Luận Truyện Tổng hợp những trích dẫn hay từ tiểu thuyết

Mạcly

Phàm Nhân
Ngọc
4,72
Tu vi
0,00
Đúng vậy, tất cả tiểu hài tử đều hy vọng bản thân nhanh lên thành thục nhanh lên lớn lên. Cho rằng lớn lên sau có thể chạy ra thư viện, có thể không hề đối mặt lải nhải cha mẹ, có thể gặp phải một cái xinh đẹp cô nương, thật giống như nàng một mực tại chờ đợi ngươi, tựu trong tương lai một loại chỗ. Chỉ cần ngươi đuổi tới đó, đối với nàng mở ra hai tay, mỉm cười nói một tiếng "Ta đã đến." Nàng sẽ buông hết thảy đưa vào trong ngực của ngươi.

Nhưng trên thực tế, đem làm ngươi trưởng thành, ngươi sẽ phát hiện thư viện nhưng thật ra là rất địa phương tốt, chỗ đó có ngươi ưa thích cô nương, nàng một mực ở chỗ đó, coi như là nàng chưa bao giờ nhìn ngươi liếc, nhưng ít ra nàng sẽ một mực ở chỗ đó, chưa từng ly khai, cũng chưa từng gả làm vợ người ta. Cha mẹ tuy rằng như trước lải nhải, nhưng bọn hắn trẻ tuổi lại cường tráng, chân nghĩ đến ngươi ngăn lại sở hữu mưa gió. Nhưng đem làm ngươi trưởng thành, ngươi phải một mình đối mặt cái thế giới này, nó mặc dù xinh đẹp lại tàn nhẫn, giống như hoa hồng, tươi đẹp rồi lại có gai.
 

Ooops!!

Phàm Nhân
Ngọc
36,75
Tu vi
0,00
Hôm qua và sáng nay t ngồi đọc lại truyện "Ko gia đình", có điều t không còn cảm xúc như ngày xưa nữa. Lần đầu là hồi học lớp 11, truyện đc in những năm 80 thì phải. T vẫn còn nhớ mang máng mấy cái lời tựa của người dịch. Đại ý là khen truyện hay bla bla, nhưng phê phán về t.ư tưởng t.ư sản của truyện. Nghĩa là dưới góc nhìn của các nhà vô sản, tác giả cho nhân vật chính đc hưởng hạnh phúc bằng sự giàu có, rồi báo ân bằng tiền bạc là một quan niệm hết sức sặc mùi t.ư bản ?!!
Bây giờ đọc lại thấy điều đó hết sức bình thường, không đến nỗi bị phê phán thế chứ. Chỉ có điều là truyện hơi ảo ở cái chi tiết 2 cậu bé kiếm tiền đơn giản quá; trong khi lại để 1 ông lão chết đói. Ấy, 2 thằng nhóc cộng tuổi lại chưa chắc đc 1/3 của ông lão mà kiếm tiền như Bill Gate vậy?!
Một cái nữa là không còn xúc động khi đọc đến đoạn cái chết của mấy chú chó, của con khỉ và của ông lão. Nếu nói là bây giờ t đã máu lạnh thì hơi quá, có lẽ là vô cảm rồi.
Mà lại nhớ cái câu của ông giảng viên, "cần có một trái tim nóng và đầu óc lạnh trc sự khiêu khích của các thế lực thù địch, ..vv..vv"
Đó là tất cả những gì t thu đc sau 4 ngày học, à còn tờ chứng chỉ nữa chứ. Có điều ai cũng có một tờ chứng chỉ như nhau; bất kể là làm bài thu hoạch như thế nào; viết kín 4 tờ giấy hay 1 tờ thì cũng vậy cả.
GGWP..

.........................
Sau đó Danglars đến hãng Thomson và French, rồi hai mươi phút sau hắn ra khỏi đó, hớn hở mừng vui vì đã bỏ túi được tờ hối phiếu năm triệu.

Danglars trở về chỗ ở của mình; hắn mệt mỏi nhưng mãn nguyện và buồn ngủ. Hắn đi ngủ, đặt ví dưới chiếc gối dài ở đầu giường rồi ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau, hắn thức dậy muộn. Hắn ăn sáng và yêu cầu ngựa trạm vào buổi chiều.

Danglars muốn ghé qua Venise để nhận ở đó một phần tài sản, rồi từ Venise đi Vienne là nơi hắn nhận nốt phần còn lại - ý định của hắn là sẽ ngụ lại thành phố này, người ta đoan chắc với hắn đó là một thành phố của hoan lạc.

Hắn lên đường, nhưng hắn vừa mới đi được độ gần ba dặm trong vùng quê của thành Rome thì bỗng nhiên hắn thấy có một người khoác áo choàng đang phi nước đại cạnh cửa xe bên phải.

Lại một người nữa phi ngựa nước đại cạnh cửa xe bên trái.

- Này, ông bạn! Chúng ta đi đâu vậy? Hắn thò đầu ra cửa xe và nói.

Hắn chẳng hề được ai trả lời. Chiếc xe tiếp tục chạy với tốc độ ghê người. Một giờ đồng hồ trôi qua khủng khiếp, vì cứ mỗi cột mốc mới loang loáng vút qua cửa xe đang chạy, kẻ chạy trốn lại càng nhận ra rằng họ đang dẫn hắn quay trở lại. Cuối cùng hắn thấy cái khối sẫm màu của vành đai thành cổ bao quanh Rome.

- Ôi! Ôi! Danglars thì thào, ta không quay về thành phố, đây là...

Bất chợt, sau lời của người phi ngựa cạnh cửa xe bên phải, chiếc xe dừng lại.

Đồng thời cửa xe bên trái mở ra.

- Xuống! Một giọng nói ra lệnh.

Danglars lặng lẽ theo người dẫn đường mà không hỏi han gì, đi qua những vạt cỏ cao cho đến tận một mô đá bên trên là một bụi rậm.

Hắn bật ra một tiếng rên rầu rĩ và đi theo người dẫn đường: hắn cố không van xin cũng không kêu la. Hắn chẳng còn cả sức lực, cả ý chí, cả sức mạnh lẫn xúc cảm; hắn đi vì người ta dẫn hắn đi.. hắn cúi xuống theo bản năng để tránh bị dập trán và thấy mình đang ở trong một xà lim đục hẳn vào đá. Cái xà lim này sạch sẽ, dù là trần trụi, khô ráo dù là ngầm dưới đất ở một độ sâu không sao ước lượng được.

Một cái ổ cỏ khô phủ da dê được trải trong góc xà lim...

- Vào đi. Người dẫn đường nói.

Và vừa đẩy Danglars vào xà lim hắn vừa đóng cửa lại sau lưng hắn. Một cái chốt rít lên, Danglars đã là tù nhân.

ở một mình, Danglars lấy lại được đôi chút can trường. Khi mà họ chẳng giết hắn ngay lập tức, ắt hẳn là họ bắt hắn để mà tước đoạt của hắn, và bởi hắn chỉ mang trong người có vài đồng lu y, họ sẽ đòi hắn tiền chuộc. Hắn vẫn còn lại khoảng độ năm triệu năm chục ngàn phrăng. Vậy thì gần như chắc chắn là hắn thoát, Danglars nằm dài xuống ổ và sau vài lần trở mình hắn ngủ thiếp đi.

Vừa thức dậy, hắn thọc tay ngay vào túi. Các túi vẫn y nguyên.

Rồi hắn cảm thấy đói. Hắn đứng dậy và ra gõ cửa để gọi người gác ngục.

- Này ông bạn! Danglars vừa nói vừa dùng các ngón tay gõ nhịp vào cửa, có lẽ đã đến lúc họ cũng phải nghĩ tới việc nuôi dưỡng tôi chứ, tôi ấy!

Tên cướp đến mở cửa. Đó là Peppino, người quen biết cũ của chúng ta.

- Tôi đói, Danglars nói, thậm chí rất đói.

- Đức ông muốn ăn ư? Không có gì tiện hơn, tên cướp nói; ở đây người ta có được bất cứ cái gì người ta muốn, và phải trả tiền ngay, dĩ nhiên như vậy. Ngài gọi món đi.

- Này, một con gà giò, một con cá, thịt thú rừng, gì cũng được miễn là tôi được ăn.

- Xin tùy ý đức ông; chúng tôi dọn một con gà giò có được không?

- ừ, một con gà giò.

Vài phút sau một người trẻ tuổi xuất hiện mang tới con gà giò đặt trên đĩa bạc.

- Đây, thưa đức ông, Peppino đỡ con gà từ tay tên cướp trẻ và đặt nó lên cái bàn mọt.

Danglars bắt đầu làm nhiệm vụ xả con gà ra.

- Xin lỗi, Đức ông, tên cướp vừa nói vừa đặt tay lên vai ông chủ ngân hàng; ở đây có quy định trả tiền trước khi ăn; người ta có thể không hài lòng khi ra khỏi...

- A! A! Danglars nói, chúng ta không còn như ở Paris nữa, nhưng anh hãy hành động cao thượng. Nào, tôi luôn nghe nói ở Italie giá sinh.hoạt rẻ, một con gà giò ở Rome chắc độ mười hai xu.

- Đây, hắn nói và ném ra một đồng lu y cho tên cướp.

Peppino nhặt đồng lu y, Danglars đưa dao lại gần con gà.

- Khoan đã, đức ông, Peppino vừa nói vừa đứng dậy, khoan đã, đức ông còn thiếu tôi món tiền nữa. Con gà này giá năm ngàn lu y; thế là đức ông chỉ còn thiếu tôi bốn ngàn chín trăm chín mươi chín đồng lu y nữa. :haha:

Danglars trợn tròn đôi mắt khi nghe phát giá trong trò đùa giỡn một tấc đến trời này.

- Ôi! Buồn cười quá. Hắn lẩm bẩm.

Và hắn muốn lại bắt đầu xả con gà, nhưng tên cướp cản hắn lại.

- Nào, tên cướp nói và chìa tay ra. :056:

- Cái gì! Một trăm ngàn phrăng con gà này!

- Đức ông ơi, thật không thể hình dung nổi người ta nuôi gà vịt trong những hang đá đáng nguyền rủa này vất vả đến thế nào đâu. :nhamnho:

- ông bạn thân mến ôi, tôi tuyên bố điều đó là vô lý, là ngốc nghếch! Danglars nổi khùng lên nói vậy. Hay là anh tưởng người ta có một trăm ngàn phrăng trong túi?

- ông có năm triệu năm mươi ngàn phrăng trong túi, thưa đức ông, Peppino nói; tức là mua được năm mươi con gà tơ giá một trăm ngàn phrăng và nửa con gà tơ giá năm mươi ngàn. ông có mở tín dụng ở chỗ các ông Thomson và French ở Rome. Hãy đưa cho tôi một chi phiếu bốn ngàn chín trăm chín mươi chín lu y ở chỗ các ông ấy, chủ ngân hàng của chúng tôi sẽ lấy tiền cho chúng tôi.

Danglars rùng mình; hắn sáng mắt ra: vẫn cứ là đùa cợt, nhưng rốt cuộc hắn đã hiểu đó là thế nào.

- Quỷ bắt anh đi! Danglars phẫn nộ vì bị chế giễu một cách dai dẳng như vậy.

Tên cướp ra hiệu, gã trai trẻ liền vươn đôi tay ra bưng gọn con gà đi. Danglars buông mình xuống cái ổ trải da dê.

Nhưng cái đói đã thắng Danglars; :haha: hắn vớ lấy bút và giấy mà tên cướp đưa cho, viết lệnh chi và ký.

- Này, hắn nói, đây là chi phiếu không ghi danh cho phép người cầm phiếu được lĩnh tiền.

- Còn ông, đây là con gà của ông.

Danglars xả con gà và thở dài: sao mà nó quá gầy so với số tiền lớn đến thế. :nhamnho:

Ngày hôm sau, Danglars lại thấy đói, không khí cái hang này làm cho người ta ngon miệng hết sức. :nhattri:Người tù ngỡ rằng hôm ấy hắn không cần chi tiêu gì thêm: con người dè sẻn, hắn đã.giấu nửa con gà và một mẩu bánh vào góc xà lim.

Nhưng vừa mới ăn xong là hắn thấy khát: :015:

hắn chưa lường trước chuyện này.

Hắn chống chọi với cơn khát cho đến lúc cảm thấy lưỡi ráo khô dính vào vòm miệng. Lúc đó chẳng thể nào chịu đựng được ngọn lửa thiêu đốt hắn, hắn gọi.

- Có tôi đây, thưa đức ông, tên cướp vừa nói vừa vội vàng chạy tới.

Danglars thấy sự sốt sắng này có vẻ là điềm lành. Tên cướp hỏi:

- Ngài muốn gì?

- Đồ uống. Người tù nói.

- Đức ông ơi, Peppino nói, ông biết rằng rượu vang đắt phi thường ở vùng ngoại vi Rome.

- Vậy thì cho ta nước, Danglars nói, tìm cách đỡ đòn.

- ồ! Thưa đức ông, nước lại còn hiếm hơn rượu vang, trời đang đại hạn mà! :nhamnho:

- Này, Danglars nói, xem ra chúng ta sắp làm lại từ đầu đây! Lần này, bao nhiêu?

- Hai mươi lăm ngàn phrăng một chai.

- Này, Danglars kêu lên, có phải là các anh muốn lột trụi ta không, cứ làm thế còn hơn là xé xác ta ra từng mảnh từng mảnh một mà ăn thịt.

- Có thể, Peppino nói, đó là dự định của chủ tướng tôi.

- Chủ tướng ư, hắn là ai vậy?

- Là người mà họ dẫn ông đến gặp ngày hôm kia ấy.

- Thế hắn ở đâu? Ta muốn gặp hắn.

- Dễ thôi.

Một lát sau, tên tướng cướp La Mã đã ở trước mặt Danglars. Đó là Luigi Vampa.

- ông gọi tôi à? Hắn hỏi người tù.

- Thưa ông có phải ông là chủ tướng của những người bắt tôi về đây không?

- Đúng, thưa đức ông.

- Vậy ông muốn đòi tôi tiền chuộc là bao nhiêu? Nói đi.

- Thật quá đơn giản, là năm triệu mà ông mang trong người.

Danglars cảm thấy một cơn co thắt đáng sợ bóp nát trái tim hắn.

- Ta chỉ có thế trên đời này, thưa ông và đó là phần còn lại của một tài sản to lớn: nếu ông lấy đi của tôi thì hãy tước đoạt cuộc sống của tôi.

- Người mà chúng tôi tuân lệnh đã cấm chúng tôi không được làm cho ông đổ máu, thưa đức ông..
- Như vậy thì này, lũ khốn nạn! Danglars kêu lên, ta sẽ làm thất bại dự tính xấu xa của các người; cái chết đổi lấy cái chết, ta ưa kết thúc ngay lập tức, hãy làm cho ta đau, hãy hành hạ ta đi, hãy giết ta đi, nhưng các ngươi sẽ không có được chữ ký của ta nữa!

- Xin tùy ngài, thưa đức ông. Vampa nói.

Và hắn ra khỏi xà lim. Danglars vừa gieo mình xuống tấm da dê vừa gầm gào.

Quyết tâm không ký của hắn kéo dài được hai ngày, sau đó hắn đòi ăn và đưa một triệu.

Họ dọn cho hắn một bữa ăn tối thịnh soạn và lấy một triệu của hắn. Cứ đó cuộc đời của người tù khốn khổ là một chuyện vớ vẩn không dứt.

Hắn đã đau khổ đến nỗi hắn không muốn chuốc lấy đau khổ thêm nữa và hắn chịu đựng mọi đòi hỏi. Sau mười hai ngày, một buổi chiều hắn ăn tối như trong những ngày giàu sang, hắn tính sổ lại và nhận ra rằng hắn đã đưa nhiều hối phiếu trả tiền mặt cho người mang phiếu đến nỗi hắn chỉ còn lại có năm mươi ngàn phrăng.

Lúc đó trong hắn xảy ra một phản ứng lạ lùng: hắn cố giữ lấy năm mươi ngàn còn lại, hắn quyết định lại sống cuộc đời kham khổ, còn hơn là tiêu đi năm chục ngàn ấy.

Ba ngày trôi đi như vậy; thỉnh thoảng hắn lại có những lúc mê sảng.

Sang ngày thứ t.ư, thật không còn là một người đàn ông nữa, đó là một xác chết còn sống; hắn nhặt nhạnh dưới đất cho đến mảnh vụn cuối cùng còn rơi vãi lại của những bữa ăn trước và bắt đầu nhai ngấu nghiến cái chiếu trải trên nền đất.

Thế rồi hắn cầu xin người gác ngục.

- Hãy cầm lấy đồng tiền cuối cùng của tôi, Danglars vừa ấp úng nói vừa chìa cái ví của mình ra, hãy để cho tôi sống ở đây, trong cái hang này; tôi không đòi tự do nữa, tôi chỉ yêu cầu được sống thôi. :tuki:
 

Ooops!

Phàm Nhân
Ngọc
5,22
Tu vi
0,00
Tại sao t đọc truyện này? méo biết.

Ông nội t có 1 tủ sách, sắp xếp ngăn nắp, rõ ràng; sách Việt 1 góc, Anh, Nga, Pháp, Mỹ... 1 góc và của tàu 1 góc. Đó là từ mấy năm trước thôi, khi nhà rộng rãi hơn. Còn khoảng 7-8 năm trước nữa thì tất cả đều để hết trong 1 cái tủ khác.
Kể từ khi t mở cái tủ đó và mở mấy cái bao tải bên trong rồi tìm đc mấy cuốn truyện của Dumas thì t đã trở thanh fan trung thành và cuồng nhiệt của nhà văn này. Từ đó. Sau này. Mãi mãi.
Từ đó, t không thấy hứng thú với các truyện nào khác được như thế. Cô giáo dạy văn (vì t vừa là thành viên của đội tuyển toán vừa là của đội văn, thật kỳ dị) đưa t một cuốn sách, t chỉ ngao ngán nghĩ "liệu có hài hước như Dumas?"; khi người yêu t (nghĩa là những người - người mà yêu tôi- và không hề có vế ngược lại) đưa t 1 cuốn ngôn tình gì gì đó, t chỉ nhếch miệng, "liệu trong đó có mùi thuốc súng, dao kiếm và những chàng ngự lâm như của Dumas hay ko?" Bạn t đưa sách, và bảo hay lắm, nhiều suy nghĩ hay ho; t chỉ thở dài "triết lý nào bằng Dumas?".
Và từ đó, ko có ai giới thiệu sách cho t đọc nữa. Cái gu đọc sách của t kỳ dị quá, ai cũng bảo thế.

Vậy mà t lại đọc đc truyện của Gabriel Garcia Marquez..
Lần đầu tiên, là cuốn "Trăm năm cô đơn".

Tại sao t đọc truyện này? Tò mò, muốn đọc một truyện đã đc giải Nobel xem như thế nào?
Và sau khi đọc, t càng cô đơn hơn, nghĩa là lảng tránh những người muốn tiếp xúc với t; và chẳng buồn mở lời với những kẻ xa lạ.

Tại sao t đọc truyện "Hồi ức về những cô gái điếm buồn của tôi"? méo biết.
Và sau khi đọc, t thấy một ông già có thể khao khát trở lại đc yêu đương, trẻ trung với“trái tim tôi mạnh khỏe nhưng đã bị tuyên án sẽ chết vì tình yêu đẹp đẽ trong cơn hấp hối hạnh phúc vào một ngày nào đó ở tuổi ngoài một trăm của tôi”;
Và t, một kẻ trẻ măng, lại già cỗi, khô héo hơn thế.

Chắc t chả thể sống nổi đến tuổi 90 đâu, nên chẳng thể trải nghiệm như ông cụ ấy. Nhưng về một mặt nào đó, t đang đếm những ngày tháng cuối đời của mình, kể từ bây giờ..

Today is a good day to die ..!
 

Đại Thúc

Phàm Nhân
Ngọc
1.053,00
Tu vi
0,00
Tất cả mọi người đều sinh ra có quyền bình đẳng. Tạo hóa cho họ những quyền không ai có thể xâm phạm được; trong những quyền ấy, có quyền được sống, quyền tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc".

Lời bất hủ ấy ở trong bản Tuyên ngôn Độc lập năm 1776 của nước Mỹ. Suy rộng ra, câu ấy có ý nghĩa là: tất cả các dân tộc trên thế giới đều sinh ra bình đẳng, dân tộc nào cũng có quyền sống, quyền sung sướng và quyền tự do.
 

knoiram

Phàm Nhân
Ngọc
6,43
Tu vi
0,00
Xe đã rẽ vào xa lộ Tohoku. Đường hừng đông. Cứ đi như thế này thì gã sẽ đến kịp. Asakawa lái xe trong t.ư thế gồng vai, hai tay nắm chặt vô lăng. "Ta không hối hận. Chẳng có lý do gì mà ta phải hy sinh gia đình mình. Có những thứ mà ta phải bảo vệ bằng mọi giá một khi chúng bị đe dọa".
Asakawa nói lớn tới nỗi át cả tiếng động cơ, như thể một lần nữa khẳng định quyết tâm. Nếu là Ryuji, hắn sẽ làm gì trong hoàn cảnh này? Về điều ấy thì chả có gì gã phải băn khoăn. Vì chính linh hồn của Ryuji đã chỉ cho Asakawa câu thần chú. Nghĩa là, hắn muốn Asakawa cứu lấy vợ và con gái mình. Gã thấy yên tâm về điều đó. Nếu là Ryuji, hẳn là hắn sẽ nói thế này.
Vào lúc này, hãy thành thực với cảm giác của chính bản thân mình! Trước mặt chúng ta là một tương lai bất định. Mọi chuyện cuối cùng rồi sẽ có kết cục của nó. Và biết đâu loài người sẽ giải quyết được mọi thứ bằng tài trí của mình. Đối với loài người, đây là một thử thách. Ở thời nào cũng vậy, quỷ sứ luôn thay hình đổi dạng để tồn tại. Dù chúng ta có ra sức tiêu diệt, bọn chúng sẽ vẫn cứ xuất hiện mà thôi...
Giữ đều chân ga, Asakawa nhắm thẳng hướng Ashikaga đi tới. Bầu trời Tokyo gã bỏ lại đằng sau đăng in lên mặt gương chiếu hậu. Dưới bầu trời ấy, những đám mây đen quái gở đang chuyển động, cái cách chuyển động như loài rắn, mặc khải về sự lan tràn của cái ác. HẾT
 

Ooops!!

Phàm Nhân
Ngọc
36,75
Tu vi
0,00
Quả nhiên, cho đến những năm rất gần đây, các đám cháy được dập tắt bởi ý chí con người cùng với cái thang của bác thợ nề và thùng xách nước được ở bất kỳ chỗ nào, và đó là một sự chữa cháy lộn xộn không có phương pháp mà nhiều khi còn gây thiệt hại nặng hơn cả những vụ hỏa hoạn. :haha:
......
Ngài ngủ một giấc ngủ ngắn và nặng nề những mộng mị và khi trở về tới nhà, ngài thấy bọn lính cứu hỏa đã gây ra những thiệt hại còn lớn hơn một vụ hỏa hoạn. Định dọa con vẹt, bọn họ lấy vòi phun cao áp phun nước lên chỗ con vẹt đứng và dòng nước phun xối xả này đã vặt trụi hết lá cây, hơn nữa dòng nước phun không chính xác đã đập vào cửa sổ, tóe nước vào trong phòng ngủ, làm vấy bẩn các đồ nội thất và chân dung các cụ cố treo trên tường. Hàng xóm hoảng hốt xô ra đường khi nghe thấy tiếng còi xe cứu hỏa vì tưởng là có hỏa hoạn, và nếu sự rối loạn không xảy ra là vì bọn học trò bị giữ lại trong trường nội trú ngày chủ nhật. Khi nhận rõ dù có dùng thang nối cũng không thể trèo lên chỗ con vẹt đậu, lính cứu hỏa liền lấy dao chặt cành cây và chỉ khi bác sĩ Ucbinô Đaxa xuất hiện đúng lúc họ mới ngừng chặt, nếu không họ sẽ chặt cụt tới tận thân cây. :haha: Họ ra về còn dặn lại, rằng sẽ trở lại sau năm giờ chiều để xem chủ nhân có ra lệnh cho họ chặt cây không. :nhamnho: Khi nghỉ tay, họ làm vấy bẩn hành lang trong nhà và phòng khách, làm rách chiếc thảm Ba t.ư vốn là thứ được Phecmina Đaxa yêu thích. Thiệt hại còn lớn hơn nữa bởi cảm giác chung là con vẹt nhân cơ hội lộn xộn đã bỏ trốn sang sân nhà hàng xóm. :056:
 

Ooops!!

Phàm Nhân
Ngọc
36,75
Tu vi
0,00
Chuyện xảy ra rất đơn giản. Bác sĩ Huvênan Ucbinô vừa từ nhà tắm trở lại phòng ngủ, bắt đầu mặc quần áo mà không bật đèn sáng. Đó là thời kỳ ngài tắm chưa cần có người giúp đỡ. Vào giờ ấy bà đang nằm im trên giường với t.ư thế đầu gối lên cái cánh tay như đang múa, đôi mắt nhắm lại, hơi thở nhẹ nhàng và đều đều. Nhưng thực ra như mọi bận, bà đang thiu thiu ngủ và ngài biết rất rõ rằng bà đang thức.

Sau khi sột soạt mặc xong quần áo vải lanh hồ bột, bác sĩ Huvênan Ucbinô nói với chính mình:
- Gần một tuần nay mình tắm không có xà phòng.

Ngay lập tức bà tỉnh như sáo. Bà nhớ lại, và bà nổi cáu vì trên thực tế quả đúng như vậy: bà quên không để xà phòng trong phòng tắm. :nhamnho:Ba hôm trước khi đứng tắm dưới vòi hoa sen thấy hộp đựng xà phòng rỗng không bà đã định bụng lấy bánh khác vào nhưng sau đó quên khuấy đi mất. Ngày hôm sau bà lại quên. :015:Hôm qua bà cũng quên nốt. :015:Thực ra không có chuyện phòng tắm không có xà phòng đã tuần nay như ngài vừa nói để cường điệu thêm khuyết điểm của bà, nhưng đúng là đã ba ngày nay phòng tắm không có xà phòng tắm. Điều đó là một khuyết điểm đáng trách lắm. Nhưng cơn giận vì cảm thấy mình bị chồng bắt lỗi đã làm cho bà mất bình tĩnh. Như mọi lần, bà liền tự vệ trong thế công kích:
- Thế mà ngày nào tôi chẳng tắm xà phòng - Bà gào to. - và phòng tắm lúc nào mà chẳng có xà phòng.

Dẫu quá quen thuộc các thủ đoạn gây hấn của bà, nhưng lần này ngài không tài nào chịu nổi. Viện cớ bận việc, ngài đã vào sống nội trú tại bệnh viện Mixêricorđia và chỉ về nhà thay quần áo vào lúc đầu giờ chiều trước khi đến khám bệnh tại gia cho các con bệnh của ngài. Khi nghe thấy ngài trở về, bà bỏ vào nhà bếp, giả vờ đang bận làm một việc gì đó và ở lại đấy cho đến khi nghe thấy tiếng vó ngựa đang khua ngoài đường cái. Trong suốt ba tháng liền, cứ mỗi bận họ định dàn xếp nỗi bất hòa thì điều duy nhất mà họ làm được là càng đốt cháy dữ dội thêm ngọn lửa bất hòa giữa hai người. :nhamnho:

Ngài chưa sẵn sàng trở về nhà khi bà không chịu thừa nhận rằng mình quên không để xà phòng trong phòng tắm và bà chưa sẵn sàng đón ngài trở về chừng nào ngài chưa thừa nhận đã nói dối một cách có ý thức để làm bà khổ tâm. :haha:

Dĩ nhiên rồi, vụ xô xát này đã tạo điều kiện cho các vụ xô xát khác, đó là những vụ cãi vã nhỏ nhặt từng xảy ra trong những buổi sáng sớm. Một số tình cảm nuối tiếc này gợi nhớ bao nỗi nuối tiếc khác khiến cho bao vết sẹo lòng cũ lại mở miệng, lại rớm máu và trở thành những vết thương lòng mới, thế là cả hai người đều giật mình trước sự thực đau lòng này: trong bao năm chung sống với nhau họ chỉ nuôi dưỡng hận thù.

Vì không đủ nghị lực để chiến thắng những định kiến của bà, ngài đành phải nhượng bộ vậy. Việc ngài nhượng bộ không có nghĩa là ngài thừa nhận rằng trong phòng tắm có xà phòng vì làm như thế là phản bội sự thật, mà nó có nghĩa là ngài muốn hai người vẫn cùng chung sống trong một ngôi nhà. Nhưng lần này, ngài sẽ sống trong phòng làm việc, bà sống trong phòng ngủ, ai biết việc người ấy, không nói chuyện với nhau. Họ lặng lẽ ăn cơm trong cùng một lúc ở tại bàn ăn và họ giải quyết công việc gia đình bằng cách chờ các con nói lại ý kiến của mình cho người kia biết. Họ khéo léo làm việc đó đến mức đứa con không hề biết họ đang giận nhau. Vì ở phòng làm việc không có phòng vệ sinh do đó ngài đã tìm ra phương thức tốt nhất để giải quyết mâu thuẫn giữa hai người do tiếng ồn của vòi nước chảy gây nên bằng cách sau khi chuẩn bị xong bài giảng ngài cẩn thận vào phòng vệ sinh, cố giữ ý giữ tứ để không gây tiếng động khiến bà thức giấc. Nhiều lần trước khi đi ngủ họ đụng độ nhau và phải chờ lượt vào phòng tắm để đánh răng buổi tối.

Sau bốn tháng hai vợ chồng giận nhau, có một lần ngài nằm đọc sách trên chiếc giường của hai vợ chồng trong lúc bà vào buồng tắm, như lâu nay vẫn thế. Nhưng lần này ngài ngủ khì đi mất lúc nào không hay. Bà lên giường rồi nằm xuống bên cạnh ngài cố ý gây tiếng ồn để ngài thức dậy và đi về phòng làm việc mà ngủ. Quả nhiên ngài thức giấc, nhưng đáng lẽ ngài vùng dậy thì ngài lại tắt phụt ngọn đèn ngủ và nằm xuống, gối đầu lên chiếc gối đôi. Bà lay hai vai ngài để nhắc ngài dậy mà đi về phòng làm việc nhưng ngài lại cảm thấy rất thoải mái được nằm trên chiếc giường đệm lông của các cụ cố nội để lại, nghĩa là ngài muốn đầu hàng:
- Hãy cho anh nằm ở đây với. - Ngài nói. - Đúng rồi, trong phòng tắm có xà phòng mà lại.:haha:
 

Ooops!!

Phàm Nhân
Ngọc
36,75
Tu vi
0,00
Gần tròn hai năm kể từ khi họ trao đổi thư từ với nhau. Phlôrêntinô Arixa, trong một lá thư ngắn gọn, đã chính thức ngỏ lời cầu hôn Phecmina Đaxa.

Sáu tháng trước, cậu từng gửi cho Phecmina Đaxa một bông trà my trắng nhưng cô gái đã gửi trả cậu ngay trong bức thư sau để cậu hiểu rằng cô vẫn tiếp tục quan hệ thư từ với cậu nhưng như thế không có nghĩa là cô đã hứa hôn với cậu. Thực ra cô coi việc những bông trà my được gửi đi gửi lại như một trò chơi tình yêu, chưa bao giờ cô nghĩ nó như một ngã t.ư đường của số phận mình. Nhưng khi lời cầu hôn chính thức của Phlôrêntinô Arixa đến với cô thì cảm thấy như bị nanh vuốt của quỷ thần đang cào vào da thịt mình. Lòng đầy hoang mang, cô đem chuyện ấy kể với bà cô Excôlaxtica và bà này đã đưa một giải pháp dứt khoát với tất cả lòng dũng cảm và trí sáng suốt mà ở tuổi hai mươi bà không có khi phải tự quyết định lấy số phận mình.
- Cháu hãy trả lời nó rằng cháu đồng ý nhận lời. - bà bảo cô cháu gái. - Dù cháu có sợ hãi đến chết, dù cháu có ân hận đi nữa, cháu cũng nên trả lời nó rằng cháu đồng ý nhận lời, bởi nếu trả lời rằng không thì cháu sẽ phải ân hận suốt đời.

Nhưng Phecmina Đaxa bối rối đến mức xin cậu cho một thời gian để suy nghĩ. Lúc đầu cô xin được một tháng, :015: sau đấy lại xin thêm một tháng, :015: rồi một tháng nữa. Bốn tháng qua đi vẫn chưa có thư trả lời. :thedo:
Lúc đấy cô lại nhận được một bông bạch trà nhưng không như những lần trước còn có cả một mẩu giấy ghi lại bức tối hậu thư nói rằng đây là bông bạch trà cuối cùng: hoặc là ngay bây giờ hoặc là không bao giờ. Và thế là lúc ấy Phlôrêntinô Arixa chính là người nhìn thấy bộ mặt thần chết, vâng ngay chính đêm ấy cậu nhận được phong thư trong đó có mẩu giấy xé vội từ cuốn vở học trò ghi độc một dòng chữ viết bằng bút chì:
- Tốt thôi, em đồng ý lấy anh nếu anh cam đoan sẽ không để em phải ăn cơm với cà nén. :thedo:

............

Mỗi ngày bốn bận, khi đi qua vườn hoa những Nhà truyền giáo, cả hai cô cháu đều vội vàng liếc mắt nhìn cậu con trai đang giả vờ đọc sách dưới bóng cây, một con người gầy gò, vẻ bẽn lẽn, nghèo, luôn luôn mặc đồ sẫm màu bất chấp trời đang nóng bức.

- "Đấy, cậu ta đấy.", người nào nhìn thấy trước liền nói vậy, cố nín cười. Và trước khi cậu ngước mắt lên nhìn, hai người đàn bà nghiêm nghị đang đi qua vườn hoa mà không nhìn cậu.
(phụ nữ thật khéo giả vờ) :thedo:
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top