Ninh Khuyết im lặng ngồi chờ đến gần trưa mới đứng phắt dậy, đẩy cửa đi ra ngoài.
Hắn đến cửa hàng ở thành Đông mua một con vịt nướng, lại ra chợ mua thêm ít rau rồi quay về Lão Bút Trai
Trong cửa hàng vẫn không có bóng dáng Tang Tang, Ninh Khuyết lặng đi một lúc rồi vào bếp, lấy nồi và muôi ra xào hai đĩa rau, nấu một nồi cơm, chặt vịt bày ra đĩa tươm tất. Sau đó bưng ra bàn ở ngoài cửa hàng.
Trên bàn bày hai đôi đũa, hai bát cơm nóng hổi và mấy món ăn ngon lành.
Ninh Khuyết hài lòng nhìn bàn cơm, hai tay chống gối, sau đó là kiên nhẫn chờ đợi.
Nhưng hắn chờ lâu ơi là lâu vẫn không có ai về ăn cơm.
Vẫn là hai đôi đũa, nhưng chỉ có một người, mà cơm và đồ ăn cũng đã nguội ngắt.
Ninh Khuyết nhìn chằm chằm vào bàn cơm hồi lâu, sau đó mới cầm đũa lên, bắt đầu ăn cơm.
Chẳng hiểu vì sao mà tay của hắn cứ run bần bật, gắp cả buổi trời cũng không gắp nổi một cọng rau.
Hắn cầm đôi đũa toan ném đi, nhưng vẫn cố dằn lại, chậm chạp đặt lại xuống bán.
_____
Ninh Khuyết bình tĩnh xếp gọn đống ngân phiếu kia lại rồi nhét vào ngực áo, sau đó lại lấy Nguyên Thập Tam Tiễn hôm trước vừa mới sửa xong trong rương đồ linh tinh ở góc tường cho vào bao, lại nhét hết bùa vào trong tay áo. Tiếp theo hắn lại cầm cây đao chẻ củi đặt bên cạnh đống củi cắm vào bên hông, cuối cùng là vác cây dù đen lớn ở trên lưng đi ra khỏi Lão Bút Trai.
Hắn biết Tang Tang không gặp nguy hiểm gì, nhưng hắn cũng biết đây là trận chiến gian nan nhất mà mình phải đối mặt trong đời, nên đã mang theo hết tất cả những thứ quan trọng nhất của mình. Dường như chỉ có như vậy hắn mới có thể an ủi bản thân rằng mình nhất định có thể tìm lại điều quan trọng nhất trong sinh mạng của mình về.
Nếu không thể tìm lại được thì hắn cũng chẳng cần về đây nữa.
_____
“Hai người không phải sợ hắn, công chúa điện hạ nhất định sẽ bênh vực ta. Hơn nữa nếu ta muốn về đây ở thì hắn cũng không thể làm gì được. Còn bên thư viện ấy à, nhị tiên sinh đã nói là sẽ không để hắn bắt nạt ta nữa, nếu như hắn dám đốt nơi này thì ta sẽ mách nhị tiên sinh. Nhị tiên sinh nhất định sẽ đốt luôn cả hắn.”
Tang Tang đi tới bên cạnh Tằng Tĩnh phu nhân, đanh mặt nhìn Ninh Khuyết nói.
Ninh Khuyết ngơ ngác nhìn gương mặt nhỏ nhắn đen nhẻm của cô, sau đó bật cười với tâm trạng rối bời, hắn có cảm giác như rơi xuống vách đá nhưng cuối cùng lại bắt được gốc tùng cứu mạng, hai chân mềm oặt suýt chút nữa là ngã phịch ra đất.
Từ sáng đến giờ, từ Lão Bút Trai tới phủ học sĩ, hôm nay hắn đã đi rất nhiều nơi, cả tinh thần lẫn thể xác đều căng thẳng và mỏi mệt tột cùng. Nay thấy được cô, bao căng thẳng và mệt mỏi đó đã thả lỏng thành cảm giác tương tự như xụi lơ.
Gặp được là tốt rồi.
Vì đã gặp được thì đừng hòng chạy nữa.