JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
 
		
	You are using an out of date browser. It  may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an 
alternative browser .
 
		
			
			
				
					
					
						
							
[Thơ]   Thao thức - Nguyễn Thành Sáng
	
	
	
 
						
						
					
					
				
				
					
				
			
			 
		
		
			
			
				
				
	
	
	
		
	
	
	
	
	
	
		
	
	
	
	
	
		
	
	
	
	
	
	
	
	
		
	
	 
	
		
	
	
	
	
	
		
	
	
	
		
			
				
					
					
						
	
	
	
	
		 
		
			
				
					
				
				
					
					
						
							
								
	
							
							
							
								
									
	
	
	
								
								
									
	
		
		
			
				
			
			
				
		
		
	
	
Vui Sống Mình Ạ 
 
Hai cõi ngàn phương một cánh hồn 
Nẻo đời biển sóng gợn từng cơn 
Cách ngăn dâu bể, hoàng hôn nhạt 
Xa quá mà sao mãi vọng đàn! 
 
Đừng lảy cung nầy, nhạc khúc tan 
Buồn tơi, kéo đến, lệ đôi hàng 
Mình ai gối chiếc, sầu tê tái 
Bạn của tâm lòng hiểu thấu chăng 
 
Hãy trả cho tôi nửa bóng mình 
Thả về xưa cũ thuở mơ sinh 
Tâm t.ư gói trọn lời đoan thệ 
Hồn thắm ngàn năm giấc mộng tình! 
 
Để thôi quạnh quẽ với niềm đau 
Mà chuỗi cuộc đời mãi khát khao 
Vui ánh trăng vàng treo bến nước 
Sống bầu êm ả, chẳng hồn chao 
 
Em có thấy sông đẩy ánh thuyền 
Hỡi người thương lắm chốn trời duyên?!... 
 
Nguyễn Thành Sáng  
			
			 
			
				
			
		 
		
		
	 
								
								
									
	
								
								
									
	
								
							
							 
							
								
	
							
						 
					
					 
				
			 
		
	 
	
	
					
					
				
					
					
						
	
	
	
	
		 
		
			
				
					
				
				
					
					
						
							
								
	
							
							
							
								
									
	
	
	
								
								
									
	
		
		
			
				
			
			
				
		
 
 
	 
 
Tôi Hỏi Anh! 
 
Tôi hỏi anh!... 
Anh ngồi đó, anh cúi đầu rầu rĩ 
Chỉ lo âu và cũng chỉ lo âu 
Bầu không gian là cả khối u sầu 
Dần phủ lấp, đè vào thân mệt mỏi! 
 
Anh trăn trở, quay cuồng trong nhức nhói 
Rồi ngước nhìn vời vợi trút thở than 
Sợi dây xích xiềng chặt cả hai chân 
Niềm ngao ngán muôn phần treo tâm não 
 
Anh tơi tả dưới khung trời giông bão 
Chẳng thấy người cho áo bớt hàn đông 
Anh hận đời, hận cả một dòng sông 
Ngàn sóng vỗ khiến lòng anh tê tái 
 
Anh thao thức, anh nhớ thời thơ dại 
Nhớ xuân đầu phơi phới cánh hồn bay 
Còn bây giờ trăng lặn, gió heo may 
Đẩy xám xịt, đoạn đoài ôm nối tiếc… 
 
Bao sự việc làm cho anh da diết 
Để tận cùng chẳng thiết, mặc tình buông 
An ủi rằng: Trời sanh cỏ nhỏ sương 
Thôi cứ mặc! Đoạn trường sao cứ mặc! 
 
Tôi hỏi anh! 
Trước nghịch cảnh khó khăn đang siết chặt 
Ngả nghiêng lòng đánh mất chí vùng lên 
Anh nghĩ sao? Thiên chức một cái tên 
“Chồng”và “Cha”! của mình nơi mái ấm 
 
Ai ở trong tận cùng sâu thăm thẳm 
Trọn nghĩa tình trĩu nặng đợi chờ anh?… 
Ích lợi gì chán nản với bi quan 
Đường dẫu tối, cố lần rồi sẽ thoát! 
 
Cảnh của tôi!  
Giống như anh! Hai mươi năm về trước đó!... 
 
30/9/2017 
Nguyễn Thành Sáng  
			
			 
			
				
			
		 
		
		
	 
								
								
									
	
								
								
									
	
								
							
							 
							
								
	
							
						 
					
					 
				
			 
		
	 
	
	
					
					
				
					
					
						
	
	
	
	
		 
		
			
				
					
				
				
					
					
						
							
								
	
							
							
							
								
									
	
	
	
								
								
									
	
		
		
			
				
			
			
				
		
 
 
	 
Cánh Gió Vô Tình 
 
Mìn đặt trên đường, xe tấp đậu 
Rộn ràng lên xuống, ngóng xem sao 
Em ngồi bên cạnh không di chuyển 
Tôi cũng quen rồi cảnh sóng chao! 
 
Cô à! Nguy hiểm thấy ghê hông? 
Nét lạ, vườn xa thẹn ửng hồng 
Em sợ… rồi sao xe chạy được… 
Nếu không có lẽ phải quay vòng… 
 
Êm ả, nhẹ nhàng gió dạo hiên 
Tình cờ đưa đẩy để rồi quen 
Hoa không rực sắc hồng hương ngát 
Lại nét Lan Chuông trắng dịu hiền 
 
Đường cấm nên đành đi trở lại 
Trà Vinh, bóng mát sóng đôi ai 
Đến nhà quen biết, tình tao ngộ 
Cánh nhạn ngàn phương trải bóng dài! 
 
Bao lần lên tỉnh ghé thăm em 
Vo gạo, làm cơm, dáng thẹn thùng 
Anh nghĩ một hồi dùng đấy nhé 
Không thôi buồn lắm, nghĩ chơi chung 
 
Ngày tháng qua dần, hướng vọng khơi 
Vô tình đâu biết cạnh gần tôi 
Nụ hoa e ấp lay bầu nhụy 
Lắc toả dòng hương thắm đượm rồi… 
 
Cuồng phong chợt đến, dậy ba đào 
Từ giã, quê nhà, cuộc bể dâu 
Chẳng hẹn khi nào anh trở lại 
Em buồn suối biếc ánh ngàn đau… 
 
Kể từ dạo đó đến bây giờ 
Vắng bặt không còn trở bến trăng 
Dưới bóng hoàng hôn nay chạnh nhớ 
Nghe lòng vương vấn, thoảng bâng khuâng 
 
Vì sao năm ấy lại quen nàng 
Rồi cuốn xa mờ để lặng mang! 
 
 
Nguyễn Thành Sáng  
			
			 
			
				
			
		 
		
		
	 
								
								
									
	
								
								
									
	
								
							
							 
							
								
	
							
						 
					
					 
				
			 
		
	 
	
	
					
					
				
					
					
						
	
	
	
	
		 
		
			
				
					
				
				
					
					
						
							
								
	
							
							
							
								
									
	
	
	
								
								
									
	
		
		
			
				
			
			
				
Chiếc Bóng Canh Tàn 
 
Sông xanh dẫn lối tình yêu 
Thuyền đưa chốn ái mang nhiều nhớ nhung 
Mây trôi về nẻo tương phùng 
Cho thôi sắc nhạt, lạnh lùng vành môi! 
 
Giờ đây gió giạt, mây rời 
Gửi sầu héo hắt một thời luyến xa 
Hoàng hôn réo gọi hồn hoa 
Mang niềm thổn thức, ngân nga vặn mình 
 
Còn đâu dưới ánh lung linh 
Thẹn thùng e ấp tóc xinh ai cài 
Trâm yêu dắt cõi liêu trai 
Ru hồn êm ả đỉnh đài trăng thơ! 
 
Bồng bềnh trải cánh trong mơ 
Dạt dào rung cảm tận bờ tâm t.ư 
Chẳng bao giờ nghỉ tạ từ 
Chẳng bao giờ phải đứt tơ ngỡ ngàng 
 
Nào hay bến dọc, đò ngang 
Nước dòng đưa đẩy lang thang bóng thuyền 
Chim uyên nhỏ lệ sầu miên 
Một đời day dứt mộng duyên lỡ làng 
 
Đêm khuya sương đọng lá vàng 
Âm u quyện khối, phũ phàng thời gian 
Mới hay chiếc bóng canh tàn 
Chuỗi xưa vũ lộng để ngàn vấn vương! 
 
Nguyễn Thành Sáng  
			
			 
			
				
			
		 
		
		
	 
								
								
									
	
								
								
									
	
								
							
							 
							
								
	
							
						 
					
					 
				
			 
		
	 
	
	
					
					
				
					
					
						
	
	
	
	
		 
		
			
				
					
				
				
					
					
						
							
								
	
							
							
							
								
									
	
	
	
								
								
									
	
		
		
			
				
			
			
				
Nỗi Lòng Em Anh Có Hiểu 
 
Lắm khi em muốn có đôi lời 
Trao đổi cùng anh để nhẹ vơi 
Nhưng cục đá trơ nằm áng cửa 
Nên đành buồn bã bước lui thôi! 
 
Em cảm anh lo, anh nhiệt tình 
Đưa thuyền qua biển sóng điêu linh 
Cố tay chèo chống trườn xa khỏi 
Nhiều lúc quên đi khổ của mình… 
 
Nhưng rồi chấn động dập tâm can 
Ghịt xé lòng em bởi phũ phàng 
Lửa rực hung nô vùng chiến trận 
Trùm lên suối thoảng bốc hơi thăng 
 
Anh khô, anh đắng với anh cay 
Xô trái tim em lăn lốc hoài 
Bỏ mặc giọt sầu, tuôn lá đổ 
Phong ba vũ lộng rít mang tai..! 
 
Năm xưa lỡ nhịp khúc cung đàn 
Mơ bóng, tưởng hình, vọng ánh trăng 
Anh loé chút vàng nơi cõi mộng 
Khiến lòng em nhẹ trổi lăn tăn 
 
Vườn hoa đứng bóng, sợ hoàng hôn 
Nhắm mắt đưa chân gởi mảnh hồn 
Ngỡ cánh chim đơn trao mã thượng 
Ngờ đâu nhạn lạc tối thâm sơn 
 
Âm phong, vượn hú, dã hoang lâm 
Từng phút, từng giây rợn rú gầm 
Khuấy động không gian, rung tĩnh lặng 
Đẩy lần em đến nẻo xa xăm! 
 
Nguyễn Thành Sáng  
			
			 
			
				
			
		 
		
		
	 
								
								
									
	
								
								
									
	
								
							
							 
							
								
	
							
						 
					
					 
				
			 
		
	 
	
	
					
					
				
					
					
						
	
	
	
	
		 
		
			
				
					
				
				
					
					
						
							
								
	
							
							
							
								
									
	
	
	
								
								
									
	
		
		
			
				
			
			
				
Biết Phải Làm Sao 
 
Ôi thôi! Thân phận một hồng nhan 
Nẻo bước dừng chân gặp phũ phàng 
Cứ ngỡ sông êm đưa bến mộng 
Ai dè sóng lộng cuốn đò ngang! 
 
Còn đâu ánh mắt quyện bờ môi 
Một tấm lòng trao với mảnh đời 
Kèm dấu mộc hồng trên giấy trắng 
Từ nay đoạn hẳn cuộc chơi vơi 
 
Trải mối yêu thương chuỗi tháng ngày 
Tình giăng phủ ngợp bóng trời đây 
Chắt chiu từng sợi dành đan áo 
Để lúc đông về mặc ấm ai… 
 
Nhưng người nỡ phụ tấc lòng tôi 
Quậy nước sông xanh dậy sóng gờn 
Đẩy chiếc thuyền êm rơi biển bạc 
Cho ngàn vợn sóng ghịt từng cơn! 
 
Năm tháng khổ đau kéo bóng sầu 
Nỗi niềm, tan tác trải canh thâu 
Bây giờ đã nát tình năm ấy 
Chỉ có âm u một sắc màu 
 
Con thơ ràng buộc khúc tình tan 
Cả mối ưu t.ư khiến võ vàng 
Chẳng đoạn đành tâm nhìn bướm thắm 
Dật dờ, ảm đạm cánh thanh trăng 
 
Biết phải làm sao? Hỡi đất trời! 
Gửi hồn nơi chốn mộng xa xôi 
Hay vùi thân mãi trong băng giá 
Lặng lẽ thời gian nhỏ lệ đời! 
 
                 Nguyễn Thành Sáng  
			
			 
			
				
			
		 
		
		
	 
								
								
									
	
								
								
									
	
								
							
							 
							
								
	
							
						 
					
					 
				
			 
		
	 
	
	
					
					
				
					
					
						
	
	
	
	
		 
		
			
				
					
				
				
					
					
						
							
								
	
							
							
							
								
									
	
	
	
								
								
									
	
		
		
			
				
			
			
				
Đừng Buồn Vì Xa Em Nhé 
 
Anh ở nơi nầy vọng chốn xa 
Rất nhiều giây phút nhớ người ta 
Yêu đương nén lại vào trong dạ 
Em có nghe lòng thấu hiểu qua 
 
Hoàng hôn mỗi độ thấy mong chờ 
Thị giác thả về cõi mộng mơ 
Sơn thắm tô vào trang giấy vẽ 
Ạ à cảnh sắc một hồn thơ 
 
Em ngoài phương ấy cách đò sông 
Có thấy nỗi niềm chẳng giá đông 
Vui mượn không gian bầu ảo ảnh 
Không sầu mờ mịt cảnh mây giông 
 
Đừng vì vắng lặng với cô đơn 
Buồn bã âm thầm để héo hon 
Bởi cuộc dương trần nhiều khổ lụy 
Xa xăm cách trở mãi vuông tròn 
 
Em ơi! Anh nhớ biết bao nhiêu 
Nhớ bạn tình chung vạn thắm yêu!.... 
 
                  Nguyễn Thành Sáng  
			
			 
			
				
			
		 
		
		
	 
								
								
									
	
								
								
									
	
								
							
							 
							
								
	
							
						 
					
					 
				
			 
		
	 
	
	
					
					
				
					
					
						
	
	
	
	
		 
		
			
				
					
				
				
					
					
						
							
								
	
							
							
							
								
									
	
	
	
								
								
									
	
		
		
			
				
			
			
				
 
Đà Lạt Mơ Tìm 
 
Đà Lạt ngàn năm vẫn lặng lờ 
Vầng dương hồng ửng trải muôn tơ 
Long lanh cỏ lá gieo thành giác 
Lãng đãng, mơ màng một sắc thơ! 
 
Bốn phía xanh lơ đượm nét dồi 
Dẫn hồn lữ khách tận chân đồi 
Dạt dào, êm ả lay bầu biếc 
Như cõi ngàn mơ chuyển đến rồi! 
 
Cảm thấy tâm hồn phơi phới rộng 
Bao niềm trăn trở thả tầng cao 
Vói mây pha loãng vào cung thắm 
Vơi bớt sầu ưu, chuỗi nghẹn ngào… 
 
Tôi thấy phôi phai nỗi vọng ngàn 
Một thời ghịt níu bước chân đàng 
Dẫm lên sỏi đá rồi tang giới 
Để tháng năm dài biến bóng ngoan 
 
Lạnh lùng khép cửa, đóng oai nghi 
Trầm mặc, chiều thu bởi tại vì 
Một kiếp đọa đày ôm giá rét 
Mạch nguồn, lửa sống biến suy vi… 
 
Hôm nay lồng lộng gió đồi thông 
Kéo mộng năm xưa trở ngược dòng 
Ánh thép rạng ngời vung biển bạc 
Hoàng hôn bảng lảng loé trên sông 
 
Dẫn đến nơi nầy để giải khuây 
Và tìm chốn thẳm ảnh hồn bay 
Năm xưa lạc mất vì phong vũ 
Lặng lẽ chiều tà duỗi cánh tay! 
 
                Nguyễn Thành Sáng  
			
			 
			
				
			
		 
		
		
	 
								
								
									
	
								
								
									
	
								
							
							 
							
								
	
							
						 
					
					 
				
			 
		
	 
	
	
					
					
				
					
					
						
	
	
	
	
		 
		
			
				
					
				
				
					
					
						
							
								
	
							
							
							
								
									
	
	
	
								
								
									
	
		
		
			
				
			
			
				
Nỗi Niềm Của Anh 
 
Cần Thơ dầy áo tối đêm nay 
Bởi khói băng về phủ đó đây 
Góp lá thu buồn qua mấy độ 
Nghe lòng xao xuyến, nghĩ về ai! 
 
Chốn Bắc đêm nay chắc buốt nhiều 
Có làm tê tái cánh cô liêu? 
Muối rơi từng cụm lên hồn giá 
Lạnh lắm không em? hỡi mộng chiều! 
 
Anh biết ngoài kia, gió lạnh lùng 
Đâu màng héo úa cánh hoa dung 
Để bay trắng xoá trùm hiu quạnh 
Bỏ mặc sầu đau rét tận cùng 
 
Thao thức u hoài giữa bóng đêm 
Em ngồi lặng lẽ ngắm vầng đen 
Năm nào phượng đỏ, bao mơ mộng 
Giờ lững lờ bay dưới ngọn đèn! 
 
Đàn tranh khuya lắm, một mình ngân 
Lảy khúc du dương vọng nắng hè 
Nhớ thuở năm nào đâu ánh lệ 
Chỉ bầu êm ả với trăng mê… 
 
Tất cả hết rồi chuỗi mộng mơ 
Đâu còn óng ả mảnh hồng tơ 
Chút vàng lóng lánh em mong đợi 
Cũng tận ngàn phương dõi mắt chờ 
 
Em ơi! Da diết ngóng trời xanh 
Nghĩa đá, tình thơ, kết mộng lành 
Mà cánh phong sương còn ngập lối 
Đường xa diệu vợi, nhịp hồn anh! 
 
Nguyễn Thành Sáng  
			
			 
			
				
			
		 
		
		
	 
								
								
									
	
								
								
									
	
								
							
							 
							
								
	
							
						 
					
					 
				
			 
		
	 
	
	
					
					
				
					
					
						
	
	
	
	
		 
		
			
				
					
				
				
					
					
						
							
								
	
							
							
							
								
									
	
	
	
								
								
									
	
		
		
			
				
			
			
				
Vật Vờ Một Mảnh Tình Trôi  
 
Anh có tội, trăm lần mang tội 
Tội của anh lui tới cùng em 
Kéo dài hai chữ thân quen 
Vô tình vẽ ánh trăng lên đỉnh ngàn! 
 
Anh có tội muôn vàn em ạ 
Bởi một thời làm gió đong đưa 
Dìu em vào giấc ngủ mơ 
Bước chân nhè nhẹ lên bờ cỏ hoa 
 
Anh có tội rời xa lặng lẽ 
Không một lời chia sẻ cùng ai 
Để em khắc khoải chuỗi ngày 
Bóng chim tăm cá biết đây trở về? 
 
Anh có tội, lê thê tình cảm 
Trải khung trời bảng lảng gió sương 
Chập chờn ảo ảnh yêu đương 
Bất ngờ sáng sớm, vó cương lạnh lùng! 
 
Anh có tội mịt mùng năm tháng 
Làm nhạt mờ ánh sáng đời em 
Khiến cho u ẩn con tim 
Níu ghì, buộc thắt, thuyền quyên lỡ làng… 
 
Chiều hôm nay lang thang nỗi nhớ 
Vương vấn lòng cái thuở mộng xanh 
Vì sao suốt mãi thời gian 
Cánh chim biệt dạng, đoạn đành bỏ quên 
 
Để dang dở chưa tên còn đó 
Cả một đời trăn trở còn đây 
Làm cho vàng võ héo gầy 
Mảnh tình tha thiết, trôi bay vật vờ… 
 
17/10/2017 
Nguyễn Thành Sáng