Luận Truyện Tổng hợp những trích dẫn hay từ tiểu thuyết

Ooops!

Phàm Nhân
Ngọc
5,22
Tu vi
0,00

Cô ta bảo :

- Chinh phục một người đàn ông... Nhưng đàn bà làm sao chinh phục được. Đàn bà thụ dộng mà. Đợi lời tán tụng... hay chửi rủa mà. Quyền phát khởi đâu thuộc về họ.

Tôi đáp :

- Đó là cô xét bề ngoài, chứ không phải sự thực. Bernard Shaw đã viết từ lâu rằng đàn bà đợi lời tán tụng của đàn ông cũng như con nhện đợi con ruồi. :nhamnho:

Cô ta bảo :

- Con nhện chăng lưới, còn một thiếu nữ tội nghiệp có làm cái gì đâu ? Đàn ông ưa họ hay không ưa họ. Nếu không ưa họ thì họ có tội nghiệp gắng sức cũng không làm cho đàn ông đổi ý được. Hình như còn ngược lại nữa ; không có gì làm bực mình một chàng thanh niên bằng sự đeo đuổi của một thiếu nữ mà chàng không yêu. Một người đàn bà mà tán tỉnh đàn ông, tự hiến thân cho đàn ông chỉ làm cho họ khinh chứ không yêu.

Tôi đáp :

- Đúng như cô nói, nếu người đàn bà vụng về quá để cho người ta thấy rằng chính mình đã gợi ý trước, nhưng tất cả nghệ thuật là mình gợi ra trước mà không có vẻ như vậy. "Nàng chạy trốn vào bụi liễu và rất mong rằng được người ta trông thấy..." Rút lui để nhử địch, chiến lược giả đò có từ thời xưa đó, rất công hiệu, giúp được nhiều cho các trinh nữ cũng như các quân nhân. :haha:

- Vâng lối giả đò đó cổ điển, nhưng nếu địch không muốn đuổi tôi thì là tôi uổng công trốn và phải ngồi một mình dưới đám liễu. :haha:

- Về điểm đó nữa, chính cô phải gợi cho đàn ông ý muốn đuổi theo cô. Có cả một chiến thuật mà cô biết rõ hơn tôi. Ban cho chàng ta một chút, làm bộ chú ý tới chàng, rồi thình lình "bỏ rơi", cấm ngặt cái mà hôm trước chàng có cảm tưởng rằng đã chiếm được. Cái lối Tô-cách-lan , cho một vòi nước nóng rồi tiếp theo vòi nước lạnh đó, ngặt thật đấy nhưng làm cho ái tình và dục vọng dễ nảy nở.
:056:
Cô ta bảo :

- Cụ nói thì dễ lắm, nhưng chiến thuật của cụ cần có hai điều kiện này :1) người đàn bà áp dụng nó phải bình tâm tĩnh trí (một người đàn ông mà giọng nói đã làm cho mình hổn hển thì làm sao mình có thể á dụng lối tắm Tô-cách-lan đó vào họ được?) và 2) người đàn ông đó phải bắt đầu chú ý tới mình đã. Nếu không, có liệng cuộn chỉ ra, con mèo con cũng không chịu vờn.

Tôi đáp :

-Tôi không tin rằng một thiếu nữ trẻ và đẹp (điều kiện cần ..? - opsssssssss :haha:) mà lại không thể bắt được một người đàn ông phải chú ý tới mình, dù chỉ là dùng thuật nói với người đó về người đó. Hầu hết bọn đàn ông là những kỹ thuật gia tự cao tự đại. Cứ nghe họ kể về kỹ thuật của họ và về họ, cô cũng đủ được họ khen là thông minh và ngỏ ý muốn được gặp lại cô.

- Vậy, chán ngấy cũng phải ráng chịu ư ?

- Dĩ nhiên. Đây là một định lí không cần chứng minh. Dù là đàn ông hay đàn bà, trong ái tình hay trongchính trị, muốn thành công nhất thời trên cõi trần này, thì phải ráng chịu được chán.

Cô ta bảo :

- Nếu vậy thì tôi xin vái cái sự thành công.

Tôi bảo :


- Tôi cũng nghĩ như cô, mà rồi chúng ta ai cũng sẽ thành công mới quái chứ .. :haha:
 

Ooops!

Phàm Nhân
Ngọc
5,22
Tu vi
0,00

1. Cô để ý nhận xét các khách ăn ở tiệm. Người nào được tiếp đãi niềm nở, đầu bếp săn đón hầu hạ hơn cả ?Có phải con người biết điều, luôn luôn thoả mãn không? Tuyệt nhiên không. Chính là người khách khó tính. Khó tính tức là tỏ rằng mình chú ý tới mọi sự ở chung quanh, chứ không lạnh nhạt. Luân lí : cô nên tự nhiên , và khác người, nếu cô có xu hướng khác người. Người ta sẽ không trách cô đâu ..
(really .. :haha:?



2. Cô hỏi tôi một tiểu thuyết thành hình ra sao. Thưa cô, nếu tôi biết được thì không khi nào tôi viết. Đó không phải là lời nói đùa giỡn. Tôi muốn bảo rằng tiểu thuyết gia nào có ý thức quá rõ rệt về kĩ thuật của mình thì là có tội lớn.

Có những tiểu thuyết chế tác ra. Một nhà văn nọ muốn chống đỡ một luận đề mà viết một tiểu thuyết. Nhân vật nọ tượng trưng cho cái Ác (bọn "gian" trong các kịch truyền kì, quân "đê tiện" trong tiểu thuyế hiện sinh) ; một nhân vật khác là hiện thân của Đạo đức, Tự do, Tín ngưỡng hoặc Cách mạng (vì bản chất các nhân vật chính thay đổi tuỳ thời). Tới cuối truyện, cái Thiện muốn ra sao thì cũng thắng cuộc, mà tiểu thuyết gia thì thua cuộc. :nhamnho:

Một nhà văn khác có phương pháp - gia truyền : Lựa một thiếu nữ càng đẹp và cảm động càng tốt. Sau nhiều bất hạnh lớn, cho cô ta gặp được chàng "hiệp sĩ" của cô. Rồi cô ta gặp một tình địch vào hạng yêu tinh. Chiến đấu lâu dài. Tình tiết gay cấn. Tới phút cuối, sự trong sạch thắng được. Thêm vị nhục cảm vào, nhiều hay ít tuỳ thị hiếu độc giả. Cứ viết lại truyện đó suốt đời. Tới lần nhào nặn thứ hai mươi thì giàu có lớn. :haha:

Nhà văn thứ ba lựa một thời đại lịch sử , bi thảm và phóng đãng thì càng tốt. (Các nhà văn khám thời Cách mạng là một khung cảnh rất thích hợp vì lẽ ái tình và máy chém ở sát nhau :015: ; các chiến tranh thời Đế chinh thứ nhất cũng thích hợp nữa vì những cuộc xâm lăng đất đai thật vẻ vang xen với những cuộc xâm chiếm trái tim đàn bà :056:; thời Phục hưng ở Anh thích hợp vì các thói sa đoạ; Đế Chinh thứ nhì cũng thích hợp vì các kì nữ sang trọng). Lựa được một thời đại nào rồi thì tạo một nhân vật đàn bà đẹp không sao cầm lòng được mà rất trân tráo, tàn nhẫn, và cứ ba chục trang lại cho mĩ nhân đó lên giường nằm với một người đàn ông khác. Cam đoan bán hết trăm ngàn bản. Cứ ba truyện lại đổi thời đại.
:haha:



3. Nhờ đâu mà một tiểu thuyết gia nhận được rằng một đề tài nào đó mình viết thì sẽ rất hay ? Nhờ điểm này : rất xúc động khi nghĩ tới nó. Nếu nó đụng nhằm một điểm dễ cảm, một hồi kí đau xót, hoặc đôi khi say mê, thì tác phẩm có hi vọng hay đấy.

Nhưng phải có hai điều kiện. Phải lùi lại xa xa một chút, hoặc như Balzac nói, phải có một thời gian thai nghén. "Thơ là một cảm xúc người ta nhớ lại trong khi lòng được bình tĩnh". Lúc mà ta vừa mới mất một mối tình, không phải là lúc có thể đem mối tình đó ra viết thành tiểu thuyết. :015: Vết thương còn chảy máu, phải băng bó nó lại, đừng kích thích nó. Khi nào nó lành miệng rồi, chạm vào nó mới thấy một cái thú chua chát. Nó không còn nhức nhối làm cho ta thét lên ; nhưng còn đủ đau để làm cho ta rên rỉ, ca hát. Tôi hiểu theo cái nghĩa của thi sĩ, mà cũng là cái nghĩa của tiểu thuyết gia.



Điều kiện thứ nhì : phải đi tới một cách gián tiếp. Cô bạn kiều diễm không quen biết của tôi, nếu cô muốn viết một tiểu thuyết thì đừng kể cuộc đời của chính cô mà không thay đổi gì hết. Cô sẽ mắc cỡ mà không viết được đâu, ít nhất là tôi mong vậy. Cô cứ kể một truyện gần giống truyện của cô, một truyện có thể cho cô diễn tình cảm của cô được mà vẫn có ảo tưởng rằng được một chiếc mặt nạ che chở. Và nếu cô viết xong thì xin đừng gởi bản thảo cho tôi nhé. Tôi sẽ đánh lạc nó đấy .. :nhamnho:
 

Ooops!

Phàm Nhân
Ngọc
5,22
Tu vi
0,00

Biến cố là chỉ là biến cố. Một người đàn ông yêu cô, tỏ tình với cô. Chiến tranh xảy ra, người đó mất tích : một cuộc khủng hoảng làm cho người đó phá sản ; một người đàn bà khác hiện ra. Đó là những sự kiện.

Nhưng những sự kiện đó tự nó không gây hoạ hay phúc cho cô được. Thái độ của cô trước những sự kiện đó ra rsao? Đó mới là điểm "tối quan trọng". Trong nhiều hoàn cảnh, có một lúc và chỉ một lúc một thôi, sự tự ý quyết định của cô sẽ xoay hướng cho trọn cuộc đời cô. Tôi gọi lúc đó là cái phút của số phận. Tại sao lại chỉ có một phút một? Tại thế giới như vậy đấy. Rất ít khi một cơ hội thuận tiện xảy ra lần thứ nhì.

Xét về chiến tranh lời đó cũng đúng. Trận La marne là một cơ hội duy nhất và ngắn ngủi. Tướng Đức Von Kluck đã tiến mau quá. Joffre và Galliéni biết lợi dụng ngay sự lầm lẫn đó. Đức đã thua ngay từ hôm đó, mặc dầu là chưa ai ngờ được.

Trong chiến tranh giữa nam giới và nữ giới thì cũng đúng nữa. Đôi khi có một lúc thoáng qua, một người đàn ông ve vãn một người đàn bà từ lâu, bỗng thấy hiện lên trong cặp mắt người này một vẻ lả lơi âu yếm, nó là phản ánh của thắng lợi. Có cả ngàn nguyên nhân: một sự ngẫu nhiên, cảnh vắng vẻ chỉ có hai người , trong không khí có cơn dông, một trang sách, một cử động. Tóm lại, cơ hội thuộc về mình. :002:

Nhưng nếu cái đem may mắn nhất đời đó, nếu ta bỏ lỡ cơ hội mà nghĩ :"Cơ hội sẽ trở lại, còn tốt hơn nữa", thì cơ hội sẽ tiêu, tiêu luôn. Cô bạn sẽ tỉnh ngộ, nghĩ tới các nguy hiểm, khinh ta đã nhút nhát. Nhất là cô ta không còn chịu ảnh hưởng của sự giao hội kì diệu của các ngẫu nhiên nó làm cho cô sẵn sàng qui phục đó nữa. Đêm đó, sự thắng lợi thật dễ dàng, chắc chắn : hôm sau thì vô phương. :haha:

Hôm qua tôi đọc lại một truyện hay, truyện Un de nos conquerants của meredith mà nghĩ tới cái phút của số phận đó. Truyện nhà lãnh tụ đãng xã hội Đức, Ferdinand Lassalle, yêu một thiếu nữ quí phái, vì đẹp trai và có tài mà được cô ta yêu lại, mặc dầu cô đã hứa hôn với một người khác. Một hôm cô bảo ông ta :"Gia đình em có ác cảm với anh ; chúng mình trốn đi!" Ông ta khuyên hãy ráng chờ :"Tại sao lại gây một chuyện xấu làm hại cả đời em? Chịu kiên nhẫn vài tháng nữa rồi chúng ta làm lễ cưới với sự hoà thuận của ba má em". Ông ta không bao giờ được sự thoả thuận đó và mất luôn vợ, lại bị vị hôn phu của nàng giết trong một cuộc đấu súng nữa chứ. Trớ trêu thay cái trò tự đắc và luyến ái ! Lassalle tức giận, vì danh dự mà chết một cách dại dột ; tình nhân của ông khóc ông, nhưng đã quá trễ, rồi nàng cưới người đã giết ông. :060:

Đã quá trễ, cô đừng bao giờ để cho phải thốt ra mấy tiếng ghê gớm ấy nhé. Tôi biết một bà nữa. Trong thế chiến vừa rồi, một sĩ quan mà bà ta yêu hỏi cưới bà. Bà xin một đêm để suy nghĩ và hôm sau viết thư nhận lời. Nhưng hôm đó chính là ngày quân Đức tấn công , tức ngày mùng 10 tháng 5 năm 1940. Sĩ quan đó được lệnh trở ra mặt trận ; bức thư đó lạc mất. Tuyệt vọng vừa vì sự thất bại của tổ quốc vừa vì mối tình của mình, ông ta giỡn với thần Chết. Thần Chết vốn dễ tính, ai ve vãn thì cũng được liền. :060:Còn bà nọ thì ân hận, hối tiếc. Vì bà ta trong lòng vẫn ước ao cuộc hôn nhân đó, chỉ do tự ái, muốn cho đoan trang mà xin được suy nghĩ một đêm. Giá nhận lời ngay đi có phải là hơn không? :nhamnho:


Luân lý : cô nên viết thư ngay cho tôi đi .. :haha:
 

Ooops!

Phàm Nhân
Ngọc
5,22
Tu vi
0,00

Hai vợ chồng phải có một số tối thiểu điểm tương đồng thì mới chịu đựng nổi cuộc đời sống chung. Xét trường hợp George Sand.

Hồi là thiếu nữ mười tám tuổi, bà cưới tử tước Casimir Duevant. Anh chàng đó cũng dễ thương ; thực tình muốn làm cho vợ sung sướng ; mà George Sand khi nhận lời cầu hôn cũng có những thiện ý đáng quí nhất.

Nhưng bà là một người đàn bà có học thức ; bà rất thích nhạc và đọc sách. Mà Casimir thì mới mở cuốn sách ralà đã thiu thiu ngủ. :haha:Ông ta phục vợ lắm, ráng chiều ý vợ. Bà khuyên ông đọc Pascal? Được, ông sẽ rán gđọc thử. Hỡi ơi ! Cuốn sách từ tay ông rớt xuống và vợ ông đâm ra khinh ông. :nhamnho:

Lại thêm bà đã đọc nhiều tiểu thuyết ; bà tưởng rằng đời sống phải giống tiểu thuyết ; bà ước ao, chờ đợi một cuộc tình duyên đam mê , diễn bằng những lời cao cả. Anh chàng tội nghiệp Casimir không biết thứ ngôn ngữ đam mê, cho rằng trong hôn nhân, đàn ông có quyền đòi hỏi ái tình. Ông chồng chỉ việc ôm chầm lấy bà vợ, thế là xong. :haha:

Xung khắc ! Như vậy thì có khó gì mà chẳng đoán được rằng mặc dầu cả hai bên đều có thiện chí đấy, cuộc hôn nhân đó hễ đụng phải mỏm đá ngầm nào là đắm liền ; và mỏm đá đó sẽ là một chàng thanh niên lãng mạn ..



2. Sao ? Có bữa tiệc nữa ư ?

- Thưa vâng, bảy giờ rưỡi.
- Nhưng trước khi lên diễn thuyết, tôi có bao giờ ăn uống gì đâu. :015:
- Thưa, tuỳ ý Tiên sinh...chúng tôi ăn còn Tiên sinh nói chuyện .. :nhamnho:



3. Thưa cô, cô có nổi cơn giận dữ với thầy nhà hoặc với các bạn bè không ? Nếu không thì tôi sẽ ngạc nhiên lắm, mặc dầu cô có vẻ của nữ thần Minerve (Nữ thần Nghệ thuật, khoa học, kỹ nghệ, theo truyền thuyết Hi Lạp, tượng trưng cho sự khôn ngoan, minh triết). Đối với phụ nữ. nổi cơn là một lợi khí đấy. :haha: Nhờ nổi cơn mà chỉ trong một lúc xúc động cuồng nhiệt họ được cái mà nếu đòi hỏi một cách biết điều thì cả tháng cả năm cũng không chắc đã được .. :nhamnho:


Cơn giận chỉ có kết quả lớn khi nó rất hiếm. Tại những xứ sở mà dông tố xảy ra hằng ngày thì chẳng ai thèm để ý tới nửa. Tôi không muốn đưa tôi ra làm gương, nhưng quả là bẩm tính tôi không nóng nảy. Vậy mà mỗi năm một hai lần tôi cũng mất bình tĩnh vì một sự bất công hoặc vô lí quả đỗi. Những hôm đó tôi muốn gì được nấy. Làm cho người khác ngạc nhiên là một bí quyết thắng lợi.
Thưa cô, cô nên ít nổi cơn giận dữ, nhưng mỗi lần phải đóng cho khéo đấy .. :nhamnho:
 

Ooops!

Phàm Nhân
Ngọc
5,22
Tu vi
0,00

Tôi nhớ có hôm đã đến Bảo tàng Anh để tra cứu cách điều trị cho một cơn đaungười mà tôi có cảm giác mình đang mắc phải – sốt dị ứng phấn hoa, tôi cho là thế. Tôi tìm ra cuốn sách, đọc xong tất cả những gì định đọc; và sau đó, trong một khoảnh khắc không suy nghĩ, tôi vẩn vơ lật các trang sách, bắt đầu nghiên cứu các loại bệnh tật nói chung một cách lơ đãng. Tôi đã quên béng mất căn bệnh đầu tiên mình mắc phải là gì – một kiểu tai họa khủng khiếp ghê rợn nào đấy, tôi biết thế – và, trước khi liếc qua độ nửa danh sách “các triệu chứng báo trước” thì tôi đã hoàn toàn dám chắc thật sự mình đã mắc phải nó rồi.
:haha:

Tôi ngồi chết lặng một lúc vì kinh hãi; và sau đó, trong nỗi tuyệt vọng bơ phờ, tôi lại tiếp tục lật giở các trang sách. Tôi giở mục bệnh thương hàn – đọc các triệu chứng – nhận ra rằng mình bị thương hàn, chắc là đã bị hàng tháng trời rồi mà không hề hay biết – băn khoăn không biết mình còn mắc phải bệnh gì nữa; đọc đến bệnh St Vitus’s Dance – y như rằng, tôi cũng đã mắc bệnh ấy – tôi bắt đầu thấy quan tâm đến trường hợp của mình và quyết định sẽ xem xét đến cùng, vì thế tôi bèn lần theo bảng chữ cái – bắt đầu từ [bệnh sốt rét] rồi nhận ra là mình đang phát ốm vì nó, và rằng giai đoạn cấp tính sẽ bắt đầu trong độ hai tuần nữa thôi. :nhamnho: Đến bệnh Bright thì thật tôi nhẹ cả người khi thấy mình chỉ mắc ở dạng biến thể, và, theo như những gì được biết, tôi có thể thọ thêm nhiều năm nữa. :056: Bệnh thổ tả mà tôi bị thì có các biến chứng ghê gớm; và có vẻ như từ bụng mẹ chui ra tôi đã mắc bệnh bạch hầu.:haha: Tôi nghiên cứu một cách cẩn thận hết hai mươi sáu chữ cái, và căn bệnh duy nhất tôi có thể kết luận mình không mắc phải là bệnh sản giật. (ông nội này mà bị bệnh này nữa thì .. - opzzzzzzzz :haha:)

Lúc đầu tôi có cảm giác khá bị xúc phạm trước việc này; có vẻ như đó là một bệnh nhẹ. Can cớ gì mà tôi lại không bị bệnh sản giật? :haha: Tại sao lại có cái kiểu chừa lại gây cảm giác bị đối xử bất công này? Tuy nhiên, sau một lúc thì cảm giác cay cú cũng dịu đi. Tôi kiểm điểm lại rằng mình đã mắc phải tất cả các căn bệnh khác đã được biết đến trong ngành dược lý :015:, tôi bắt đầu trở nên bớt ích kỷ hơn và quyết định mình sẽ tiếp tục nghiên cứu mà không cần mắc bệnh sản giật cũng được. Bệnh gút ở dạng ác tính nhất đã xuất hiện và túm lấy tôi mà tôi chẳng hay biết gì, và bệnh nhiễm trùng thì rõ ràng tôi đã mắc phải từ lúc còn là một thằng nhóc. :nhamnho: Không còn bệnh nào sau bệnh nhiễm trùng [vần Z], vì thế tôi kết luận là mình không mắc bệnh nào khác nữa.

Tôi ngồi trầm ngâm suy nghĩ. Tôi tự nhủ, theo quan điểm y học thì rõ ràng mình hẳn phải là một ca thú vị lắm, tôi mà được mang đến lớp học thì đúng là của quý! Đám sinh viên sẽ không cần phải “thực tập ở các bệnh viện” nếu đã có tôi. Tôi đã có nguyên một cái bệnh viện trong người rồi đây. :haha: Tất cả những gì bọn họ cần là đi vòng quanh người tôi mà nghiên cứu và sau đó thì cứ thế mà nhận bằng tốt nghiệp. :nhamnho:




Rồi tôi tự hỏi không biết mình phải tồn tại trên đời này bao lâu. Thế là tôi thử tự khám cho mình xem sao. Tôi tự bắt mạch. Đầu tiên chả thấy mạch đâu cả. Sau đó bỗng nhiên mạch bắt đầu đập. Tôi rút đồng hồ ra đếm. Mạch tôi đập một trăm bốn mươi bảy nhịp một phút. Tôi thử nghe tim. Chẳng nghe được gì. Nó đã ngừng đập rồi còn đâu. Sắp sửa bị thuyết phục bởi ý tưởng ấy thì tôi chợt nghĩ trái tim lúc nào cũng ở đó, và chắc chắn nó vẫn đang đập, nhưng tôi không thể giải thích nổi chuyện này. Tôi tự gõ vào tất cả mọi chỗ phía trước người mình, từ đoạn tôi gọi là eo lưng lên đầu, vòng sang cả hai bên nữa, và một chút phía đằng sau. Nhưng chẳng thấy gì cả. Tôi thử xem xét lưỡi. Tôi đã thè lưỡi ra hết cỡ rồi nhắm một mắt lại và cố gắng nghiên cứu nó thật kỹ càng bằng con mắt kia. Chỉ nhìn thấy mỗi chót lưỡi, và điều duy nhất tôi có thể rút ra được một cách chắc chắn hơn trước đó là mình đã bị bệnh sốt ban đỏ. :haha:

Khi đi vào cái phòng đọc ấy tôi là một người khỏe mạnh vui tươi, thế mà lúc lê khỏi đó lại thành kẻ suy nhược hom hem tàn tạ thế đấy. :nhamnho:

Tôi đến gặp bác sĩ riêng của mình. Đó là một người bạn cũ, và mỗi khi tôi nghĩ mình ốm cậu ta đều bắt mạch, xem lưỡi tôi, chuyện trò với tôi về thời tiết, tất cả đều miễn phí; vì thế tôi nghĩ tôi sẽ đền đáp lại bằng cách đến thăm cậu ta bây giờ. “Điều một bác sĩ muốn là thực nghiệm,” tôi nghĩ. “Cậu ta sẽ có được mình. Cậu ta sẽ được thực nghiệm với mình còn nhiều hơn cả với ba vạn chín nghìn bệnh nhân xoàng xĩnh tầm thường kia, mỗi người chỉ có mỗi một hay hai thứ bệnh trong người là cùng.” Thế là tôi đi thẳng tới chỗ bạn tôi, và cậu ta hỏi:

“Thế nào, cậu bị làm sao?”

Tôi bảo:

“Bạn thân yêu ơi, tớ sẽ không làm cậu mất thời gian bằng cách kể cho cậu biết tớ bị bệnh gì đâu. Đời ngắn lắm, và cậu có thể sẽ tạch trước khi tớ nói xong mất. Nhưng tớ sẽ cho cậu biết tớ không bị bệnh gì. Tớ không bị sản giật. Tớ không thể nói cho cậu biết tại sao, nhưng thực tế là tớ không mắc bệnh ấy. Tuy nhiên, tất cả các bệnh khác tớ đều mắc cả.”

Và tôi kể cho cậu ta nghe mình đã khám phá được tất cả những điều đó bằng cách nào.

Thế là cậu ta dang rộng hai cánh tay tôi ra rồi nhìn xuống người tôi, đồng thời giữ chặt cổ tay tôi, sau đó nện tôi một phát vào lồng ngực đúng lúc tôi không hề chờ đợi điều đó – thật là hành động bần tiện hết sức :haha:, tôi xin nói thế – và ngay lập tức tương thêm một cú húc bằng đầu. :060: Sau đó cậu ta ngồi xuống và viết một đơn thuốc, gập lại đưa cho tôi, tôi cho vào túi và ra về.

Tôi không buồn mở đơn ra mà đến ngay hiệu thuốc gần nhất đưa cho tay bán hàng. Tay này đọc xong rồi trả lại.

Anh ta nói không có thứ ấy.

Tôi nói:

“Anh có phải dược sĩ không?”

Anh ta bảo:

“Tôi là dược sĩ. Nếu tôi mở một chỗ kết hợp giữa cửa hàng hợp tác xã và khách sạn gia đình thì tôi mới giúp anh được. Tôi chỉ là một dược sĩ, và điều đó khiến tôi không giúp anh được.”

Tôi đọc đơn thuốc. Nó ghi thế này:

Bít tết… 4 lạng

Bia đắng… 1/2 lít

6 tiếng dùng một lần

Đi bộ… 16 km mỗi sáng

Lên giường… đúng 11h mỗi tối
Và không nhồi nhét vào đầu những thứ cậu không hiểu. :haha:

Tôi làm theo chỉ dẫn và kết quả thật mỹ mãn – xin tự lên tiếng về việc này – mạng tôi đã được cứu và tôi vẫn tiếp tục sống nhăn răng.

Còn bây giờ, trở lại với tờ quảng cáo thuốc chữa gan, tôi đã có các triệu chứng và không còn nhầm lẫn gì nữa, triệu chứng tiêu biểu nhất là “không muốn lao động ở bất kỳ hình thức nào”.

Thật không lời nào tả xiết được những gì tôi đã phải chịu đựng với căn bệnh này. Từ lúc đẻ ra tôi đã là nạn nhân của nó. Đến khi thành một thằng nhóc, bệnh này vẫn gần như không để tôi yên lấy một ngày. :haha: Lúc đó người ta không biết là gan tôi có vấn đề. Y khoa thời đấy còn xa mới tiến bộ được như ngày nay, và người ta thường đổ riệt nó thành bệnh lười. :nhamnho:

“Sao hả, cái thằng ranh con xấu xa chuyên trốn việc kia,” người ta bảo, “bò dậy làm gì đi chứ!” – mà dĩ nhiên không hề biết rằng tôi bị ốm.

Và họ không cho tôi thuốc; chỉ cho tôi dăm cục u vào đầu. Mà lạ lùng thay, thường thì lúc ấy mấy cục u trên đầu này đã chữa khỏi bệnh của tôi – tạm thời thôi. :haha: Tôi đã biết một cục u trên đầu có tác dụng với lá gan của tôi, nó khiến tôi xoắn đít lên đi chỗ nọ chỗ kia và làm những gì người ta bảo mà không mất thêm nhiều thời gian nữa, tác dụng còn hơn cả nguyên một hộp thuốc thời nay.Bạn biết đấy, thường thì thế – những bài thuốc đơn giản kiểu cũ đôi khi còn hiệu nghiệm hơn cả một mớ thuốc tướng ở phòng khám bệnh .. :nhamnho:
 

Ooops!

Phàm Nhân
Ngọc
5,22
Tu vi
0,00

Tôi phản đối kịch liệt ý tưởng đi chơi biển.

Một chuyến đi biển thì cũng tốt đấy nếu ta dành hẳn vài tháng cho nó, nhưng nếu chỉ có một tuần thì thật quá tệ.Ta khởi hành vào thứ Hai, trong lòng đinh ninh rằng mình đang đi hưởng thụ. Ta thong dong vẫy tay tạm biệt bạn hữu trên bờ biển, châm chiếc tẩu to nhất, nghênh ngang trên boong như thể mình là thuyền trưởng Christopher Columbus vậy. Sang ngày thứ Ba, ta ước gì đã không đi chuyến này. :haha: Thứ t.ư, thứ Năm và thứ Sáu, ta ước gì mình đã chết. :nhamnho: Ngày thứ Bảy ta đã nuốt được ít nước thịt bò hầm, có thể ngồi trên boong và trả lời bằng một nụ cười ngọt ngào đờ đẫn mỗi khi có người nào tử tế hỏi xem giờ ta thấy thế nào. :056:Đến Chủ nhật, ta bắt đầu có thể đi lại và ăn được thức ăn đặc. Rồi sáng thứ Hai tuần sau, khi đứng bên mép tàu, chờ bước lên bờ với túi và ô trong tay, ta mới bắt đầu thấy thích chuyến đi vô cùng. :015:

Tôi nhớ anh rể mình đã có một chuyến đi biển ngắn để cải thiện sức khỏe. Anh ấy mua vé giường nằm khứ hồi từ London đến Liverpool; và khi đến Liverpool, điều duy nhất anh ấy băn khoăn là làm sao bán cái vé chặng về đó đi. :haha:

Cái vé được rao bán trên toàn thành phố với mức giá hạ ghê gớm, ấy là tôi nghe kể thế; và cuối cùng được bán với giá mười tám xu cho một cậu thanh niên trông có vẻ cáu kỉnh vừa được bác sĩ khuyên nên đến bờ biển để tập thể dục.

“Bờ biển!” anh rể tôi nói, thân ái nhét chiếc vé vào tay cậu ta. “Sao nào, rồi cậu sẽ có đủ để mà hưởng thụ cả đời; còn tập thể dục ấy à! Sao chứ, ngồi lên con tàu đó đi, rồi cậu sẽ được tập nhiều hơn cả vận động viên biểu diễn nhào lộn trên đất liền ấy chứ.”

Một người quen khác của tôi có một tuần du lịch men bờ biển, và, trước khi chuyến đi bắt đầu, chiêu đãi viên đến chỗ anh này hỏi xem anh ta thích trả tiền sau từng bữa hay trả trước cho tất cả.

Tay chiêu đãi viên gợi ý cách thứ hai vì như thế thì rẻ hơn nhiều. Hắn nói họ sẽ phục vụ anh chàng kia tất cả các bữa ăn cho cả tuần chỉ với hai bảng rưỡi. Bữa sáng sẽ có cá, tiếp theo là thịt nướng. Bữa trưa được phục vụ lúc một giờ và gồm bốn món. Bữa tối lúc sáu giờ – có xúp, cá, món khai vị, thịt lợn nguyên súc, thịt gia cầm, xa lát, bánh nướng, pho mát và món tráng miệng. Và một bữa ăn khuya nhẹ có thịt lúc mười giờ.

Bạn tôi nghĩ cậu ta sẽ hợp với gói dịch vụ ăn uống giá hai bảng rưỡi này (cậu ta là một thực khách nồng nhiệt), và đã làm đúng như thế.

Bữa trưa được phục vụ ngay khi họ rời Sheerness. Cậu ta không thấy đói như đã tưởng, và tự lấy làm vui lòng với một ít thịt bò luộc, một ít dâu và kem. Suốt cả buổi chiều cậu ta phân vân suy nghĩ, và lúc thì cậu ta thấy có vẻ như đã hàng tuần liền mình chẳng ăn gì ngoài thịt bò luộc, lúc lại có vẻ như hàng năm trời nay anh chàng chỉ sống nhờ có dâu và kem. :haha:
Cả thịt bò lẫn dâu và kem có vẻ đều không làm thỏa lòng cậu ta, chẳng thỏa lòng tí nào ấy chứ. :nhamnho:

Lúc sáu giờ, người ta đến thông báo cho cậu ta biết bữa tối đã sẵn sàng. Tuyên bố này chẳng gợi lên trong cậu ta chút hứng khởi nào, nhưng cảm thấy sẽ có một phần của hai bảng rưỡi kia bị phung phí, cậu ta bèn vịn vào dây rợ đồ đạc trên tàu để xuống phòng ăn. Một mùi thơm dễ chịu của hành tây và dăm bông nóng trộn lẫn mùi cá khô và rau xanh chào đón cậu ta dưới chân cầu thang; ngay sau đó tay chiêu đãi viên xuất hiện với một nụ cười ngọt xớt:

“Tôi có thể phục vụ ngài món gì đây, thưa ngài?”
“Đưa tôi ra khỏi đây,” cậu ta yếu ớt đáp lại. :haha:

Và họ nhanh chóng đưa cậu ta lên, đỡ đến nơi kín gió rồi để lại đó.

Suốt bốn ngày tiếp theo cậu ta sống thanh bạch và hoàn toàn chay tịnh chỉ nhờ ít bánh bích quy Thuyền Trưởng mỏng dính (ý tôi là bánh bích quy mỏng chứ không phải thuyền trưởng) và nước soda, nhưng đến hôm thứ Bảy thì cậu ta tự tin đến ngạo mạn và đã bước vào xơi một ít trà loãng và bánh mì khô, còn đến thứ Hai thì cậu đã xì xụp nước xuýt gà. Cậu ta rời con tàu hôm thứ Ba, và khi nó phì khói đi khỏi bến tàu thì cậu chòng chọc nhìn theo đầy nuối tiếc.

“Đi mất rồi,” cậu ta nói, “nó đi mất rồi, với mớ thức ăn đáng giá hai bảng của tớ, mà tớ vẫn chưa đụng đến.” :haha:

Cậu ta còn nói, nếu họ cho thêm một ngày nữa, cậu ta nghĩ mình sẽ lấy lại được công bằng cho vụ ấy.

Thế nên tôi phản đối ra mặt cái trò đi biển này. Như tôi đã giải thích, đây không phải là vì bản thân tôi. Tôi chẳng bao giờ chóng mặt cả. Nhưng mà tôi lo cho George. George nói hắn hoàn toàn ổn, và thích thế hơn, nhưng hắn khuyên Harris và tôi đừng có nghĩ về việc ấy, vì theo hắn thì chắc cả hai chúng tôi sẽ lừ đừ thôi. Harris thì bảo rằng đối với hắn, việc người ta làm thế nào mà lại bị say sóng được luôn luôn là một bí ẩn – và hắn nghĩ chắc người ta làm thế là có chủ đích cả, như kiểu để làm màu làm mè chẳng hạn – và rằng hắn thường ước gì mình có thể làm thế, ấy nhưng có bao giờ làm được đâu.

Thế rồi hắn kể cho chúng tôi nghe các giai thoại rằng hắn đã vượt qua biển Manche giữa lúc thời tiết khủng khiếp đến độ người ta phải buộc hành khách vào giường, rằng hắn và ông thuyền trưởng là hai người duy nhất trụ vững được trên boong mà không bị say sóng. Thỉnh thoảng nhân vật lại là hắn và một người bạn nào đó vẫn còn khỏe; nhưng nói chung đều là hắn và một người khác. Nếu không phải hắn và một người khác thì là một mình hắn. :nhamnho:

Tôi còn nhớ, có một dạo, lúc đó tàu mới rời khỏi bến Southend, vàmột anh chàng đang thò người ra ngoài qua một ô cửa sổ bên mạn tàu trong t.ư thế hết sức nguy hiểm. Tôi bước đến xem có giúp được anh ta không.

“Này! Lùi vào trong tí đi,” tôi nói, lắc vai anh ta. “Anh sẽ rơi ra ngoài mất thôi.”
“Ôi trời ơi! Ước gì tôi rơi ra ngoài đi cho rồi,” :haha: là câu trả lời duy nhất tôi nhận được; vậy là tôi phải để anh ta lại đó ..


Về phần mình, tôi đã khám phá ra một biện pháp tuyệt vời để chống say sóng, đó là tự cân bằng cơ thể. Ta đứng ở giữa boong nhé, và khi tàu nhồi lên hụp xuống thì ta cũng đu đưa cơ thể theo để giữ cho người mình lúc nào cũng thẳng. Khi phía đầu tàu nhồi lên, ta ngả về phía trước cho đến khi sàn tàu gần chạm vào mũi mình; rồi đến khi đuôi tàu nhồi lên thì ta lại ngả về phía sau. Làm như thế này trong độ một hai tiếng thì tuyệt chẳng có vấn đề gì, nhưng ta không thể giữ cân bằng kiểu ấy suốt cả tuần được .. :nhamnho:
 

Ooops!

Phàm Nhân
Ngọc
5,22
Tu vi
0,00


Chúng tôi nên “cắm trại ngoài trời” hay ngủ trong nhà trọ đây?George và tôi ủng hộ cắm trại bên ngoài. Theo chúng tôi thì như thế sẽ thật phóng túng và tự do, thật hết sức nam tính.

Harris bảo:“Nếu trời mưa thì sao nhỉ?”

Chẳng bao giờ khích động được Harris. Chẳng có cái gì gọi là thơ mộng trong Harris hết – hắn không hề có cái mong muốn ngông cuồng là được với tới những thứ không thể. Harris chẳng bao giờ “tôi buồn chẳng hiểu vì sao tôi buồn”:haha:. Nếu Harris mà có đầm đìa nước mắt thì quý vị có thể chắc chắn rằng đấy là vì hắn đã ăn hành sống, hoặc cho quá nhiều tương ớt Worcester lên miếng sườn mà hắn vừa tọng vào bụng. :nhamnho:

Nếu bạn đứng bên bờ biển trong đêm với Harris và nói rằng:

“Nghe này! Cậu không nghe thấy ư? Đó là tiếng các nàng tiên cá hát ở tít sâu dưới làn nước đang dập dềnh kia; hay những linh hồn u sầu đang ngâm nga bài ca cầu hồn cho những xác chết tái nhợt bị rong biển quấn quanh?”

Harris sẽ chộp lấy cánh tay bạn và nói:
“Tôi biết đấy là cái gì rồi, anh già ơi; cậu dính cảm đấy. :008:Nào, đi với tớ. Tớ biết một chỗ ở ngay góc kia thôi, ở đấy cậu có thể nhấp một ít whisky Scotland ngon nhất trần đời – và rồi cậu sẽ trở lại bình thường ngay cho mà xem.”

Harris luôn biết một chỗ nào đấy ngay ở góc kia, nơi ta luôn có thể có gì đó tuyệt vời để uống. Tôi tin rằng nếu ta gặp Harris trên Thiên đường (cứ giả sử là có nơi nào đó như thế đi), hắn sẽ ngay lập tức chào đón ta thế này:

“Hay quá, cậu đến rồi, bạn già ơi. Tớ biết một chỗ ở ngay góc kia, cậu sẽ kiếm được ít tiên tửu thượng hảo hạng ở đấy đấy.” :haha:

Tuy nhiên, trở về với hoàn cảnh hiện tại, về vụ cắm trại ngoài trời, thì quan điểm theo chủ nghĩa thực tế của hắn quả là một lời nhắc nhở đúng lúc. Cắm trại ngoài trời trong cơn mưa gió không phải chuyện dễ chịu cho lắm.

Lúc ấy trời đã tối. Ta ướt nhẹp từ đầu đến chân, có đến năm centimet nước lõng bõng trong thuyền và tất cả mọi thứ đều ướt sũng. Sau khi tìm được một chỗ trên bờ sông không có quá nhiều vũng nước và ngầu bùn như những chỗ khác, ta đổ bộ và lôi lều ra, và hai người bọn ta bắt đầu xử lý cái lều.

Cái lều ướt sũng và nặng trịch, nó cứ sụp xuống và đổ vào đầu ta, rồi lủng lẳng trên đầu và làm ta điên tiết. Mưa thì cứ dần nặng hạt thêm mãi. Trời khô ráo đã khó dựng được cái lều cho chắc chắn rồi; lúc trời mưa thì nhiệm vụ này đúng là phải khỏe như Hercules may ra mới làm được. Thay vì đỡ ta một tay thì có vẻ như cái thằng cha kia chỉ làm tình hình rối thêm. Chẳng hạn ta vừa mới dựng xong bên thành lều của mình một cách đẹp đẽ, thì hắn lại húc một phát vào phía bên kia cái lều và làm hỏng bét hết cả.
:haha:

“Đây cơ mà! Cậu làm cái gì thế hả?” ta gào với sang.
“Cậu đang làm cái gì thế?” hắn vặn lại. “Không nhanh lên được à?” :haha:

“Đừng có mà kéo; cậu làm lộn hết cả lên rồi, đồ ngu!” ta gào lên.
“Tớ chẳng làm gì cả,” hắn gào trả lại, “buông bên ấy ra!” :nhamnho:

“Tớ bảo là cậu đã làm lộn hết cả lên rồi!” ta rống lên, ước gì có thể túm lấy hắn, và ta kéo sợi dây bên mình một phát mạnh đến mức tất cả các cọc lều phía hắn bị nhổ bật cả lên.
“Ối giời, đồ ngu của nợ!” ta nghe thấy hắn lầu bầu một mình; :haha: và sau đó là một cái giằng thô bạo, và cọc bên ta cũng bật tung lên sạch. :nhamnho: Ta đặt cái vồ xuống và bắt đầu đi sang phía bên kia để bày tỏ cho hắn biết ta nghĩ gì về toàn bộ chuyện này, và chính trong lúc ấy hắn cũng đi vòng cùng chiều với ta để sang bên này và giải thích quan điểm của hắn cho ta. Và hai người cứ đi vòng quanh mãi thế, chửi rủa lẫn nhau cho đến khi cái lều lộn nhào xuống thành một đống, để lại cả hai nhìn nhau trừng trừng qua mớ hoang tàn, rồi căm phẫn đồng thanh thốt lên:
“Đấy! Tớ đã bảo cậu thế nào hả?” :haha:

Trong lúc đó thì kẻ thứ ba, người vừa tát hết nước khỏi con thuyền và để nước chảy tong tỏng dọc ống tay áo sơ mi, lại còn chửi rủa một mình trong suốt mười phút vừa qua, cũng muốn biết hai thằng kia đang lên cơn chơi trò gào thét rú rít gì thế, và tại sao cái lều tội nghiệp vẫn chưa được dựng lên.

:nhamnho:

Cuối cùng, bằng cách này hay cách khác, cái lều cũng được dựng xong và ta đem đồ đạc lên bờ. Nỗ lực nhóm lửa bằng củi là vô vọng, vì thế ta phải đốt bếp cồn và xúm xít quanh nó.Nước mưa là món chính của bữa tối ăn kiêng. Độ hai phần ba bánh mì được tẩm nước mưa, bánh nhân bít tết thì ngâm sũng nước, và món xúp là một thứ hổ lốn kết hợp từ thịt dăm bông, bơ, muối, cà phê và nước mưa.

Sau bữa tối, ta thấy thuốc lá bị ẩm, và ta không thể hút thuốc được. May là ta còn có một chai gì đó có thể khiến người ta vui lên và say sưa nếu uống với liều lượng thích hợp, và chính cái này đã trả lại cho ta đủ niềm yêu sống để lên giường đi ngủ.

Ở đấy ta mơ thấy có một con voi bỗng nhiên ngồi chễm chệ lên ngực ta và rằng núi lửa đã phun trào và ném ta xuống tận đáy biển – nhưng cái con voi kia vẫn ngủ một cách bình yên trên lồng ngực ta. Ta tỉnh dậy và lập tức trong đầu hiện ra ngay ý tưởng rằng thật sự có gì đó khủng khiếp đã xảy ra. Ấn tượng đầu tiên là ngày tận thế đã đến; rồi ta lại nghĩ rằng không thể thế được, và rằng đó là bọn kẻ cắp và giết người, hoặc nếu không thì đã có hỏa hoạn, và ta bộc lộ ý kiến này theo cách thông thường nhất. Tuy nhiên, chẳng thấy ai đến cứu giúp, và tất cả những gì ta biết là có đến hàng nghìn kẻ đang đá tới tấp vào mông ta và ta đang sắp chết ngạt đến nơi. :haha:

Có vẻ như ai đó khác cũng đang gặp rắc rối. Ta có thể nghe thấy tiếng kêu yếu ớt của hắn ta đâu đó bên dưới giường mình. Quyết định rằng, dù trong tình huống nào đi nữa cũng không thể bán rẻ cuộc đời mình :nhamnho:, ta vừa gào thét dữ dội vừa vùng vẫy quyết liệt, chân tay đập lung tung sang cả trái lẫn phải, và cuối cùng cái thứ đó cũng phải nhường lối cho ta, để rồi ta nhận ra đầu mình đang ở ngoài không khí trong lành. Cách đó chừng nửa mét ta lờ mờ thấy một tên vô lại mình trần đang chờ sẵn để cắt tiết ta, và ta đang chuẩn bị tinh thần cho một cuộc vật lộn sống mái với hắn thì bỗng dưng nhận ra đó chính là Jim.

“Ô, cậu đấy à?” hắn nói, cùng lúc đó cũng nhận ra ta.

“Ừ,” ta trả lời, dụi dụi mắt, “chuyện gì thế?”

“Cái lều khốn kiếp đổ sụp xuống, tớ nghĩ thế,” hắn nói. “Bill đâu rồi?”

Thế rồi cả hai cùng cao giọng lên hét gọi “Bill!” rồi mặt đất dưới chân ta bỗng rùng rùng chuyển động, cái giọng nghèn nghẹt mà ta đã nghe thấy lúc trước đáp lại trong đống đổ nát hoang tàn:
“Nhấc cái chân ra khỏi đầu tôi đi, được không hả?” :060:

Và Bill vất vả chui ra, trong hình hài một đống thảm hại bị giẫm đạp và bê bết bùn, và với một vẻ cau có hết sức không cần thiết – hắn đang có một niềm tin vững chắc rằng tất cả chuyện này đều được thực hiện một cách có chủ ý. :haha:

Suốt buổi sáng cả ba đều chẳng nói được câu nào vì đã bị cảm lạnh nặng trong đêm; cả bọn đều thấy cáu kỉnh hết sức, và cả lũ chửi rủa nhau bằng cái giọng khàn khàn phều phào suốt bữa sáng. :nhamnho:
 

Ooops!

Phàm Nhân
Ngọc
5,22
Tu vi
0,00

Đấy đích thị là Harris – vô cùng sẵn lòng tiếp nhận gánh nặng của mọi thứ, và rồi chất nó lên lưng những người khác. :haha:

Hắn luôn làm tôi nhớ đến ông chú tội nghiệp của tôi – chú Podger. Cả đời ta sẽ chẳng bao giờ thấy được cảnh hỗn loạn tanh bành đến thế trong một căn nhà như khi chú Podger của tôi đảm nhận việc gì đó. Một bức tranh – được mang về nhà từ cửa hàng đóng khung – đang dựng trong phòng ăn chờ được treo lên; và cô Podger sẽ hỏi nên làm gì với nó, và rồi chú Podger sẽ bảo:

“Ồ, bà để cái đó cho tôi. Đừng có ai, bất kỳ ai trong nhà, lo lắng về việc đó. Tôi sẽ xử lý mọi việc cho.”
(Superman got nothing on .. him - opzzzzzzzzzzzzzzzzzzz :hutthuoc:)

Rồi chú sẽ cởi áo khoác ra và bắt đầu công việc. Chú sẽ cử cô con gái đi mua sáu xu đinh, và sau đó cử một trong số các cậu trai đuổi theo để bảo cần mua đinh cỡ nào; và kể từ lúc đó, dần dần chú sẽ sai phái và khuấy động cả nhà lên. :haha:

“Will, mày đi lấy cho tao cái búa,” chú sẽ hét lên thế; “thằng Tom, mang cho tao cái thước; và tao sẽ cần cái thang gấp đấy, và tốt nhất là tao nên có cả một cái ghế trong bếp nữa; và này Jim! Mày chạy ngay ra chỗ ông Goggles và bảo ông ấy là ‘Bố cháu gửi lời hỏi thăm và hy vọng chân ông đã đỡ rồi; và liệu ông có thể cho bố cháu mượn cái thước đo độ ngang không?’ Và đừng có mà đi đâu đấy, Maria, vì tôi sẽ cần có ai đó giữ đèn; và khi nào con bé về thì nó phải đi tiếp để mua ít dây treo tranh nữa; và này Tom! Thằng Tom đâu? Tom, mày đến đây; tao sẽ cần mày giơ cái tranh lên đấy.”


(Sao siêu nhân này ko bay vèo đi mua cho nhanh nhỉ - oooooooooooops - :nhamnho:)

Và rồi chú sẽ nhấc cao cái tranh lên, sau đó đánh rơi nó :015:, tiếp theo, nó sẽ bung ra khỏi cái khung :008:, và rồi chú sẽ cố cứu lấy tấm kính, và tự làm đứt tay mình :086:; và rồi chú sẽ nhảy dựng lên khắp cả phòng để đi tìm cái khăn tay. Chú Podger sẽ không thể tìm thấy cái khăn vì nó đang ở trong túi cái áo khoác mà chú đã cởi ra :vai:, mà chú lại không biết mình đã để cái áo ở đâu :060:, và thế là cả nhà sẽ phải ngừng tìm các dụng cụ cho chú, để bắt đầu đi tìm cái áo khoác; trong lúc đó thì chú Podger nhảy chồm chồm xung quanh và cản trở họ. :nhamnho:

“Có ai trong cái nhà này biết áo khoác của tôi ở đâu không? Cả đời tôi chưa bao giờ gặp phải chuyện gì như thế này – thề là chưa bao giờ. Sáu con người! – ấy thế mà các người không thể tìm nổi một cái áo khoác tôi vừa mới đặt xuống chưa đến năm phút trước à! Ôi, thật là…”
Và rồi chú đứng lên và nhận ra mình đang ngồi lên cái áo :haha:, vậy là chú sẽ hét:

“Ôi, các người có thể ngừng tìm được rồi đấy! Tôi tự tìm được rồi. Thà bảo con mèo đi tìm cái gì đấy còn hơn trông đợi lũ các người tìm được.” :nhamnho:

Và sau khi đã mất độ nửa tiếng băng bó ngón tay và một tấm kính mới đã được khênh tới và các dụng cụ, cái thang, cái ghế và cây nến đã được mang đến, chú sẽ thử lại lần nữa, và toàn bộ gia đình, kể cả cô con gái và người giúp việc, đứng xung quanh theo hình bán nguyệt trong t.ư thế sẵn sàng hỗ trợ. :056: Hai người sẽ phải giữ cái ghế, người thứ ba sẽ giúp chú Podger trèo lên và giữ chắc chú ở đó, rồi người thứ t.ư sẽ đưa cho chú một cái đinh, còn người thứ năm sẽ chuyển cho chú cái búa, và cuối cùng chú sẽ cầm lấy đinh và làm rơi. :086:
“Đấy!” chú sẽ nói với một giọng bị tổn thương sâu sắc, “giờ thì cái đinh lại rơi mất rồi.” :29:

Và tất cả bọn tôi sẽ phải bò lê bò càng ra mà tìm trong khi chú đứng trên ghế cằn nhằn, rồi đòi biết liệu chú ấy có phải đứng trên đó suốt buổi tối không. :nhamnho:
Cuối cùng cũng tìm thấy cái đinh, nhưng đến lúc đó thì chắc chú đã làm lạc mất đâu cái búa rồi. :082:

“Cái búa đâu? Tôi đã làm gì với cái búa? Trời đất ơi! Cả bảy mạng các người đang há hốc mồm ra đó mà không biết tôi đã làm gì cái búa hả?” :haha:

Chúng tôi sẽ đi tìm cái búa cho chú, và rồi chú lại chẳng thấy cái vệt do chính chú đánh dấu trên tường đâu nữa, đấy là chỗ cái đinh cần được đóng vào, và mỗi người bọn tôi sẽ phải trèo lên ghế, đứng đằng sau chú, và xem có thể tìm ra nó không; và mỗi người sẽ phát hiện ra cái dấu ấy ở một chỗ khác nhau, rồi chú sẽ gọi tất cả bọn tôi là lũ ngốc, hết người này đến người khác, và bắt chúng tôi trèo xuống. :056: Và rồi chú Podger sẽ cầm thước ra đo lại, và nhận ra rằng chú muốn đóng vào chỗ cách đó một khoảng trung bình cộng của bảy mươi tám và chín mươi sáu centimet tính từ góc, và sẽ cố lẩm bẩm tính nhẩm trong đầu rồi cáu điên lên.

Và tất cả chúng tôi sẽ thử tính nhẩm, rồi tất cả đều có kết quả khác nhau, và người này cười nhạo người kia. Và tất yếu là con số đầu tiên bị quên lãng hoàn toàn, và chú Podger sẽ phải tính lại từ đầu.
( Gọi bác Táo Chí Trung đến giải toán hộ - :nhamnho:)

Lần này chú sẽ sử dụng một ít dây, và vào thời khắc quan trọng khi ông già gàn đang nghiêng người một góc bốn nhăm độ qua cái ghế, và đang cố vươn đến một điểm cách xa tầm với của mình chỉ gần mười centimet, thì sợi dây tuột mất, và chú sẽ trượt vèo xuống cái đàn piano, một hiệu ứng âm thanh hết sức tinh tế sẽ được tạo ra nhờ việc cả đầu và người chú đột ngột đập vào tất cả các phím cùng một lúc.
Và cô Maria sẽ bảo cô sẽ không cho phép bọn trẻ đứng xung quanh nghe thứ ngôn ngữ ấy nữa. :082:

Cuối cùng, chú Podger cũng đánh dấu lại được chỗ cần đóng, và chú tay trái cầm mũi đinh dí lên đấy còn tay phải cầm búa. Và, phát đập đầu tiên, chú sẽ đập te tua ngón tay cái của mình :015: và đánh rơi cái búa, kèm theo một tiếng rú, vào ngón chân ai đó đứng dưới. :nhamnho:

Cô Maria sẽ dịu dàng phát biểu rằng, lần sau khi nào định đóng đinh vào tường thì hy vọng chú Podger sẽ cho cô biết kịp thời để cô còn thu xếp đến ở một tuần với mẹ cô trong khi cái việc ấy được thực hiện.

“Ôi, đàn bà các người, chuyện gì các người cũng làm ầm ĩ hết cả lên,” chú Podger đáp lại, nhấc người lên. “Sao chứ, tôi thích làm những việc nho nhỏ kiểu này đấy.”

Và rồi chú tiếp tục thử lại lần nữa, và, với cú đập thứ hai, cái đinh sẽ đi gọn gàng xuyên qua lớp vữa, cộng thêm một nửa cái búa kéo theo sau, và chú Podger sẽ bị xô vào tường với một lực gần đủ để làm mũi chú bẹp dí.
:008:
Thế rồi chúng tôi lại phải đi tìm thước và dây, sau đó thêm một cái hố mới lại được tạo ra; và đến khoảng nửa đêm thì bức tranh sẽ được treo lên – xiên xẹo và lung lay, bức tường quanh đấy hàng mấy mét trông cứ như thể bị một cái bồ cào oanh tạc, và tất cả mọi người đều mệt lử và khổ sở – chỉ trừ mỗi chú Podger.
“Đấy nhé,” chú nói, nặng nề bước xuống ghế rồi giẫm lên ngón chân của người giúp việc :035:, và khảo sát mớ hỗn độn mình vừa tạo ra với niềm tự hào lộ liễu:
“Sao chứ, người ta cần một người đàn ông trong nhà để làm những việc nho nhỏ như thế này đấy!” :nhattri:
 

Ooops!

Phàm Nhân
Ngọc
5,22
Tu vi
0,00

Tối hôm sau, tức là ngày thứ Sáu, chúng tôi gặp nhau để đóng gói hành lý. Chúng tôi có một cái va li Gladstone to đựng quần áo, vài cái giỏ mây đựng thực phẩm và dụng cụ nấu ăn. Chúng tôi đẩy cái bàn ra sát cửa sổ, chất mọi thứ thành một đống ở giữa nhà và ngồi xung quanh ngắm cái mớ ấy. Tôi bảo cứ để tôi làm cho.

Tôi khá tự hào về khả năng đóng gói hành lý của mình. Đóng gói là một trong số những việc tôi cảm thấy mình biết nhiều hơn bất kỳ ai đang sống trên đời này. (Đôi khi chính tôi cũng ngạc nhiên, sao mình giỏi nhiều thứ thế?) Tôi nhấn mạnh thực tế đó với George và Harris và bảo rằng tốt hơn là bọn hắn nên để toàn bộ việc đó cho tôi. Hai tên này đồng ý ngay tắp lự, với một sự nhanh nhẩu có gì đó hơi vượt quá mong đợi. George ngậm một cái tẩu và nằm duỗi chân duỗi tay trên cái ghế lười, còn Harris thì vắt chân lên bàn và châm một điếu xì gà. :haha:

Đây không phải điều tôi dự tính. Ý tôi là, dĩ nhiên là tôi sẽ chỉ đạo việc này, và rằng Harris và George sẽ làm các việc vặt dưới sự hướng dẫn của tôi :056:, thỉnh thoảng tôi sẽ gạt bọn hắn sang một bên và nói những câu kiểu như “Ôi, cậu thật là…!” “Đưa đây, để tôi làm cho.” “Đây này, đơn giản không!” – dạy cho bọn hắn cách làm, bạn có thể nói thế cũng được. Cái cách mà bọn hắn tiếp nhận ý tưởng này thật sự làm tôi khó chịu. Chẳng có gì làm tôi khó chịu hơn việc nhìn những người khác ăn không ngồi rồi trong khi mình thì đang làm việc. :nhamnho:

Thế đấy, tôi thì không như thế được. Tôi không thể ngồi im mà nhìn người khác làm quần quật như nô lệ. (ghê nhỉ, rồi sao ..? - opz :haha:)

Tôi muốn đứng lên và giám sát, đút tay vào túi quần đi vòng quanh, và bảo người ta cần phải làm gì. Nó là nhu cầu tự nhiên vô cùng mạnh mẽ. Tôi không thể cưỡng lại được. :haha:

Tuy nhiên tôi đã không nói gì cả mà bắt tay vào đóng gói. Có vẻ như việc đó mất thời gian hơn tôi nghĩ; nhưng cuối cùng tôi cũng đóng gói xong xuôi, tôi ngồi lên cái va li và kéo khóa lại.
“Cậu không cho mấy đôi giày ống vào à?” Harris nói. :015:

Vậy là tôi nhìn quanh và nhận ra mình đã quên béng mất đôi giày ống. Đây đúng là cái kiểu của Harris. Hắn chẳng nói chẳng rằng cho đến khi tôi đã đóng va li lại và kéo khóa, dĩ nhiên là thế. :haha: Và George thì cười khúc khích – một trong những kiểu cười khó chịu điên rồ ngu ngốc khó nghe thành tiếng của tên này. Chúng làm tôi điên tiết.

Tôi mở va li ra và nhét đôi giày ống vào; và lúc đó, ngay khi sắp sửa đóng cái va li lại, một ý nghĩ kinh khủng nảy ra trong óc tôi. Tôi đã cho bàn chải đánh răng của mình vào chưa nhỉ? :082: Tôi chẳng hiểu làm sao, nhưng đúng là tôi chưa bao giờ biết mình đã đóng gói cái bàn chải của mình hay chưa cả.

Bàn chải đánh răng là sự ám ảnh thường trực của tôi khi đi du lịch, và nó biến đời tôi thành một nỗi khốn khổ vô biên. Tôi mơ thấy mình chưa đóng gói cái bàn chải, và tỉnh dậy trong mồ hôi lạnh, nhảy khỏi giường và săn lùng nó. Và, vì buổi sáng tôi đã đóng gói cái bàn chải trước khi dùng, nên bây giờ tôi lại phải dỡ đồ ra để lấy nó, và nó luôn là thứ cuối cùng tôi lôi được ra khỏi va li; và tôi đã lại đóng gói lại và quên xừ nó mất, và lại phải lao lên gác nặng nề ra ngoài, và dĩ nhiên là vẫn không thể tìm thấy nó. Tôi lục tung tất cả lên, trả đồ đạc trở lại tình trạng của chúng trước khi thế giới được tạo thành và khi hỗn mang ngự trị. Dĩ nhiên rồi. Tôi tìm thấy bàn chải răng của Harris và George mười tám lần tất cả :nhamnho:, nhưng không tài nào tìm ra cái bàn chải của tôi. Tôi xếp lại từng thứ một, vừa nhấc lên vừa lắc. Thế rồi tôi cũng tìm thấy nó trong một cái giày ống. Tôi đóng gói mọi thứ lại một lần nữa.
Khi tôi đã làm xong, George mới hỏi xà phòng đã có trong ấy chưa. :015: Tôi nói, tôi cóc thèm quan tâm quái gì đến việc liệu xà phòng đã ở trong ấy hay chưa; tôi đóng sập va li vào, kéo khóa lại và thấy rằng tôi đã bỏ cả cái túi đựng thuốc lá của mình trong đấy và lại phải mở va li ra. Cuối cùng, đến mười giờ năm phút cái va li đã được đóng xong và vẫn còn nguyên các hòm mây chưa đụng chạm gì. Harris bảo nếu chúng tôi muốn khởi hành trước mười hai giờ thì tốt hơn là hắn và George nên làm nốt những gì còn lại: tôi nhất trí, ngồi xuống và để bọn hắn làm nốt.
Bọn hắn bắt đầu với thái độ thư thái ung dung, rõ ràng định để cho tôi thấy cần phải làm thế nào. :087: Tôi chẳng bình luận gì; chỉ ngồi đó mà chờ. Khi George đã bị trói chân trói tay rồi thì Harris sẽ là người đóng gói hành lý tệ nhất trần đời; và tôi nhìn đống đĩa tách, ấm đun nước, các hũ, và bánh, và lò, và bánh ngọt, và cà chua v.v… cảm thấy việc này rồi sẽ sớm trở nên thú vị ngay thôi. :haha:
Quả đúng thế. Bọn hắn bắt đầu bằng việc làm vỡ một cái tách. :haha: Đó là việc đầu tiên bọn hắn làm. Hai tên đó làm thế chỉ để cho ta thấy rằng bọn hắn có thể làm gì, và để khiến cho ta chú ý mà thôi.

Thế rồi Harris đóng gói món mứt dâu lên trên chỗ cà chua và ép bẹp dí chỗ cà chua ấy, và rồi bọn hắn phải lấy thìa xúc chỗ cà chua ấy ra. :vai:
Và rồi đến lượt George giẫm chân lên chỗ bơ. :nhamnho: Tôi chẳng nói gì cả mà chỉ đi đến gần, ngồi lên cạnh bàn và nhìn bọn hắn. Việc này làm hai gã ấy bực bội hơn bất kỳ điều gì tôi có thể phát ngôn lúc đó. Tôi cảm thấy thế. Nó khiến bọn hắn căng thẳng và kích động, và cả hai tên giẫm lung tung lên các thứ, để các thứ ra phía sau lưng, và rồi không thể tìm ra thứ gì khi muốn, và bọn hắn lại còn đóng gói chỗ bánh xuống dưới cùng, để các thứ đồ nặng lên trên, kết quả là làm chỗ bánh ấy bẹp dí dì dị. :thedo:

Bọn hắn đánh đổ muối lên tất cả mọi thứ, cả bơ nữa! Cả đời tôi chưa bao giờ thấy hai gã đàn ông làm được gì nhiều hơn hai gã này với một shilling hai penny tiền bơ. Sau khi George gột bơ ra khỏi đôi dép đi trong nhà của hắn, cả hai ra sức nhồi đống bơ vào cái ấm đun nước. Nhưng nhét không vào, và phần đã vào rồi lại không chịu ra. :haha: Cuối cùng thì bọn hắn cũng vét được đống bơ ấy ra và để lên một cái ghế, và rồi Harris ngồi phẹt lên, nó dính luôn vào mông hắn trong khi hai tên thì đi tìm nhặng cả lên khắp căn phòng.
“Tớ thề là tớ đã để nó xuống cái ghế kia,” George nhìn chằm chằm vào cái ghế trống tênh và nói. :015:
“Chính tớ cũng thấy là cậu để xuống đấy chưa đầy một phút trước mà,” Harris bảo. :060:

Thế rồi bọn hắn lại bắt đầu tìm loạn cả phòng lên lần nữa; rồi gặp nhau ở giữa căn phòng, nhìn nhau chằm chằm.
“Đây là chuyện kỳ quặc nhất mà tớ từng nghe nói đến đấy,” George nói. :haha:

“Thật bí hiểm hết sức!” Harris bảo.

Thế rồi George đi vòng ra đằng sau lưng Harris và nhìn thấy nó.

“Ôi giời, nó ở đây từ nãy đến giờ này,” hắn thốt lên đầy căm phẫn.

“Ở đâu?” Harris gào lên, quay vòng quanh.

“Cậu đứng im có được không?” George rống lên, lượn vòng vòng đằng sau Harris.

Và bọn hắn lấy chỗ bơ ra và nhét vào trong ấm trà.

Việc đóng gói hoàn tất vào lúc 12 giờ 50; Harris ngồi trên cái hòm mây to và nói rằng hắn hy vọng không có thứ gì bị vỡ. George thì bảo nếu có cái gì vỡ thì nó đã vỡ rồi, ý tưởng này có vẻ làm hắn dễ chịu lắm. (yeah! - opz :008:) Hắn cũng nói hắn đã sẵn sàng đi ngủ. Tất cả chúng tôi đều đã sẵn sàng đi ngủ ..
 

Ooops!

Phàm Nhân
Ngọc
5,22
Tu vi
0,00

Chúng tôi quyết định ăn sáng trước khi bắt đầu chuyến du lịch. Trong khi ăn thì George vớ lấy tờ báo và đọc cho chúng tôi nghe mấy vụ tử vong trên thuyền và bản tin thời tiết, dự báo rằng trời sẽ “mưa, lạnh, có thể ẩm ướt hay sáng sủa (hay bất kỳ cái gì kinh khiếp hơn những thứ vốn đã kinh khiếp mà thời tiết có thể biến đổi ra), “đôi khi có bão kèm sấm sét và mưa to cục bộ, gió Đông, nhìn chung nhiệt độ giảm ở các hạt miền Trung (London và vùng biển Manche). Áp suất nhiệt giảm.”

Tôi nghĩ rằng, trong tất cả những thứ ngớ ngẩn bực cả mình mà chúng ta phải chịu đựng, trò bịp “dự báo thời tiết” này chắc là thứ làm điên người nhất. Nó “dự báo” chính xác hoàn toàn những gì xảy ra hôm qua hay hôm kia, và chính xác là trái ngược hoàn toàn với những gì sẽ xảy ra trong ngày hôm nay.
:haha:

Tôi còn nhớ đợt cuối thu năm nọ, một kỳ nghỉ của tôi đã bị phá hỏng hoàn toàn vì chúng tôi đã chú ý đến mục dự báo thời tiết trên tờ báo địa phương. “Hôm nay có thể sẽ có mưa to kèm sấm sét,” báo viết như thế vào thứ Hai, và thế là chúng tôi hoãn chuyến picnic lại, và ở lỳ trong nhà cả ngày để chờ cơn mưa đến. Và mọi người thì cứ đi qua cửa nhà, tươi tỉnh và vui nhộn trên những chiếc xe ngựa bốn bánh, mặt trời thì chiếu sáng ngoài kia, và chẳng hề thấy tí mây đen nào cả. :nhamnho:
“A!” chúng tôi nói khi đứng nhìn họ qua cửa sổ, “rồi họ sẽ về nhà trong tình trạng ướt sũng thôi!” :056:

Và chúng tôi cười khúc khích khi nghĩ họ sẽ phải chịu cảnh ướt át thế nào, và quay lại chỗ ngồi, cời lửa lò sưởi, giở sách ra, rồi sắp xếp lại các mẫu vật tảo biển và vỏ sò của mình. Đến mười hai giờ trưa, ánh nắng rọi vào phòng, cái nóng đã trở nên khá là khó chịu, và chúng tôi tự hỏi đến bao giờ thì những cơn mưa nặng hạt kèm theo sấm chớp ấy mới bắt đầu.

“À! Buổi chiều sẽ mưa thôi, rồi cậu sẽ thấy,” chúng tôi nói với nhau như thế. “Ôi, họ sẽ không bị ướt đâu nhỉ. Thật là vui hết sức!”

Lúc một giờ chiều, bà chủ nhà vào để hỏi xem liệu chúng tôi có đi chơi không, vì có vẻ như hôm đó là một ngày đẹp trời.

“Không, không,” chúng tôi trả lời, với một điệu cười khúc khích ranh mãnh, “chúng tôi không đi đâu. Chúng tôi không muốn bị ướt sũng đâu – không, không.”
Và khi đã sắp hết buổi chiều mà vẫn chẳng có dấu hiệu gì của mưa gió :nhamnho:, chúng tôi cố làm cho mình vui lên với ý nghĩ rằng rồi mưa sẽ trút xuống dồn dập cùng một lúc ngay khi người ta sắp sửa về nhà và không ở gần chỗ nào để trú mưa, và vì thế họ sẽ còn bị ướt sũng hơn bao giờ hết. Nhưng chẳng có giọt mưa nào, và ngày hôm đó là một ngày tuyệt vời từ đầu chí cuối, và tiếp theo là đến một đêm dễ chịu nữa. :056:

Sáng hôm sau chúng tôi đọc được rằng đó sẽ là một ngày “ấm áp, thời tiết đẹp đến rất đẹp; khá nóng”; vậy là chúng tôi khoác lên mình những thứ quần áo mỏng manh rồi ra ngoài chơi, và, chỉ nửa tiếng sau khi chúng tôi khởi hành, trời bắt đầu mưa rào rào, kế đó là một cơn gió lạnh tê tái, và suốt cả ngày trời cứ mưa gió như thế, và chúng tôi về nhà mang theo bệnh cảm lạnh và khắp người nhức mỏi, rồi chui lên giường. :haha:

Nói chung thời tiết là thứ gì đó ngoài tầm hiểu biết của tôi. Tôi không bao giờ hiểu được nó. Phong vũ biểu cũng là thứ vô dụng; nó cũng khiến người ta bị lừa y như dự báo thời tiết trên báo.

Có một cái treo trong một khách sạn ở Oxford nơi tôi ghé chân mùa xuân năm ngoái, và khi tôi đến đó, cái phong vũ biểu ấy đang chỉ nấc “trời khá đẹp”. Ấy vậy mà bên ngoài trời cứ gọi là mưa như trút, và cứ mưa như thế suốt cả ngày :060:; còn tôi thì không tài nào hiểu nổi chuyện gì. Tôi vỗ vỗ cái phong vũ biểu, và cái mũi tên nhảy véo lên chỉ vào chữ “rất khô ráo”. Thằng cha khênh hành lý của khách sạn dừng lại khi đi ngang qua đó và nói, hắn ta mong rằng nó đang chỉ thời tiết ngày mai. Tôi thì tưởng tượng có lẽ cái phong vũ biểu đang nhắc lại thời tiết hai tuần trước :060:

Sáng hôm sau tôi lại vỗ vỗ cái phong vũ biểu lần nữa, và nó còn chỉ lên mức cao hơn trong khi cơn mưa đang nặng hạt hơn bao giờ hết. Thứ t.ư tôi đi ra và đập cho nó một phát nữa, và mũi tên bèn đảo một vòng về phía các nấc “trời khá đẹp,” “rất khô ráo”, và “khá nóng”, cho đến khi bị cái chốt ngăn lại và không thể nào chỉ cao hơn được nữa. Nó đã cố hết sức rồi, nhưng cái thiết bị này được chế tạo sao cho không thể chỉ vào mấy nấc thời tiết khắc nghiệt hơn mức nó đã dự báo mà không tự làm hỏng chính mình. Rõ ràng nó muốn tiếp tục chỉ lên mức cao hơn, nào là hạn hán, thiếu nước, nắng gắt, gió nóng và những thứ kiểu như thế, nhưng cái chốt đã cản nó lại và nó đành tự bằng lòng với việc chỉ vào cái nấc dự báo hết sức tầm thường là “rất khô ráo”.

Trong lúc đó thì mưa vẫn trút xuống thành dòng, và phần thành phố trũng hơn đã ngập dưới nước vì nước sông dâng lên tràn bờ. :nhamnho:

Mùa hè năm đó chẳng có ngày nào là thời tiết đẹp cả. Tôi cho rằng cái phong vũ biểu ấy hẳn là đang dự báo cho mùa xuân năm sau.

Rồi cả cái loại phong vũ biểu đời mới nữa, những cái dài thẳng đuột. Tôi chẳng hiểu đầu cua tai nheo nó ra làm sao cả. Có một bên cho mười giờ sáng hôm qua, và một bên cho mười giờ sáng hôm nay; nhưng ta đâu thể lúc nào cũng đến chỗ nó từ mười giờ được, bạn biết thừa rồi còn gì. Cột thủy ngân sẽ chạy lên hay hạ xuống để báo mưa hay thời tiết đẹp, gió mạnh hay nhẹ, một đầu ghi chữ “Nly” còn đầu kia ghi chữ “Ely” (Ely liên quan quái gì ở đây nhỉ?), nếu ta có vỗ vào thì nó cũng chẳng cho ta biết điều gì cả. Ta lại còn phải điều chỉnh nó cho đúng mực nước biển và quy về thang nhiệt Fahrenheit, và kể cả đến lúc đó tôi cũng chẳng biết nó chỉ cái quái gì nữa.

Nhưng ai mà cần dự báo thời tiết chứ? Thời tiết xấu là đã đủ tệ lắm rồi, nói gì đến nỗi thống khổ khi biết trước rằng nó sẽ xảy đến. Nhà tiên tri chúng ta thích là ông già mà vào buổi sáng vô cùng u ám của ngày nào đó khi chúng ta vô cùng mong muốn thời tiết hôm ấy sẽ dễ chịu, ông sẽ nhìn quanh đường chân trời với đôi mắt vô cùng hiểu biết và nói rằng:

“Ôi không, thưa ngài, tôi nghĩ trời sẽ sáng sủa thôi. Sẽ sáng sủa, thưa ngài.”

“À, ông ta biết trước mọi chuyện mà,” chúng ta nói khi chúc ông ta một buổi sáng tốt lành, và lên đường; “các ông già biết nói những điều tuyệt vời làm sao!” :056:

Và chúng ta cảm thấy tình cảm thân ái dành cho người đàn ông ấy không hề bị giảm sút trong hoàn cảnh thời tiết chẳng tươi sáng hơn chút nào mà vẫn tiếp tục mưa đều đều cả ngày. :nhamnho:

“À, ừ,” chúng ta cảm thấy, “ông ấy đã cố hết sức rồi.” :015:

Còn với người dự báo cho ta thời tiết xấu, trái lại, chúng ta sẽ chỉ nuôi dưỡng toàn những ý nghĩ thù hận và cay đắng.

“Hê, ông có nghĩ trời sẽ sáng sủa lên không?” chúng ta hét lên vui vẻ khi đi ngang qua.

“Ôi không, thưa ngài; tôi sợ là thời tiết sẽ cứ thế này suốt cả ngày thôi,” ông ta lắc đầu đáp.

“Lão hâm!” chúng ta lầu bầu, “lão thì biết gì về thời tiết chứ?” Và, nếu điềm gở ấy hóa ra lại đúng, chúng ta sẽ trở về và còn tức ông ta hơn, với một nhận thức mơ hồ rằng, chẳng hiểu bằng cách nào, ông ta có dính dáng đến chuyện ấy.

Thời tiết quá chừng sáng sủa và tràn đầy ánh nắng vào buổi sáng đi du lịch này, vậy mà George lại đọc lên cái làm người ta lạnh cả người về “áp suất nhiệt giảm”, “nhiễu loạn khí quyển đi một đường chếch khu vực Nam Âu”, và “áp suất khí quyển tăng”, để làm chúng tôi hết sức khó chịu :nhamnho:; và khi nhận ra rằng hắn không thể khiến chúng tôi đau khổ được và hắn chỉ tổ mất thời gian thôi, Geogre bèn nhón lấy điếu thuốc mà tôi đã cẩn thận vê cho mình rồi lỉnh mất.


2. Cái ấy sẽ biến con thuyền thành một thứ như kiểu một ngôi nhà be bé, và nó sẽ thật ấm cúng đẹp đẽ, mặc dù hơi bí một tí; nhưng đấy, cái gì mà chẳng có cái dở của nó chứ, đúng như lời một thằng cha phán khi mẹ vợ hắn về nơi thiên cổngười ta đến đòi hắn chi phí đám tang .. :060:
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top