Luận Truyện Hoàng Đình - Tg: Thân Vẫn Chỉ Tiêm

Tiểu Dĩnh

Phàm Nhân
Ngọc
-170,62
Tu vi
0,00
"Ánh bạc trên Càn Khôn quyển mờ hẳn đi, giống như bị một tần lụa đen bao lại. Chim sơn ca vỗ mạnh hai cánh, bay thẳng lên bầu trời đen kịt. Một đạo nhân trẻ tuổi cũng bay lên, đuổi sát theo sau."
"Nó không cảm nhận được thân thể của mình đang bị thu nhỏ lại, chỉ cảm tháy trời bỗng đen đi, cảm thấy dòng nước trước mắt trở nên mênh mông như biển. Nhưng trong mắt người khác, khỉ núi càng lúc càng nhỏ trong quá trình bay ngược vào ống tay áo của đạo nhân trên trời."
@hoangtruc tỷ
 

quanthehiep

Phàm Nhân
Ngọc
1,31
Tu vi
0,00
Về việc Trần Cảnh có thành Thánh hay không, ta cũng không rõ, nhưng nếu so sánh mức độ mạnh yếu giữa các nhân vật với nhau thì ta cảm thấy không được phù hợp cho lắm.

Trích 1 đoạn thoại của Kỳ Lân lão tổ trong Hoàng Đình: "Hắn cùng với Phượng Hoàng, Thương Long tung hoành trong thiên địa thời đại qua rồi, mà lúc đó chính là Đế Tuấn, Thái Nhất, Vu tộc mười hai Tổ Vu thời đại, tái sau là Nam Lạc, là đạo môn tam tổ, mà hiện tại sao chứ, hắn ngẩng đầu nhìn trời, hiện tại thiên địa thuộc về người trong cái này mưa gió, là bọn hắn thời đại"

Đạo cảnh gồm Phượng Hoàng, Kỳ Lân, Thương Long, Khổng Tước, Đế Tuấn, Thái Nhất, Tổ Vu, Đạo Tổ ... nhiều nhân vật khác, tuy nhiên trong truyện thì các nhân vật này rất khó biết được ai mạnh ai yếu, vì mỗi thời đại lại chỉ có 1 nhóm người nắm được ưu thế khác nhau, những người không có được ưu thế thì sẽ ko ra mặt, chứ không hẳn là họ yếu hơn.
Ban đầu là PH, KL, TL thành đạo trước, nên nắm thiên thời địa lợi nhân hòa, được xưng thiên địa tam tổ, về sau PH muốn niết bàn để thành Thánh thì bị tính kế. Sau đó là Tổ Vu đối kháng với Thiên Đình, vì Đế Tuấn và Thái Nhất thành lập Thiên Đình muốn chưởng quản chúng sinh, muốn nắm giữ tất cả sinh linh, vì vậy Vu tộc phải phản kháng, không ai nguyện ý bị người khác nắm giữ sinh tử, Tổ Vu không yếu, nhưng Thái Nhất khi đó coi như đã là bán Thánh (dùng khí (Đông Hoàng chung) bước vào Thánh nhân), được xưng đương thời thiên hạ đệ nhất nhân, vì vậy Tổ Vu khó lòng đối kháng trực diện, hơn nữa Tổ Vu cũng khó tập hợp đủ 12 người, mãi về sau mới tập hợp đủ, tạo thành đại trận gì đó ta không nhớ tên, nhưng lại muốn đưa toàn bộ những người mạnh nhất khi đó (Đoạn Đế Giang ghi tên các Đạo cảnh cường giả vào Sinh Tử Bạc) đánh vào luân hồi, vì vậy không thành công.
Do đó khi đã bước vào Đạo Cảnh thì rất khó phân mạnh yếu, còn phụ thuộc vào yếu tố bên ngoài khá nhiều, mà phần lớn bọn họ đều chờ đợi cơ hội để siêu thoát thiên địa bước vào Thánh cảnh (dùng khí thành thánh như Chu tiên tinh đấu trận, Đông hoàng chung ... dùng thiên thời địa lợi nhân hòa thành thánh như Thương long dùng đế hoàng chi đạo, Đạo tổ dùng phong thần chi chiến...), mà về sau Nam Lạc hay Trần Cảnh lại một lòng "tu tâm" thành Thánh.

Hi các đạo hữu,

Sau vài năm đọc lại NDKN và Hoàng Đình, người thì đã già đi mà cảm xúc vẫn như cũ, vẫn bị cuốn hút bởi bởi cốt truyện ly kỳ huyền ảo, giọng văn lạnh băng mà thấm của một thế giới hồng hoang đầy màu sắc (NDKN) hay một thế giới thần linh chân thực của Sơn Thần, Thổ Địa, Hà Bá (Hoàng Đình). Nói chung lão Liếm đã thành công xây dựng 2 nhân vật chính từ 2 góc nhìn trái ngược nhau về vị thế với 2 phong cách khác nhau: một Nam Lạc mạnh mẽ, kiêu ngạo, bá khí từ trong cốt tủy đại diện cho sự trỗi dậy của con người trong thời kỳ hồng hoang và một Trần Cảnh chân thật, mộc mạc, thoáng chút nhu tình đại diện cho chân thần của thế giới thần linh. Thực độc đáo, con người thì kiêu ngạo còn thần linh lại hài hòa. Ý tưởng rất rất hay, người nên thế, chân thần nên thế! Ta vội vàng xem thảo luận của Hoàng Đình trên các diễn đàn thì hiện chỉ có bachngocsach còn lại các đạo hữu quen thuộc thế nên ta đã xuất hiện ở đây :)

Cá nhân ta thích Nhân đạo hơn Hoàng Đình vì có lẽ đọc trước (giống thích AHXD hơn TDDH của Kim Dung) hoặc có lẽ do mạch truyện Nhân Đạo gọn hơn, logic hơn, các tuyến nhân vật cũng đều hơn và được xử lý trọn vẹn hơn, quá trình biến chuyển tâm lý, năng lực cũng như sự tu đạo của Nam Lạc cũng được viết gắn kết hơn, hài hòa hơn. Hoàng Đình viết nửa đầu gắn nhiều với Hà Bá Trần Cảnh thì tốt nhưng nửa sau mạch truyện hơi gượng vì cố gắng gắn kết những dư vị từ NDKN cũng như giải thích sự hình thành các khu vực mới của thế giới sau này: địa ngục, vực ngoại thiên ma, cực lạc thế giới ... . Điều này phần nào làm cho cái kết của Hoàng Đình hơi "ích kỷ"; tâm lý của Trần Cảnh không có sự chuyển biến rõ rệt, hơi đều đều xuyên suốt truyện, so với Nam Lạc thì thiên vị giới tính Nữ hơn (cho nên cuối cùng hóa Bướm); một số giải thích không thông - như nhân vật được chờ đợi nhất "lão Kiếm Khách" không thuyết phục (Kỳ Lân Lão Tổ thực chất đã gần như bị giết chết trong Âm Dương Thái Cực Kiếm Trận, dù cho có ngắc ngoải thì cũng bị Nam Lạc bắt vào Đế Giang thành, không có khả năng lật bàn), nâng bi hơi quá cho Tàng Phong (lão Tổ Phương Thốn Sơn và nhị Giáo chủ của Phật giáo - Chuẩn Đề) cũng như cho Cố Minh Vy (Vực chủ Vực Ngoại Thiên ma), nhiều giải thích sai về Nam Lạc (âu đành chấp nhận vì truyền thuyết và thực tế khác xa nhau).

Sorry đạo hữu VIIGStar vì quote lại bài mà bây giờ mới đến phần bàn luận cảnh giới, thực lực của các cao thủ trong 2 bộ. Đây cũng là phần ưa thích của ta khi xem truyện - "Luận Kiếm Hoa Sơn". Ta góp ý một số điểm:
1. Đế Tuấn và Thái Nhất khi xuất hiện đã là Thánh Cảnh, tuy nhiên 2 đồng chí này vào Thánh Đạo theo đường lậu :) không thực chất. Có thể hiểu là 2 đồng chí này dựa nhiều vào bảo vật và nhập Thánh trong điều kiện quá đặc thù cho nên Thái Nhất là mạnh nhất chỉ với Đông Hoàng Chung còn Đế Tuấn tính toán kinh nhất với Hà Đồ. Đế Tuấn mưu Chu Thiên Tinh Đấu trận để phá vỡ thiên địa rồi từ thiên địa mới để khống chế luân hồi, khống chế thiên địa (NDKN). Chuyện Diệp Thanh Tuyết hy vọng mượn Chu thiên trận này để thành đạo không có nghĩa nàng ở một thành tựu tương đương Đế Tuấn.
2. Phượng Hoàng, Thương Long và Kỳ Lân - 3 thủy tổ của tam tộc chắc chắn là đỉnh phong của Đạo Cảnh. NDKN có ghi Phượng Hoàng đã nửa bước Thánh Cảnh nhưng Thánh đạo nơi nao?. Niết bàn là cách tu đạo của Phượng Hoàng - điều này không mang nghĩa là cứ niết bàn thì sẽ đạt Thánh Cảnh.
3. Nguyên Thủy và Thông Thiên cũng là đỉnh phong của Đạo Cảnh và chờ đợi cơ hội nhập Thánh Cảnh. Thực lực của 2 vị đạo tổ này chắc mạnh hơn Thương Long và Kỳ Lân nên Đế Tuấn và Thái Nhất sau khi diệt 3 thủy tổ, Đế Tuấn có cơ hội đánh lén nhưng không làm trọng thương được.
4. Nữ Oa so ra kém hơn chút khi đặt lên bàn cân với các đỉnh phong kể trên mặc dù nàng là người duy nhất dám thách thức Nam Lạc trong trận chiến Luân hồi. Tiếp Dẫn có thể xếp giữa Nữ Oa và các đạo tổ.
5. Trường hợp Thông Huyền rất khó khẳng định, cảnh giới có thể cao nhất truyện, đỉnh phong cường giả Đạo Cảnh như Khổng Tuyên, Chúc Dung, Nguyên Thủy, Thông Thiên đều phải lấy bối phận thấp hơn khi nói chuyện, hầu như tính được mọi chuyện, kể cả gặp kiếp nạn bị Đế Tuấn trọng thương, lấy thân hóa ba mà một hóa thân vẫn là lãnh tụ của Hỗn Nguyên Trận. Tuy nhiên, do chuyên tu đan đạo nên không sở trường đánh nhau. Sở hữu Hoàng Đình Kinh nên có lẽ giỏi chế tạo các bảo vật như hồ lô, quạt ba tiêu ... (Hoàng Đình truyện hơi mâu thuẫn khi Diệp Thanh Tuyết nói Hoàng Đình kinh do Thông Huyền chế ra; theo ý ta một cuốn sách chứa đại đạo huyền âm như thế nên là báu vật của thiên địa như Hà đồ, Lạc thư và Thông Huyền may mắn có được)
6. 12 Tổ Vu: cảnh giới Đế Giang cao nhất, còn lại thực lực không đều, dao động xếp trên và dưới Khổng Tuyên; ví dụ Hậu Thổ, Xa Bì thì kém hơn, Huyền Minh và Chúc Dung có thể ngang bằng, Đế Giang và Cú Mang thì mạnh hơn.
7. Nam Lạc: nhập Thánh cảnh từ lúc bị giam cầm ở Chung Sơn, thực lực sánh ngang với Thái Nhất cầm Đông Hoàng Chung trong Luân Hồi cuộc chiến, đến cuối NDKN có thể là mạnh nhất.
8. Lục Đế (Hoàng Đình): đỉnh phong Thần Cảnh. Diệp Thanh Tuyết đến cuối truyện vẫn còn đang truy tìm đại đạo của chính mình.
9. Trần Cảnh: chỉ có riêng hắn là tu Thần Đạo nên cảnh giới khó xếp với các người còn lại tu tiên đạo. Tuy nhiên có thể so sánh với Trấn Nguyên Tử khi thần miều hiển hóa thực sự, tức là bằng với Nam Lạc lúc ở ẩn ở Dương Bình Sơn lập Âm Dương Quan => cảnh giới Đạo Cảnh, thực lực xếp hạng giữa của Đạo Cảnh.
 

quanthehiep

Phàm Nhân
Ngọc
1,31
Tu vi
0,00
Về việc Trần Cảnh có thành Thánh hay không, ta cũng không rõ, nhưng nếu so sánh mức độ mạnh yếu giữa các nhân vật với nhau thì ta cảm thấy không được phù hợp cho lắm.

Trích 1 đoạn thoại của Kỳ Lân lão tổ trong Hoàng Đình: "Hắn cùng với Phượng Hoàng, Thương Long tung hoành trong thiên địa thời đại qua rồi, mà lúc đó chính là Đế Tuấn, Thái Nhất, Vu tộc mười hai Tổ Vu thời đại, tái sau là Nam Lạc, là đạo môn tam tổ, mà hiện tại sao chứ, hắn ngẩng đầu nhìn trời, hiện tại thiên địa thuộc về người trong cái này mưa gió, là bọn hắn thời đại"

Đạo cảnh gồm Phượng Hoàng, Kỳ Lân, Thương Long, Khổng Tước, Đế Tuấn, Thái Nhất, Tổ Vu, Đạo Tổ ... nhiều nhân vật khác, tuy nhiên trong truyện thì các nhân vật này rất khó biết được ai mạnh ai yếu, vì mỗi thời đại lại chỉ có 1 nhóm người nắm được ưu thế khác nhau, những người không có được ưu thế thì sẽ ko ra mặt, chứ không hẳn là họ yếu hơn.
Ban đầu là PH, KL, TL thành đạo trước, nên nắm thiên thời địa lợi nhân hòa, được xưng thiên địa tam tổ, về sau PH muốn niết bàn để thành Thánh thì bị tính kế. Sau đó là Tổ Vu đối kháng với Thiên Đình, vì Đế Tuấn và Thái Nhất thành lập Thiên Đình muốn chưởng quản chúng sinh, muốn nắm giữ tất cả sinh linh, vì vậy Vu tộc phải phản kháng, không ai nguyện ý bị người khác nắm giữ sinh tử, Tổ Vu không yếu, nhưng Thái Nhất khi đó coi như đã là bán Thánh (dùng khí (Đông Hoàng chung) bước vào Thánh nhân), được xưng đương thời thiên hạ đệ nhất nhân, vì vậy Tổ Vu khó lòng đối kháng trực diện, hơn nữa Tổ Vu cũng khó tập hợp đủ 12 người, mãi về sau mới tập hợp đủ, tạo thành đại trận gì đó ta không nhớ tên, nhưng lại muốn đưa toàn bộ những người mạnh nhất khi đó (Đoạn Đế Giang ghi tên các Đạo cảnh cường giả vào Sinh Tử Bạc) đánh vào luân hồi, vì vậy không thành công.
Do đó khi đã bước vào Đạo Cảnh thì rất khó phân mạnh yếu, còn phụ thuộc vào yếu tố bên ngoài khá nhiều, mà phần lớn bọn họ đều chờ đợi cơ hội để siêu thoát thiên địa bước vào Thánh cảnh (dùng khí thành thánh như Chu tiên tinh đấu trận, Đông hoàng chung ... dùng thiên thời địa lợi nhân hòa thành thánh như Thương long dùng đế hoàng chi đạo, Đạo tổ dùng phong thần chi chiến...), mà về sau Nam Lạc hay Trần Cảnh lại một lòng "tu tâm" thành Thánh.

Hi các đạo hữu,

Sau vài năm đọc lại NDKN và Hoàng Đình, người thì đã già đi mà cảm xúc vẫn như cũ, vẫn bị cuốn hút bởi bởi cốt truyện ly kỳ huyền ảo, giọng văn lạnh băng mà thấm của một thế giới hồng hoang đầy màu sắc (NDKN) hay một thế giới thần linh chân thực của Sơn Thần, Thổ Địa, Hà Bá (Hoàng Đình). Nói chung lão Liếm đã thành công xây dựng 2 nhân vật chính từ 2 góc nhìn trái ngược nhau về vị thế với 2 phong cách khác nhau: một Nam Lạc mạnh mẽ, kiêu ngạo, bá khí từ trong cốt tủy đại diện cho sự trỗi dậy của con người trong thời kỳ hồng hoang và một Trần Cảnh chân thật, mộc mạc, thoáng chút nhu tình đại diện cho chân thần của thế giới thần linh. Thực độc đáo, con người thì kiêu ngạo còn thần linh lại hài hòa. Ý tưởng rất rất hay, người nên thế, chân thần nên thế! Ta vội vàng xem thảo luận của Hoàng Đình trên các diễn đàn thì hiện chỉ có bachngocsach còn lại các đạo hữu quen thuộc thế nên ta đã xuất hiện ở đây :)

Cá nhân ta thích Nhân đạo hơn Hoàng Đình vì có lẽ đọc trước (giống thích AHXD hơn TDDH của Kim Dung) hoặc có lẽ do mạch truyện Nhân Đạo gọn hơn, logic hơn, các tuyến nhân vật cũng đều hơn và được xử lý trọn vẹn hơn, quá trình biến chuyển tâm lý, năng lực cũng như sự tu đạo của Nam Lạc cũng được viết gắn kết hơn, hài hòa hơn. Hoàng Đình viết nửa đầu gắn nhiều với Hà Bá Trần Cảnh thì tốt nhưng nửa sau mạch truyện hơi gượng vì cố gắng gắn kết những dư vị từ NDKN cũng như giải thích sự hình thành các khu vực mới của thế giới sau này: địa ngục, vực ngoại thiên ma, cực lạc thế giới ... . Điều này phần nào làm cho cái kết của Hoàng Đình hơi "ích kỷ"; tâm lý của Trần Cảnh không có sự chuyển biến rõ rệt, hơi đều đều xuyên suốt truyện, so với Nam Lạc thì thiên vị giới tính Nữ hơn (cho nên cuối cùng hóa Bướm); một số giải thích không thông - như nhân vật được chờ đợi nhất "lão Kiếm Khách" không thuyết phục (Kỳ Lân Lão Tổ thực chất đã gần như bị giết chết trong Âm Dương Thái Cực Kiếm Trận, dù cho có ngắc ngoải thì cũng bị Nam Lạc bắt vào Đế Giang thành, không có khả năng lật bàn), nâng bi hơi quá cho Tàng Phong (lão Tổ Phương Thốn Sơn và nhị Giáo chủ của Phật giáo - Chuẩn Đề) cũng như cho Cố Minh Vy (Vực chủ Vực Ngoại Thiên ma), nhiều giải thích sai về Nam Lạc (âu đành chấp nhận vì truyền thuyết và thực tế khác xa nhau).

Sorry đạo hữu VIIGStar vì quote lại bài mà bây giờ mới đến phần bàn luận cảnh giới, thực lực của các cao thủ trong 2 bộ. Đây cũng là phần ưa thích của ta khi xem truyện - "Luận Kiếm Hoa Sơn". Ta góp ý một số điểm:
1. Đế Tuấn và Thái Nhất khi xuất hiện đã là Thánh Cảnh, tuy nhiên 2 đồng chí này vào Thánh Đạo theo đường lậu :) không thực chất. Có thể hiểu là 2 đồng chí này dựa nhiều vào bảo vật và nhập Thánh trong điều kiện quá đặc thù cho nên Thái Nhất là mạnh nhất chỉ với Đông Hoàng Chung còn Đế Tuấn tính toán kinh nhất với Hà Đồ. Đế Tuấn mưu Chu Thiên Tinh Đấu trận để phá vỡ thiên địa rồi từ thiên địa mới để khống chế luân hồi, khống chế thiên địa (NDKN). Chuyện Diệp Thanh Tuyết hy vọng mượn Chu thiên trận này để thành đạo không có nghĩa nàng ở một thành tựu tương đương Đế Tuấn.
2. Phượng Hoàng, Thương Long và Kỳ Lân - 3 thủy tổ của tam tộc chắc chắn là đỉnh phong của Đạo Cảnh. NDKN có ghi Phượng Hoàng đã nửa bước Thánh Cảnh nhưng Thánh đạo nơi nao?. Niết bàn là cách tu đạo của Phượng Hoàng - điều này không mang nghĩa là cứ niết bàn thì sẽ đạt Thánh Cảnh.
3. Nguyên Thủy và Thông Thiên cũng là đỉnh phong của Đạo Cảnh và chờ đợi cơ hội nhập Thánh Cảnh. Thực lực của 2 vị đạo tổ này chắc mạnh hơn Thương Long và Kỳ Lân nên Đế Tuấn và Thái Nhất sau khi diệt 3 thủy tổ, Đế Tuấn có cơ hội đánh lén nhưng không làm trọng thương được.
4. Nữ Oa so ra kém hơn chút khi đặt lên bàn cân với các đỉnh phong kể trên mặc dù nàng là người duy nhất dám thách thức Nam Lạc trong trận chiến Luân hồi. Tiếp Dẫn có thể xếp giữa Nữ Oa và các đạo tổ.
5. Trường hợp Thông Huyền rất khó khẳng định, cảnh giới có thể cao nhất truyện, đỉnh phong cường giả Đạo Cảnh như Khổng Tuyên, Chúc Dung, Nguyên Thủy, Thông Thiên đều phải lấy bối phận thấp hơn khi nói chuyện, hầu như tính được mọi chuyện, kể cả gặp kiếp nạn bị Đế Tuấn trọng thương, lấy thân hóa ba mà một hóa thân vẫn là lãnh tụ của Hỗn Nguyên Trận. Tuy nhiên, do chuyên tu đan đạo nên không sở trường đánh nhau. Sở hữu Hoàng Đình Kinh nên có lẽ giỏi chế tạo các bảo vật như hồ lô, quạt ba tiêu ... (Hoàng Đình truyện hơi mâu thuẫn khi Diệp Thanh Tuyết nói Hoàng Đình kinh do Thông Huyền chế ra; theo ý ta một cuốn sách chứa đại đạo huyền âm như thế nên là báu vật của thiên địa như Hà đồ, Lạc thư và Thông Huyền may mắn có được)
6. 12 Tổ Vu: cảnh giới Đế Giang cao nhất, còn lại thực lực không đều, dao động xếp trên và dưới Khổng Tuyên; ví dụ Hậu Thổ, Xa Bì thì kém hơn, Huyền Minh và Chúc Dung có thể ngang bằng, Đế Giang và Cú Mang thì mạnh hơn.
7. Nam Lạc: nhập Thánh cảnh từ lúc bị giam cầm ở Chung Sơn, thực lực sánh ngang với Thái Nhất cầm Đông Hoàng Chung trong Luân Hồi cuộc chiến, đến cuối NDKN có thể là mạnh nhất.
8. Lục Đế (Hoàng Đình): đỉnh phong Thần Cảnh. Diệp Thanh Tuyết đến cuối truyện vẫn còn đang truy tìm đại đạo của chính mình.
9. Trần Cảnh: chỉ có riêng hắn là tu Thần Đạo nên cảnh giới khó xếp với các người còn lại tu tiên đạo. Tuy nhiên có thể so sánh với Trấn Nguyên Tử khi thần miều hiển hóa thực sự, tức là bằng với Nam Lạc lúc ở ẩn ở Dương Bình Sơn lập Âm Dương Quan => cảnh giới Đạo Cảnh, thực lực xếp hạng giữa của Đạo Cảnh.
 

quantl

Phàm Nhân
Ngọc
6.620,28
Tu vi
0,00
Hi các đạo hữu,

Sau vài năm đọc lại NDKN và Hoàng Đình, người thì đã già đi mà cảm xúc vẫn như cũ, vẫn bị cuốn hút bởi bởi cốt truyện ly kỳ huyền ảo, giọng văn lạnh băng mà thấm của một thế giới hồng hoang đầy màu sắc (NDKN) hay một thế giới thần linh chân thực của Sơn Thần, Thổ Địa, Hà Bá (Hoàng Đình). Nói chung lão Liếm đã thành công xây dựng 2 nhân vật chính từ 2 góc nhìn trái ngược nhau về vị thế với 2 phong cách khác nhau: một Nam Lạc mạnh mẽ, kiêu ngạo, bá khí từ trong cốt tủy đại diện cho sự trỗi dậy của con người trong thời kỳ hồng hoang và một Trần Cảnh chân thật, mộc mạc, thoáng chút nhu tình đại diện cho chân thần của thế giới thần linh. Thực độc đáo, con người thì kiêu ngạo còn thần linh lại hài hòa. Ý tưởng rất rất hay, người nên thế, chân thần nên thế! Ta vội vàng xem thảo luận của Hoàng Đình trên các diễn đàn thì hiện chỉ có bachngocsach còn lại các đạo hữu quen thuộc thế nên ta đã xuất hiện ở đây :)

Cá nhân ta thích Nhân đạo hơn Hoàng Đình vì có lẽ đọc trước (giống thích AHXD hơn TDDH của Kim Dung) hoặc có lẽ do mạch truyện Nhân Đạo gọn hơn, logic hơn, các tuyến nhân vật cũng đều hơn và được xử lý trọn vẹn hơn, quá trình biến chuyển tâm lý, năng lực cũng như sự tu đạo của Nam Lạc cũng được viết gắn kết hơn, hài hòa hơn. Hoàng Đình viết nửa đầu gắn nhiều với Hà Bá Trần Cảnh thì tốt nhưng nửa sau mạch truyện hơi gượng vì cố gắng gắn kết những dư vị từ NDKN cũng như giải thích sự hình thành các khu vực mới của thế giới sau này: địa ngục, vực ngoại thiên ma, cực lạc thế giới ... . Điều này phần nào làm cho cái kết của Hoàng Đình hơi "ích kỷ"; tâm lý của Trần Cảnh không có sự chuyển biến rõ rệt, hơi đều đều xuyên suốt truyện, so với Nam Lạc thì thiên vị giới tính Nữ hơn (cho nên cuối cùng hóa Bướm); một số giải thích không thông - như nhân vật được chờ đợi nhất "lão Kiếm Khách" không thuyết phục (Kỳ Lân Lão Tổ thực chất đã gần như bị giết chết trong Âm Dương Thái Cực Kiếm Trận, dù cho có ngắc ngoải thì cũng bị Nam Lạc bắt vào Đế Giang thành, không có khả năng lật bàn), nâng bi hơi quá cho Tàng Phong (lão Tổ Phương Thốn Sơn và nhị Giáo chủ của Phật giáo - Chuẩn Đề) cũng như cho Cố Minh Vy (Vực chủ Vực Ngoại Thiên ma), nhiều giải thích sai về Nam Lạc (âu đành chấp nhận vì truyền thuyết và thực tế khác xa nhau).

Sorry đạo hữu VIIGStar vì quote lại bài mà bây giờ mới đến phần bàn luận cảnh giới, thực lực của các cao thủ trong 2 bộ. Đây cũng là phần ưa thích của ta khi xem truyện - "Luận Kiếm Hoa Sơn". Ta góp ý một số điểm:
1. Đế Tuấn và Thái Nhất khi xuất hiện đã là Thánh Cảnh, tuy nhiên 2 đồng chí này vào Thánh Đạo theo đường lậu :) không thực chất. Có thể hiểu là 2 đồng chí này dựa nhiều vào bảo vật và nhập Thánh trong điều kiện quá đặc thù cho nên Thái Nhất là mạnh nhất chỉ với Đông Hoàng Chung còn Đế Tuấn tính toán kinh nhất với Hà Đồ. Đế Tuấn mưu Chu Thiên Tinh Đấu trận để phá vỡ thiên địa rồi từ thiên địa mới để khống chế luân hồi, khống chế thiên địa (NDKN). Chuyện Diệp Thanh Tuyết hy vọng mượn Chu thiên trận này để thành đạo không có nghĩa nàng ở một thành tựu tương đương Đế Tuấn.
2. Phượng Hoàng, Thương Long và Kỳ Lân - 3 thủy tổ của tam tộc chắc chắn là đỉnh phong của Đạo Cảnh. NDKN có ghi Phượng Hoàng đã nửa bước Thánh Cảnh nhưng Thánh đạo nơi nao?. Niết bàn là cách tu đạo của Phượng Hoàng - điều này không mang nghĩa là cứ niết bàn thì sẽ đạt Thánh Cảnh.
3. Nguyên Thủy và Thông Thiên cũng là đỉnh phong của Đạo Cảnh và chờ đợi cơ hội nhập Thánh Cảnh. Thực lực của 2 vị đạo tổ này chắc mạnh hơn Thương Long và Kỳ Lân nên Đế Tuấn và Thái Nhất sau khi diệt 3 thủy tổ, Đế Tuấn có cơ hội đánh lén nhưng không làm trọng thương được.
4. Nữ Oa so ra kém hơn chút khi đặt lên bàn cân với các đỉnh phong kể trên mặc dù nàng là người duy nhất dám thách thức Nam Lạc trong trận chiến Luân hồi. Tiếp Dẫn có thể xếp giữa Nữ Oa và các đạo tổ.
5. Trường hợp Thông Huyền rất khó khẳng định, cảnh giới có thể cao nhất truyện, đỉnh phong cường giả Đạo Cảnh như Khổng Tuyên, Chúc Dung, Nguyên Thủy, Thông Thiên đều phải lấy bối phận thấp hơn khi nói chuyện, hầu như tính được mọi chuyện, kể cả gặp kiếp nạn bị Đế Tuấn trọng thương, lấy thân hóa ba mà một hóa thân vẫn là lãnh tụ của Hỗn Nguyên Trận. Tuy nhiên, do chuyên tu đan đạo nên không sở trường đánh nhau. Sở hữu Hoàng Đình Kinh nên có lẽ giỏi chế tạo các bảo vật như hồ lô, quạt ba tiêu ... (Hoàng Đình truyện hơi mâu thuẫn khi Diệp Thanh Tuyết nói Hoàng Đình kinh do Thông Huyền chế ra; theo ý ta một cuốn sách chứa đại đạo huyền âm như thế nên là báu vật của thiên địa như Hà đồ, Lạc thư và Thông Huyền may mắn có được)
6. 12 Tổ Vu: cảnh giới Đế Giang cao nhất, còn lại thực lực không đều, dao động xếp trên và dưới Khổng Tuyên; ví dụ Hậu Thổ, Xa Bì thì kém hơn, Huyền Minh và Chúc Dung có thể ngang bằng, Đế Giang và Cú Mang thì mạnh hơn.
7. Nam Lạc: nhập Thánh cảnh từ lúc bị giam cầm ở Chung Sơn, thực lực sánh ngang với Thái Nhất cầm Đông Hoàng Chung trong Luân Hồi cuộc chiến, đến cuối NDKN có thể là mạnh nhất.
8. Lục Đế (Hoàng Đình): đỉnh phong Thần Cảnh. Diệp Thanh Tuyết đến cuối truyện vẫn còn đang truy tìm đại đạo của chính mình.
9. Trần Cảnh: chỉ có riêng hắn là tu Thần Đạo nên cảnh giới khó xếp với các người còn lại tu tiên đạo. Tuy nhiên có thể so sánh với Trấn Nguyên Tử khi thần miều hiển hóa thực sự, tức là bằng với Nam Lạc lúc ở ẩn ở Dương Bình Sơn lập Âm Dương Quan => cảnh giới Đạo Cảnh, thực lực xếp hạng giữa của Đạo Cảnh.
Còn vài nhân vật cũng cần đánh giá về sức mạnh:
- Bắc Linh: Mới nhập Đạo Cảnh, hợp nhất với Huyết Hà đủ sức đánh với Đạo Cảnh lâu năm, có thể xét năng lực nàng vào Đạo Cảnh nhưng cảnh giới thì chỉ ở Thần Cảnh thôi
- Diên Huyết: Tuy không kế thừa đạo thống của Bắc Linh nhưng đã thành đạo của riêng mình, giống Bắc Linh có năng lực đánh với Đạo Cảnh tuy vậy ta cho rằng Diên Huyết không bằng Bắc Linh.
- Mạnh Tử Y: Cảnh giới Thần Cảnh, nhưng có Linh Hồn Đạo quỷ dị nhất, hợp nhất với Thiên Hồi Bách Chuyển Vô Kiếp Sơn thì cũng có thực lực Đạo Cảnh.
(Cả Bắc Linh, Diên Huyết và Mạnh Tử Y đều có đẳng cấp ngang với Nữ Oa và Nam Lạc trong cuộc chiến Luân Hồi chưa thành Thánh, mới nhập Đạo, sở dĩ có thể đánh với Đế Tuấn là nhờ Huyết Hà, Huyết Tinh và Thiên Hồi Bách Chuyển Vô Kiếp Sơn mới ở thế bất bại tóm lại là dựa vào ngộ tính + 2 hồng nhan tri kỉ mới được Buff Level).
- Viên Hồng - Dương Tiễn: Thần Cảnh đỉnh phong, Dương Tiễn yếu hơn một chút.
- Thập Nhị Kim Tiên: (có cả Từ Hàng) Thần Cảnh đỉnh phong, đáng tiếc gặp phải Nam Lạc nên lên bảng sớm.
- Về Diệp Thanh Tuyết: Đạo của nàng là vượt thương sinh, không phải thành một giới như Đạo Cảnh bình thường, nàng tầm đạo là thành Thánh không phải chỉ là thành Đạo. Nàng tuy là Thần Cảnh nhưng có chiến lực Đạo Cảnh, chỉ cần nàng ngộ đạo là sẽ bước qua Đạo Cảnh thành Thánh.
- Thông Huyền: Tu luyện công pháp đặc biệt là Đạo giả ngộ đạo cao nhất nhưng về chiến lực thì ta đánh giá không cao, nếu solo 1-1 ta nghĩ rằng ông ta chỉ bằng Thông Thiên, Nguyên Thuỷ.
- Cuối cùng là Dương Lực Đại Tiên: cảnh giới còn thua cả Huyền Thuỷ lão tổ đệ đệ của Thanh Thanh nhưng là nhân vật có luck cao nhất truyện, dù thần tiên nhân giới chết sạch thì con dê này vẫn còn sống và nó chính là người kể chuyện hồng hoang cho đời sau.
 

VIIGstar

Phàm Nhân
Ngọc
1,31
Tu vi
0,00
Dù gì truyện cũng kết thúc mở nên mỗi người một ý, không thể nói hoàn toàn đúng hay hoàn toàn sai, nhưng đang đọc đại, thì thấy 1 đoạn này của BCDC:

"Nhất viết: luyện khí; nhị viết: dưỡng thần; tam viết: chánh pháp; cái này ba cái làm tu hành chi cơ vậy. Tu trì chẳng phân biệt được trước sau, tu dĩ thân, dưỡng lấy tính."

"Tứ viết: kim đan; ngũ viết: thần minh; lục viết: thông thiên; cái này ba cái làm tu hành gốc rể vậy. Thấy tâm minh tính, cảm thông thiên ."

"Thất viết: nguyên thần; bát viết: pháp tượng; cửu viết; tiên linh; thần ngưng mà hoá sinh pháp tượng, ở trong thiên địa, bất hủ bất diệt tự tại tiêu dao, là thành tiên linh."
Đây là Thanh Dương viết. Hoảng hốt :yob96:
 

TeVatLuan

Phàm Nhân
Ngọc
-141,38
Tu vi
0,00
Dù gì truyện cũng kết thúc mở nên mỗi người một ý, không thể nói hoàn toàn đúng hay hoàn toàn sai, nhưng đang đọc đại, thì thấy 1 đoạn này của BCDC:

"Nhất viết: luyện khí; nhị viết: dưỡng thần; tam viết: chánh pháp; cái này ba cái làm tu hành chi cơ vậy. Tu trì chẳng phân biệt được trước sau, tu dĩ thân, dưỡng lấy tính."

"Tứ viết: kim đan; ngũ viết: thần minh; lục viết: thông thiên; cái này ba cái làm tu hành gốc rể vậy. Thấy tâm minh tính, cảm thông thiên ."

"Thất viết: nguyên thần; bát viết: pháp tượng; cửu viết; tiên linh; thần ngưng mà hoá sinh pháp tượng, ở trong thiên địa, bất hủ bất diệt tự tại tiêu dao, là thành tiên linh."
Đây là Thanh Dương viết. Hoảng hốt :yob96:
Trận chiến luân hồi 2 như thế nào vậy đại ca, kể ta nghe vs
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top