[Đăng ký] Già Thiên (Tiên Hiệp - Huyền Huyễn)

ve sầu

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
Chương 1h cưa đôi nhá huynh fox :x
Tối nay huynh Why đã giúp chương 9h rồi.
Để muội chia đôi rồi post cho huynh khi chương mới đăng nha huynh fox.
 

vesaukeu

Phàm Nhân
Ngọc
40,73
Tu vi
0,00
Sao,vào giúp ta làm nốt mấy chữ cuối.dài quá.thế mà nãy h dịch tưởng mới đoàn 2 nên làm chậm chạp ai ngờ nó sắp xong rồi.
ta bị lỗi font k làm nữa,xong biên qua tí nhá

chương 12..:ương ngạnh
Tường thành hiện lên chi chít những lỗ kiếm,vết đao búa,đầy những cổ tích loang lổ,khó tránh khỏi khiến người ta dâng lên một cảm giác cổ kính lịch sử,lại mang thêm vài phần thê lương.
Từng lớp hoa văn ẩn hiện,đây chính là thí luyện đường đệ nhất trong thành,xung quanh có pháp trận in khắc vào sâu trong tường đã thủ hộ nơi đây an bình vượt qua không biết bao lần sát kiếp.
Cửa thành cao lớn tới mười trượng,nó được xây dựng nên từ một loại vật liệu đá hiếm có.Mặt trên lưu lại một ít viết kiếm,chùy ấn khiến cho Diệm Phàm cảm thấy chấn động,hắn rõ ràng cảm nhận được khí tức bậc Đại Thánh trên đây.
Cửa lớn rất cao,rất sâu,một mình hắn độc hành đi vào,xung quanh tựa hồ mang một vẻ trầm nặng xen lẫn áp lực.
Diệm Phàm tung ra một kích kinh diễm,nhanh đến nỗi xung quanh không ai kịp phản ứng,đòn đánh xuyên thủng một dị thú cấp bán thánh,rất nhiều người đều đang nghĩ,nếu kích đó hướng về mình liệu mình có tránh nổi không.
Nữ đạo sĩ trung niên sắc mặt âm trầm,nàng đứng trước cửa thành nhìn chằm chằm sau lưng Diệp Phàm,hai mắt lộ tinh quang nhưng lại không có cách nào xuất thủ.
Trên lầu canh,một đám binh sĩ mang theo sát khí nặng nề nhìn chằm chằm vào kẻ đang đứng phía dưới,như đã nói ra quy tắc,không có người nào dám ra khiêu chiến.
Trong cửa thành cũng có mấy tên binh sĩ mang sát ý mãnh liệt,lại mặc trên người trọng giáp kim loại,không khí lạnh lẽo áp ra khiến cho người ta hít thở không thông.
" Cảnh cáo lần thứ nhất với ngươi,không được làm loạn ở đây,kẻ nào vi phạm,bất luận là ai đều giết không tha".-Một binh sĩ vóc dáng trung bình mặc hắc sắc thiết y,cầm trong tay là thanh đồng chiến mâu nói ra,con mắt lóe lên hàn quang bức người.
Diệp Phàm không có biểu thị gì,thần sắc bình tĩnh mà lãnh đạm,hắn ngồi trên lưng ngựa dáng vững như bàn thạch.
Bốn vó dẫm lên con đướng đá xanh,âm vang rung động ,Long Mã chậm rãi vững bước tiến lên phía trước.
"Ta đang nói với ngươi,có nghe không hả?" Binh sĩ đội trưởng quát lên,thanh đồng chiến mâu trong tay lấp lánh ánh quang,tựa như muốn lao ra.
Rất nhiều tu sĩ lộ vẻ kỳ dị,không ai nói gì thêm.Nhìn một cảnh này họ quả thật không ngờ,binh sĩ thủ hộ cửa thành đã ra oai phủ đầu,tiến hành uy hiếp.
Mọi người ở đây cũng đều biết đây hoàn toàn không phải là binh lính tầm thường,phải cẩn thận đối đãi.Đây toàn là những tu sĩ đáng sợ,là những cường giả từ tôi luyện nguy hiểm mà ra.
"Ta không thêu dệt nên chuyện,không chọc ta thì sóng yên biển lặng". Diệp Phàm chẳng thèm quay đầu lại,cứ ngồi trên lưng ngựa như thế lạnh lùng mà tới,căn bản không liếc qua người đội trưởng này một cái.
Rất nhiều người chấn động,Diệp Phàm nói thì bình thản,nhưng mang theo một phong phạm cường thế:ta không đi gây chuyện,nhưng đụng vào ta ắt sẽ phong ba bạo khởi.
"Ngươi đang uy hiếp ta sao?" Vị đội trưởng ánh nhìn rét lạnh,cây thanh đồng chiến mâu hướng thẳng ra phía trước,nhưng rồi cũng không đâm tới.
Diệp Phàm không quay đầu lại,cũng không thèm giải thích,rồi cứ thế thảng bước vào trong thành.
Long Mã đi tới,sau lưng nó là cây hắc sắc trường thương sát khí mãnh liệt đập vào mắt mọi người.
"Ta cảnh cáo ngươi,tiến vào đệ nhất thành của Nhân tộc,cho dù là Rồng cũng phải cho ta cưỡi,hổ cũng phải phục cho ta ngồi,không ai có thể làm càn".
Diệp Phàm thản nhiên chẳng thèm để tâm.Thái độ đó khiến cho vị đội trưởng này cảm thấy mất hết uy nghiêm,hắn tức giận quẳng thanh đồng chiến mâu rơi xuống đất chạm đá vang ầm ầm.
"Đây là binh sĩ kiểu gì,sao ta thấy kẻ này lại mạnh hơn chúng ta?"
Ngoài cổng thành to lớn,đa phần mọi người đã đi vào chỉ còn một số ở ngoài thấp giọng thảo luận,họ thấy những giáp sĩ này thật đặc biệt,dẫu gọi là thiên binh chắc cũng không quá.
"bọn họ lai lịch gần như ta,cho nên mới mạnh thế"-một tu sĩ tuổi tác đã cao thở dài.
" Cụ thể... bọn hắn có thân phận gì?" Rất nhiều người cảm thấy ngạc nhiên hỏi.
"Họ cũng là người từng qua thí luyện đạo trước bọn ta vài mươi năm,song thất bại nên qua công việc này".
Biết ẩn tình như thế,mọi người đều lắp bắp kinh hãi,bọn họ đều là đồng hạng,là những người đầu tiên đi trên con đường ấy,rồi trọng thương được cứu chữa và bị phân tán đi khắp các cổ đạo tinh không.
"Thế thì không nên đụng đến bọn họ,nhiều người tốt xấu lẫn lộn,có một số người tuy thất bại nhưng vẫn không thể từ bỏ,liền sinh ra hận ý".
Không ít người tán đồng,ít nhất đội trưởng ban nãy không phải là hạng bình thường,đối với Diệp Phàm mang theo địch ý rất nặng.
Người ở ngoài ngày càng ít dần,họ đều xếp hàng vào trong thành.Có vài người hiện rõ vẻ cường thế,y phục dáng điệu đã tỏ rõ địa vị bọn họ.
Tòa thành này cực lớn,đường phố rộng rãi,hai bên là hàng cây cổ thụ cành lá sum xuê,có rất nhiều nhà cửa,dược điếm,hàng binh khí,khách điếm,tửu lâu,sòng bạc.... đủ cả.
Mọi người đều ngạc nhiên,tòa thành này rất thích hợp để an cư sinh sống.Dù tọa lạc trong tinh không vũ trụ nhưng trong thành cũng có không ít cư dân.Một tòa thành tràn ngập sinh cơ,một số hài đồng chạy chơi loanh quanh,luôn không ngừng dò xét,có vẻ ngạc nhiên đối với bọn họ.
Ngày thường chắc ở đây rất nào nhiệt,xem cách bày trí kiến trúc có thể thấy nơi đây rất phồn vinh,nhiều người qua lại.
Bất quá hôm nay có ít người rao hàng,người trong cửa hàng đều hướng ra nhìn bên ngoài,còn cánh hàng tạm ven đường và người mua bán đã chuyển vào các ngõ hẻm để nhường đường cho khách mới vào thành.
"Sao ở đây lắm người thế?"Long Mã lộ ra vẻ kỳ lạ.
Diệp phàm chăm chú lắng nghe những người xung quanh nói chuyện,rồi hắn cũng nghe ngóng được khá nhiều.
Tối cường thí luyện đạo vẫn tồn tại từ xưa tới nay,cứ vạn năm lại mở ra một lần.Nhưng xưa nay đã có mấy người đạt đến đia phương cuối cùng,không biết bao nhiêu cường giả đã thất bại!
Rất nhiều người đã không trở về quê hương mà ở lại dọc đường khai quật được một ít Tịnh thổ,giờ đã trở thành Sinh mệnh cổ địa.
Giống như những thành lớn,nguyên bản cũng là một nơi di dân dừng lại,rồi trở thành lựa chọn đầu tiên,thành phần cư dân nơi này cũng rất là phức tạp.
"Phần lớn đã thành phàm nhân,tuy nhiên trong thành vẫn có những tu sĩ vô cùng đáng sợ,thật là ngọa hổ tàng long"-có người lên tiếng cảnh báo,rằng không nên chọc vào dân bản địa.
Thực tế cũng vậy,sau khi mọi người vào thành,ai ai cũng phòng bị xung quanh,vì những người khác chính là kẻ cạnh tranh với họ.
Nữ đạo sĩ trung niên vào thành cùng lúc với Diệp Phàm nên khoảng cách lẫn nhau không xa,ánh mắt nàng lóe lên một tia âm lãnh rồi lạnh lùng nói:"cố gắng sống tốt trong thời gian tới nhé,ta sẽ giết ngươi đấy!"
Trên đường lập tức tràn ngập một cỗ hàn khí,mọi ánh mắt đều chú mục vào chỗ này đợi bọn họ phát sinh xung đột.
Nữ đạo sĩ chính là người khiêu khích,sát ý mở ra hướng thẳng đến Diệp Phàm,làm như muốn khai chiến với hắn.
Diệp Phàm quay lại nhìn,hắn biết rõ nàng cũng không phải chủ ý đánh ở đây mà là cố ý khiêu khích hắn ra tay thì sẽ kinh động đến thủ vệ trong thành,nhân đó mà mượn đao giết người.
Tên giữ cửa thành kia đã có địch ý với hắn,nếu như khiêu khích thành công nhất địch kẻ đó sẽ nhân cơ hội việc công trả thù riêng.
"Lòng ngươi quá độc,bất quá ta khuyên ngươi chớ chọc vào ta,nếu không nghe thì tự nhận hậu quả"-hai mắt Diệp Phàm bắn ra quang mang.Hắn ngồi vững trên lưng Long Mã phát tán ra một cỗ khí thế quân lâm thiên hạ.
Nữ đạo sĩ trung niên nhất thời bị kiềm hãm,biết mưu kế bất thành,liền hừ lạnh một tiếng rồi tiến về phía trước.
Có tất cả 437 người vào thành đi dọc theo những con phố rộng rãi thẳng tắp,được các binh sĩ dẫn đến một quảng trường lớn quét vôi trắng lóa.
Tại đây dùng một loại đá nâu xám lát đường,vô tận năm tháng đã làm nên rất nhiều vết khắc lên đá,bỗng một vị lão nhân vô thanh vô tức bất ngờ xuất hiện trên bục đá phía trước.
Thân ảnh hắn mơ hồ,chỉ có đôi mắt sáng rõ như đèn đêm,hai con mắt ấy bắn ra tinh mang đáng sợ,hắn noi:"Ta là tiếp cung sứ cũng chính là người đứng đầu tòa thành này,ta chỉ muốn nói vài câu.Đầu tiên,không phải ai cũng có thể tiếp tục,các ngươi dưỡng tinh thần cho tốt,không lâu sau sẽ tiến vào một mảnh không gian thí luyện,tiến hành khảo nghiệm chọn lựa lần đầu.Thứ hai,trong khoảng thời gian này nghiêm cấm đấu khẩu.Được rồi,mọi người giải tán,tự tìm chỗ ở dưỡng sức đi.
Mọi người vốn tưởng sẽ có giảng giải kỹ càng,không nghĩ ông ta chỉ nói có hai điểm,còn rất nhiều chuyện vẫn không rõ.
"Thành chủ tiền bối,ta muốn hỏi cho rõ,nế như chúng ta bị người khác chủ động tấn công thì phải làm gì bây giờ"
"Có thể tự phòng vệ" Đạo thân ảnh nọ nói xong thoáng cái đã biến mất ngay tại chỗ.
Mọi người lặng im,đây rõ ràng là vô trách nhiệm,căn bản là qua loa không muốn trả lời.
Chúng nhân đều bất mãn,nhưng cũng chẳng nói thêm gì được,mọi người tự để ý xung quanh,không muốn cho kẻ khác nắm chuôi mình.
Chúng nhân đều rời đi tự tìm chỗ nghỉ ngơi.
Trong thành sự yên tĩnh lập tức biến mất thay vào đó là hoạt cảnh náo nhiệt thường ngày,người dân lại xuất hiện trên đường cái bắt đầu việc buôn bán như thường lệ.
"xâu Xích Nguyệt quả đây,ngàn năm cổ dược,ngọt giòn ngon miệng đây"
"Bánh bao nhân thịt đây,vỏ ít thịt nhiều,không ngon trả lại tiền"
Cả khu thành phồn hoa,náo nhiệt cùng người dân,xe cộ đông đúc,làm cho người xem phải một hồi trố mắt nhìn mãi.
"Ta đang ở trên một cổ đạo trong tinh không hay là một tòa đô thành của phàm nhân đây" Long Mã tự hỏi.Chốc lát sau mới nhận ra rằng người rao bán ngàn năm Xích Nguyệt quả,bánh bao nhân thịt hay là
cánh chim nướng đều không phải là giả.
Lại vào khách điếm nghỉ ngơi,tiểu nhị đòi hẳn 1 khối Thần Nguyên,cái giá khiến người ta ngẩn người,phải gọi là quá mức rồi.
Người dân nơi đây cũng có giải thích,giá cả cũng là bất đắc dĩ,thành này ở sâu trong vũ trụ vật tue thiếu thốn nên giá mới như vậy.
"Chư vị,mọi người đều đã quyết tâm đi thí luyện trường rồi,các người nhất định sẽ thắng lợi trở về,thần nguyên,cổ thuốc là cái gì chứ"
Diệp Phàm cưỡi ngựa đi dạo trong thành,sau cùng cũng đã tìm hiểu được mọi tình huống.Hắn ngẩng đầu nhìn lên không trung,nơi có một tầng quang tráo che chở,ánh sáng từ mặt trời chói lọi chiếu xuống bị tầng quang tráo hấp thu,trở nên sáng lạn mà rực rỡ.
"Cút ngay"
bị bắt ngủ rồi
 

fox9

Đại Thừa Sơ Kỳ
Administrator
Chương 1246: Vô Đề - link: http://tieba.baidu.com/p/1721685382

Phần 1: fox9 dịch
Code:
part 1: 遮天 第一千二百四十六章 【无题】

“凶手抓住了,被兵士揪出,这下真相将大白了。”隔了一日,人族第一城内传来喧哗声。

许多人向中心广垩场飞去,在那里一个披头散发的男子出现,被扔在了地上。他浑身血淋淋,在刺杀一位修士时失手,被几位兵士擒拿,绑缚到了此地当众审判。

然而人们失望了,这是一位半圣,怎能杀死一位道行高深的真正圣人?观其识海发现,他并非斩杀圣人的凶手。

这件事发生,更加让人忧患,人人自危,相互提防,若是诸雄皆效仿暗杀之道,会出大乱子!

“这可是人族第一城,怎么会有暗杀出现,连城主都找不出真凶,岂不会被人钻空子,说不定有人会夜袭我们。”龙马琢磨。

城池巨大,宏伟壮阔,街道两旁建筑物团簇,诸雄分散居住,互不信任,不敢过于靠近。

星辉洒落,如薄烟獠绕,夜深人静时,一声惨叫响起,是如此的突兀,让人发溶。

一队兵士如一股洪流般扑杀了过去,可惜依然无所获,只见到一具鲜血汩汩而涌的尸体。

城内一阵大乱,许多人冷漠的看向那里,亦有一些人冲了过去,赶到现场。

“真是可惜,这还是一个孩子,只有三十岁就已斩道多年,达到了半圣境界,实乃一代天骄,就这样被人扼杀了。”

一个男子轻叹,虽然看起来很年轻,但事实上早已一百八十多岁,有资格称一个三十几岁的强者为孩子。

“这绝对是一代人杰若是不死,即便迈不出帝路也能成为圣人中的王者。”

三十几岁的半圣的确骇人听闻,让一些成圣的人都轻叹,如此强劲势头古来少见,实为一个异数。

人们意识到,暗杀者深不可测且选择的目标很明显,都是未来帝路上可能会有所作为的人。

第一人是强大的圣者,第二人为潜力无边的后起之秀,第三人会是谁?所有人都觉得他多半不会收手。

“这算什么藏头露尾,也配走上最强试炼路吗?不敢光明一战,只会暗中杀人,生性龌龊不过是一介鼠辈!”有人不忿。

“也许这个人本就是一个杀手,就是需要以此种血杀证道。”另有人猜疑。

接引使下令,全城追捕,一定要将凶手擒杀,前后死了两人都是种子级强者。

“还未进试炼场,先遇上了这等事。”龙马自语。

星河垂落,古城朦胧安谧祥静,感受不到一点杀气。

后半夜,叶凡突然睁开了眸子,化成一道金色的闪电撞碎窗子,扑向院中一处虚空。

他一拳就粉碎了真空,金色炽电交织他如太古凶兽出闸又似一尊战神复生。

咻!

一道模糊的黑影被其震的倒飞,有鲜血洒落而后这道身影快速融入了天地虚无中。

叶凡一声冷哼,身体也不见了,天庭秘术尽展,如影随形,配合行字诀,杀生大术冠天下。

这是一位圣人,手段超绝,非常强大,让叶凡都心中一凛,这绝对是一个罕见的可怕的人物。

哧!

他演化斗战圣法,一座火炉出现,镇垩压面下,凰鸣动九天,火光灼古城,恒宇炉镇垩压而下。

此人洒落下一片血花,倒退而去,犹如鬼魅,非常迅疾,快过电光。

这天下间恐怕也唯有叶凡的行字诀能追上他,几次突围,都被叶凡截断前路,阻在此地。

“轰!”

龙马偷袭,号称踏仙无影脚,上来就是一百零八击,每一蹄子都蹬碎了天地。

砰!

这个人遭了一记马蹄子,横飞数十丈远,借力没入虚空中,想以秘法消失。

叶凡是行家,六道轮回拳轰出,粉碎了乾坤,如洪荒猛兽般的气息铺天盖地,将此人震落。

这样的战斗自然惊动了城中诸雄,附近门庭露出一道道冷漠的眸光,向这边观望,也有人冲来援手。

“杀!”

整齐划,一的喊杀声,如一片星河拍落在大地上,惊起无边涛澜,震耳欲聋。

守护巨城的兵士到了,一来就是二十几人,将这个地方团团包围,扫平建筑,闯了进来

清冷的月辉下,叶凡独立,手中持着一张人皮,认真看个不停。

龙马从远处跑了回来,并无发现什么刺客同伙,也没有可疑之处,口中诅咒个不停。

“发生了什么?”一个兵士沉声问道。

星空下影影绰绰,大批的强看到了,大多都为走上最强试炼古路的人,将这里围住。

“有人刺杀我,不过失败了。”叶凡答道。

现场一片鸦雀无声,这像是一层阴霓,浮在城中,让人觉得压抑,而叶凡却无恙,击退了暗杀者口不少人都露出异色,他被当做目标,绝对证明了其价值,被暗杀者认为是一种威胁。

叶凡最后以六道轮回拳击出,打碎了一切,连那道身影都暗淡了下来,只留下一张人皮。

这是一张相对完好的人皮,好比蛇蜕,宛若是被人脱落下来的,除却面部外,其他各处完好无缺。

“这就是凶手的皮?”人们露出怪异之色。

“难道被你击杀了?”

黎明到来,这件事引发了一场大波,诸多兵士在这里还原战斗场景,却并未有更大的收茄

在接下来的两日里,城中没有发生暗杀,一片宁静,有人猜测那个凶手被叶凡击毙了,也有人摇头。

兵士将那人皮取走,送到了接引使府,一直没有什么结果。

Phần 2: Sao dịch
Code:
Part2: 遮天 第一千二百四十六章 【无题】

“这个人绝对没死,我不知道他究竟有什么秘法。”叶凡清楚的知道,击落下一张人皮,并非真的斩掉了凶手。

“看样子他短时间内不会出现了。”龙马道。

叶凡沉思,道:“若是纯粹来刺杀我也就罢了,可若是藉此来突显我,引起他人关注,为我树竞争对手于四方,成为一个明着的靶子,那就有阴谋的味道了。”

接下来的几日都很安宁,再无流血事件发生,人们一直等待接试炼场开启,可是接引使始终没有什么表示。

养精蓄锐多日,不少人都不再闭关,走上了街头,进入了茶馆、酒楼等,静待时机。

叶凡出行,遇到了一个单薄的少年,曾于第一次遭遇天荒十三骑时善意提醒过他,说这条路上强者不为他人退。

虽然到了人族第一城,但是叶凡对一些事还不算了解,唯有他是独自上路,其他星域都有同路人。

“他们为何来了那么多人?”

叶凡虚心请教,他发现有的星域来的人未免太多了,动辄就是十数名,都源自一个古地。

“来多少人,完全是由各自星域的古路守护者决定,没有特别限制,除非有隐忧。”

最强试炼古路是一处埋骨场,死的都是英杰,即便拥有帝资也可能会殒落途中,太过凶险,能法着而归的并不多。

出于自身星域长期强威考虑,一些古地自然不会派出很多人马,一般都只是十几名。

“十几名……”叶凡一怔,据他所知,奇士府一般遣出三人,唯有这一世最为特殊,并未加以限制,那是因为成仙路将启,凶吉难料。

“也有一些古地因宿敌可怕,不得已只能遣出三两名,怕被报复。”

叶凡闻言,顿时一怔,看来这古路上的讲究很多,此前奇士府的老府主却未细说。

北斗可能有不世大敌,前路多半有最恐怖的竞争者,这么多万年来仇恨都在延续吗?

“你……来自北斗!?”少年吃惊的睁大了眼睛,而后低声告诫他,最好不要向人提起。

“为什么?”

“我曾听闻,那是一颗葬帝之星,人杰并起,神灵之子蛰伏,这么多万年来成为不少星域的竞争公敌。”

叶凡深感意外,前路可能会举世皆敌!而今所见到的人还只是很小的一部分,大批的人早已上路。

星空中细小古路很多,有的路一帆风顺,有的被古之大帝干预过,磨难重重,但凡强大的古星域,道路都很难走。

“据说,有人族古路,也有神族古路等,最终殊途同归,力向一条主干。”单薄的少年名苗玮,讲述了他知道的一些秘辛。

踏上这条古路,并非所有人都是为了证道来,各有目的,因为最终只有一个人有成帝的契机。

有些人很理智,不想闯到最后,因为整片宇宙的强者都去争,那是何其惨烈,不知道要死多少人!

苗纬道:“以我来说,能成圣就行,而我最重要的目的是为了族人寻到一颗生命古星,因为我们的天域空间快干涸了。”

叶凡默然,苗玮的出生地是一片混沌净土,就如同杀手神朝的天域、狠人的混沌仙土。

这是他们的祖地,被一远古大圣发现,起初该族无比繁威,因为古药、神珍很多,可是而今已不适合居住了。

“很多人并非来自生命星辰,而是来自古之盖代强者开辟的小世界,有的至今还在繁盛,有的没落到了无以复加的地步。”

苗玮轻叹,他们的神灵小界快枯寂了,资源有限,此时他身上连一块神源都没有,因为都留给了族内更为需要它的孩童,进城后他一直露宿在街头。

“真正有资格争夺帝路的人都来强威而辉煌的古老星辰,比如说那天荒十三骑就是来自一片强大的古星域。”苗玮道。

叶凡暗自叹了一口气,送给芮玮一座玉、鼎,里面有数百株古药,还有一堆神源。

“我们去前方那酒楼看一看,有不少人出入,想来有最新些消息。”

两人刚进这座悬浮天空中的巨阙内就听闻到了一则消息,明日众人将进入试炼场,这绝对是一件大事。

巨阙中,一个锦衣公子独坐一桌,轻摇折扇,无人敢接近,据说来自一片很强大的古星域,天纵奇才,已经成圣。

另一边,一个头陀戴着金箍,束着乱发,脸上有一道如刀疤般的胎记,虽为佛门弟子,但是长相不是很和善。

叶凡心中一怔,除却北斗的西漠,其他星域亦有强大的佛门?很快,他听到了别人的议论,此头陀来自一片名为阿弥陀的古老星域。

这宫阙中共有八九个桌位很特殊,别人不敢靠近,他们是四百三十七位试炼者中最为强大的人!

除了他们外,自然还有不少人,拉派结盟,志同道合者走到了一起。

“暗杀者是谁,我想很多人都应该意识到了,不就是那个名为叶凡的人吗,说什么他击退了刺杀者,分明是在做戏,就是他自己!”有人尖厉的说道。

叶凡向那边望去,除却见到了说话的人,还见到了那个曾险些交手的中年道姑。

“明日就要进试炼场了,有他好看,哼哼哼……”那些人全都不善。
 

fox9

Đại Thừa Sơ Kỳ
Administrator
@sao: câu muội mới hỏi nên dịch thế này cho dễ hiểu:

Diệp Phàm im lặng. Nơi sinh của Miêu Vĩ là một mảnh Hỗn độn tịnh thổ, chính là thiên đường của sát thủ và kẻ gian ngoan.
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top