[Chu Tước Viện] Đề bài tập dịch số 1

NguyetNhi

Phàm Nhân
Ngọc
74,00
Tu vi
0,00
Cổ Việt Ca nghe tiếng khóc nức nở của nàng, thoáng cái tâm liền mềm nhũn xuống , chỉ có thể đưa tay đem nàng di chuyển ra ngoài một chút, như vậy bản thân mình mới có thể từ dưới thân nàng đi ra. May mà cơ thể nàng rất nhẹ, bằng không thì hắn sẽ bị nàng ép thành nhân bánh mất thôi. Hắn ngồi xuống bên cạnh chậm rãi di chuyển nửa người trên đau đớn, khi đã cảm thấy tốt hơn một chút thì liền quay qua gọi An Du Khả: "Cô nương?"

"Ngươi có thể qua đỡ ta một chút được không?" An Du Khả nằm ở trên bậc thềm trước cửa lớn nói, khuôn mặt ngửa lên trời, cảm giác thật chật vật.

"Nhưng mà nam nữ thụ thụ bất thân." Cổ Việt Ca hơi bối rối nhìn nàng.

An Du Khả rất là kinh ngạc, lời này lại có thể từ miệng một nam nhân đứng đắn nói ra sao, đem hết sức lực quay đầu nhìn xem Cổ Việt Ca, lúc này nàng mới phát hiện cách ăn mặc của hắn cùng với người hiện đại hoàn toàn không giống nhau. Hắn mặc trên người một kiện áo vải thô không có tay áo, cơ bắp ở cánh tay tương đối phát triển, bên dưới cũng là một cái quần ngắn làm từ vải thô, trên bắp chân cường tráng còn dính một ít bùn đất. Lại nhìn lên trên, đây rõ ràng là khuôn mặt đẹp tiêu chuẩn của một soái ca, nhưng mà hắn lại cột kiểu tóc búi cao giống như thư sinh triều Hán.

"Cô nương?" Cổ Việt Ca thấy nàng nhìn xem mình nãy giờ mà không nói lời nào, như vậy rất không lễ phép.

"Xin hỏi đây là địa phương nào?"

"Đây là Ngoại Điền thôn."

"Ngoại Điền thôn là chỗ nào?"

"Chính là chỗ ngươi đang đứng bây giờ."

An Du Khả không muốn nói nữa, vòng qua hắn đi trở về, hơn nữa đây là một người ngốc, đáng tiếc cho cái gương mặt đẹp trai của hắn.

"Cô nương, ngươi không cảm thấy đau sao?" Cổ Việt Ca chỉ chỉ cánh tay của An Du Khả nói, tuy rằng máu đã ngừng chảy, nhưng là nhìn vào vẫn là thật đáng sợ.

"Đau." An Du Khả vừa nhớ tới, đều ngã thành như vậy rồi, có thể không đau sao?

"Kia ta có thể giúp ngươi đem miệng vết thương xử lý sơ qua một chút, nhưng không được nói ta vô lễ ngươi." Cổ Việt Ca ăn không nói có yêu cầu nàng đảm bảo.

An Du Khả không thể làm gì hơn đành phải thề sẽ đảm bảo không nói hắn vô lễ với mình, thật không biết trong lòng nam nhân này đang nghĩ cái gì, cho dù tôn sùng Liễu Hạ Huệ cũng sẽ không như vậy đi.

Cổ Việt Ca quay lưng lại cõng nàng đi qua một rừng cây nhỏ, đem nàng đặt xuống ngồi trên một tảng đá nhỏ bên cạnh dòng suối, lại chạy đến chỗ hắn vừa mới đào lên lấy khăn tay lau mồ hôi cho mình.(chỗ này thật sự không hiểu gì hết á)

An Du Khả dùng cánh tay trái không có bị thương chống đỡ thân thể mình, mặc kệ hắn dùng khăn ướt giúp nàng lau rửa miệng vết thương, mặc dù rất là đau, nhưng mà chỗ kia phảng phất như chết lặng không còn cảm giác gì nữa. Nàng vừa nghĩ tới bản thân mình rốt cuộc là như thế nào lại từ trên vách núi đen rơi xuống, và tại sao lại ngã xuống, lại phát hiện bản thân mình một chút ấn tượng về việc này cũng không có.
 
Last edited:

deeno12701

Phàm Nhân
Ngọc
735,94
Tu vi
0,00
Cổ Ca Việt nghe được âm thanh thút thít vang lên bên tai làm cho lòng chàng rung lên, toàn thân như bị điện giựt khẽ run lên, chàng khẽ nhìn vào cánh én nhỏ đang nép trong lồng ngực mình mà bấn loạn, cánh tay rắn chắc thả lỏng ra định đặt nàng xuống. Nào ngờ nàng níu lại không buông làm cả chàng và nàng đều mất đi thăng bằng mà té xuống. Cả thân hình ôn hương nhuyễn ngọc của nàng tựa vào lồng ngực rắn chắc của chàng, may mắn sao thể trọng đè lên tấm thân cường tráng kia chẳng xi nhê gì, nếu không chắc chàng phải đi tìm thái y gấp. Cổ Việt Ca nhanh chóng ngồi dậy, đảo mắt qua thân hình mền mại của của An Du Khả ở bên, sắc hồng khẽ hiện trên mặt nhẹ nhàng hỏi: “Tiểu Thư, nàng có sao không?”

“Hức, đau chết đi được! Còn không mau qua đỡ lão nương dậy, ôi tội nghiệp cái bờ mông bé nhỏ của ta...” An Du Khả vất vả tựa vào tảng đá lớn bên cạnh, mồ hôi lấm tấm trên trán làm dính lại một vài sợi tóc trên khuôn mặt thanh tú của nàng càng làm tăng thêm vẻ dụ hoặc. Ánh mắt nàng giương lên đầy oán giận của một tiểu quả phụ, thật là mắc cỡ chết mất mà.

“Nhưng... Tiểu sinh chưa từng đụng vào con gái bao giờ, nam nữ thụ thụ bất thân ah.” Khuôn mặt anh tuấn của Cổ Việt Anh đỏ chín như quả hồng đào, giọng hắn có chút ngập ngừng, lại có chút chờ mong.

An Du Khả giật mình khiếp sợ, phải chăng nàng đang bị lạc vào một phim trường hai người nào đó sao, một nam nhân lại có thể mở miệng thốt ra một câu đầy ma lực như vậy à. Nàng lấy hết sức chín trâu hai hổ, lấy thêm cả khí lực bú sữa mẹ của mình ra ngoảnh lại nhìn xem nam thần kia có hình thù ra sao. Một khuôn mặt dương cương chính khí xuất hiện trước mắt nàng, người con trai kia mang một trang phục lạ kỳ. Trên là một cánh áo làm bằng vải thô khuyết thiếu đi ống tay làm lộ ra những cơ bắp săn chắc rõ nét của chàng. Phía dưới là một chiếc quần con bằng vải thô, che khuất đến đùi nhưng không che đi được cánh chân rắn chắc cường tráng vẫn còn lấm chấm chút gì đó dính dấp, có vẻ là bùn. Trên đầu lại vấn một kiểu tóc giống như thư sinh trong mấy bộ phim cổ trang hay chiếu vậy.

“Tiểu...tiểu thư” Cổ Việt Ca thấy nàng nhìn mình chằm chằm không nói gì thì lại càng thêm ngượng ngùng, tiểu thư này thật không lễ phép ah, mặc dù mình cũng có chút nam sắc nhưng cũng không cần trực diện vậy chứ, mé mé chút để cho ta chủ động được không ah.

“Đây là nơi nào?”

“Đây là Ngoại Điền thôn.”

“Ngoại Điền thôn là chốn nao?”

“Là nơi mà nàng đang đứng chứ còn là chỗ nào nữa”

An Du Khả ngớ người ra, ảnh mắt đảo một vòng rồi lại liếc về nam nhân kia đầy tiếc thương ‘Đáng tiếc ah, thật là một khuôn mặt làm người khác rung động, thật là một dáng hình mạnh mẽ, đáng tiếc, đáng tiếc.’

“Tiểu thư, nàng không đau à, ta thấy mấy cô nương bị chảy máu thường đau lắm mà, nàng đừng lo, chỉ lát nữa là sẽ dễ chịu hơn thôi.” Cổ Việt An chỉ chỉ cánh tay của An Du Khả an ủi. ‘Viết thương thật khủng bố ah, vậy mà nàng k thấy đau sao, phải chăng nàng là trâu bò hay là nàng đã quen rồi, hay là nàng bị vô cảm, ta cần phải an ủi thật tốt nàng ấy. Thật tội nghiệp ah.’

“Ai za, đau...” An Du Khả trợn tròn mắt lên, ‘không đau sao được, rất đau à, mau tới dỗ dành ta đi, tới đây, cé mòn bấy bỳ, hép mi nao’.

“Để ta giúp nàng nhé, yên tâm đi, ta có kinh nghiệm sẽ không làm cho nàng sợ đâu, chỉ đâu một chút thôi rồi sẽ thoải mái ngay ấy mà. Nhưng mà đây là nàng nhờ ta giúp đấy nhé, không phải ta có ý gì với nàng đâu đấy.” Cổ Việt Ca lặp đi lặp lại để chứng tỏ sự quang minh chính đại của mình, chàng thật hiên ngang lẫm lẫm giúp người thôi.

An Du Khả miễn cưỡng thề rằng đây là nàng tự nguyện, hai người chỉ là cá gặp nước cần nước vỗ về tổn thương mà thôi. ‘Ài, nam nhân này thật biết làm người khác thẹn thùng ah, thật giống như Liễu Hạ Huệ vậy.’
@LOLOTICA @Vivian Nhinhi
 

trongkimtrn

Phàm Nhân
Dịch Giả Trường Sinh
Ngọc
1.781,28
Tu vi
0,00
Cổ Việt Ca nghe tiếng khóc nức nở của nàng, thoáng cái tâm liền mềm nhũn xuống , chỉ có thể đưa tay đem nàng di chuyển ra ngoài một ít, như vậy bản thân mình mới có thể từ dưới thân nàng đi ra. May mà cơ thể nàng rất nhẹ, bằng không thì hắn sẽ bị nàng ép thành nhân bánh mất thôi. Hắn ngồi xuống bên cạnh chậm rãi di chuyển nửa người trên đau đớn, khi đã cảm thấy tốt hơn một chút thì liền quay qua gọi An Du Khả: "Cô nương?"

"Ngươi có thể qua đỡ ta một chút được không?" An Du Khả nằm ở trên bậc thềm trước cửa lớn nói, khuôn mặt ngửa lên trời, cảm giác thật chật vật.

"Nhưng mà nam nữ thụ thụ bất thân." Cổ Việt Ca hơi bối rối nhìn nàng.

An Du Khả rất là kinh ngạc, lời này lại có thể từ miệng một nam nhân đứng đắn nói ra sao, đem hết sức lực quay đầu nhìn xem Cổ Việt Ca, lúc này nàng mới phát hiện cách ăn mặc của hắn cùng với người hiện đại hoàn toàn không giống nhau. Hắn mặc trên người một kiện áo vải làm từ thủ công không có tay áo, cơ bắp ở cách tay tương đối phát triển, bên dưới cũng là một cái quần ngắn làm từ vải thô, trên bắp chân cường tráng còn dính một ít bùn đất. Lại nhìn lên trên, đây rõ ràng là khuôn mặt đẹp tiêu chuẩn của một soái ca, nhưng mà hắn lại cột kiểu tóc búi cao giống như thư sinh triều Hán.

"Cô nương?" Cổ Việt Ca thấy nàng nhìn xem mình nãy giờ mà không nói lời nào, như vậy rất không lễ phép.

"Xin hỏi đây là địa phương nào?"

"Đây là Ngoại Điền thôn."

"Ngoại Điền thôn là chỗ nào?"

"Chính là chỗ ngươi đang đứng bây giờ."

An Du Khả không muốn nói nữa, vòng qua hắn đi trở về, hơn nữa đây là một người ngốc, đáng tiếc cho cái gương mặt đẹp trai của hắn.

"Cô nương, ngươi không cảm thấy đau sao?" Cổ Việt Ca chỉ chỉ cánh tay của An Du Khả nói, tuy rằng máu đã ngừng chảy, nhưng là nhìn vào vẫn là thật đáng sợ.

"Đau." An Du Khả vừa nhớ tới, đều ngã thành như vậy rồi, có thể không đau sao?

"Kia ta có thể giúp ngươi đem miệng vết thương xử lý sơ qua một chút, nhưng không được nói ta vô lễ ngươi." Cổ Việt Ca ăn không nói có yêu cầu nàng đảm bảo.

An Du Khả không thể làm gì hơn đành phải thề sẽ đảm bảo không nói hắn vô lễ với mình, thật không biết trong lòng nam nhân này đang nghĩ cái gì, cho dù tôn sùng Liễu Hạ Huệ cũng sẽ không như vậy đi.

Cổ Việt Ca quay lưng lại cõng nàng đi qua một rừng cây nhỏ, đem nàng đặt xuống ngồi trên một tảng đá nhỏ bên cạnh dòng suối, lại chạy đến chỗ hắn vừa mới đào lên lấy khăn tay lau mồ hôi cho mình.(chỗ này thật sự không hiểu gì hết á)

An Du Khả dùng cánh tay trái không có bị thương chống đỡ thân thể mình, mặc kệ hắn dùng khăn ướt giúp nàng lau rửa miệng vết thương, mặc dù rất là đau, nhưng mà chỗ kia phảng phất như chết lặng không còn cảm giác gì nữa. Nàng vừa nghĩ tới bản thân mình rốt cuộc là như thế nào lại từ trên vách núi đen rơi xuống, và tại sao lại ngã xuống, lại phát hiện bản thân mình một chút ấn tượng về việc này cũng không có.
Cố lên nha mụi mụi đáng yêu:nhattri:, ta thấy hình tượng một dịch giả nổi bật trong tương lai từ mụi đó:1cool_look_down:
 

Venus

Phàm Nhân
Ngọc
825,17
Tu vi
0,00
Cô Việt Ca nghe tiếng khóc nức nở rưng rức vang lên mà trong lòng bỗng nhiên có chút yếu mềm, chàng thở dài đôi mắt chăm chú nhìn vào đâu đó trên thân hình nhỏ yếu đang nằm trong lồng ngực mình rồi nhẹ nhàng thả nàng xuống, nhưng không may vấp cành cây thế nàng chàng hạ xuống trước bằng cặp mông rắn chắc còn nàng thì mơ màng hạ xuống từ từ phía trên đầu của Cổ Việt Ca. Cũng may mà trọng lượng thân thể của An Du Khả cũng không nặng nề như mấy má mí đứng phố, nếu không thì đúng là không biết lúc trở thành bánh thịt Cổ Việt Ca sẽ trông ra sao. Cổ Việt Ca tức tối rút ra trường kiếm lao về phía cành cây thi triển “Nhất Kiếm Bách Trảm” hòng băm nát cành cây chết tiệt làm mình mất điểm trong mắt người đẹp. Sau một hồi băm băm chặt chặt, hắn thở dốc chống kiếm xuống đất lau lau mồ hôi đang lăn tăn trên vầng trán của mình, hơi thở nặng nề vang lên đều đặn, hai tay xoa bắp chân đấm đấm lưng trong chốc lát như thể vừa trải qua kịch chiến. Cổ Việt Ca nhìn về phía An Du Khả lúng túng hiện rõ trên mặt, mồm miệng cuối cùng cũng lắp bắp hỏi được 1 câu :”Cô nương….?


An Du Khả ngước mặt lên khó khăn ngồi tựa vào tảng đá, cảm giác vất vả hiện rõ trên mặt nàng, từng giọt mồ hồi nhẹ lăn trên làn tóc mai như điểm tô cho khuôn mặt thanh tú của nàng. Nàng nhìn về phía Cổ Việt Ca, cặp môi hồng đào thanh tú căng mọng khó khăn cất tiếng :”Ngươi có định giúp ta hay không mà đứng đực ở đó hả tên mặt thộn kia.”

Trả bài trước 1 đoạn, @Vivian Nhinhi nàng xem nhé :087:
Ca ơi, e quỳ :85:
Thật ra đây cũng là năng khiếu đó :phaikhongday:
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top