Đọc Hoàng Đình như một trải nghiệm lột xác, như con sâu đang ngủ say chìm đắm vào trong giấc mộng không bao giờ muốn tỉnh dậy của mình, để rồi thức dậy, lặng lẽ, nhẹ nhàng đối mặt với sóng gió cuộc đời dưới trạng thái nở rộ của một con bướm thuần khiết. Mông lung, huyền ảo, cô đơn, nỗi nhớ, luyến tiếc, cuộc đời....v.v. đủ mọi loại cảm xúc đan xen rất khó diễn tả. Nhìn chung là không hay không dở, không kịch tính cũng chả ồn ào, hồi hộp dồn dập. Như một con suối lặng lẽ chảy theo dòng nước của thời gian. Cuộc đời của các nhân vật trong Hoàng Đình mặc dù là được tác giả tạo ra nhưng đầy sống động. Nhất là Trần Cảnh, hắn trải qua nhiều chuyện như thế đáp lại thế giới vẫn chỉ là sự yên lặng chứ không phải vì bất cứ cái gì cả. Người hắn phải trả ơn, hắn trả rồi. Hắn nợ người, người lấy nợ rồi. Không ai oán thán ai cả. Cũng vì một câu nói của người ban cho hắn sinh mạng mới mà mình mới nhất quyết không đọc phần trước của Hoàng Đình - Nhân Đạo Kỷ Nguyên. Bởi lẽ nhân vật ngông cuồng lão miêu tả thật sự quá giống các nhân vật chính khác mình từng đọc. Chả có gì mới mẻ cả. Những câu chuyện cần có sự thay đổi, là sự thay đổi về hướng tốt hơn chứ không phải là lặp đi lặp lại một cái khuôn mẫu để rồi càng đọc càng mệt, càng đọc càng chả đọng lại gì.
Tóm lại, Hoàng Đình là một tác phẩm đáng đọc đối với những con dân yêu huyền huyễn, huyền ảo và huyền bí như mình. Không nên mang tâm trạng phán xét khi đọc nó. Bởi vì nó cũng chỉ ghi lại cuộc đời của một người bị số phận lựa chọn gánh vác trách nhiệm trên vai, hắn vốn dĩ đã lạc lối rồi, có một cái neo vẫn tốt hơn là không có. Chỉ là mệt mỏi hơn thôi.