Cao thâm mạt trắc khó kham,
Lòng người muốn thế biết làm sao hơn,
Hồng trần có chút cô đơn,
Thiếu đi hình bóng, dỗi hờn cho ai.
Cuồng si thì mặc đúng sai,
Vài câu đôi chữ, để hoài tháng năm.
![]()
Thế gian nào có ai cần
Thân tàn nửa gánh muôn phần vô tri
Chỉ là mấy bận sầu bi
Chán chường nhân thế chỉ vì mình thôi
Tìm vui trong cõi hồng trần
Chân thành lại chuốc muôn phần đắng cay
Tìm quên trong men rượu say
Tỉnh rồi lại nhớ bi ai thêm sầu
Đời qua được mấy cây cầu
Sông qua mấy khúc lại rầu mấy non
Thương thay một tấm lòng son
Cho người cái kính lại còn cái khinh
Lòng người đen trắng khó phân,
Sai nhầm thì cũng vài lần sẽ quen,
Chuyện đời lắm mối ố hoen,
Đánh đồng một đám, nhỡ xen Đóa Đào.
![]()
Nhả ra cũng phải nuốt vào
Đào mai xen lẫn mấy hào nhân gian
Tiếc thay đời vốn đa đoan
Tình thì không thấy chỉ toàn dối nhau
![]()
Nhân gian xảo trá mấy hào,
Tề danh cùng với Đóa Đào xứng đâu,
Cần chi tiêu cực buồn rầu,
Đến thì cứ đến, thêm sầu xa xăm.
![]()
Ai ơi sao nỡ đi rồi
Bỏ tôi ở lại đơn côi khóc cười
Lòng tôi thắm thiết yêu người
Trăm năm không đổi trao lời yêu thương
Tình này còn mãi vấn vương
Nhớ hình nhớ bóng lại thường ngóng trông
Về đây tìm lại tình nồng
Đừng nơi xa đó mặc chồng lẻ loi
Chào mừng bạn đến với diễn đàn Bạch Ngọc Sách
Để xem đầy đủ nội dung và sử dụng các tính năng, mời bạn Đăng nhập hoặc Đăng ký tài khoản