Thế là tôi thôi. - Huck -
Uống đi! Em uống cho say!
Để trong mơ, sống những ngày xuân qua.
Thấy tình duyên của đôi ta
Đến đây là .. đến đây là .. là thôi ..

Thường hắn nói vẫn có lý. Hắn có một bộ óc không bình thường đối với trình độ của một người da đen.
Tôi chưa bao giờ thấy có một anh da đen nào như vậy. Nếu như hắn có một ý niệm gì trong đầu thì không thế nào bắt hắn bỏ đi được. Thế là tôi phải nói chuyện các vua chúa khác, bỏ chuyện Sollermun sang một bên. Tôi nó về vua Louis thứ mười sáu ở Pháp đã bị chặt đầu từ lâu rồi, và nói đến cậu con nhỏ của ông ấy, là thái tử, đáng lẽ lại trở lên làm vua, nhưng bị người ta bắt bỏ ngục, và nghe có người nói là cậu ta bị chết trong đó.
- Khổ, tội nghiệp cho cậu bé!
- Nhưng lại có người nói là cậu ta thoát chết và đã đi sang Mỹ.
- Thế thì hay! Nhưng chắc là cậu ấy cũng không có chỗ kiếm ăn nhỉ. Cậu ta định làm gì?
- Biết đâu đấy. Trong đám những ông vua ấy có người thì đi làm cảnh sát, có người thì đi dậy học tiếng Pháp.
- ồ, thế người Pháp họ không nói như chúng ta à, cậu Huck?
- Không, Jim ạ, anh mà nghe người ta nói thì anh chả hiểu câu nào đâu, một chữ cũng không hiểu.
- ồ thế thì tôi ngốc thật. Vậy làm thế nào?
- Tôi cũng chả biết. Nhưng nó thế đấy. Tôi có thấy một vài tiếng của họ trong cuốn sách. Thí dụ như có một người đến hỏi anh: "Parlez - vous francais?" thì anh nghĩ thế nào?
- Tôi chẳng nghĩ thế nào cả. Tôi sẽ đập cho hắn một cái vào đầu, nghĩa là nếu hắn ta không phải người da trắng. Nếu là người da đen thì tôi không cho phép ai gọi tôi thế.

- Im đi, đó không phải là gọi anh đâu. Đó chỉ là hỏi anh có biết nói tiếng Pháp không?
- ừ, thế sao hắn không nói thẳng ra như vậy có được không?

- Chính hắn nói như vậy đấy chứ. Đó là cách nói của người Pháp đấy.
- ồ, thế thì thật là quái gở, kỳ cục. Mà thôi, tôi không thích nghe chuyện ắy nữa. Chẳng có nghĩa lý gì cả.
- Đây này nhé, Jim, tôi hỏi con mèo nó có nói như chúng ta không nào?
- Không, mèo nào nói thế
- à, thế còn con bò?
- Bò cũng không
- Thế con mèo có nói như con bò không? Hay con bò có nói như con mèo không?
- Không
- Vậy thì con nọ nói khác con kia là tự nhiên và đúng, có phải không?
- Cố nhiên rồi
- Và con mèo, con bò nói khác chúng ta có phải cũng là tự nhiên và đúng không?
- ồ, nhất định là như thế rồi
- à, thế thì tại sao người Pháp nói khác chúng ta tại là không đúng và không tự nhiên. Anh thử trả lời tôi xem.
- Thế con mèo có phải là người khác không, cậu Huck?
- Không
- à, thế thì con mèo không thể nói như người được. Thế con bò có phải là con mèo không?
- Không, chẳng con nào là con mèo cả.
- à, thế thì quái lạ thật, tại sao hắn lại không có thể nói được như người. Cậu thử trả lời tôi xem nào?

Tôi thấy ngồi nói chuyện như vậy chỉ là phí lời vô ích. Tôi không thể nào học nổi cái cách lý sự của người da đen được. Thế là tôi thôi.
