Chú Ý Đăng Ký Đăng Truyện Dịch và Hướng Dẫn Đăng Truyện Tại Reader Bạch Ngọc Sách

Vũ Tích

Đại Thừa Hậu Kỳ
đệ nghĩ là mình dùng luôn t.ừ quăng, đệ thấy t.ừ quăng cũng khá hợp đấy chứ, lại rất dứt khoát :omh8dvo:
Quăng hay không thì tùy ngữ cảnh. Quăng, ném, cất, bỏ,...đều ổn cả. Chỉ có "hút" nghe nó hơi lạ thôi. Đọc từ hút dễ liên tưởng đến 1 vòng xoáy hút đồ vô đó.
 

Hoàng Hi Bình

Kim Tiên Sơ Kỳ
Đệ Tam Dịch Giả Tháng 7
Ta chỉ đọc sơ sơ thôi nhưng sẽ chỉ lão một số lỗi ví dụ trong bài này:
"Đinh Nghiêu gật đầu: “Không có gì sự.”" Thiết nghĩ mình nên chuyển "Không có gì sự" thành "Không có gì" thì sẽ hay hơn
"Hàn Yên Yên nhớ tới hắn trừ bỏ lôi hệ dị năng, vẫn là không gian hệ dị năng giả." nghe cái "trừ bỏ" nó cứ thế nào ấy, mạn phép xin được chỉnh lại câu này: "Hàn Yên Yên nhớ ra rằng ngoài dị năng lôi hệ, hắn còn là một dị năng không gian."
chú sửa lỗi lại tạo lỗi mới, xem ra chú chưa đọc truyện nhân vật có dị năng ko gian. Chú ý dị năng ko gian là 1 năng lực, như năng lực phóng lửa, lôi, điện; chứ dị năng ko gian ko phải chỉ người, nếu chỉ người thì phải là 'dị năng giả'. Bởi vậy chú dịch đã dư chữ một, cứ để nguyên đoạn dịch cũ thì hơn
 

Thỏ Thỉnh Thần

Trúc Cơ Hậu Kỳ
Dịch Giả Thái Tuế
Ngọc
1.730,49
Tu vi
100,00
chú sửa lỗi lại tạo lỗi mới, xem ra chú chưa đọc truyện nhân vật có dị năng ko gian. Chú ý dị năng ko gian là 1 năng lực, như năng lực phóng lửa, lôi, điện; chứ dị năng ko gian ko phải chỉ người, nếu chỉ người thì phải là 'dị năng giả'. Bởi vậy chú dịch đã dư chữ một, cứ để nguyên đoạn dịch cũ thì hơn
hmm, đúng là ta chưa bao giờ đọc mấy truyện như này thật, xem ra còn nhiều sai sót
lão dạo này phong độ lên tay phết đấy
 

Hoàng Hi Bình

Kim Tiên Sơ Kỳ
Đệ Tam Dịch Giả Tháng 7
à ý lão là kiểu tạo ra một cánh cổng không gian xong hút một vật vào một chiều không gian thứ ba ấy hả
chính xác, chú ít đọc mạt tế, tiên hiệp, khoa huyễn... chứ dùng dị năng ko gian hút vật phẩm là bình thường. Thậm chí nhân vật chính dùng dị năng ko gian để hút đối thủ vào dị ko gian của mình. Mà trong dị ko gian có những lực trường xoắn ốc như hàng ngàn lưỡi đao có thể xoắn nát nạn nhân. Chưa kể trong dị ko gian còn có thể gặp quái thú
 

Vũ Tích

Đại Thừa Hậu Kỳ
chính xác, chú ít đọc mạt tế, tiên hiệp, khoa huyễn... chứ dùng dị năng ko gian hút vật phẩm là bình thường. Thậm chí nhân vật chính dùng dị năng ko gian để hút đối thủ vào dị ko gian của mình. Mà trong dị ko gian có những lực trường xoắn ốc như hàng ngàn lưỡi đao có thể xoắn nát nạn nhân. Chưa kể trong dị ko gian còn có thể gặp quái thú
Mạt thế thì không gian chỉ chứa đồ, không chứa người và vật sống nhe. Nhầm tiên hiệp rồi.
 

Bunny crusher

Phàm Nhân
Ngọc
-188,48
Tu vi
0,00
@Niệm Di
Bản này mình mới sửa, bạn vào xem nhé ^_^
Chương 11

Đinh Nghiêu nhanh nhẹn nhảy từ trên tường xuống, thong thả đi tới trước mặt Hàn Yên Yên, anh ngồi xuống nhìn hai tay cô. Lòng bàn tay bao một tầng băng trong suốt hơi mỏng, mơ hồ nhìn thấy máu thịt xương trắng bên trong.

Đinh Nghiêu gật đầu: “Chưa nghiêm trọng.”

Nói xong, anh cầm chuôi dao đứng lên. Đầu ngón tay vừa chạm đến lưỡi dao, con dao lập tức biến mất. Hàn Yên Yên mới nhớ ra ngoài dị năng hệ lôi, anh ta còn có dị năng không gian.

Đinh Nghiêu hút ba lô của người đàn ông và Hàn Yên Yên vào không gian, xoay người lại. Hàn Yên Yên tựa vào bậc thang bên bồn hoa lắc lư đứng lên. Đinh Nghiêu nhìn cô một lúc, nói: “Đi nào.”

Hàn Yên Yên gật đầu. Đinh Nghiêu chưa đi được hai bước liền nghe thấy phía sau phát ra tiếng động, quay lại nhìn, Hàn Yên Yên đã ngồi rạp dưới đất.

Chân cô mềm nhũn.

“Lần đầu giết người?” Đinh Nghiêu hỏi. Anh nhìn cô giết tang thi hung hãn như vậy, vẻ mặt không chút khiếp sợ, đâu nghĩ tới lúc giết người sẽ như thế này.

Hàn Yên Yên mặt trắng như giấy, gật nhẹ đầu.

“Quen dần là ổn.” Đinh Nghiêu nói, duỗi tay ra.

Đinh Nghiêu nắm chặt bàn tay vừa vươn ra của Hàn Yên Yên, tay anh như một thanh kiếm sắc bén mạnh mẽ, không chỉ kéo cô lên còn giật cô về phía trước. Hàn Yên Yên chưa kịp đẩy ra, Đinh Nghiêu đã cúi người xuống ôm lấy chân cô, nhấc người đứng dậy nhẹ nhàng khiêng cô lên.

Hàn Yên Yên không kịp phòng bị đầu đã chúi xuống đất, sợ hãi hô lên, lại lập tức che miệng mình lại.

Hai tang thi nghe thấy âm thanh liền lắc lư chạy tới, ngay sau đó bị hai tia lôi điện đánh thành tro bụi rơi xuống đất. Hàn Yên Yên an lòng.

Có vị này ở bên, không cần lo nguy hiểm.

Mặt trời dần lặn về phía Tây, sắp tới thời điểm tập hợp. Đinh Nghiêu khiêng Hàn Yên Yên chạy nhanh về đoàn xe. Hàn Yên Yên nhìn mặt đất cứ lui vun vút về sau, chưa tới một phút sau đã bắt đầu cảm thấy choáng váng, trực tiếp nhắm hai mắt lại.

Cô vẫn luôn nghĩ tới câu nói kia của Đinh Nghiêu “Quen dần là ổn.” Giết người cũng có thể trở thành thói quen sao? Đinh Nghiêu đã từng giết rất nhiều người?

“Đinh tiên sinh.” Cô mở to hai mắt hỏi, “Tại sao người kia muốn giết tôi?”

“Cô bao lớn bao nhỏ như vậy, rất có bộ dáng thu hoạch tốt. Tôi mà thấy cũng muốn cướp đoạt một phen.” Đinh Nghiêu chẳng hề để ý.

Hóa ra là thế, chỉ vì một lý do đơn giản như vậy mà đã giết người được. Hàn Yên Yên cười khổ.

Đáng cười cô còn cảm thấy mình là người kinh qua bao trang tình đời, nửa ngày lăn lộn mới biết, ở thế giới này, cô chỉ là một đứa ngốc ngây thơ.

Dường như biết cô xuống tinh thần, Đinh Nghiêu bỗng nhiên nói: “Ý thức chiến đấu khá tốt.”

Một câu không đầu không đuôi này là khen ngợi thật lòng, cũng khiến Hàn Yên Yên hiểu ra, Đinh Nghiêu đã nhìn thấy toàn cảnh cô vật lộn với gã đàn ông kia.

Anh không ra tay, chỉ thờ ơ lạnh nhạt, nhìn.

Có thể vì anh nắm chắc mười phần có thể cứu cô trong lúc nguy cấp nhất. Cũng có thể là vì, cô sống hay chết, đối với anh chẳng quan trọng là bao. Đương nhiên còn có một khả năng lớn hơn nữa, anh coi trọng cô lại không cưỡng bức cô vì thấy thuần phục một con ngựa hoang thú vị hơn nhiều.

Hàn Yên Yên nghiêng về suy đoán cuối hơn.

Vì tên này, ở một bên, khoanh tay đứng nhìn, mặc cô chịu khổ.

Bị khiêng trên vai thật khó chịu, không chỉ choáng đầu, dạ dày cũng bị thúc tới muốn nôn. Trong lúc chịu đựng xóc nảy, Hàn Yên Yên dần bình tĩnh lại, dần thoát khỏi khủng hoảng lần đầu giết người.

Cô nâng đầu nhìn ngoái nhìn, trong tầm mắt chỉ có bả vai rộng rãi của Đinh Nghiêu.

Thực tốt.

Dù trong quá trình công lược có chút vấn đề, nhưng phương hướng phát triển lại khả quan bất ngờ. Đinh Nghiêu chăm chú vào cô, chứng tỏ ít nhất anh có hứng thú muốn chinh phục thân thể này. Điều này cũng khiến hình tượng “thiếu nữ quật cường” có cái bậc thang hợp lý để xuống đài.

Tiếp theo, mặc kệ thế nào, cứ tự do phát huy đi.

Cô vào cái thế giới này, không phải vì sinh tồn, mà là vì công lược Đinh Nghiêu!

Không được lẫn lộn đầu đuôi.

Chỉ có công lược được Đinh Nghiêu thì “cô” mới có thể “chân chính” sinh sót.

Khiêng một người sống sờ sờ dường như không ảnh hưởng chút nào tới lộ trình chạy của Đinh Nghiêu, chỉ một lúc sau hai người đã trở về đoàn xe. Ngoại trừ những người ở lại bảo vệ đoàn xe, đội viên được phái ra ngoài và phân đội tìm kiếm cũng gấp gáp quay trở lại

“Lập Quân, lại đây chữa trị cho cô gái này.” Đinh Nghiêu khiêng Hàn Yên Yên, sải bước về chiếc xe việt dã của mình, nhét cô vào sau xe.

Tôn Lập Quân chậm chạp chạy tới, vừa nhìn liền kêu lên: “Ai nha! đây là làm sao vậy? Ai nha! Đui mù con mắt tôi.”

Vừa nhìn miệng vết thương đã biết không phải do tang thi mà là do con người làm ra. Bất kể là muốn cưỡng gian hay muốn đánh cướp, kẻ muốn xuống tay với người phụ nữ Đinh lão đại nhìn trúng, có lẽ lúc này đã đi đến Tây thiên.

Tôn Lập Quân lặng lẽ vì người này mà buồn một giây.

Hàn Yên Yên lại một lần được chứng kiến khả năng trâu bò của Tôn Lập Quân. Vết thương sâu tới mức có thể thấy xương chỉ trong nháy mắt liền khép miệng lại như ban đầu, không lưu lại chút vết sẹo.

Cô nhìn lòng bàn tay trơn bóng, thở ra một hơi thật dài.

Đinh Nghiêu ngồi vào vị trí phó lái, ném tới hai bộ đồ: “Thay đi.”

Quần áo trên người Hàn Yên Yên đã thấm máu, mùi máu tươi sẽ hấp dẫn tang thi.

Hàn Yên Yên cầm quần áo, nhìn Đinh Nghiêu.

Tôn Lập Quân sớm biết người biết ta, còn phất tay điều đội viên gần xe đi chỗ khác.

Xung quanh xe việt dã không một bóng người, không ai có thể thấy Hàn Yên Yên thay quần áo.

Dĩ nhiên là ngoại trừ Đinh Nghiêu.

Đôi mắt của Đinh Nghiêu in trên kính chiếu hậu, cặp mắt kia đang nhìn Hàn Yên Yên.

Hàn Yên Yên nhìn ánh mắt kia trầm mặc một lúc, hơi nghiêng người, giơ tay cởi áo thun đầy máu.

Đinh Nghiêu nhìn từ kính chiếu hậu, bả vai đơn bạc cùng vòng eo mảnh khảnh ẩn hiện dưới ánh sáng tối tăm trong xe, làn da trong suốt tựa như sẽ sáng lên bất kì lúc nào. Lông mi của thiếu nữ buông xuống, gương mặt hiện vẻ chịu đựng, lại khiến nam đàn ông cảm thấy sung sướng.

Cô điều chỉnh hành vi rất tốt, Đinh Nghiêu cúi đầu châm thuốc.

Hàn Yên Yên nhanh chóng thay quần áo dính máu ra, vo lại thành một cục: “Cái này…”

Đinh Nghiêu ngậm điếu thuốc, trở tay một cái, thu quần áo bẩn vào không gian. Anh với tay ấn nút loa, tài xế chạy tới, kéo cửa lên xe.

Hàn Yên Yên muốn nói lại thôi, Đinh Nghiêu thấy được kính chiếu hậu, ngón tay cầm điếu thuốc, nghiêng đầu nhìn cô: “Cô ngồi xe này.”

Hàn Yên Yên lập tức an tĩnh.

Mặt trời đã ngã về Tây, sắp tới thời điểm đoàn xe xuất phát.

Đại đa số người của đội tìm kiếm đều gấp gáp trở về, cũng có một ít vắng mặt, không biết là do chết trong miệng tang thi, hay là chết trong tay đồng bạn. Đoàn xe đợi thêm một chút, người trở về dần thưa thớt, khi thấy không còn ai nữa mới xuất phát rời đi.

Không một ai có ý định lên chiếc xe Đinh Nghiêu đang ngồi. Hàn Yên Yên một mình chiễm chệ ngồi phía sau dứt khoát nằm xuống nghỉ ngơi. Một hồi liều chết vật lộn, thời gian tuy không dài nhưng cũng đủ hao hết thể lực của cô. Bên cạnh việc thể lực hao mòn, Hàn Yên Yên càng cảm thấy trong tinh thần có một loại mệt mỏi không thể nói thành lời.

Cô nằm ở ghế sau, đầu tựa vào mặt kính, trùng hợp nhìn được sườn mặt của Đinh Nghiêu. Ánh sáng quá mờ, gần như không thể nhìn rõ, chỉ có thể thấy đường nét khuôn mặt anh qua ánh sáng mờ ảo, mũi cao ngất, đường cong khuôn cằm ngang ngạnh, đôi lúc anh sẽ quay đầu thoáng nhìn cô, con ngươi sâu thẳm như chứa sao trời khiến hô hấp cô cứng lại.

Người đàn ông này… Cô có đủ bản lĩnh để làm anh yêu mình không? Hàn Yên Yên không biết.

Cô nằm phía sau, lắng nghe Đinh Nghiêu và tài xế thấp giọng nói chuyện, mục tiêu của đoàn xe là một xưởng nhà máy ở ngoại ô thành phố, tính toán còn bao nhiêu cây số, phải dùng bao nhiêu thời gian, … Hàn Yên Yên ngủ lúc nào không hay.

Lúc cô mở mắt cũng vừa lúc đoàn xe dừng lại, bên ngoài trời đã sụp tối, ánh đèn đoàn xe trở thành thứ chiếu sáng duy nhất. Mấy chiếc xe đều dừng lại, không còn tiếng gầm rú của động cơ xe nữa.

Cô ngồi dậy, nhận ra đoàn xe đã rời khỏi nội thành, kiến trúc xung quanh nhìn từ xa trông có vẻ không cao, khá giống nhà xưởng.

Nơi này chính xác là một khu công nghiệp.

Cô nhớ tới cuộc trò chuyện của Đinh Nghiêu và người tài xế trên đường đi, mục đích của chuyến đi này chính là cỗ máy trong nhà máy.

“Cô ở trong xe.” Đinh Nghiêu nói với Hàn Yên Yên, quay lại lệnh cho tài xế, “Ông trông chừng cô ta.”

Tài xế gật đầu, ngồi tại chỗ, Đinh Nghiêu một mình xuống xe.

Hàn Yên Yên xuyên thấu qua cửa sổ nhìn Lôi Đình đội bắt đầu tập kết, người trong đội tìm kiếm đều ở trên xe tải, xe tải có lồng sắt, có thể bảo vệ được bọn họ.

“Bọn họ muốn làm gì?” Hàn Yên Yên hỏi.

Tài xế trả lời: “Thanh trừng”, ông nhìn cô một cái, lên tiếng an ủi: “Đừng lo, đích thân lão đại dẫn đội, sẽ không xảy ra việc gì đâu.”

Hàn Yên Yên không rõ người này nhìn thế nào mà nghĩ cô đang lo lắng. Ngày hôm qua cô còn có thể duy trì hình tượng độc lập tự chủ, hôm nay Đinh Nghiêu khiêng cô về, coi như đã tuyên cáo chủ quyền. Có lẽ trong mắt người ở đây, cô đã trở thành phụ nữ của Đinh Nghiêu.

Cô ngậm miệng lại, mặc kệ không lên tiếng.

Đinh Nghiêu mang theo đội viên tiếng vào nhà xưởng đen nhánh.

Chỉ một lúc sau, bên trong liền vang lên đủ loại âm thanh, có tiếng tang thi gào rú, có tiếng súng, cũng có tiếng phát nổ! Cách mấy chục mét, cách tường nhà xưởng và phòng ốc mà không ngăn nổi những thanh âm loáng thoáng đó chạy thẳng vảo lỗ tai.

Giữa lúc đó, đột nhiên phát ra một trận âm thanh cực kỳ kịch liệt, sau đó yên lặng. Lại thêm một trận, nhà xưởng đột nhiên tỏa ra ánh sáng.

“Thấy chưa, không có việc gì đâu. Tìm được nguồn điện dự phòng rồi.” Tài xế nói, châm điếu thuốc, không có bao nhiêu lo lắng.

Nhưng Hàn Yên Yên vẫn cảm thấy tiếng gào rống của những tang thi đó đặc biệt đáng sợ, rõ ràng so với ban ngày khác nhau rất nhiều. Tài xế nghiêng tai lắng nghe một lúc: “Mẹ nó, ít nhất cũng có ba tên tang thi biến dị … Không đúng, bốn tên!”

Tài xế là một người trung niên có khuôn mặt bình thường. Hàn Yên Yên nhìn gáy của ông, cảm thấy ông ta nhất định có một câu chuyện xưa.

Tề Đồng Đồng có chuyện xưa, Triệu Vũ Huyên cũng có chuyện xưa. Tôn Lập Quân, lão Trương đều là những người có chuyện xưa. Người cô giết chết kia khẳng định cũng có chuyện xưa. Mỗi một người đều có quá khứ, câu chuyện của họ đan chéo vào nhau, cấu thành thế giới này.

Hàn Yên Yên nghĩ, việc của cô ở thế giới này, chính là viết thật tốt câu chuyện giữa cô và Đinh Nghiêu, khiến thanh âm điện tử vừa lòng.

Toàn bộ quá trình thanh tẩy chỉ kéo dài hơn hai tiếng. Đội viên đi ra, mở rộng hoàn toàn cửa lớn của nhà xưởng, cũng chuẩn bị t.ư thế phòng thủ.

Đoàn xe dừng lại ở một sân trống, từng chiếc một nối đuôi nhau đi vào, người đội tìm kiếm lúc này mới đi xuống xe. Thành viên đội chiến đấu đi tới tuyên bố nhiệm vụ: “Ngày mai bắt đầu làm việc, hôm nay vậy là đủ, bây giờ hãy tự tìm chỗ nghỉ ngơi trong khu ký túc xá.”

Bên cạnh nhà xưởng có một dãy nhà lầu bốn tầng, đó là khu ký túc xá mà người nọ đề cập tới. Thành viên đội chiến đấu vừa đi, người của đội tìm kiếm lập tức mênh mông cuồn cuộn chạy vào, tranh nhau tìm phòng ngủ.

Hàn Yên Yên không theo chân họ, đứng tại chỗ một lúc lâu, tài xế của Đinh Nghiêu cầm bộ đàm chầm chậm chạy tới: “Lão đại gọi cô.”

Hàn Yên Yên theo ông vào lầu bốn ký túc xá. Khu ký túc xá này có cùng kiến trúc với khu ký túc xá các trường đại học, trong phòng toàn bộ là giường tầng, phòng sinh hoạt chung có thể nhét được tới hai mươi ba mươi người.

Hàn Yên Yên nhìn Tôn Lập Quân đang chữa thương cho bệnh nhân ở hàng hiên. Người bị thương đau đớn nhe răng trợn mắt, vừa kêu gào vừa chửi bới: “Má nó, đám tang thi bị người ta nhốt lại không cho chạy ra, cuối cùng gặm nhau ăn, nuôi ra tới mười mấy tang thi biến dị, chả khác gì nuôi cổ! Thấy mà rợn cả người!”

Tình tiết này đối với người đã đọc rất nhiều văn mạt thế tang thi như Hàn Yên Yên không có gì là lạ cả. Nhưng giờ đây, khi thật sự dung nhập vào, nhớ tới những thanh âm gào rống trước đó, Hàn Yên Yên cảm thấy sau lưng mát lạnh.

Lầu bốn không giống với những lầu dưới, từ cửa nhìn vào, trong phòng đầy đủ nệm giường bàn ghế, chắc đây là tầng của quản lý ký túc xá.

Đinh Nghiêu chọn một phòng ở cuối hành lang.

“Tôi đi mở cuộc họp, trong phòng có cơm, tự mình ăn đi.” Đinh Nghiêu nói, “Hôm nay ngủ ở phòng này.”

Anh nói xong, nhìn cô một cái rồi đi xuống lầu.

Hàn Yên Yên một mình bước vào phòng. Đây là một căn phòng đơn giản, nệm cao su đủ cho hai người, còn có khăn trải giường sạch sẽ, hẳn là do Đinh Nghiêu mang từ không gian ra.

Đầu giường có một bàn để sách, hộp cơm đặt trên đó. Hàn Yên Yên mở hộp cơm ra, bên trong có bốn màn thầu. Trên bàn còn có một phần thịt hộp.

Hàn Yên Yên hiểu rõ, buổi tối hôm nay, cô sẽ ngủ với Đinh Nghiêu trong phòng này.

Cô cầm màn thầu lên, hung hăng cắn một ngụm to.

Chương 11
Chương 11

丁尧身手利落的从墙上跳下来。他走到韩烟烟身前蹲下去看了看她两只手。手掌心覆着薄薄一层半透明的冰,隐约可见红肉白骨。

丁尧颔首:“没什么事。”

他说完,站起来去捡那柄开山刀。指尖碰触到刀锋,刀就消失了。韩烟烟想起来他除了雷系异能,还是空间系异能者。

丁尧把那男人的背包、韩烟烟的背包和收纳袋都收进了空间里,再转身,韩烟烟已经扶着台阶旁的花坛晃悠悠站了起来。丁尧看了她一眼:“走吧。”

韩烟烟点点头。丁尧就走在前面,没走两步,听见身后咕咚一声。转头,韩烟烟又坐在了地上。

她腿软。

“第一次杀人?”丁尧问。他看她杀丧尸挺猛,也不胆怯,没想到杀个人会这样。

韩烟烟脸白如纸,点点头。

“习惯就好了。”丁尧说着,把手伸给她。

韩烟烟伸出手,就被丁尧握住,他的手像鉄钳一样有力,拉住她手腕一把就把她拉起来。韩烟烟还想扶他一下,丁尧已经弯下身去抱住了她的腿,一起身就把她扛了起来。

韩烟烟猝不及防就头朝下,惊呼了一声,又立刻捂住自己的嘴。

两个丧尸听见声音,晃悠悠朝这边走来,随即被两道紫色雷电劈裂,碎成了焦渣堆在地上。韩烟烟放下心来。

有这一位在,安全问题就不是问题了。

太阳西斜,已经快到了集合的时间。丁尧扛着韩烟烟,大步朝车队方向赶去。韩烟烟看着地面飞快的后退,没一会儿就头晕,干脆闭上了眼睛。

她一直想着丁尧说的那句“习惯就好了”。杀人也能习惯吗?丁尧是杀过很多人吗?

“丁先生。”她忽然睁开眼睛问,“那个人为什么要杀我?”

“你大包小包的,一副大有收获的样子。叫我碰见,也要截胡一把的。”丁尧漫不经心的说。

原来是这样,原来就是这么简单的理由就可以杀人。韩烟烟苦笑。亏她还觉得自己饱览世情,闹半天,在这个世界里她就是个傻白甜。

仿佛是感受到了她的沮丧,丁尧忽然说:“战斗意识挺好的。”

这一句没头没尾,却实实在在是在夸她。但也让韩烟烟明白,丁尧至少是把她和那男人的搏斗看了全场。

他没出手,只冷眼旁观。

可能是因为他有十足的把握,能在最危急的时候救下她。也可能是因为,她是死是活对他根本无所谓。当然更大的可能是,他看上了她却没有强要她,是因为他觉得把她当成一匹野马来驯服更加有趣。

韩烟烟更倾向于最后一种。因为这男人就在一旁,却袖手旁观,任她吃苦头。

被人扛在肩膀上并不舒服,不仅头晕,胃部还一下一下的被顶得难受。在这种颠簸中,韩烟烟第一次杀人的恐慌渐去,又找回了她的冷静。

她拧着头向上看,只看到丁尧宽宽的肩膀。

很好。事情虽然小有波折,却意外的朝好的方向发展了。丁尧一直盯着她,说明他对她的确有意思。这意外的波折也给了“倔强少女”一个服软的台阶下。

接下来,不管什么变强不变强的,自由发挥吧。她来到这个世界不是为了在这里生存,是为了攻略丁尧。不能本末倒置。

只有攻略下丁尧,真正的她才能生存下去。

扛着一个大活人,却一点不受影响,丁尧脚程极快,很快就回到了车队。除了留在那里守卫车队的战队队员,派出去的队员和搜索队也陆陆续续赶回来了。

“立军,过来给她治一下。”丁尧扛着韩烟烟直接大步走到自己那辆越野车前,拉开后座的车门就把韩烟烟塞了进去。

孙立军小跑着过来,一看:“哎哟,这是怎么了?谁呀,这么不开眼。”

这伤口一看就知道不是丧尸,是人干的。不管是想强奸还是想打劫,这人朝丁老大看中的女人下手,估计这会儿已经上西天了。孙立军为这人默哀了一秒。

韩烟烟再一次领教了孙立军的牛逼。深可见骨的伤口短短片刻就愈合如初,连一点伤疤都没留下。她望着两只手掌光洁的手心,长长的呼出一口气。

丁尧坐到副驾位子上,扔过来两件衣服:“换上。”

韩烟烟的衣服上浸了血,血腥味会引来丧尸。

韩烟烟抱着衣服,看着丁尧。

孙立军早就有眼色的走开了,还挥了挥手,把车旁两个战队队员也招走了。越野车的附近没人,韩烟烟躲在车后座换衣服,没人能看见。

除了丁尧。

后视镜里照出丁尧的眼睛,那双眼睛也看着韩烟烟。

韩烟烟和那双眼睛沉默对视了一秒,微微侧身,抬手脱下了沾了血的T恤。

丁尧从后视镜里望去,单薄的肩膀和纤细的腰肢隐在光线昏暗的车厢里,皮肤莹莹的像会发光。那少女眼睫低垂,表情隐忍,格外的会让男人感到愉悦。

她将分寸拿捏得很好,丁尧低头点了支烟。

韩烟烟快手快脚的换下了沾了血的衣裤,团成一团:“这个……”

丁尧咬着烟,反手一模,把血衣血裤收进了空间里。收回手按了下喇叭,司机闻声跑了过来,拉开车门上了车。

韩烟烟欲言又止。丁尧从后视镜里看到,手指夹住烟,侧头跟她说:“你坐这辆车。”

韩烟烟就安静了。

太阳已经西斜,车队到了预定要出发的时间。

大部分搜索队员都赶回来了,少部分没回来。不知道是死在丧尸嘴里,还是死在同伴手下。车队又等了一会儿,等来稀稀落落几个人,再不见人影儿,便出发了。

也没有人再上丁尧这辆车,韩烟烟一个人占据了后座,干脆躺下休息。一场殊死搏斗,时间虽不长,却几乎耗尽了她的体力。体力还在其次,韩烟烟更严重的是感到精神上有一种说不出的疲倦。



她躺在后座上,头在驾驶这一侧,正好能看见丁尧的侧脸。光线太暗,看不清细处,只看到一个剪影,鼻梁挺拔,下颌的线条硬朗,偶尔转头向她投过来一瞥,眸子幽深精亮,令她呼吸便是一滞。

这个男人……她有本事能让他爱上她吗?韩烟烟微感动摇。

她躺在后面,听着丁尧和开车的人低声说话。车队前进的目的地是沂海市郊的某某厂,大约还有多少公里,要用多少时间……韩烟烟不知不觉的睡着了。

她在车子停下来的时候惊醒,外面的天黑了,照明的是车队的灯光。车子都停下来了,发动机的轰鸣声都静了下来。她坐起来,发现车队已经出了市区,周围也有建筑物,影影绰绰的看起来都不高,像工厂。

这地方的确就是工业区。她想起来路上听丁尧和司机说的话,他们此行的目的是这厂子里的机床。

“你留在车里。”丁尧对韩烟烟说完,又对司机说,“你看着她。”

司机点头应是,没下车。丁尧一个人下了车。

韩烟烟透过窗户看到雷霆战队的人在集结,搜索队的人却都留在了卡车上,卡车上有铁笼,可以保护他们。

“他们要干嘛?”韩烟烟问。

司机回答:“清场子。”看了她一眼,安慰她说:“别担心,老大亲自带队,不会有事。”

韩烟烟不知道这人从哪里看出来她担心了。昨天之前她还能维持一个独立的自我,今天丁尧把她扛回来,就已经宣告了主权。可能在这些人的眼里,她已经是丁尧的女人了。

她闭上嘴,默不作声的看着。

丁尧带着那些队员进入了漆黑的工厂。

很快响起了各种各样的声音,有丧尸的嘶叫声,也有枪声和爆破声。隔着几十米的距离,隔着工厂的院墙、屋舍,那些声音隐隐约约,却又挡不住的往耳朵里钻。

中间有一阵声音特别激烈,而后沉寂下去。又过了一阵,工厂突然大放光明。

“看吧,没事。找到备用电源了。”司机说着,点了根烟,并不十分担心。

但韩烟烟总觉得那些丧尸的嘶吼特别可怕,跟她白天看到的好像不太一样。司机侧耳听了会儿,说:“卧槽,这起码三个变异丧尸吧……不对,四个!。”

司机是个相貌普通的中年人。韩烟烟看着他的后脑勺,觉得他一定有故事。

齐彤彤也有故事,赵雨萱也有。孙立军、老张都是有故事的人。她杀死的那个人肯定也有故事。每个人都有故事,所有人的故事交织在一起,构成了这个世界。

韩烟烟想,她在这个世界要做的事,就是把她和丁尧的故事编好,让电子音满意。

整个清场的过程花了两个多小时。终于有战队队员从里面出来,把工厂的大门完全打开,并打起了手势。

停在空旷处的车队,一辆一辆的打着了车,顺序的把车子开进了厂子里面,搜索队员这才下了车。有战队的人过来宣布:“明天干活,今天就这样了,宿舍楼里自己找地方休息。”

厂房旁边有栋四层的楼房,就是那人说的宿舍楼。有战队的人带着,搜索队员们乌泱泱的就进楼找房间睡觉去了。

韩烟烟没跟着人群走,原地站了片刻,丁尧的司机拿着对讲机小跑着过来:“老大叫你。”

韩烟烟跟着他进了宿舍楼,上了四楼。这宿舍楼跟大学宿舍似的,房间里都是铁架子的双层床。有的大开间能住二三十个人。

韩烟烟还看到孙立军在楼道里给别人疗伤。受伤的人龇牙咧嘴的,一边喊痛一边骂娘:“操,这帮丧尸让人给关在厂子里出不去,互相啃,养出了十多只变异丧尸出来,跟养蛊似的,真他妈活见鬼!”



这种情节韩烟烟过去在很多丧尸末世文里都看到过。真的身临其境,想起之前听到的那些嘶吼声,韩烟烟觉得后背凉凉的。

四楼的房间跟楼下不一样,从开着的门朝里看,都是有席梦思床有桌椅的正经房间,应该是工厂管理层的宿舍。

丁尧挑了走廊尽头的那一间。

“我开个会,屋里有饭,你自己吃。”丁尧说,“今天住这间。”

他说完,看了她一眼,下楼去了。

韩烟烟自己进了房间,简单的单间,有个双人席梦思床,铺着干净的床单,应该是丁尧空间里自己带来的。床头有张书桌,放着个饭盒。韩烟烟打开饭盒,里面有四个馒头。桌子上还有一罐打开的肉罐头。

韩烟烟知道,今天晚上,她要和丁尧一起睡在这个房间了。

她抓起馒头,狠狠咬了一大口。
 

Vì anh vô tình

Vấn Đạo
Dịch Giả Trường Sinh
Ngọc
-2.349,08
Tu vi
17,00
Người cho táo, người cho roi thì mới cân bằng chin ai tơ ạ, chưa kể với em thì câu nào cũng có vấn đề hết, nên kéo bạn ấy sang lớp học dịch trước thì hơn.

@Vì anh vô tình vào mồi chài học viên đi ạ.
:7obgkek:
Ngày xưa người ta khăn gói cầu chữ còn ngày nay hình như sai sai...
 

Thương Khung Chi Chủ

Kim Đan Sơ Kỳ
Super-Moderator
Dịch Giả Tử Vi
Chỉ cần bạn thản nhiên chấp nhận tội lỗi của mình, xuyên qua vực sâu đen ngòm, chờ đợi bạn chính là những điều thần kỳ và vinh quang vĩnh hằng.

-- Trích từ: Howard Philip Lovecraft

...

18 : 08 Tối, Thứ sáu, ngày 15 tháng 5.

Một bàn tay thon dài nắm chặt cây bút chì gọt nhọn, dừng lại trên bản khai.

Đỗ Duy ngẩng đầu nhìn người phụ nữ da trắng mặt mày có gương mặt tái nhợt, hốc hác ngồi ở đối diện.

"Cô Elsa, giờ cô có thể nói tiếp."

"Yes... yes, bác sỹ Đỗ Duy."

Elsa nhắm mắt lại, lâm vào trong hồi ức: "Anh biết hông không, công việc của em là lập trình. Dù hết giờ làm việc, em cũng cần giải quyết một số vấn đề công việc, cho nên gần đây em đã ủy thác một người môi giới, hy vọng có thể nhờ tìm được một căn nhà tương đối hẻo lánh và yên tĩnh."

"Nửa tháng trước, người môi giới cho em biết có một căn nhà thích hợp để ở, giá cả cũng tương đối rẻ. Ngoại trừ bởi vì đã lâu lắm không ai ở lại, và có vẻ hơi cũ ra thì không có khuyết điểm nào khác."

"Tiền chi tiêu của em rất nhiều, cho nên em đã nhanh chóng ký hợp đồng."

"Nhưng sau khi vào ở được 1 một tuần, em phát hiện căn nhà này có gì đó không ổn."

"Cứ đúng 12 giờ đêm, ánh đèn sẽ mờ đi một cách kỳ lạ, khó có thể nhìn thấy khuôn mặt của người trong nhà."

"Vòi nước trong phòng tắm thường tự bật một cách khó hiểu."

“TV đột ngột chuyển kênh, đến mức em không thể xem series Sinh Tồn Nơi Hoang Dã yêu thích của mình."

"Nhưng ngày hôm qua, những vấn đề này lại nghiêm trọng hơn."

...

"Bác sỹ Đỗ Duy? Anh vẫn đang nghe chứ?"

"Há? Yes! Đúng vậy, anh đang nghe."

Đỗ Duy vừa điền lên bản khai [ Nghi ngờ bị huyễn thính*, có dấu hiệu phân liệt nhân cách, v.v…] vừa gật đầu ra hiệu bệnh nhân nói tiếp.

*huyễn thính: nghe những âm thanh không có thật

Elsa hơi căng thẳng. Cô dừng lại một lúc trước khi nói tiếp: "Em nghĩ, trong nhà của em, có thể có thứ gì đó ... có thứ gì đó tồn tại."

Khi cô ấy nói đến thứ gì đó, giọng điệu của cô ấy rất rối. cô ấy Người phụ nữ này có vẻ sợ hãi, dường như cô ấy đang kháng cự thứ gì đó.

"Bác sỹ Đỗ Duy, anh tin trên thế giới này có quỷ không? Hoặc... hoặc có lẽ là ác linh?"

Đỗ Duy dừng viết, ánh mắt bình tĩnh nhìn Elsa bằng ánh mắt bình tĩnh, hỏi ngược lại: "Cô Elsa, cô có biết tại sao trên đời này lại có ánh sáng không?"

"Vì sao?"

"Bởi vì thành phần chủ yếu là Hydro, Hydro chiếm hơn 70% khối lượng. Dưới điều kiện nhiệt độ cao và áp suất cao bên trong mặt trời, các nguyên tử Hydro sẽ xảy ra "Phản ứng nhiệt hạch" do đó phúc khúc xạ nhiều ánh sáng và nhiệt."

Elsa: ? ? ?

...

"Tôi không tin trên thế giới này có quỷ, bởi vì nó phi khoa học."

"Sai rồi, bác sỹ Đỗ Duy, anh nào hay biết được chuyện đã xảy ra trên người em. Anh không thể phủ nhận suy nghĩ của em."

"Ok, vậy chúng ta đổi cách giải thích. Ánh đèn sẽ mờ dần có thể là do gần đây trời rất nóng, cư dân lân cận mở máy điều hòa khiến điện áp bất ổn."

"Vòi nước trong phòng tắm bật lên một cách khó hiểu, có lẽ do em quên tắt. Dù gì thì em cũng là một lập trình viên, tăng ca 2-3 giờ liền nên tinh thần không tỉnh táo, điều này rất bình thường."

"Còn chuyện TV tự động chuyển kênh, em có thể gọi cho dịch vụ hậu mãi và bảo trì để giải quyết, hoặc sử dụng cách làm của người Á Châu bọn anh, thử vỗ mạnh vào TV 1 lần. Nếu cách này cũng vô dụng, thì anh đề nghị em đổi cái mới."

Đỗ Duy đặt bút chì xuống, dang hai tay, nhún vai với Elsa.

Mà người bên kia rõ ràng không thể chấp nhận kết quả này, giận dữ nói: "Bác sỹ Đỗ Duy, đây không phải câu trả lời em muốn. Em biết rất nhiều người không thể tin những điều em đã trải qua, cho nên em chỉ nói với mình anh, anh phải cho em một lời giải thích hợp lý!"

Đỗ Duy nhìn cô một cái, thản nhiên nói: "Nếu em cứ khăng khăng như vậy, thì câu trả lời này em có thể dễ tiếp nhận hơn."

Nói xong, hắn xé tờ giấy xuống, đưa qua.

Trên tờ bản khai, viết nội dung như sau:

Họ và tên: Elsa Kliman

Tuổi: 26 tuổi

Giới tính: Nữ

Nghề nghiệp: Lập trình viên

Bệnh tình: Nhân cách phân liệt dẫn đến chứng huyễn thính và ảo giác không kiểm soát được

Thuốc điều trị: Risperidone[1], Olanzapine[2], Quetiapine[3]

Kiến nghị: Tăng liều cao

...

Rõ ràng, kết quả này Elsa cũng cũng không thể tiếp nhận kết quả này.

Cô ấy cầm tờ giấy với vẻ mặt phờ phạc, nói nhỏ: "Đáng lẽ em không nên tìm anh. Anh chỉ là một bác sỹ tâm lý, không đích thân trải qua, anh không hiểu những gì em đã trải qua. Trong căn nhà đó tuyệt đối có thứ gì đó đặc thù đang tồn tại, có lẽ em nên đến nhà thờ."

Đỗ Duy gật đầu đồng ý: "Anh cũng cảm thấy như vậy, nhưng hãy trả phí t.ư vấn."

Elsa đi.

Còn Đỗ Duy Sau khi tiễn cô đi, sắc trời đã tối. Dựa theo kinh nghiệm trước đó, sẽ không có bệnh nhân nào đến nữa. Vì vậy, hắn trực tiếp bèn đóng cửa phòng khám t.ư vấn tâm lý, trở về căn phòng trên lầu.

Căn nhà hắn thuê ở là căn thích hợp nhất xung quanh đây, không gian hợp lý.

Dòng người qua lại không hề ít.

Tầng 1 được cải tạo thành phòng khám, tầng 2 là nơi nghỉ ngơi.

Lấy một quyển bệnh án dày cộp trong tủ sách, Đỗ Duy ở trên 1 trang mới nhất, điền vào tin tức và bệnh trạng của Elsa trên trang mới nhất.

Không biết có phải là ảo giác hay không, từ khi mở phòng khám t.ư vấn tâm lý này, người đến nhờ t.ư vấn hay hoặc đến để xem bệnh đều có một số điểm kỳ lạ.

Mỗi người đều cảm giác mình gặp phải mấy thứ không sạch sẻ, hoặc là linh hồn, hoặc là ác linh, hoặc giả là quỷ.

Đối với người phương Tây, chuyện này mà cũng tương tự nhau sao?

Sau khi điền xong các triệu chứng của Elsa và chuẩn bị đóng hồ sơ bệnh án, như thể nghĩ ra điều gì đó, anh lật quyển bệnh án sang trang đầu tiên.

...

10:12 Sáng, Chủ Nhật, ngày 12 tháng1.

Họ và tên: Mia

Tuổi tác: 25 tuổi

... (Giới tính nghề nghiệp bỏ qua)

Bệnh tình: Ảo tưởng bị ngược đãi do sợ hãi búp bê, có khuynh hướng tự ngược đãi bản thân.

Biểu hiện cụ thể: Tuyên bố đã được tìm thấy một con búp bê tên là Annabelle ở nhà, không cách nào vứt bỏ, không thể tiêu hủy. Bản thân bệnh nhân bị tra tấn về tinh thần lẫn thể chất hàng đêm. Đồng thời, người nhà đi cùng đã chỉ ra vết bầm tím trên 2 bàn tay.

Thuốc điều trị: Không kê đơn

Đề nghị: Lập tức nằm viện

...

13: 23 chiều, Thứ sáu, ngày 17 tháng 2.

Họ và tên: Ronald Reagan

Tuổi: 12 tuổi

Bệnh tình: Nhân cách phân liệt nghiêm trọng -- Biểu hiện cụ thể: cảm thấy mình là một người đàn ông tên Hoddy, theo lời kể của cha mẹ bệnh nhân, Hoddy là một bé gái xuất hiện sau khi hoàn thành trò chơi gọi hồn, là một người bạn trong tưởng tượng.

Thuốc điều trị: Risperidone

Đề nghị: Cha mẹ hãy ở bên con cái nhiều hơn, quan tâm yêu thương hơn đến những đứa trẻ ở nhà*.

*đứa trẻ ở nhà : Left-behind children: 留守儿童:những đứa trẻ hay bị bỏ ở nhà cả ngày trong khi cha mẹ chúng đi làm

...

14: 09 chiều, Thứ ba, ngày 28 tháng2.

Họ và tên: Billy

Tuổi: 16 tuổi

Bệnh tình: Chứng sợ chú hề - cụ thể là sau khi em trai của cậu biến mất, cậu cảm thấy em mình bị một con quái vật trông giống chú hề ăn thịt, chìm đắm trong sợ hãi và lo lắng trong một thời gian dài.

Thuốc điều trị: Nitroazepam*[4]

Kiến nghị: Trực tiếp báo cảnh sát

[1]Risperidone, được bán dưới tên thương mại Risperdal cùng với một số những tên khác, là một loại thuốc chống loạn thần.Chúng chủ yếu được sử dụng để điều trị tâm thần phân liệt, rối loạn lưỡng cực, và khó chịu ở những người bị chứng tự kỷ. Thuốc có thể được uống qua miệng hoặc tiêm vào cơ bắp

[2] Olanzapine Olanzapine, được bán dưới tên thương mại Zyprexa và các nhãn khác, là một thuốc chống loạn thần không điển hình chủ yếu được sử dụng để điều trị tâm thần phân liệt và rối loạn lưỡng cực. Đối với bệnh tâm thần phân liệt, nó có thể được sử dụng cho cả bệnh khởi phát mới và duy trì lâu dài.

[3] Quetiapine, được bán dưới tên thương mại Seroquel và các nhãn khác, là một thuốc chống loạn thần không điển hình được sử dụng để điều trị tâm thần phân liệt, rối loạn lưỡng cực và rối loạn trầm cảm chính.

[4] Nitrazepam, được bán dưới tên biệt dược Mogadon và những tên gọi khác, là một loại thuốc thôi miên thuộc nhóm thuốc benzodiazepine được sử dụng để giảm đau ngắn hạn, vô hiệu hóa chứng lo âu và mất ngủ. Nó cũng có tính chất an thần, cũng như amnests, thuốc chống co giật và tác dụng giãn cơ xương.

Lão @Hoàng Hi Bình dịch ok, nhưng vài chỗ còn ẩu.

Lỗi nhiều nhất là KHÔNG CHỊU TÁCH CÂU - câu quá dài, không phân rõ chủ ngữ, chỉ toàn dấu "phẩy" với dấu "phẩy"

Lỗi nhỏ: 2 danh từ/cụm danh từ hay đặt sát nhau.

Ví dụ: Đỗ Duy mặt đanh lại ==> Gương mặt của Đỗ Duy đanh lại (Câu này không có trong truyện, ta chỉ ví dụ thôi.)

==> Đủ điều kiện mở truyện mới, nhưng nhớ chăm chút bản dịch hơn.
cc @Độc Lữ Hành @Gia Cát Nô
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top