Phải nói ngay là lẽ ra t nên lược trích truyện này sớm hơn. Lần đầu đọc truyện t đã mê tít rồi. Cũng vì vậy mà nick của bất cứ thứ gì cũng đặt tên là Sainte Hermine, từ Face, Liên minh, các diễn đàn, mà ngay cả cái diễn đàn này cũng thế, trước khi nó là Ooops! thì nó cũng là Sainte Hermine, không thể khác đc ...

1. Sự nguy hiểm của Phụ nữ: Joséphine và Napoleon Bonaparte..............
Khi thấy Joséphine đang khóc một mình, anh ta định lui ra nhưng phu nhân vốn quý mến và tin tưởng Boumerine đã gọi anh ta lại ngồi gần giường. Boumerine lại gần, trong lòng rất lo lắng.
- Thưa phu nhân, đã có chuyện gì xảy ra với ngài Tổng tài ư?
- Không, Boumerine, không phải thế - Joséphine đáp - Chuyện xảy ra với tôi...
- Sao cơ thưa phu nhân?
- Ôi, Boumerine thân mến? Tôi thật bất hạnh?
Boumerine bật cười nói:
- Thế thì tôi đã đoán được chuyện gì rồi.
- Những người cung ứng... - Joséphine ấp úng.
- Không chịu mang hàng đến cho phu nhân chứ gì?
- Ôi! Nếu chỉ có vậy thì đã tốt!
- Họ đòi được trả tiền chứ gì? - Boumerine vừa nói vừa cười.
- Họ còn doạ truy tôi đến cùng! Thử nghĩ xem tôi sẽ khó xử ngần nào khi một thư đòi nợ rơi vào tay Bonaparte hả Boumerine thân mến!
- Phu nhân nghĩ họ dám ư?
- Tôi chắc chắn.
- Chà chà - Boumerine nói - Chuyện nghiêm trọng đây! Phu nhân đã mua đồ cho cả nhà từ người phụ nữ này sao?
- Không, Boumerine thân mến, khoản này chỉ cho mình tôi.
- Mình phu nhân?
- Phải.
- Nhưng mươi năm qua, chẳng lẽ phu nhân chưa thanh toán sao?
- Tôi đã thanh toán rồi. Tôi đã trả hết nợ vào ngày 1 tháng Giêng năm ngoái. Tất cả là ba trăm ngàn phăng. Chuyện này khiến Bonaparte nổi giận đùng đùng. Nghĩ lại tôi vẫn chưa hết sợ.
- Và phu nhân tiêu hết bốn mươi ngàn phăng từ ngày một tháng Giêng năm ngoái đến nay chỉ để mua găng tay?
- Chắc thế, vì họ đòi tôi ngần ấy mà.
- Vậy phu nhân muốn tôi làm gì bây giờ?
- Tôi muốn, nếu sáng nay Bonaparte vui vẻ, phiền ông nói giúp với chồng tôi một tiếng về chuyện này.
- Thế nếu tướng quân vui vẻ, khi nói về khoản nợ của phu nhân, nếu tướng quân hỏi bao nhiêu, tôi biết trả lời thế nào?
- Ôi Boumerine! - Joséphine vùi đầu vào gối.
- Chắc một con số đáng sợ phải không?
- Khủng khiếp lắm.
- Thế là bao nhiêu?
- Tôi không dám nói cho ông biết.
- Ba trăm nghìn phăng?
Joséphine thở dài.
- Sáu trăm nghìn...?
Joséphine lại thở dài, lần này còn não nề hơn lần trước.
- Phải thừa nhận là phu nhân làm tôi sợ đấy - Boumerine nói.
- Tôi đã thức suốt đêm tính toán cùng phu nhân Hulot, người bạn của tôi, chị ấy giỏi tính hơn tôi, ông biết đấy, tôi chẳng hiểu gì cả.
- Vậy phu nhân nợ bao nhiêu?
- Hơn một triệu hai trăm nghìn phăng.
Boumerine phải lùi lại một bước.
- Phu nhân nói đúng - Anh ta nói và lần này không cười nữa - Ngài Tổng tài sẽ rất giận dữ.
- Chúng ta sẽ chỉ nói với tướng quân một nửa thôi.
- Cách đó không hay đâu! - Boumerine lắc đầu - Trong lúc này tôi khuyên phu nhân nên thú thực là hơn.
Đúng lúc đó, tiếng chuông từ phòng Bonaparte vang lên gọi người phục vụ nhưng thực ra là muốn hỏi xem Boumerine ở đâu.
- Tướng quân đấy - Joséphine nói - Tướng quân đã ở phòng làm việc rồi. Hãy đến đó và nếu tướng quân vui vẻ, ông biết rồi đấy.
- Một triệu hai trăm ngàn phăng đúng không? - Boumerine hỏi.
- Không, sáu trăm nghìn, không hơn một xu!
- Phu nhân chắc chứ?
- Tôi xin ông đấy.
- Đồng ý.
Boumerine lao về phía cầu thang nhỏ dẫn đến phòng làm việc của ngài Tổng tài thứ nhất.
……
Vừa nghe tiếng bước chân thư ký của mình lại gần, Bonaparte khẽ quay người lại.
- Chào Boumerine, tôi nhấn chuông gọi Landoire để cho mời anh.
- Ngài đã đọc ba lá thư tôi xếp riêng ra chưa, thưa tướng quân?
- Rồi, bà goá của một phó tham mưu bị chết trong trận Marengo nhờ tôi làm cha đỡ đầu cho con trai bà ta.
- Tôi phải trả lời sao đây?
- Rằng tôi đồng ý. Dura sẽ thay tôi đi, đứa trẻ sẽ mang tên Napoléon, người mẹ sẽ có một khoản 500 phăng có chuyển hồi cho con trai. Anh trả lời theo ý đó.
- Còn một người tin vào vận may của ngài, xin ngài ba con số để chơi lô tô.
- Bà này chắc bị điên, nhưng vì bà ta đã tin vào ngôi sao chiếu mệnh của tôi nên dù không bao giờ trúng, bà ta cũng tin rằng sẽ trúng. Anh hãy trả lời rằng người ta chỉ trúng số khi người ta không chơi. Bằng chứng là bà ta sẽ không bao giờ trúng khi mua vé. Ngày nào bà ta không mua bà ta sẽ trúng ba trăm phăng.
- Vậy là tôi phải gửi cho bà ấy ba trăm phăng?
- Đúng vậy.

Boumerine nói:
- Sáng nay, đúng lúc ngài sốt ruột chờ tôi là lúc phu nhân Bonaparte xin tôi nói với ngài về tình thế nan giải của bà ấy.
- Tình thế nan giải ư Boumerine? Anh nghe được gì? - Bonaparte hỏi lại không dùng từ thân mật nữa.
- Phu nhân nói bà rất khổ sở.
- Vì ai?
- Vì chủ nợ.
- Vì chủ nợ! Tôi tưởng đã giúp cô ấy thoát khỏi bọn họ rồi.
- Cách đây một năm thì đúng thế.
- Còn bây giờ?
- Bây giờ, vị thế của phu nhân đã thay đổi hoàn toàn. Cách đây một năm, phu nhân mới chỉ là vợ của tướng quân Bonaparte, ngày nay, bà đã là vợ của Tổng tài thứ nhất.

- Thôi đi Boumerine, đừng để tôi nghe những câu tương tự thế nữa.
- Đó chỉ là ý của riêng tôi thôi, thưa tướng quân.
- Lẽ ra, phải anh là người chịu trách nhiệm trả nợ mới đúng.
- Tôi cũng không mong gì hơn. Hãy giao cho tôi một khoản và tôi sẽ thanh toán nhanh chóng, tôi xin đảm bảo như vậy.
- Anh cần bao nhiêu?
- Tôi cần bao nhiêu ư...? à? Vâng... một khoản...
- Bao nhiêu?.
- Một khoản mà phu nhân Bonaparte cũng không dám nói với ngài.
- Sao cơ! Không dám ư? Còn anh - Tôi cũng không dám, thưa tướng quân.
- Anh cũng không dám thì chắc là núi tiền rồi!

Boumerine thở dài.
- Thế thì thanh toán bằng năm ngoái vậy, tôi giao cho anh ba trăm nghìn phăng...
Boumerine im bặt, Bonaparte lo lắng nhìn anh ta.
- Nói đi chứ đồ ngốc!
- Vâng, thưa tướng quân, nếu ngài giao cho tôi ba trăm nghìn quan, tôi e ngài mới thanh toán được một nửa số nợ.
- Một nửa? - Bonaparte bật dậy kêu lên - Sáu trăm nghìn phăng. Cô ta nợ... sáu trăm nghìn phăng...
Boumerine gật đầu.

- Cô ta nói với anh như thế à?
- Vâng, thưa tướng quân.
- Dựa vào cái gì mà cô ta muốn tôi trả sáu trăm nghìn phăng này chứ? Bằng thu nhập năm trăm nghìn phăng kiếm được từ chức Tổng giám đốc chắc?
- Chắc phu nhân cho rằng ngài có vài khoản tiết kiệm.

- Sáu trăm nghìn phăng...? Bonaparte nhắc lại - Trong khi tôi chỉ trả một trăm phăng tiền trợ cấp cho người đàn bà goá và đám con của lính trận hi sinh ở Pyramides và ở Marengo thì vợ tôi tiêu hết sáu trăm nghìn phăng cho việc ăn mặc. Tôi còn không thể cho hết chúng được, chúng phải sống cả năm bằng 100 phăng đó vậy mà phu nhân Bonaparte lại mặc chiếc váy đắt hàng trăm đồng louis, những cái mũ tốn hai trăm phăng. Chắc anh nghe nhầm, không phải sáu trăm nghìn đúng không Boumerine?
………………
Vừa đến cửa phòng làm việc, bà dừng lại, đưa hai tay ôm ngực rồi liếc đôi mắt điệu đà ra khắp phía và thấy Boumerine đúng là chỉ có một mình, mới rón rén vào phòng đặt tay lên vai anh ta.
Boumerine mỉm cười quay lại vì với sự nhẹ nhàng của đôi tay, anh ta cũng nhận ra ai đã đến.
- Thế nào? - Joséphine hỏi - Anh ấy nổi giận chứ?
- Giông tố đùng đùng - Boumerine nói - chỉ thiếu mưa nữa thôi. Có cả sấm chớp.
- Rốt cục - Joséphine hỏi điều khiển nàng quan tâm nhất - Anh ấy có trả tiền không?
- Có
- Anh đã có sáu trăm nghìn phăng chứ?
- Có rồi! - Boumerine đáp.
Joséphine vỗ tay như thể một đứa trẻ được gỡ bỏ hình phạt.
- Nhưng - Boumerine nói thêm - vì Chúa, đừng nợ nần nữa hoặc nợ hợp lý vào.
- Anh gọi nợ hợp lý là thế nào, Boumerine? - Joséphine hỏi.
- Phu nhân còn muốn tôi nói gì nữa đây? Tốt nhất đừng nợ nữa.
- Anh biết điều ấy là không thể - Joséphine trả lời thành thực.
- Thế thì nợ nần mười thay vì một trăm nghìn.
- Nhưng Boumerine, khi khoản này đã được thanh toán và anh cố gắng trả nốt sáu trăm nghìn kia..
- Thì sao?
- Thì những nhà cung cấp sẽ không từ chối tiếp tục viết phiếu nợ cho tôi.
- Nhưng còn ngài Tổng tài..?
- Anh ấy thì sao?
- Ngài Tổng giám đốc đã thề đây là khoản nợ cuối cùng ông chịu trả.
- Năm ngoái anh ấy cũng nói như thế, Boumerine ạ - Joséphine nói và nở một nụ cười duyên dáng.
Boumerine nhìn Joséphine đầy kinh ngạc.
........................................
2. Who is he, Jéhu?
- Đúng vậy - Người buôn rượu nói - Giữa ban ngày ban mặt, khoảng mười giờ sáng thì chúng tôi bị chặn lại.
- Chúng có bao nhiêu tên? - ông béo hỏi.
- Bốn tên.
- Chúng chờ sẵn dưới đường à?
- Không, chúng phi ngựa đuổi theo, vũ khí đầy người và đeo mặt nạ.
- Thói quen của họ đấy - Người thanh niên nói - Có phải sau đó họ nói: Đừng chống lại, vô ích, như thế ngươi sẽ không sao, chúng ta chỉ cần tiền của chính phủ thôi, đúng không?
- Không sai một từ nào, công dân ạ.
- Phải rồi - Người thanh niên nói tiếp ra vẻ biết rất rõ - Hai người nhảy xuống ngựa, nắm dây cương cho đồng bọn rồi buộc lái xe giao tiền.
- Này công dân - ông béo nói đầy ngưỡng mộ - Anh kể chuyện cứ như thật ấy.
- Có thể anh đây có mặt trong số đó cũng nên - Roland nói.
Người thanh niên quay phắt sang phía Roland rồi nói:
- Tôi không biết liệu có phải anh cố tình mất lịch sự với tôi hay không, chúng ta sẽ nói với nhau về cái đó sau, nhưng dù sao tôi cũng cho anh hay quan điểm của mình, trừ trường hợp anh cố ý nhục mạ tôi, tôi không coi sự nghi ngờ của anh như sự khiêu khích. Có điều, mười giờ sáng hôm qua, khi sự việc diễn ra, tôi đang ăn trưa gần đó giống như tôi đang ăn cùng quý vị đây.
- Vậy khi đó các vị có bao nhiêu người? - Lần này Roland quay sang hỏi người buôn rượu.
- Chúng tôi có bảy người, ba phụ nữ.
- Không kể người đánh xe à? - Roland hỏi tiếp.
- Dĩ nhiên.
- Với tám người, các vị để bốn tên cướp lột mất va ly? Tôi thật khen ngợi các vị đấy - Roland nói.
- Chúng tôi biết mình tiếp xúc với ai - Người lái buôn nói - Và chúng tôi không có nghĩa vụ chống lại.
- Sao cơ? - Roland kêu lên - Các vị tiếp xúc với bọn vô lại, bọn trộm cướp ngay giữa đường cái quan sao?
- Không hề, vì chúng có xưng tên.
- Chúng xưng tên à?
- Chúng nói: "Bọn ta không phải là quân cướp, chúng ta là những người bạn đồng hành của Jéhu. Các vị phản công vô ích, thưa quý ông, quý bà, xin đừng sợ”.
- Đúng thế - Người thanh niên ban nãy lại nói - Họ có thói quen báo trước để không bị khinh rẻ.
- Ái chà - Roland chen vào trong khi Bonaparte vẫn im lặng - không biết công dân Jéhu là ai mà lại có bạn đồng hành lịch sự thế. Hay đó là chỉ huy của chúng?
- Thưa ngài - Một người đàn ông mặc quần áo giống như thầy tu, nhìn giống dân bản địa và là khách quen của khách sạn nói - Nếu ngài chú tâm thì trong Kinh thánh đã nói Jéhu đã chết cách đây hai nghìn sáu trăm năm, do vậy, ông ta không thể chặn xe giữa đường cái được.

…………………
Roland ra hiệu chào rồi chạy lại xe.
- Này, cậu đánh nhau đấy à? - Bonaparte hỏi.
- Tôi không thể làm khác, thưa tướng quân - Roland trả lời - Nhưng địch thủ của tôi có vẻ rất dễ tính, chúng tôi chỉ mất khoảng một tiếng thôi. Tôi sẽ đi ngựa đuổi theo sau khi xong việc, chắc chắn tôi sẽ đuổi kịp ngài trước khi đến .
Bonaparte nhún vai.
- Thật bướng bỉnh - ông nói rồi chìa tay cho Roland - Chí ít cũng đừng để hắn giết cậu, tôi cần cậu.
- Xin tướng quân cứ yên tâm, từ Valene đến Viên, tôi sẽ sớm cho ngài biết tin thôi.
Bonaparte lên đường.
Cách Valence nửa dặm, ông đã nghe tiếng vó ngựa. Ông cho xe dừng lại.
- A, Roland đấy à? Hình như mọi việc đều tốt đẹp?
- Vâng tốt đẹp - Roland nói và trả ngựa.
- Các cậu đánh nhau chứ?
- Vâng thưa tướng quân.
- Bằng gì?
- Bằng súng lục.
- Và?
- Tôi đã giết anh ta, thưa tướng quân.
Roland lên xe ngồi gần Bonaparte. Chiếc xe lại tiếp tục lên đường.
..............................
- Đúng vậy. Ngài quả có lý khi nói tôi không phải là tướng Harty. Vậy đề nghị thứ ba là gì? - Roland rốt ruột nói khi nhận ra từ lúc đầu thương lượng đến giờ, Cadoudal luôn chiếm thế chủ động.
- Đó là lệnh của tôi cho rút bớt quân của mình. Tướng Harty có một trăm quân, tôi có 300 quân, nhưng sẽ chỉ giữ lại một trăm. Các nhà quý tộc, những người Bretagne từ cuộc chiến ba mươi năm đến nay luôn quen đấu một chọi một hoặc một chọi bốn chứ không bốn đánh một. Nếu tướng Harty chiến thắng, ông ta sẽ bước qua xác quân đội về Vannes mà không phải lo số quân còn lại nhảy vào ứng chiến. Còn nếu ông ta thua, ông ta không thể nói chúng tôi ỷ thế đông. Ngài Montrevel, hãy đi đi và ở bên những người bạn của mình. Tôi cho ngài ưu thế hơn chúng tôi về số quân vì chỉ mình ngài cũng bằng mười người của chúng tôi.

Roland ngả mũ.
- Ngài muốn nói điều gì ư? - Cadoudal hỏi.
- Tôi có thói quen chào những ai mà mình cho là vĩ đại, và tôi muốn chào ngài.
- Đại tá - Cadoudal nói - Một ly cuối cùng nhé. Mỗi người trong chúng ta sẽ uống vì điều mình thích, điều mình phải từ giã trên cõi đời này và những gì ta hy vọng tìm lại được trên đời.
Ông cầm chiếc ly duy nhất, rót nửa ly rồi đưa cho Roland.
- Chúng ta chỉ có một chiếc ly. Ngài uống trước đi.
- Tại sao?
- Trước tiên vì ngài là khách của tôi. Sau nữa có một câu châm ngôn nói rằng ai uống sau sẽ đọc được ý nghĩa của người uống trước. Tôi muốn biết ngài nghĩ gì.
Roland uống cạn một hơi rồi trả lại ly cho Cadoudal. Người này cũng uống cạn nửa ly do mình tự rót:
- Thế nào, bây giờ ngài biết tôi nghĩ gì chưa? - Roland hỏi.
- Hãy giúp tôi đi? - Cadoudal vừa nói vừa cười.
- Nếu vậy, suy nghĩ của tôi là ngài là một người can đảm, rộng lượng. Tôi sẽ rất vinh dự nếu trong lúc chiến đấu, ngài chìa tay cho tôi.
Quả thật hai người đang bắt tay nhau, họ như những người bạn sắp chia tay chứ không phải hai kẻ thù sắp lao vào cuộc quyết tử. Những gì vừa diễn ra là một sự vĩ đại giản đơn nhưng cũng đầy chất tráng ca. Sau đó họ chào nhau theo kiểu nhà binh.
- Chúc may mắn! - Roland nói với Cadoudal - Nhưng cho phép tôi được tiết lộ, điều tôi vừa nói là câu nói đầu môi không phải xuất phát từ đáy lòng đâu.
- Chúa phù hộ cho ngài, ngài Montrevel - Cadoudal nói - và tôi cũng hy vọng điều may mắn ngài vừa chúc tôi sẽ trở thành hiện thực vì tôi hoàn toàn nghĩ như vậy.

- Khi nào chúng tôi biết các vị đã sẵn sàng? - Roland hỏi.
- Khi có một phát đạn bắn lên..

1. Sự nguy hiểm của Phụ nữ: Joséphine và Napoleon Bonaparte..............
Khi thấy Joséphine đang khóc một mình, anh ta định lui ra nhưng phu nhân vốn quý mến và tin tưởng Boumerine đã gọi anh ta lại ngồi gần giường. Boumerine lại gần, trong lòng rất lo lắng.
- Thưa phu nhân, đã có chuyện gì xảy ra với ngài Tổng tài ư?
- Không, Boumerine, không phải thế - Joséphine đáp - Chuyện xảy ra với tôi...
- Sao cơ thưa phu nhân?
- Ôi, Boumerine thân mến? Tôi thật bất hạnh?
Boumerine bật cười nói:
- Thế thì tôi đã đoán được chuyện gì rồi.
- Những người cung ứng... - Joséphine ấp úng.
- Không chịu mang hàng đến cho phu nhân chứ gì?
- Ôi! Nếu chỉ có vậy thì đã tốt!
- Họ đòi được trả tiền chứ gì? - Boumerine vừa nói vừa cười.
- Họ còn doạ truy tôi đến cùng! Thử nghĩ xem tôi sẽ khó xử ngần nào khi một thư đòi nợ rơi vào tay Bonaparte hả Boumerine thân mến!
- Phu nhân nghĩ họ dám ư?
- Tôi chắc chắn.
- Chà chà - Boumerine nói - Chuyện nghiêm trọng đây! Phu nhân đã mua đồ cho cả nhà từ người phụ nữ này sao?

- Không, Boumerine thân mến, khoản này chỉ cho mình tôi.
- Mình phu nhân?
- Phải.
- Nhưng mươi năm qua, chẳng lẽ phu nhân chưa thanh toán sao?
- Tôi đã thanh toán rồi. Tôi đã trả hết nợ vào ngày 1 tháng Giêng năm ngoái. Tất cả là ba trăm ngàn phăng. Chuyện này khiến Bonaparte nổi giận đùng đùng. Nghĩ lại tôi vẫn chưa hết sợ.
- Và phu nhân tiêu hết bốn mươi ngàn phăng từ ngày một tháng Giêng năm ngoái đến nay chỉ để mua găng tay?
- Chắc thế, vì họ đòi tôi ngần ấy mà.

- Vậy phu nhân muốn tôi làm gì bây giờ?
- Tôi muốn, nếu sáng nay Bonaparte vui vẻ, phiền ông nói giúp với chồng tôi một tiếng về chuyện này.
- Thế nếu tướng quân vui vẻ, khi nói về khoản nợ của phu nhân, nếu tướng quân hỏi bao nhiêu, tôi biết trả lời thế nào?
- Ôi Boumerine! - Joséphine vùi đầu vào gối.
- Chắc một con số đáng sợ phải không?
- Khủng khiếp lắm.
- Thế là bao nhiêu?
- Tôi không dám nói cho ông biết.
- Ba trăm nghìn phăng?
Joséphine thở dài.
- Sáu trăm nghìn...?
Joséphine lại thở dài, lần này còn não nề hơn lần trước.
- Phải thừa nhận là phu nhân làm tôi sợ đấy - Boumerine nói.
- Tôi đã thức suốt đêm tính toán cùng phu nhân Hulot, người bạn của tôi, chị ấy giỏi tính hơn tôi, ông biết đấy, tôi chẳng hiểu gì cả.
- Vậy phu nhân nợ bao nhiêu?
- Hơn một triệu hai trăm nghìn phăng.
Boumerine phải lùi lại một bước.

- Phu nhân nói đúng - Anh ta nói và lần này không cười nữa - Ngài Tổng tài sẽ rất giận dữ.
- Chúng ta sẽ chỉ nói với tướng quân một nửa thôi.
- Cách đó không hay đâu! - Boumerine lắc đầu - Trong lúc này tôi khuyên phu nhân nên thú thực là hơn.
Đúng lúc đó, tiếng chuông từ phòng Bonaparte vang lên gọi người phục vụ nhưng thực ra là muốn hỏi xem Boumerine ở đâu.
- Tướng quân đấy - Joséphine nói - Tướng quân đã ở phòng làm việc rồi. Hãy đến đó và nếu tướng quân vui vẻ, ông biết rồi đấy.
- Một triệu hai trăm ngàn phăng đúng không? - Boumerine hỏi.
- Không, sáu trăm nghìn, không hơn một xu!
- Phu nhân chắc chứ?
- Tôi xin ông đấy.
- Đồng ý.
Boumerine lao về phía cầu thang nhỏ dẫn đến phòng làm việc của ngài Tổng tài thứ nhất.
……
Vừa nghe tiếng bước chân thư ký của mình lại gần, Bonaparte khẽ quay người lại.
- Chào Boumerine, tôi nhấn chuông gọi Landoire để cho mời anh.
- Ngài đã đọc ba lá thư tôi xếp riêng ra chưa, thưa tướng quân?
- Rồi, bà goá của một phó tham mưu bị chết trong trận Marengo nhờ tôi làm cha đỡ đầu cho con trai bà ta.
- Tôi phải trả lời sao đây?
- Rằng tôi đồng ý. Dura sẽ thay tôi đi, đứa trẻ sẽ mang tên Napoléon, người mẹ sẽ có một khoản 500 phăng có chuyển hồi cho con trai. Anh trả lời theo ý đó.
- Còn một người tin vào vận may của ngài, xin ngài ba con số để chơi lô tô.
- Bà này chắc bị điên, nhưng vì bà ta đã tin vào ngôi sao chiếu mệnh của tôi nên dù không bao giờ trúng, bà ta cũng tin rằng sẽ trúng. Anh hãy trả lời rằng người ta chỉ trúng số khi người ta không chơi. Bằng chứng là bà ta sẽ không bao giờ trúng khi mua vé. Ngày nào bà ta không mua bà ta sẽ trúng ba trăm phăng.
- Vậy là tôi phải gửi cho bà ấy ba trăm phăng?
- Đúng vậy.

Boumerine nói:
- Sáng nay, đúng lúc ngài sốt ruột chờ tôi là lúc phu nhân Bonaparte xin tôi nói với ngài về tình thế nan giải của bà ấy.
- Tình thế nan giải ư Boumerine? Anh nghe được gì? - Bonaparte hỏi lại không dùng từ thân mật nữa.
- Phu nhân nói bà rất khổ sở.
- Vì ai?
- Vì chủ nợ.
- Vì chủ nợ! Tôi tưởng đã giúp cô ấy thoát khỏi bọn họ rồi.
- Cách đây một năm thì đúng thế.
- Còn bây giờ?
- Bây giờ, vị thế của phu nhân đã thay đổi hoàn toàn. Cách đây một năm, phu nhân mới chỉ là vợ của tướng quân Bonaparte, ngày nay, bà đã là vợ của Tổng tài thứ nhất.

- Thôi đi Boumerine, đừng để tôi nghe những câu tương tự thế nữa.
- Đó chỉ là ý của riêng tôi thôi, thưa tướng quân.
- Lẽ ra, phải anh là người chịu trách nhiệm trả nợ mới đúng.
- Tôi cũng không mong gì hơn. Hãy giao cho tôi một khoản và tôi sẽ thanh toán nhanh chóng, tôi xin đảm bảo như vậy.
- Anh cần bao nhiêu?
- Tôi cần bao nhiêu ư...? à? Vâng... một khoản...
- Bao nhiêu?.
- Một khoản mà phu nhân Bonaparte cũng không dám nói với ngài.
- Sao cơ! Không dám ư? Còn anh - Tôi cũng không dám, thưa tướng quân.
- Anh cũng không dám thì chắc là núi tiền rồi!

Boumerine thở dài.
- Thế thì thanh toán bằng năm ngoái vậy, tôi giao cho anh ba trăm nghìn phăng...
Boumerine im bặt, Bonaparte lo lắng nhìn anh ta.
- Nói đi chứ đồ ngốc!
- Vâng, thưa tướng quân, nếu ngài giao cho tôi ba trăm nghìn quan, tôi e ngài mới thanh toán được một nửa số nợ.
- Một nửa? - Bonaparte bật dậy kêu lên - Sáu trăm nghìn phăng. Cô ta nợ... sáu trăm nghìn phăng...
Boumerine gật đầu.

- Cô ta nói với anh như thế à?
- Vâng, thưa tướng quân.
- Dựa vào cái gì mà cô ta muốn tôi trả sáu trăm nghìn phăng này chứ? Bằng thu nhập năm trăm nghìn phăng kiếm được từ chức Tổng giám đốc chắc?
- Chắc phu nhân cho rằng ngài có vài khoản tiết kiệm.

- Sáu trăm nghìn phăng...? Bonaparte nhắc lại - Trong khi tôi chỉ trả một trăm phăng tiền trợ cấp cho người đàn bà goá và đám con của lính trận hi sinh ở Pyramides và ở Marengo thì vợ tôi tiêu hết sáu trăm nghìn phăng cho việc ăn mặc. Tôi còn không thể cho hết chúng được, chúng phải sống cả năm bằng 100 phăng đó vậy mà phu nhân Bonaparte lại mặc chiếc váy đắt hàng trăm đồng louis, những cái mũ tốn hai trăm phăng. Chắc anh nghe nhầm, không phải sáu trăm nghìn đúng không Boumerine?
………………
Vừa đến cửa phòng làm việc, bà dừng lại, đưa hai tay ôm ngực rồi liếc đôi mắt điệu đà ra khắp phía và thấy Boumerine đúng là chỉ có một mình, mới rón rén vào phòng đặt tay lên vai anh ta.
Boumerine mỉm cười quay lại vì với sự nhẹ nhàng của đôi tay, anh ta cũng nhận ra ai đã đến.
- Thế nào? - Joséphine hỏi - Anh ấy nổi giận chứ?
- Giông tố đùng đùng - Boumerine nói - chỉ thiếu mưa nữa thôi. Có cả sấm chớp.
- Rốt cục - Joséphine hỏi điều khiển nàng quan tâm nhất - Anh ấy có trả tiền không?
- Có
- Anh đã có sáu trăm nghìn phăng chứ?
- Có rồi! - Boumerine đáp.
Joséphine vỗ tay như thể một đứa trẻ được gỡ bỏ hình phạt.
- Nhưng - Boumerine nói thêm - vì Chúa, đừng nợ nần nữa hoặc nợ hợp lý vào.
- Anh gọi nợ hợp lý là thế nào, Boumerine? - Joséphine hỏi.
- Phu nhân còn muốn tôi nói gì nữa đây? Tốt nhất đừng nợ nữa.
- Anh biết điều ấy là không thể - Joséphine trả lời thành thực.
- Thế thì nợ nần mười thay vì một trăm nghìn.
- Nhưng Boumerine, khi khoản này đã được thanh toán và anh cố gắng trả nốt sáu trăm nghìn kia..
- Thì sao?
- Thì những nhà cung cấp sẽ không từ chối tiếp tục viết phiếu nợ cho tôi.
- Nhưng còn ngài Tổng tài..?
- Anh ấy thì sao?
- Ngài Tổng giám đốc đã thề đây là khoản nợ cuối cùng ông chịu trả.
- Năm ngoái anh ấy cũng nói như thế, Boumerine ạ - Joséphine nói và nở một nụ cười duyên dáng.
Boumerine nhìn Joséphine đầy kinh ngạc.

........................................
2. Who is he, Jéhu?
- Đúng vậy - Người buôn rượu nói - Giữa ban ngày ban mặt, khoảng mười giờ sáng thì chúng tôi bị chặn lại.
- Chúng có bao nhiêu tên? - ông béo hỏi.
- Bốn tên.
- Chúng chờ sẵn dưới đường à?
- Không, chúng phi ngựa đuổi theo, vũ khí đầy người và đeo mặt nạ.
- Thói quen của họ đấy - Người thanh niên nói - Có phải sau đó họ nói: Đừng chống lại, vô ích, như thế ngươi sẽ không sao, chúng ta chỉ cần tiền của chính phủ thôi, đúng không?
- Không sai một từ nào, công dân ạ.
- Phải rồi - Người thanh niên nói tiếp ra vẻ biết rất rõ - Hai người nhảy xuống ngựa, nắm dây cương cho đồng bọn rồi buộc lái xe giao tiền.
- Này công dân - ông béo nói đầy ngưỡng mộ - Anh kể chuyện cứ như thật ấy.
- Có thể anh đây có mặt trong số đó cũng nên - Roland nói.
Người thanh niên quay phắt sang phía Roland rồi nói:
- Tôi không biết liệu có phải anh cố tình mất lịch sự với tôi hay không, chúng ta sẽ nói với nhau về cái đó sau, nhưng dù sao tôi cũng cho anh hay quan điểm của mình, trừ trường hợp anh cố ý nhục mạ tôi, tôi không coi sự nghi ngờ của anh như sự khiêu khích. Có điều, mười giờ sáng hôm qua, khi sự việc diễn ra, tôi đang ăn trưa gần đó giống như tôi đang ăn cùng quý vị đây.
- Vậy khi đó các vị có bao nhiêu người? - Lần này Roland quay sang hỏi người buôn rượu.
- Chúng tôi có bảy người, ba phụ nữ.
- Không kể người đánh xe à? - Roland hỏi tiếp.
- Dĩ nhiên.
- Với tám người, các vị để bốn tên cướp lột mất va ly? Tôi thật khen ngợi các vị đấy - Roland nói.
- Chúng tôi biết mình tiếp xúc với ai - Người lái buôn nói - Và chúng tôi không có nghĩa vụ chống lại.
- Sao cơ? - Roland kêu lên - Các vị tiếp xúc với bọn vô lại, bọn trộm cướp ngay giữa đường cái quan sao?
- Không hề, vì chúng có xưng tên.
- Chúng xưng tên à?
- Chúng nói: "Bọn ta không phải là quân cướp, chúng ta là những người bạn đồng hành của Jéhu. Các vị phản công vô ích, thưa quý ông, quý bà, xin đừng sợ”.
- Đúng thế - Người thanh niên ban nãy lại nói - Họ có thói quen báo trước để không bị khinh rẻ.
- Ái chà - Roland chen vào trong khi Bonaparte vẫn im lặng - không biết công dân Jéhu là ai mà lại có bạn đồng hành lịch sự thế. Hay đó là chỉ huy của chúng?
- Thưa ngài - Một người đàn ông mặc quần áo giống như thầy tu, nhìn giống dân bản địa và là khách quen của khách sạn nói - Nếu ngài chú tâm thì trong Kinh thánh đã nói Jéhu đã chết cách đây hai nghìn sáu trăm năm, do vậy, ông ta không thể chặn xe giữa đường cái được.

…………………
Roland ra hiệu chào rồi chạy lại xe.
- Này, cậu đánh nhau đấy à? - Bonaparte hỏi.
- Tôi không thể làm khác, thưa tướng quân - Roland trả lời - Nhưng địch thủ của tôi có vẻ rất dễ tính, chúng tôi chỉ mất khoảng một tiếng thôi. Tôi sẽ đi ngựa đuổi theo sau khi xong việc, chắc chắn tôi sẽ đuổi kịp ngài trước khi đến .
Bonaparte nhún vai.
- Thật bướng bỉnh - ông nói rồi chìa tay cho Roland - Chí ít cũng đừng để hắn giết cậu, tôi cần cậu.
- Xin tướng quân cứ yên tâm, từ Valene đến Viên, tôi sẽ sớm cho ngài biết tin thôi.
Bonaparte lên đường.
Cách Valence nửa dặm, ông đã nghe tiếng vó ngựa. Ông cho xe dừng lại.
- A, Roland đấy à? Hình như mọi việc đều tốt đẹp?
- Vâng tốt đẹp - Roland nói và trả ngựa.
- Các cậu đánh nhau chứ?
- Vâng thưa tướng quân.
- Bằng gì?
- Bằng súng lục.
- Và?
- Tôi đã giết anh ta, thưa tướng quân.
Roland lên xe ngồi gần Bonaparte. Chiếc xe lại tiếp tục lên đường.
..............................
- Đúng vậy. Ngài quả có lý khi nói tôi không phải là tướng Harty. Vậy đề nghị thứ ba là gì? - Roland rốt ruột nói khi nhận ra từ lúc đầu thương lượng đến giờ, Cadoudal luôn chiếm thế chủ động.
- Đó là lệnh của tôi cho rút bớt quân của mình. Tướng Harty có một trăm quân, tôi có 300 quân, nhưng sẽ chỉ giữ lại một trăm. Các nhà quý tộc, những người Bretagne từ cuộc chiến ba mươi năm đến nay luôn quen đấu một chọi một hoặc một chọi bốn chứ không bốn đánh một. Nếu tướng Harty chiến thắng, ông ta sẽ bước qua xác quân đội về Vannes mà không phải lo số quân còn lại nhảy vào ứng chiến. Còn nếu ông ta thua, ông ta không thể nói chúng tôi ỷ thế đông. Ngài Montrevel, hãy đi đi và ở bên những người bạn của mình. Tôi cho ngài ưu thế hơn chúng tôi về số quân vì chỉ mình ngài cũng bằng mười người của chúng tôi.

Roland ngả mũ.
- Ngài muốn nói điều gì ư? - Cadoudal hỏi.
- Tôi có thói quen chào những ai mà mình cho là vĩ đại, và tôi muốn chào ngài.
- Đại tá - Cadoudal nói - Một ly cuối cùng nhé. Mỗi người trong chúng ta sẽ uống vì điều mình thích, điều mình phải từ giã trên cõi đời này và những gì ta hy vọng tìm lại được trên đời.
Ông cầm chiếc ly duy nhất, rót nửa ly rồi đưa cho Roland.
- Chúng ta chỉ có một chiếc ly. Ngài uống trước đi.
- Tại sao?
- Trước tiên vì ngài là khách của tôi. Sau nữa có một câu châm ngôn nói rằng ai uống sau sẽ đọc được ý nghĩa của người uống trước. Tôi muốn biết ngài nghĩ gì.
Roland uống cạn một hơi rồi trả lại ly cho Cadoudal. Người này cũng uống cạn nửa ly do mình tự rót:
- Thế nào, bây giờ ngài biết tôi nghĩ gì chưa? - Roland hỏi.
- Hãy giúp tôi đi? - Cadoudal vừa nói vừa cười.
- Nếu vậy, suy nghĩ của tôi là ngài là một người can đảm, rộng lượng. Tôi sẽ rất vinh dự nếu trong lúc chiến đấu, ngài chìa tay cho tôi.
Quả thật hai người đang bắt tay nhau, họ như những người bạn sắp chia tay chứ không phải hai kẻ thù sắp lao vào cuộc quyết tử. Những gì vừa diễn ra là một sự vĩ đại giản đơn nhưng cũng đầy chất tráng ca. Sau đó họ chào nhau theo kiểu nhà binh.
- Chúc may mắn! - Roland nói với Cadoudal - Nhưng cho phép tôi được tiết lộ, điều tôi vừa nói là câu nói đầu môi không phải xuất phát từ đáy lòng đâu.
- Chúa phù hộ cho ngài, ngài Montrevel - Cadoudal nói - và tôi cũng hy vọng điều may mắn ngài vừa chúc tôi sẽ trở thành hiện thực vì tôi hoàn toàn nghĩ như vậy.

- Khi nào chúng tôi biết các vị đã sẵn sàng? - Roland hỏi.
- Khi có một phát đạn bắn lên..