Chú Ý Đăng Ký Đăng Truyện Dịch và Hướng Dẫn Đăng Truyện Tại Reader Bạch Ngọc Sách

fox9

Đại Thừa Sơ Kỳ
Administrator
Có thể nói vậy, là xuyên việt rất nhiều thế giới. Xuyên nhanh là 1 nhánh của xuyên không, nhưng thể loại này hiện tại phát triển vô cùng lớn, xứng đáng tách ra thành nhánh riêng, mụi chỉ mới đọc cỡ 500 truyện như vậy trong cái đại dương 'xuyên nhanh' kia. :muamua:

Mình sẽ thêm "Xuyên Nhanh" vào list thể loại. :hoa:

Tuy nhiên, cá nhân mình vẫn mong là những thể loại nhánh ntn không có trong list. Cái list thể loại của chúng ta đã quá nhiều. Nhiều đến mức, hầu hết độc giả đều ko dám ngó cái list.

Từng một thời, mình để mọi người tự nhập thể loại. Kết quả là cái list có đến hàng trăm thể loại, có cả những cái gọi là tag chứ ko phải thể loại (vd: phàm nhân tu tiên...), nên sau khi gạn lọc một phần, mình buộc phải ngăn không cho user tự nhập thể loại.
 

fox9

Đại Thừa Sơ Kỳ
Administrator
Ài, hiện Crawler chỉ cho phép super editor dùng, đệ thông báo cho mọi người biết rồi, ai có thời gian thì dùng thôi. Huynh Cà Rốt chỉ quan tâm đến ngọc, tháng rồi không cần nhận danh hiệu tháng hoặc cấp bậc.

Đệ gắng chạy cho xong mấy bộ truyện cũ chưa hoàn thành, khi nào Crawler mở rộng người sử dụng thì đệ lại nghỉ tay.

Thế hiện tại, có mấy sup-ed! :5cool_big_smile:

Rốt ko cần danh hiệu cả ngọc, chẳng qua vì đã ra sức nên phải báo danh. Mà thôi, đệ cứ tùy nghi, đừng vì những lời nói của huynh mà mất hứng.
:xinloi::xinloi::xinloi:
 
Đăng ký dịch: Tiên Cung - Đả Nhãn
Chương 1: Sống không bằng chết
Tác giả: Đả Nhãn
Dịch: Đỗ Gia Đại Thiếu​
Trong không khí tràn ngập mùi dược thuốc, gió thu thổi nhẹ từng cơn.
Một cửa hàng dược liệu nhỏ bé nằm trên con hẻm nhỏ lát đá xanh phía Tây Bắc Hàn Sơn Thành. Trên tấm biển hiệu khắc to ba chữ lớn đỏ quạch, đậm mùi cổ xưa: Trân Dược Phường.
Trước cửa.
Tiếng bước chân phá vỡ sự yên lặng của cả con hẻm nhỏ.
Một thiếu niên thân hình gầy yếu, mặt tái nhợt như tờ giấy trắng. Bước chân của hắn lảo đảo vô lực, thân hình lắc lư không vững, nhìn qua có cảm giác chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua cũng có thể đem hắn đẩy ngã. Đôi bàn tay bẩn thỉu của hắn đang nắm chặt một cái bao tải.
“Hộc…hộc…”
Thiếu niên đứng trước cửa Trân Dược Phường thở khẽ vài tiếng, sau đó xoay người bước vào trong cửa hàng. Bao tải bị hắn đặt dưới chân, cánh tay run run lấy ra một chiếc khăn tay có thuê một đoá hoa màu đen, chầm chậm lau hết mồ hôi trên trán.
Hắn là Diệp Đồng.
Hiện tại hắn vừa là đồng tử, cũng là chủ nhân duy nhất của Trân Dược Phường.
Diệp Đồng nắm lấy khăn tay, ngẩng đầu lên nhìn bảng hiệu trước mặt. Đôi mắt vốn trong trẻo của hắn dần hiện lên vẻ phức tạp. Hắn thống hận nơi đây, nhưng lại không muốn rời bỏ. Nơi này đối với hắn giống như Địa Ngục, nhưng đồng dạng lại là một chốn bình an với hắn.
“Thiếu chủ đã về!”
Một lão nhân lưng còng, bộ dáng gần đất xa trời, tay chống quải trượng đầu rồng, tập tễnh bước vào cửa. Thanh âm của lão trầm thấp khàn đặc, nhìn bề ngoài giống như là không sống tiếp được vài năm nữa.
“ Khụ… khục”
Ánh mắt của Diệp Đồng trở lại vẻ ban đầu, miệng ho khan vài tiếng. Hắn vội lấy khăn tay lau đi vết máu đen vừa tràn ra khoé miệng, một tay giơ chiếc bao tải lên, gật đầu nói: “Đã trở về.”
“Đã tìm được Huyết Linh Chi và Khô Cốt Thảo chưa?” Lão nhân lưng còng hỏi.
Diệp Đồng đi vào, lướt ngan qua lão nhân, vừa đi vừa nói: ”Huyết Linh Chi chín mươi năm tuổi, Khô Cốt Thảo một trăm hai mươi năm, nhưng mà Lam Ngân mà lão già kia để lại đã dùng hết rồi.”
“Hết rồi thì đành vậy.” Nghe được lời thiếu niên, khuân mặt lão nhân giãn ra vài phần vui mừng. Quay người đi phía sau Diệp Đồng, thoả mãn cười nói:” Tìm được hai loại chủ dược này, thiếu chủ hẳn có thể duy trì thêm hai tháng.”
Bước chân lảo đảo của Diệp Đồng vẫn không dừng lại, hắn lạnh nhạt nói: ”Dược nô, ta biết rõ ta còn có thể sống bao lâu! Ngươi đừng có lải nhải như vậy, mau đi nấu thuốc, ta sắp không kiên trì được.”
Lão nhân lưng còng vẫn giữ bộ dáng tươi cười, làm như không quan tâm đến lời nói của Diệp Đồng: “ Thiếu chủ, bây giờ chỉ sợ không thích hợp. Cửa hàng nhà ta đang có khách a.”
“Hả?” Thân hình Diệp Đồng dừng lại, ánh mắt nhìn về chiếc xe hoa lệ đang dừng trước ngõ, nhíu mày hỏi: “ Đến cầu dược sao”
Lão nhân lưng còng nói: “ Đúng là đến cầu dược”
“Cứ để họ chờ đi.”
Diệp Đồng tiếp tục bước nhanh hơn, đi qua hành lang mái vòm, lại trực tiếp đi qua luôn đình viện phía trước. Làm như không thấy bên trong đình viện có ba đạo thân ảnh đang khoanh chân xếp bằng bên trong, theo hành lang đi thẳng về hướng Thiên viện.
Bên trong đình viện có ba người, một lão nhân tóc bạc trắng tuổi chừng thất tuần mặc trường bào hoa lệ màu trắng, một vị phu nhân thuỳ mị, áo dài màu lam, cuối cùng là một thiếu nữ dung mạo xinh đẹp tựa như huyền nữ hạ phàm.
Cả ba người nhìn thấy Diệp Đồng đi về hướng thiên viện, lại thấy lão nhân lưng còng đang tiến lại chỗ mình.
“Người kia là ai?”
Vị trung niên mỹ phụ kia nhìn lão nhân lưng còng hỏi.
“Haha, đó là thiếu chủ nhà ta.”
Trung niên mỹ phụ cau mày, thân hình nhanh nhẹn lao ra, chặn đường của Diệp Đồng, hừ lạnh nói: “Này, ngươi đã trở về, liền nhanh đi luyện dược cho chúng ta. Nếu như vì ngươi chậm trễ, không kịp trị bệnh cho trưởng bối trong nhà chúng ta, ngươi chịu nổi hậu quả không?”
“Không chờ thì cút!” Diệp Đồng dừng bước, trong mắt hàn quang lập loè, phảng phất như một đầu hung thú đang nhìn chằm chằm nữ nhân trước mặt.
Diệp Đồng tức giận…
Linh hồn hắn như đang bành trướng lên.
Với tốc độ ngày càng nhanh!
Về phía trung niên mỹ phụ kia, nàng ngây dại nhìn Diệp Đồng, dường như không tin vào điều mình nghe được.
Đã bao nhiêu năm chưa có ai dám nói lời cuồng vọng như thế với mình? Đã bao nhiêu năm nàng chưa gặp được người kiêu ngạo như thế này?
Hình như, từ khi tiếp nhận Trương Thị thương hội cách đây mười mấy năm, đã không có ai dám lớn lối, ương ngạnh với mình? Thế mà giờ đây, cái tiểu gia hoả này, dám…
“Thiếu chủ đã nói, không chờ thì cút.”
Lão nhân lưng còng chậm rãi chống quải trượng đến bên cạnh mỹ phụ trung niên, vẻ mặt tươi cười của hắn biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng.
Mỹ phụ trung niên giận giữ, một cỗ khí thế hung hăng vênh váo bộc phát, nghiêm mặt quá: “ Cho các ngươi luyện dược là diễm phúc của các ngươi, đừng có mặt dày không biết xấu hổ, mau luyện dược cho chúng ta, bằng không..”
“Hừ, bằng không thì thế nào?”
Lão nhân lưng còng bỗng nhiên đứng thẳng, khí tức mạnh liệt từ trên người hắn phát ra, lộ ra sát cơ cùng khí tức bá đạo: “Mặt mũi là tự mình kiếm được, không phải là các ngươi cho, tuy rằng lã chủ nhân nhà ta… Nhưng còn chưa đến đám người các ngươi tới thị uy. Cút!”
“Híttt… hà...”
Mỹ phụ trung niên lộ vẻ hoảng sợ, thân thể run rẩy không tự chủ mà lùi lại.
Nàng nằm mơ cũng không nghĩ đến, lão nhân lưng còng bộ dáng tuổi già sức yếu này lại có thể bộc phát ra khí thế hung mãnh như vậy. Cảm giác đứng trước mặt nàng không phải là lão già mà là một con Hồng Hoang mãnh thũ, tuyệt thế hung vật.
“Chung Dĩnh, không được vô lễ.”
Lão giả mặc trường bào hoa lệ quát một tiếng. Ánh mắt mang theo vài phần kiêng kị, vừa tiến lên vừa ôm quyền, áy náy nói: “Tiểu nữ vô lễ, mong hai vị thứ lỗi. Nếu thiếu chủ bây giờ đang bận vậy chúng ta chờ là được. Để xin lỗi, chúng ta nguyện trả gấp đôi tiền thuốc.”
“Thiếu chủ?” Lão nhân lưng còng quay người về phía Diệp Đồng, tựa hồ đang xin ý kiến.
Thân thể Diệp Đồng run rẩy, sắc mặt hắn càng thêm trắng bệch, máu tươi tràn ra từ cuống họng bị hắn nuốt ngược trở lại, tuy nhiên vẫn có một dòng máu tươi theo khoé miệng hắn tràn ra ngoài.
Hắn lấy khăn lau vết máu trên khoé miệng, chậm rãi giơ cánh tay lên: “Gấp mười”
Nói xong.
Diệp Đồng lại gian nan cất bước về phía Thiên viện, cước bộ của hẵn càng thêm phù phiếm, thân thể run rẩy như một lão nhân gần đất xa trời.
Trương Chung Dĩnh vẻ mặt giận dữ, đang định nói gì đó nhưng lại thấy vết máu trên khoé miệng Diệp Đồng, vẫn là im lặng.
Trạng thái của thiếu niên kia…
Trong ánh mắt của nàng, phía trước kia không phải là một thiếu niên, mà là một lão già gần đất xa trời, tuỳ thời có thể dầu hết đèn tắt. Phụ thân Trương Phẩm Thọ của nàng cùng thiếu nữ khuynh thành kia đều cùng có loại suy nghĩ này.
“Hắn, ổn chứ…”
Trong ánh mắt thiếu nữ xinh đẹp kia hiện lên một đạo dị sắc, quay đầu hỏi lão nhân lưng còng.
Lão nhân phất tay cắt ngang lời thiếu nữ, thần sắc lo lắng biểu hiện trên khuân mặt. Hắn do dự một lát, rồi trầm giọng: “Các ngươi ra bên ngoài chờ đi.”
Dứt lời.
Lão nhân lưng còng cũng bước về phía cổng vòm Thiên viện.
Bước chân của lão sải nhanh, tiếp cận Diệp Đồng, thấp giọng nói ra: “Thiếu chủ chờ một chút, lão nô lập tức phối dược cho người!”
“Khục khục…”
Diệp Đồng dừng bước, đưa bao tải cho lão nhân, lại lấy ra chiếc khăn tay đen thêu hoa lúc nãy.
Gió mát thổi nhẹ, từng phiến lá vàng rơi như bướm bay, phủ đầy mặt đường đá xanh. Bên trong phòng, từng đợt đàn hương bắt đầu tán ra, tràn ngập trong không khí.
Bức tường đen, cửa sổ đóng chặt.
Giữa phòng là một cái bàn bát tiên màu đỏ như máu, trên mặt bàn có đặt một cái đỉnh lô cao nửa thước. Thân lô tối đen, bóng loáng, hoa văn Bàn Long được điêu khắc tỉ mỉ đẹp đẽ. Bên trong phòng còn có một cái quan tài màu tím, đang tản ra từng đợt hàn ý.
Quan tài đặt trong một cái thùng đá. Trong thùng chất đầy đá lạnh. Bên trong hàn khí lượn lờ.
Lão nhân lưng còng đứng bên cạnh thùng đá, nhìn thân thể run rẩy của Diệp Đồng, thấp giọng: “Thiếu chủ, bách độc dịch thể đã phối luyện xong, ngươi mau dùng.”
Diệp Đồng gật nhẹ đầu, đợi lão nhân ly khai liền đóng cửa phòng lại. Hai tay run run bắt đầu cởi quần áo.
Làn da trắng, cơ bắp hình giọt nước.
Nhưng mà!
Phía trên lớp da trắng nõn như mỡ dê đấy, lại có từng vết sẹo ngắn dài không đồng nhất giao thoa nhau, nhìn thấy mà giật mình.
“A…”
Diệp Đồng bước vào thùng đá, ngâm mình trong chất lỏng sền sệt màu xanh lá cây. Lập tức cảm giác đau đớn giống như thuỷ triều lan khắp toàn thân hắn, xung quanh hắn như có ngàn vạn mũi kim châm đâm vào. Diệp Đồng không kìm được, rên nhẹ.
Đau!
Đau đến tê tâm phế liệt!
Đau đến tận cốt tuỷ!
Từ nhỏ đến lớn, Diệp Đồng đã trải qua nỗi đau như thế trăm ngàn lần. Cảm giác thống khổ như bị phanh thây xé xác, như vừa lướt qua địa ngục.
Hắn khoanh chân ngồi trong thùng đá, bảo vệ chặt tâm thầm, bắt đầu vận chuyển tâm pháp của Tẩy Tuỷ Độc Kinh. Nếu không phải tu luyện bộ vô thượng công pháp Tẩy Tuỷ Độc Kinh này suốt mấy năm qua, có lẽ hắn đã chết ngàn vạn lần, đừng nói đến việc còn phải từng giây từng phút trấn áp đạo thần hồn kia…
Dược là độc.
Hắn cũng là độc.
Để kéo dài sinh mạng của mình, hắn cần phải lấy độc trị độc.
Bên trong nội viện.
Lão nhân lưng còng chậm rãi bước ra sân Thiên viện. Thân thể của hắn run run một cái, đột nhiên đứng thẳng lên. Ánh mắt thâm thuý nhìn ba người ở trong đình viện một cái rồi chuyển hướng nhìn về phía đại môn, sát cơ ẩn hiện trong mắt.
Một lát sau, lão nhân hướng về phía đại điện nói: “Kính mong ba vị lập tức rời khỏi nơi đây, nếu không chốc nữa có tai hoạ giáng xuống, chớ trách lão nô không nhắc nhở trước.”
Trương Phẩm Thọ nhăn mày, trầm mặc không nói gì. Về phần thiếu nữ xinh đẹp kia thì lộ vẻ kinh ngạc, quay đầu nhìn ra phía đại môn.
Nhưng mà.
Trương Chung Dinh lại không kiềm chế được, khuôn mặt xinh đẹp toát ra vài phần phẫn nộ: “Nhận được dược thuốc, chúng ta sẽ đi ngay. Hừ, chỉ bằng vài câu doạ nạt cũng nghĩ đuổi chúng ta đi sao?”
“Không chịu đi sao?”
Sát cơ trong mắt lão nhân lưng còng vẫn còn nguyên, nhưng trên khuôn mặt lại hiện tiếu ý cổ quái: “Cũng được, các ngươi tuỳ tiện a.”
Vù…ù…
Trên tường viện bỗng xuất hiện ba đạo thân ảnh quỷ mị. Một tên trong đó đứng ra nói, thanh âm mỉa mai: “ Haha, không nghĩ đến nô tài của lão cẩu Độc Ma Hoắc Lam Thu lại có lương tâm đến vậy! Sinh tử của ba con sâu cái kiến này mà ngươi cũng để ý đến…”
Ánh mắt lão nhân lưng còng chợt rực sáng như đuốc, gắt gao nhìn lão giả đầu trọc đứng đầu, lạnh giọng nói ra: “Âm Dương lão quái… Mục Vô Thiên!”
秋风拂动,药香弥漫在空气之中。
寒山城药材市场,西北角落低矮的青砖古铺,斜斜挂着漆黑如墨的牌匾。三个苍劲古朴的血色大字,深刻牌匾中间:珍药坊。
门前。
青石铺平的小巷,被一阵突然传来的脚步声打破了宁静。
来人是一位身形单薄,脸色苍白如纸的少年,他的脚步踉跄无力,浑身摇晃着,仿若一股风流滑过就能把他吹倒,麻线编制的麻袋,被他呈现出一股青黑色的大手紧攥着。
“呼……”
少年粗喘气息,停在珍药坊门前,弯腰之际,麻袋被他放在脚下,绣着曼珠沙华图案的黑色手帕,颤抖的手取出手帕之后,手臂艰难抬起,擦拭掉额头上浓密的汗迹。
他是叶瞳!
他是珍药坊的药童子,也是如今珍药坊唯一的主人。
叶瞳紧攥手帕,抬头,凝视着眼前的牌匾,原本无神的眼睛里,慢慢流出复杂光芒,叶瞳痛恨这里,又依恋这里,这里是他的地狱,但同样也是他的避风港湾。
“小主回来了!”
低沉嘶哑的声音,从珍药坊门内传出,一位风烛残年的驼背老人,拄着龙头拐杖,脚步蹒跚的迈出门槛,单从其外表来看,像是没有几年活头了。
“咳咳……”
叶瞳收回目光,几声剧烈的咳嗽中,手帕不着痕迹的抹掉溢出嘴角的黑色血迹,重新拎起脚边的麻袋,点头说道:“回来了。”
驼背老人问道:“血灵芝和枯骨草找到了吗?”
叶瞳迈开脚步,与驼背老人擦肩而过,只留下飘忽的声音:“九十年份野生血灵芝,一百二十年份枯骨草,不过,老东西留下来的蓝银全花完了。”
“花完就花完了吧。”听到少年的话,驼背老人满脸的皱纹舒展开来,回过身跟在叶瞳身后,满意笑道:“小主找到这两种主药材,又能多活两个月了。”
叶瞳踉跄的脚步没有停下,但语气却冷了几分:“药奴,你能不能别每次都说同样的话?我知道我还能活多久!去煮药,我快撑不住了。”
驼背老人仿佛没有听出叶瞳语气的变化,依旧是那副挂着笑容的老脸,呵呵说道:“小主恐怕还没办法泡药澡。店里来了客人,赶不走。”
“嗯?”叶瞳身形一顿,瞟了眼前方巷口停放的华丽车架,皱眉问道:“求药的?”
驼背老人说道:“求药的!”
“让他们等着。”
叶瞳的脚步,比刚刚稍快了几分,穿过拱形长廊,绕过宽阔庭院,仿佛没有看到庭院中盘膝坐在蒲团上三道身影,径直从左侧走廊转向偏院拱门。
庭院内的地面上放着几个蒲团,此刻蒲团上盘膝的三人,一位满头银发,年过古稀,穿着华贵长袍的老者,一位风韵犹存,身穿浅蓝色长裙的美妇,一位如玄女坠凡尘的倾城少女。
他们看着叶瞳走向偏院,看着驼背老人到来。
“他是谁?”
中年美妇飘然而起,紧盯驼背老人问道。
驼背老人呵呵笑道:“我家小主。”
中年美妇黛眉微蹙,矫健身影瞬间冲刺,在叶瞳进入拱门之前挡住去路。冷哼道:“既然你回来了,就快给我们炼药。我们家长辈的病拖不得,如果因为你耽误,后果你承受不起。”
“不等就滚。”叶瞳停住脚步,眼底寒光闪烁,仿若一头凶兽盯着面前的女人。
叶瞳他……
感觉灵魂在膨胀。
快撑不住了!
中年美妇呆住了,她难以置信的看着叶瞳,仿佛不敢相信自己的耳朵。
多少年了?
自己多少年没有听到过如此狂妄的话?多少年没有遇到过如此嚣张的人了?
好像,自从十几年前自己接手张氏商团,就再也没有人敢如此嚣张跋扈的对自己说话了吧?他一个小家伙,竟然敢……
“我家小主说了,不等就滚。”
驼背老人拄着龙头拐杖,慢吞吞的走到中年美妇身侧,他的表情不再是笑容满面,而是冷漠如霜。
中年美妇一怒,在那股盛气凌人的气势爆发时刻,厉声喝道:“给你们脸,才把炼药重任交给你们,别给脸不要脸,赶快给我们炼药,要不然……”
“哼,要不然怎样?”
驼背老人的腰板直了直,一股汹涌滂湃的气息在他身上爆发,杀机涌动中,霸道气息展露无遗:“脸是自己挣得,不是你们给的,虽然老主人……但还轮不到你们逞威。滚……”
“嘶……”
中年美妇瞳孔收缩,身躯颤抖中刹那间倒退数步。
她做梦都没想到,眼前这位老态龙钟的驼背老人,竟然能够爆发出如此强悍的气势,她有种感觉,自己仿佛面对的不再是一个老人,而是一只狰狞可怖的洪荒猛兽,绝世凶物。
“钟颖,不得无礼。”
身穿华贵长袍的银发老者,对着中年美妇低喝一声。健步到来后,眼神中带着几分忌惮,还有几分歉意,抱拳说道:“小女无礼,万望见谅。既然你家小主暂时没空,我们等着便是。作为赔罪,求药价格我们自会双倍奉上。”
“小主?”驼背老人转身看向叶瞳。
叶瞳的身躯,微不可查的颤抖了几下,他的面色更加苍白,随着嗓子一甜,鲜血涌出又被他咽下,但一缕血迹依旧从他嘴角溢出。
他艰难抬臂,擦拭掉嘴角血迹,声音从牙缝中渗出:“十倍。”
说完。
叶瞳艰难的抬起脚步,迈进偏院拱门,只不过,他的脚步更加虚浮,身躯颤抖更加明显,就如同一个风烛残年的老人一般。
张钟颖张了张嘴,话却没有说出来,尽管她脸上还挂着怒容,但她在一瞬间,却是敏锐的察觉到叶瞳嘴角溢出的血迹。
还有……那少年此刻的状态。
她忽然觉得,眼前离开的不像是位少年,反而像是一位风烛残年的老人,而且到了油尽灯枯的地步。不仅她有这种感觉,就连她的父亲张品寿,以及那位倾城少女,也有这种感觉。
“他,行吗……”
倾城少女眼底闪过一道异色,转头看向驼背老人。
驼背老人挥手打断倾城少女的话,他那布满皱纹的脸上浮现出几分担忧神色,犹豫了片刻,他沉声说道:“想求药,在外面等着。”
话落。
驼背老人毫不犹豫的迈进偏院拱门。
甚至,在这一刻,驼背老人的脚步都变得轻快不少,追赶上叶瞳后,低声说道:“小主稍等,今日就由老奴为您配药吧!”
“咳咳……”
叶瞳停住脚步,把手中的麻袋递过去后,再次取出绣着曼陀沙华图案的黑色手帕。
清风拂过,黄叶如蝶飞,青石地面仿若披上金色海波,偏房屋中,檀香燃起,淡淡檀香味渐渐弥漫开,充斥在房屋中的每个角落。
墙面漆黑,小窗紧闭。
房屋内,正堂位摆放着刺眼的血红色八仙桌,桌面上放着一尊鼎炉,半米高,通体幽黑,光泽醇厚,八条栩栩如生,仿若真灵的盘龙花纹,雕刻精美令人叹为观止。屋中央的上方,悬挂着一口暗紫色棺材,为屋中带来一股森寒之意。
紫棺之下。
石质圆桶内热气袅袅,氤氲缭绕。
驼背老人站在石桶旁,看着身体微微颤抖的叶瞳,低声说道:“小主,百毒液已经配好,您赶快入桶。”
叶瞳轻微颔首,目送着驼背老人离开房门,并且从外面把房门关闭,这才颤抖着双手,把一件件衣服褪去。
流线型肌肉,肤色白哲。
然而!
在这羊脂般洁白滑腻的肌肤上,却有着一条条长短不一的疤痕,盘综交错,触目惊心。
“嗯哼……”
叶瞳踏进石桶,浸泡在墨绿色粘稠液体中,顿时,针扎似得疼痛如潮水般袭遍他全身每一处神经,一声低吼从叶瞳喉间响了起来。
痛!
痛彻心扉!
痛入骨髓!
对于这种痛苦,叶瞳从小到大,却是已经尝过千百次,甚至比这更加痛苦,仿若千刀万剐,从地狱走了一遭的滋味,他也尝过。
闷哼过后,他便立即盘膝坐在石桶中,紧守心神,默默运转起《洗髓毒经》,这些年,如果不是他修炼的《洗髓毒经》,毒脉的无上功法,恐怕他已经死了千万次了,更别说,还要时时刻刻镇压着那道神魂……
药是毒。
他也是毒。
他的身体,需要以毒攻毒,来续命。
主院中。
驼背老人慢吞吞踏出偏院院门,他佝偻着的身躯,忽然微不可察的哆嗦了一下,脊梁骨顷刻间挺直不少,那深邃的目光从庭院中的三人身上掠过,深深驻留院门的时刻,杀机隐现。
片刻后,驼背老者手中的龙头拐杖重点地面,看也不看三人说道:“奉劝三位立即离开,否则,祸及央池,遭受血光之灾,莫怪老奴没有提醒。”
张品寿眉头皱起,沉默不语,那倾城少女则流露出一抹惊讶,转头瞟了眼院门。
然而。
张钟颖美艳的脸庞上,则流露出几分温怒,直视驼背老人,哼道:“拿到药,我们自会马上离开,否则,三言两语的恐吓,达不到你想让我们离开的目的。”
“不愿离开?”
驼背老人眼中杀机未逝,但苍老面容上则浮现出古怪笑意:“如此,纵使相见,也跟我家小主扯不到因果了吧?你们自便。”
咻!
三道鬼魅般的身影,忽然无声无息出现在院墙上,带着浓浓讥讽语气的声音,如波波浪潮涌动:“毒魔霍蓝秋身边的老狗,倒是宅心仁厚啊!三只蝼蚁的死活,竟然也能激起你那可怜的善心……”
驼背老人目光如炬,死死盯住为首的秃头老者,寒声说道:“阴阳老怪……穆无天!”
 

kethattinhthu7

Phàm Nhân
Ngọc
220,13
Tu vi
0,00
Đăng ký dịch: Tiên Cung - Đả Nhãn
Chương 1: Sống không bằng chết
Tác giả: Đả Nhãn
Dịch: Đỗ Gia Đại Thiếu​
Trong không khí tràn ngập mùi dược thuốc, gió thu thổi nhẹ từng cơn.
Một cửa hàng dược liệu nhỏ bé nằm trên con hẻm nhỏ lát đá xanh phía Tây Bắc Hàn Sơn Thành. Trên tấm biển hiệu khắc to ba chữ lớn đỏ quạch, đậm mùi cổ xưa: Trân Dược Phường.
Trước cửa.
Tiếng bước chân phá vỡ sự yên lặng của cả con hẻm nhỏ.
Một thiếu niên thân hình gầy yếu, mặt tái nhợt như tờ giấy trắng. Bước chân của hắn lảo đảo vô lực, thân hình lắc lư không vững, nhìn qua có cảm giác chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua cũng có thể đem hắn đẩy ngã. Đôi bàn tay bẩn thỉu của hắn đang nắm chặt một cái bao tải.
“Hộc…hộc…”
Thiếu niên đứng trước cửa Trân Dược Phường thở khẽ vài tiếng, sau đó xoay người bước vào trong cửa hàng. Bao tải bị hắn đặt dưới chân, cánh tay run run lấy ra một chiếc khăn tay có thuê một đoá hoa màu đen, chầm chậm lau hết mồ hôi trên trán.
Hắn là Diệp Đồng.
Hiện tại hắn vừa là đồng tử, cũng là chủ nhân duy nhất của Trân Dược Phường.
Diệp Đồng nắm lấy khăn tay, ngẩng đầu lên nhìn bảng hiệu trước mặt. Đôi mắt vốn trong trẻo của hắn dần hiện lên vẻ phức tạp. Hắn thống hận nơi đây, nhưng lại không muốn rời bỏ. Nơi này đối với hắn giống như Địa Ngục, nhưng đồng dạng lại là một chốn bình an với hắn.
“Thiếu chủ đã về!”
Một lão nhân lưng còng, bộ dáng gần đất xa trời, tay chống quải trượng đầu rồng, tập tễnh bước vào cửa. Thanh âm của lão trầm thấp khàn đặc, nhìn bề ngoài giống như là không sống tiếp được vài năm nữa.
“ Khụ… khục”
Ánh mắt của Diệp Đồng trở lại vẻ ban đầu, miệng ho khan vài tiếng. Hắn vội lấy khăn tay lau đi vết máu đen vừa tràn ra khoé miệng, một tay giơ chiếc bao tải lên, gật đầu nói: “Đã trở về.”
“Đã tìm được Huyết Linh Chi và Khô Cốt Thảo chưa?” Lão nhân lưng còng hỏi.
Diệp Đồng đi vào, lướt ngan qua lão nhân, vừa đi vừa nói: ”Huyết Linh Chi chín mươi năm tuổi, Khô Cốt Thảo một trăm hai mươi năm, nhưng mà Lam Ngân mà lão già kia để lại đã dùng hết rồi.”
“Hết rồi thì đành vậy.” Nghe được lời thiếu niên, khuân mặt lão nhân giãn ra vài phần vui mừng. Quay người đi phía sau Diệp Đồng, thoả mãn cười nói:” Tìm được hai loại chủ dược này, thiếu chủ hẳn có thể duy trì thêm hai tháng.”
Bước chân lảo đảo của Diệp Đồng vẫn không dừng lại, hắn lạnh nhạt nói: ”Dược nô, ta biết rõ ta còn có thể sống bao lâu! Ngươi đừng có lải nhải như vậy, mau đi nấu thuốc, ta sắp không kiên trì được.”
Lão nhân lưng còng vẫn giữ bộ dáng tươi cười, làm như không quan tâm đến lời nói của Diệp Đồng: “ Thiếu chủ, bây giờ chỉ sợ không thích hợp. Cửa hàng nhà ta đang có khách a.”
“Hả?” Thân hình Diệp Đồng dừng lại, ánh mắt nhìn về chiếc xe hoa lệ đang dừng trước ngõ, nhíu mày hỏi: “ Đến cầu dược sao”
Lão nhân lưng còng nói: “ Đúng là đến cầu dược”
“Cứ để họ chờ đi.”
Diệp Đồng tiếp tục bước nhanh hơn, đi qua hành lang mái vòm, lại trực tiếp đi qua luôn đình viện phía trước. Làm như không thấy bên trong đình viện có ba đạo thân ảnh đang khoanh chân xếp bằng bên trong, theo hành lang đi thẳng về hướng Thiên viện.
Bên trong đình viện có ba người, một lão nhân tóc bạc trắng tuổi chừng thất tuần mặc trường bào hoa lệ màu trắng, một vị phu nhân thuỳ mị, áo dài màu lam, cuối cùng là một thiếu nữ dung mạo xinh đẹp tựa như huyền nữ hạ phàm.
Cả ba người nhìn thấy Diệp Đồng đi về hướng thiên viện, lại thấy lão nhân lưng còng đang tiến lại chỗ mình.
“Người kia là ai?”
Vị trung niên mỹ phụ kia nhìn lão nhân lưng còng hỏi.
“Haha, đó là thiếu chủ nhà ta.”
Trung niên mỹ phụ cau mày, thân hình nhanh nhẹn lao ra, chặn đường của Diệp Đồng, hừ lạnh nói: “Này, ngươi đã trở về, liền nhanh đi luyện dược cho chúng ta. Nếu như vì ngươi chậm trễ, không kịp trị bệnh cho trưởng bối trong nhà chúng ta, ngươi chịu nổi hậu quả không?”
“Không chờ thì cút!” Diệp Đồng dừng bước, trong mắt hàn quang lập loè, phảng phất như một đầu hung thú đang nhìn chằm chằm nữ nhân trước mặt.
Diệp Đồng tức giận…
Linh hồn hắn như đang bành trướng lên.
Với tốc độ ngày càng nhanh!
Về phía trung niên mỹ phụ kia, nàng ngây dại nhìn Diệp Đồng, dường như không tin vào điều mình nghe được.
Đã bao nhiêu năm chưa có ai dám nói lời cuồng vọng như thế với mình? Đã bao nhiêu năm nàng chưa gặp được người kiêu ngạo như thế này?
Hình như, từ khi tiếp nhận Trương Thị thương hội cách đây mười mấy năm, đã không có ai dám lớn lối, ương ngạnh với mình? Thế mà giờ đây, cái tiểu gia hoả này, dám…
“Thiếu chủ đã nói, không chờ thì cút.”
Lão nhân lưng còng chậm rãi chống quải trượng đến bên cạnh mỹ phụ trung niên, vẻ mặt tươi cười của hắn biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng.
Mỹ phụ trung niên giận giữ, một cỗ khí thế hung hăng vênh váo bộc phát, nghiêm mặt quá: “ Cho các ngươi luyện dược là diễm phúc của các ngươi, đừng có mặt dày không biết xấu hổ, mau luyện dược cho chúng ta, bằng không..”
“Hừ, bằng không thì thế nào?”
Lão nhân lưng còng bỗng nhiên đứng thẳng, khí tức mạnh liệt từ trên người hắn phát ra, lộ ra sát cơ cùng khí tức bá đạo: “Mặt mũi là tự mình kiếm được, không phải là các ngươi cho, tuy rằng lã chủ nhân nhà ta… Nhưng còn chưa đến đám người các ngươi tới thị uy. Cút!”
“Híttt… hà...”
Mỹ phụ trung niên lộ vẻ hoảng sợ, thân thể run rẩy không tự chủ mà lùi lại.
Nàng nằm mơ cũng không nghĩ đến, lão nhân lưng còng bộ dáng tuổi già sức yếu này lại có thể bộc phát ra khí thế hung mãnh như vậy. Cảm giác đứng trước mặt nàng không phải là lão già mà là một con Hồng Hoang mãnh thũ, tuyệt thế hung vật.
“Chung Dĩnh, không được vô lễ.”
Lão giả mặc trường bào hoa lệ quát một tiếng. Ánh mắt mang theo vài phần kiêng kị, vừa tiến lên vừa ôm quyền, áy náy nói: “Tiểu nữ vô lễ, mong hai vị thứ lỗi. Nếu thiếu chủ bây giờ đang bận vậy chúng ta chờ là được. Để xin lỗi, chúng ta nguyện trả gấp đôi tiền thuốc.”
“Thiếu chủ?” Lão nhân lưng còng quay người về phía Diệp Đồng, tựa hồ đang xin ý kiến.
Thân thể Diệp Đồng run rẩy, sắc mặt hắn càng thêm trắng bệch, máu tươi tràn ra từ cuống họng bị hắn nuốt ngược trở lại, tuy nhiên vẫn có một dòng máu tươi theo khoé miệng hắn tràn ra ngoài.
Hắn lấy khăn lau vết máu trên khoé miệng, chậm rãi giơ cánh tay lên: “Gấp mười”
Nói xong.
Diệp Đồng lại gian nan cất bước về phía Thiên viện, cước bộ của hẵn càng thêm phù phiếm, thân thể run rẩy như một lão nhân gần đất xa trời.
Trương Chung Dĩnh vẻ mặt giận dữ, đang định nói gì đó nhưng lại thấy vết máu trên khoé miệng Diệp Đồng, vẫn là im lặng.
Trạng thái của thiếu niên kia…
Trong ánh mắt của nàng, phía trước kia không phải là một thiếu niên, mà là một lão già gần đất xa trời, tuỳ thời có thể dầu hết đèn tắt. Phụ thân Trương Phẩm Thọ của nàng cùng thiếu nữ khuynh thành kia đều cùng có loại suy nghĩ này.
“Hắn, ổn chứ…”
Trong ánh mắt thiếu nữ xinh đẹp kia hiện lên một đạo dị sắc, quay đầu hỏi lão nhân lưng còng.
Lão nhân phất tay cắt ngang lời thiếu nữ, thần sắc lo lắng biểu hiện trên khuân mặt. Hắn do dự một lát, rồi trầm giọng: “Các ngươi ra bên ngoài chờ đi.”
Dứt lời.
Lão nhân lưng còng cũng bước về phía cổng vòm Thiên viện.
Bước chân của lão sải nhanh, tiếp cận Diệp Đồng, thấp giọng nói ra: “Thiếu chủ chờ một chút, lão nô lập tức phối dược cho người!”
“Khục khục…”
Diệp Đồng dừng bước, đưa bao tải cho lão nhân, lại lấy ra chiếc khăn tay đen thêu hoa lúc nãy.
Gió mát thổi nhẹ, từng phiến lá vàng rơi như bướm bay, phủ đầy mặt đường đá xanh. Bên trong phòng, từng đợt đàn hương bắt đầu tán ra, tràn ngập trong không khí.
Bức tường đen, cửa sổ đóng chặt.
Giữa phòng là một cái bàn bát tiên màu đỏ như máu, trên mặt bàn có đặt một cái đỉnh lô cao nửa thước. Thân lô tối đen, bóng loáng, hoa văn Bàn Long được điêu khắc tỉ mỉ đẹp đẽ. Bên trong phòng còn có một cái quan tài màu tím, đang tản ra từng đợt hàn ý.
Quan tài đặt trong một cái thùng đá. Trong thùng chất đầy đá lạnh. Bên trong hàn khí lượn lờ.
Lão nhân lưng còng đứng bên cạnh thùng đá, nhìn thân thể run rẩy của Diệp Đồng, thấp giọng: “Thiếu chủ, bách độc dịch thể đã phối luyện xong, ngươi mau dùng.”
Diệp Đồng gật nhẹ đầu, đợi lão nhân ly khai liền đóng cửa phòng lại. Hai tay run run bắt đầu cởi quần áo.
Làn da trắng, cơ bắp hình giọt nước.
Nhưng mà!
Phía trên lớp da trắng nõn như mỡ dê đấy, lại có từng vết sẹo ngắn dài không đồng nhất giao thoa nhau, nhìn thấy mà giật mình.
“A…”
Diệp Đồng bước vào thùng đá, ngâm mình trong chất lỏng sền sệt màu xanh lá cây. Lập tức cảm giác đau đớn giống như thuỷ triều lan khắp toàn thân hắn, xung quanh hắn như có ngàn vạn mũi kim châm đâm vào. Diệp Đồng không kìm được, rên nhẹ.
Đau!
Đau đến tê tâm phế liệt!
Đau đến tận cốt tuỷ!
Từ nhỏ đến lớn, Diệp Đồng đã trải qua nỗi đau như thế trăm ngàn lần. Cảm giác thống khổ như bị phanh thây xé xác, như vừa lướt qua địa ngục.
Hắn khoanh chân ngồi trong thùng đá, bảo vệ chặt tâm thầm, bắt đầu vận chuyển tâm pháp của Tẩy Tuỷ Độc Kinh. Nếu không phải tu luyện bộ vô thượng công pháp Tẩy Tuỷ Độc Kinh này suốt mấy năm qua, có lẽ hắn đã chết ngàn vạn lần, đừng nói đến việc còn phải từng giây từng phút trấn áp đạo thần hồn kia…
Dược là độc.
Hắn cũng là độc.
Để kéo dài sinh mạng của mình, hắn cần phải lấy độc trị độc.
Bên trong nội viện.
Lão nhân lưng còng chậm rãi bước ra sân Thiên viện. Thân thể của hắn run run một cái, đột nhiên đứng thẳng lên. Ánh mắt thâm thuý nhìn ba người ở trong đình viện một cái rồi chuyển hướng nhìn về phía đại môn, sát cơ ẩn hiện trong mắt.
Một lát sau, lão nhân hướng về phía đại điện nói: “Kính mong ba vị lập tức rời khỏi nơi đây, nếu không chốc nữa có tai hoạ giáng xuống, chớ trách lão nô không nhắc nhở trước.”
Trương Phẩm Thọ nhăn mày, trầm mặc không nói gì. Về phần thiếu nữ xinh đẹp kia thì lộ vẻ kinh ngạc, quay đầu nhìn ra phía đại môn.
Nhưng mà.
Trương Chung Dinh lại không kiềm chế được, khuôn mặt xinh đẹp toát ra vài phần phẫn nộ: “Nhận được dược thuốc, chúng ta sẽ đi ngay. Hừ, chỉ bằng vài câu doạ nạt cũng nghĩ đuổi chúng ta đi sao?”
“Không chịu đi sao?”
Sát cơ trong mắt lão nhân lưng còng vẫn còn nguyên, nhưng trên khuôn mặt lại hiện tiếu ý cổ quái: “Cũng được, các ngươi tuỳ tiện a.”
Vù…ù…
Trên tường viện bỗng xuất hiện ba đạo thân ảnh quỷ mị. Một tên trong đó đứng ra nói, thanh âm mỉa mai: “ Haha, không nghĩ đến nô tài của lão cẩu Độc Ma Hoắc Lam Thu lại có lương tâm đến vậy! Sinh tử của ba con sâu cái kiến này mà ngươi cũng để ý đến…”
Ánh mắt lão nhân lưng còng chợt rực sáng như đuốc, gắt gao nhìn lão giả đầu trọc đứng đầu, lạnh giọng nói ra: “Âm Dương lão quái… Mục Vô Thiên!”
秋风拂动,药香弥漫在空气之中。
寒山城药材市场,西北角落低矮的青砖古铺,斜斜挂着漆黑如墨的牌匾。三个苍劲古朴的血色大字,深刻牌匾中间:珍药坊。
门前。
青石铺平的小巷,被一阵突然传来的脚步声打破了宁静。
来人是一位身形单薄,脸色苍白如纸的少年,他的脚步踉跄无力,浑身摇晃着,仿若一股风流滑过就能把他吹倒,麻线编制的麻袋,被他呈现出一股青黑色的大手紧攥着。
“呼……”
少年粗喘气息,停在珍药坊门前,弯腰之际,麻袋被他放在脚下,绣着曼珠沙华图案的黑色手帕,颤抖的手取出手帕之后,手臂艰难抬起,擦拭掉额头上浓密的汗迹。
他是叶瞳!
他是珍药坊的药童子,也是如今珍药坊唯一的主人。
叶瞳紧攥手帕,抬头,凝视着眼前的牌匾,原本无神的眼睛里,慢慢流出复杂光芒,叶瞳痛恨这里,又依恋这里,这里是他的地狱,但同样也是他的避风港湾。
“小主回来了!”
低沉嘶哑的声音,从珍药坊门内传出,一位风烛残年的驼背老人,拄着龙头拐杖,脚步蹒跚的迈出门槛,单从其外表来看,像是没有几年活头了。
“咳咳……”
叶瞳收回目光,几声剧烈的咳嗽中,手帕不着痕迹的抹掉溢出嘴角的黑色血迹,重新拎起脚边的麻袋,点头说道:“回来了。”
驼背老人问道:“血灵芝和枯骨草找到了吗?”
叶瞳迈开脚步,与驼背老人擦肩而过,只留下飘忽的声音:“九十年份野生血灵芝,一百二十年份枯骨草,不过,老东西留下来的蓝银全花完了。”
“花完就花完了吧。”听到少年的话,驼背老人满脸的皱纹舒展开来,回过身跟在叶瞳身后,满意笑道:“小主找到这两种主药材,又能多活两个月了。”
叶瞳踉跄的脚步没有停下,但语气却冷了几分:“药奴,你能不能别每次都说同样的话?我知道我还能活多久!去煮药,我快撑不住了。”
驼背老人仿佛没有听出叶瞳语气的变化,依旧是那副挂着笑容的老脸,呵呵说道:“小主恐怕还没办法泡药澡。店里来了客人,赶不走。”
“嗯?”叶瞳身形一顿,瞟了眼前方巷口停放的华丽车架,皱眉问道:“求药的?”
驼背老人说道:“求药的!”
“让他们等着。”
叶瞳的脚步,比刚刚稍快了几分,穿过拱形长廊,绕过宽阔庭院,仿佛没有看到庭院中盘膝坐在蒲团上三道身影,径直从左侧走廊转向偏院拱门。
庭院内的地面上放着几个蒲团,此刻蒲团上盘膝的三人,一位满头银发,年过古稀,穿着华贵长袍的老者,一位风韵犹存,身穿浅蓝色长裙的美妇,一位如玄女坠凡尘的倾城少女。
他们看着叶瞳走向偏院,看着驼背老人到来。
“他是谁?”
中年美妇飘然而起,紧盯驼背老人问道。
驼背老人呵呵笑道:“我家小主。”
中年美妇黛眉微蹙,矫健身影瞬间冲刺,在叶瞳进入拱门之前挡住去路。冷哼道:“既然你回来了,就快给我们炼药。我们家长辈的病拖不得,如果因为你耽误,后果你承受不起。”
“不等就滚。”叶瞳停住脚步,眼底寒光闪烁,仿若一头凶兽盯着面前的女人。
叶瞳他……
感觉灵魂在膨胀。
快撑不住了!
中年美妇呆住了,她难以置信的看着叶瞳,仿佛不敢相信自己的耳朵。
多少年了?
自己多少年没有听到过如此狂妄的话?多少年没有遇到过如此嚣张的人了?
好像,自从十几年前自己接手张氏商团,就再也没有人敢如此嚣张跋扈的对自己说话了吧?他一个小家伙,竟然敢……
“我家小主说了,不等就滚。”
驼背老人拄着龙头拐杖,慢吞吞的走到中年美妇身侧,他的表情不再是笑容满面,而是冷漠如霜。
中年美妇一怒,在那股盛气凌人的气势爆发时刻,厉声喝道:“给你们脸,才把炼药重任交给你们,别给脸不要脸,赶快给我们炼药,要不然……”
“哼,要不然怎样?”
驼背老人的腰板直了直,一股汹涌滂湃的气息在他身上爆发,杀机涌动中,霸道气息展露无遗:“脸是自己挣得,不是你们给的,虽然老主人……但还轮不到你们逞威。滚……”
“嘶……”
中年美妇瞳孔收缩,身躯颤抖中刹那间倒退数步。
她做梦都没想到,眼前这位老态龙钟的驼背老人,竟然能够爆发出如此强悍的气势,她有种感觉,自己仿佛面对的不再是一个老人,而是一只狰狞可怖的洪荒猛兽,绝世凶物。
“钟颖,不得无礼。”
身穿华贵长袍的银发老者,对着中年美妇低喝一声。健步到来后,眼神中带着几分忌惮,还有几分歉意,抱拳说道:“小女无礼,万望见谅。既然你家小主暂时没空,我们等着便是。作为赔罪,求药价格我们自会双倍奉上。”
“小主?”驼背老人转身看向叶瞳。
叶瞳的身躯,微不可查的颤抖了几下,他的面色更加苍白,随着嗓子一甜,鲜血涌出又被他咽下,但一缕血迹依旧从他嘴角溢出。
他艰难抬臂,擦拭掉嘴角血迹,声音从牙缝中渗出:“十倍。”
说完。
叶瞳艰难的抬起脚步,迈进偏院拱门,只不过,他的脚步更加虚浮,身躯颤抖更加明显,就如同一个风烛残年的老人一般。
张钟颖张了张嘴,话却没有说出来,尽管她脸上还挂着怒容,但她在一瞬间,却是敏锐的察觉到叶瞳嘴角溢出的血迹。
还有……那少年此刻的状态。
她忽然觉得,眼前离开的不像是位少年,反而像是一位风烛残年的老人,而且到了油尽灯枯的地步。不仅她有这种感觉,就连她的父亲张品寿,以及那位倾城少女,也有这种感觉。
“他,行吗……”
倾城少女眼底闪过一道异色,转头看向驼背老人。
驼背老人挥手打断倾城少女的话,他那布满皱纹的脸上浮现出几分担忧神色,犹豫了片刻,他沉声说道:“想求药,在外面等着。”
话落。
驼背老人毫不犹豫的迈进偏院拱门。
甚至,在这一刻,驼背老人的脚步都变得轻快不少,追赶上叶瞳后,低声说道:“小主稍等,今日就由老奴为您配药吧!”
“咳咳……”
叶瞳停住脚步,把手中的麻袋递过去后,再次取出绣着曼陀沙华图案的黑色手帕。
清风拂过,黄叶如蝶飞,青石地面仿若披上金色海波,偏房屋中,檀香燃起,淡淡檀香味渐渐弥漫开,充斥在房屋中的每个角落。
墙面漆黑,小窗紧闭。
房屋内,正堂位摆放着刺眼的血红色八仙桌,桌面上放着一尊鼎炉,半米高,通体幽黑,光泽醇厚,八条栩栩如生,仿若真灵的盘龙花纹,雕刻精美令人叹为观止。屋中央的上方,悬挂着一口暗紫色棺材,为屋中带来一股森寒之意。
紫棺之下。
石质圆桶内热气袅袅,氤氲缭绕。
驼背老人站在石桶旁,看着身体微微颤抖的叶瞳,低声说道:“小主,百毒液已经配好,您赶快入桶。”
叶瞳轻微颔首,目送着驼背老人离开房门,并且从外面把房门关闭,这才颤抖着双手,把一件件衣服褪去。
流线型肌肉,肤色白哲。
然而!
在这羊脂般洁白滑腻的肌肤上,却有着一条条长短不一的疤痕,盘综交错,触目惊心。
“嗯哼……”
叶瞳踏进石桶,浸泡在墨绿色粘稠液体中,顿时,针扎似得疼痛如潮水般袭遍他全身每一处神经,一声低吼从叶瞳喉间响了起来。
痛!
痛彻心扉!
痛入骨髓!
对于这种痛苦,叶瞳从小到大,却是已经尝过千百次,甚至比这更加痛苦,仿若千刀万剐,从地狱走了一遭的滋味,他也尝过。
闷哼过后,他便立即盘膝坐在石桶中,紧守心神,默默运转起《洗髓毒经》,这些年,如果不是他修炼的《洗髓毒经》,毒脉的无上功法,恐怕他已经死了千万次了,更别说,还要时时刻刻镇压着那道神魂……
药是毒。
他也是毒。
他的身体,需要以毒攻毒,来续命。
主院中。
驼背老人慢吞吞踏出偏院院门,他佝偻着的身躯,忽然微不可察的哆嗦了一下,脊梁骨顷刻间挺直不少,那深邃的目光从庭院中的三人身上掠过,深深驻留院门的时刻,杀机隐现。
片刻后,驼背老者手中的龙头拐杖重点地面,看也不看三人说道:“奉劝三位立即离开,否则,祸及央池,遭受血光之灾,莫怪老奴没有提醒。”
张品寿眉头皱起,沉默不语,那倾城少女则流露出一抹惊讶,转头瞟了眼院门。
然而。
张钟颖美艳的脸庞上,则流露出几分温怒,直视驼背老人,哼道:“拿到药,我们自会马上离开,否则,三言两语的恐吓,达不到你想让我们离开的目的。”
“不愿离开?”
驼背老人眼中杀机未逝,但苍老面容上则浮现出古怪笑意:“如此,纵使相见,也跟我家小主扯不到因果了吧?你们自便。”
咻!
三道鬼魅般的身影,忽然无声无息出现在院墙上,带着浓浓讥讽语气的声音,如波波浪潮涌动:“毒魔霍蓝秋身边的老狗,倒是宅心仁厚啊!三只蝼蚁的死活,竟然也能激起你那可怜的善心……”
驼背老人目光如炬,死死盯住为首的秃头老者,寒声说道:“阴阳老怪……穆无天!”
Bản dịch của đệ ổn, có thể đăng bên Reader được rồi. Nhờ @Đại Hắc Thủ @Hồng Miên @Sakura_kudo tạo giúp tài khoản Reader cho đệ ấy (đã thêm vào nhóm Reader). :hoa:
 

Sakura_kudo

Phàm Nhân
Ngọc
19.091,60
Tu vi
0,00
Bản dịch của đệ ổn, có thể đăng bên Reader được rồi. Nhờ @Đại Hắc Thủ @Hồng Miên @Sakura_kudo tạo giúp tài khoản Reader cho đệ ấy (đã thêm vào nhóm Reader). :hoa:
Link: https://bachngocsach.com/reader/users/do-gia-dai-thieu
123@bns
@Đỗ Gia Đại Thiếu bạn đổi lại mật khẩu và email nha. Theo hướng dẫn ở đây:
https://bachngocsach.com/forum/threads/12732/
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top