại duyên dáng yêu kiều vốn đang hé nụ hoa tươi mọc ngay dưới chân hắn đang bị dòng nước nóng rẫy kia áp chế chà đạp.

- Chết tiệt, uổng công ta Vương Bảo Nhạc tự xưng nhìn mặt mà nói chuyện, có thể nhìn thấu thế gian tất cả nhân tâm. . . Nhưng thật không ngờ, lại bị đạo viện Phiêu Miểu tính kế!

- Cái đạo viện Phiêu Miểu này đúng là hèn hạ, diễn trò y như thật, vì để cho chúng ta tin tưởng, rõ ràng lại làm cho tất cả mọi người chứng kiến phi thuyền nổ tung!

Trong lòng Vương Bảo Nhạc tức giận vô cùng, thật sự là ba ngày này, đối với hắn mà nói cũng là hết hồn luôn.

Ba ngày trước, hắn và các học sinh khác bất tri bất giác nằm ngủ trong phòng tu linh, sau đó lại bị một tiếng nổ vang rền trời làm giật mình tỉnh dậy, cũng chẳng kịp suy t.ư quá nhiều, thì thân thể đã bị một cỗ cự lực đánh bay ra khỏi khí cầu, cũng may bản thân tu linh phục có tác dụng giảm xóc và tránh sét đánh nên bọn họ mới miễn cưỡng rơi xuống khu rừng mưa này, nhưng lại tận mắt nhìn thấy khí cầu nổ tung giữa Lôi Từ Bạo.

Sau ba ngày, Vương Bảo Nhạc và mọi người phân tán ở trong rừng, thiếu đồ ăn, dã thú thì hung tàn, sợ hãi lẫn mờ mịt không biết tương lai ra sao khiến cho tất cả học sinh đều dần thay đổi, ít nhiều cũng lộ ra hết bản tính thật sự của mình, có người thì theo nhóm, có người độc hành, có người quyết đoán, có người nhu nhược.

Tuy nói mạnh được yếu thua là chuyện bình thường nhưng đối với những học sinh vừa mới thi vào đạo viện Phiêu Miểu như bọn họ mà nói thì việc này quá bất ngờ, thế cho nên bản tính bị kích phát dù là tham lam hay hung tàn, vô t.ư hay tốt bụng đều bị phóng đại hơn và cực kỳ rõ ràng.

- Vô sỉ!

Trong lòng Vương Bảo Nhạc mắng thầm một câu, ba ngày trước khi hắn biết những gì đang xảy ra trước mắt là thật thì bị dọa cho sợ tới mức hắn dù là lại gặp đối thủ một mất một còn là Đỗ Mẫn nhưng hắn cũng đành ráng nhịn để ở lại trong doanh địa của đối phương.

Cho đến hôm nay ba ngày trôi qua, trong tình trạng ăn không đủ no thế này, thông qua chức năng đo cân nặng trong truyền âm giới của mình, hắn phát hiện cân nặng của mình giảm tận sáu bảy cân hệt như kỳ tích, khiến trong lòng hắn khiếp sợ và hồ nghi.

Bởi vì những gì Vương Bảo Nhạc từng trải qua thật sự không giống người khác, hắn từng vì giảm cân mà gần như không ăn không uống gì trong suốt một tháng qua, lại còn điên cuồng vận động, nhưng cũng không biết tại sao mà thể trọng của hắn chẳng những không có giảm bớt, ngược lại còn gia tăng thêm ba cân!

Vậy mà hiện tại hắn chỉ trong ba ngày mà giảm đi đến sáu bảy cân, đối với hắn mà nói thì đây căn bản là chuyện không thể nào!

Nhất là hắn có nhớ tình tiết mình từng đọc qua trong mấy quyển tự truyện của quan lớn kia, ở mấy đoạn kể về đời sống của họ lúc còn ở trong đạo viện hình như có nói sơ qua là lâu lâu đạo quán đều sẽ sắp xếp khảo hạch tân sinh.

Nếu không phải Vương Bảo Nhạc nghiên cứu triệt để, cũng rất khó chú ý tới điểm này, nay liên tưởng đến điểm này cùng với những việc đã xảy ra, mặc dù hắn không biết tại sao đạo viện Phiêu Miểu lại làm được giống thật như thế, nhưng rất có thể kỹ mất cũng có sơ hở, nên xây dựng tiêu chuẩn dựa theo người bình thường, mà bản thân hắn rõ ràng không phải người thường...

Hắn nắm chắc phân nửa rằng tất cả những thứ trước mắt đều là hư ảo cả.

Mà căn cứ cụ thể làm cho hắn tin chắc vào phán đoán của mình chính là nửa cái mặt nạ màu đen đã bị lão y sư kia trả lại!

Nghĩ tới đây, Vương Bảo Nhạc đang đi tiểu không khỏi cúi đầu nhìn vào trong lồng ngực của mình, trong lòng dâng lên cảm giác quái dị nói không nên lời.

Đúng là hắn nhớ rõ trước khi bước vào Tu Linh thất hắn đem nửa mặt nạ màu đen này tùy ý đặt ở trong ngực, sau khi gặp nạn hắn cũng chẳng để ý lắm, mãi cho tới không lâu trước hắn vô tình phát hiện mặc dù cái mặt nạ này nhìn vẫn như cũ, nhưng thực tế lại có thể giơ tay xuyên thấu qua nó, như thể vĩnh viễn không cách nào chạm đến.

Giống như cái thế giới hư ảo có thể mô phỏng lại vạn vật này khó có thể phân tích được kết cấu của nó để cải tạo thành thực chất vậy.

Thậm chí thời gian dần trôi qua, ngay cả bề ngoài cũng bắt đầu mờ dần đi, đồng thời còn hiện lên mấy chữ mờ mờ nữa.

Tuy khó mà nhìn thây rõ, nhưng mặt nạ này lại xảy ra biến hóa, để cho nguyên bản Vương Bảo Nhạc có nắm chắc năm thành chắc ăn biến thành mười phần luôn !

Thế thì phân tích dựa theo cái này, nếu như đây là tai nạn giả dùng để khảo hạch thì sẽ không khó để suy ra được phương hướng khảo hạch.

- Không thể nào là so xem ai mạnh ai yếu được, dù sao tất cả mọi người còn không có tiếp xúc với cổ võ, vậy thì mục đích của lần khảo hạch này có thể là để xem xét tâm tính trong lúc gặp nguy cơ, có khi còn khảo sát niềm tin dành cho đạo quán nữa ấy nhỉ ?

Vương Bảo Nhạc một bên đi tiểu, một bên đầu óc không ngừng mà chuyển động, thỉnh thoảng còn làm cho nước tiểu run rẩy.

Bông hoa nhỏ trước mặt hắn lại càng nát, Vương Bảo Nhạc hô hấp hơi có chút dồn dập, hắn cảm thấy mình phải nắm bắt thời cơ ngay trước mắt để tranh thủ lấy thêm điểm cộng cho mình.

- Vậy thì làm thế đi !

Nghĩ tới đây, Vương Bảo Nhạc dùng sức run rẩy, đang định kéo quần lên thì bỗng nhiên hắn nhìn thấy con sông nhỏ ở cách đó không xa.

Dưới ánh trăng, tuy rằng Đỗ Mẫn cũng đứng ở đó, nhưng trong ánh mắt của Vương Bảo Nhạc không hề có nàng, chỉ có một thiếu nữ xinh xắn đang rửa vết thương cùng với ngực duyên dáng yêu kiều... tiểu bạch thỏ.

- Lại có cả hung thú hình người thế này!

Vương Bảo Nhạc ánh mắt trợn to, hít vào một hơi, tim đập thình thịch, nhưng vừa nhìn thoáng qua, Đỗ Mẫn đang canh gác bốn phía hình như nàng đã cảm giác được điều gì đó, nàng cũng nhìn lại bên này, bốn mắt nhìn nhau. Sau khi ngẩn ra thì thần sắc đại biến, cô còn chưa kịp hét lên thì Vương Bảo Nhạc đã vừa vội kéo quần lên vừa rống lên trước.

- Ngươi nhìn cái gì vậy, chưa từng thấy nam nhân đi tiểu a!

Hắn lời nói vừa ra, Đỗ Mẫn chỉ cảm giác mình tất cả lời nói, đều bị một câu của Vương Bảo Nhạc khiến nàng chẹn họng, khí toàn thân phát run, nàng đã lớn như vậy rồi mới gặp kẻ vô liêm sỉ như Vương Bảo Nhạc, không khỏi phẫn nộ mắng lên.

- Tên béo chết bầm này, ngươi có phải nam nhân đâu!

Cô vừa nói xong thì Vương Bảo Nhạc suýt nữa tức tới mức béo thêm một vòng. Từ nhỏ tới lớn hắn luôn đối đầu với Đỗ Mẫn độc mồm này, chả ai ưa ai, thế mà luôn học cùng lớp. Nay lại cùng thi vào trong đạo viện Phiêu Miểu, lúc này Vương Bảo Nhạc hít sâu vào rồi hừ một tiếng.

- Đồ ngực lép, ngực không to bằng ta đây nữa là, ngươi cũng coi như nữ nhân!

Đỗ Mẫn nghe thế thì thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu tươi, gân xanh trên trán giật giật, đang định xông lên thì Vương Bảo Nhạc lại thở dài một tiếng.

Hiện tại ms đến đây :((
 
Last edited:

Tiểu Hắc

Luyện Khí Trung Kỳ
Chuyển Ngữ Quán Thông
Ngọc
217,73
Tu vi
30,00
Nửa đêm, trăng sáng sao mờ.

Vẫn là Trì Vân Vũ Lâm như trước, chỉ bất quá ban đêm có phần mát mẻ hơn, ngẫu nhiên lại có thể nhìn thấy từng dòng sông nhỏ do nước mưa tụ lại mà thành, tại dưới ánh trăng tươi đẹp, nhưng lại loáng thoáng truyền đến chim thú cất tiếng kêu, lại làm cho người nhịn không được mà bất an.

Giờ phút này, tại một góc rừng, một chỗ dòng sông bên cạnh, ánh trăng chiếu xuống soi rọi hai thiếu nữ, tuy nhìn có vẻ chật vật nhưng lại rất thanh thuần, cao gầy đáng yêu, xuân lan thu cúc. Trong đó cô gái vóc dáng cao gầy đang căng thẳng cảnh giác điều gì đó, về phần cô gái đáng yêu nhỏ nhắn kia thì cởi xuống nội y, lộ ra da thịt tuyết trắng, đang nhíu mày rửa sạch vết thương dưới nách, mặt mày trong mang theo vẻ mờ mịt, nhẹ giọng nói nhỏ.

"Đỗ Mẫn, đã ba ngày rồi, cũng không biết lúc nào mới có người đến cứu viện, đồ ăn trong doanh địa của chúng ta cũng sắp hết rồi"

Cô gái cao gầy được gọi là Đỗ Mẫn kia nghe vậy thì trầm mặc, đối với các nàng mà nói, thì ba ngày này đúng là đã thay đổi toàn bộ cuộc đời các nàng. Ba ngày trước còn là ọc sinh của đạo viện Phiêu Miểu, ba ngày sau lại bị nhốt tại nơi đây, khắp nơi cất giấu nguy cơ.

Nơi này, Trì Vân Vũ Lâm nhìn như tốt đẹp, nhưng trên thực tế mặt đất ẩm ướt hư thối, khi thì lộ ra thú cốt, lại có thêm rất nhiều côn trùng rắn rết đủ màu trườn qua khiến cho người ta nhìn mà da đầu run lên. Trừ lần đó ra, từ khi Linh Nguyên Kỷ giáng xuống đến nay, đám mãnh thú cũng lột xác cực nhanh không thua gì con người, lực lớn vô cùng, cực kỳ hung tàn, khiến cho nơi hoang dã này đã trở thành khu vực cấm với nhân loại.

Chẳng qua là giờ phút này, trong lúc hai cô gái đang đắng chát, dưới một gốc đại thụ cách đó không xa lại có một tên tiểu bàn tử đang đứng đó với vẻ vô cùng không cam lòng, tiện đà ngẩng đầu tỉu bậy.

Tiểu bàn tử này tên là Vương Bảo Nhạc, hắn không hề thấy hai nữ nhân đang đứng rửa vết thương ở gần đó, cũng không thèm nhìn bông hoa dại duyên dáng yêu kiều vốn đang hé nụ hoa tươi mọc ngay dưới chân hắn đang bị dòng nước nóng rẫy kia áp chế chà đạp.

- Chết tiệt, uổng công ta Vương Bảo Nhạc tự xưng nhìn mặt mà nói chuyện, có thể nhìn thấu thế gian tất cả nhân tâm. . . Nhưng thật không ngờ, lại bị đạo viện Phiêu Miểu tính kế!

- Cái đạo viện Phiêu Miểu này đúng là hèn hạ, diễn trò y như thật, vì để cho chúng ta tin tưởng, rõ ràng lại làm cho tất cả mọi người chứng kiến phi thuyền nổ tung!

Trong lòng Vương Bảo Nhạc tức giận vô cùng, thật sự là ba ngày này, đối với hắn mà nói cũng là hết hồn luôn.

Ba ngày trước, hắn và các học sinh khác bất tri bất giác nằm ngủ trong phòng tu linh, sau đó lại bị một tiếng nổ vang rền trời làm giật mình tỉnh dậy, cũng chẳng kịp suy t.ư quá nhiều, thì thân thể đã bị một cỗ cự lực đánh bay ra khỏi khí cầu, cũng may bản thân tu linh phục có tác dụng giảm xóc và tránh sét đánh nên bọn họ mới miễn cưỡng rơi xuống khu rừng mưa này, nhưng lại tận mắt nhìn thấy khí cầu nổ tung giữa Lôi Từ Bạo.

Sau ba ngày, Vương Bảo Nhạc và mọi người phân tán ở trong rừng, thiếu đồ ăn, dã thú thì hung tàn, sợ hãi lẫn mờ mịt không biết tương lai ra sao khiến cho tất cả học sinh đều dần thay đổi, ít nhiều cũng lộ ra hết bản tính thật sự của mình, có người thì theo nhóm, có người độc hành, có người quyết đoán, có người nhu nhược.

Tuy nói mạnh được yếu thua là chuyện bình thường nhưng đối với những học sinh vừa mới thi vào đạo viện Phiêu Miểu như bọn họ mà nói thì việc này quá bất ngờ, thế cho nên bản tính bị kích phát dù là tham lam hay hung tàn, vô t.ư hay tốt bụng đều bị phóng đại hơn và cực kỳ rõ ràng.

- Vô sỉ!

Trong lòng Vương Bảo Nhạc mắng thầm một câu, ba ngày trước khi hắn biết những gì đang xảy ra trước mắt là thật thì bị dọa cho sợ tới mức hắn dù là lại gặp đối thủ một mất một còn là Đỗ Mẫn nhưng hắn cũng đành ráng nhịn để ở lại trong doanh địa của đối phương.

Hiện tại ms đến đây :((
uhm, làm tiếp đi, chỗ còn lại mai ta làm nốt.
 

Vương Đại Thụy

Phàm Nhân
Ngọc
57,00
Tu vi
0,00
Nửa đêm, trăng sáng sao mờ.

Vẫn là Trì Vân Vũ Lâm như trước, chỉ bất quá ban đêm có phần mát mẻ hơn, ngẫu nhiên lại có thể nhìn thấy từng dòng sông nhỏ do nước mưa tụ lại mà thành, tại dưới ánh trăng tươi đẹp, nhưng lại loáng thoáng truyền đến chim thú cất tiếng kêu, lại làm cho người nhịn không được mà bất an.

Giờ phút này, tại một góc rừng, một chỗ dòng sông bên cạnh, ánh trăng chiếu xuống soi rọi hai thiếu nữ, tuy nhìn có vẻ chật vật nhưng lại rất thanh thuần, cao gầy đáng yêu, xuân lan thu cúc. Trong đó cô gái vóc dáng cao gầy đang căng thẳng cảnh giác điều gì đó, về phần cô gái đáng yêu nhỏ nhắn kia thì cởi xuống nội y, lộ ra da thịt tuyết trắng, đang nhíu mày rửa sạch vết thương dưới nách, mặt mày trong mang theo vẻ mờ mịt, nhẹ giọng nói nhỏ.

- Đỗ Mẫn, đã ba ngày rồi, cũng không biết lúc nào mới có người đến cứu viện, đồ ăn trong doanh địa của chúng ta cũng sắp hết rồi.

Cô gái cao gầy được gọi là Đỗ Mẫn kia nghe vậy thì trầm mặc, đối với các nàng mà nói, thì ba ngày này đúng là đã thay đổi toàn bộ cuộc đời các nàng. Ba ngày trước còn là ọc sinh của đạo viện Phiêu Miểu, ba ngày sau lại bị nhốt tại nơi đây, khắp nơi cất giấu nguy cơ.

Nơi này, Trì Vân Vũ Lâm nhìn như tốt đẹp, nhưng trên thực tế mặt đất ẩm ướt hư thối, khi thì lộ ra thú cốt, lại có thêm rất nhiều côn trùng rắn rết đủ màu trườn qua khiến cho người ta nhìn mà da đầu run lên. Trừ lần đó ra, từ khi Linh Nguyên Kỷ giáng xuống đến nay, đám mãnh thú cũng lột xác cực nhanh không thua gì con người, lực lớn vô cùng, cực kỳ hung tàn, khiến cho nơi hoang dã này đã trở thành khu vực cấm với nhân loại.

Chẳng qua là giờ phút này, trong lúc hai cô gái đang đắng chát, dưới một gốc đại thụ cách đó không xa lại có một tên tiểu bàn tử đang đứng đó với vẻ vô cùng không cam lòng, tiện đà ngẩng đầu tỉu bậy.

Tiểu bàn tử này tên là Vương Bảo Nhạc, hắn không hề thấy hai nữ nhân đang đứng rửa vết thương ở gần đó, cũng không thèm nhìn bông hoa dại duyên dáng yêu kiều vốn đang hé nụ hoa tươi mọc ngay dưới chân hắn đang bị dòng nước nóng rẫy kia áp chế chà đạp.

- Chết tiệt, uổng công ta Vương Bảo Nhạc tự xưng nhìn mặt mà nói chuyện, có thể nhìn thấu thế gian tất cả nhân tâm. . . Nhưng thật không ngờ, lại bị đạo viện Phiêu Miểu tính kế!

- Cái đạo viện Phiêu Miểu này đúng là hèn hạ, diễn trò y như thật, vì để cho chúng ta tin tưởng, rõ ràng lại làm cho tất cả mọi người chứng kiến phi thuyền nổ tung!

Trong lòng Vương Bảo Nhạc tức giận vô cùng, thật sự là ba ngày này, đối với hắn mà nói cũng là hết hồn luôn.

Ba ngày trước, hắn và các học sinh khác bất tri bất giác nằm ngủ trong phòng tu linh, sau đó lại bị một tiếng nổ vang rền trời làm giật mình tỉnh dậy, cũng chẳng kịp suy t.ư quá nhiều, thì thân thể đã bị một cỗ cự lực đánh bay ra khỏi khí cầu, cũng may bản thân tu linh phục có tác dụng giảm xóc và tránh sét đánh nên bọn họ mới miễn cưỡng rơi xuống khu rừng mưa này, nhưng lại tận mắt nhìn thấy khí cầu nổ tung giữa Lôi Từ Bạo.

Sau ba ngày, Vương Bảo Nhạc và mọi người phân tán ở trong rừng, thiếu đồ ăn, dã thú thì hung tàn, sợ hãi lẫn mờ mịt không biết tương lai ra sao khiến cho tất cả học sinh đều dần thay đổi, ít nhiều cũng lộ ra hết bản tính thật sự của mình, có người thì theo nhóm, có người độc hành, có người quyết đoán, có người nhu nhược.

Tuy nói mạnh được yếu thua là chuyện bình thường nhưng đối với những học sinh vừa mới thi vào đạo viện Phiêu Miểu như bọn họ mà nói thì việc này quá bất ngờ, thế cho nên bản tính bị kích phát dù là tham lam hay hung tàn, vô t.ư hay tốt bụng đều bị phóng đại hơn và cực kỳ rõ ràng.

- Vô sỉ!

Trong lòng Vương Bảo Nhạc mắng thầm một câu, ba ngày trước khi hắn biết những gì đang xảy ra trước mắt là thật thì bị dọa cho sợ tới mức hắn dù là lại gặp đối thủ một mất một còn là Đỗ Mẫn nhưng hắn cũng đành ráng nhịn để ở lại trong doanh địa của đối phương.

Hiện tại ms đến đây :((
Câu đầu tiên ai cũng nhầm name.
Tên đó là khu rừng Trì Vân.
Xóa name Vũ Lâm đi . -> khu rừng nhiệt đới, ( rừng nhiều mây nhiều mưa )
 

Thiếu Tư Mệnh

Phàm Nhân
Ngọc
49,25
Tu vi
0,00
uhm, làm tiếp đi, chỗ còn lại mai ta làm nốt.

Nửa đêm, trăng sáng sao mờ.

Vẫn là rừng mưa Trì Vân như trước, chỉ bất quá ban đêm có phần mát mẻ hơn, ngẫu nhiên lại có thể nhìn thấy từng dòng sông nhỏ do nước mưa tụ lại mà thành, tại dưới ánh trăng tươi đẹp, nhưng lại loáng thoáng truyền đến chim thú cất tiếng kêu, lại làm cho người nhịn không được mà bất an.

Giờ phút này, tại một góc rừng, một chỗ dòng sông bên cạnh, ánh trăng chiếu xuống soi rọi hai thiếu nữ, tuy nhìn có vẻ chật vật nhưng lại rất thanh thuần, cao gầy đáng yêu, xuân lan thu cúc. Trong đó cô gái vóc dáng cao gầy đang căng thẳng cảnh giác điều gì đó, về phần cô gái đáng yêu nhỏ nhắn kia thì cởi xuống nội y, lộ ra da thịt tuyết trắng, đang nhíu mày rửa sạch vết thương dưới nách, mặt mày trong mang theo vẻ mờ mịt, nhẹ giọng nói nhỏ.

- Đỗ Mẫn, đã ba ngày rồi, cũng không biết lúc nào mới có người đến cứu viện, đồ ăn trong doanh địa của chúng ta cũng sắp hết rồi.

Cô gái cao gầy được gọi là Đỗ Mẫn kia nghe vậy thì trầm mặc, đối với các nàng mà nói, thì ba ngày này đúng là đã thay đổi toàn bộ cuộc đời các nàng. Ba ngày trước còn là ọc sinh của đạo viện Phiêu Miểu, ba ngày sau lại bị nhốt tại nơi đây, khắp nơi cất giấu nguy cơ.

Nơi này, rừng mưa Trì Vân nhìn như tốt đẹp, nhưng trên thực tế mặt đất ẩm ướt hư thối, khi thì lộ ra thú cốt, lại có thêm rất nhiều côn trùng rắn rết đủ màu trườn qua khiến cho người ta nhìn mà da đầu run lên. Trừ lần đó ra, từ khi Linh Nguyên Kỷ giáng xuống đến nay, đám mãnh thú cũng lột xác cực nhanh không thua gì con người, lực lớn vô cùng, cực kỳ hung tàn, khiến cho nơi hoang dã này đã trở thành khu vực cấm với nhân loại.

Chẳng qua là giờ phút này, trong lúc hai cô gái đang đắng chát, dưới một gốc đại thụ cách đó không xa lại có một tên tiểu bàn tử đang đứng đó với vẻ vô cùng không cam lòng, tiện đà ngẩng đầu tỉu bậy.

Tiểu bàn tử này tên là Vương Bảo Nhạc, hắn không hề thấy hai nữ nhân đang đứng rửa vết thương ở gần đó, cũng không thèm nhìn bông hoa dại duyên dáng yêu kiều vốn đang hé nụ hoa tươi mọc ngay dưới chân hắn đang bị dòng nước nóng rẫy kia áp chế chà đạp.

- Chết tiệt, uổng công ta Vương Bảo Nhạc tự xưng nhìn mặt mà nói chuyện, có thể nhìn thấu thế gian tất cả nhân tâm. . . Nhưng thật không ngờ, lại bị đạo viện Phiêu Miểu tính kế!

- Cái đạo viện Phiêu Miểu này đúng là hèn hạ, diễn trò y như thật, vì để cho chúng ta tin tưởng, rõ ràng lại làm cho tất cả mọi người chứng kiến phi thuyền nổ tung!

Trong lòng Vương Bảo Nhạc tức giận vô cùng, thật sự là ba ngày này, đối với hắn mà nói cũng là hết hồn luôn.

Ba ngày trước, hắn và các học sinh khác bất tri bất giác nằm ngủ trong phòng tu linh, sau đó lại bị một tiếng nổ vang rền trời làm giật mình tỉnh dậy, cũng chẳng kịp suy t.ư quá nhiều, thì thân thể đã bị một cỗ cự lực đánh bay ra khỏi khí cầu, cũng may bản thân tu linh phục có tác dụng giảm xóc và tránh sét đánh nên bọn họ mới miễn cưỡng rơi xuống khu rừng mưa này, nhưng lại tận mắt nhìn thấy khí cầu nổ tung giữa Lôi Từ Bạo.

Sau ba ngày, Vương Bảo Nhạc và mọi người phân tán ở trong rừng, thiếu đồ ăn, dã thú thì hung tàn, sợ hãi lẫn mờ mịt không biết tương lai ra sao khiến cho tất cả học sinh đều dần thay đổi, ít nhiều cũng lộ ra hết bản tính thật sự của mình, có người thì theo nhóm, có người độc hành, có người quyết đoán, có người nhu nhược.

Tuy nói mạnh được yếu thua là chuyện bình thường nhưng đối với những học sinh vừa mới thi vào đạo viện Phiêu Miểu như bọn họ mà nói thì việc này quá bất ngờ, thế cho nên bản tính bị kích phát dù là tham lam hay hung tàn, vô t.ư hay tốt bụng đều bị phóng đại hơn và cực kỳ rõ ràng.

- Vô sỉ!

Trong lòng Vương Bảo Nhạc mắng thầm một câu, ba ngày trước khi hắn biết những gì đang xảy ra trước mắt là thật thì bị dọa cho sợ tới mức hắn dù là lại gặp đối thủ một mất một còn là Đỗ Mẫn nhưng hắn cũng đành ráng nhịn để ở lại trong doanh địa của đối phương.

Cho đến hôm nay ba ngày trôi qua, trong tình trạng ăn không đủ no thế này, thông qua chức năng đo cân nặng trong truyền âm giới của mình, hắn phát hiện cân nặng của mình giảm tận sáu bảy cân hệt như kỳ tích, khiến trong lòng hắn khiếp sợ và hồ nghi.

Bởi vì những gì Vương Bảo Nhạc từng trải qua thật sự không giống người khác, hắn từng vì giảm cân mà gần như không ăn không uống gì trong suốt một tháng qua, lại còn điên cuồng vận động, nhưng cũng không biết tại sao mà thể trọng của hắn chẳng những không có giảm bớt, ngược lại còn gia tăng thêm ba cân!

Vậy mà hiện tại hắn chỉ trong ba ngày mà giảm đi đến sáu bảy cân, đối với hắn mà nói thì đây căn bản là chuyện không thể nào!

Nhất là hắn có nhớ tình tiết mình từng đọc qua trong mấy quyển tự truyện của quan lớn kia, ở mấy đoạn kể về đời sống của họ lúc còn ở trong đạo viện hình như có nói sơ qua là lâu lâu đạo quán đều sẽ sắp xếp khảo hạch tân sinh.

Nếu không phải Vương Bảo Nhạc nghiên cứu triệt để, cũng rất khó chú ý tới điểm này, nay liên tưởng đến điểm này cùng với những việc đã xảy ra, mặc dù hắn không biết tại sao đạo viện Phiêu Miểu lại làm được giống thật như thế, nhưng rất có thể kỹ mất cũng có sơ hở, nên xây dựng tiêu chuẩn dựa theo người bình thường, mà bản thân hắn rõ ràng không phải người thường...

Hắn nắm chắc phân nửa rằng tất cả những thứ trước mắt đều là hư ảo cả.

Mà căn cứ cụ thể làm cho hắn tin chắc vào phán đoán của mình chính là nửa cái mặt nạ màu đen đã bị lão y sư kia trả lại!

Nghĩ tới đây, Vương Bảo Nhạc đang đi tiểu không khỏi cúi đầu nhìn vào trong lồng ngực của mình, trong lòng dâng lên cảm giác quái dị nói không nên lời.

Đúng là hắn nhớ rõ trước khi bước vào Tu Linh thất hắn đem nửa mặt nạ màu đen này tùy ý đặt ở trong ngực, sau khi gặp nạn hắn cũng chẳng để ý lắm, mãi cho tới không lâu trước hắn vô tình phát hiện mặc dù cái mặt nạ này nhìn vẫn như cũ, nhưng thực tế lại có thể giơ tay xuyên thấu qua nó, như thể vĩnh viễn không cách nào chạm đến.

Giống như cái thế giới hư ảo có thể mô phỏng lại vạn vật này khó có thể phân tích được kết cấu của nó để cải tạo thành thực chất vậy.

Thậm chí thời gian dần trôi qua, ngay cả bề ngoài cũng bắt đầu mờ dần đi, đồng thời còn hiện lên mấy chữ mờ mờ nữa.

Tuy khó mà nhìn thây rõ, nhưng mặt nạ này lại xảy ra biến hóa, để cho nguyên bản Vương Bảo Nhạc có nắm chắc năm thành chắc ăn biến thành mười phần luôn !

Thế thì phân tích dựa theo cái này, nếu như đây là tai nạn giả dùng để khảo hạch thì sẽ không khó để suy ra được phương hướng khảo hạch.

- Không thể nào là so xem ai mạnh ai yếu được, dù sao tất cả mọi người còn không có tiếp xúc với cổ võ, vậy thì mục đích của lần khảo hạch này có thể là để xem xét tâm tính trong lúc gặp nguy cơ, có khi còn khảo sát niềm tin dành cho đạo quán nữa ấy nhỉ ?

Vương Bảo Nhạc một bên đi tiểu, một bên đầu óc không ngừng mà chuyển động, thỉnh thoảng còn làm cho nước tiểu run rẩy.

Bông hoa nhỏ trước mặt hắn lại càng nát, Vương Bảo Nhạc hô hấp hơi có chút dồn dập, hắn cảm thấy mình phải nắm bắt thời cơ ngay trước mắt để tranh thủ lấy thêm điểm cộng cho mình.

- Vậy thì làm thế đi !

Nghĩ tới đây, Vương Bảo Nhạc dùng sức run rẩy, đang định kéo quần lên thì bỗng nhiên hắn nhìn thấy con sông nhỏ ở cách đó không xa.

Dưới ánh trăng, tuy rằng Đỗ Mẫn cũng đứng ở đó, nhưng trong ánh mắt của Vương Bảo Nhạc không hề có nàng, chỉ có một thiếu nữ xinh xắn đang rửa vết thương cùng với ngực duyên dáng yêu kiều... tiểu bạch thỏ.

- Lại có cả hung thú hình người thế này!

Vương Bảo Nhạc ánh mắt trợn to, hít vào một hơi, tim đập thình thịch, nhưng vừa nhìn thoáng qua, Đỗ Mẫn đang canh gác bốn phía hình như nàng đã cảm giác được điều gì đó, nàng cũng nhìn lại bên này, bốn mắt nhìn nhau. Sau khi ngẩn ra thì thần sắc đại biến, cô còn chưa kịp hét lên thì Vương Bảo Nhạc đã vừa vội kéo quần lên vừa rống lên trước.

- Ngươi nhìn cái gì vậy, chưa từng thấy nam nhân đi tiểu a!

Hắn lời nói vừa ra, Đỗ Mẫn chỉ cảm giác mình tất cả lời nói, đều bị một câu của Vương Bảo Nhạc khiến nàng chẹn họng, khí toàn thân phát run, nàng đã lớn như vậy rồi mới gặp kẻ vô liêm sỉ như Vương Bảo Nhạc, không khỏi phẫn nộ mắng lên.

- Tên béo chết bầm này, ngươi có phải nam nhân đâu!

Cô vừa nói xong thì Vương Bảo Nhạc suýt nữa tức tới mức béo thêm một vòng. Từ nhỏ tới lớn hắn luôn đối đầu với Đỗ Mẫn độc mồm này, chả ai ưa ai, thế mà luôn học cùng lớp. Nay lại cùng thi vào trong đạo viện Phiêu Miểu, lúc này Vương Bảo Nhạc hít sâu vào rồi hừ một tiếng.

- Đồ ngực lép, ngực không to bằng ta đây nữa là, ngươi cũng coi như nữ nhân!

Đỗ Mẫn nghe thế thì thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu tươi, gân xanh trên trán giật giật, đang định xông lên thì Vương Bảo Nhạc lại thở dài một tiếng.
 

Cà Rốt

Chân Tiên Hậu Kỳ
"Cử đầu tam thốn vô thần minh, chưởng tâm tam thốn thị nhân gian".
Ý nói: "Nhìn trên đầu ba thước không thấy thần. Trong lòng bàn tay ba tấc là nhân gian."

Xưa Trung Quốc có câu: "Đao thượng tam xích hữu thần minh" - Mọi việc tốt xấu trên đời đều có thần giám sát, muốn dối trá cũng không được. Nhưng nhân vật chính trong Tam Thốn Nhân Gian chính là một kẻ ngạo nghễ, tự nắm giữ vận mệnh của cả nhân gian trong tay, có thể quản mọi thứ mà chẳng ai quản được hắn! Câu chuyện của hắn ra sao? Mời chư vị đồng đạo cùng thưởng thức!

Đây là bộ tiểu thuyết thứ 5 mà Nhĩ Căn viết tiếp sau Tiên Nghịch, Cầu Ma, Ngã Dục Phong Thiên và Nhất Niệm Vĩnh Hằng.
Hôm trước ta đọc cmt này rất ngạc nhiên, cứ tưởng bấy lâu nay ta chưa nhìn ra vị đạo hữu này cao thâm mạt trắc, nhưng hôm nay vật quá mò đọc bản dịch của nhóm Lãng Nhân Môn thì nguyên khúc trên chính là khúc tựa của họ :D ta thắc mắc ko hiểu vậy ai làm khúc tựa hay thế, ai copy của ai thì phải dẫn nguồn nhoa :54:
@Tịch Địa mm
 

Tiểu Hắc

Luyện Khí Trung Kỳ
Chuyển Ngữ Quán Thông
Ngọc
217,73
Tu vi
30,00
Hôm trước ta đọc cmt này rất ngạc nhiên, cứ tưởng bấy lâu nay ta chưa nhìn ra vị đạo hữu này cao thâm mạt trắc, nhưng hôm nay vật quá mò đọc bản dịch của nhóm Lãng Nhân Môn thì nguyên khúc trên chính là khúc tựa của họ :D ta thắc mắc ko hiểu vậy ai làm khúc tựa hay thế, ai copy của ai thì phải dẫn nguồn nhoa :54:
@Tịch Địa mm
Vì là cop nên trên reader xóa nha huynh, phần này sẽ hơm đăng lên reader, còn nguồn đâu đệ hơm biết.
 
Hôm trước ta đọc cmt này rất ngạc nhiên, cứ tưởng bấy lâu nay ta chưa nhìn ra vị đạo hữu này cao thâm mạt trắc, nhưng hôm nay vật quá mò đọc bản dịch của nhóm Lãng Nhân Môn thì nguyên khúc trên chính là khúc tựa của họ :D ta thắc mắc ko hiểu vậy ai làm khúc tựa hay thế, ai copy của ai thì phải dẫn nguồn nhoa :54:
@Tịch Địa mm

Phần đề tựa là admin của web đăng, muội chỉ dịch 9c truyện thôi.
Góp ý nho nhỏ là các bạn làm còn giữ cv nhiều quá, nên cân nhắc lại câu từ ngữ pháp
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top