Chú Ý Đăng Ký Đăng Truyện Dịch và Hướng Dẫn Đăng Truyện Tại Reader Bạch Ngọc Sách

Đại Hắc Thủ

Phàm Nhân
Ngọc
32.450,80
Tu vi
0,00
Vậy thì ok, hành văn rất mượt. Bạn đăng truyện bên Reader đi nhé.

@argetlam7420 @Đình Phong có gì 2 đệ vào góp ý với bạn ấy nhé.

P/s: nhờ bạn ấy dịch Tử Dương thì quá tốt :006:
Cảm ơn ca, nhưng đệ chưa dịch đủ 10c để gửi cho ca, chắc phải tầm vài ngày nữa ^^
 

Thiên Tình

Phàm Nhân
Ngọc
474,74
Tu vi
0,00
Tên: Mỗi thế giới tô một lần
Tác giả: Chân Lật Tử
Thể loại: Ngôn tình, xuyên nhanh

Edit: Thiên Tình

Trường quay Hoành Điếm, buổi trưa lúc nghỉ ngơi, ánh nắng nóng rực thiêu đốt mặt đất. Dụng cụ quay chụp ở trường quay đều đã ngừng hoạt động, công nhân viên lau mồ hôi, lười biếng tản ra tự hoạt động.

Diễn viên quần chúng Văn Anh nhận hộp cơm, thấy băng ghế xung quanh đều bị chiếm chỗ, dứt khoát tìm một gốc cây cành lá xum xuê, ngồi xổm xuống dưới bóng râm ăn cơm.

Cô tách đũa, lau sạch mạt gỗ trên hai que, trong lúc người khác đang xơi món cơm đơn sơ, cô bắt đầu ăn ngon lành.

Văn Anh xuất thân nông thôn, dựa vào thành tích học tập xuất sắc, một mạch thi đậu học viện điện ảnh, đáng tiếc mặc dù hàng năm cô đều lấy được học bổng, nhưng sau khi ra xã hội vẫn chưa có cơ hội tốt, chỉ có thể diễn mấy nhân vật bia đỡ đạn trong phim truyền hình, muốn hot thì còn cách xa mười vạn tám ngàn dặm.

Đây là một đoàn phim cổ trang, cô diễn vai một nha hoàn, chỉ phụ trách ngây ngốc nghe đại tiểu thư nói chuyện, nhằm tôn vinh đối phương thông minh lanh lợi. Đương nhiên, vị đại tiểu thư mà cô "hầu hạ" cũng chỉ là nữ 4, cho nên cô chỉ quay hai cảnh, là có thể nhận hộp cơm rồi đi đoàn phim khác thử vận may.

Một nữ diễn viên trung niên cũng mang một cái ghế gấp ngồi cạnh cô, cô hô: "Trần tỷ."

Vị này diễn mẫu thân của đại tiểu thư, là dẫn đầu một nhóm người, nhân duyên rất tốt, nghe nói từ nhỏ đã có giấc mơ làm diễn viên. Chỉ tiếc tướng mạo không đủ đẹp.

''Ôi, Tiểu Văn, một người ở chỗ này ăn à, sao không tìm băng ghế nào ngồi.''

Văn Anh nở nụ cười: ''Em còn định hỏi Trần tỷ đây, cái ghế gập của chị thuận tiện thật, mua ở đâu vậy?''

''Hây da, mua đại trên taobao thôi, em thích thì lát nữa chị chia link cho em.''

Mặt ngoài thì Trần tỷ có vẻ không thèm để ý, Văn Anh vừa đáp, cô ấy lại hào hứng lên, lập tức mở máy hát tán gẫu chém gió với Văn Anh.

''Em biết không? Lúc trước nhân vật mà Tiểu La diễn bị đổi đó.''

Tiểu La?

Chính là vị đại tiểu thư mà cô phải ''hầu hạ''.

''Chưa nghe qua, sao đổi người đột nhiên như thế?''

Trần tỷ cười đến bí hiểm, "Đụng chuyện chứ sao nữa, trước đó trong đoàn đồn ầm ầm cô ta với phó đạo diễn có một chân, bản thân cô ta không thừa nhận, ai ngờ cái vị trong nhà phó đạo diễn kia xông tới cửa, vừa ra tay liền phá tướng cô ta luôn. Sự việc không giấu được, mặt thì có vết, phim tự nhiên cũng quay không được.''

Văn Anh hít một hơi, khâm phục nói: ''Vẫn là Trần tỷ tin tức linh thông, chỉ không biết... muốn đổi thành ai?''

Trần tỷ còn chưa trả lời, diễn viên và phó đạo diễn bên kia đã hướng bên này hô một câu: ''Khởi công, đừng nói chuyện phiếm!'' Hắn đứng không xa, lại không chịu đi thêm hai bước, thái độ rất thiếu kiên nhẫn.

''Xem thường ai vậy, đối với người nào đó thì ôn tồn hoà nhã, còn chúng ta không phải người chắc.''

Trần tỷ bĩu môi, lôi kéo Văn Anh đi ném hộp cơm, chuẩn bị cho cảnh tiếp theo.

Vừa quay mới biết, nhân vật đại tiểu thư quả nhiên đổi người.

Đối phương đã hóa trang xong, ngũ quan không tệ, t.ư thái yểu điệu, mặc áo xanh váy đỏ, khoác lên lụa trắng, bới tóc, dung mạo tươi đẹp, khí chất cũng thích hợp.

Chỉ là lúc Văn Anh nhìn thấy cô ta, bước chân khẽ dừng, nhìn thấy người quen.

Đối phương vốn đang tranh chấp với thợ trang điểm, chê mà đỏ kết hợp với xanh lá quá tầm thường, dư quang nhìn thấy bên này có người đến, nghiêng đầu nhìn lại, cười lên cổ quái: ''Ơ, đây không phải là đại danh nhân Văn Anh của trường của chúng ta sao.''

Văn Anh cũng chào hỏi cô ta một chút, "Đã lâu không gặp."

Cô còn nhớ, đây là Chu Hâm Vận lớp bên, nghe nói gia cảnh rất tốt. Trước mắt xem ra, chí ít tài nguyên ở giới giải trí không kém.

"Đúng nha, sau khi tốt nghiệp liền chưa gặp lại. Nghe nói trong đoàn phim, cô diễn vai nha hoàn của tôi, đã diễn quá mấy cảnh với ai kia, tôi mới vừa vào, còn phải nhờ cô chiếu cố nhiều hơn nhé."

Lời này quá châm chích, Văn Anh nhấp môi không nói gì, chỉ cười cười.

Nụ cười của Chu Hâm Vận càng rõ hơn, phất tay một cái nói với thợ trang điểm: "Thôi quên đi, không làm lỡ thời gian của mọi người nữa, cứ như vậy đi."

Đạo diễn đang ngồi trên ghế uống trà, thấy bên này rốt cục nói xong, vung tay lên, bắt đầu!

Cảnh này là đại tiểu thư muốn nửa đêm ra ngoài, ước hẹn với người yêu. Nha hoàn luôn luôn ngoan ngoãn nghe lời, lần đầu tiên lấy t.ư thái không thỏa hiệp ngăn cản đại tiểu thư, thể hiện lòng trung thành của mình. Phân đoạn không nhiều, nhưng ít ra không lại một chiều nữa, Văn Anh tốn không ít thời gian để suy xét.

Nhưng khi vừa quay phim, cô liền biết vị đồng môn ngày xưa này không định để yên cho mình.

Đối phương dùng biểu cảm và cảm xúc khoa trương để giành sự chú ý của máy quay, đồng thời, đứng ở phía trên càng là kẹt chết động tác của cô, cho dù không nhìn ống kính, cô cũng biết ghi hình vào nhất định chỉ còn dư lại nửa khuôn mặt thậm chí ít hơn. Loại cảnh quay thế này, lúc chế tác hậu kỳ đương nhiên sẽ bị cắt đi.

Máy quay, vị trí đứng, biểu cảm, mấy cái này không phải cô không phản kích được, cô còn có thể làm tốt hơn.

Nhưng là ――

"Cut! Cô nha hoàn kia, cô làm gì vậy? Không biết vị trí của mình ở nơi nào sao, làm lại!"

Văn Anh cúi mặt đi về chỗ cũ, nhịn xuống cảm xúc không chịu khống chế vừa nãy.

Cô biết ngay sẽ như vậy. Không nhắc tới thiết lập nhân vật, Chu Hâm Vận ít ra cũng là nữ 4, mà sự tồn tại của một tiểu nha hoàn bên người cô ta, không chút ảnh hưởng tới kịch bản, có quay được cô hay không đều không có gì khác biệt.

Cho nên dù cô có thể chặn Chu Hâm Vận đến cả góc áo cũng không lộ mảy may, người quay phim và đạo diễn chắc chắn cũng sẽ không cho cô cơ hội.

Đứng đúng vị trí, cô ngẩng đầu nhìn cô gái diễn phối hợp với mình, đối phương cởi bỏ biểu cảm nổi giận đùng đùng trong phân cảnh, nở nụ cười với cô, đặc biệt xán lạn.

"Không nghĩ tới nữ thần đại học Y khi xưa sẽ lưu lạc tới nỗi phải diễn vai nha hoàn, nếu như Tịch học trưởng biết, không biết sẽ đau lòng đến cỡ nào đây."

Văn Anh suy nghĩ hồi lâu mới nhớ tới vị Tịch học trưởng kia là ai, hắn từng nhiệt liệt theo đuổi mình.

Cô bỗng nhiên hỏi: "Tại sao không diễn nghiêm túc?"

Chu Hâm Vận kinh ngạc, "Cái gì?"

"Nhân vật của cô sau vẻ linh động lại có khí chất dịu dàng do được giáo dục lễ nghi quanh năm, nếu như biểu hiện quá mức xúc động, sẽ gây bất lợi trong việc đắp nặn nhân vật, cô không biết sao?"

Đối phương vừa nãy vì đoạt diễn, biểu hiện cảm xúc rất kịch liệt.

Chu Hâm Vận nghe mà khịt mũi con thường: "Cô cho rằng cô là ai? Diễn như thế nào tốt nhất, chính tôi tự biết." Dù sao cũng chỉ là một nhân vật nữ 4 mà thôi, sở dĩ cô nhận nhân vật này, bất quá là muốn chế nhạo Văn Anh. Nhân vật như thế nào, không sao cả.

Văn Anh hơi cúi đầu, nở nụ cười.

Bất quá là vì một người đàn ông.

Nhưng cũng chính một người chỉ biết vây quanh đàn ông này, lại đánh bại mình dễ như trở bàn tay.

Không cam lòng, cô không chịu thừa nhận mình thua, nếu không phải thiết lập của nhân vật, nếu không phải tầm quan trọng của nhân vật, thậm chí là, nếu không phải chỗ dựa lớn mạnh của đối phương...

Cô đột nhiên sâu sắc hiểu được sự chênh lệch và bất đắc dĩ giữa mình và đám bạn học, thành tích dù tốt thì sao chứ, tập trung suy nghĩ nhiều hơn nữa thì sao chứ, phân chia gia cảnh, giống như rãnh trời, thứ mà cô điên cuồng muốn có được, đối với các cô nàng kia chẳng qua dễ như ăn cháo, còn một mực xem thường, điều này khiến cô cực kỳ, cực kỳ không cam lòng!

Cô chưa bao giờ có cảm xúc mãnh liệt như vậy ――

Muốn nổi tiếng!

Văn Anh phát hiện mình đi tới một nơi kỳ quái, bức tường ánh sáng trong suốt, dữ liệu điện tử di chuyển, mỗi lần cô đạp một bước, thì có nhưng con số lập trình từ dưới chân cấp tốc nhảy lên. Nơi cách cô mười mét, còn có một dòng sông dữ liệu, uốn lượn mà xuống, không ngừng chảy vào chi nhánh, rót vào nền đất không nhìn thấy.

Là đang mơ?

"Hoan nghênh đi tới không gian, tôi là người dẫn đường của ngài, z942121." Âm thanh máy móc vang lên.

"Không gian?"

"Không gian, nằm ở chỗ giao hội của đông đảo tiểu thiên thế giới, là không gian mà Chủ thần cư ngụ. Chủ thần chưởng quản tiểu thiên thế giới..."

Văn Anh: "Nói điểm chính!"

"Cô muốn thành danh không?"

Vốn dĩ phải là người dẫn đường máy móc truyền bá t.ư tưởng, đột nhiên hỏi một câu tràn ngập sức mê hoặc, trong nháy mắt khiến tâm trạng bực bội của Văn Anh như bị ấn phím tạm dừng. Trên người cô còn đang mặc đồ hóa trang giá rẻ kém chất lượng, tay từ ống tay áo rộng lớn duỗi ra, gãi gãi khóe miệng.

Hừm, cái này đúng là muốn.

"Thế giới của cô cũng nằm trong phạm vi chưởng quản của Chủ thần, Chủ thần có thể thay đổi vận mệnh của cô, chỉ cần cô hoàn thành nhiệm vụ."

"... Nhiệm vụ?"

Âm thanh máy móc phảng phất lường được cô sẽ không từ chối, cơ hồ nói ngay sau khi tiếng nói của cô vừa dứt: "Trở thành thần sử. Thần không có nhiều tâm trí mà quan tâm từng cái thế giới, cho nên tuyển triệu các thần sử, các thần sử cần phải xuyên vào tiểu thiên thế giới, không ngừng thu hoạch tín ngưỡng lực ―― cũng chính là tầm mắt và sự yêu mến của mọi người, kính hiến cho Chủ thần."

Văn Anh tỏ vẻ cái này quá mức thâm ảo.

"Nhưng cô cũng không phải là thần sử đơn giản." Có lẽ là nghe thấy được nội tâm của cô chế giễu, z942121 từ sông dữ liệu đứng lên, dữ liệu xoay quanh cấu thành thân thể hắn, hóa thành thực chất, mái tóc màu bạch kim, thiếu niên có làn da trắng trong gần như bệnh trạng, và đôi mắt màu ngọc lục bảo lạnh lẽo.

Văn Anh bỗng dưng đỏ mặt.

Phạm quy! Tổ hợp này hoàn toàn chính là loại hình mà cô thích!

Cái này là trộm từ đầu óc của cô lấy ra!

z942121 vẫn còn tiếp tục, "Trên thực tế, số lượng thần sử nguyên bản đã đủ, nhưng vẫn sẽ có thần sử bị một thế giới nào đó mê hoặc, do đó sa đọa, ngưng lại ở cái thế giới kia. Bởi vậy việc cô cần làm, là đoạt lại tín ngưỡng lực từ trong tay những người này."

Cô không hiểu tín ngưỡng lực là cái gì, nhưng nghe lên, có vẻ giống cô và diễn viên khác khi diễn với nhau, cần cướp giật nhau sự chú ý của khán giả.

Văn Anh ra vẻ suy nghĩ, níu níu tóc, "Đơn giản mà nói, là khiến người khác thích tôi đúng không?"

"Không sai, yêu quý ở đây, cũng không thể đơn giản định nghĩa là tình yêu nam nữ. Cũng như cô là một diễn viên, như vậy khán giả thích cô, cũng có thể trở thành tín ngưỡng lực."

"Sau khi hoàn thành nhiệm vụ của một thế giới, cô có thể thu được một cơ hội nhận thưởng. Những phần thưởng này đến từ các thế giới song song, căn cứ đẳng cấp cô hoàn thành mà lựa chọn, trong tương lai có tỷ lệ nhất định có thể mang về thế giới cô đang sống." z942121 lần nữa ném ra mê hoặc.

"Nghe có vẻ rất tốt." Cô nhún vai, "Cơ hội sửa vận mạng, đi nhiều thời không trải nghiệm cuộc sống khác, cùng với phần thưởng thần bí, tất cả đều là thứ tôi muốn. Cái này sẽ không phải là bởi vì tôi quá muốn nổi tiếng, sinh ra một giấc mộng đấy chứ?"

"Có phải mộng hay không, thử một chút chẳng phải sẽ biết sao."

Đôi mắt xanh lạnh lẽo của z942121 lóe lên: "Ở đây có một bản vẽ phân bố tín ngưỡng lực, cô có thể kiểm tra bản vẽ này để phán đoán nhiệm vụ đã hoàn thành hay chưa."

Như cũ là giữa không trung, mấy chuỗi dữ liệu hội tụ thành một tấm bản vẽ lập loè tia sáng.

"Bản vẽ này đại biểu cho thế giới thứ nhất mà cô phải đi. Mỗi một cái điểm sáng phía trên đại biểu cho một người. Phía dưới hai bên trái phải có hai cái đồ án, bên trái là hoa anh đào, đại biểu cho cô, bên phải là hoa tường vi, đại biểu cho thần sử sa đọa. Khi điểm sáng tập hợp trên đồ án hoa anh đào vượt qua cô ta, có nghĩa là cô hoàn thành nhiệm vụ, bất cứ lúc nào cũng có thể trở về."

Văn Anh cẩn thận nhìn bản vẽ, phát ra nghi vấn: "Tôi phát hiện có điểm sáng mạnh, có điểm sáng yếu, là tại sao?"

"Điểm sáng mạnh yếu đại biểu tiềm lực của bản thân bọn họ, càng sáng thì tín ngưỡng lực càng nhiều, càng đáng giá cô quan tâm."

Rất trực quan, cũng rất khó mà tin nổi.

Văn Anh hít một hơi: "Một vấn đề cuối cùng, tôi phải đi bằng cách nào?"

Đến tận bây giờ, z942121 mới lộ ra nụ cười đầu tiên, lại bởi vì lạnh băng, nên có vẻ cổ quái.

"Cô chỉ cần ―― nhắm mắt lại."
第1章 空间
  横店的片场,中午午憩的时候,炽热的日光炙烤大地。片场拍摄器材都已停止运作,工作人员擦了把汗,懒洋洋的散开自主活动。
  小龙套闻樱领了盒饭,看了一圈连坐的地方都没了,干脆找了棵枝繁叶茂的大树,就着树荫阴凉处蹲下吃饭。
  她掰开一次性筷子,两根相对把木屑搓干净,在别人挑剔饭菜简陋的时候,她已经津津有味的吃了起来。
  闻樱出身农村,凭借出色的学习成绩一路考进电影学院,可惜即便她年年都拿奖学金,出了社会之后依旧没有得到好的机会,只能在电视剧中演一两个炮灰的小角色,离她想要的大红大紫还差十万八千里远。
  这是个古装剧剧组,她演一个丫鬟,只负责一愣一愣的听大小姐说话,以体现对方的机灵古怪。当然,她“服侍”的那位大小姐也不过是个女四,所以她只有两个镜头,就可以领盒饭再去别的剧组碰碰运气了。
  一个中年女演员也拎着张折叠小凳子到她身边来坐,她喊了声:“陈姐。”
  这位演大小姐的母亲,是个群头,人缘很好,据说打小就有演员梦。只可惜长得不够漂亮。
  “哎,小闻,一个人在这儿吃啊,也不找张凳子坐。”
  闻樱露出个笑容:“我还想问陈姐呢,你这张折叠椅好方便,是哪里买的?”
  “嗐,淘宝随便买的,你喜欢我等会儿发个链接给你。”
  陈姐明面上显得不在意,闻樱这话一搭,她却来了兴致,一下子打开了话匣子和她聊起八卦来。
  “你知道不?之前小罗演的那个角色被换了。”
  小罗?
  正是她要“服侍”的那位大小姐。
  “没听说,怎么换的这么突然?”
  陈姐笑得神秘,“犯了事呗,之前组里沸沸扬扬传她和副导有一腿,她自己不承认,谁知副导家的那位杀上门来了,一出手就让她破了相。事情是藏不住了,脸上挂了彩,这戏自然也拍不成了。”
  闻樱吸了口气,佩服道:“还是陈姐消息灵通,就是不知道……要换成谁?”
  陈姐还没答话,那边演员副导冲这边喊了一句:“开工了,别闲聊!”他站的不远,偏不肯多走两步,态度很不耐烦。
  “看不起谁啊,对谁都好声好气的,就跟我们不是人一样。”
  陈姐撇撇嘴,拉着闻樱去丢了饭盒,准备下一场的戏。
  一开拍才知道,大小姐的角色果然换了人。
  对方已经上了妆,对方五官生的不差,身段儿苗条,一身儿红裙绿襦白纱衣,挽着发髻,姿容明媚,气质倒合适。
  只是闻樱看见她的时候,脚步稍稍一顿,看见了熟人。
  对方原本在和造型师争执,嫌红绿搭的太俗,余光看见这边有人来,侧头一顾,古怪地笑起来:“哟,这不是我们学校的大名人闻樱嘛。”
  闻樱也跟她打了个招呼,“好久不见。”
  她还记得,这是隔壁班的周歆韵,听说家境很好。眼下看来,至少在影视圈方面资源不差。
  “是呀,毕业以后就没再见过了。听说你在剧组里演我的小丫鬟,已经和之前的那个谁演过几场戏了,我刚进组,还要你多多照顾呢。”
  这话刺太多,闻樱抿了下嘴没有说话,只是笑笑。
  周歆韵笑容加深,挥挥手跟造型师说:“算了算了,不耽误大家时间了,就这么来吧。”
  导演坐在椅子上喝着茶呢,见这边终于掰扯完了,大手一挥,开始!
  这场戏是大小姐想要夜半出门,去赴心上人的约,一向听话乖巧的丫鬟,第一次以不妥协的姿态阻拦大小姐,体现出了她忠心的一面。镜头不多,但至少不再片面,闻樱花了不少时间琢磨。
  可是戏一开拍,她就知道这位昔日的同窗不准备让自己好过。
  对方用过于夸张的表情和情绪来抢夺镜头的注意,同时,在站位上更是卡死她的动作,即使不看镜头,她也知道摄录进去一定只剩下半张脸甚至更少。这种镜头,在后期制作里理所当然会被剪掉。
  镜头、站位、表情,这些她不是做不到反击,她可以做的更好。
  但是——
  “cut!那个小丫鬟,你搞什么?不知道自己的位置在哪里吗,回去!”
  闻樱垂眸走到原位,将刚刚不受控制情绪忍耐下去。
  她就知道会是这样。不提角色设定,周歆韵至少是女四,而她身边一个小丫鬟的存在,对剧本毫无影响,有没有她的镜头都没有差别。
  所以即使她能将周歆韵挡得连衣角都不露一丝,摄影和导演也绝不会给她机会。
  在位置上站定,她抬头看向演对手戏的女人,对方褪去了戏里怒气冲冲的表情,向她一笑,格外灿烂。
  “没想到曾经的y大女神会沦落到来演一个小丫鬟的地步,要是席学长知道了,不知道怎么心疼呢。”
  闻樱想了半天才想起那位席学长是谁,他曾经热烈的追求过自己。
  她忽而问:“为什么不再认真一点演戏?”
  周歆韵诧异,“什么?”
  “你的角色在灵动之余又有常年受礼仪教导的温婉气质,如果表现的过于情绪化,会对角色塑造不利,你不知道吗?”
  对方刚刚为了抢戏,情绪表现的非常激烈。
  周歆韵听了嗤之以鼻:“你以为你是谁?怎么演最好,我自己知道。”反正也只是一个女四的角色而已,她之所以接这个角色,不过是想来奚落闻樱。角色怎么样,无所谓。
  闻樱微低下头,笑了一下。
  不过是为了一个男人。
  可就是这样一个围绕着男人转圈的人,轻而易举的打败了自己。
  不甘心,她不肯承认自己输了,如果不是角色的设定,如果不是人物的重要性,更甚至,如果不是对方强大的后台……
  她突然深刻地认识到自己与那些同学之间的差距与无奈,成绩再好又如何,投入再多心思又如何,家境之分,犹如天堑,她疯狂想要的东西,对她们来说不过轻而易举,又偏偏不屑一顾,这让她非常地、非常地不甘心!
  她从没有这么强烈的情绪——
  想要红!
  闻樱发现自己来到了一个奇怪的地方,透明的光壁,流动的电子数据,她每踏出一步,都有编程数字在脚下快速跳动。离她十米远的地方,还有一条数据之河,蜿蜒而下,不断流入分支,灌注到看不见的地面。
  是做梦?
  “欢迎来到空间,我是您的向导z942121。”机械的声音响起。
  “空间?”
  “空间,位于众多小千世界的交汇处,是主神居住的空间。主神掌管小千世界……”
  闻樱:“说重点!”
  “你想成名吗?”
  照本宣科的机械向导,突然问了一句充满诱惑力的话,瞬间让闻樱气怒的情绪像被按了暂停键。她身上还穿着廉价劣质的戏服,手从宽长的袖子里伸出来,挠了挠嘴角。
  哦,这倒是挺想的。
  “你所在的世界也位于主神掌管的范围,主神可以改变你的命运,只要你完成任务。”
  “……任务?”
  机械音仿佛检测到她不会拒绝,几乎在她话音一落下就道:“成为神使。神无法分出精力照顾每一个世界,所以选召了神使们,神使们则需要穿梭在小千世界之中,不断获取信仰之力——也就是人们的目光和喜爱,敬献给主神。”
  闻樱不明觉厉。
  “但你并非简单的神使。”或许是听见了她内心的嘲讽,z942121从数据河川中站起来,盘旋的数据组成了他的身体,化作实质,铂金色的头发,少年雪白近乎病态透明的皮肤,和冰冷的祖母绿的眼眸。
  闻樱蓦地脸红。
  犯规!这组合完全是她喜欢的类型!
  这是窃入她大脑了吧!
  z942121的话还在继续,“实际上,神使的数量原本已经足够,但总会有神使被某个世界所诱惑,从而堕落,滞留在那个世界。因此你所要做的,是从这些人手里夺回信仰之力。”
  她不懂所谓的信仰之力是什么,但听起来,就像是她和其他演员在演对手戏的时候,需要相互抢夺观众的注意力。
  闻樱作思考状,揪了揪头发,“简单来说,就是让人喜欢我是吗?”
  “没错,这里所指的喜爱,并不能简单的定义为男女之爱。正如你是一个演员,那么观众对你的喜爱,也能成为信仰之力。”
  “每个世界的任务完成之后,你都有机会获取一次抽奖的机会。这些奖励来自各个平行世界,根据你的完成等级抽选,未来有一定几率可以带回你所在的世界。”z942121再次抛出了诱惑。
  “听起来很不错。”她耸肩,“改写命运的机会、去多个时空体验不同的人生,以及神秘的奖励,全都是我想要的东西。这该不会是因为我太想红,生出来的一个梦吧?”
  “是不是梦,试试看不就知道了吗。”
  z942121冰冷的绿眸一闪:“这里有一份信仰之力分布图,你可以查看这张图来判断任务完成情况。”
  依旧是半空中,几串数据汇聚成一张闪烁着光芒的图纸。
  “这张图代表的是你第一个要去的世界。上面每一个光点都代表一个人。下面一左一右两个图案,左边是樱花,代表了你,右边是蔷薇,代表了堕落的神使。当聚集在樱花图案上的光点超过她时,就代表你完成了任务,随时可以回来。”
  闻樱仔细的看着那张图,发出疑问:“我发现有的光点强,有的光点弱,是为什么?”
  “光点的强弱代表他们本身的潜力,越亮的拥的信仰之力越多,越值得你去关注。”
  很直观,也很不可思议。
  闻樱吸了口气:“最后一个问题,我要怎么去?”
  z942121露出迄今为止的第一个笑容,因为冰冷,显得古怪。
  “你只要——闭上眼睛。”
Hú ca @kethattinhthu7
Mụi có quyền up truyện cv rồi, giờ xin thêm quyền up truyện dịch. :90:
 

kethattinhthu7

Phàm Nhân
Ngọc
220,13
Tu vi
0,00

Thiên Tình

Phàm Nhân
Ngọc
474,74
Tu vi
0,00
Không cần, set dịch giả chỉ có thêm tính năng up chương hẹn giờ thôi. Để huynh sửa lại tài khoản.

Tên truyện muội đăng bị sai: thừa xuyên nhanh, tên truyện và tên link cực kỳ quan trọng, phải sửa ngay.
Sa tỷ set cho mụi rồi.
À tại vì trong tag thể loại truyện không có 'xuyên nhanh' nên mụi đành làm thế cho người khác biết. Ca thư thả vấn đề này được không. :99:
 

kethattinhthu7

Phàm Nhân
Ngọc
220,13
Tu vi
0,00
Sa tỷ set cho mụi rồi.
À tại vì trong tag thể loại truyện không có 'xuyên nhanh' nên mụi đành làm thế cho người khác biết. Ca thư thả vấn đề này được không. :99:
Không được, nếu muốn thêm thể loại thì báo tech bổ sung, tên truyện và tên link cực kỳ quan trọng, mình site gốc mà thua bên copy thì... Mai qua box Tầm Thư Các vào topic báo lỗi sưu tầm nhờ @fox9 @sleepy sửa lại tên truyện, tên link ngay, đồng thời đề nghị bổ sung thể loại Xuyên Nhanh.
 

Thiên Tình

Phàm Nhân
Ngọc
474,74
Tu vi
0,00
Không được, nếu muốn thêm thể loại thì báo tech bổ sung, tên truyện và tên link cực kỳ quan trọng, mình site gốc mà thua bên copy thì... Mai qua box Tầm Thư Các vào topic báo lỗi sưu tầm nhờ @fox9 @sleepy sửa lại tên truyện, tên link ngay, đồng thời đề nghị bổ sung thể loại Xuyên Nhanh.
Mụi có thể báo sửa, nhưng ca cứ lặp đi lặp lại nói truyện mụi dịch là truyện sưu tầm thì mụi thấy hơi xúc phạm rồi đó.
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top