Chú Ý Đăng Ký Đăng Truyện Dịch và Hướng Dẫn Đăng Truyện Tại Reader Bạch Ngọc Sách

minhtancbh

Phàm Nhân
Ngọc
108,10
Tu vi
0,00
@minhtancbh bạn đăng 1 chương đã dịch vào đây (kèm text Trung) để mình xem trước về mặt chất lượng. Sau đó mĩnh sẽ phản hồi sau nhé, cảm ơn bạn.
mình đang dịch phụ vs a @mafia777 truyện Tenseigan ở thế giới Naruto mà dạo này a ý bận hay sao ko thấy đăng chương mới nữa, nhắn tin cũng chưa tl. nên mình muốn đăng mấy chương mình dịch lên cho ae đọc tạm trong lúc chờ a mafia hết bận. Vậy có được ko nhỉ hay giờ phải đăng truyện mới?
 

Thương Khung Chi Chủ

Kim Đan Sơ Kỳ
Super-Moderator
Dịch Giả Tử Vi
mình đang dịch phụ vs a @mafia777 truyện Tenseigan ở thế giới Naruto mà dạo này a ý bận hay sao ko thấy đăng chương mới nữa, nhắn tin cũng chưa tl. nên mình muốn đăng mấy chương mình dịch lên cho ae đọc tạm trong lúc chờ a mafia hết bận. Vậy có được ko nhỉ hay giờ phải đăng truyện mới?
Vậy thì bạn chờ @mafia777 confirm nha. Vì chờ thêm khoảng nửa tháng, nếu lão mafia chưa onl thì sẽ có bước tiếp theo nha.
 

minhtancbh

Phàm Nhân
Ngọc
108,10
Tu vi
0,00
Mình thử dịch chương 1 truyện Ngay từ đầu, ta chỉ muốn làm diễn viên. mình dịch kết hợp raw vs convert bên TTV. mong mn cho nhận xét.
《盲井》的原著叫《神木》,是作家刘庆邦根据1998年三大特大矿洞诈骗杀人团伙案改编,讲述了“打点子”这种杀人手法。

点子是行话,指的是合适的活人,他们一旦把点子物色好了,就把点子带到地处偏远的小煤窑办掉,然后以点子亲人的名义,拿人命和窑主换钱。

很多人抱怨纯文学没意思,其实,你认真看了,真的还可以!

刘庆邦老师的风格有点像余华,就是一个面无表情的人很冷漠客观的讲一个真实到让人后背发凉的故事,不做任何评价的把事情甩在你面前让你自己去感受。

《神木》这帮人犯罪的动机是什么?

"回家抱着老婆儿子踏踏实实的过日子"!

最恐怖的就是这种:无法无天丧心病狂的恶行背后却有一个貌似合情合理的理由。

就跟爽姐想生不想养差不多…

这个故事拍成电影,都不用怎么改剧本的,直接照着记录就行。

内在的戏剧冲突太强烈了。

刚好,李扬看到了《神木》原著,彼时他正决心要筹备自己的第一部电影作品——他以前在德国拍纪录片的…

每个影视从业者都有表达的想法,尤其是自诩知识分子的家伙们!

李扬也不例外。

看了《神木》之后,大受触动,于是定下了《神木》…

买下改编权,他决定自己重新写剧本,就叫《Blind Shaft》,翻译成中文《盲井》。

盲井这个词应该是李扬臆造的,本意也许就是“看不见的罪恶”的意思。

之后的《盲山》、《盲·道》统统用了这个东西。

李扬去德国之前就在国家话剧院混了好些年,还算有点人脉,找人借了笔钱,回国,先花了半年实地勘察,完善剧本…

期间辛苦自不必说。

你要拍煤矿发生的事,最起码,你得了解这玩意是啥!

凭空想象,闭门造车,那不成了《白粥流星》?

还没混成大导演呢,就先得了大导演的病?

那可还行?

当你想认真干一件事,而且还是不错的事,肯定会有人愿意帮你!

于是,拉来了制片人胡晓晔,副导演包振江,摄影刘勇宏,录音王玉,都是业内相当有资历的家伙,算组成了团队核心。

然后,当然是拍摄了。

联系了原著作者刘庆邦,想让他帮着介绍一家取景地…

刘庆邦是《中国煤炭报》的高级记者和编辑,这个年代,记者那是体制内的人,跟底下煤矿说句话还不是一句话的事情!

于是,他跟自己的好友,义煤集团宣传部副部长杨晓东说了下这个事,然后,杨部长给他们安排了国营大厂,不仅如此,还特地让宣传统战部的一位科长负责跟剧组接洽。

这位科长据说曾经受过刘老师的照顾,安排得特别地道,帮着找了一家叫义马常村煤矿的现代化矿井,全矿停产,因井下光线太暗,又临时布置了防爆灯。

还特意准备了几十人担任群众演员。

煤矿宣传部的同志全力协助拍摄,并安排专人拍摄剧照。

活干的那叫一个漂亮!

终于,演员聚齐,正式开拍…

一个星期后,拍不下去了!

不是条件不好。

而是…太好了!

别的不说,剧组居住的地方,煤矿方面特地安排了当地一家条件设施非常好的宾馆供剧组下榻——这待遇也就有领导来视察才有的。

但李扬总觉得不对味,包括摄影师还有几个演员…

《盲井》…

你丫条件这么好,下什么井?

我拍的是《盲井》,不是宣传煤矿工人多美好!

刚开始,只是有点小纠结,到后来,演员们根本没法进入状态。

吃得好,穿得好,睡得好…

你怎么营造出又土又脏的罪犯,草菅人命的感觉?

这就跟40岁的老女人硬凹少女感一样别扭!

李扬又联系了刘庆邦,说了自己的要求…

“咱们必须要找个小一点的煤矿,最好是私营的,这样,置身其中,你就有那种感觉!”

刘庆邦表示爱莫能助…

他是正儿八经体制内的人,这么说吧,虽然写煤矿小说,但他住在京城…

李扬只好自己想办法,好在他之前调研写剧本的时候认识几个干煤矿的小矿主…

于是,剧组前往山西大同ZY县。

……

中国四大煤都,抚顺、唐山、大同、神东。

大同占了一个!

但你要算十大产煤城市,山西占了五个,朔州、长治、吕梁、大同、晋城…

其实,建国初期是没有私营煤矿的!

私人煤矿的出现,是因为在之前的很长一段時期內,国内能源需求小,煤矿赔钱。

国家觉得是负担,于是,开始给私人发放煤矿开采许可证…

然后…很多人就走上了致富路!

沈林的父亲沈梦溪就这样。

从88年开始,先后在ZY县、大同南郊区购买经营过左云店湾镇红窑沟煤矿等7个煤矿的经营权…

然后发了!

再然后就是离婚,沈林跟了他母亲…

沈林一直跟着母亲住在北京,这次回大同是为了处理父亲的葬礼还有他的煤矿生意。

毕竟他是独子,享有继承权!

沈林对煤矿经营没啥想法,受母亲影响,一身的艺术细胞——母亲是歌舞团演员。

他从小学跳舞,发育之后,身材过于高大,干脆退团,在母亲的‘建议下’,去年考了中戏。

……

丧事办的很顺利…

毕竟沈家在大同也算小有名气,在家庭方面,沈梦溪虽然不是什么好东西,UU看书 www.uukanshu.com 但在做人方面,没的说!

别的不说,他们老家的小学,沈梦溪每年都会捐赠一批图书…

名声很好!

沈林一直跟他二叔有联系,在二叔沈星移的帮助下,七家煤矿的经营权作价七百万转手给了一位姓刘的大佬…

肯定被压价了。

“你要不急着出手,我多联系几家…现在煤炭价格涨得快…”

沈星移对沈林着急处理煤矿的行为不能理解。

沈林摇头:“二叔,刚才那位姓刘的在咱大同?”

“地下皇帝…”

“人家现在愿意花钱买,是因为跟我父亲生前关系不错,再过一段时间,就是巧取豪夺了,这叫先礼后兵!”沈林换了个话题:“不过,二叔,你真的对煤矿经营没兴趣?”

“我还要上班,哪有闲工夫管理煤矿?而且我也不懂…”

沈星移是大同这边一名大学老师,教微积分的,确实不懂煤矿经营…

“…可惜了,中国入世,能源需求激增,煤炭价格至少能涨个十年…”

“…你还研究这个?”沈星移诧异地看了眼自己的大侄子:“央戏教这些?”

“那叫中戏或者戏剧学院…至于能源消耗,这东西看书看得多了,自己总结的…”

沈林表情有点有点不太自然…

沈星移没想那么多,叹了口气:“我有多大本事自己清楚…”

话说了一半,有人急冲冲跑了过来:“沈老师,有人找你!”

“找我?”

“他说他是你之前在德国的朋友,姓李…”
Chương 1: Hầm lò đen tối

Nguyên tác của ‘Hầm lò đen tối’ có tên là ‘Thần mộc’, được tác giả Lưu Khánh Bang chuyển thể dựa trên vụ án lừa gạt giết người của ba hầm mỏ rất lớn, miêu tả thủ pháp giết người ‘Đả điểm tử’.

‘Điểm’ là ngôn ngữ trong nghề dùng để chỉ những người sống phù hợp. Sau khi tìm được ‘điểm’, bọn chúng sẽ đem ‘điểm’ đến những mỏ than nhỏ ở nơi hẻo lánh để xử lý, sau đó lấy danh nghĩa thân nhân của ‘điểm’ dùng những mạng người này bán cho chủ mỏ than lấy tiền.

Nhiều người phàn nàn rằng văn học vị nghệ thuật rất khô khan, thực ra nếu bạn đọc kỹ sẽ không có vấn đề gì cả.

Phong cách của lão sư Lưu Khánh Bang có chút giống với Dư Hoa, sử dụng một giọng điệu thờ ơ, vô cảm và khách quan để kể một câu chuyện có thật đến mức khiến bạn lạnh sống lưng, không đưa ra bất cứ đánh giá điều gì về sự việc mà để bạn tự cảm nhận nó.

Động cơ phạm tội của đám người trong ‘Thần mộc’ là gì?

“Về nhà ôm vợ con, có một cuộc sống ổn định.”

Điều đáng sợ nhất ở đây là: phía sau tội ác điên rồ vô pháp vô thiên là những lí do có vẻ rất hợp tình hợp lý.

Nghe có vẻ giống với việc Sảng tỷ sinh con nhưng lại không muốn nuôi.*

(*: Hình như tác giả muốn nhắc đến vụ Trịnh Sảng nhờ người mang thai hộ, không nhận con ^.^)

Nếu câu chuyện này được dựng thành phim thì không cần sửa đổi kịch bản, trực tiếp sao chép vào làm phim là được.

Tình tiết bên trong vô cùng máu chó.

Tình cờ, Lý Dương đọc được nguyên tác của ‘Thần mộc’. Khi đó, anh ta đang quyết tâm chuẩn bị cho tác phẩm điện ảnh đầu tiên của mình – bộ phim tài liệu lúc trước hắn quay ở nước Đức.

Mỗi người làm phim truyền hình đều muốn thể hiện ý tưởng của mình, nhất là đám gia hỏa tự xưng là phần tử trí thức.

Lý Dương cũng không ngoại lệ.

Sau khi đọc được nguyên tác của ‘Thần mộc’, anh xúc động rất mạnh, quyết định chọn ‘Thần mộc’ để làm phim.

Sau khi mua bản quyền chuyển thể, anh quyết định tự mình viết lại kịch bản, đặt tên là ‘Blind Shaft’, dịch ra tiếng Trung là ‘Hầm lò đen tối’.

‘Hầm lò đen tối’ là tên Lý Dương đặt tên, ngụ ý của nó chính là những tội ác không nhìn thấy.

Sau này ‘Ngọn núi đen tối’ và ‘Con đường đen tối’ cũng sử dụng ý này.

Trước khi Lý Dương qua Đức, anh ta đã lăn lộn ở Nhà hát kịch Quốc gia nhiều năm, cũng có chút quan hệ, tìm được người vay một khoản tiền, trở về nước, trước tiên bỏ ra nửa năm để thăm dò thực địa và hoàn thiện kịch bản.

Khỏi phải nói về những vất vả trong lúc đó.

Bạn muốn quay những chuyện trong mỏ than, ít nhất, bạn phải hiểu nó là cái gì.

Chỉ tưởng tượng suông, đóng cửa làm việc, còn không phải giống như ‘Bạch trú lưu tinh’? **

(** ‘Bạch trú lưu tinh’ là một trong bảy phần phim của bộ phim điện ảnh Tôi và Tổ quốc tôi, đã có nhiều tranh cãi về phần phim này. Các bạn có thể search GG để tìm hiểu thêm.)

Còn chưa trở thành đại đạo diễn đã mắc bệnh đại đạo diễn rồi?

Điều đó có ổn không?

Khi bạn muốn làm một điều gì đó nghiêm túc, mà nó lại là một điều tốt, nhất định sẽ có người sẵn lòng giúp bạn.

Thế là, hắn mời tới nhà sản xuất Hồ Hiểu Điệp, phó đạo diễn Bao Chấn Giang, quay phim Lưu Dũng Hoành, thu âm Vương Ngọc, đều là những người có kinh nghiệm lâu năm trong nghề trở thành nòng cốt của đoàn phim.

Tiếp theo tất nhiên là quay chụp.

Liên hệ với tác giả nguyên tác Lưu Khánh Bang nhờ ông ấy giới thiệu một địa điểm quay phim.

Lưu Khánh Bang là phóng viên cao cấp và biên tập của ‘báo Than đá Trung Quốc’. Ở thời đại này, phóng viên chính là người trong thể chế, nói chuyện với các mỏ than bên dưới không thành vấn đề.

Vì vậy, ông ta nói với bạn mình là Dương Hiểu Đông, phó giảm đốc tuyên truyền của tập đoàn than Nghĩa Môi. Sau đó, giám đốc Dương an bài cho bọn hắn một nhà xưởng quốc doanh lớn, còn đặc biệt phái một vị trưởng phòng đến bàn bạc với đoàn làm phim.

Vị trưởng phòng này nghe nói từng được Lưu lão sư chiếu cố, đã giúp đỡ đoàn phim rất nhiều, tìm được một hầm than hiện đại ở thôn Nghĩa Mã, cho toàn mỏ ngừng sản xuất, sau đó lại bố trí lắp đặt đèn chiếu sáng tạm thời do đường trong hầm mỏ quá tối.

Ông ta còn đặc biệt chuẩn bị mấy chục người làm diễn viên quần chúng.

Các đồng chí trong bộ tuyên truyền mỏ than toàn lực hỗ trợ quay phim, còn sắp xếp chuyên gia bố trí cảnh vật.

Việc chuẩn bị hết sức đầy đủ!

Cuối cùng, diễn viên tề tựu, đoàn phim chính thức bấm máy.

Một tuần lễ sau đó, không thể nào quay được.

Không phải điều kiện không tốt, mà là … quá tốt rồi!

Không nói những thứ khác, mỏ than đặc biệt an bài chỗ ở của đoàn làm phim tại một nhà khách trang bị vô cùng tiện nghi. Đãi ngộ này chỉ khi lãnh đạo xuống thị sát mới có.

Nhưng Lý Dương luôn cảm thấy có gì đó sai sai, bao gồm cả quay phim và một số diễn viên…

Điều kiện tốt như vậy còn quay hầm lò cái gì?

Ta đang quay bộ phim ‘Hầm lò đen tối’ chứ không phải quảng bá cuộc sống của những người thợ mỏ ở đây tốt đẹp thế nào!

Lúc mới bắt đầu chỉ hơi rối một chút, càng về sau, các diễn viên chẳng thể nào nhập tâm được.

Ăn ngon, mặc đẹp, ngủ ngon…

Ngươi làm sao có thể nhập vai một tên tội phạm bụi bặm bận thỉu, xem mạng người như cỏ rác.

Cái này giống như ép buộc một bà cô 40 tuổi vào diễn vai thiếu nữ.

Lý Dương lại gọi điện cho Lưu Khánh Bang, nói yêu cầu của mình.

“Chúng tôi muốn tìm một mỏ than nhỏ hơn, tốt nhất là một mỏ than t.ư nhân. Đặt mình vào trong đó thì mới có tâm trạng để diễn xuất.”

Lưu Khánh Bang biểu thị lực bất tòng tâm.

Ông ta mặc dù là người trong thể chế, viết tiểu thuyết mỏ than, nhưng lại đang ở kinh thành.

Lý Dương đành phải tự nghĩ biện pháp. Cũng may thời điểm lúc trước hắn điều tra nghiên cứu để viết kịch bản có làm quen với chủ một số mỏ than nhỏ.

Thế là, đoàn làm phim lại di chuyển tới huyện ZY, Đại Đồng, Sơn Tây.



Bốn thủ phủ than đá lớn tại Trung Quốc bao gồm Phủ Thuận, Đường Sơn, Đại Đồng, Thần Đông.

Đại Đồng là một trong số đó.

Nếu bạn muốn tính mười thành phố sản xuất than lớn nhất, Sơn Tây chiếm năm cái là Sóc Châu, Trường Trị, Lữ Lương, Đại Đồng, Tấn Thành.

Trên thực tế, khi mới thành lập nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa không có mỏ than t.ư nhân.

Sự xuất hiện của các mỏ than t.ư nhân là do nhu cầu năng lượng trong nước thấp, các mỏ than nhà nước thua lỗ trong thời gian dài.

Quốc gia cảm thấy đó là gánh nặng, vì vậy bắt đầu cấp cho t.ư nhân giấy phép khai thác than.

Từ đó, rất nhiều người trở nên giàu có.

Cha của Thẩm Lâm, Thẩm Mộng Khê là một trong số đó.

Kể từ năm 1988, ông ta đã liên tiếp thu mua quyền kinh doanh của bảy mỏ than, bao gồm cả mỏ than Tả Vân ở thôn Loan, xã Hồng Diêu, huyện ZY, ngoại ô phía Nam của Đại Đồng.

Từ đó ông ta trở nên giàu có.

Sau khi cha mẹ li hôn, Thẩm Lâm theo mẹ chuyển đến sống tại Bắc Kinh. Lần này hắn trở về để lo tang lễ cho cha và xử lý công việc kinh doanh của mỏ than.

Dù sao hắn cũng là con một, nhận được quyền thừa kế.

Thẩm Lâm không có hứng thú với việc kinh doanh mỏ than mà chịu ảnh hưởng của mẹ, toàn thân chảy một dòng máu nghệ thuật. Mẹ hắn là diễn viên của đoàn ca múa.

Hắn học khiêu vũ từ nhỏ. Sau khi lớn lên, thân hình quá cao lớn, vì vậy hắn quyết định rời khỏi nhóm, theo lời đề nghị của mẹ, năm ngoái thi vào học viện điện ảnh Tầng lớp trung tâm.



Tang lễ diễn ra vô cùng thuận lợi.

Dù sao Thẩm gia cũng có chút danh tiếng ở Đại Đồng. Ở phương diện gia đình, Thẩm Mộng Khê không làm tốt nhưng ở bên ngoài thì miễn bàn.

Chưa nói đến những thứ khác, hằng năm Thẩm Mộng Khê đều quyên góp sách vở cho các trường tiểu học ở địa phương.

Thanh danh của ông ta vô cùng tốt.

Thẩm Lâm liên hệ với chú hai của hắn Thẩm Tinh Di nhờ giúp đỡ, chuyển nhượng quyền kinh doanh của bảy mỏ than với giá 7 triệu cho một vị đại lão họ Lưu.

Đây chắc chắn là bị ép giá.

“Nếu cháu không gấp, chú sẽ liên hệ với mấy nhà khác. Hiện nay giá cả than đá đang tăng rất nhanh.”

Thẩm Tinh Di không hiểu tại sao Thẩm Lâm lại thanh lý gấp mấy mỏ than như vậy.

Thẩm Lâm lắc đầu: “Chú hai, họ Lưu kia ở Đại Đồng thế nào?”

“Hắn chính là thổ hoàng đế…”

“Hiện tại hắn ta đồng ý dùng tiền mua, là do quan hệ với phụ thân ta lúc còn sống không tệ. Qua một thời gian nữa sẽ là cưỡng đoạt, cái này gọi là tiên lễ hậu binh.”

Thẩm Lâm thay đổi đề tài: “Nhưng mà, chú hai, chú không có hứng thú với việc kinh doanh mỏ than sao?”

“Chú còn phải đi làm, làm gì có thời gian rỗi mà xử lý mỏ than. Với lại, chú cũng không hiểu.”

Thẩm Tinh Di là một giáo sư đại học ở Đại Đồng dạy môn giải tích, đúng là không hiểu việc kinh doanh mỏ than.

“Đáng tiếc, Trung Quốc gia nhập WTO, nhu cầu năng lượng tăng vọt, giá than sẽ tăng ít nhất trong mười năm nữa.”

“Cháu còn tìm hiểu cả cái này?” Thẩm Tinh Di kinh ngạc nhìn đứa cháu lớn: “Ương kịch dạy cả điều này sao?”

“Trường của cháu gọi là học viện điện ảnh Tầng lớp trung tâm hoặc là học viện sân khấu điện ảnh. Về tiêu hao năng lượng, cháu đọc sách thấy rất nhiều, bản thân tự tổng kết.”

Biểu cảm của Thẩm Lâm có chút không được tự nhiên.

Thẩm Tinh Di cũng không nghĩ nhiều, thở dài: “Chú tự hiểu bản thân mình…”

Mới nói được nửa lời thì có người chạy vào thông báo: “Thẩm lão sư, có người tìm ngài.”

“Tìm tôi?”

“Anh ta nói anh ta là bạn cũ của ngài ở nước Đức, họ Lý…”
 

Thương Khung Chi Chủ

Kim Đan Sơ Kỳ
Super-Moderator
Dịch Giả Tử Vi

minhtancbh

Phàm Nhân
Ngọc
108,10
Tu vi
0,00
Mình thử dịch chương 1 truyện Ngay từ đầu, ta chỉ muốn làm diễn viên. mình dịch kết hợp raw vs convert bên TTV. mong mn cho nhận xét.
《盲井》的原著叫《神木》,是作家刘庆邦根据1998年三大特大矿洞诈骗杀人团伙案改编,讲述了“打点子”这种杀人手法。

点子是行话,指的是合适的活人,他们一旦把点子物色好了,就把点子带到地处偏远的小煤窑办掉,然后以点子亲人的名义,拿人命和窑主换钱。

很多人抱怨纯文学没意思,其实,你认真看了,真的还可以!

刘庆邦老师的风格有点像余华,就是一个面无表情的人很冷漠客观的讲一个真实到让人后背发凉的故事,不做任何评价的把事情甩在你面前让你自己去感受。

《神木》这帮人犯罪的动机是什么?

"回家抱着老婆儿子踏踏实实的过日子"!

最恐怖的就是这种:无法无天丧心病狂的恶行背后却有一个貌似合情合理的理由。

就跟爽姐想生不想养差不多…

这个故事拍成电影,都不用怎么改剧本的,直接照着记录就行。

内在的戏剧冲突太强烈了。

刚好,李扬看到了《神木》原著,彼时他正决心要筹备自己的第一部电影作品——他以前在德国拍纪录片的…

每个影视从业者都有表达的想法,尤其是自诩知识分子的家伙们!

李扬也不例外。

看了《神木》之后,大受触动,于是定下了《神木》…

买下改编权,他决定自己重新写剧本,就叫《Blind Shaft》,翻译成中文《盲井》。

盲井这个词应该是李扬臆造的,本意也许就是“看不见的罪恶”的意思。

之后的《盲山》、《盲·道》统统用了这个东西。

李扬去德国之前就在国家话剧院混了好些年,还算有点人脉,找人借了笔钱,回国,先花了半年实地勘察,完善剧本…

期间辛苦自不必说。

你要拍煤矿发生的事,最起码,你得了解这玩意是啥!

凭空想象,闭门造车,那不成了《白粥流星》?

还没混成大导演呢,就先得了大导演的病?

那可还行?

当你想认真干一件事,而且还是不错的事,肯定会有人愿意帮你!

于是,拉来了制片人胡晓晔,副导演包振江,摄影刘勇宏,录音王玉,都是业内相当有资历的家伙,算组成了团队核心。

然后,当然是拍摄了。

联系了原著作者刘庆邦,想让他帮着介绍一家取景地…

刘庆邦是《中国煤炭报》的高级记者和编辑,这个年代,记者那是体制内的人,跟底下煤矿说句话还不是一句话的事情!

于是,他跟自己的好友,义煤集团宣传部副部长杨晓东说了下这个事,然后,杨部长给他们安排了国营大厂,不仅如此,还特地让宣传统战部的一位科长负责跟剧组接洽。

这位科长据说曾经受过刘老师的照顾,安排得特别地道,帮着找了一家叫义马常村煤矿的现代化矿井,全矿停产,因井下光线太暗,又临时布置了防爆灯。

还特意准备了几十人担任群众演员。

煤矿宣传部的同志全力协助拍摄,并安排专人拍摄剧照。

活干的那叫一个漂亮!

终于,演员聚齐,正式开拍…

一个星期后,拍不下去了!

不是条件不好。

而是…太好了!

别的不说,剧组居住的地方,煤矿方面特地安排了当地一家条件设施非常好的宾馆供剧组下榻——这待遇也就有领导来视察才有的。

但李扬总觉得不对味,包括摄影师还有几个演员…

《盲井》…

你丫条件这么好,下什么井?

我拍的是《盲井》,不是宣传煤矿工人多美好!

刚开始,只是有点小纠结,到后来,演员们根本没法进入状态。

吃得好,穿得好,睡得好…

你怎么营造出又土又脏的罪犯,草菅人命的感觉?

这就跟40岁的老女人硬凹少女感一样别扭!

李扬又联系了刘庆邦,说了自己的要求…

“咱们必须要找个小一点的煤矿,最好是私营的,这样,置身其中,你就有那种感觉!”

刘庆邦表示爱莫能助…

他是正儿八经体制内的人,这么说吧,虽然写煤矿小说,但他住在京城…

李扬只好自己想办法,好在他之前调研写剧本的时候认识几个干煤矿的小矿主…

于是,剧组前往山西大同ZY县。

……

中国四大煤都,抚顺、唐山、大同、神东。

大同占了一个!

但你要算十大产煤城市,山西占了五个,朔州、长治、吕梁、大同、晋城…

其实,建国初期是没有私营煤矿的!

私人煤矿的出现,是因为在之前的很长一段時期內,国内能源需求小,煤矿赔钱。

国家觉得是负担,于是,开始给私人发放煤矿开采许可证…

然后…很多人就走上了致富路!

沈林的父亲沈梦溪就这样。

从88年开始,先后在ZY县、大同南郊区购买经营过左云店湾镇红窑沟煤矿等7个煤矿的经营权…

然后发了!

再然后就是离婚,沈林跟了他母亲…

沈林一直跟着母亲住在北京,这次回大同是为了处理父亲的葬礼还有他的煤矿生意。

毕竟他是独子,享有继承权!

沈林对煤矿经营没啥想法,受母亲影响,一身的艺术细胞——母亲是歌舞团演员。

他从小学跳舞,发育之后,身材过于高大,干脆退团,在母亲的‘建议下’,去年考了中戏。

……

丧事办的很顺利…

毕竟沈家在大同也算小有名气,在家庭方面,沈梦溪虽然不是什么好东西,UU看书 www.uukanshu.com 但在做人方面,没的说!

别的不说,他们老家的小学,沈梦溪每年都会捐赠一批图书…

名声很好!

沈林一直跟他二叔有联系,在二叔沈星移的帮助下,七家煤矿的经营权作价七百万转手给了一位姓刘的大佬…

肯定被压价了。

“你要不急着出手,我多联系几家…现在煤炭价格涨得快…”

沈星移对沈林着急处理煤矿的行为不能理解。

沈林摇头:“二叔,刚才那位姓刘的在咱大同?”

“地下皇帝…”

“人家现在愿意花钱买,是因为跟我父亲生前关系不错,再过一段时间,就是巧取豪夺了,这叫先礼后兵!”沈林换了个话题:“不过,二叔,你真的对煤矿经营没兴趣?”

“我还要上班,哪有闲工夫管理煤矿?而且我也不懂…”

沈星移是大同这边一名大学老师,教微积分的,确实不懂煤矿经营…

“…可惜了,中国入世,能源需求激增,煤炭价格至少能涨个十年…”

“…你还研究这个?”沈星移诧异地看了眼自己的大侄子:“央戏教这些?”

“那叫中戏或者戏剧学院…至于能源消耗,这东西看书看得多了,自己总结的…”

沈林表情有点有点不太自然…

沈星移没想那么多,叹了口气:“我有多大本事自己清楚…”

话说了一半,有人急冲冲跑了过来:“沈老师,有人找你!”

“找我?”

“他说他是你之前在德国的朋友,姓李…”
Chương 1: Hầm lò đen tối

Nguyên tác của ‘Hầm lò đen tối’ có tên là ‘Thần mộc’, được tác giả Lưu Khánh Bang chuyển thể dựa trên vụ án lừa gạt giết người của ba hầm mỏ rất lớn, miêu tả thủ pháp giết người ‘Đả điểm tử’.

‘Điểm’ là ngôn ngữ trong nghề dùng để chỉ những người sống phù hợp. Sau khi tìm được ‘điểm’, bọn chúng sẽ đem ‘điểm’ đến những mỏ than nhỏ ở nơi hẻo lánh để xử lý, sau đó lấy danh nghĩa thân nhân của ‘điểm’ dùng những mạng người này bán cho chủ mỏ than lấy tiền.

Nhiều người phàn nàn rằng văn học vị nghệ thuật rất khô khan, thực ra nếu bạn đọc kỹ sẽ không có vấn đề gì cả.

Phong cách của lão sư Lưu Khánh Bang có chút giống với Dư Hoa, sử dụng một giọng điệu thờ ơ, vô cảm và khách quan để kể một câu chuyện có thật đến mức khiến bạn lạnh sống lưng, không đưa ra bất cứ đánh giá điều gì về sự việc mà để bạn tự cảm nhận nó.

Động cơ phạm tội của đám người trong ‘Thần mộc’ là gì?

“Về nhà ôm vợ con, có một cuộc sống ổn định.”

Điều đáng sợ nhất ở đây là: phía sau tội ác điên rồ vô pháp vô thiên là những lí do có vẻ rất hợp tình hợp lý.

Nghe có vẻ giống với việc Sảng tỷ sinh con nhưng lại không muốn nuôi.*

(*: Hình như tác giả muốn nhắc đến vụ Trịnh Sảng nhờ người mang thai hộ, không nhận con ^.^)

Nếu câu chuyện này được dựng thành phim thì không cần sửa đổi kịch bản, trực tiếp sao chép vào làm phim là được.

Tình tiết bên trong vô cùng máu chó.

Tình cờ, Lý Dương đọc được nguyên tác của ‘Thần mộc’. Khi đó, anh ta đang quyết tâm chuẩn bị cho tác phẩm điện ảnh đầu tiên của mình – bộ phim tài liệu lúc trước hắn quay ở nước Đức.

Mỗi người làm phim truyền hình đều muốn thể hiện ý tưởng của mình, nhất là đám gia hỏa tự xưng là phần tử trí thức.

Lý Dương cũng không ngoại lệ.

Sau khi đọc được nguyên tác của ‘Thần mộc’, anh xúc động rất mạnh, quyết định chọn ‘Thần mộc’ để làm phim.

Sau khi mua bản quyền chuyển thể, anh quyết định tự mình viết lại kịch bản, đặt tên là ‘Blind Shaft’, dịch ra tiếng Trung là ‘Hầm lò đen tối’.

‘Hầm lò đen tối’ là tên Lý Dương đặt tên, ngụ ý của nó chính là những tội ác không nhìn thấy.

Sau này ‘Ngọn núi đen tối’ và ‘Con đường đen tối’ cũng sử dụng ý này.

Trước khi Lý Dương qua Đức, anh ta đã lăn lộn ở Nhà hát kịch Quốc gia nhiều năm, cũng có chút quan hệ, tìm được người vay một khoản tiền, trở về nước, trước tiên bỏ ra nửa năm để thăm dò thực địa và hoàn thiện kịch bản.

Khỏi phải nói về những vất vả trong lúc đó.

Bạn muốn quay những chuyện trong mỏ than, ít nhất, bạn phải hiểu nó là cái gì.

Chỉ tưởng tượng suông, đóng cửa làm việc, còn không phải giống như ‘Bạch trú lưu tinh’? **

(** ‘Bạch trú lưu tinh’ là một trong bảy phần phim của bộ phim điện ảnh Tôi và Tổ quốc tôi, đã có nhiều tranh cãi về phần phim này. Các bạn có thể search GG để tìm hiểu thêm.)

Còn chưa trở thành đại đạo diễn đã mắc bệnh đại đạo diễn rồi?

Điều đó có ổn không?

Khi bạn muốn làm một điều gì đó nghiêm túc, mà nó lại là một điều tốt, nhất định sẽ có người sẵn lòng giúp bạn.

Thế là, hắn mời tới nhà sản xuất Hồ Hiểu Điệp, phó đạo diễn Bao Chấn Giang, quay phim Lưu Dũng Hoành, thu âm Vương Ngọc, đều là những người có kinh nghiệm lâu năm trong nghề trở thành nòng cốt của đoàn phim.

Tiếp theo tất nhiên là quay chụp.

Liên hệ với tác giả nguyên tác Lưu Khánh Bang nhờ ông ấy giới thiệu một địa điểm quay phim.

Lưu Khánh Bang là phóng viên cao cấp và biên tập của ‘báo Than đá Trung Quốc’. Ở thời đại này, phóng viên chính là người trong thể chế, nói chuyện với các mỏ than bên dưới không thành vấn đề.

Vì vậy, ông ta nói với bạn mình là Dương Hiểu Đông, phó giảm đốc tuyên truyền của tập đoàn than Nghĩa Môi. Sau đó, giám đốc Dương an bài cho bọn hắn một nhà xưởng quốc doanh lớn, còn đặc biệt phái một vị trưởng phòng đến bàn bạc với đoàn làm phim.

Vị trưởng phòng này nghe nói từng được Lưu lão sư chiếu cố, đã giúp đỡ đoàn phim rất nhiều, tìm được một hầm than hiện đại ở thôn Nghĩa Mã, cho toàn mỏ ngừng sản xuất, sau đó lại bố trí lắp đặt đèn chiếu sáng tạm thời do đường trong hầm mỏ quá tối.

Ông ta còn đặc biệt chuẩn bị mấy chục người làm diễn viên quần chúng.

Các đồng chí trong bộ tuyên truyền mỏ than toàn lực hỗ trợ quay phim, còn sắp xếp chuyên gia bố trí cảnh vật.

Việc chuẩn bị hết sức đầy đủ!

Cuối cùng, diễn viên tề tựu, đoàn phim chính thức bấm máy.

Một tuần lễ sau đó, không thể nào quay được.

Không phải điều kiện không tốt, mà là … quá tốt rồi!

Không nói những thứ khác, mỏ than đặc biệt an bài chỗ ở của đoàn làm phim tại một nhà khách trang bị vô cùng tiện nghi. Đãi ngộ này chỉ khi lãnh đạo xuống thị sát mới có.

Nhưng Lý Dương luôn cảm thấy có gì đó sai sai, bao gồm cả quay phim và một số diễn viên…

Điều kiện tốt như vậy còn quay hầm lò cái gì?

Ta đang quay bộ phim ‘Hầm lò đen tối’ chứ không phải quảng bá cuộc sống của những người thợ mỏ ở đây tốt đẹp thế nào!

Lúc mới bắt đầu chỉ hơi rối một chút, càng về sau, các diễn viên chẳng thể nào nhập tâm được.

Ăn ngon, mặc đẹp, ngủ ngon…

Ngươi làm sao có thể nhập vai một tên tội phạm bụi bặm bận thỉu, xem mạng người như cỏ rác.

Cái này giống như ép buộc một bà cô 40 tuổi vào diễn vai thiếu nữ.

Lý Dương lại gọi điện cho Lưu Khánh Bang, nói yêu cầu của mình.

“Chúng tôi muốn tìm một mỏ than nhỏ hơn, tốt nhất là một mỏ than t.ư nhân. Đặt mình vào trong đó thì mới có tâm trạng để diễn xuất.”

Lưu Khánh Bang biểu thị lực bất tòng tâm.

Ông ta mặc dù là người trong thể chế, viết tiểu thuyết mỏ than, nhưng lại đang ở kinh thành.

Lý Dương đành phải tự nghĩ biện pháp. Cũng may thời điểm lúc trước hắn điều tra nghiên cứu để viết kịch bản có làm quen với chủ một số mỏ than nhỏ.

Thế là, đoàn làm phim lại di chuyển tới huyện ZY, Đại Đồng, Sơn Tây.



Bốn thủ phủ than đá lớn tại Trung Quốc bao gồm Phủ Thuận, Đường Sơn, Đại Đồng, Thần Đông.

Đại Đồng là một trong số đó.

Nếu bạn muốn tính mười thành phố sản xuất than lớn nhất, Sơn Tây chiếm năm cái là Sóc Châu, Trường Trị, Lữ Lương, Đại Đồng, Tấn Thành.

Trên thực tế, khi mới thành lập nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa không có mỏ than t.ư nhân.

Sự xuất hiện của các mỏ than t.ư nhân là do nhu cầu năng lượng trong nước thấp, các mỏ than nhà nước thua lỗ trong thời gian dài.

Quốc gia cảm thấy đó là gánh nặng, vì vậy bắt đầu cấp cho t.ư nhân giấy phép khai thác than.

Từ đó, rất nhiều người trở nên giàu có.

Cha của Thẩm Lâm, Thẩm Mộng Khê là một trong số đó.

Kể từ năm 1988, ông ta đã liên tiếp thu mua quyền kinh doanh của bảy mỏ than, bao gồm cả mỏ than Tả Vân ở thôn Loan, xã Hồng Diêu, huyện ZY, ngoại ô phía Nam của Đại Đồng.

Từ đó ông ta trở nên giàu có.

Sau khi cha mẹ li hôn, Thẩm Lâm theo mẹ chuyển đến sống tại Bắc Kinh. Lần này hắn trở về để lo tang lễ cho cha và xử lý công việc kinh doanh của mỏ than.

Dù sao hắn cũng là con một, nhận được quyền thừa kế.

Thẩm Lâm không có hứng thú với việc kinh doanh mỏ than mà chịu ảnh hưởng của mẹ, toàn thân chảy một dòng máu nghệ thuật. Mẹ hắn là diễn viên của đoàn ca múa.

Hắn học khiêu vũ từ nhỏ. Sau khi lớn lên, thân hình quá cao lớn, vì vậy hắn quyết định rời khỏi nhóm, theo lời đề nghị của mẹ, năm ngoái thi vào học viện điện ảnh Tầng lớp trung tâm.



Tang lễ diễn ra vô cùng thuận lợi.

Dù sao Thẩm gia cũng có chút danh tiếng ở Đại Đồng. Ở phương diện gia đình, Thẩm Mộng Khê không làm tốt nhưng ở bên ngoài thì miễn bàn.

Chưa nói đến những thứ khác, hằng năm Thẩm Mộng Khê đều quyên góp sách vở cho các trường tiểu học ở địa phương.

Thanh danh của ông ta vô cùng tốt.

Thẩm Lâm liên hệ với chú hai của hắn Thẩm Tinh Di nhờ giúp đỡ, chuyển nhượng quyền kinh doanh của bảy mỏ than với giá 7 triệu cho một vị đại lão họ Lưu.

Đây chắc chắn là bị ép giá.

“Nếu cháu không gấp, chú sẽ liên hệ với mấy nhà khác. Hiện nay giá cả than đá đang tăng rất nhanh.”

Thẩm Tinh Di không hiểu tại sao Thẩm Lâm lại thanh lý gấp mấy mỏ than như vậy.

Thẩm Lâm lắc đầu: “Chú hai, họ Lưu kia ở Đại Đồng thế nào?”

“Hắn chính là thổ hoàng đế…”

“Hiện tại hắn ta đồng ý dùng tiền mua, là do quan hệ với phụ thân ta lúc còn sống không tệ. Qua một thời gian nữa sẽ là cưỡng đoạt, cái này gọi là tiên lễ hậu binh.”

Thẩm Lâm thay đổi đề tài: “Nhưng mà, chú hai, chú không có hứng thú với việc kinh doanh mỏ than sao?”

“Chú còn phải đi làm, làm gì có thời gian rỗi mà xử lý mỏ than. Với lại, chú cũng không hiểu.”

Thẩm Tinh Di là một giáo sư đại học ở Đại Đồng dạy môn giải tích, đúng là không hiểu việc kinh doanh mỏ than.

“Đáng tiếc, Trung Quốc gia nhập WTO, nhu cầu năng lượng tăng vọt, giá than sẽ tăng ít nhất trong mười năm nữa.”

“Cháu còn tìm hiểu cả cái này?” Thẩm Tinh Di kinh ngạc nhìn đứa cháu lớn: “Ương kịch dạy cả điều này sao?”

“Trường của cháu gọi là học viện điện ảnh Tầng lớp trung tâm hoặc là học viện sân khấu điện ảnh. Về tiêu hao năng lượng, cháu đọc sách thấy rất nhiều, bản thân tự tổng kết.”

Biểu cảm của Thẩm Lâm có chút không được tự nhiên.

Thẩm Tinh Di cũng không nghĩ nhiều, thở dài: “Chú tự hiểu bản thân mình…”

Mới nói được nửa lời thì có người chạy vào thông báo: “Thẩm lão sư, có người tìm ngài.”

“Tìm tôi?”

“Anh ta nói anh ta là bạn cũ của ngài ở nước Đức, họ Lý…”
@Thương Khung Chi Chủ check giúp mình với nhé
 

Hoàng Hi Bình

Kim Tiên Sơ Kỳ
Đệ Tam Dịch Giả Tháng 7
@Thương Khung Chi Chủ check giúp mình với nhé
Nguyên tác của ‘Hầm lò đen tối’ có tên là ‘Thần mộc’, được tác giả Lưu Khánh Bang chuyển thể dựa trên vụ án lừa gạt giết người của ba hầm mỏ rất lớn, miêu tả thủ pháp giết người ‘Đả điểm tử’.

‘Điểm’ là ngôn ngữ trong nghề dùng để chỉ những người sống phù hợp. Sau khi tìm được ‘điểm’, bọn chúng sẽ đem ‘điểm’ đến những mỏ than nhỏ ở nơi hẻo lánh để xử lý, sau đó lấy danh nghĩa thân nhân của ‘điểm’ dùng những mạng người này bán cho chủ mỏ than lấy tiền.=> đoạn này đã có giải thích từ ta và @Vivian Nhinh

Sửa lỗi phần còn lại:
...........
Nhiều người phàn nàn rằng văn học vị nghệ thuật rất khô khan, thực ra nếu bạn đọc kỹ chú tâm đọc sẽ thấy khá hay sẽ không có vấn đề gì cả.=>sẽ không có vấn đề không có nghĩa gì cả

Phong cách của thầy lão sư Lưu Khánh Bang có chút giống với Dư Hoa, sử dụng một giọng văn điệu lạnh lùng thờ ơ, vô cảm và khách quan để kể một câu chuyện có thật đến mức khiến bạn lạnh sống lưng, không đưa ra bất cứ đánh giá điều gì về sự việc mà để bạn tự cảm nhận .=>thể loại đô thị không dịch lão sư nhé, miêu tả về cách viết văn thì dùng giọng văn, ai lại bảo giọng điệu

Động cơ phạm tội của đám người trong ‘Thần mộc’ là gì?

“Về nhà ôm vợ con, có một cuộc sống ổn định.”

Điều đáng sợ nhất ở đây là: phía sau tội ác điên rồ vô pháp vô thiên là những lí do có vẻ rất hợp tình hợp lý.

Nghe có vẻ giống với việc chị Sảng Sảng tỷ sinh con nhưng lại không muốn nuôi.*

(*: Hình như tác giả muốn nhắc đến vụ Trịnh Sảng nhờ người mang thai hộ, không nhận con ^.^)

Nếu câu chuyện này được dựng thành phim thì không cần sửa đổi kịch bản, trực tiếp chuyển thể thành sao chép vào làm phim là được.

Tình tiết bên trong vô cùng cẩu huyết máu chó.=>cẩu huyết là thể loại truyện lặp đi lặp lại một chi tiết đến mức nhàm chán, để nguyên hán việt đi.

Tình cờ, Lý Dương đọc được nguyên tác của ‘Thần mộc’. Khi đó, anh ta đang quyết tâm chuẩn bị cho tác phẩm điện ảnh đầu tiên của mình – bộ phim tài liệu từng lúc trước hắn quay ở nước Đức.

Mỗi người làm phim truyền hình đều muốn thể hiện ý tưởng của mình, nhất là đám người đám gia hỏa tự xưng là phần tử trí thức. => gia hoả chỉ dùng trong truyện cổ đại, tiên hiệp, không dùng cho đô thị, nghĩa của nó cũng chỉ là gã, thằng thôi.

Lý Dương cũng không ngoại lệ.

Sau khi đọc được nguyên tác của ‘Thần mộc’, anh xúc động rất mạnh, quyết định chọn ‘Thần mộc’ để làm phim.

Sau khi mua bản quyền chuyển thể, anh quyết định tự mình viết lại kịch bản, đặt tên là ‘Blind Shaft’, dịch ra tiếng Trung là ‘Hầm lò đen tối’.

‘Hầm lò đen tối’ là tên Lý Dương đặt tên, ngụ ý của nó chính là những tội ác không nhìn thấy.

Sau này ‘Ngọn núi đen tối’ và ‘Con đường đen tối’ cũng sử dụng ý này.

Trước khi Lý Dương qua Đức, anh ta đã lăn lộn ở Nhà hát kịch Quốc gia nhiều năm, cũng có chút quan hệ, tìm được người vay một khoản tiền, trở về nước, trước tiên bỏ ra nửa năm để thăm dò thực địa và hoàn thiện kịch bản.

Khỏi phải nói về những vất vả trong lúc đó.

Bạn muốn quay những chuyện trong mỏ than, ít nhất, bạn phải hiểu nó là cái gì.

Chỉ tưởng tượng suông, đóng cửa làm việc, còn không phải giống như ‘Bạch trú lưu tinh’? **

(** ‘Bạch trú lưu tinh’ là một trong bảy phần phim của bộ phim điện ảnh Tôi và Tổ quốc tôi, đã có nhiều tranh cãi về phần phim này. Các bạn có thể search GG để tìm hiểu thêm.)=>chú thích nhưng không thể giải nghĩa được ý nghĩa của cụm từ này, vậy chú thích để làm gì?

Còn chưa trở thành đại đạo diễn lớn đã mắc bệnh ngôi sao đại đạo diễn rồi?=> vẫn còn mắc lỗi dùng từ phong cách cổ đại

Điều đó có ổn không?

Khi bạn muốn làm một điều gì đó nghiêm túc, mà nó lại là một điều tốt, nhất định sẽ có người sẵn lòng giúp bạn.

Thế là, hắn mời tới nhà sản xuất Hồ Hiểu Điệp, phó đạo diễn Bao Chấn Giang, quay phim Lưu Dũng Hoành, thu âm Vương Ngọc, đều là những người có kinh nghiệm lâu năm trong nghề trở thành nòng cốt của đoàn phim.

Tiếp theo tất nhiên là quay phim chụp. => quay phim chứ không phải quay chụp, quay chụp là chỉ mấy thợ chụp ảnh

Liên hệ với tác giả nguyên tác Lưu Khánh Bang nhờ ông ấy giới thiệu một địa điểm quay phim.

Lưu Khánh Bang là phóng viên cao cấp và biên tập của ‘báo Than đá Trung Quốc’. Ở thời đại này, phóng viên chính là người trong thể chế, nói chuyện với các mỏ than bên dưới không thành vấn đề.

Vì vậy, ông ta nói với bạn mình là Dương Hiểu Đông, phó giảm đốc tuyên truyền của tập đoàn than Nghĩa Môi. Sau đó, giám đốc Dương an bài cho bọn hắn một nhà xưởng quốc doanh lớn, còn đặc biệt phái một vị trưởng phòng đến bàn bạc với đoàn làm phim.

Vị trưởng phòng này nghe nói từng được Lưu lão sư chiếu cố, đã giúp đỡ đoàn phim rất nhiều, tìm được một hầm than hiện đại ở thôn Nghĩa Mã, cho toàn mỏ ngừng sản xuất, sau đó lại bố trí lắp đặt đèn chiếu sáng tạm thời do đường trong hầm mỏ quá tối.

Ông ta còn đặc biệt chuẩn bị mấy chục người làm diễn viên quần chúng.

Các đồng chí trong bộ tuyên truyền mỏ than toàn lực hỗ trợ quay phim, còn sắp xếp chuyên gia bố trí cảnh vật. => bộ truyên tuyền mỏ than là gì?

Việc chuẩn bị hết sức đầy đủ!

Cuối cùng, diễn viên tề tựu, đoàn phim chính thức bấm máy.

Một tuần lễ sau đó, không thể nào quay được.

Không phải điều kiện không tốt, mà là … quá tốt rồi!

Không nói những thứ khác, mỏ than đặc biệt an bài chỗ ở của đoàn làm phim tại một nhà khách trang bị vô cùng tiện nghi. Đãi ngộ này chỉ khi lãnh đạo xuống thị sát mới có.

Nhưng Lý Dương luôn cảm thấy có gì đó sai sai, bao gồm cả quay phim và một số diễn viên…

Điều kiện tốt như vậy còn quay hầm lò cái gì?

Ta đang quay bộ phim ‘Hầm lò đen tối’ chứ không phải quảng bá cuộc sống của những người thợ mỏ ở đây tốt đẹp thế nào!

Lúc mới bắt đầu chỉ hơi rối một chút, càng về sau, các diễn viên chẳng thể nào nhập tâm được.

Ăn ngon, mặc đẹp, ngủ ngon…

Ngươi làm sao có thể nhập vai một tên tội phạm bụi bặm bận thỉu, xem mạng người như cỏ rác.

Cái này giống như ép buộc một bà cô 40 tuổi vào diễn vai thiếu nữ.

Lý Dương lại gọi điện cho Lưu Khánh Bang, nói yêu cầu của mình.

“Chúng tôi muốn tìm một mỏ than nhỏ hơn, tốt nhất là một mỏ than t.ư nhân. Đặt mình vào trong đó thì mới có tâm trạng để diễn xuất.”

Lưu Khánh Bang biểu thị lực bất tòng tâm.

Ông ta mặc dù là người trong thể chế, viết tiểu thuyết mỏ than, nhưng lại đang ở kinh thành.=> người trong thể chế là gì?

Lý Dương đành phải tự nghĩ biện pháp. Cũng may thời điểm lúc trước hắn điều tra nghiên cứu để viết kịch bản có làm quen với chủ một số chủ mỏ than nhỏ.

Thế là, đoàn làm phim lại di chuyển tới huyện ZY, Đại Đồng, Sơn Tây.



Bốn thủ phủ than đá lớn tại Trung Quốc bao gồm Phủ Thuận, Đường Sơn, Đại Đồng, Thần Đông.

Đại Đồng là một trong số đó.

Nếu bạn muốn liệt kê tính mười thành phố sản xuất than lớn nhất, Sơn Tây chiếm năm cái là Sóc Châu, Trường Trị, Lữ Lương, Đại Đồng, Tấn Thành.

Trên thực tế, khi mới thành lập nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa không có mỏ than t.ư nhân.

Sự xuất hiện của các mỏ than t.ư nhân là do nhu cầu năng lượng trong nước thấp, các mỏ than nhà nước thua lỗ trong thời gian dài.

Quốc gia cảm thấy đó là gánh nặng, vì vậy bắt đầu cấp cho t.ư nhân giấy phép khai thác than.

Từ đó, rất nhiều người trở nên giàu có.

Cha của Thẩm Lâm, Thẩm Mộng Khê là một trong số đó.

Kể từ năm 1988, ông ta đã liên tiếp thu mua quyền kinh doanh của bảy mỏ than, bao gồm cả mỏ than Tả Vân ở thôn Loan, xã Hồng Diêu, huyện ZY, ngoại ô phía Nam của Đại Đồng.

Từ đó ông ta trở nên giàu có.

Sau khi cha mẹ li hôn, Thẩm Lâm theo mẹ chuyển đến sống tại Bắc Kinh. Lần này hắn trở về để lo tang lễ cho cha và xử lý công việc kinh doanh của mỏ than. => hắn dùng cho vai chính

Dù sao hắn cũng là con một, nhận được quyền thừa kế.

Thẩm Lâm không có hứng thú với việc kinh doanh mỏ than mà chịu ảnh hưởng của mẹ, toàn thân chảy một dòng máu nghệ thuật. Mẹ hắn là diễn viên của đoàn ca múa.

Hắn học khiêu vũ từ nhỏ. Sau khi lớn lên, thân hình quá cao lớn, vì vậy hắn quyết định rời khỏi nhóm, theo lời đề nghị của mẹ, năm ngoái thi vào học viện điện ảnh Tầng lớp trung tâm.



Tang lễ diễn ra vô cùng thuận lợi.

Dù sao Thẩm gia cũng có chút danh tiếng ở Đại Đồng. Ở phương diện gia đình, Thẩm Mộng Khê không làm tốt nhưng ở bên ngoài thì miễn bàn.

Chưa nói đến những thứ khác, hằng năm Thẩm Mộng Khê đều quyên góp sách vở cho các trường tiểu học ở địa phương.

Thanh danh của ông ta vô cùng tốt.

Thẩm Lâm liên hệ với chú hai của hắn Thẩm Tinh Di nhờ giúp đỡ, chuyển nhượng quyền kinh doanh của bảy mỏ than với giá 7 triệu cho một vị đại lão họ Lưu.

Đây chắc chắn là bị ép giá.

“Nếu cháu không gấp, chú sẽ liên hệ với mấy nhà khác. Hiện nay giá cả than đá đang tăng rất nhanh.”

Thẩm Tinh Di không hiểu tại sao Thẩm Lâm lại thanh lý gấp mấy mỏ than như vậy.

Thẩm Lâm lắc đầu: “Chú hai, họ Lưu kia ở Đại Đồng thế nào?”

“Hắn chính là thổ hoàng đế…”

“Hiện tại hắn ta đồng ý dùng tiền mua, là do quan hệ với phụ thân ta lúc còn sống không tệ. Qua một thời gian nữa sẽ là cưỡng đoạt, cái này gọi là tiên lễ hậu binh.”=> đô thị không xưng hô ta-ngươi

Thẩm Lâm thay đổi đề tài: “Nhưng mà, chú hai, chú không có hứng thú với việc kinh doanh mỏ than sao?”

“Chú còn phải đi làm, làm gì rảnh có thời gian rỗi mà xử lý mỏ than. Với lại, chú cũng không hiểu.”

Thẩm Tinh Di là một giáo sư đại học ở Đại Đồng dạy môn giải tích, đúng là không hiểu việc kinh doanh mỏ than.

“Đáng tiếc, Trung Quốc gia nhập WTO, nhu cầu năng lượng tăng vọt, giá than sẽ tăng ít nhất trong mười năm nữa.”

“Cháu còn tìm hiểu cả cái này?” Thẩm Tinh Di kinh ngạc nhìn đứa cháu lớn: “Ương kịch dạy cả điều này sao?”=> Ương kịch? Nên viết tên đầy đủ

“Trường của cháu gọi là học viện điện ảnh Tầng lớp trung tâm hoặc là học viện sân khấu điện ảnh. Về tiêu hao năng lượng, cháu đọc sách thấy rất nhiều, bản thân tự tổng kết.”

Biểu cảm của Thẩm Lâm có chút không được tự nhiên.

Thẩm Tinh Di cũng không nghĩ nhiều, thở dài: “Chú tự hiểu bản thân mình…”

Mới nói được nửa lời thì có người chạy vào thông báo: “Thầy Thẩm lão sư, có người tìm ngài.”

“Tìm tôi?”

“Anh ta nói mình anh ta là bạn cũ của ngài ở nước Đức, họ Lý…”

Nhận xét là bạn dịch còn hiểu sai một số từ, nhưng vì chương này rất dài nên cũng không cảm được, điều chủ yếu là bạn dịch thể loại đô thị nhưng vẫn dùng xưng hô thể loại cổ đại, đặc biệt xưng hô "ta, lão sư" là không được dùng. Trừ khi xuất hiện nhân vật theo phòng cách giang hồ, ví dụ như đại sư(thày bói), bang chủ... hay những người thích xưng hô kiểu tiên hiệp như tiền bối, tại hạ... chẳng hạn.

Có những khái niệm khó hiểu như đả điểm tử, không tra bằng raw thì rất khó hiểu được, và bạch trú lưu tinh, bạn cần giải nghĩa ngụ ý của từ này chứ không phải trích dẫn đây là tên phim, nó rất vô nghĩa.

:qhjvfiv: :qhjvfiv: Biên lại toàn bộ chương 1 này, chú ý từ nào khó thì phải tìm hiểu kỹ, chú thích thì phải giải nghĩa, chứ không phải nói lan man, lạc đề. :5cool_ops: Tạm chấp nhận đăng truyện lên reader nhưng nên chúý xài quick kỹ hơn @Thương Khung Chi Chủ
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top