Giờ sinh hoạt lớp, thầy chủ nhiệm của lớp cô, hay còn gọi là 'hoàng thượng' do bọn học sinh cô đặt cho bước vào.
Thầy tên là Dương Tấn Bình, thầy đã chủ nhiệm lớp cô từ lúc mới chập chững bước vào trường cấp hai!
Tính ra thì cũng bốn năm rồi, tình cảm của tụi học sinh trong lớp đối với thầy cũng thân thiết lắm.
Thầy Bình ngồi xuống ghế, bọn loi nhoi lặp tức im lặng.
Vì sao? Vì đứa nào ngon mà loi nhoi, bà tám này nọ thì đồng nghĩa với việc sẽ được "yêu thương thiên nhiên" nghĩa là được chăm sóc, bón phân, trồng hoa, cuốc đất này nọ không công cho nhà trường ấy. Tụi trong lớp ớn lắm, nên có dám hó hé gì đâu.
Thầy lấy chiếc điện thoại hiệu iphone màu hường ra. Thầy thích màu hường a~ cơ mà là trai thẳng đấy, đã có ai kia kia rồi!
-Bây giờ thầy nói quy chế cuộc thi 'học sinh thanh lịch' cho mấy đứa biết nhá! Mấy em thi nghe cho kĩ vào. Ai nhiều chuyện thì thầy sẽ cho các em yêu thương thiên nhiên, ok?
-Vâng.
Quy chế thi năm nay có chút thay đổi. Vì năm nay không chỉ có nữ sinh thanh lịch mà còn có cả nam sinh tài năng nữa.
Các thí sinh sẽ thi vòng một vòng đối đáp: Thí sinh sẽ đối đáp với giáo viên là ban giám khảo ấy. Sẽ thể hiện một chút tài lẽ của mình. Trong các thí sinh, chỉ chọn hai mươi người, mười nam mười nữ.
Vòng hai, vòng chung kết: Các thí sinh sẽ bắt cặp nam nữ với nhau. Thể hiện các tài năng của mình. Kết quả sẽ do giáo viên trong trường bỏ phiếu bình chọn. Đáng lí là các học sinh lẫn giáo viên đều được bỏ nhưng do trường có tới hơn hai nghìn học sinh, giáo viên thì có tám mươi người,như vậy thì sẽ nhanh hơn nhiều!
Có hai giải, quán quân và á quân. Quán quân sẽ trở thành hoa khôi của trường.
Cô ngồi bên dưới nghe mà gật gù. Năm nay chắc giải quán quân vẫn sẽ là Tuyết Mi rồi! Năm ngoái Tuyết Mi trở thành quán quân.
-Các em đã hiểu thể lệ cuộc thi rồi chứ?!
Thầy cất điện thoại màu hường vào rồi nói.
-Dạ hiểu
-Được rồi! Chúng ta cùng chơi trò chơi nào! Không cần phải đi yêu thương thiên nhiên đâu, các em cứ thoải mái.
-Thầy dễ thương quá hà.
-Thầy đẹp trai ghê!
-Ôi, thấy đúng là soái ca nha.
-Thầy tuyệt với nhất.
Tụi cô ngồi bên dưới thay nhau nịnh nọt.
_Ta là dãy phân cách ngày hôm sau, ta thấy ta thật đáng yêu_
Chủ nhật. Ai kia ngủ một mạch tới chín giờ sáng, nướng tới muốn khét giường.
Đang ngủ ngon lành thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Cầm chiếc điện thoại samsung có óp lưng hình con chuột lên. Cô ngái ngủ hỏi
-Ai vậy?
Cô gãi gái đầu rối hỏi.
-Tao, Uyên nè!
Tiếng Uyên đại tỷ dõng dạc bên tai.
-Có gì hông đại tỷ?
-Hai giờ ra công viên cây xanh nha Tuệ!
Uyên đại tỷ ở đầu dây bên kia vừa đọc báo vừa nói.
-Chi? Ở ngoải muỗi không à!
-Mày đi mấy giờ mà muỗi?
-Bảy, tám giờ tối gì đó.
-Con kia! Lúc nhỏ có té giếng hay tắm mưa bị xét đánh không? Bảy tám giờ tối ra ngoài đó làm mồi cho muỗi là phải rồi!
Uyên đại tỷ hét lên.
Hình như nó nói cũng đúng =.=! Bảy, tám giờ tối ra đó bị muỗi đốt là phải rồi! Chắc hồi nhỏ cô bị té giếng thiệt a.
-Hì hì, thông cảm.
-Nhớ đấy! Không ra "chết" với tui.
Uyên đại tỷ nhấn mạnh từ chết.
-Ừ, biết mà biết mà!
Vò đống tóc rối như tổ quạ của mình, Trần Thiên Tuệ ngáp ngắn ngáp dài.
-Được rồi, tui cúp máy. Tốn tiền điện thoại quá!
Thế là cuộc gọi điện kết thúc.
Cô bỉu môi, đồ giàu mà keo. Nhà nó còn giàu hơn cô nhiều, mẹ làm bác sĩ, ba là viện trưởng. Lại sợ tốn tiền điện thoại?
Đi xuống giường, cố gắng lê lết cái thân xác tàn tạ của mình vào nhà vệ sinh.
Nhìn mình trong gương, cô đơ mặt.
Tóc tai rối xù như tổ gà, áo ngủ hình con heo xộc xệch, miệng còn lưu lại ít nước miếng. Trông thật giống một con điên mới trốn trại.
Ngáp một cái, cô bắt đầu đánh răng rửa mặt.
Chủ nhật mà phải dậy sớm, đúng là cực hình!
Đi ra ngoài phòng khách, ba mẹ đều đi làm cả rồi!
Chỉ còn ông anh trai của cô ngồi coi ti vi.
Cô đã kể chưa nhỉ? Gia đình cô có bốn người. Ba là nhân viên văn phòng, mẹ là chủ nhà sách khá lớn trong thành phố. Cô còn có một ông anh trai tên Trần Thiên Hải.
Ông anh này lớn hơn cô một tuổi. Cùng một cha một mẹ sinh ra, cơ mà lại là hotboy của khối mười đấy. Trong khi đó cô chỉ là một con nhỏ bình thường không thể bình thường hơn! Ông trời đúng là phân biệt đối xử, cả nhan sắc cũng phân biệt đối xử.
-Có gì ăn không anh cún?
Đây là cái tên cô đặt cho ông anh mình, tính tình ổng y hệt tên cún điên kia, vì vậy cô kêu ổng đều có chữ cún trong đấy!
-Trên bếp có tô cháo lúc sáng mẹ mua cho mày đấy!
Trần Thiên Hải vẫn cắm mặt vào ti vi nói.
Cô lắc lắc đầu, ngoài cái màn hình phẳng đó, anh không còn cái gì để làm à?
Đi xuống nhà bếp, hâm lại tô cháo mẹ mua. Cô ngồi ăn ngon lành, mẹ thật thương con nha! Biết con dậy sẽ đói nên mua sẵn cho con. Yêu mẹ ghê luôn à.
Hai giờ chiều, trên đường phố tấp nập. Có một con nhỏ đạp xe như điên đi tới công viên.
Con nhỏ đó không ai khác là bạn nhỏ Thiên Tuệ nhà ta!
Vì ngủ tới một giờ năm lăm nên bây giờ mới đạp nhanh như vậy. Trời ơi! Trước khi ngủ quên đặt đồng hồ, hèn gì trễ là phải.
Lát nữa Uyên đại tỷ nó hạ lệnh xử tử cô quá?!
Thắng xe cái két, cuối cùng tới nơi. Tìm chỗ đậu xe, cô chạy như bay đi tới chỗ hẹn.
Nhưng mà, sao lại có đám trong xóm nhà lá bọn cô ở đây?
Uyên đại tỷ, Liên điệu, hắn, Phúc ảo tưởng, Phước đào hoa có đủ mặt cả
Tròn xoe mắt đi tới, cô chưa kịp hỏi sao tụi kia ở đây thì Uyên đại tỷ đã nói:
-Trễ năm phút hai mươi bốn giây.
Mẹ ơi, nó có cần tính toán từng giây từng phút như vậy không?
-Hì hì, ngủ quên, ngủ quên.
Cô gãi gãi đầu, rồi tò mò hỏi nó -Ê kêu tao ra đây chi?
Liên điệu cười cười bước ra -Tập văn nghệ.
-Thì tụi bây tập đi, kêu tao ra đây làm gì? Tổ cản trở thêm.
Cô biết tự lượng sức mình a~ cô cứ đứng đây chỉ có cản trở tụi nó tập thôi chứ giúp được gì đâu!
-Mày cũng phải tập.
-Why? Tao có biết gì đâu?
Cô trợn mắt nhìn Liên điệu
-Không biết thì tập. Bà đừng quên tui đây là đứa biên đạo nhảy múa cho trường mình đi thi đấy!
Liên điệu bình thản nói, cái vẻ mặt hệt như chỉ là chuyện nhỏ chả có gì đáng để lo ngại cả.
-Tại sao lại là tao?
Cô chỉ vào mặt mình hỏi Liên điệu.
-Vì mày có thi học sinh thanh lịch nên tao muốn giúp mày tạo ấn tượng với khán giả ấy mà với lại chiều cao cũng ngang ngang tụi này nên dễ tập!
-Nhưng...
Lời chưa nói ra, đã bị Liên điệu và Uyên đại tỷ lôi đi không thương tiếc.
Thật khóc không ra nước mắt, cô có biết nhảy nhót gì đâu!
-Ê Tuệ mày phải để chân trái ở đằng trước chứ không phải chân phải.
-Ê Uyên bà phải giơ tay thấp chút.
-Phúc ông phải đưa chân cao lên.
Đứa nào cũng bị Liên điệu bắt sửa này sửa nọ, tới sáu giờ tối mới tạp được.
Tất cả mệt lã, đứa nào đứa nấy bụng đói móc đói meo. Chạy lại quán ăn vặt ăn no nê rồi mới về.
Lúc về nhà, cả bọn tách ra. Uyên đại tỷ với Phước đào hoa đi một đường, Liên điệu với Phúc ảo tưởng một ngã, cô với hắn một lối.
Vì hắn đi cùng xe với Phước đào hoa nên bây giờ đang đi nhờ xe cô.
Thật chứ, hắn không biết ga-lăng gì hết trơn á!
Bắt một đứa con gái yếu đuối thục nữ như cô chở về. Thiệt tức chết mất:
-Ông không biết cái gì là ga-lăng với con gái à?
Cô mặt ụ một cục hỏi hắn, nặng muốn chết.
-Bà có phải con gái đâu!
Hắn giễu cợt trả lời.
-Hừ, mấy người chỉ ga-lăng với mấy cô xinh đẹp, yếu đuối, nết na như Tuyết Mi chớ gì?
Ông bà nói cấm có sai. Anh hùng khó qua ải mĩ nhân, huống chi tên này còn là tiểu nhân?
-Bà ghen?
-Nhảm, có cái gì mà phải ghen! Ông xàm ghê
Cô giật mình, cô sao mà ghen được. Thật là, tên này rảnh ghê!
Hắn im không nói gì, cô cũng lặng thinh.
Chở hắn tới nhà, cô cũng đạp nhanh về nhà mình. Buồn ngủ lắm rồi!