Tin nhắn memm báo thức kêu tít tít, và tôi bay lên khỏi khối pha lê dưới chân, đồng thời ngắt kết nối tâm tưởng với Uninet. Tôi đang tận hưởng sự yên tĩnh trong đầu mình. Không có memm. Không báo thức, không update, không báo động, không có thông báo khuyến mãi, không có ai càu nhàu về những công việc tôi chưa hoàn thành, không bị hối thúc phải thẩm định văn bản này văn bản nọ, không có những memm than phiền “sao con không về thăm nhà” từ bố mẹ hay ông bà.
Bay tự do! Tôi lao chúi xuống, rời xa trụ pha lê nơi tôi sống ở đó.
Đôi cánh gập lại rồi mở ra, tôi liều lĩnh luồn lách qua những cột buồm và cột trụ và những mỏm pha lê mới hình thành nhô lên cao, vụt qua một cô nàng gai xoăn. Cô ta chỉ liếc theo bóng tôi một cách uể oải, nhưng đôi mắt màu lam ngọc đó thật hút hồn làm sao.
Tiếp tục lao xuống, vượt qua khỏi mê cung những cột trụ, ra đến khoảng không bên ngoài khối pha lê, đến khoảng không nơi tôi có thể cúi xuống nhìn mặt đất rõ ràng. Rõ đến mồn một, là những luồng khí gas màu vàng đang chậm rãi xoắn vặn.
Tôi dang rộng cánh, dừng lại, bay tại chỗ trên không, hít thở dồn dập khiến cho ống thở ở sau lưng nhói đau.
Từ chỗ này, tôi có được cái nhìn toàn cảnh về khối pha lê nơi mình cư ngụ. Nếu bây giờ tôi nói rằng nó thật đẹp biết bao, thì chắc chắn bạn sẽ bảo là nghe chán bỏ xừ, nhưng quả thật đúng vậy đấy. Khối pha lê choán gần hết bầu trời, nhưng ngay cả từ chỗ này, tôi có thể thấy hình dáng giống hình cầu của nó, quả cầu với những cột buồm, cột trụ và khoảng sân đang phản chiếu ánh sáng rực rỡ.
Mặt trời đang lên cao và tỏa nắng vàng ươm, và cùng lúc đó, khối pha lê đang tự quay chậm rãi, phản chiếu ánh sáng từ trời cao, theo cả triệu góc phản xạ. Màu xanh lam băng giá, màu xanh lục trắng ngần, vàng, tím, rồi lại hồng. Diệu kì biết bao.
Dân số của vùng này mới chỉ vừa vượt qua mốc nửa triệu người, và trong bất cứ thời điểm nào, luôn túc trực sẵn 90% số dân đó, vỗ cánh theo một nhịp đều đặn tưởng chừng bất tận, làm việc không ngơi nghỉ, mục đích để giữ khối pha lê treo lơ lửng trên trời cao. Số 10% còn lại có thể bay tự do, nếu họ muốn thế, nhưng thực tế thì chỉ có đám thanh niên Ketran mới ham vui như vậy. Những người lớn tuổi hơn chỉ bay tự do nếu như họ phải di chuyển vì có công việc riêng.
Tách riêng khỏi khối pha lê, như một vệ tinh nhỏ bay sát hành tinh chủ, là phi thuyền Bản Đồ Đệ Tam Tượng Hạn. MCQ3. Tàu EmCee.
Có lẽ, nó là một điềm báo cho tương lai của chúng tôi, bởi vì nhìn thoáng qua, phi thuyền trông như phiên bản đồ chơi của khối pha lê Thượng Xích Đạo, ngoại trừ việc những cột buồm và cột trụ không bị cắt vát để tạo thành hình cầu, mà thành một hình bầu dục thuôn dài, với hai nửa trên và dưới được thể hiện rõ ràng. Ở phần bụng, phi thuyền MCQ3 có bốn mũi nhọn khổng lồ, dày gấp đôi một cột trụ pha lê đã lớn đủ mức. Và đính vào mỗi mũi nhọn đó, là một hình trụ méo mó, trong suốt như nước. Đó là động cơ để di chuyển trong Zero-space(1). Và chúng rất vững vàng đấy nhé. Chỉ có một thứ khiến nhiều người khó chịu, đó là một chiếc đĩa nhỏ được đặt tại giao điểm của mũi nhọn với lõi pha lê. Ở đó, các kĩ sư chế tạo MCQ3 đã lắp đặt một động cơ phản trọng lực.
MCQ3 lơ lửng trong không trung một cách nhẹ nhàng, giữ y nguyên vị trí của nó, kháng cự hoàn toàn lực hấp dẫn của hành tinh, và không gây ra nhiều tiếng động hơn tiếng vỗ của một cặp cánh.
Như vậy cũng là hợp lí, phi thuyền được thiết kế như vậy để phòng ngừa những vụ rơi. Dĩ nhiên, làm sao có thể đoán được hết thành phần, sức ép, hay những luồng khí nóng trong bầu khí quyển của các hành tinh xa lạ? Sẽ thật phi thực tế nếu như chỉ dựa vào lực nâng từ những đôi cánh để giúp phi thuyền di chuyển trong điều kiện mà chúng ta không hề nắm rõ. Hệ thống phản trọng lực là lựa chọn chính xác.
Chỉ có điều là, động cơ phản trọng lực cũng là lựa chọn chính xác cho hành tinh Ketran. Chúng cũng không đòi hỏi nhiều công sức chế tạo. Nếu động cơ phản trọng lực được lắp đặt trên các khối pha lê nơi người Ketran sinh sống, chúng tôi sẽ không còn phải làm công việc nặng nhọc thường ngày nữa. Sẽ tha hồ bay tự do!
Với t.ư cách một game thủ, tôi thấy ý tưởng đó thật tuyệt vời. Y hệt như tình huống trong game vậy: Tiến hành một thay đổi nhỏ, nhưng mang tính đột phá, và quan sát tiến trình. Điều gì sẽ xảy ra nếu như toàn thể người Ketran được giải phóng khỏi công việc giữ cho nhà của mình trôi nổi trên không trung? Không thể đoán nổi.
Tôi ngước mắt lên nhìn phi thuyền MCQ3. Không hề che đậy ham muốn của mình. Tôi sẵn lòng bán cả gia đình mình cho mỏ quặng để được lên phi thuyền đó. Tôi tưởng tượng cảnh mình đang ở trên boong tàu.
Nhưng điều đó không xảy ra. “Gì cơ?” Tôi tự nhạo báng bản thân. “Ai mà cần một thằng game thủ trẻ măng để thực hiện chuyến thám hiểm vũ trụ vĩ đại nhất lịch sử cơ chứ?”
Bỏ qua đi. Để cho gió cuốn đi, Toomin. Đừng nhìn vào quá khứ, hãy hướng đến tương lai.
“Phải.” Tôi lầm bầm cau có. “Dùng châm ngôn xưa để xoa dịu nỗi đau.”
Tôi vỗ cánh và bay lên trên. Không tiến về phía MCQ3. Không, không phải, mà là tách xa nó, về phía đỉnh khối pha lê màu tím, nơi tôi sẽ cùng nghe thông báo với đám bạn. Giờ đó là nơi tôi không muốn đến nhất, nhưng họ, những kẻ ngốc mộng mơ, vẫn còn nuôi hy vọng.
Cả hội chúng tôi đều nộp đơn đăng kí làm thành viên phụ cho phi hành đoàn. Tại sao á? Dĩ nhiên là vì sự tương đồng tự nhiên giữa nhà thám hiểm vũ trụ với game thủ rồi. Hoặc câu vừa rồi chỉ là cách chúng tôi tự huyễn hoặc mình.
Tôi bắt được một luồng hơi nóng tuyệt hảo, và chao lượn không hề tốn sức, lên cao và cao nữa cho đến khi vượt qua hết những khối pha lê thuộc Lam Tầng, đến khu Tử Sắc Tầng, đến bến đậu có hình dạng như cái xẻng.
Redfar/Inidar đã đứng đợi ở đó rồi, ngó quanh một cách lười nhác, cạnh đó là Escobat (tên ingame là Wormer), và Doffnall, một nữ game thủ hiếm hoi, với tên ingame là Aguella.
“Này, Ellimist ơi!” Aguella gọi tên tôi. “Tớ đã xem memm về chuyện cậu để cho giống Pangaban bị tuyệt chủng trong chớp mắt. Quả là kỉ lục!”
Khi nói chuyện với nhau, chúng tôi sử dụng tên in-game của mình. Quả là ngốc nghếch, một thói quen thể hiện sự thiếu trưởng thành, mà giờ tôi mới nhận ra.
“Ván đó hả, tớ đánh chơi chơi thôi mà.” Tôi có vẻ hơi càu nhàu, trong khi giọng của cô ấy lại rất đùa vui. Thế là, để không khí vui vẻ hơn một chút, tôi nói tiếp, “Tớ muốn đấu lại. Lần sau, tớ sẽ làm cho giống dân của tớ phải bị tuyệt chủng nhanh hơn nữa cơ.”
Đám bạn tôi cười lớn. Dù chúng tôi ganh đua nhau trong game, nhưng cũng có một sự đồng thuận ngầm rằng cả bốn người đang cùng chiến đấu với chính trò chơi, cứ như bản thân game là một kẻ thù cần đánh bại vậy.
Tôi nhớ lại chuyện Lackofa bảo rằng mọi game đều có giới hạn của nó; hắn nói chẳng sai chút nào. Chắc chắn, về lâu dài, cấu trúc của trò chơi sẽ trở nên quá rõ ràng, và nó sẽ trở thành nhàm chán. Nhưng mà, ở thời điểm đó, nhà phát hành game đã kịp tung ra một game mới, tốt hơn rồi. Luôn là thế.
Wormer bắt đầu kể về một tình huống trong game, một cuộc chiến tay ba giữa một giống kí sinh, một loài ăn thịt, và một chủng tộc cộng sinh. Chỉ có mình hắn đã chơi ván đó, cho nên chúng tôi đều căng tai ra nghe. Chúng tôi chỉ toàn nói về game, trong lúc bay tự do quanh bến đậu, hỏi thăm người khác và được hỏi thăm lại. Tử Sắc Tầng là một điểm hẹn tuyệt vời cho đám thanh niên.
Không một ai đả động đến vụ thông báo, không ai muốn là người đầu tiên. Không ai muốn tỏ ra mình là đồ nhàm chán. Chúng tôi đang quá ư sảng khoái. Quá sảng khoái để nghĩ đến xác suất nhỏ tí teo được trở thành nhà phiêu lưu mạo hiểm. Mà dẫu sao thì, chúng tôi vẫn chỉ là game thủ thôi. Game mới là nhất.
Ấy thế mà tôi để ý thấy mỗi người chúng tôi thỉnh thoảng lại liếc về phía bệ đá, chỗ mà Ngôn Giả sẽ đứng ra đọc thông báo.
Tôi không còn lo lắng nữa. Tôi đã từ bỏ hết hy vọng rồi. Không gì làm bạn chán nản hơn việc chấp nhận rằng mình đã thất bại. Nhưng những người kia vẫn còn đang rất hồi hộp, và thật khó để làm như không thấy rằng họ đang phát run lên.
Tôi nói, “Các cậu biết mà, sự thật rằng trò chơi luôn có quy tắc ngầm của nó. Nếu chúng ta có thể giải mã cái quy tắc đó, thì có thể thắng hết mọi ván.” Tôi đang dẫn lại lời Lackofa và chém gió như thể mình tự nghĩ ra vậy.
“Dĩ nhiên là vậy.” Inidar đáp. “Nếu. Một chữ ‘nếu’ rất to. To tổ bố. Thực ra to đến mức...”
Hắn im lặng. Hắn chăm chú nhìn. Bốn mắt lồi ra, không chớp, đúng như trong tục ngữ vậy. Wormer và Aguella xoay vòng vòng, nhìn chăm chú, không thèm che giấu sự tập trung.
Tôi biết làm gì bây giờ? Giả vờ bay sang chỗ khác và bắt chuyện với vài cô nàng lạ hoắc ư? Tôi đành đợi ở đây vậy. Phải theo phép lịch sự thôi.
Tôi tiếp tục quan sát, cùng đợi với đám bạn mình, trong lúc vị Ngôn Giả đang chậm rãi bước về phía bệ đá.
Ông ta không còn trẻ trung gì nữa, những sợi gai dài giờ có màu đỏ gỉ sắt thay vì trong suốt. Ngôn Giả là công việc của người lớn tuổi. Họ có chất giọng phù hợp.
Tôi không muốn tỏ ra lo lắng. Thực ra thì tôi vẫn mất bình tĩnh. Cuộc sống bình bình của tôi sắp bị thay đổi trong thoáng chốc. Vậy thì hãy mau thay đổi đi! Mau làm việc của mình đi, ông già, rồi để tôi bắt đầu lối sống mới, nghiêm khắc.
“Và đây là thông báo.” Vị Ngôn Giả nói bằng giọng trầm ấm, vang vọng, đầy kinh nghiệm.
“Những cột trụ pha lê mới sắp được trồng ở hai khu Tử Sắc Tầng và Hồng Tầng. Mỗi trụ sẽ có bán kính 7 mét.”
Chúng tôi không thèm quan tâm. Hoặc là tôi không thèm quan tâm. Chắc Aguella hoặc Wormer sẽ cần lưu ý, vì bọn họ đều ở Tử Sắc Tầng.
Vị Ngôn Giả tiếp tục, “Còn bảy ngày nữa là diễn ra vũ hội giữa vùng đất của chúng ta với khối pha lê Thượng Cực Quỹ Đạo. Như các bạn đã biết, sự kiện này chỉ diễn ra một lần trong 19 năm. Thời gian biểu bay tự do sẽ được lên lịch cẩn thận, để tối đa hóa số lượng người được gặp mặt và kết đôi với những huynh đệ tỉ muội của chúng ta ở Thượng Cực Quỹ Đạo.”
Tôi nhún vai. Ít ra như vậy cũng khác với thường ngày. Coi như là làn gió mới đi. Là cơ hội để gặp gỡ người lạ và xây dựng một mối quan hệ tình cảm. May là tôi cũng chưa đến tuổi thành niên. Ít nhất, sẽ không có sức ép nào hết. Không ai trong số chúng tôi đủ tuổi cả. À, có lẽ ngoại trừ Aguella.
Tôi trộm liếc sang phía cô ấy, chú ý biểu cảm khi cô ấy nghe thông báo. Cô ấy đỏ mặt ư? Thật lạ lùng khi tưởng tượng có ngày Aguella sẽ trở thành một bà mẹ. Khó chịu thế quái nào ấy nhỉ. Cô ấy trông chẳng giống mẹ tôi một chút nào. Chắc chắn là trông trẻ hơn bà nhiều. Và đẹp hơn.
Aguella có một sự nghiêm túc mà cả tôi lẫn Inidar lẫn Wormer đều không có. Game không phải thứ duy nhất mà cô ấy lưu tâm. Cô ấy rất thích nghiên cứu về lí thuyết cảm biến thụ động(2).
Thậm chí, một mẫu thiết kế của cô ấy đã đi vào hoạt động (sau khi được chỉnh sửa) như một phần cơ chế cảm biến của phi thuyền EmCee.
“Và cuối cùng”, vị Ngôn Giả cao giọng.
“Đến lúc rồi”, Wormer lẩm bẩm.
“Tôi xin phép được thông báo tên của những thành viên phụ cho phi thuyền Bản Đồ Đệ Tam Tượng Hạn. Những cái tên sẽ được đọc theo từng khu vực. Bắt đầu từ Hồng Tầng: Hồng Tầng, Thất Thập Trụ, Đệ Nhất Xưởng, Hạ Sứ Giả, Cửu. Hồng Tầng…”
“Trong lúc đợi ông ta đọc đến tên chúng mình, có lẽ đủ để làm một ván game đấy.” Inidar làu bàu.
Cảm giác hồi hộp nhanh chóng tan ra, khi chúng tôi nhận ra mình còn phải đợi rất lâu để có thể được nghe tên. Ấy thế mà chúng tôi vẫn không hề nhúc nhích. Thỉnh thoảng có dăm ba câu nói chuyện, nhưng nói chung là vẫn căng tai lên để nghe thông báo.
Và rồi, “Tử Sắc Tầng, Nhị Trụ, Chủ Chi, Tả Sứ Giả, Nhất Bách Nhị Thập Cửu.”
Aguella há hốc miệng. Mất một lúc lâu để tôi hiểu ra vấn đề.
“Là cậu đúng không?” Tôi hỏi ngớ ngẩn. Tất nhiên tôi đã từng nghe tên trang trọng của cô ấy, nhưng đã quên từ rất lâu rồi.
Cô ấy gật đầu. Cô ấy mở miệng nói, rồi chỉ im lặng gật đầu sau đó. Trông cô ấy nhiều phần bối rối hơn là hãnh diện. Thậm chí có vẻ lo lắng.
Tôi chẳng kịp lo đến cách phản ứng kì lạ của Aguella khi được nghe tin tốt nữa. Vị Ngôn Giả cuối cùng đã đọc đến khu vực Lam Tầng. Wormer ỉu xìu xuống. Các cái tên của Tử Sắc Tầng đã được đọc hết, và trong đó không hề nhắc đến hắn ta.
Chỉ có bảy cái tên của Lam Tầng. Tên tôi được xướng lên thứ năm trong danh sách.
Trong một khoảnh khắc, não bộ tôi như bị đông cứng lại. Tôi quên cả hít thở. Đôi cánh ngừng vỗ, và suýt nữa tôi bị rơi xuống. “Có phải ông ấy vừa đọc tên tớ không?” Tôi thì thầm. “Tứ Thập Nhất, đúng chứ? Chắc chắn là không phải Tam Thập Nhất chứ?”
Wormer cố hết sức để ra vẻ chia vui với tôi. Hắn cố làm ra vẻ thường thôi. Chắc là Inidar cũng cố đấy, nhưng chẳng ra đâu vào đâu cả. Trông hắn như vừa bị đấm vào mặt, và tôi biết rằng mình càng nói để xoa dịu nỗi đau cho hắn, thì chỉ càng xát thêm muối vào vết thương thôi. Sự thương hại chẳng bao giờ làm kẻ đáng thương đỡ nhục nhã.
Nhưng dẫu sao thì phản ứng của họ cũng chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa. Tôi biết điều đó, và họ cũng rõ, đáng buồn thay.
Bốn người chúng tôi giờ đã thành hai và hai. Wormer và Inidar sẽ ở lại. Aguella và tôi sẽ rời đi.