Chú Ý Đăng Ký Đăng Truyện Dịch và Hướng Dẫn Đăng Truyện Tại Reader Bạch Ngọc Sách

Thương Khung Chi Chủ

Kim Đan Sơ Kỳ
Super-Moderator
Dịch Giả Tử Vi
Chương 11

Đinh Nghiêu nhanh nhẹn nhảy từ trên tường xuống, thong thả đi tới trước mặt Hàn Yên Yên. Anh ngồi xuống nhìn hai tay cô. Lòng bàn tay bao một tầng băng trong suốt hơi mỏng, mơ hồ nhìn thấy máu thịt xương trắng bên trong.

Đinh Nghiêu gật đầu: “Chưa nghiêm trọng.”

Nói xong, anh cầm chuôi dao đứng lên. Đầu ngón tay vừa chạm đến lưỡi dao, con dao lập tức biến mất. Hàn Yên Yên mới nhớ ra ngoài dị năng hệ lôi, anh ta còn có dị năng không gian bên cạnh dị năng hệ lôi.

Đinh Nghiêu hút ba lô của người đàn ông và Hàn Yên Yên vào không gian, xoay người lại. Hàn Yên Yên tựa vào bậc thang bên bồn hoa, lắc lư đứng lên một cách chật vật. Đinh Nghiêu nhìn cô một lúc, nói: “Đi nào.”

Hàn Yên Yên gật đầu. Chưa đi được hai bước, Đinh Nghiêu chưa đi được hai bước liền bỗng nghe thấy phía sau phát ra tiếng động phát ra phía sau. Hắn quay lại nhìn thì thấy Hàn Yên Yên đã ngồi rạp dưới đất.

Chân cô mềm nhũn.

“Lần đầu giết người?” Đinh Nghiêu hỏi. Anh nhìn cô giết tang thi hung hãn như vậy, vẻ mặt không chút khiếp sợ, đâu nghĩ tới lúc giết người sẽ như thế này. Trông cô ấy rất hung hãn, không hề sợ hãi khi giết tang thi, chẳng ngờ giết người xong lại trở nên thế này.

Gương mặt của Hàn Yên Yên mặt trắng như giấy; gật nhẹ đầu.

“Quen dần là ổn.” Đinh Nghiêu nói, duỗi tay ra.

Đinh Nghiêu nắm chặt bàn tay vừa vươn ra của Hàn Yên Yên. Tay anh như một thanh kiếm gọng kiềm sắc bén mạnh mẽ, không chỉ kéo cô lên còn giật cô về phía trước. Hàn Yên Yên chưa kịp đẩy ra, Đinh Nghiêu đã cúi người xuống ôm lấy chân cô, nhấc người đứng dậy, nhẹ nhàng khiêng cô lên một cách nhẹ nhàng.

Hàn Yên Yên không kịp phòng bị thì đầu mình đã chúi xuống đất. Cô sợ hãi hô lên, lại lập tức che miệng mình lại.

Hai tang thi nghe thấy âm thanh liền lắc lư chạy tới, ngay sau đó bị hai tia lôi điện đánh thành tro bụi rơi xuống đất. Hàn Yên Yên an lòng.

Có vị này ở bên, không cần lo nguy hiểm.

Mặt trời dần lặn về phía Tây, sắp tới thời điểm tập hợp. Đinh Nghiêu khiêng Hàn Yên Yên chạy nhanh về đoàn xe. Hàn Yên Yên nhìn mặt đất cứ lui vun vút về sau, chưa tới một phút sau đã bắt đầu cảm thấy choáng váng, trực tiếp bèn nhắm hai mắt lại.

Cô vẫn luôn nghĩ tới câu nói kia của Đinh Nghiêu “Quen dần là ổn.” Giết người cũng có thể trở thành thói quen sao? Đinh Nghiêu đã từng giết rất nhiều người?

“Đinh tiên sinh.” Cô mở to hai mắt hỏi, “Tại sao người kia muốn giết tôi?”

“Cô mang bao lớn bao nhỏ như vậy, rất có bộ dáng thu hoạch tốt chắc là thu hoạch tốt lắm nhỉ? Tôi mà thấy cũng muốn cướp đoạt một phen.” Đinh Nghiêu chẳng hề để ý.

Hóa ra là thế, chỉ vì một lý do đơn giản như vậy mà đã giết người được. Hàn Yên Yên cười khổ.

Đáng cười cô còn cảm thấy mình là người kinh qua bao trang tình đời, nửa ngày lăn lộn mới biết, ở thế giới này, cô chỉ là một đứa ngốc ngây thơ. (Dấu phẩy quá nhiều)

Dường như biết cô xuống tinh thần, Đinh Nghiêu bỗng nhiên nói: “Ý thức chiến đấu khá tốt.”

Một câu không đầu không đuôi này là khen ngợi thật lòng, cũng khiến Hàn Yên Yên hiểu ra, Đinh Nghiêu đã nhìn thấy toàn cảnh cô vật lộn với gã đàn ông kia.

Anh không ra tay, chỉ đứng nhìn một cách thờ ơ lạnh nhạt, nhìn.

Có thể vì anh chắc chắn nắm chắc mười phần có thể cứu cô trong lúc nguy cấp nhất. Cũng có thể là vì chuyện sống chết của cô chẳng quan trong gì , cô sống hay chết, đối với anh chẳng quan trọng là bao. Đương nhiên còn có một khả năng lớn hơn nữa, anh coi trọng cô lại không cưỡng bức cô vì thấy thuần phục một con ngựa hoang thú vị hơn nhiều.

Do chiều nay mình bận nên chỉ check dc nhiêu đây thôi :D @Bunny crusher

Nhận xét chung:

Bạn đã làm rõ nghĩa, nhưng còn ảnh hưởng lối convert khá nhiều.

Đây là một bản edit kỹ, chưa được tính là một bản dịch hoàn chỉnh.

Vấn đề 1: Chưa tách câu. Bạn còn giữ dấu phẩy khá nhiều, khiến 1 câu không rõ chủ ngữ - vị ngữ, không nêu bật dc ý chính của 1 câu vì câu đó có quá nhiều ý chính.

Vấn đề 2: Cần kiểm tra lại tính logic của "Từ".

Ví dụ:
Câu mình sửa: Tay anh như một thanh kiếm gọng kiềm sắc bén mạnh mẽ, không chỉ kéo cô lên còn giật cô về phía trước.
Câu convert: hắn đích tay giống như thiết kiềm vậy có lực, kéo tay nàng cổ tay một cái liền đem nàng kéo lên.
Thiết kiềm là cây kiềm sắt, chứ không phải là cây kiếm --> Bạn dịch là thanh kiếm, nếu là thanh kiếm thì chỉ có chém giết, làm sao kéo tay cô gái ấy lên được?

Vấn đề 3: Cách chọn lọc từ ngữ.

Có một số từ, ví dụ như "trực tiếp", "liền".... bạn có thể bỏ luôn, hoặc thay từ khác cho thuần Việt hơn.
Người Việt mình hay nói, "cô ấy nhắm mắt lại ngay", chứ
hiếm khi nói "cô ấy trực tiếp nhắm mắt lại." Có lẽ do bạn đọc quen truyện Trung, lại thấy nó dễ hiểu nên hình thành thói quen giữ lại cách nói này :D

...............
Anyway, bạn có nỗ lực diễn đạt, viếc câu hoàn chỉnh, chỉ là do thói quen nên còn nhiều sạn trong chương. Hãy đọc thêm nhiều tác phẩm sách do các dịch giả chuyên nghiệp dịch, nhận rõ cấu trúc và cách chọn lọc từ vựng. Mình hy vọng bạn sẽ chăm chút kỹ hơn để có bản dịch hay hơn, ít mắc lỗi hơn, góp phần tạo nên một tác phẩm hay cho cộng đồng nhé.

Bạn có thể mở một bộ truyện mới trên Reader nhé.
cc @Độc Lữ Hành Huynh ơi, tạo dùm đệ 1 acc Reader cho bạn @Bunny crusher (hình như bạn này đã từng dịch bộ Bút Ký Phản Công... rồi.)
cc @Gia Cát Nô @Bản Tọa Không Về @Vì anh vô tình
 

Bunny crusher

Phàm Nhân
Ngọc
-188,48
Tu vi
0,00
Chương 11

Đinh Nghiêu nhanh nhẹn nhảy từ trên tường xuống, thong thả đi tới trước mặt Hàn Yên Yên. Anh ngồi xuống nhìn hai tay cô. Lòng bàn tay bao một tầng băng trong suốt hơi mỏng, mơ hồ nhìn thấy máu thịt xương trắng bên trong.

Đinh Nghiêu gật đầu: “Chưa nghiêm trọng.”

Nói xong, anh cầm chuôi dao đứng lên. Đầu ngón tay vừa chạm đến lưỡi dao, con dao lập tức biến mất. Hàn Yên Yên mới nhớ ra ngoài dị năng hệ lôi, anh ta còn có dị năng không gian bên cạnh dị năng hệ lôi.

Đinh Nghiêu hút ba lô của người đàn ông và Hàn Yên Yên vào không gian, xoay người lại. Hàn Yên Yên tựa vào bậc thang bên bồn hoa, lắc lư đứng lên một cách chật vật. Đinh Nghiêu nhìn cô một lúc, nói: “Đi nào.”

Hàn Yên Yên gật đầu. Chưa đi được hai bước, Đinh Nghiêu chưa đi được hai bước liền bỗng nghe thấy phía sau phát ra tiếng động phát ra phía sau. Hắn quay lại nhìn thì thấy Hàn Yên Yên đã ngồi rạp dưới đất.

Chân cô mềm nhũn.

“Lần đầu giết người?” Đinh Nghiêu hỏi. Anh nhìn cô giết tang thi hung hãn như vậy, vẻ mặt không chút khiếp sợ, đâu nghĩ tới lúc giết người sẽ như thế này. Trông cô ấy rất hung hãn, không hề sợ hãi khi giết tang thi, chẳng ngờ giết người xong lại trở nên thế này.

Gương mặt của Hàn Yên Yên mặt trắng như giấy; gật nhẹ đầu.

“Quen dần là ổn.” Đinh Nghiêu nói, duỗi tay ra.

Đinh Nghiêu nắm chặt bàn tay vừa vươn ra của Hàn Yên Yên. Tay anh như một thanh kiếm gọng kiềm sắc bén mạnh mẽ, không chỉ kéo cô lên còn giật cô về phía trước. Hàn Yên Yên chưa kịp đẩy ra, Đinh Nghiêu đã cúi người xuống ôm lấy chân cô, nhấc người đứng dậy, nhẹ nhàng khiêng cô lên một cách nhẹ nhàng.

Hàn Yên Yên không kịp phòng bị thì đầu mình đã chúi xuống đất. Cô sợ hãi hô lên, lại lập tức che miệng mình lại.

Hai tang thi nghe thấy âm thanh liền lắc lư chạy tới, ngay sau đó bị hai tia lôi điện đánh thành tro bụi rơi xuống đất. Hàn Yên Yên an lòng.

Có vị này ở bên, không cần lo nguy hiểm.

Mặt trời dần lặn về phía Tây, sắp tới thời điểm tập hợp. Đinh Nghiêu khiêng Hàn Yên Yên chạy nhanh về đoàn xe. Hàn Yên Yên nhìn mặt đất cứ lui vun vút về sau, chưa tới một phút sau đã bắt đầu cảm thấy choáng váng, trực tiếp bèn nhắm hai mắt lại.

Cô vẫn luôn nghĩ tới câu nói kia của Đinh Nghiêu “Quen dần là ổn.” Giết người cũng có thể trở thành thói quen sao? Đinh Nghiêu đã từng giết rất nhiều người?

“Đinh tiên sinh.” Cô mở to hai mắt hỏi, “Tại sao người kia muốn giết tôi?”

“Cô mang bao lớn bao nhỏ như vậy, rất có bộ dáng thu hoạch tốt chắc là thu hoạch tốt lắm nhỉ? Tôi mà thấy cũng muốn cướp đoạt một phen.” Đinh Nghiêu chẳng hề để ý.

Hóa ra là thế, chỉ vì một lý do đơn giản như vậy mà đã giết người được. Hàn Yên Yên cười khổ.

Đáng cười cô còn cảm thấy mình là người kinh qua bao trang tình đời, nửa ngày lăn lộn mới biết, ở thế giới này, cô chỉ là một đứa ngốc ngây thơ. (Dấu phẩy quá nhiều)

Dường như biết cô xuống tinh thần, Đinh Nghiêu bỗng nhiên nói: “Ý thức chiến đấu khá tốt.”

Một câu không đầu không đuôi này là khen ngợi thật lòng, cũng khiến Hàn Yên Yên hiểu ra, Đinh Nghiêu đã nhìn thấy toàn cảnh cô vật lộn với gã đàn ông kia.

Anh không ra tay, chỉ đứng nhìn một cách thờ ơ lạnh nhạt, nhìn.

Có thể vì anh chắc chắn nắm chắc mười phần có thể cứu cô trong lúc nguy cấp nhất. Cũng có thể là vì chuyện sống chết của cô chẳng quan trong gì , cô sống hay chết, đối với anh chẳng quan trọng là bao. Đương nhiên còn có một khả năng lớn hơn nữa, anh coi trọng cô lại không cưỡng bức cô vì thấy thuần phục một con ngựa hoang thú vị hơn nhiều.

Do chiều nay mình bận nên chỉ check dc nhiêu đây thôi :D @Bunny crusher

Nhận xét chung:

Bạn đã làm rõ nghĩa, nhưng còn ảnh hưởng lối convert khá nhiều.

Đây là một bản edit kỹ, chưa được tính là một bản dịch hoàn chỉnh.

Vấn đề 1: Chưa tách câu. Bạn còn giữ dấu phẩy khá nhiều, khiến 1 câu không rõ chủ ngữ - vị ngữ, không nêu bật dc ý chính của 1 câu vì câu đó có quá nhiều ý chính.

Vấn đề 2: Cần kiểm tra lại tính logic của "Từ".

Ví dụ:
Câu mình sửa: Tay anh như một thanh kiếm gọng kiềm sắc bén mạnh mẽ, không chỉ kéo cô lên còn giật cô về phía trước.
Câu convert: hắn đích tay giống như thiết kiềm vậy có lực, kéo tay nàng cổ tay một cái liền đem nàng kéo lên.
Thiết kiềm là cây kiềm sắt, chứ không phải là cây kiếm --> Bạn dịch là thanh kiếm, nếu là thanh kiếm thì chỉ có chém giết, làm sao kéo tay cô gái ấy lên được?

Vấn đề 3: Cách chọn lọc từ ngữ.

Có một số từ, ví dụ như "trực tiếp", "liền".... bạn có thể bỏ luôn, hoặc thay từ khác cho thuần Việt hơn.
Người Việt mình hay nói, "cô ấy nhắm mắt lại ngay", chứ
hiếm khi nói "cô ấy trực tiếp nhắm mắt lại." Có lẽ do bạn đọc quen truyện Trung, lại thấy nó dễ hiểu nên hình thành thói quen giữ lại cách nói này :D

...............
Anyway, bạn có nỗ lực diễn đạt, viếc câu hoàn chỉnh, chỉ là do thói quen nên còn nhiều sạn trong chương. Hãy đọc thêm nhiều tác phẩm sách do các dịch giả chuyên nghiệp dịch, nhận rõ cấu trúc và cách chọn lọc từ vựng. Mình hy vọng bạn sẽ chăm chút kỹ hơn để có bản dịch hay hơn, ít mắc lỗi hơn, góp phần tạo nên một tác phẩm hay cho cộng đồng nhé.

Bạn có thể mở một bộ truyện mới trên Reader nhé.
cc @Độc Lữ Hành Huynh ơi, tạo dùm đệ 1 acc Reader cho bạn @Bunny crusher (hình như bạn này đã từng dịch bộ Bút Ký Phản Công... rồi.)
cc @Gia Cát Nô @Bản Tọa Không Về @Vì anh vô tình
Cảm ơn bạn đã nhận xét ạ
 

Độc Hành

Đạo Tổ Nhân Cảnh
Administrator
*Thiên Tôn*
Chương 11

Đinh Nghiêu nhanh nhẹn nhảy từ trên tường xuống, thong thả đi tới trước mặt Hàn Yên Yên. Anh ngồi xuống nhìn hai tay cô. Lòng bàn tay bao một tầng băng trong suốt hơi mỏng, mơ hồ nhìn thấy máu thịt xương trắng bên trong.

Đinh Nghiêu gật đầu: “Chưa nghiêm trọng.”

Nói xong, anh cầm chuôi dao đứng lên. Đầu ngón tay vừa chạm đến lưỡi dao, con dao lập tức biến mất. Hàn Yên Yên mới nhớ ra ngoài dị năng hệ lôi, anh ta còn có dị năng không gian bên cạnh dị năng hệ lôi.

Đinh Nghiêu hút ba lô của người đàn ông và Hàn Yên Yên vào không gian, xoay người lại. Hàn Yên Yên tựa vào bậc thang bên bồn hoa, lắc lư đứng lên một cách chật vật. Đinh Nghiêu nhìn cô một lúc, nói: “Đi nào.”

Hàn Yên Yên gật đầu. Chưa đi được hai bước, Đinh Nghiêu chưa đi được hai bước liền bỗng nghe thấy phía sau phát ra tiếng động phát ra phía sau. Hắn quay lại nhìn thì thấy Hàn Yên Yên đã ngồi rạp dưới đất.

Chân cô mềm nhũn.

“Lần đầu giết người?” Đinh Nghiêu hỏi. Anh nhìn cô giết tang thi hung hãn như vậy, vẻ mặt không chút khiếp sợ, đâu nghĩ tới lúc giết người sẽ như thế này. Trông cô ấy rất hung hãn, không hề sợ hãi khi giết tang thi, chẳng ngờ giết người xong lại trở nên thế này.

Gương mặt của Hàn Yên Yên mặt trắng như giấy; gật nhẹ đầu.

“Quen dần là ổn.” Đinh Nghiêu nói, duỗi tay ra.

Đinh Nghiêu nắm chặt bàn tay vừa vươn ra của Hàn Yên Yên. Tay anh như một thanh kiếm gọng kiềm sắc bén mạnh mẽ, không chỉ kéo cô lên còn giật cô về phía trước. Hàn Yên Yên chưa kịp đẩy ra, Đinh Nghiêu đã cúi người xuống ôm lấy chân cô, nhấc người đứng dậy, nhẹ nhàng khiêng cô lên một cách nhẹ nhàng.

Hàn Yên Yên không kịp phòng bị thì đầu mình đã chúi xuống đất. Cô sợ hãi hô lên, lại lập tức che miệng mình lại.

Hai tang thi nghe thấy âm thanh liền lắc lư chạy tới, ngay sau đó bị hai tia lôi điện đánh thành tro bụi rơi xuống đất. Hàn Yên Yên an lòng.

Có vị này ở bên, không cần lo nguy hiểm.

Mặt trời dần lặn về phía Tây, sắp tới thời điểm tập hợp. Đinh Nghiêu khiêng Hàn Yên Yên chạy nhanh về đoàn xe. Hàn Yên Yên nhìn mặt đất cứ lui vun vút về sau, chưa tới một phút sau đã bắt đầu cảm thấy choáng váng, trực tiếp bèn nhắm hai mắt lại.

Cô vẫn luôn nghĩ tới câu nói kia của Đinh Nghiêu “Quen dần là ổn.” Giết người cũng có thể trở thành thói quen sao? Đinh Nghiêu đã từng giết rất nhiều người?

“Đinh tiên sinh.” Cô mở to hai mắt hỏi, “Tại sao người kia muốn giết tôi?”

“Cô mang bao lớn bao nhỏ như vậy, rất có bộ dáng thu hoạch tốt chắc là thu hoạch tốt lắm nhỉ? Tôi mà thấy cũng muốn cướp đoạt một phen.” Đinh Nghiêu chẳng hề để ý.

Hóa ra là thế, chỉ vì một lý do đơn giản như vậy mà đã giết người được. Hàn Yên Yên cười khổ.

Đáng cười cô còn cảm thấy mình là người kinh qua bao trang tình đời, nửa ngày lăn lộn mới biết, ở thế giới này, cô chỉ là một đứa ngốc ngây thơ. (Dấu phẩy quá nhiều)

Dường như biết cô xuống tinh thần, Đinh Nghiêu bỗng nhiên nói: “Ý thức chiến đấu khá tốt.”

Một câu không đầu không đuôi này là khen ngợi thật lòng, cũng khiến Hàn Yên Yên hiểu ra, Đinh Nghiêu đã nhìn thấy toàn cảnh cô vật lộn với gã đàn ông kia.

Anh không ra tay, chỉ đứng nhìn một cách thờ ơ lạnh nhạt, nhìn.

Có thể vì anh chắc chắn nắm chắc mười phần có thể cứu cô trong lúc nguy cấp nhất. Cũng có thể là vì chuyện sống chết của cô chẳng quan trong gì , cô sống hay chết, đối với anh chẳng quan trọng là bao. Đương nhiên còn có một khả năng lớn hơn nữa, anh coi trọng cô lại không cưỡng bức cô vì thấy thuần phục một con ngựa hoang thú vị hơn nhiều.

Do chiều nay mình bận nên chỉ check dc nhiêu đây thôi :D @Bunny crusher

Nhận xét chung:

Bạn đã làm rõ nghĩa, nhưng còn ảnh hưởng lối convert khá nhiều.

Đây là một bản edit kỹ, chưa được tính là một bản dịch hoàn chỉnh.

Vấn đề 1: Chưa tách câu. Bạn còn giữ dấu phẩy khá nhiều, khiến 1 câu không rõ chủ ngữ - vị ngữ, không nêu bật dc ý chính của 1 câu vì câu đó có quá nhiều ý chính.

Vấn đề 2: Cần kiểm tra lại tính logic của "Từ".

Ví dụ:
Câu mình sửa: Tay anh như một thanh kiếm gọng kiềm sắc bén mạnh mẽ, không chỉ kéo cô lên còn giật cô về phía trước.
Câu convert: hắn đích tay giống như thiết kiềm vậy có lực, kéo tay nàng cổ tay một cái liền đem nàng kéo lên.
Thiết kiềm là cây kiềm sắt, chứ không phải là cây kiếm --> Bạn dịch là thanh kiếm, nếu là thanh kiếm thì chỉ có chém giết, làm sao kéo tay cô gái ấy lên được?

Vấn đề 3: Cách chọn lọc từ ngữ.

Có một số từ, ví dụ như "trực tiếp", "liền".... bạn có thể bỏ luôn, hoặc thay từ khác cho thuần Việt hơn.
Người Việt mình hay nói, "cô ấy nhắm mắt lại ngay", chứ
hiếm khi nói "cô ấy trực tiếp nhắm mắt lại." Có lẽ do bạn đọc quen truyện Trung, lại thấy nó dễ hiểu nên hình thành thói quen giữ lại cách nói này :D

...............
Anyway, bạn có nỗ lực diễn đạt, viếc câu hoàn chỉnh, chỉ là do thói quen nên còn nhiều sạn trong chương. Hãy đọc thêm nhiều tác phẩm sách do các dịch giả chuyên nghiệp dịch, nhận rõ cấu trúc và cách chọn lọc từ vựng. Mình hy vọng bạn sẽ chăm chút kỹ hơn để có bản dịch hay hơn, ít mắc lỗi hơn, góp phần tạo nên một tác phẩm hay cho cộng đồng nhé.

Bạn có thể mở một bộ truyện mới trên Reader nhé.
cc @Độc Lữ Hành Huynh ơi, tạo dùm đệ 1 acc Reader cho bạn @Bunny crusher (hình như bạn này đã từng dịch bộ Bút Ký Phản Công... rồi.)
cc @Gia Cát Nô @Bản Tọa Không Về @Vì anh vô tình
Done nha.
 

LinhMuội

Luyện Khí Sơ Kỳ
Ngọc
10.495,73
Tu vi
20,00
这都是些什么玩意?

  楚歌望着面前的光幕,紧皱眉头,这样看起来不像是热武器大乱斗,明明是动物的生存技能。

  难道他要与动物做斗争?

  如果是阿猫阿狗还好,但若是雄狮猛虎……

  楚歌光是想想就有些发抖。

  “不行,必须冷静下来,我的善德可能是与前世收养小动物有关,这应该是我的一点优势,必须把握好。”

  楚歌深吸一口气,如此想到。

  没想到重生的第二天就遭遇如此突变。

  他原本还幻想着创业,带领全家发家致富……

  天不遂人愿。

  他开始仔细浏览生存能力,左上角提示着距离第一次生存试炼还有多少时间。

  看着那倒计时,即便楚歌已经活了近三十年,也很心慌。

  他一路往下浏览,遇到心动的生存能力时,他就会记下来。

  当倒计时只剩下两分钟时,他方才停下来。

  他挑中三个心仪的生存能力,决定从中挑选一个进行兑换:

  速度强化【Lv1】:增强自身15点速度,需要600善德。

  体表变色【Lv1】:低等变色龙的生存技能,可以与周围环境化为一色,需要850善德。

  视野强化【Lv1】:增强自身的视力,需要650善德。

  ……

  速度不用说,跑得快,活命的几率就越大。

  体表变色,那就是伪装神技。

  视野强化可以让自己更容易发现到危险。

  楚歌陷入抉择中。

  他的额头溢出豆大的冷汗。

  他明白自己这个决定很可能决定命运。

  生存试炼,光是生存二字就让他胆寒。

  当倒计时只剩下30秒时,楚歌作出选择,选定体表变色【Lv1】!

  “呼——”

  他长出一口气,躺在沙发上,享受最后的放松。

  可他的心里却没有轻松。

  他满脑子都在想接下来会遇到什么。

  当倒计时来到0秒时,那道冷漠女声在屋内响起:

  “第一次生存试炼,随机物种,生存竞技场难度为一星,生存时间为24小时,活下来就可以成为真正的生存者,并获得100点生存积分,杀一位敌人,奖励翻倍,死者将转世为地球动物园的动物,永远不能变回人身。”

  楚歌听得瞪大眼睛,最后一句话是什么意思?

  他忽然响起之前看到的新闻。

  那只小野猪……

  还未等他多想,他再次感觉到天旋地转,眼前昏暗,无法视物。

  “开始随机选择生存物种,你选中蚂蚁,即将进入生存竞技场。”

  什么鬼?

  蚂蚁?

  楚歌差点崩溃,他虽然猜到可能要变成动物,但完全没有想到自己会变成一只蚂蚁。

  这特么怎么生存?

  随便来个三岁小儿就能踩死他!

  楚歌忽然感觉自己落地,他缓缓睁开眼睛,眼前一片昏暗,前方有一个光点。

  他下意识动了一下,发现自己不是双脚站立,而是趴在地上,并且有六条腿。

  人类是恐惧黑暗的,他连忙朝着前方的光点冲去。

  他惊喜的发现自己的速度好快!

  十分轻盈!

  比当人时要轻快许多,这种速度让他感觉自己就是一阵风,博尔特都不如他!

  健步如飞!

  来到黑暗尽头,楚歌放缓脚步,他小心翼翼的探出头去,适应亮光后,他顿时傻眼。

  这……

  这是卧室?

  映入他眼帘的是一件极大的房间,衣柜如山岳,书桌如悬崖,那张铺着粉色床单的床犹如平原一般。

  他还是第一次看到如此庞大的房间,准确的来说,是他变小了。

  整间房看起来很像一名女生的房间,床头与书柜上摆放着许多娃娃,墙壁上挂着三张全家福,里面的女孩看起来只有十岁,穿着白色小裙子,扎着双马尾,十分可爱。

  “敌人在哪里……我变成蚂蚁加入生存竞技场,那其他敌人可能也是蚂蚁,或者其他虫类,例如蟑螂、飞虫、蛆……蜘蛛……”

  楚歌默默想到,一想到蜘蛛,他就起鸡皮疙瘩。

  在他看来,其他生存者也只能是虫类,倘若变成猫狗,那这场生存竞技就没有意义,完全没有悬念可言。

  他忽然想到什么,猛地回头看去。

  这里应该是墙壁裂缝,黑暗深处仿佛藏着洪荒凶兽,让他心里发怵。

  他下意识想要远离洞口。

  可直觉告诉他,若是落地更危险。

  万一房主人突然回来,怎么办?

  他跑得再快,



也会被踩死。
  以一个正常人的角度,看到小虫子,估计大多都想将其踩死。

  这样一想,他突然感觉到悲哀。

  当蝼蚁真的是憋屈。

  随后,他开始观察四周,想要看到其他虫类的身影。

  他在心里祈祷,不要遇到蜘蛛。

  他最怕蜘蛛,尤其是想到被蜘蛛网抓到、等待死亡的感觉,想想就头皮发麻。

  很快,他看到床脚下有一只小蟑螂蹿出,UU看书 www.uukanshu.com它朝着房门冲去,速度很快,直接从门底下的缝隙溜出去。

  “好贱,竟然想逃离这间房。”

  楚歌心中感慨,成为蟑螂也比蚂蚁好。

  蟑螂的速度可比他快多了。

  这时,那只小蟑螂又从门缝里逃回来,迅速溜进床底下。

  门跟着被推开,一只可爱的英国银渐短毛猫走进来。

  楚歌瞪大眼睛,暗道:“这是BOSS吗?”

  平时这样的巨兽只能在他怀里任他摆布,可现在往下看去,英短猫就如同一座小山,让他望而生畏。

  英短猫快速冲进床底下,那种速度在楚歌看来,充满了万夫莫当之勇。

  他更加坚定了一个念头,千万不要落地。

  “24小时,只要苟就能活下去。”

  楚歌默默想到,他直接无视规则里的杀敌奖励。

  开玩笑。

  这片生存竞技场,还有比他更卑微的生存者吗?

  他如果是公牛蚁还好,可以跟一些蟑螂相比,但他只是一只普普通通的小蚂蚁。

  他回头望去,这条墙缝不算高,两只他这样的蚂蚁叠加在一起就能碰到顶。

  他算了一下,能钻入此裂缝的小虫子应该不多。

  他待在这里才是最安全的。

  可以俯观整个生存竞技场,还能远离BOSS猫。

  “希望其他的小伙伴不要群出而动,如果吓到这间房的主人,那她可能就要都动核武器……”

  楚歌又想到一个可能,吓得六足颤抖。

  杀虫剂!
 

LinhMuội

Luyện Khí Sơ Kỳ
Ngọc
10.495,73
Tu vi
20,00
@lumos
Mấy cái đồ chơi này là cái gì?

Sở Ca nhìn màn sáng trước mặt, nhíu mày!

Chẳng lẽ..... muốn hắn đấu tranh cùng với động vật?

Nếu như là con mèo con chó còn khá tốt, nhưng nếu là mãnh sư tử,mãnh hổ......

Sở Ca chỉ nghĩ thôi cũng đã phát run.

- Không được, phải tỉnh táo lại, thiện đức kiếp trước ta nuôi dưỡng động vật nhỏ có thể cũng có quan hệ đến chuyện này, đây là một ưu thế mà ta phải nắm chắc.

Sở Ca hít sâu một hơi, nghĩ như vậy.

Không nghĩ tới, sau khi trùng sinh năm lại có thể thuế biến về mặt nhận thức như vậy.

Hắn vốn ảo tưởng có thể gây dựng sự nghiệp, dẫn đầu cả nhà làm giàu......

Nhưng trời không theo ý người.

. . . . . . .

Hắn bắt đầu cẩn thận xem từng loại năng lực sinh tồn, trên cùng góc trái nhắc nhở còn bao nhiêu thời gian thì sẽ đến lần thí luyện sinh tồn lần thứ nhất.

Mà nhìn vào khoảng thời gian đó, mặc dù Sở Ca đã sống gần ba mươi năm nhưng cũng rất hoảng hốt.

Hắn lần xem toàn bộ, gặp được năng lực sinh tồn nào có vẻ hữu dụng, liền lập tức nhớ kỹ.

Khi thời gian chỉ còn lại hai phút lúc, hắn cũng dừng việc này lại

Vì hắn chỉ nhìn chúng ba loại năng lực sinh tồn, bây giờ hắn đang không biết nên quyết định chọn lựa cái nào đây:

"Cường Hóa Tốc Độ [Lv1]:tăng 15 điểm tốc độ cho bản thân, cần 600 thiện đức."

"Biến Sắc [Lv1]:kỹ năng sinh tồn của tắc kè hoa cấp thấp, có thể đổi màu bên ngoài cơ thành thành một màu giống với môi trường. Cần 850 thiện đức."

"Cường Hóa Tầm Nhìn [Lv1]:tăng cường thị lực cho bản thân, cần 650 thiện đức."

. . . . . .

Tốc độ thì không cần phải nói, chạy trốn nhanh, tỉ lệ sống sót sẽ lớn hơn.

Mà biến sắc lại là một kỹ năng giúp ẩn núp rất quan trọng.

Mà cường hóa tầm nhìn giúp bản thân dễ dàng phát hiện ra những nguy hiểm.

Mà Sở Ca chỉ có thể lựa chọn một.

Trán của hắn bắt đầu chảy ra những giọt mồ hôi to như hạt đậu.

Hắn hiểu được, quyết định lần mày chính lần quyết định vận mệnh của hắn.

Sinh tồn thí luyện, chỉ hai chữ "sinh tồn" thôi cũng đủ để làm cho hắn khiếp sợ.

Khi chỉ còn lại 30 giây cuối cùng, Sở Ca bắt đầu lựa chọn : Biến Sắc [LV1]

Hô------

Hắn thở dài một hơi, nằm trên ghế sa lon, hưởng thụ lần buông lỏng cuối cùng.

Nhưng mà trong lòng của hắn lại không được nhẹ nhõm như vậy.

Trong đầu hắn luôn muốn biết trong lần thí luyện đầu tiên này sẽ gặp phải những cái gì!

Khi hết thời gian, giọng nữ kia lại lạnh lùng vang lên:

"Lần thí luyện sinh tồn thứ nhất: Giống sinh vật ngẫu nhiên; Độ khó thí luyện: 1sao; Thời gian: 24 tiếng đồng hồ. Người sống sót cuối cùng sẽ được thưởng: 100 điểm sinh tồn. Giết một kẻ địch: ban thưởng gấp bội, người chết chuyển về vườn bách thú ở địa cầu, vĩnh viễn không thể biến trở về thành người. "

Sở Ca nghe được trừng to mắt, câu nói sau cùng là có ý gì?

Hắn nhớ lại cái tin tức "rác" kia trên TV......

Cái con heo rừng nhỏ kia......

Không suy nghĩ được nhiều, hắn lần nữa cảm giác trời đất đảo lộn, trước mắt lờ mờ, không cách nào thấy được.

"Đang lựa chọn giống sinh vật......: Loài Kiến"

"Chuẩn bị tiến vào Đấu Trường Sinh Tồn."

Cái dell gì cơ?

Con kiến? Đùa bố mày à!?

Sở Ca suýt đột quỵ, tuy hắn đoán được khả năng phải đổi thành động vật là rất cao, nhưng ngờ mình sẽ biến thành một con kiến.

Thế này thì sinh tồn bằng niềm tin, hy vọng, ánh sáng của đảng và nhà nước à?

Dù là một đứa trẻ con 3 tuổi cũng có thể giết chết hắn!

Sở Ca bỗng cảm giác mình rơi xuống đất, hắn chậm rãi mở to mắt, trước mắt một mảnh lờ mờ, phía trước có một cái chấm sáng.

Hắn vô ý thức bỗng nhúc nhích, phát hiện mình không phải đứng thẳng bằng hai chân, mà là nằm rạp trên mặt đất, hơn nữa có sáu chân.

Bản tính của loài người vốn là sợ sợ bóng tối, hắn vội vàng phóng đi về phía có ánh sáng.

Hắn kinh hỉ phát hiện tốc độ của mình thật nhanh!

Thập phần nhẹ nhàng!

Nhẹ nhàng hơn so với lúc làm người rất nhiều, hắn có cảm giác như tốc độ của mình nhanh như một cơn gió, Bolt⁽*⁾cũng không nhanh bằng hắn.

Bước đi như bay!

Đi vào cuối chỗ tối, bước chân Sở Ca chậm dần, thò đầu ra, sau khi đã thích nghi với sánh sáng, hắn lập tức há hốc mồm.

Cái này......

Đây là phòng ngủ?

Đập vào mắt của hắn là gian phòng ngủ siêu to khổng lồ hư Bà Tân Vlog vậy, tủ quần áo như núi, bàn học như vách núi, cái giường giống như là một bình nguyên.

Đây là lần đầu tiên mà hắn nhìn thấy một căn phòng ngủ rộng lớn như vậy. Không, chính xác mà nói là hắn nhỏ đi.

Cả gian phòng nhìn rất giống của một nữ sinh, đầu giường và bên trên giá sách bầy đặt rất nhiều em bé, trên vách tường treo ba tấm ảnh gia đình, mà cô bé trong ảnh thoạt nhìn chỉ có mười tuổi, ăn mặc màu cái váy nhỏ màu trắng, bím tóc đuôi ngựa, rất đáng yêu.

- Kẻ địch ở đâu...... Mình biến thành con kiến gia nhập sinh tồn sân thi đấu, những người khác chắc cũng là con kiến, hoặc là loại côn trùng khác, ví dụ như con gián, phi trùng, giòi......Con nhện......

Sở Ca yên lặng nghĩ đến, vừa nghĩ tới con nhện, hắn liền nổi da gà.

Nếu người khác cũng chỉ có thể là côn trùng thì còn được. Còn nếu người khác biến thành con chó với con nào thì thôi, dẹp mẹ đi cho xong.

Hắn bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, liền quay đầu nhìn lại.

Nơi đây hẳn là khe hở vách tường, mà trong cái chỗ sâu kia lại như là có ẩn dấu "Hung thú Hồng Hoang" trong đó, để cho hắn có chút sợ hãi .

Hắn vô ý thức muốn rời xa.

Trực giác nói cho hắn biết, nếu rơi xuống đất sẽ nguy hiểm hơn.

Vạn nhất chủ phòng đột nhiên trở về, làm sao bây giờ?

Cho dù hắn có chạy trốn thì cũng sẽ bị giết chết.

Dùng góc độ của một người bình thườn, nếu nhòn thấy một con côn trùng nhỏ sẽ có ý nghĩ là: "Lập tức giết chết!"

Vừa nghĩ như thế, hắn đột nhiên cảm giác bi ai.

Làm con sâu cái kiến thật là biệt khuất.

Sau đó, hắn bắt đầu quan sát bốn phía, muốn xem những loại côn trùng khác.

Trong nội tâm hắn cầu nguyện, không nên gặp con nhện.

Hắn sợ nhất con nhện, nhất là nghĩ đến bị dính vào mạng nhện, chỉ có thể nằm im chờ chết......, ngẫm lại da đầu liền run lên.

Rất nhanh, nhìn hắn thấy dưới chân giường có một cái nhỏ con gián nhảy ra.

- Được lắm, vậy mà muốn chạy trốn sang gian phòng bên.

Trong nội tâm Sở Ca cảm khái, trở thành con gián cũng tốt hơn con kiến rất nhiều.

Con gián có tốc độ nhanh hơn.

Lúc này, con gián nhỏ kia lại từ trong khe cửa trốn về, nhanh chóng tiến vào dưới giường.

Cửa cũng theo đó đẩy ra, một bé mèo Anh Quốc lông ngắn dần dần đi tới.

Sở Ca trừng to mắt, thầm nghĩ: "Đây là BOSS ư?"

Con mèo rất nhanh chui vào dưới giường......

Lúc này, Sở Ca nghĩ:

- 24 tiếng đồng hồ, chỉ cần cẩu thả sống sót là được rồi.

Sở Ca yên lặng nghĩ đến, hắn không thèm quan tâm đến phần hưởng nếu như giết được địch nhân.

Hắn quay đầu lại nhìn lại, cái hốc tường này không được tính là cao.

Rồi hắn lại trèo lên một chỗ khác ở tít trên cao.......

Hắn đợi ở chỗ này mới là an toàn nhất.

Có thể xem toàn bộ sinh tồn sân thi đấu, còn có thể tránh xa BOSS mèo.

- Hy vọng những tên khác không nghịch ngu, nếu như mà dọa sợ chủ nhân căn phòng này, khả năng nàng ta sẽ sử dụng "vũ khí hạt nhân" là rất lớn.

Sở Ca lại nghĩ tới một thứ liền sợ tới mức sáu chân run rẩy.

Thuốc sát trùng!
 

Thương Khung Chi Chủ

Kim Đan Sơ Kỳ
Super-Moderator
Dịch Giả Tử Vi
这都是些什么玩意?

  楚歌望着面前的光幕,紧皱眉头,这样看起来不像是热武器大乱斗,明明是动物的生存技能。

  难道他要与动物做斗争?

  如果是阿猫阿狗还好,但若是雄狮猛虎……

  楚歌光是想想就有些发抖。

  “不行,必须冷静下来,我的善德可能是与前世收养小动物有关,这应该是我的一点优势,必须把握好。”

  楚歌深吸一口气,如此想到。

  没想到重生的第二天就遭遇如此突变。

  他原本还幻想着创业,带领全家发家致富……

  天不遂人愿。

  他开始仔细浏览生存能力,左上角提示着距离第一次生存试炼还有多少时间。

  看着那倒计时,即便楚歌已经活了近三十年,也很心慌。

  他一路往下浏览,遇到心动的生存能力时,他就会记下来。

  当倒计时只剩下两分钟时,他方才停下来。

  他挑中三个心仪的生存能力,决定从中挑选一个进行兑换:

  速度强化【Lv1】:增强自身15点速度,需要600善德。

  体表变色【Lv1】:低等变色龙的生存技能,可以与周围环境化为一色,需要850善德。

  视野强化【Lv1】:增强自身的视力,需要650善德。

  ……

  速度不用说,跑得快,活命的几率就越大。

  体表变色,那就是伪装神技。

  视野强化可以让自己更容易发现到危险。

  楚歌陷入抉择中。

  他的额头溢出豆大的冷汗。

  他明白自己这个决定很可能决定命运。

  生存试炼,光是生存二字就让他胆寒。

  当倒计时只剩下30秒时,楚歌作出选择,选定体表变色【Lv1】!

  “呼——”

  他长出一口气,躺在沙发上,享受最后的放松。

  可他的心里却没有轻松。

  他满脑子都在想接下来会遇到什么。

  当倒计时来到0秒时,那道冷漠女声在屋内响起:

  “第一次生存试炼,随机物种,生存竞技场难度为一星,生存时间为24小时,活下来就可以成为真正的生存者,并获得100点生存积分,杀一位敌人,奖励翻倍,死者将转世为地球动物园的动物,永远不能变回人身。”

  楚歌听得瞪大眼睛,最后一句话是什么意思?

  他忽然响起之前看到的新闻。

  那只小野猪……

  还未等他多想,他再次感觉到天旋地转,眼前昏暗,无法视物。

  “开始随机选择生存物种,你选中蚂蚁,即将进入生存竞技场。”

  什么鬼?

  蚂蚁?

  楚歌差点崩溃,他虽然猜到可能要变成动物,但完全没有想到自己会变成一只蚂蚁。

  这特么怎么生存?

  随便来个三岁小儿就能踩死他!

  楚歌忽然感觉自己落地,他缓缓睁开眼睛,眼前一片昏暗,前方有一个光点。

  他下意识动了一下,发现自己不是双脚站立,而是趴在地上,并且有六条腿。

  人类是恐惧黑暗的,他连忙朝着前方的光点冲去。

  他惊喜的发现自己的速度好快!

  十分轻盈!

  比当人时要轻快许多,这种速度让他感觉自己就是一阵风,博尔特都不如他!

  健步如飞!

  来到黑暗尽头,楚歌放缓脚步,他小心翼翼的探出头去,适应亮光后,他顿时傻眼。

  这……

  这是卧室?

  映入他眼帘的是一件极大的房间,衣柜如山岳,书桌如悬崖,那张铺着粉色床单的床犹如平原一般。

  他还是第一次看到如此庞大的房间,准确的来说,是他变小了。

  整间房看起来很像一名女生的房间,床头与书柜上摆放着许多娃娃,墙壁上挂着三张全家福,里面的女孩看起来只有十岁,穿着白色小裙子,扎着双马尾,十分可爱。

  “敌人在哪里……我变成蚂蚁加入生存竞技场,那其他敌人可能也是蚂蚁,或者其他虫类,例如蟑螂、飞虫、蛆……蜘蛛……”

  楚歌默默想到,一想到蜘蛛,他就起鸡皮疙瘩。

  在他看来,其他生存者也只能是虫类,倘若变成猫狗,那这场生存竞技就没有意义,完全没有悬念可言。

  他忽然想到什么,猛地回头看去。

  这里应该是墙壁裂缝,黑暗深处仿佛藏着洪荒凶兽,让他心里发怵。

  他下意识想要远离洞口。

  可直觉告诉他,若是落地更危险。

  万一房主人突然回来,怎么办?

  他跑得再快,



也会被踩死。
  以一个正常人的角度,看到小虫子,估计大多都想将其踩死。

  这样一想,他突然感觉到悲哀。

  当蝼蚁真的是憋屈。

  随后,他开始观察四周,想要看到其他虫类的身影。

  他在心里祈祷,不要遇到蜘蛛。

  他最怕蜘蛛,尤其是想到被蜘蛛网抓到、等待死亡的感觉,想想就头皮发麻。

  很快,他看到床脚下有一只小蟑螂蹿出,UU看书 www.uukanshu.com它朝着房门冲去,速度很快,直接从门底下的缝隙溜出去。

  “好贱,竟然想逃离这间房。”

  楚歌心中感慨,成为蟑螂也比蚂蚁好。

  蟑螂的速度可比他快多了。

  这时,那只小蟑螂又从门缝里逃回来,迅速溜进床底下。

  门跟着被推开,一只可爱的英国银渐短毛猫走进来。

  楚歌瞪大眼睛,暗道:“这是BOSS吗?”

  平时这样的巨兽只能在他怀里任他摆布,可现在往下看去,英短猫就如同一座小山,让他望而生畏。

  英短猫快速冲进床底下,那种速度在楚歌看来,充满了万夫莫当之勇。

  他更加坚定了一个念头,千万不要落地。

  “24小时,只要苟就能活下去。”

  楚歌默默想到,他直接无视规则里的杀敌奖励。

  开玩笑。

  这片生存竞技场,还有比他更卑微的生存者吗?

  他如果是公牛蚁还好,可以跟一些蟑螂相比,但他只是一只普普通通的小蚂蚁。

  他回头望去,这条墙缝不算高,两只他这样的蚂蚁叠加在一起就能碰到顶。

  他算了一下,能钻入此裂缝的小虫子应该不多。

  他待在这里才是最安全的。

  可以俯观整个生存竞技场,还能远离BOSS猫。

  “希望其他的小伙伴不要群出而动,如果吓到这间房的主人,那她可能就要都动核武器……”

  楚歌又想到一个可能,吓得六足颤抖。

  杀虫剂!
@lumos
Mấy cái đồ chơi này là cái gì?

Sở Ca nhìn màn sáng trước mặt, nhíu mày!

Chẳng lẽ..... muốn hắn đấu tranh cùng với động vật?

Nếu như là con mèo con chó còn khá tốt, nhưng nếu là mãnh sư tử,mãnh hổ......

Sở Ca chỉ nghĩ thôi cũng đã phát run.

- Không được, phải tỉnh táo lại, thiện đức kiếp trước ta nuôi dưỡng động vật nhỏ có thể cũng có quan hệ đến chuyện này, đây là một ưu thế mà ta phải nắm chắc.

Sở Ca hít sâu một hơi, nghĩ như vậy.

Không nghĩ tới, sau khi trùng sinh năm lại có thể thuế biến về mặt nhận thức như vậy.

Hắn vốn ảo tưởng có thể gây dựng sự nghiệp, dẫn đầu cả nhà làm giàu......

Nhưng trời không theo ý người.

. . . . . . .

Hắn bắt đầu cẩn thận xem từng loại năng lực sinh tồn, trên cùng góc trái nhắc nhở còn bao nhiêu thời gian thì sẽ đến lần thí luyện sinh tồn lần thứ nhất.

Mà nhìn vào khoảng thời gian đó, mặc dù Sở Ca đã sống gần ba mươi năm nhưng cũng rất hoảng hốt.

Hắn lần xem toàn bộ, gặp được năng lực sinh tồn nào có vẻ hữu dụng, liền lập tức nhớ kỹ.

Khi thời gian chỉ còn lại hai phút lúc, hắn cũng dừng việc này lại

Vì hắn chỉ nhìn chúng ba loại năng lực sinh tồn, bây giờ hắn đang không biết nên quyết định chọn lựa cái nào đây:

"Cường Hóa Tốc Độ [Lv1]:tăng 15 điểm tốc độ cho bản thân, cần 600 thiện đức."

"Biến Sắc [Lv1]:kỹ năng sinh tồn của tắc kè hoa cấp thấp, có thể đổi màu bên ngoài cơ thành thành một màu giống với môi trường. Cần 850 thiện đức."

"Cường Hóa Tầm Nhìn [Lv1]:tăng cường thị lực cho bản thân, cần 650 thiện đức."

. . . . . .

Tốc độ thì không cần phải nói, chạy trốn nhanh, tỉ lệ sống sót sẽ lớn hơn.

Mà biến sắc lại là một kỹ năng giúp ẩn núp rất quan trọng.

Mà cường hóa tầm nhìn giúp bản thân dễ dàng phát hiện ra những nguy hiểm.

Mà Sở Ca chỉ có thể lựa chọn một.

Trán của hắn bắt đầu chảy ra những giọt mồ hôi to như hạt đậu.

Hắn hiểu được, quyết định lần mày chính lần quyết định vận mệnh của hắn.

Sinh tồn thí luyện, chỉ hai chữ "sinh tồn" thôi cũng đủ để làm cho hắn khiếp sợ.

Khi chỉ còn lại 30 giây cuối cùng, Sở Ca bắt đầu lựa chọn : Biến Sắc [LV1]

Hô------

Hắn thở dài một hơi, nằm trên ghế sa lon, hưởng thụ lần buông lỏng cuối cùng.

Nhưng mà trong lòng của hắn lại không được nhẹ nhõm như vậy.

Trong đầu hắn luôn muốn biết trong lần thí luyện đầu tiên này sẽ gặp phải những cái gì!

Khi hết thời gian, giọng nữ kia lại lạnh lùng vang lên:

"Lần thí luyện sinh tồn thứ nhất: Giống sinh vật ngẫu nhiên; Độ khó thí luyện: 1sao; Thời gian: 24 tiếng đồng hồ. Người sống sót cuối cùng sẽ được thưởng: 100 điểm sinh tồn. Giết một kẻ địch: ban thưởng gấp bội, người chết chuyển về vườn bách thú ở địa cầu, vĩnh viễn không thể biến trở về thành người. "

Sở Ca nghe được trừng to mắt, câu nói sau cùng là có ý gì?

Hắn nhớ lại cái tin tức "rác" kia trên TV......

Cái con heo rừng nhỏ kia......

Không suy nghĩ được nhiều, hắn lần nữa cảm giác trời đất đảo lộn, trước mắt lờ mờ, không cách nào thấy được.

"Đang lựa chọn giống sinh vật......: Loài Kiến"

"Chuẩn bị tiến vào Đấu Trường Sinh Tồn."

Cái dell gì cơ?

Con kiến? Đùa bố mày à!?

Sở Ca suýt đột quỵ, tuy hắn đoán được khả năng phải đổi thành động vật là rất cao, nhưng ngờ mình sẽ biến thành một con kiến.

Thế này thì sinh tồn bằng niềm tin, hy vọng, ánh sáng của đảng và nhà nước à?

Dù là một đứa trẻ con 3 tuổi cũng có thể giết chết hắn!

Sở Ca bỗng cảm giác mình rơi xuống đất, hắn chậm rãi mở to mắt, trước mắt một mảnh lờ mờ, phía trước có một cái chấm sáng.

Hắn vô ý thức bỗng nhúc nhích, phát hiện mình không phải đứng thẳng bằng hai chân, mà là nằm rạp trên mặt đất, hơn nữa có sáu chân.

Bản tính của loài người vốn là sợ sợ bóng tối, hắn vội vàng phóng đi về phía có ánh sáng.

Hắn kinh hỉ phát hiện tốc độ của mình thật nhanh!

Thập phần nhẹ nhàng!

Nhẹ nhàng hơn so với lúc làm người rất nhiều, hắn có cảm giác như tốc độ của mình nhanh như một cơn gió, Bolt⁽*⁾cũng không nhanh bằng hắn.

Bước đi như bay!

Đi vào cuối chỗ tối, bước chân Sở Ca chậm dần, thò đầu ra, sau khi đã thích nghi với sánh sáng, hắn lập tức há hốc mồm.

Cái này......

Đây là phòng ngủ?

Đập vào mắt của hắn là gian phòng ngủ siêu to khổng lồ hư Bà Tân Vlog vậy, tủ quần áo như núi, bàn học như vách núi, cái giường giống như là một bình nguyên.

Đây là lần đầu tiên mà hắn nhìn thấy một căn phòng ngủ rộng lớn như vậy. Không, chính xác mà nói là hắn nhỏ đi.

Cả gian phòng nhìn rất giống của một nữ sinh, đầu giường và bên trên giá sách bầy đặt rất nhiều em bé, trên vách tường treo ba tấm ảnh gia đình, mà cô bé trong ảnh thoạt nhìn chỉ có mười tuổi, ăn mặc màu cái váy nhỏ màu trắng, bím tóc đuôi ngựa, rất đáng yêu.

- Kẻ địch ở đâu...... Mình biến thành con kiến gia nhập sinh tồn sân thi đấu, những người khác chắc cũng là con kiến, hoặc là loại côn trùng khác, ví dụ như con gián, phi trùng, giòi......Con nhện......

Sở Ca yên lặng nghĩ đến, vừa nghĩ tới con nhện, hắn liền nổi da gà.

Nếu người khác cũng chỉ có thể là côn trùng thì còn được. Còn nếu người khác biến thành con chó với con nào thì thôi, dẹp mẹ đi cho xong.

Hắn bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, liền quay đầu nhìn lại.

Nơi đây hẳn là khe hở vách tường, mà trong cái chỗ sâu kia lại như là có ẩn dấu "Hung thú Hồng Hoang" trong đó, để cho hắn có chút sợ hãi .

Hắn vô ý thức muốn rời xa.

Trực giác nói cho hắn biết, nếu rơi xuống đất sẽ nguy hiểm hơn.

Vạn nhất chủ phòng đột nhiên trở về, làm sao bây giờ?

Cho dù hắn có chạy trốn thì cũng sẽ bị giết chết.

Dùng góc độ của một người bình thườn, nếu nhòn thấy một con côn trùng nhỏ sẽ có ý nghĩ là: "Lập tức giết chết!"

Vừa nghĩ như thế, hắn đột nhiên cảm giác bi ai.

Làm con sâu cái kiến thật là biệt khuất.

Sau đó, hắn bắt đầu quan sát bốn phía, muốn xem những loại côn trùng khác.

Trong nội tâm hắn cầu nguyện, không nên gặp con nhện.

Hắn sợ nhất con nhện, nhất là nghĩ đến bị dính vào mạng nhện, chỉ có thể nằm im chờ chết......, ngẫm lại da đầu liền run lên.

Rất nhanh, nhìn hắn thấy dưới chân giường có một cái nhỏ con gián nhảy ra.

- Được lắm, vậy mà muốn chạy trốn sang gian phòng bên.

Trong nội tâm Sở Ca cảm khái, trở thành con gián cũng tốt hơn con kiến rất nhiều.

Con gián có tốc độ nhanh hơn.

Lúc này, con gián nhỏ kia lại từ trong khe cửa trốn về, nhanh chóng tiến vào dưới giường.

Cửa cũng theo đó đẩy ra, một bé mèo Anh Quốc lông ngắn dần dần đi tới.

Sở Ca trừng to mắt, thầm nghĩ: "Đây là BOSS ư?"

Con mèo rất nhanh chui vào dưới giường......

Lúc này, Sở Ca nghĩ:

- 24 tiếng đồng hồ, chỉ cần cẩu thả sống sót là được rồi.

Sở Ca yên lặng nghĩ đến, hắn không thèm quan tâm đến phần hưởng nếu như giết được địch nhân.

Hắn quay đầu lại nhìn lại, cái hốc tường này không được tính là cao.

Rồi hắn lại trèo lên một chỗ khác ở tít trên cao.......

Hắn đợi ở chỗ này mới là an toàn nhất.

Có thể xem toàn bộ sinh tồn sân thi đấu, còn có thể tránh xa BOSS mèo.

- Hy vọng những tên khác không nghịch ngu, nếu như mà dọa sợ chủ nhân căn phòng này, khả năng nàng ta sẽ sử dụng "vũ khí hạt nhân" là rất lớn.

Sở Ca lại nghĩ tới một thứ liền sợ tới mức sáu chân run rẩy.

Thuốc sát trùng!
Cám ơn muội @LinhMuội Huynh sẽ kiểm tra và phản hồi lại cho muội sau nhé ^^ Cám ơn muội đã đăng chương. :thank:
 

Thương Khung Chi Chủ

Kim Đan Sơ Kỳ
Super-Moderator
Dịch Giả Tử Vi
Mấy cái món đồ chơi này là cái gì?

Sở Ca nhìn màn sáng trước mặt, nhíu mày!

Chẳng lẽ..... muốn hắn đấu tranh cùng với động vật?

Nếu như là con mèo con chó còn khá tốt, nhưng nếu là mãnh sư tử, mãnh hổ......

Sở Ca chỉ nghĩ thôi cũng đã phát run.

- Không được, phải tỉnh táo lại, (thiện đức ????) kiếp trước ta nuôi dưỡng động vật nhỏ có thể cũng có quan hệ đến chuyện này, đây là một ưu thế mà ta phải nắm chắc.

Sở Ca hít sâu một hơi, nghĩ như vậy.

Không nghĩ tới, sau khi trùng sinh năm lại có thể thuế biến về mặt nhận thức như vậy. Không ngờ rằng, nhận thức của mình lại có thể thuế biến (biến đổi về chất) sau khi trùng sinh.

Vốn dĩ
hắn vốn ảo tưởng có thể gây dựng sự nghiệp, dẫn đầu cả nhà làm giàu......

Nhưng trời không theo ý người.

. . . . . . .

Hắn bắt đầu cẩn thận xem xét từng loại năng lực sinh tồn một cách cẩn thận, trên cùng góc trái nhắc nhở còn bao nhiêu thời gian thì sẽ đến lần thí luyện sinh tồn lần thứ nhất.

Nhìn vào khoảng thời gian đó, mặc dù Sở Ca đã sống gần ba mươi năm nhưng cũng rất hoảng hốt.

Hắn lần xem toàn bộ, gặp được năng lực sinh tồn nào có vẻ hữu dụng liền lập tức nhớ kỹ.

Khi thời gian chỉ còn lại hai phút lúc, hắn cũng dừng việc này lại.

Vì hắn chỉ nhìn chúng trúng ba loại năng lực sinh tồn, bây giờ nên hắn đang phân vân trong không biết nên quyết định chọn lựa cái nào đây:

"Cường Hóa Tốc Độ [Lv1]: tăng 15 điểm tốc độ cho bản thân, cần 600 thiện đức."

"Biến Sắc [Lv1]: kỹ năng sinh tồn của tắc kè hoa cấp thấp, có thể đổi màu bên ngoài cơ thể thành một màu giống với môi trường. Cần 850 thiện đức."

"Cường Hóa Tầm Nhìn [Lv1]: tăng cường thị lực cho bản thân, cần 650 thiện đức."

. . . . . .

Tốc độ thì không cần phải nói, chạy trốn nhanh, tỉ lệ sống sót sẽ lớn hơn.

Trong khi đó, biến sắc lại là một kỹ năng giúp ẩn núp nấp rất quan trọng.

Mặt khác, cường hóa tầm nhìn giúp bản thân dễ dàng phát hiện ra những mối nguy hiểm.

Tuy vậy, Sở Ca chỉ có thể lựa chọn một.

Trán của hắn bắt đầu chảy ra những giọt mồ hôi to như hạt đậu.

Hắn hiểu được, quyết định lần này chính lần quyết định vận mệnh của hắn.

Sinh tồn thí luyện, chỉ hai chữ "sinh tồn" thôi cũng đủ để làm cho hắn khiếp sợ.

Khi chỉ còn lại 30 giây cuối cùng, Sở Ca bắt đầu bèn lựa chọn: Biến Sắc [LV1]

Hô------

Hắn thở dài một hơi, nằm trên ghế sa lon, hưởng thụ lần buông lỏng cuối cùng.

Nhưng mà, trong lòng của hắn lại không được nhẹ nhõm như vậy.

Trong đầu Hắn luôn muốn biết mình trong lần thí luyện đầu tiên này sẽ gặp phải chuyện gì những cái gì trong lần thí luyện đầu tiên này!

Khi hết thời gian, giọng nữ kia lại lạnh lùng vang lên:

"Lần thí luyện sinh tồn thứ nhất: Giống sinh vật ngẫu nhiên; Độ khó thí luyện: 1 sao; Thời gian: 24 tiếng đồng hồ. Người sống sót cuối cùng sẽ được thưởng: 100 điểm sinh tồn. Giết một kẻ địch: ban thưởng gấp bội, người chết chuyển về vườn bách thú ở địa cầu, vĩnh viễn không thể biến trở về thành người. "

Sở Ca nghe được trừng to mắt trợn trừng mắt lên khi nghe vậy, tự hỏi câu nói sau cùng có ý nghĩa gì là có ý gì?

Hắn nhớ lại cái tin tức "rác" kia trên TV......

Cái con heo rừng nhỏ kia......

Không suy nghĩ được nhiều, hắn lần nữa lại cảm giác trời đất đảo lộn, trước mắt lờ mờ, không cách nào thấy được.

"Đang lựa chọn giống sinh vật......: Loài Kiến"

"Chuẩn bị tiến vào Đấu Trường Sinh Tồn."

Cái dell gì cơ?

Con kiến? Đùa bố mày à!?

Sở Ca suýt đột quỵ, tuy hắn đoán được khả năng phải đổi thành động vật là rất cao, nhưng không ngờ mình sẽ biến thành một con kiến.

Thế này thì sinh tồn bằng niềm tin, hy vọng, ánh sáng của Đảng và Nhà nước à?

Dù là một đứa trẻ con 3 tuổi cũng có thể giết chết hắn!

Sở Ca bỗng cảm giác mình rơi xuống đất. Hắn chậm rãi mở to mắt, trước mắt một mảnh lờ mờ, phía trước có một cái chấm sáng trông thấy một chấm sáng đâu đó giữa không gian lờ mờ hiện tại.

Hắn vô ý thức bỗng nhúc nhích một cách vô thức, phát hiện mình không phải đứng thẳng bằng hai chân, mà là nằm rạp trên mặt đất, hơn nữa có sáu chân.

Vốn dĩ, bản tính của loài người vốnsợ sợ bóng tối nên hắn vội vàng phóng đi về phía có ánh sáng.

Hắn kinh hỉ thật sung sướng khi phát hiện tốc độ của mình thật nhanh!

Thập phần Nhẹ nhàng vô cùng!

Nhẹ nhàng hơn so với lúc làm người rất nhiều! Hắn có cảm giác như tốc độ của mình nhanh như một cơn gió, Bolt⁽*⁾cũng không nhanh bằng hắn.

Bước đi như bay!

Đi vào cuối chỗ tối, bước chân Sở Ca chậm dần, thò đầu ra, sau khi đã thích nghi với sánh sáng, hắn lập tức há hốc mồm.

Cái này......

Đây là phòng ngủ ư?

Đập vào mắt của hắn là gian phòng ngủ siêu to khổng lồ như Bà Tân Vlog vậy, tủ quần áo như núi, bàn học như vách núi, cái giường giống như là một bình nguyên.

Đây là lần đầu tiên mà hắn nhìn thấy một căn phòng ngủ rộng lớn như vậy. Không, chính xác mà nói, là hắn nhỏ đi.

Cả gian phòng nhìn rất giống của một nữ sinh. Đầu giường và bên trên giá sách bầy đặt rất nhiều em bé búp bê, trên vách tường treo ba tấm ảnh gia đình, mà cô bé trong ảnh thoạt nhìn chỉ có mười tuổi, ăn mặc màu cái váy nhỏ màu trắng, bím tóc đuôi ngựa, rất đáng yêu.

- Kẻ địch ở đâu...... Mình biến thành con kiến gia nhập sinh tồn sân thi đấu, những người khác chắc cũng là con kiến, hoặc là loại côn trùng khác, ví dụ như con gián, phi trùng (là con gì???), giòi......Con nhện......

Sở Ca yên lặng nghĩ đến. Vừa liên tưởng tới con nhện, hắn liền nổi da gà.

Nếu người khác cũng chỉ có thể là bị biến thành côn trùng thì còn được, Còn nếu người khác biến thành ngộ nhỡ hóa thành con chó với con nào thì thôi, dẹp mẹ đi cho xong.

Hắn bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, liền quay đầu nhìn lại.

Nơi đây hẳn là khe hở vách tường, mà trong cái chỗ sâu kia lại như là có ẩn dấu "Hung thú Hồng Hoang" trong đó, để cho hắn có chút sợ hãi .

Hắn vô ý thức muốn rời xa theo bản năng.

Trực giác nói cho hắn biết, nếu rơi xuống đất sẽ nguy hiểm hơn.

Vạn nhất chủ phòng đột nhiên trở về, làm sao bây giờ?

Cho dù hắn có chạy trốn thì cũng sẽ bị giết chết.

Dùng góc độ của một người bình thường, nếu nhìn thấy một con côn trùng nhỏ sẽ có ý nghĩ là: "Lập tức giết chết!"

Vừa nghĩ như thế, hắn đột nhiên cảm giác bi ai.

Làm con sâu cái kiến thật là biệt khuất.

Sau đó, hắn bắt đầu quan sát bốn phía, muốn xem những loại côn trùng khác.

Trong nội tâm hắn cầu nguyện, không nên gặp con nhện.

Hắn sợ nhất con nhện, nhất là nghĩ đến bị dính vào mạng nhện, chỉ có thể nằm im chờ chết......, ngẫm lại da đầu liền run lên.

Rất nhanh, nhìn hắn thấy dưới chân giường có một cái nhỏ con gián nhảy ra.

- Được lắm, vậy mà muốn chạy trốn sang gian phòng bên.

Trong nội tâm Sở Ca cảm khái, trở thành con gián cũng tốt hơn con kiến rất nhiều.

Con gián có tốc độ nhanh hơn.

Lúc này, con gián nhỏ kia lại từ trong khe cửa trốn về, nhanh chóng tiến vào dưới giường.

Cửa cũng theo đó đẩy ra, một bé mèo Anh Quốc lông ngắn dần dần đi tới.

Sở Ca trừng to mắt, thầm nghĩ: "Đây là BOSS ư?"

Con mèo rất nhanh chui vào dưới giường......

Lúc này, Sở Ca nghĩ:

- 24 tiếng đồng hồ, chỉ cần cẩu thả sống sót là được rồi.

Sở Ca yên lặng nghĩ đến, hắn không thèm quan tâm đến phần hưởng nếu như giết được địch nhân.

Hắn quay đầu lại nhìn lại, cái hốc tường này không được tính là cao.

Rồi hắn lại trèo lên một chỗ khác ở tít trên cao.......

Hắn đợi ở chỗ này mới là an toàn nhất.

Có thể xem toàn bộ sinh tồn sân thi đấu, còn có thể tránh xa BOSS mèo.

- Hy vọng những tên khác không nghịch ngu, nếu như mà dọa sợ chủ nhân căn phòng này, khả năng nàng ta sẽ sử dụng "vũ khí hạt nhân" là rất lớn.

Sở Ca lại nghĩ tới một thứ liền sợ tới mức sáu chân run rẩy.

Thuốc sát trùng!

Hello @LinhMuội ...
Huynh vừa biên sơ chương này của muội. Cơ bản thì có một số vấn đề sau:

1 - Lỗi đánh máy - Đây không phải là lỗi chính tả, mà là lỗi đánh máy "nhầm với phím kế bên", nó có một từ chuyên ngành về lỗi này nhưng huynh quên rồi ^^ Chắc do muội dịch khuya nên buồn ngủ và không dò lại đó hả :D

2 - Có nhiều đoạn còn giữ cách viết của Trung. Cái này thì do cách dịch rồi, mỗi người có cách dịch khác nhau. Cá nhân huynh, huynh luôn nêu cao tinh thần giữ tính chặt chẽ của ngữ pháp và biến chương dịch thành thuần Việt nhất có thể để tăng chất lượng cho bản dịch.

Góp ý vậy thôi, chứ chương dịch của muội khá dễ hiểu, mong muội có đủ thời gian để đóng góp những chương truyện hay cho cộng đồng!!!!

Do biết muội cũng tham gia dịch tại một vị diện khác, nên huynh có một số lưu ý khi đăng bản dịch trên Reader như sau:

- Bản dịch trên Reader BNS là bản dịch free, được chi trả bằng ngọc - là đơn vị tiền tệ trên forum và KHÔNG CÓ GIÁ TRỊ QUY ĐỔI THÀNH TIỀN THẬT.

- Bản dịch chỉ được tính ngọc khi ghi nguồn là bachngocsach.com và đăng đầu tiên trên Bạch Ngọc Sách (hoặc đăng thời gian song song nếu muội có đăng ở nơi khác.) Tóm lại, không đăng trễ hơn vị diện bạn là được.

Nhờ đại ca @Độc Lữ Hành tạo tài khoản Reader cho @LinhMuội để có thể đăng chương dịch trên Reader nhé.
cc @Gia Cát Nô @Vì anh vô tình @Lạc Đinh Đang
 

Độc Hành

Đạo Tổ Nhân Cảnh
Administrator
*Thiên Tôn*
Mấy cái món đồ chơi này là cái gì?

Sở Ca nhìn màn sáng trước mặt, nhíu mày!

Chẳng lẽ..... muốn hắn đấu tranh cùng với động vật?

Nếu như là con mèo con chó còn khá tốt, nhưng nếu là mãnh sư tử, mãnh hổ......

Sở Ca chỉ nghĩ thôi cũng đã phát run.

- Không được, phải tỉnh táo lại, (thiện đức ????) kiếp trước ta nuôi dưỡng động vật nhỏ có thể cũng có quan hệ đến chuyện này, đây là một ưu thế mà ta phải nắm chắc.

Sở Ca hít sâu một hơi, nghĩ như vậy.

Không nghĩ tới, sau khi trùng sinh năm lại có thể thuế biến về mặt nhận thức như vậy. Không ngờ rằng, nhận thức của mình lại có thể thuế biến (biến đổi về chất) sau khi trùng sinh.

Vốn dĩ
hắn vốn ảo tưởng có thể gây dựng sự nghiệp, dẫn đầu cả nhà làm giàu......

Nhưng trời không theo ý người.

. . . . . . .

Hắn bắt đầu cẩn thận xem xét từng loại năng lực sinh tồn một cách cẩn thận, trên cùng góc trái nhắc nhở còn bao nhiêu thời gian thì sẽ đến lần thí luyện sinh tồn lần thứ nhất.

Nhìn vào khoảng thời gian đó, mặc dù Sở Ca đã sống gần ba mươi năm nhưng cũng rất hoảng hốt.

Hắn lần xem toàn bộ, gặp được năng lực sinh tồn nào có vẻ hữu dụng liền lập tức nhớ kỹ.

Khi thời gian chỉ còn lại hai phút lúc, hắn cũng dừng việc này lại.

Vì hắn chỉ nhìn chúng trúng ba loại năng lực sinh tồn, bây giờ nên hắn đang phân vân trong không biết nên quyết định chọn lựa cái nào đây:

"Cường Hóa Tốc Độ [Lv1]: tăng 15 điểm tốc độ cho bản thân, cần 600 thiện đức."

"Biến Sắc [Lv1]: kỹ năng sinh tồn của tắc kè hoa cấp thấp, có thể đổi màu bên ngoài cơ thể thành một màu giống với môi trường. Cần 850 thiện đức."

"Cường Hóa Tầm Nhìn [Lv1]: tăng cường thị lực cho bản thân, cần 650 thiện đức."

. . . . . .

Tốc độ thì không cần phải nói, chạy trốn nhanh, tỉ lệ sống sót sẽ lớn hơn.

Trong khi đó, biến sắc lại là một kỹ năng giúp ẩn núp nấp rất quan trọng.

Mặt khác, cường hóa tầm nhìn giúp bản thân dễ dàng phát hiện ra những mối nguy hiểm.

Tuy vậy, Sở Ca chỉ có thể lựa chọn một.

Trán của hắn bắt đầu chảy ra những giọt mồ hôi to như hạt đậu.

Hắn hiểu được, quyết định lần này chính lần quyết định vận mệnh của hắn.

Sinh tồn thí luyện, chỉ hai chữ "sinh tồn" thôi cũng đủ để làm cho hắn khiếp sợ.

Khi chỉ còn lại 30 giây cuối cùng, Sở Ca bắt đầu bèn lựa chọn: Biến Sắc [LV1]

Hô------

Hắn thở dài một hơi, nằm trên ghế sa lon, hưởng thụ lần buông lỏng cuối cùng.

Nhưng mà, trong lòng của hắn lại không được nhẹ nhõm như vậy.

Trong đầu Hắn luôn muốn biết mình trong lần thí luyện đầu tiên này sẽ gặp phải chuyện gì những cái gì trong lần thí luyện đầu tiên này!

Khi hết thời gian, giọng nữ kia lại lạnh lùng vang lên:

"Lần thí luyện sinh tồn thứ nhất: Giống sinh vật ngẫu nhiên; Độ khó thí luyện: 1 sao; Thời gian: 24 tiếng đồng hồ. Người sống sót cuối cùng sẽ được thưởng: 100 điểm sinh tồn. Giết một kẻ địch: ban thưởng gấp bội, người chết chuyển về vườn bách thú ở địa cầu, vĩnh viễn không thể biến trở về thành người. "

Sở Ca nghe được trừng to mắt trợn trừng mắt lên khi nghe vậy, tự hỏi câu nói sau cùng có ý nghĩa gì là có ý gì?

Hắn nhớ lại cái tin tức "rác" kia trên TV......

Cái con heo rừng nhỏ kia......

Không suy nghĩ được nhiều, hắn lần nữa lại cảm giác trời đất đảo lộn, trước mắt lờ mờ, không cách nào thấy được.

"Đang lựa chọn giống sinh vật......: Loài Kiến"

"Chuẩn bị tiến vào Đấu Trường Sinh Tồn."

Cái dell gì cơ?

Con kiến? Đùa bố mày à!?

Sở Ca suýt đột quỵ, tuy hắn đoán được khả năng phải đổi thành động vật là rất cao, nhưng không ngờ mình sẽ biến thành một con kiến.

Thế này thì sinh tồn bằng niềm tin, hy vọng, ánh sáng của Đảng và Nhà nước à?

Dù là một đứa trẻ con 3 tuổi cũng có thể giết chết hắn!

Sở Ca bỗng cảm giác mình rơi xuống đất. Hắn chậm rãi mở to mắt, trước mắt một mảnh lờ mờ, phía trước có một cái chấm sáng trông thấy một chấm sáng đâu đó giữa không gian lờ mờ hiện tại.

Hắn vô ý thức bỗng nhúc nhích một cách vô thức, phát hiện mình không phải đứng thẳng bằng hai chân, mà là nằm rạp trên mặt đất, hơn nữa có sáu chân.

Vốn dĩ, bản tính của loài người vốnsợ sợ bóng tối nên hắn vội vàng phóng đi về phía có ánh sáng.

Hắn kinh hỉ thật sung sướng khi phát hiện tốc độ của mình thật nhanh!

Thập phần Nhẹ nhàng vô cùng!

Nhẹ nhàng hơn so với lúc làm người rất nhiều! Hắn có cảm giác như tốc độ của mình nhanh như một cơn gió, Bolt⁽*⁾cũng không nhanh bằng hắn.

Bước đi như bay!

Đi vào cuối chỗ tối, bước chân Sở Ca chậm dần, thò đầu ra, sau khi đã thích nghi với sánh sáng, hắn lập tức há hốc mồm.

Cái này......

Đây là phòng ngủ ư?

Đập vào mắt của hắn là gian phòng ngủ siêu to khổng lồ như Bà Tân Vlog vậy, tủ quần áo như núi, bàn học như vách núi, cái giường giống như là một bình nguyên.

Đây là lần đầu tiên mà hắn nhìn thấy một căn phòng ngủ rộng lớn như vậy. Không, chính xác mà nói, là hắn nhỏ đi.

Cả gian phòng nhìn rất giống của một nữ sinh. Đầu giường và bên trên giá sách bầy đặt rất nhiều em bé búp bê, trên vách tường treo ba tấm ảnh gia đình, mà cô bé trong ảnh thoạt nhìn chỉ có mười tuổi, ăn mặc màu cái váy nhỏ màu trắng, bím tóc đuôi ngựa, rất đáng yêu.

- Kẻ địch ở đâu...... Mình biến thành con kiến gia nhập sinh tồn sân thi đấu, những người khác chắc cũng là con kiến, hoặc là loại côn trùng khác, ví dụ như con gián, phi trùng (là con gì???), giòi......Con nhện......

Sở Ca yên lặng nghĩ đến. Vừa liên tưởng tới con nhện, hắn liền nổi da gà.

Nếu người khác cũng chỉ có thể là bị biến thành côn trùng thì còn được, Còn nếu người khác biến thành ngộ nhỡ hóa thành con chó với con nào thì thôi, dẹp mẹ đi cho xong.

Hắn bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, liền quay đầu nhìn lại.

Nơi đây hẳn là khe hở vách tường, mà trong cái chỗ sâu kia lại như là có ẩn dấu "Hung thú Hồng Hoang" trong đó, để cho hắn có chút sợ hãi .

Hắn vô ý thức muốn rời xa theo bản năng.

Trực giác nói cho hắn biết, nếu rơi xuống đất sẽ nguy hiểm hơn.

Vạn nhất chủ phòng đột nhiên trở về, làm sao bây giờ?

Cho dù hắn có chạy trốn thì cũng sẽ bị giết chết.

Dùng góc độ của một người bình thường, nếu nhìn thấy một con côn trùng nhỏ sẽ có ý nghĩ là: "Lập tức giết chết!"

Vừa nghĩ như thế, hắn đột nhiên cảm giác bi ai.

Làm con sâu cái kiến thật là biệt khuất.

Sau đó, hắn bắt đầu quan sát bốn phía, muốn xem những loại côn trùng khác.

Trong nội tâm hắn cầu nguyện, không nên gặp con nhện.

Hắn sợ nhất con nhện, nhất là nghĩ đến bị dính vào mạng nhện, chỉ có thể nằm im chờ chết......, ngẫm lại da đầu liền run lên.

Rất nhanh, nhìn hắn thấy dưới chân giường có một cái nhỏ con gián nhảy ra.

- Được lắm, vậy mà muốn chạy trốn sang gian phòng bên.

Trong nội tâm Sở Ca cảm khái, trở thành con gián cũng tốt hơn con kiến rất nhiều.

Con gián có tốc độ nhanh hơn.

Lúc này, con gián nhỏ kia lại từ trong khe cửa trốn về, nhanh chóng tiến vào dưới giường.

Cửa cũng theo đó đẩy ra, một bé mèo Anh Quốc lông ngắn dần dần đi tới.

Sở Ca trừng to mắt, thầm nghĩ: "Đây là BOSS ư?"

Con mèo rất nhanh chui vào dưới giường......

Lúc này, Sở Ca nghĩ:

- 24 tiếng đồng hồ, chỉ cần cẩu thả sống sót là được rồi.

Sở Ca yên lặng nghĩ đến, hắn không thèm quan tâm đến phần hưởng nếu như giết được địch nhân.

Hắn quay đầu lại nhìn lại, cái hốc tường này không được tính là cao.

Rồi hắn lại trèo lên một chỗ khác ở tít trên cao.......

Hắn đợi ở chỗ này mới là an toàn nhất.

Có thể xem toàn bộ sinh tồn sân thi đấu, còn có thể tránh xa BOSS mèo.

- Hy vọng những tên khác không nghịch ngu, nếu như mà dọa sợ chủ nhân căn phòng này, khả năng nàng ta sẽ sử dụng "vũ khí hạt nhân" là rất lớn.

Sở Ca lại nghĩ tới một thứ liền sợ tới mức sáu chân run rẩy.

Thuốc sát trùng!

Hello @LinhMuội ...
Huynh vừa biên sơ chương này của muội. Cơ bản thì có một số vấn đề sau:

1 - Lỗi đánh máy - Đây không phải là lỗi chính tả, mà là lỗi đánh máy "nhầm với phím kế bên", nó có một từ chuyên ngành về lỗi này nhưng huynh quên rồi ^^ Chắc do muội dịch khuya nên buồn ngủ và không dò lại đó hả :D

2 - Có nhiều đoạn còn giữ cách viết của Trung. Cái này thì do cách dịch rồi, mỗi người có cách dịch khác nhau. Cá nhân huynh, huynh luôn nêu cao tinh thần giữ tính chặt chẽ của ngữ pháp và biến chương dịch thành thuần Việt nhất có thể để tăng chất lượng cho bản dịch.

Góp ý vậy thôi, chứ chương dịch của muội khá dễ hiểu, mong muội có đủ thời gian để đóng góp những chương truyện hay cho cộng đồng!!!!

Do biết muội cũng tham gia dịch tại một vị diện khác, nên huynh có một số lưu ý khi đăng bản dịch trên Reader như sau:

- Bản dịch trên Reader BNS là bản dịch free, được chi trả bằng ngọc - là đơn vị tiền tệ trên forum và KHÔNG CÓ GIÁ TRỊ QUY ĐỔI THÀNH TIỀN THẬT.

- Bản dịch chỉ được tính ngọc khi ghi nguồn là bachngocsach.com và đăng đầu tiên trên Bạch Ngọc Sách (hoặc đăng thời gian song song nếu muội có đăng ở nơi khác.) Tóm lại, không đăng trễ hơn vị diện bạn là được.

Nhờ đại ca @Độc Lữ Hành tạo tài khoản Reader cho @LinhMuội để có thể đăng chương dịch trên Reader nhé.
cc @Gia Cát Nô @Vì anh vô tình @Lạc Đinh Đang
@LinhMuội Huynh đã tạo tk, pass là: bns123
 

Aiden Flynn

Tầm Tiên
Ngọc
2.207,74
Tu vi
10,00
Rạp Chiếu Phim Địa Ngục - Chương 36: Phụ thân
1 mét...

Lúc này Diệp Tưởng dựa vào ánh đèn của phòng giải phẫu chiếu xuống, hắn thấy được thứ tới gần hắn là khuôn mặt của một nữ y tá đã bị thổi rữa một cách rõ ràng. Đây tuyệt đối là một tấm ở trong ác mộng mới có thể nhìn thấy khuôn mặt, chỉnh khuôn mặt da thịt đã triệt để bay khắp thối rữa, hoàn toàn không nhìn thấy ngũ quan tồn tại, mà ở nằm trong loại trạng thái này, cái kia hộ sĩ như trước run rẩy địa, đem người cứng ngắc tới gần Diệp Tưởng!

Hắn cuối cùng...Chạy không thoát kiếp nạn này?

Có thể dùng những cách nào, hắn toàn bộ đều từng dùng qua. Cho dù Chúc Cửu Âm lưu lại tinh huyết, vẫn là hắn tu luyện được khí, cùng với bản thân hắn có được hào quang của nhân vật nam chính thứ hai... Nhưng sự thật tàn khốc ở đây nói cho hắn rằng, hắn không có khả năng sống sót!

Một tầng Quỷ Môn quan, xa xa không phải thực lực bây giờ của hắn có thể vượt qua!

Đây chính là hiện thực tàn khốc.

Cuối cùng, khi (làm) nữ y tá đã tới trước mặt hắn. Một khuôn mặt khủng bố đối diện ngay trước mặt hắn, cùng nhắn nhìn chằm chằm. Đó là đến từ Tử thần cười nhạo cùng nanh coi... Cuối cùng, hắn thân là vô thần gia trưởng nam, tính mạng sẽ kết thúc tại đây! Hắn cùng lắm chỉ mang danh là nam chính thứ hai là, chết ở chỗ này bây giờ, cũng không ảnh hưởng tới nội dung tiếp theo của vở kịch một chút nào cả!

Nữ y tá cầm một chiếc ống tiêm to, dứt khoát tiêm vào cánh tay hắn một cách mạnh mẽ! Sau đó... Hắn cũng cảm giác được, trong cơ thể còn sót lại sinh khí một chút đều bị rút hết ra bởi chiếc ống tiêm kia! Mà hắn cũng bắt đầu cảm giác được hô hấp dồn dập hơn! Cho dù cả linh hồn, cũng bắt đầu tiêu vong!

Lúc này đây, hắn liền nhớ lại lúc trước ở ma cốc Lake Mal sơn, cuối cùng bị đày xuống dưới Địa ngục, ở trong huyết trì chờ đợi từng ngày tháng trôi qua. Nếu không có hạ hầu dạ vương thì bản thân hắn liền là Diêm Vương chi, hắn tuyệt đối không thể có cơ hội trở về dương gian. Nhưng là hiện tại, vai diễn của hắn chỉ là một con người bình thường, kỳ tích không thể có lần thứ hai trong cùng một thời gian. Hắn hiện tại, không phải Diêm Vương chi, chỉ là một âm dương sư mà thôi. Linh hồn của hắn cũng vậy, đều không phải bất tử.

Hắn đã nói liên tục khí lực đều không có, da dẻ trở nên cực đoan trắng xám, huyết dịch tựa hồ cũng bị đóng băng mà đình chỉ lưu động.

Hắn cảm giác được sinh mệnh từng chút một bị hút ra trong cơ thể. Hắn thậm chí ngay cả tình huống của Nguyệt Quang bên cạnh hắn, cũng không còn tâm trí lo lắng.

Nếu như... Hắn có thể được đóng vai là nhân vật chính. Hay là còn có khả năng ở nguy cấp này dưới, nhân vật chính bạo loại, tiểu Vũ trụ bạo phát, đến cái thời khắc cửu tử nhất sinh còn đột phá cảnh giới? Đáng tiếc, hắn hiện tại chỉ là nam chính thứ hai mà thôi. Loại quyền lợi kia, không có cách nào xuất hiện trên người hắn. Tử vong, là cái duy nhất hiện tại hắn nghĩ ra.

Không có thần hội thương xót, kẻ giết chết hắn, vốn là "Thần" .

Chính nghĩa vốn là trắng xám. Thiện hạnh vốn là chưa chắc có thiện báo.

Thật vất vả, tự mình tìm về quá khứ, nhưng hay là muốn kế tục trầm luân.

Chết đi rồi sau đó hắn sẽ đi nơi nào? Chết rồi sau đó, hắn còn có thể nhìn thấy phương lạnh không? Không, hẳn là không thể, phương lạnh là bị Địa ngục trùng nuốt chửng, linh hồn cũng không cách nào lưu lại, đi không được thiên quốc cũng không cách nào dưới Địa ngục, chỉ có thể biến mất mãi mãi vào hư vô.

Như vậy...

Hắn sẽ đi chỗ nào đây?

Một lúc lâu, khả năng suy nghĩ của ắn cũng bắt đầu dần dần biến mất. Bóng tối vô tận bắt đầu kéo tới. Hắn sẽ tiến vào chân chính vĩnh miên, bị tên là Tử thần thần hoàn toàn giết chết...

Diệp Tưởng hắn, cũng chính là ở đây, tính mạng triệt để kết thúc.

Nhưng, ngay tại lúc đó...

Nguyệt Quang, bỗng nhiên mở hai mắt!

Một luồng thuộc về Địa ngục vương uy thế(Một luồng khí thế quyền uy đến từ Địa ngục), mãnh liệt phóng thích ra ngoài!

Thời khắc này, chính đang lấy ra hắn cùng Diệp Tưởng tức giận hộ sĩ, trong nháy mắt này, triệt để ngã trên mặt đất. Tiêu tan thành một đại đoàn huyết nhục!

Niết Linh!

Lúc này Niết Linh, mạnh mẽ địa lần thứ hai dường như lúc trước ( cõi âm địa đồ ) như vậy, đem linh thức phụ thể đến Nguyệt Quang trên người!

Tầng thứ mười tám Địa ngục.

Niết Linh lúc này sắc mặt trắng bệch hết sức khó coi, chuyện này đối với hắn một cái Địa ngục vương mà nói là khó mà tin nổi.

Hơn nữa... Hắn chịu đến cảnh cáo. Làm Địa ngục vương. Nhất định phải tuân thủ Địa ngục thế giới rất nhiều quy tắc, không thể mạnh mẽ can thiệp bất kỳ điện ảnh nội dung vở kịch tiến hành, hắn lần trước ở ( cõi âm địa đồ ) đem linh thức phụ thể đến Nguyệt Quang trên người đã là vi phạm nghiêm trọng, mà lần này càng là ở một tầng Quỷ Môn quan tham gia, hắn chịu đến mãnh liệt đến từ Địa ngục sức mạnh cảnh cáo, linh hồn đã bị thương nặng. Nếu như dám làm một lần nữa, hắn coi như thân là mười tám Địa ngục vương, cũng chắc chắn phải chết!

"Chung quy ta cũng không thể làm quá... Quá a..." Niết Linh mới nói được hết câu, bỗng nhiên liền phun ra một ngụm máu lớn!

"Niết Linh!"

A lễ lúc này thực sự là bị dọa đến phát sợ, ngay cả đến Niết Linh mạnh như vậy , cũng bị thổ huyết? Chuyện này quả là không thể tưởng tượng nổi! Linh hồn hắn bị thương tới mức không thể nào tưởng tượng được, chỉ sợ với thực lực của hắn bây giờ, đã tương đương với một cái phổ thông bốn tầng môn diễn viên rồi! Lần trước linh thức xâm nhập ( cõi âm địa đồ ) cũng đã bị cảnh cáo đến, thế nhưng nể tình sơ phạm, còn chỉ là xây dựng ở đầu lưỡi cảnh cáo trình độ, nhưng lần này không giống rồi!

"( Tử thần tín ngưỡng )... An / Bội Hằng Nhất..." Niết Linh lau đi khóe miệng còn lưu lại vết máu, đôi mắt lộ ra một tia dữ tợn: "Hắn lại dám động tới con trai của ta!"

"Ngươi không nên cử động, Niết Linh! Căn cứ theo quy tắc, Địa ngục vương là không thể dễ dàng giết chóc bốn tầng môn diễn viên, bằng không ngươi thật sự sẽ chết!" A lễ không ngừng đỡ thân thể lảo đảo không vững Niết Linh, "Huống chi an / Bội Hằng Nhất là hiện nay mạnh nhất bốn tầng môn diễn viên a!"

Mạnh nhất bốn tầng môn, ở Mai Hàn Nha thời đại, không hề tranh luận, chính là Mai Hàn Nha! Mà nàng không ở phía sau, liền dường như khó lấy phán đoán. Bất quá, hiện tại thánh thiên Đạo Tổ hứa thương ngã xuống, Thánh thụ Đạo môn Thánh Vương đỗ dự rơi vào trạng thái ngủ say, năm đó cùng Mai Hàn Nha ở cuối cùng phim kinh dị diễn đối thủ hí Tiêu Vũ khách còn ở ngục ở ngoài không gian, bởi vậy hiện nay Địa ngục thế giới, an / Bội Hằng Nhất là thực lực đệ nhất.

"Ta không thể giết hắn, ta cũng phải khiến hắn trước khi chết phải trả giá thật lớn! Ta chính là Địa ngục vương thứ 18!" Niết Linh lại tiếp tục phun máu, đỡ vương tọa, hai mắt sung huyết, nói: "A lễ, phát động chiến tranh! Ta muốn phát động cùng tất cả đông doanh viện tuyến chiến tranh toàn diện!"

"Ngươi điên rồi? Như thế làm sẽ chết bao nhiêu người?"

"Con trai của ta hiện tại ở một tầng Quỷ Môn quan phim kinh dị bên trong! Hắn từ nhỏ hình viện tuyến đi ra mới bao lâu? Ta coi như giết không được an / Bội Hằng Nhất, dưới tay hắn hết thảy ba tầng môn diễn viên, ta muốn không còn một mống toàn bộ tàn sát hầu như không còn!"

"Địa ngục vương không thể như vậy làm! Phát động cuộc chiến tranh này mà nói, hậu quả khó mà lường được! Sơ sót một cái, ngươi coi như không còn là Địa ngục vương, sẽ từ Địa ngục vương biến thành ác ma bình thường!"

"Ta không thèm để ý cái gì gọi là Địa ngục vương ... Hơn nữa a lễ, chức Địa ngục vương thứ 18, vốn nên chính là của ngươi!"

Mọi người đều biết, a lễ là con gái của Địa ngục vương thứ 18 đời trước, nàng là một diễn viên thiên tài hiếm có, thiên phú phóng tầm mắt hết thảy Địa ngục rạp chiếu bóng đều là kể đến hàng đầu. Nguyên bản, như không có Niết Linh, lấy thực lực của nàng, đảm đương chức Địa ngục vương thứ 18 là thừa sưsc. Niết Linh tự hỏi nếu như cùng a lễ quyết chiến sinh tử chắc chắn là một trận chiến bất phân thắng bại. Nguyên bản, a lễ hoàn toàn có thể đảm đương Địa ngục vương, càng không cần phải nói nàng là con gái Địa ngục vương đời trước. Nhưng nàng không chút nào lưu luyến vị trí này, mà chắp tay đem Địa ngục vương vương tọa tặng cho Niết Linh.

"Ta không thể để ngươi làm như vậy." A lễ nói đến đây, vẻ mặt đã trở nên càng kiên định: "Ta sẽ ngăn cản ngươi."

"A lễ, ngươi ngăn cản không được..."

Nhưng. Mới nói hết câu, Niết Linh bỗng nhiên ý thức được cái gì!

Nàng chẳng lẽ muốn? ? ?

Sau đó, đầu óc của hắn bắt đầu từ từ rơi vào trạng thái đình trệ, đồng thời trí nhớ của hắn cũng bắt đầu biến mất!

"Không! A lễ! Ngươi không thể..."

"Ngươi hận ta, ta cũng không thể gọi là..." A lễ đem Niết Linh không thể cử động ôm lấy thật chặt, "Nhưng ta không thể để cho ngươi làm như vậy... Mặc kệ là an / Bội Hằng Nhất vẫn là nguyên thị gia tộc, hiện tại còn không là cùng bọn họ khai chiến thời khắc..."

"A lễ... Dừng tay, van cầu ngươi dừng tay!"

"Ta yêu ngươi, Niết Linh... Giống như năm đó ta lần đầu tiên gặp phải ngươi như vậy..."

Một lúc lâu...

"A lễ?"

Niết Linh ý thức khôi phục thời điểm, ngồi ở vương tọa trên, mà trong cơ thể hắn linh hồn thương tích như trước vẫn còn ở đó. Địa ngục dành cho trừng phạt. Coi như a lễ lại làm sao tinh thông thời gian một đạo, cũng không cách nào giúp đỡ nghịch chuyển xóa đi.

"Ngươi vừa nãy trong quá trình tu luyện bên trong xảy ra sai sót, linh hồn bị thương." A lễ đỡ thân thể của hắn, nói: "Bất quá nghỉ ngơi một quãng thời gian là tốt rồi."

Nàng nghịch chuyển thời gian, đưa nàng nói cho Niết Linh Nguyệt Quang tồn tại bắt đầu đến hiện tại thời gian, đều giúp đỡ nghịch chuyển đồng tiến được rồi cách thức hóa bao trùm, khoảng thời gian này phát sinh hết thảy đều bị nàng giúp đỡ bóp méo.

Vì Nguyệt Quang, Niết Linh sẽ không lưu ý thân phận Địa ngục vương thứ 18, càng sẽ không chú ý sự sống chết của chính mình. Nhưng, a lễ không thể để Niết Linh không chú ý tất cả những thứ này.

Đương nhiên. Lấy thực lực và tu vi của Niết Linh, hắn tương lai có lẽ sẽ một lần nữa nhớ lại tất cả. Nhưng a lễ không ngại, nàng không để ý khi Niết Linh nhớ lại tất cả có căm hận nàng hay không. So với Niết Linh cùng Ngao Tuyết ngọc sinh hài tử kia, a lễ càng lưu ý tới Niết Linh.

Cho dù năng lực nghịch chuyển thời gian của nàng cường đại cỡ nào, đều không thể cứu được những người sắp chết.

Tại cửa bệnh viện của phòng giải phẫu, Diệp Tưởng, một lần nữa mở mắt ra!

"Ta... Còn sống sót? ? ?"

Diệp Tưởng không thể tin được trước mắt, nữ y tá đáng sợ lúc đầu kia giờ đã biến thành một đoàn thịt rữa, thực sự là hắn không dám tin tưởng sẽ phát sinh kỳ tích như thế này. Lẽ nào là vầng sáng nhân vật chính của Nguyệt Quang bảo vệ hắn?

Lúc này. Trong cơ thể hắn khí, đã là thập tử vô sinh, bất quá là miễn cưỡng duy trì được tính mạng, lại hơi chậm một chút, hắn liền đúng là muốn đi đời nhà ma rồi! Mà điều này cũng làm cho hắn biết được, chính mình ở này một tầng Quỷ Môn quan khủng bố điện ảnh bên trong, là nhỏ yếu cỡ nào, vô lực đến cỡ nào!

Cũng chính vì như thế... Hắn như trước không có năng lực, đem đem hắn quấn vào trên giường bệnh dây lưng mở ra!

"Không... Vô thần trước tiên... Sinh..."

Thanh âm này như giọng nói của một người bị ốm, giọng nói có chút khàn khàn, Diệp Tưởng quay đầu thì trong tầm mắt chính là Nguyệt Quang! Mà trạng thái của hắn lúc này so với Diệp Tưởng coi bộ không tốt hơn chỗ nào, trên mặt không có chút hồng hào, một bộ dáng vẻ thấy thế nào đều giống như người bệnh hấp hối sắp chết. Thân phận đệ tử chân truyền của Mao Sơn phái, đều dành cho không được hắn bất kỳ một lợi thế nào, hiển nhiên đây là Nguyệt Quang gốc gác không đủ, hắn ngày xưa tuy rằng trở thành một trùng môn, nhưng làm cương thi sau khi sống lại, thực lực so với ngày xưa chênh lệch quá nhiều đi, có thể sống sót, có thể đúng là tác dụng của vầng sáng của nhân vật chính.

Nguyệt Quang chắc chắn sẽ không nghĩ đến,vị phụ thân kia của hắn , không tiếc linh hồn trọng thương, thực lực tổn thất lớn, mới mạnh mẽ đem hắn cứu lại! Càng sẽ không biết, phụ thân vì hắn, thiếu một chút cùng hoàng tuyền viện tuyến phát động chiến tranh toàn diện.

Nhưng vào lúc này, cửa lớn của phòng giải phẫu trước mắt bỗng nhiên bị đẩy ra! Nguyên Huyết Tầm mặc quần áo bệnh nhân, từ bên trong bò đi ra!

Ngày xưa ngông cuồng tự đại Nguyên Huyết Tầm, dáng vẻ hiện tại lại chật vật tới cực điểm, nếu không có Niết Linh trong nháy mắt đó linh thức xâm nhập, làm cho nàng cũng gián tiếp được lợi, không thì e sợ rằng nàng cũng đã hương tiêu ngọc vẫn, kiên quyết không có cơ hội sống lại lần thứ hai.

"Tịch!"

"Vô thần tiểu thư!"

Nguyên Huyết Tầm lúc này nghe được hai người âm thanh, lập tức tăng nhanh tốc độ bò trước đó. Nói là bò, kỳ thực nàng hiện tại toàn thân đều ngã trên mặt đất, căn bản không đứng lên nổi!

Nói khó nghe vậy thôi, trạng thái hiện tại của ba người, chỉ cần là một cái loại nhỏ viện tuyến ảnh đế đô có thể giết bọn họ!

Nhưng là Tử thần như trước chi phối này bệnh viện. Bọn họ, không cách nào trốn về thần xã mà nói, tất cả đều hưu! Vô thần gia mấy người kia chính là Nhật Bản quỷ, ước gì bọn họ chết ở này, chắc chắn sẽ không đến cứu giúp!

Niết Linh linh thức tuy rằng mạnh mẽ, thế nhưng đối với Tử thần không cách nào tạo thành bất cứ thương tổn gì. Bệnh viện này, như trước có đếm không hết người chết!

Tính mạng của bọn họ... Lúc này, giống lúc trước là ngọn nến tàn trong gió!
 

Thất Miên

Phàm Nhân
Ngọc
1.710,00
Tu vi
0,00
@Niệm Di
Cậu Muốn Chép Bài Tập Của Tôi? - Ngã Ái Cật Sơn Trúc
第1章 初遇

初夏傍晚,凉风习习,chuī散了一天的燥热。树木yīn翳,投落点点光斑,跃动而美妙。

“姚叔,都快六点了,你还不回家吃饭啊?”一个青年提着两个大西瓜,路过桥下的时候冲坐在躺椅上闭目养神的中年男人喊了一嗓子。

挥了挥手中的扇子,中年男人连眼皮都没有睁开,“等闺女放学呢。”

果然是个女儿奴。

轻轻的“啧”了一声之后,青年告别,“那我就先走了。”

“走吧,走吧。”

又过了大概十几分钟,本来一切风平làng静的,直到水面上传来“噗通”一声闷响。

刚刚是什么东西从桥上掉下来了?

姚光瑞睁开眼睛,视线还没恢复,就听到桥上有人扯着嗓子叫唤,“救命啊,有人落水了!”

这声音惨烈到让人不忍直视。

姚光瑞之前是警察,因为在一次任务中伤了腿,没办法再从事这个工作了。这才辞职退了下来。

虽然职责不再,但面对这种事情,他也没办法坐视不理。

从躺椅上站起来,姚光瑞飞快的往河边跑。

距离越来越近,河水中央的因为挣扎而产生的水花声也越来越大,其中伴随着的,还有少年变声期时特有的沙哑的声音。

“救、救命……咳……”或许是太过惊慌,他一连呛了好几口水进去。

这个时候,河边已经围了很多人了。这附近是老居民区,白天年轻人都去上班,一般只有老年人才会在这里纳凉,就算是他们想救,也没这个体力,只能在一旁gān着急。

不过围观的老人也没有闲着,有的已经拿起电话打了120,有的则回家叫人去了。

一番折腾下来,水中的男孩几经沉浮,到最后还是彻底脱力,只剩两条手臂偶尔能冒出水面。

桥上的十多个少年看到这种场景,全部吓得面色惨白。没一会儿,他们就作鸟shòu散,只剩下三个在那里哆嗦腿,一脸绝望。

姚光瑞没工夫弄清楚事情的来龙去脉,到了河边之后,他飞快的脱掉衣服,“噗通”一声就跳到了水里。

差不多有三分钟左右,姚光瑞就游到了河水中央。

“快拿树枝接小姚一把,快点!”有老人焦急的催促。

这个时候,所有人已经看清楚了溺水的是个半大孩子,正是体力充沛的时候。人在绝境中的爆发力是难以想象的,到时候他要是死命的挣扎,耗尽了姚光瑞的体力,两个人都上不了岸。

实际上,跟老人们判断的一样,姚光瑞刚从水里把少年捞起来,还没等托起他的头,姚光瑞就感觉到自己的肩膀被死死卡住了。

少年已经失去了意识,现在只剩下身体机制残留的本能。

这熊孩子平时家里的伙食应该不错,不然也不能有这么大的劲儿……

头上青筋狂跳,姚光瑞死命的抵抗着不断下坠的力道,然后用另外一只手臂划水。

游了大概一半的距离,姚光瑞觉得自己的体力正在被大量消耗着。

就在这个时候,岸边忽然传来一声清脆的呼喊。

“爸?!”

姚思骑着自行车放学回来,从桥上路过,只听到一阵喧哗的声音。遥遥望去,她总觉得河水里泡着的人有些眼熟。

知道她爸有在这里等她放学的习惯,姚思心中顿时有了不好的念头。

头一紧,顾不得别的什么,她把自行车往旁边一扔,接着就一路跑到了岸边。

果然,她刚刚没有看错。

看着姚光瑞拖着少年往岸边游的场景,几乎是瞬间,她就明白了这里发生了什么。

磨了磨牙,她把书包一扔,接着也跳到了水中。

“思思……!”姚光瑞阻止不及。

对于这声呼喊充耳不闻,姚思手脚灵活的游到了姚光瑞身边。看着死死拽着她爸的少年,她眼睛一眯,接着对着他的小拇指就掰了过去。

“啊!”钻心的疼痛让少年惨叫出声。

与此同时,他也恢复了些许的神智,不再漫无目的的抓着人不松手。

姚光瑞得到了喘息的空挡,休息了半分钟之后。姚思同他一左一右,平稳的把少年拖拽上岸。

因为初中生物课的时候学过一点急救知识,到现在还清楚的刻印在她脑子里,所以姚思留在少年身边试探他的呼吸和心跳,姚光瑞则去穿自己的衣服。

对于自己的女儿,他没什么不放心的。

姚思把手放在少年的胸口上,准备给他做心肺复苏,然而刚接触到少年衣服的时候,她的手腕忽然被死死握住了。

面前的少年微微抬起头,似乎想要看清面前人的脸,但终究,他眼前只有一片模糊与混沌。

他没有听到姚思因为自己的动作,疼的倒吸了一口凉气。

姚光瑞穿上衣服回来,看到这个场景,忽然就有些来气。对于少年如今惨状的同情刹那间烟消云散,姚光瑞“啪”的一声把他的手打掉。

“嗷!”少年喉间发出细微的咕噜声,但因为音量不大,接着就被两人给忽略了。

随意的查看少年的状态,姚光瑞说:“他没什么大事儿。”

“我们回家,你赶紧把你的衣服换了,免得感冒。”

除此之外,他还得跟她谈谈,以后不能这么随意的下水救人,万一出了什么意外可怎么办。

“不等救护车来?”姚思指了指脚边的少年。

姚光瑞去收自己的躺椅和扇子,“不等了,这里这么多人在,出不了什么意外。”

姚思觉得也是,于是她打算回到桥上,把自己的自行车推下来,然后跟着他爸回家。然而就在转身的瞬间,她的脚腕又被抓住了。

一个踉跄,她差点栽倒。

沉默了一瞬,她凑到少年耳边,威胁着开口:“你松手,我数一二三,赶紧的。”

不知道是不是掰手指和巴掌给少年留下了yīn影,姚思感觉到脚腕上的手蠕动了一下,接着就缩了回去。

“这还差不多……”

很快,少女的声音远去。鸟鸣清脆,宛若天籁。

大约十分钟后,救护车呼啸着赶来。

——

天色将暗。

听到敲门声,李慧溪把手头的饭碗放下,然后走了过去。

“谁……”

话只说了一半,她接着就被眼前的景象给惊呆了。

看着这一大一小两只落汤jī,李慧溪试探性的问:“……你们这是摸鱼去了?”

姚思撇嘴,一脸委屈,“妈。”

“我自行车丢了。”

作者有话要说:

封道洋:这么惨,我是男主?隔壁的,我来陪你了。

姚思:隔壁的小姐姐,来耍男朋友呀~

偷摸开新文,刺激~

第2章 后续
Chương 1: Gặp nhau lần đầu
Đầu mùa hè, chạng vạng tối, gió lạnh phơ phất, thổi tan một ngày khô nóng. Cây cối âm u, từ trên ngọn cây, có những điểm sáng như rơi xuống qua kẽ lá, sống động mà đẹp diệu kỳ.

"Chú Diêu, đã sắp 6 giờ, chú còn chưa về nhà ăn cơm à?" Một thanh niên mang theo hai quả dưa hấu to bự, đi ngang qua gầm cầu hô với người đàn ông trung niên ngồi trên trên ghế nằm nhắm mắt dưỡng thần.

Phất phất cây quạt trong tay, người đàn ông đến mí mắt cũng không mở, nói, "Chờ con gái rượu tan học."

Quả nhiên là nữ nhi nô.

Nhẹ nhàng 'Sách' một tiếng, thanh niên cáo biệt, "Vậy cháu đi trước."

"Đi đi, đi đi."

Lại gần mười phút qua đi, mọi thứ vốn dĩ gió êm sóng lặng, thẳng cho đến khi trên mặt nước truyền tới một tiếng 'Thình thịch' trầm vang.

Vừa rồi là cái gì từ trên cầu rơi xuống?

Diêu Quang Thụy mở to mắt, còn chưa xem rõ xung quanh đã nghe thấy trên cầu có người gân cổ lên kêu to, "Cứu mạng với! Có người rơi xuống nước!"

Thanh âm này thảm thiết đến mức người ta không nỡ nhìn thẳng.

Diêu Quang Thụy trước kia là cảnh sát, do trong một lần làm nhiệm vụ, chân bị thương, không có cách nào làm tiếp cái nghề này. Lúc ấy mới từ chức lui xuống dưới.

Mặc dù không còn chức trách, nhưng đối mặt với những chuyện thế này, ông cũng không thể ngồi yên không làm gì.

Từ trên ghế nằm đứng lên, Diêu Quang Thụy phi nhanh chạy về phía bờ sông.

Khoảng cách càng ngày càng gần, tiếng bọt nước do người giãy giụa giữa sông cũng càng lúc càng lớn, kèm theo đó là thanh âm khàn khàn đặc trưng của thiếu niên thời kỳ vỡ giọng.

"Cứu, cứu mạng...... Khụ......" Có lẽ là quá mức kinh hoảng, cậu ta liên tiếp sặc vào miệng mấy ngụm nước miếng.

Lúc này, đã có rất nhiều người vây quanh bờ sông. Ở gần đây là một khu dân cư cũ, ban ngày người trẻ tuổi đều đi làm, bình thường chỉ có người già mới ở chỗ này hóng mát, cho dù bọn họ muốn cứu lại không có sức, chỉ có thể đứng một bên lo lắng suông.

Nhưng những người già vây xem này cũng không nhàn rỗi, có người đã cầm điện thoại gọi 120, hoặc về nhà gọi người tới giúp.

Sau một phen giãy giụa, cậu bé trong nước nhiều lần chìm xuống nổi lên, đến cuối cùng thì hoàn toàn mất sức, chỉ còn hai cánh tay thi thoảng trồi được lên trên mặt nước.

Mười mấy thiếu niên đứng trên cầu trông thấy cảnh tượng như vậy, tất cả sợ tới mức trắng bệch cả mặt. Trong chốc lát, họ đã tan tác chạy đi như đàn chim thú bị doạ sợ, chỉ còn lại ba cậu run run chân ở đó, vẻ mặt tuyệt vọng.

Diêu Quang Thụy không rảnh đi biết rõ đầu đuôi sự tình, sau khi đến bờ sông rồi, ông nhanh chóng cởi quần áo ra, 'Thình thịch' một tiếng nhảy xuống nước.

Xấp xỉ mất ba phút, Diêu Quang Thụy đã bơi tới giữa sông.

"Mau lấy cành cây giúp tiểu Diêu một cái, nhanh lên!" Một cụ già nôn nóng thúc giục.

Bây giờ, mọi người đã thấy rõ ràng, bị chết đuối là một đứa bé choai choai, đúng vào thời điểm có thừa thể lực. Sức mạnh bùng nổ của con người trong cảnh tuyệt vọng là khó có thể tưởng tượng; đến khi đó nếu cậu nhóc liều mạng giãy giụa tiêu hết sức lực của Diêu Quang Thuỵ, hai người đều không lên được bờ.

Trên thực tế, giống như các cụ phán đoán, Diêu Quang Thụy vừa vớt cậu bé lên khỏi mặt nước, còn chưa nâng đầu của cậu lên, ông đã cảm nhận được bả vai mình bị kẹp chặt lại.

Thiếu niên đã mất đi ý thức, hiện giờ chỉ có bản năng còn sót lại trong cơ thể.

Thằng nhóc này ngày thường cơm nước trong nhà phải rất khá, bằng không cũng không thể có sức lực lớn như vậy......

Gân xanh trên đầu nhảy loạn xạ, Diêu Quang Thụy liều mình chống cự lại cái lực đang không ngừng kéo ông xuống, sau đó dùng cánh tay còn lại quạt nước.

Bơi được gần nửa đường, ông cảm giác được thể lực của mình đã tiêu hao phần lớn.

Ngay lúc ấy, bỗng có một tiếng kêu trong trẻo từ trên bờ.

"Bố?!"

Diêu t.ư tan học đạp xe về nhà, đi ngang qua phía trên cầu, chỉ nghe được một đám âm thanh ồn ào. Xa xa ngó lại, cô luôn có cảm giác người đang ngâm trong nước sông thật quen mắt.

Biết bố có thói quen ở đây chờ mình tan học, Diêu t.ư lập tức có một suy nghĩ không tốt.

Căng thẳng trong lòng, không quan tâm bất cứ điều gì khác, cô ném xe đạp sang một bên rồi chạy một mạch tới bờ sông.

Quả nhiên, cô vừa rồi không nhìn lầm.

Thấy Diêu Quang Thụy đang kéo một thiếu niên vào bờ, gần như ngay lập tức, cô hiểu chuyện gì đã xảy ra ở đây.

Nghiến răng, cô lại ném cặp sách, nhảy xuống nước.

"t.ư t.ư......!" Diêu Quang Thụy không kịp ngăn cản.

Làm như không nghe thấy tiếng la của ông, Diêu t.ư tay chân linh hoạt bơi đến bên người Diêu Quang Thuỵ. Thấy cậu nhóc đang túm chặt bố mình, đôi mắt cô nheo lại, bẻ ngón tay út của cậu ra.

"A!" Cơn đau đớn đến tận tim khiến cậu chàng kêu thảm thiết ra tiếng.

Đồng thời, cậu cũng lấy lại được chút tỉnh táo, không còn nắm lấy không buông người ta vô mục đích nữa.

Diêu Quang Thụy có thời gian thở dốc, nghỉ ngơi được nửa phút, Diêu t.ư cùng ông một trái một phải bình tĩnh kéo cậu bé lên bờ.

Bởi đã học một chút kiến thức sơ cứu trong lớp sinh học ở sơ trung, đến giờ vẫn còn khắc sâu trong đầu cô, nên Diêu t.ư ở lại bên cạnh cậu nhóc kiểm tra hơi thở và nhịp tim của cậu, Diêu Quang Thụy thì đi mặc quần áo của mình.

Đối với con gái mình, ông không có gì không yên tâm.

Diêu t.ư đặt hai tay lên ngực cậu, chuẩn bị làm hô hấp nhân tạo, nhưng khi vừa mới chạm đến quần áo của cậu bé, cổ tay cô bỗng nhiên bị nắm chặt.

Cậu nhóc hơi hơi ngẩng đầu lên, dường như muốn thấy rõ khuôn mặt của người phía trước mình, nhưng rốt cuộc chỉ thấy một đám mờ mịt hỗn loạn.

Cậu không nghe được Diêu t.ư vì động tác này của mình mà đau đến hít vào một ngụm khí lạnh.

Diêu Quang Thụy mặc xong quần áo quay lại, nhác thấy cảnh này, trong lòng đột nhiên có chút tức giận. Lòng đồng cảm với tình trạng thảm hại của cậu thiếu niên trong phút chốc tan thành mây khói, ông ‘Bang’ một tiếng đánh hất tay cậu ra.

‘Oa!’ Cổ họng cậu nhóc phát ra tiếng kêu rất nhỏ, nhưng do âm lượng không lớn nên cả hai người đều bỏ qua.

Xem xét trạng thái của cậu ta một cách tuỳ tiện xong, Diêu Quang Thuỵ nói: “Nó không có vấn đề gì lớn.”

"Chúng ta về nhà, con mau thay quần áo kẻo bị cảm lạnh.”

Ngoài ra, ông còn phải nói chuyện với cô, sau này không thể tuỳ ý xuống nước cứu người như vậy, lỡ xảy ra tai nạn thì sao.

"Không đợi xe cứu thương đến?" Diêu t.ư chỉ chỉ thiếu niên ở dưới chân mình.

Diêu Quang Thụy đi thu dọn ghế nằm và quạt, "Không đợi, ở đây có rất nhiều người, không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn được.”

Diêu t.ư cũng cho là vậy, bởi thế cô định trở lại trên cầu, dắt xe đạp xuống dưới rồi đi theo bố về nhà. Ngay khi cô vừa xoay người, cổ chân cô lại bị nắm lấy.

Lảo đảo một cái, cô suýt nữa thì ngã xuống.

Một thoáng trầm mặc, cô ghé vào bên tai của cậu, mở miệng uy hiếp: "Cậu buông tay, tôi đếm một hai ba, mau lên."

Không biết có phải việc ngón tay và bàn tay bị bẻ ra đã để lại bóng ma cho cậu ta không mà Diêu t.ư cảm thấy cái tay trên cổ chân động đậy một chút rồi rụt lại.

"Thế này còn tạm được......"

Thật nhanh, giọng nói của cô đi xa. Chim hót réo rắt, trong trẻo một âm thanh của tự nhiên.

Khoảng mười phút sau, xe cứu thương hú còi ầm ầm chạy đến.

——

Sắc trời tối đi.

Nghe thấy tiếng đập cửa, Lý Tuệ Khê đặt bát cơm xuống, bước tới.

"Ai......"

Mới nói được một nửa, bà đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người.

Ngó một lớn một nhỏ ướt như hai con gà rơi vào nồi canh, Lý Tuệ Khê thử thăm dò hỏi: "...... Hai người đi mò cá à?"

Diêu t.ư bĩu môi, vẻ mặt ấm ức, "Mẹ."

"Xe đạp của con mất rồi."
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top