DBCH Những câu nói/suy nghĩ tâm đắc trong truyện

Status
Not open for further replies.

Mercenary Guild

Phàm Nhân
Ngọc
5,84
Tu vi
0,00
Sử Việt 12 khúc tráng ca
Tác giả: Dũng Phan
----------
Khúc ca thứ 4: Hùng tài đại lược Lê Hoàn - Lê Đại Hành.

"Lê Hoàn - Lê Đại Hành, nếu ví ngài với Trần Thủ Độ thì ngài là Trần Thủ Độ, nếu ví ngài với Lý Thường Kiệt thì ngài ắt là Lý Thường Kiệt. Tài năng quán triệt như ngài, cổ kim hiếm gặp"
 

Quần Đùi Hoa

Luyện Khí Hậu Kỳ
Ngọc
467,87
Tu vi
57,50
- Số lượng câu nói/suy nghĩ được trích dẫn và ngọc được nhận: 3 x 15 = 45 ngọc.
- Truyện: Đạo phi thiên hạ
- Tác giả: Nguyệt Xuất Vân

Sống trên đời, có rất nhiều chuyện ngoài ý muốn và bất hạnh, ngươi không thể đoán trước được ngày mai chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng nếu gặp thì phải kiên cường đối mặt. Người chết thì cũng đã chết nhưng người sống thì vẫn phải sống, chớ nên quá đau lòng.
---


Trên đời này, trong lòng ai mà không có nỗi đau? Ai mà không nếm qua mùi vị đau khổ? Ai mà luôn thuận buồm xuôi gió?
---

Thì ra nếu đã yêu thì cũng giống như sa chân vào vũng bùn, không phải dễ dàng nói thoát ra là thoát ra.
 

Quần Đùi Hoa

Luyện Khí Hậu Kỳ
Ngọc
467,87
Tu vi
57,50
- Số lượng câu nói/suy nghĩ được trích dẫn và ngọc được nhận: 4 x 15 = 60 ngọc.
- Truyện: Phượng ẩn thiên hạ
- Tác giả: Nguyệt Xuất Vân

Có một số việc, nếu cần chấm dứt thì phải chấm dứt, nếu trái tim đã không thể kiểm soát thì cũng nên kết thúc ở đây. Có lẽ không gặp lại mới có thể quên đi. Cảm giác đau đớn sẽ nhạt nhòa hơn so với bây giờ.
---


Yêu là cảm giác chân thật nhất, không thể lừa mình dối người.
---


Thì ra có những lúc, thứ làm say lòng người không phải là rượu mà là tâm trạng của kẻ uống rượu.
---


Trí nhớ là một phương tiện tự giày vò, càng cố gắng muốn quên thì càng mãnh liệt nhớ đến, cố gắng nhớ tới, hồi ức lại trôi tuột đi, cuối cùng không còn lại gì nữa.
 

Quần Đùi Hoa

Luyện Khí Hậu Kỳ
Ngọc
467,87
Tu vi
57,50
- Số lượng câu nói/suy nghĩ được trích dẫn và ngọc được nhận: 4 x 15 = 60 ngọc.
- Truyện: Chết, sập bẫy rồi
- Tác giả: Kingkong BarBie


Người ta sẽ nhớ rõ những nổi đau mình từng trải qua, giống như ăn phải ớt, càng cay tới mức càng phải xuýt xoa, nước mắt nước mũi giàn giụa thì càng thỏa mãn. Cho nên càng đau thì người ta càng nhớ lâu.
---


Nhân sinh chỉ như lần gặp đầu tiên. Con đường bình thường, người tình cờ gặp, gặp gỡ tầm thường, khi ấy họ cũng không biết được mình sẽ sắm vai gì trong cuộc đời đối phương.
---


Từ nhỏ tới lớn, người từng gặp càng lúc càng nhiều, mà người rời xa cũng càng lúc càng nhiều... Tới lúc càng nhiều người rời bỏ, người khác rời bỏ tôi, tôi rời bỏ người khác. Chầm chậm, càng lúc càng lặng, càng lúc càng quen. Nhưng luôn có những người, khiến cho người ta phải luyến tiếc như thế. May là vẫn còn những người, sẽ không dễ dàng rời bỏ...
---


Thực ra con người ta sợ nhất không phải là kết quả, mà là quãng thời gian chờ kết quả cơ, chết cùng lắm chỉ là một cái chớp mắt, nhưng chờ chết chắc chắn là chuyện khiến ta sợ hãi nhất.
 

Quần Đùi Hoa

Luyện Khí Hậu Kỳ
Ngọc
467,87
Tu vi
57,50
- Số lượng câu nói/suy nghĩ được trích dẫn và ngọc được nhận: 4 x 15 = 60 ngọc.
- Truyện: Hóa kiếp phù du, bay trong hư vô
- Tác giả: Thiên Cổ Nhu Tình

Chúng ta nắm giữ đồng hồ cát trong tay, nhưng không thể ngăn cản nhịp chảy đều đặn của bụi thời gian. Thể xác chìm đắm say mê trong giấc mộng phồn hoa, có mấy ai cởi bỏ được chiếc áo khoác mang tên vật chất, dám nhìn thẳng vào bản chất con người thật của mình chứ, và mấy ai có thể sống dửng dưng, không ham hư vinh, không cầu danh lợi, hay bằng lòng cuộc sống đạm bạc nhưng vẫn hành thiện mang lại niềm vui cho đời trong chốn đô hội hoa lệ.
---


Phật dạy: "Ngồi cũng thiền, đi cũng thiền, nhất hoa nhất vũ trụ, nhất diệp nhất Như Lai, xuân đến hoa cỏ xanh tươi, thu sang lá vàng dần rơi, vô hạn bát nhã tâm tự tại, nói - im- động- tịnh thể an nhiên." Khi chúng ta dốc sức giành giật tính mạng, xua đuổi tử thần, thì mới phát hiện, sự chống chọi trong đau đớn và bi thương trong từng tĩnh mạch thật yếu ớt, dù sống hay chết thì cuối cùng cũng sẽ dừng lại ở đường thẳng tăm tắp kia, dấu chân của bạn theo gió hoá mưa hoà cùng hoa lá khô rơi trên mặt đất.
---

Thời gian lặng yên, cuộc sống mỗi người đều không do chúng ta làm chủ, nhìn lại chuỗi ngày đã qua, trong cuộc đời này, những thứ chúng ta thực sự nắm bắt được là bao nhiêu, sức khoẻ? Hạnh phúc? Hay phú quý? Tin rằng không ai dám nói dễ dàng cả. Sự phù phiếm thường khiến người ta không ngừng đuổi theo nó, vật chất lại càng làm con người dễ đánh mất bản thân, tâm vốn dĩ là bằng lòng với thực tại nhưng phút chốc khao khát lại vượt qua sự yên định của cái bằng lòng với thực tại, cuộc sống mà chúng ta vĩnh viễn theo đuổi không biết điểm dừng lại khiến cho người cảm thấy quá đỗi bình thường, càng lúc càng không cách nào thoả mãn được. Đối mặt với ranh giới giữa sự sống và cái chết thì tất cả mọi thứ đều chỉ là phù du, vinh hoa phú quý cũng theo người hoá thành hư vô, có chăng chỉ còn là một dúm đất vàng, còn gì đâu đáng tranh giành nữa. Sức khoẻ, hạnh phúc chỉ có thể giữ cho sinh mạng không rời xa mình.
---

"Tu trăm năm mới đi cùng thuyền, tu ngàn năm mới chung chăn gối", gặp gỡ nhau trong biển người mênh mông, nhất định đều là duyên phận. Đời người thay đổi vô thường, vật đổi sao dời trong cuộc sống phồn hoa này, khi người và vật đã không còn nữa, lại khiến người ta phải thổn thức. Phật đã viết, "Luôn mỉm cười với cuộc sống, không oán trách. Sống tự tại, tuỳ tâm, thuận theo tự nhiên, vạn sự tuỳ duyên. Chỉ cần như thế nhất định sẽ thay đổi được cuộc sống, thậm chí trăm năm sau, đoá hoa kia vẫn sẽ nở rộ." Không biết cuộc sống còn biết bao điều đáng quý mà chúng ta cần quan tâm, "Bẻ mau hoa nở tươi hồng, đừng chờ hoa rụng, nhụy không, trơ cành." Cho dù, chúng ta không thể đợi đến khi đoá hoa kia nở, thì hãy quý trọng hiện tại, trân trọng người trước mắt, chỉ có thể quý trọng mới không dễ dàng từ bỏ những gì thuộc về mình, để tin yêu lưu lại cả đời..."
 

Quần Đùi Hoa

Luyện Khí Hậu Kỳ
Ngọc
467,87
Tu vi
57,50
- Số lượng câu nói/suy nghĩ được trích dẫn và ngọc được nhận: 11 x 15 = 165 ngọc.
- Truyện: Ánh trăng không hiểu lòng tôi
- Tác giả: Tân Di Ổ

Trong trái tim mỗi người đều có một dòng sông nghẽn lại ở đó, nó chia trái tim chúng ta thàng hai bờ: bờ trái mềm yếu, bờ phải lạnh lùng; bờ trái cảm tính, bờ phải lý trí. Bờ trái chứa đựng những dục vọng ước mơ, đấu tranh và tất cả những hỷ nộ ái ố của chúng ta, còn bờ phải có những vết tích nóng bỏng của mọi quy tắc trên thế gian in vào tim chúng ta. Bờ trái là giấc mộng, còn bờ phải là cuộc sống.
---

Mọi người đều biết hoa sen thanh cao, không nhuốm bụi trần, thanh khiết nhưng không ma mị. Nhưng mấy ai nhớ rằng rễ của nó vẫn cắm dưới đất bùn hôi tanh, nó vẫn dựa vào mặt nước lạnh lẽo để tồn tại. Cô đứng ở bờ bên trái, còn anh nở giữa mặt nước rất xa bờ, cô bất chấp tất cả để bơi về phía anh và rồi chết đuối.
---

Thế giới lớn như vậy, chúng sinh ở khắp nơi, tình yêu lại là thứ kỳ diệu khó nắm giữ, cậu gặp được người khiến mình rung động đã là điều không dễ dàng, mà anh ấy lại cũng có ý với cậu, điều đó còn khó hơn cả trúng xổ số.
---

Con người ta sống như bước trên đám bùn, quá nhẹ nhàng đến nỗi quay đầu lại sẽ thấy tiếc nuối vì chẳng lưu lại gì. Nhưng thứ đè trong lòng lại quá nặng, hễ bất cẩn là sẽ chìm xuống, chẳng cách nào dứt ra được.
---

Tình yêu là thứ mãi mãi không thể quên lãng nhưng lại có thể từ bỏ được.
---

Có rất nhiều điều chỉ người nghe mới ghi nhớ, còn người nói đã lãng quên từ lâu.
---

Rất nhiều lúc, chúng ta biết rõ quyết định là sai, nhưng bài toán đó lại chẳng thể có cách giải khác.
---

Con người đối xử với nhau như thế nào, trong khoảnh khắc quan trọng nhất sẽ bộc lộ ra. Đó là phản xạ theo bản năng, không có đúng sai, cũng không thể giả tạo.
---

Những thứ ta vốn khổ sở kiếm tìm, khi không nhìn thấy cũng đành chịu nhưng nhiều lúc vô tình phát hiện ra mà lại phải bất lực nhìn nó rơi tuột qua kẽ tay.
---

Ân, nghĩa, tình là một sợi dây trong lúc tuyệt vọng, bạn thắt nó vào eo, rồi có một ngày nó chỉ có thể là một sự bó buộc bất lực, bạn biết rõ nút thắt của nó ở đâu nhưng không thể cởi bỏ...
---

Sở dĩ cô không dừng bước, khi vấp ngã rồi cũng phải bò dậy tiếp tục tiến về phía trước, không phải vì nghĩ thoáng, cũng không do can đảm, mà vì cô sợ phải nhìn lại cái nơi đã khiến mình ngã đau.
 

trongkimtrn

Phàm Nhân
Dịch Giả Trường Sinh
Ngọc
1.781,28
Tu vi
0,00
- Truyện: Nhất ngôn thông thiên
- Tác giả: Huyền Mặc
Nhân sinh (Đời người) cũng thế, có lẽ thời gian xuôi dòng sẽ rất dài rất lâu. Nhưng một khi đi ngược dòng, chỉ có liên tục giãy dụa phấn đấu, mới có thể khiến bản thân không chìm xuống.

Giữa hồng trần có xuôi dòng, cũng có ngược dòng, còn có gió êm sóng lặng. ... mặc dù là heo, cũng không thể cả đời vô t.ư lự; muốn bình yên chìm vào giấc ngủ trong hoàn cảnh ác điểu vây quanh, không chỉ cần phải không tim không phổi, mà còn cần thực lực cường đại nữa.
-
 

Quần Đùi Hoa

Luyện Khí Hậu Kỳ
Ngọc
467,87
Tu vi
57,50
- Số lượng câu nói/suy nghĩ được trích dẫn và ngọc được nhận: 12 x 15 = 180 ngọc.
- Truyện: Người láng giềng ánh trăng
- Tác giả: Đinh Mặc

Năm tháng tĩnh lặng, kiếp này bình yên.
---

- Xin lỗi đã bắt anh đợi lâu như vậy.
- Em không cần xin lỗi, bởi tôi tình nguyện đợi em.

---

Em có biết không?
Mỗi khi nhìn thấy em cô đơn một mình xuyên qua thời gian - không gian, tôi đều cảm thấy rất đau lòng
Tôi muốn ở bên em trọn đời, không để em phải cô độc và sợ hãi nữa
Tôi vượt qua bao nhiêu năm ánh sáng mới may mắn gặp được em. Tôi chỉ muốn ở bên em mãi mãi, không bao giờ cách xa.

---

Có lẽ số phận đã cho chúng ta gặp nhau, nên hy vọng có thể cùng người tái ngộ.
---

“Nếu tương lai không có cách nào đảo ngược, em không thể cùng anh đi tiếp thì em đâu nỡ để anh trao đi tấm chân tình rồi lại cô đơn đến già trong vũ trụ lạnh lẽo này.”
---

Hóa ra, điều tốt đẹp nhất trong cuộc đời này là cuối cùng anh cũng gặp được em vào ngày ấy, tháng ấy, năm ấy.
---

“Em không biết anh đến từ một nơi như thế nào, cũng chẳng rõ bao giờ anh sẽ ra đi. Anh còn là quân nhân, là sĩ quan chỉ huy nữa. Tuy đế quốc của anh đã bị diệt vong nhưng trách nhiệm vẫn còn đó, anh phải bảo vệ con chip, còn nhiều việc cần giải quyết. Em biết trước sau gì anh cũng sẽ ra đi, để em lại một mình."
---

“Nếu tương lai không có cách nào đảo ngược, em không thể cùng anh đi tiếp thì em đâu nỡ để anh trao đi tấm chân tình rồi lại cô đơn đến già trong vũ trụ lạnh lẽo này.”
---

Anh có thể vĩnh viễn bảo vệ người mình yêu. Khoảng thời gian em còn sống, anh sẽ ở bên em mỗi ngày. Sau khi em qua đời, anh sẽ canh mộ của em. Em yêu, đó chính là vĩnh viễn bên nhau mà anh muốn.
---

"Huynh trưởng của Tiểu Tri, đây là câu trả lời cùng cam kết của tôi. Diệu Nhật đã rơi, Ngân hà không còn Đế quốc. Tôi đã từng chứng kiến sự ra đời của hằng tinh, cũng từng thấy nhiều hành tinh suy vong, rơi vào bóng đêm bất tận. Tôi vượt qua hàng ngàn năm ánh sáng mới gặp được người con gái khiến trái tim tôi rung động. Cô ấy sẽ là tình yêu suốt đời suốt kiếp của tôi. Cô ấy còn quan trọng hơn sinh mạng, quý báu như tín ngưỡng của tôi."
---

Gặp được em anh mới biết, nửa đời chinh chiến, sinh mệnh dù có rực rỡ sắc màu đến mấy cũng không sánh bằng ánh trăng dịu dàng bên giường em.
---

Tôi từng nghĩ, chỉ khi nào hai người ở bên nhau đến đầu bạc răng long mới được coi là mối tình viên mãn. Tôi cứ tưởng rằng, chỉ khi nào trải qua năm tháng, nước chảy đá mòn thì tình yêu ấy mới được coi là khắc cốt khi tâm. Nhưng bây giờ gặp được người đàn ông tốt như anh ấy, tôi mới hiểu được, tình yêu thật sự dù chỉ kéo dài một năm, một tháng, thậm chí chỉ một phút, một giây, thì cả cuộc đời này cũng không thể nào quên.
 

argetlam7420

Luyện Khí Trung Kỳ
Ngọc
277,16
Tu vi
30,00
Truyện: Tham Thiên (CV)
Tác giả: Phong Ngự Cửu Thu
Chương 457
(Do là cv nên câu văn hơi trúc trắc, nhưng đại ý vẫn có thể hiểu được)

**********************
Làm người nhất thế, hai tay trống trơn đến, hai tay trống trơn đi, lúc đến không có gì cả, đi thời điểm cũng mang không đi cái gì, quyến luyến cùng không bỏ không thể tránh được, nhưng mà cẩn thận nghĩ đến, quyến luyến cùng không bỏ cũng chỉ là nguyên ở nội tâm tham niệm, dù sao chết sau trên đời này rất nhiều tốt đẹp bản thân rút cuộc hưởng dụng không đến rồi.
*******************************

Đến lúc này, hắn mới hiểu được người tại sao phải khóc đi tới cái thế giới này, chỉ vì đời người vốn chính là một hồi bi kịch, thành công nhất đời người cũng không quá đáng là thay đổi trận này bi kịch, làm được mặc dù khóc đến, lại có thể cười đi.
 

quantl

Phàm Nhân
Ngọc
6.620,28
Tu vi
0,00
"Một thế giới mà tài năng hay không không quan trọng thì đó cũng là thế giới mà chúng ta bị coi thường như nhau" - Shiba Tatsuya (LN Mahouka)

“Ta nhắc lại lần thứ ba! Chúng ta là kẻ yếu, là [kẻ yếu] đáng tự hào…. Dù ở thế giới nào cũng có thể xé nát cổ họng những kẻ tự nghĩ mình là kẻ mạnh!” - Sora (LN No game no life)

"Ta dùng Thất Thải Hồn Tiên để tế điện cho một Nam Lạc đã mất và sắp mất đi..." - Mạnh Tử Y (Nhân Đạo Kỷ Nguyên)

"Cuộc đời còn có nhiều thứ máu chó hơn cả tiểu thuyết" - Trương Phạ (Bất Kháo Phổ Đại Hiệp)
 
Status
Not open for further replies.

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top