[ĐK Dịch] Ngã Dục Phong Thiên - Nhĩ Căn

hoangtruc

Phàm Nhân
*Thiên Tôn*
Ngọc
47.148,92
Tu vi
0,00
Đâu phải đệ ko biết là dò QT hao thời gian thế nào. Bởi vậy, mới nói tỷ chu đáo mà. :xinloi:

Đã thêm một tiếng tỷ, vậy có muốn đệ dịch thêm 10 chương hơm??? Hay vẫn "hết lần này đến lần khác" muốn đệ sửa chương dịch của chính mình? :90:
:27: Đã sai thì phải sửa mà ko tái phạm mới nói. Chứ sai đều 10c thì ra sao. Ý ta là ta góp ý chương này cho đệ rồi, đệ phải bỏ thời gian trau dồi lại trả ta. Đến chừng nào ta hài lòng với bản dịch c 161 này thì thôi.
Rồi chừng đó đệ muốn nhận mấy chương thì tùy. Nhưng chương nào xong mới tính chương đó.
Định sai 10c lỗi như 1 sao?:69: Bở quá hả!!!!:73:
 

Lưu Kim Bưu

Phàm Nhân
Dịch Giả Thái Tuế
Ngọc
2.209,74
Tu vi
3,27
Chào @Lưu Kim Bưu
Trả chương. Chương dịch rất tốt...:hoa:
Đạo hữu rất cẩn thận nên ít lỗi. Nhưng lại có 1 cái lỗi to bự là nguyên cả chương dịch không có dấu "." nào hết. Thật ra bản Vietphrase không có dấu ".", chỉ có dấu ","
Nên khi dịch lại, chúng ta nên phân biệt rõ chủ ngữ, vị ngữ để chia câu, đặt dấu "." phân tách câu, tách ý cho hợp lý nhé.

Chúng ta thống nhất 1 chút về từ ngữ nhé:
lần triều tịch thứ...thay cho Vòng triều tịch thứ...
Địa mạch khí thay cho Địa mạch chi khí.


mình đang ngâm cứu xem có nên thay Dì nhỏ bằng Tiểu cô không nữa, nhưng chưa chắc chắn nên suy nghĩ đã.

Chỉ thế thôi. Chương dưới có chút lỗi mình đánh dấu. sửa lại cho mình nhé!!!
Nice day!!!
:008:
Giờ phút này trận pháp ở chỗ Tống Khuyết đang bị Quỷ Nha và Thượng Quan Thiên Hữu liên thủ oanh kích, thanh âm truyền ra làm bốn phía chấn động, trận pháp kia đã vỡ vụn từng tầng, nhưng vẫn còn có thể tiếp tục chống đỡ.


Trên trời, vòng xoáy triều tịch thứ chín của Tống Khuyết đang gia tốc chuyển động, hấp thu địa mạch chi khí không còn thừa nhiều lắm trong Vẫn Kiếm Thế Giới.


Bên dưới bờ mi đang nhắm của Tống Khuyết, đôi mắt gã đỏ bừng, cùng lúc tiêu hao thân thể thì gã cũng hấp thụ toàn bộ tiết điểm lúc trước mình bố trí, hiển nhiên là trừ tiêu hao bản thân, gã còn tiêu hao cả Vẫn Kiếm Thế Giới.


Trong quá trình này, mấy tiết điểm mà người khác không chú ý, dần dần xuất hiện dấu hiệu vỡ vụn, nhất là chỗ bên ngoài vực sâu lúc trước Bạch Tiểu Thuần gặp Tống Khuyết, vết nứt càng nhiều, lan tràn ra, khiến thanh Thiên Ngoại đại kiếm này, xuất hiện dấu hiệu muốn chia năm xẻ bảy.

Hết lần này tới lần khác cái dấu hiệu này cực kỳ quỷ dị, kể cả bốn người Âu Dương Kiệt bên ngoài núi Tất Phương, cũng không phát hiện được.

"Nhanh lên một chút!" Tống Khuyết hò hét trong lòng, hai tay duy trì động tác ấn xuống đất, tóc bay lên. Địa mạch khí càng bị rút nhiều, dung nhập vào vòng xoáy triều tịch của gã, khiến vòng xoáy này như muốn triệt để hoàn thành, oanh động toàn bộ thế giới, bầu trời càng ngày càng mỏng manh.

Thậm chí trong chuyển động này, những người khác không cảm giác được, chỉ khoanh chân ngồi ở chỗ của gã mới có thể cảm thấy, ở phần cuối của cái vòng xoáy trên trời kia, dường như có một tia ... khí tức yếu đến mức gần như không thể phát hiện...!

Thứ đó khác hẳn với địa mạch chi khí, khí tức kinh người này hoàn toàn áp đảo bên trên!

Khí tức này, chỉ ngồi ở vị trí hiện tại của gã, mới có thể phát hiện, mà vị trí này cực kỳ đặc thù, nó đúng là chỗ của cái tiết điểm cuối cùng trong Vẫn Kiếm Thế Giới, Tống Khuyết sở dĩ chọn Trúc Cơ ở đây, chính là bởi vì nguyên do này!

Bây giờ Tống Khuyết đã cảm nhận được một tia khí tức đó ở trên trời, lòng hắn kích động, hắn chờ đến ngày này lâu lắm rồi.

"Địa mạch đỉnh phong đã là cái gì, đây chỉ là bước đầu tiên của Tống Khuyết ta mà thôi, ta muốn, phải... là Thiên đạo Trúc Cơ, chỉ có như vậy, sau khi ta trở lại tông môn, mới có lực lượng đủ mạnh để tranh đoạt thân phận Huyết Tử Trung Phong với dì nhỏ Tống Quân Uyển của ta và tên Huyết Mai chết tiệt kia, trở thành người áp đảo Đại trưởng lão, một trong tứ đại Huyết Tử!" vượt trội hơn cả Đại trưởng lão, trở thành một trong tứ đại Huyết Tử Nội tâm Tống Khuyết phấn khởi.



Mỗi đời Huyết Tử, địa vị đều ngang với chưởng môn Huyết Khê Tông, đi đến đỉnh phong nhất định, nếu lại tiến thêm một bước, liền có thể vào Tổ Phong, địa vị tối cao.

Nhưng trong nháy mắt khi vòng triều tịch thứ chín của Tống Khuyết sắp hoàn thành, đột nhiên, một vệt cầu vồng từ không trung gào thét mà đến, bên trong cầu vồng chính là Bạch Tiểu Thuần, mắt hắn ngập tràn màu máu, toàn thân sát khí ngập trời, mỗi lần đôi cánh sau lưng hắn vỗ, tốc độ sẽ vọt tăng rất nhiều.

Tốc độ của hắn lúc này, dưới sự tuôn trào lực lượng của địa mạch chín lần đỉnh phong, nhanh hơn rất nhiều so với khi còn Ngưng Khí, thậm chí không cách nào so sánh, lập tức liền tới, nháy mắt đã xuất hiện bên ngoài trận pháp của Tống Khuyết.

Hắn vừa tới gần, một luồng uy áp kinh người đã bạo phát ra từ thân thể Bạch Tiểu Thuần, tạo thành lực áp chế làm hai mắt Quỷ Nha co rút lại, lo lắng đạo cơ trong người bất ổn, nên lúc trước ra tay vẫn có điểm lưu lại, bây giờ chứng kiến uy áp của Bạch Tiểu Thuần, y hừ lạnh một tiếng, không muốn đụng chạm, hơi lùi về phía sau.--->Lẫn lộn xưng hô rồi!!!

Thượng Quan Thiên Hữu ở bên cạnh, về phía Thượng Quan Thiên Hữu, y không bằng Quỷ Nha, dưới uy áp này, thân thể không chịu nổi, thân thể y không cách nào chịu nổi loại uy áp này dù sao hắn cũng chỉ là năm vòng (lần) triều tịch, lúc này không thể không lui, cười thảm một tiếng, ý nghĩ bất cam trong đáy lòng, đã tràn ngập toàn thân.

thấy Bạch Tiểu Thuần như mặt trời sáng chói đi đến từng bước một, loại uy áp này, làm thân thể hắn run rẩy, tu vi cũng có chút bất ổn, đây là áp chế tự nhiên giữa địa mạch đỉnh phong với những địa mạch giả* địa mạch khác.

*người nắm giữ địa mạch
---> Địa Mạch này nằm trong từ Địa Mạch Trúc cơ. Có nghĩ là Địa mạch đỉnh phong áp chế tất cả các Địa Mạch Trúc cơ khác.


"Tống Khuyết!" Thanh âm của Bạch Tiểu Thuần bỗng nhiên truyền ra, đánh vào Tống Khuyết đang ở trong trận pháp, thân thể Tống Khuyết chấn động, mắt gã không thể mở ra, song một loại nguy cơ mãnh liệt, vẫn làm nội tâm gã rơi lộp bộp, gã điên cuồng tăng tốc triều tịch một lần nữa, ý đồ muốn chấm dứt thật nhanh.

Nhưng thanh âm của Bạch Tiểu Thuần giống như thiên lôi, ngay lúc truyền vào trận pháp, bỗng nhiên nổ vang, khiến cho trận pháp run rẩy, mà thân thể Bạch Tiểu Thuần, trong nháy mắt khi bước chân hạ xuống, đã trực tiếp đạp ở trong trận pháp.

Một bước hạ xuống, mặt đất nổ vang, trận pháp phát ra âm thanh ken két, vỡ vụn hơn nửa, Thượng Quan Thiên Hữu ở bên cạnh nội tâm run rẩy, chiến ý trong mắt Quỷ Nha bốc lên, thật lâu mới đè được xuống.

"Ngươi đã muốn quấy nhiễu chín vòng triều tịch của ta, thì làm sao ta có thể để chín vòng triều của ngươi thành công!" Bạch Tiểu Thuần nâng tay phải, cả người lấp loáng ánh kim, dưới sự bộc phát toàn bộ của Bất Tử Kim Bì, lực lượng thể xác của hắn triệt để bùng nổ, một quyền rơi xuống.

Trận pháp lay động, trong tiếng nổ lại tan vỡ lần nữa, Bạch Tiểu Thuần bước chân liên tục, bay vọt về phía trước, một quyền, một quyền, lại một quyền!

Tổng cộng bốn quyền, mỗi một quyền đều là toàn lực của Bất Tử Kim Bì, mỗi một quyền đều là sự bộc phát sau khi hắn đột phá gông cùm xiềng xích sinh mệnh tầng thứ nhất, mỗi một quyền đều mang theo sự tức giận của hắn, trong nháy mắt khi cả bốn quyền đều rơi xuống, trận pháp bảo vệ Tống Khuyết, ầm ầm tan vỡ.

Lộ ra kẻ đang khoanh chân ngồi trong trận pháp, không cách nào nhúc nhích- Tống Khuyết.

Bạch Tiểu Thuần không dừng lại chút nào, một bước đi tới, tay áo bên phải hất lên, lập tức phía trên Tống Khuyết bỗng dưng lại xuất hiện tử khí, thình lình hóa thành một cái tử đỉnh lớn chừng mấy trượng cực kỳ chân thật, ở trên điêu khắc đồ án phù văn và chim thú rõ ràng, tràn ra hào quang, thậm chí dưới sự thôi thúc của Bạch Tiểu Thuần, những phù văn này đều huyễn hóa ra, những chim thú kia cũng hóa thành hư ảnh, cùng lúc vờn quanh tử đỉnh...

Cái tử đỉnh này, ầm ầm đập xuống Tống Khuyết.

"Ngươi không thể tự chấm dứt lần triều tịch thứ chín của mình, ta liền tới giúp ngươi!" Đồng thời tay phải Bạch Tiểu Thuần ấn xuống một cái, trời xanh biến hóa, mặt đất nổ vang, tử đỉnh mang theo lực vạn quân* trực tiếp rơi xuống.

*đơn vị đo lường thời xưa, 1 quân=30 cân

Tiếng nổ vang trời, bên ngoài thân thể Tống Khuyết tràn ra ánh sáng phòng hộ, ý đồ ngăn cản, nhưng chỉ tích tắc khi tầng sáng phòng hộ này va chạm với tử đỉnh, nó lập tức tan vỡ, sau đó còn có một lượng lớn pháp bảo phòng hộ bay ra, vẫn bị phá một cách đơn giản, khiến cho tử đỉnh, trực tiếp đập lên người Tống Khuyết.
--->Tiếng nổ vang trời, ánh sáng phòng hộ tràn ra bên ngoài thân thể Tống Khuyết nhằm ngăn cản lại, thế nhưng chỉ trong tích tắc màn sáng này va chạm với tử đỉnh thì nó đã lập tức tan vỡ ra. Rồi tiếp đó là một lượng lớn pháp bảo phòng hộ bay ra, nhưng vẫn bị phá tan một cách dễ dàng, rồi Tử Đỉnh này đập thẳng lên người Tống Khuyết.

Tống Khuyết rú lên một tiếng kêu thê lương thảm thiết, mắt gã mở mạnh ra, vốn cho rằng vòng triều tịch thứ chín trong cơ thể đã sắp hoàn thành, giờ phút này, lại bị Bạch Tiểu Thuần ngang nhiên cắt đứt, ảnh hưởng trực tiếp đến căn cơ, trong đan điền của gã, đạo cơ tầng thứ chín chưa được ngưng kết đã vỡ vụn từng mảnh.

Tại thời điểm vỡ vụn, địa mạch chi khí được hình thành bởi vòng triều tịch thứ chín không cách nào lưu lại cơ thể Tống Khuyết, liên tục khuếch tán từ trong người gã, bóp méo bốn phía, vốn phải biến mất ra xung quanh, dung nhập vào thế giới, như là trở về thiên địa.

Nhưng chẳng biết vì sao, dưới sự nỗ lực Tống Khuyết, gã đã đem địa mạch chi khí trong cơ thể, ngưng tụ đến một chỗ, hóa thành một cột sáng xông thẳng lên trời, làm như vậy, càng khiến địa mạch chi khí tăng tốc độ quay về thế giới.

Mà trên bầu trời, vòng xoáy thứ chín của gã, giờ phút này cũng ngừng xoay tròn, mắt thường có thể thấy nó bắt đầu sụp đổ.

Trong Vẫn Kiếm Thế Giới, đệ tử bốn tông thấy được một màn này, toàn bộ đều hoảng sợ, từng người một hét lên kinh ngạc.

"Tống Khuyết đã thất bại! !"

"Hắn bị Bạch Tiểu Thuần trực tiếp cắt đứt lần triều tịch thứ chín!"

"Trời ạ, việc này đã vượt qua thù sinh tử, đó là mối hận hủy đạo! !"

Cảm xúc của tất cả mọi người chấn động mạnh mẽ, Hứa Tiểu Sơn ở phương xa đang gấp rút chạy nhanh tới, lúc này bước chân ngừng lại, thở dài, không tiếp tục đến gần.

Chỗ xa hơn, Cửu Đảo lau đi máu tươi ở khóe miệng, đang dốc sức tu hành, giờ phút này có điểm cảm thấy, lại đột nhiên mở mắt, trong mắt lộ vẻ hoảng sợ.

"Bạch Tiểu Thuần... Ở nơi này, đã vô địch! !"

Quỷ Nha nắm chặt nắm đấm, gã vốn là một người không có quá nhiều cảm xúc, nhưng tại chớp mắt này, cảm xúc không ngừng sinh sôi trong lòng gã, không nói ra được đây là cảm giác gì.

Mà Thượng Quan Thiên Hữu thì hít vào một hơi, giống như bị một con rắn độc cắn xé trong lòng, loại điên cuồng này, khiến sự ganh ghét của y đối với Bạch Tiểu Thuần, đã đến mức cực hận.

"Bạch Tiểu Thuần, nếu không có ngươi, tất cả mọi thứ lúc này, hẳn là của Thượng Quan Thiên Hữu ta đấy! !"

Trong lúc tất cả mọi người ở đây đều bị chấn động, thân thể Tống Khuyết cũng cấp tốc lui về phía sau, gã phun ra máu tươi, ánh mắt đỏ thẫm, tóc tai bù xù, ánh mắt kia phảng phất muốn cắn người, phát ra tiếng gào rú đã thê lương đến cực hạn.

"Bạch Tiểu Thuần! !"

Lần triều tịch thứ chín của gã đã thất bại, hiện tại chỉ có tám lần triều tịch đang ngưng kết rất nhanh trong người, lúc gã lùi về phía sau, một luồng tu vi Trúc Cơ không ngừng mà bạo phát, vượt xa trước đó, càng ngày càng mạnh.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần lóe lên, thân thể lao ra trong nháy mắt, trực tiếp nhấc lên âm thanh phá không, lúc xuất hiện đã ở trước mặt Tống Khuyết, toàn thân hắn lấp loáng ánh kim, hai ngón tay phải nhanh như chớp hướng thẳng đến yết hầu Tống Khuyết.

Toái Hầu Tỏa!

Trong tích tắc khi va chạm với thân thể Tống Khuyết, hai tay Tống Khuyết bấm niệm pháp quyết, mở mạnh miệng, lập tức một quả cầu máu (Huyết cầu) phun ra từ miệng gã, quả cầu máu này chỉ có kích thước bằng cái móng tay, nhưng nháy mắt khi nó xuất hiện, cho dù lúc này Bạch Tiểu Thuần đã đạt đến địa mạch đỉnh phong Trúc Cơ cũng cảm nhận được một sự nguy hiểm mãnh liệt.

Linh lực ẩn chứa trong quả cầu máu kia, gần như khủng bố!

Nhưng giữa lúc nguy hiểm này, hết lần này tới lần khác hắn lại có một tia quen thuộc, loại cảm giác này Bạch Tiểu Thuần mới gặp lần đầu, hắn cũng không biết là vì cái gì.

Trong nháy mắt, hai ngón tay hắn liền đụng vào quả cầu máu này, tiếng nổ rung trời, giữa Bạch Tiểu Thuần và Tống Khuyết bỗng nhiên bộc phát một đợt trùng kích kinh thiên động địa.

Theo sau vụ nổ, cuồng phong gào thét, lực trùng kích quét ngang bốn phía, thời điểm Quỷ Nha và Thượng Quan Thiên Hữu lui nhanh về phía sau, toàn bộ mặt đất như bị một bàn tay vô hình trực tiếp san bằng.

Khóe miệng Bạch Tiểu Thuần tràn ra máu tươi, thân thể đạp lui về sau, tâm thần chấn động mạnh, với Bất Tử Kim Bì của hắn, vậy mà dưới sự bộc phát của quả cầu máu bé bằng cái móng tay, cũng bị chấn thương, mặc dù thương thế không nặng, nhưng cũng làm Bạch Tiểu Thuần rung động thật mạnh.

Tích tắc khi vừa tiếp xúc với quả cầu máu kia, cái cảm giác quen thuộc trong lòng Bạch Tiểu Thuần càng thêm mạnh mẽ, chẳng qua hắn suy đoán như thế nào cũng không thể tìm được nguồn gốc của sự quen thuộc đó.

"Tại sao lại quen thuộc! ! Quả cầu máu này rút cuộc là cái gì!"
--> Sao lại quen thuộc đến vậy!!!
Bạch Tiểu Thuần đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tống Khuyết, giờ phút này Tống Khuyết đã liên tục phun ra bốn ngụm máu tươi, ngực lõm lại, thân thể như cánh diều đứt dây bỗng nhiên bị cuốn ngược, thương thế của gã quá nặng (nặng hơn nhiều) so với Bạch Tiểu Thuần.

Dù sao lúc trước lần triều tịch thứ chín của gã cũng bị cắt đứt, sau khi tu vi trong cơ thể không ngừng ngưng kết, nội tình bản thân gã hiện tại lại ít hơn một bậc so với Bạch Tiểu Thuần, cho nên dù quả cầu máu kia do gã kích phát, gã vẫn bị cắn trả.

Nhưng ánh mắt gã vẫn điên cuồng như trước, nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần càng thêm dữ tợn.

Bạch Tiểu Thuần đang muốn vọt lên, nhưng đúng lúc này, Tống Khuyết không chút dừng lại, chợt xoay người bỏ chạy thật nhanh, giữa lúc chạy trốn, trong tay gã còn xuất hiện một miếng Truyền Tống Ngọc Phù vô cùng trân quý, hung hăng bóp nát, chỉ chốc lát, người hắn được lực lượng Truyền Tống vây quanh, nháy mắt đã biến mất.

Khi xuất hiện, đã ở bên ngoài mấy trăm dặm, lại tăng tốc lần nữa, bay nhanh ra xa.

"Hy vọng hắn không phát hiện, chết tiệt, hắn đến quá nhanh, chỉ thiếu chút nữa, chỉ thiếu chút nữa a... Nhưng cũng không liên quan, mặc dù ta không đạt đến địa mạch đỉnh phong, cũng vẫn có biện pháp vượt qua Bạch Tiểu Thuần, chỉ cần ta thành công, nhất định sẽ giết hắn!" Tống Khuyết nghiến răng, nhấc tay phải lên, một cái la bàn xuất hiện trong tay, cái la bàn này có chín điểm sáng long lanh, dường như đối ứng với chín tiết điểm hắn đã bố trí ở thế giới này lúc trước.
tks bạn, sẽ cố gắng hơn:chucmung:
 

Lưu Kim Bưu

Phàm Nhân
Dịch Giả Thái Tuế
Ngọc
2.209,74
Tu vi
3,27
hai tên lolo với aluco chẳng phải đang dành convert đó seo. Còn chỗ nào cho ta? Với lại, tiểu bàn mới nhờ lão convert NNVH, lão lại muốn bán cái qua ta seo. :69:

Vốn dĩ ta muốn dịch, nhưng giờ Dịch lộ âm u, nên ta sẽ chuyển sang convert, tuy nhiên cái ta convert e rằng ko giống như lolo với aluco đâu. :54:
có là tốt rồi, 2 lão này tự dưng chập chờn quá:015:
 

kurama

Phàm Nhân
Ngọc
17,25
Tu vi
0,00
:27: Đã sai thì phải sửa mà ko tái phạm mới nói. Chứ sai đều 10c thì ra sao. Ý ta là ta góp ý chương này cho đệ rồi, đệ phải bỏ thời gian trau dồi lại trả ta. Đến chừng nào ta hài lòng với bản dịch c 161 này thì thôi.
Rồi chừng đó đệ muốn nhận mấy chương thì tùy. Nhưng chương nào xong mới tính chương đó.
Định sai 10c lỗi như 1 sao?:69: Bở quá hả!!!!:73:



Xem ra tỷ ko muốn đệ dịch rồi. :bamdap:

Sở dĩ đệ nhờ tỷ sửa là để văn phong thống nhất, chứ có nhiều chỗ tỷ sửa, đệ ko hoàn toàn đồng ý. Những chỗ đệ sai thì chẳng nói làm gì, nhưng với những chỗ đệ nghĩ mình đúng mà nếu sửa theo ý tỷ e rằng trong tâm sẽ lưu điều ủy khuất. Như thế, sẽ có hại về sau cho Thông Ngữ thần công của đệ.

Đệ đưa ra vài dẫn chứng sau, mong tỷ đèn trời soi xét.

  • tha diêu [vọng] tống khuyết truyện tống nhi khứ đích phương hướng, ẩn ẩn năng cảm thụ kỳ phương vị sở tại: Hắn dõi (nhìn) theo phương hướng mà Tống Khuyết truyền tống, mơ hồ cảm nhận được vị trí truyền tống (đi).

    vọng: theo dõi, quan sát, nhìn lâu. Chứ ko đơn thuần chỉ là nhìn chỉ là thấy. Vọng phu là ra ngoài biển ngóng nhìn, là chờ đợi và quan sát, chứ ko phải chỉ lên núi ngó xem có thuyền ko rồi xuống núi cho con bú. Vì thế "dõi theo" sát nghĩa hơn chỉ là "nhìn"

    Truyền tống: là một từ khá thân thuộc với tiên hiệp, chuyển thành truyền đi e rằng mất nghĩa ít nhiều.

  • hắn hồi tưởng (nhớ) lại những hành động của Tống Khuyết khi đó, chỉ phút chốc sau, hai mắt Bạch Tiểu Thuần lóe sáng.

    hồi tưởng: tuy là từ hán việt nhưng đã đi sâu vào tiếng Việt. Về bản chất, hồi tưởng và nhớ đều như nhau. Chỉ là mỗi người tự chọn cho mình một từ để dùng.

  • "Thứ che dấu ở đây hẳn có liên quan đến bầu trời hoặc trận pháp trên mặt đất. Rốt cuộc thì hắn muốn ẩn (Che) dấu cái gì đây? Nếu ta có thể so chiếu thực trạng bây giờ với trước đây chắc có thể đoán ra được (Chém quá!!! "Cuối cùng là cái gì bị giấu diếm, thì chỉ cần so sánh hiện tại với lúc nãy là có thể đoán ra được)."

    Tỷ nói đệ "chém quá", trong khi đệ chỉ cố gắng dịch nguyên văn, còn tỷ thì rút gọn. "Ẩn dấu" và "che dấu" là cùng nghĩa, tùy người mà chuộng một cách.

  • DG: Địa mạch chi khí là của bốn phương tám hướng ở phiến thế giới kiếm này, sau khi bị cắt ngang thì nó sẽ quay ngược lại phân tán khắp phiến thế giới này lại, không phải là trời cao.

    ---> BTT ngẩng đầu nhìn bầu trời, trên không trung lúc này, chín vòng xoáy Triều tịch đã biến mất, Địa mạch khí của Tống Khuyết cũng đã quay ngược trở về, chỉ còn rải rác vài vòng xoáy nhỏ ở bốn phía, nhưng nhìn chung thì cũng đã nhiều hơn lúc trước đây không ít.

    "Trước đây, bầu trời vì có chín vòng xoáy Triều Tịch và do sự biến mất của đại lượng Địa Mạch chi khí mà mỏng manh hơn bây giờ nhiều..." Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần lóe sáng. Sau khi nhận ra chỗ bất đồng, hắn lại cúi đầu nhìn mặt đất

    DG: do càng có nhiều vòng xoáy triều tịch, thì lượng Địa mạch khí bị hấp thụ cũng nhiều hơn gấp nhiều lần, mà Địa mạch khí lại có hạn trong phiến thế giới này. Nên là nơi này sẽ mong manh hơn

    ---->Trước đây, vì bầu trời có chín vòng xoáy triều tịch mà một lượng lớn Địa Mạch khí bị mất đi, cho nên nơi nay mới mỏng manh như vậy....


    Chỗ này khá rắc rối, khi đệ dịch cũng phải cân nhắc nhiều. Nhất là khi ko có QT trong tay. Đọc gợi ý của tỷ, đệ lại cho rằng tỷ hiểu sai hoặc là đệ hiểu sai, nếu đệ hiểu sai, rất mong tỷ giải thích.

    Trong chương này, tác giả rất thường dùng từ "thương khung" một lối văn vẻ của "bầu trời". Đoạn này, nói về việc Địa Mạch chi khí bị Tống Khuyết dùng thuật pháp đẩy ngược trở lại trời xanh để che lấp Thiên Mạch khí tức, chứ ko chỉ đơn thuần trả Địa Mạch trở về Vẫn Kiếm thế giới.

    Tính đệ cũng mấy phần văn vẻ nên ko muốn lúc nào cũng dùng từ "bầu trời" để dịch từ "thương khung", nên cứ chuyển đổi qua lại "bầu trời", "trời xanh", "cao không", "thiên không"

  • Ngay từ đầu chủ ý của Bạch Tiểu Thuần chính là thu hút bớt sự nồng đậm của Địa Mạch chi khí ở chỗ này, đồng thời cũng dùng nó để giúp đỡ Hàn Vân Phi.

    --> Hơn nữa, chủ ý lúc đầu của BTT cũng là sau khi vào trong phiến thế giới có Địa mạch khí nồng đậm này, dùng cách này để giúp đỡ Hầu Vân Phi.


    Chổ này tỷ dịch đúng. Đệ không phải ko hiểu ý đoạn này, chỉ là đoạn này dường như tác giả viết ko rõ ý (có thể nói là sai) nên đệ tự tiện sửa. Tỷ đọc lại câu tỷ dịch sẽ thấy là nó ko có nghĩa gì cả.

  • "Không thể tiếp tục chuẩn bị nữa, cũng không thể tiếp tục chờ đợi. Hết thảy đều đã muộn, xem ra tia Thiên Mạch Chi Khí kia đã bắt đầu hàng lâm. Dù việc dẫn động quá sớm sẽ khiến mọi người chú ý, nhưng ta không cần biết. Cần nhanh chóng thừa dịp tia Thiên Mạch chi khí kia còn chưa hoàn toàn lựa chọn địa điểm hàng lâm mà phải cứng rắn dẫn tới đây!" Tống Khuyết nổi điên, cắn chót lưỡi phun máu lên La bàn, hai tay bấm niệm pháp quyết, hướng La bàn nhấn mạnh, đồng thời gầm lớn.

    Chỗ này tỷ bôi đỏ, chắc vì đệ gộp hai đoạn văn lại với nhau. Cái này mỗi người một ý. Đệ cho rằng nên gộp lại để người đọc khỏi bị lúng túng khi đọc. Còn tỷ thì lại cho rằng nên giữ nguyên theo tác giả: Tách thành 2 đoạn (với hai cặp dấu ngoặc kép), trong khi vẫn là một người đang suy nghĩ.

  • Đó là... năm trăm năm thọ nguyên được gia tăng, đè bẹp toàn diện Địa Mạch đỉnh phong Trúc Cơ

    ---> áp đảo toàn bộ Địa Mạch, kể cả Trúc cơ đỉnh phong.

    Chỗ này tỷ dịch đúng 100% so với nguyên bản. Nhưng đệ lại thấy tác giả có vấn đề, nói trắng ra là viết sai. Trúc Cơ đỉnh phong có thể hiểu là Trúc Cơ đại viên mãn. BTT cho dù là Thiên Đạo Trúc Cơ thì cũng chỉ mới là sơ kỳ, ko thể áp đảo Trúc Cơ đỉnh phong, trong khi đó từ "Địa Mạch" lại ko có chữ "đỉnh phong" đi kèm. Tác giả viết sai chỗ này. Do vậy, đệ sửa lại.

  • chấn động một loại cố chấp như từ bản năng sinh mệnh (Như là một loại cố chấp đến từ sinh mệnh bản năng)

    Bản năng sinh mệnh gần Việt hơn là sinh mệnh bản năng. Bản năng sinh mệnh là bản năng "của" sinh mệnh. Người việt chúng ta thường nói: "đồng hồ mầy mấy giờ" thay vì "đồng hồ của mày mấy giờ". Trong QT lại càng rõ ràng: "na thị nhất chủng phảng phật đối sinh mệnh bản năng đích chấp trứ" - chữ "sinh mệnh" đứng trước chữ "bản năng" khi dịch thành việt thì phải là "bản năng" của "sinh mệnh"

Hầu hết những chỗ còn lại tỷ đều đúng cả, nhưng phần lớn trong đó lại là cách hành văn, mà vốn dĩ mỗi người một khác. Nếu đệ sửa theo ý tỷ - viết lại theo câu văn của tỷ - thì đấy ko phải là văn của đệ...

Khi dịch chương này, đệ đang dùng máy Mac vốn ko thể chạy QT, nên vẫn có chỗ dịch sai ý, rất cám ơn tỷ đã chỉ ra. Cũng nhờ tỷ chỉ mà đệ mới xem lại (dùng máy Win có QT để dò lại). Trò giỏi theo thầy là phải biết trao đổi cùng thầy để cái học đc tinh thâm hơn. Mong tỷ thứ cho đệ mạo muội và đừng hờn giận đệ vì dám đôi co cùng tỷ.
:xinloi:
 

hoangtruc

Phàm Nhân
*Thiên Tôn*
Ngọc
47.148,92
Tu vi
0,00
@kurama , Ngay từ đầu, tỷ bôi xanh cũng đã nói là gợi ý đệ tham khảo, hoàn toàn ko bắt đệ theo. Chỉ là chỗ đó có vấn đề, nên đệ nhìn vào, rồi sửa thôi.

Tỷ cũng nói là sửa cho hoàn chỉnh cơ mà.

Bản thân tỷ cũng ko thích đệ cop nguyên xi ý của tỷ vào, nên mới nói đệ sửa lại, chừng nào dung hòa ý 2 ta thì thôi. :D

Cho nên chỉ cần đệ diễn giải hợp ý tỷ là đc. Cứ thuyết phục thôi :D, tỷ thích thế này mà. Nhưng ko đc nặng lời với nhau là đc.

Còn như đệ ko cảm thấy ý tỷ thuyết phục, đệ vứt đó ko làm thì đúng là tỷ ko hài lòng với cách làm đó.

Xem ra tỷ ko muốn đệ dịch rồi. :bamdap:

Sở dĩ đệ nhờ tỷ sửa là để văn phong thống nhất, chứ có nhiều chỗ tỷ sửa, đệ ko hoàn toàn đồng ý. Những chỗ đệ sai thì chẳng nói làm gì, nhưng với những chỗ đệ nghĩ mình đúng mà nếu sửa theo ý tỷ e rằng trong tâm sẽ lưu điều ủy khuất. Như thế, sẽ có hại về sau cho Thông Ngữ thần công của đệ.

Đệ đưa ra vài dẫn chứng sau, mong tỷ đèn trời soi xét.

  • tha diêu [vọng] tống khuyết truyện tống nhi khứ đích phương hướng, ẩn ẩn năng cảm thụ kỳ phương vị sở tại: Hắn dõi (nhìn) theo phương hướng mà Tống Khuyết truyền tống, mơ hồ cảm nhận được vị trí truyền tống (đi).

    vọng: theo dõi, quan sát, nhìn lâu. Chứ ko đơn thuần chỉ là nhìn chỉ là thấy. Vọng phu là ra ngoài biển ngóng nhìn, là chờ đợi và quan sát, chứ ko phải chỉ lên núi ngó xem có thuyền ko rồi xuống núi cho con bú. Vì thế "dõi theo" sát nghĩa hơn chỉ là "nhìn"

    Truyền tống: là một từ khá thân thuộc với tiên hiệp, chuyển thành truyền đi e rằng mất nghĩa ít nhiều.
- Nếu đệ ko thích dịch là "nhìn theo" cho dễ hiểu thì để "dõi theo" ko sao, nhưng "dõi theo" người Bắc hay dùng nhiều hơn miền Nam (tỷ người miền Nam) nên khó tưởng tượng.

- "Truyền tống" ai cũng biết, nhưng chỉ 1 câu văn (1 câu tức là phần nằm trong hai dấu ".") mà có 2 từ "truyền tống" thì sẽ lặp từ nên tỷ gợi ý đệ dùng "truyền đi" vì ai cũng hiểu từ trên là có nghĩa là "truyền tống đi".

  • hắn hồi tưởng (nhớ) lại những hành động của Tống Khuyết khi đó, chỉ phút chốc sau, hai mắt Bạch Tiểu Thuần lóe sáng.

    hồi tưởng: tuy là từ hán việt nhưng đã đi sâu vào tiếng Việt. Về bản chất, hồi tưởng và nhớ đều như nhau. Chỉ là mỗi người tự chọn cho mình một từ để dùng.

  • "Thứ che dấu ở đây hẳn có liên quan đến bầu trời hoặc trận pháp trên mặt đất. Rốt cuộc thì hắn muốn ẩn (Che) dấu cái gì đây? Nếu ta có thể so chiếu thực trạng bây giờ với trước đây chắc có thể đoán ra được (Chém quá!!! "Cuối cùng là cái gì bị giấu diếm, thì chỉ cần so sánh hiện tại với lúc nãy là có thể đoán ra được)."
    Rút cuộc là đã ẩn tàng cái gì, chỉ cần hiện tại cùng lúc trước đối lập thoáng một phát, có thể đoán được.--> Vietprase. Rõ ràng ngắn gọn hơn mà :3
    Tỷ nói đệ "chém quá", trong khi đệ chỉ cố gắng dịch nguyên văn, còn tỷ thì rút gọn. "Ẩn dấu" và "che dấu" là cùng nghĩa, tùy người mà chuộng một cách.

  • DG: Địa mạch chi khí là của bốn phương tám hướng ở phiến thế giới kiếm này, sau khi bị cắt ngang thì nó sẽ quay ngược lại phân tán khắp phiến thế giới này lại, không phải là trời cao.

    ---> BTT ngẩng đầu nhìn bầu trời, trên không trung lúc này, chín vòng xoáy Triều tịch đã biến mất, Địa mạch khí của Tống Khuyết cũng đã quay ngược trở về, chỉ còn rải rác vài vòng xoáy nhỏ ở bốn phía, nhưng nhìn chung thì cũng đã nhiều hơn lúc trước đây không ít.

    "Trước đây, bầu trời vì có chín vòng xoáy Triều Tịch và do sự biến mất của đại lượng Địa Mạch chi khí mà mỏng manh hơn bây giờ nhiều..." Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần lóe sáng. Sau khi nhận ra chỗ bất đồng, hắn lại cúi đầu nhìn mặt đất

    DG: do càng có nhiều vòng xoáy triều tịch, thì lượng Địa mạch khí bị hấp thụ cũng nhiều hơn gấp nhiều lần, mà Địa mạch khí lại có hạn trong phiến thế giới này. Nên là nơi này sẽ mong manh hơn

    ---->Trước đây, vì bầu trời có chín vòng xoáy triều tịch mà một lượng lớn Địa Mạch khí bị mất đi, cho nên nơi nay mới mỏng manh như vậy....


    Chỗ này khá rắc rối, khi đệ dịch cũng phải cân nhắc nhiều. Nhất là khi ko có QT trong tay. Đọc gợi ý của tỷ, đệ lại cho rằng tỷ hiểu sai hoặc là đệ hiểu sai, nếu đệ hiểu sai, rất mong tỷ giải thích.

    Trong chương này, tác giả rất thường dùng từ "thương khung" một lối văn vẻ của "bầu trời". Đoạn này, nói về việc Địa Mạch chi khí bị Tống Khuyết dùng thuật pháp đẩy ngược trở lại trời xanh để che lấp Thiên Mạch khí tức, chứ ko chỉ đơn thuần trả Địa Mạch trở về Vẫn Kiếm thế giới.

    Tính đệ cũng mấy phần văn vẻ nên ko muốn lúc nào cũng dùng từ "bầu trời" để dịch từ "thương khung", nên cứ chuyển đổi qua lại "bầu trời", "trời xanh", "cao không", "thiên không"
"Hắn bị ta cắt ngang về sau, không phải chỉ làm một việc, mà là hai kiện, trong cơ thể hắn lần thứ chín triều tịch vỡ vụn, địa mạch chi khí tản ra, đây là bình thường, có thể khác thường chính là, hắn đem địa mạch ngưng tụ đến cùng một chỗ, hóa thành cột sáng dung nhập trời xanh, nhanh hơn trở về tốc độ.
Đoạn này BTT đâu có biết TK dấu giếm. BTT nhìn thấy là đáng lẽ bình thường thì Địa mạch khí dần tản ra khắp cả thế giới Kiếm, nhưng đằng này TK lại tốn công sức đẩy nhanh tốc độ tản ra của khí này lên trời cao thôi.

Ý tỷ hiểu là đáng lẽ sau khi TK đạt tới chín lần Triều tịch, thì Thiên địa khí nơi này phải rất mỏng manh, nhưng Địa mạch khí nơi này lại nhiều hơn lúc đầu.

  • Ngay từ đầu chủ ý của Bạch Tiểu Thuần chính là thu hút bớt sự nồng đậm của Địa Mạch chi khí ở chỗ này, đồng thời cũng dùng nó để giúp đỡ Hàn Vân Phi.

    --> Hơn nữa, chủ ý lúc đầu của BTT cũng là sau khi vào trong phiến thế giới có Địa mạch khí nồng đậm này, dùng cách này để giúp đỡ Hầu Vân Phi.


    Chổ này tỷ dịch đúng. Đệ không phải ko hiểu ý đoạn này, chỉ là đoạn này dường như tác giả viết ko rõ ý (có thể nói là sai) nên đệ tự tiện sửa. Tỷ đọc lại câu tỷ dịch sẽ thấy là nó ko có nghĩa gì cả.
    Tức là BTT đã dự định thúc đẩy Triều tịch cho HVP từ lúc đầu đến thế giới này rồi chứ ko chỉ vì muốn giảm bớt sự nồng đậm của Địa khí nên mới nghĩ ra. Ý câu này là vậy, bổ sung cho cái việc BTT thúc đẩy triều tịch cho HVP ở câu trên (trong cùng 1 đoạn văn)
  • "Không thể tiếp tục chuẩn bị nữa, cũng không thể tiếp tục chờ đợi. Hết thảy đều đã muộn, xem ra tia Thiên Mạch Chi Khí kia đã bắt đầu hàng lâm. Dù việc dẫn động quá sớm sẽ khiến mọi người chú ý, nhưng ta không cần biết. Cần nhanh chóng thừa dịp tia Thiên Mạch chi khí kia còn chưa hoàn toàn lựa chọn địa điểm hàng lâm mà phải cứng rắn dẫn tới đây!" Tống Khuyết nổi điên, cắn chót lưỡi phun máu lên La bàn, hai tay bấm niệm pháp quyết, hướng La bàn nhấn mạnh, đồng thời gầm lớn.

    Chỗ này tỷ bôi đỏ, chắc vì đệ gộp hai đoạn văn lại với nhau. Cái này mỗi người một ý. Đệ cho rằng nên gộp lại để người đọc khỏi bị lúng túng khi đọc. Còn tỷ thì lại cho rằng nên giữ nguyên theo tác giả: Tách thành 2 đoạn (với hai cặp dấu ngoặc kép), trong khi vẫn là một người đang suy nghĩ.
    2 câu thoại, tỷ ko nghĩ gộp 2 câu thoại thành 1 câu thoại dài hơn là ý hay.
  • Đó là... năm trăm năm thọ nguyên được gia tăng, đè bẹp toàn diện Địa Mạch đỉnh phong Trúc Cơ

    ---> áp đảo toàn bộ Địa Mạch, kể cả Trúc cơ đỉnh phong.

    Chỗ này tỷ dịch đúng 100% so với nguyên bản. Nhưng đệ lại thấy tác giả có vấn đề, nói trắng ra là viết sai. Trúc Cơ đỉnh phong có thể hiểu là Trúc Cơ đại viên mãn. BTT cho dù là Thiên Đạo Trúc Cơ thì cũng chỉ mới là sơ kỳ, ko thể áp đảo Trúc Cơ đỉnh phong, trong khi đó từ "Địa Mạch" lại ko có chữ "đỉnh phong" đi kèm. Tác giả viết sai chỗ này. Do vậy, đệ sửa lại.
    Vậy câu này sẽ sửa thành:
" Áp đảo toàn bộ Địa mạch, kể cả Địa mạch trúc cơ đỉnh phong" nhé? Chứ tỷ vẫn thấy câu của đệ ko xuôi tai. :(
  • chấn động một loại cố chấp như từ bản năng sinh mệnh (Như là một loại cố chấp đến từ sinh mệnh bản năng)

    Bản năng sinh mệnh gần Việt hơn là sinh mệnh bản năng. Bản năng sinh mệnh là bản năng "của" sinh mệnh. Người việt chúng ta thường nói: "đồng hồ mầy mấy giờ" thay vì "đồng hồ của mày mấy giờ". Trong QT lại càng rõ ràng: "na thị nhất chủng phảng phật đối sinh mệnh bản năng đích chấp trứ" - chữ "sinh mệnh" đứng trước chữ "bản năng" khi dịch thành việt thì phải là "bản năng" của "sinh mệnh" Thuần việt thì là "bản năng sống" rồi đó. Còn đệ muốn sửa cụm từ này thì sửa.
Hầu hết những chỗ còn lại tỷ đều đúng cả, nhưng phần lớn trong đó lại là cách hành văn, mà vốn dĩ mỗi người một khác. Nếu đệ sửa theo ý tỷ - viết lại theo câu văn của tỷ - thì đấy ko phải là văn của đệ...

Khi dịch chương này, đệ đang dùng máy Mac vốn ko thể chạy QT, nên vẫn có chỗ dịch sai ý, rất cám ơn tỷ đã chỉ ra. Cũng nhờ tỷ chỉ mà đệ mới xem lại (dùng máy Win có QT để dò lại). Trò giỏi theo thầy là phải biết trao đổi cùng thầy để cái học đc tinh thâm hơn. Mong tỷ thứ cho đệ mạo muội và đừng hờn giận đệ vì dám đôi co cùng tỷ.
:xinloi:
 

nguyenhien

Phàm Nhân
Ngọc
31,19
Tu vi
0,00
Tỉ tỉ @hoangtruc à chương 378 nè.:54::54::54:

"Ta là Kỳ Nam.

Ta vốn là một trong Chúng Linh của Đệ Cửu Hải, rơi xuống Nam Thiên, Tây Mạc. . . Gặp được điểm hóa, mở ra Linh trí nhưng chưa kịp Phong Yêu. Ta lưu lại huyết mạch của mình tại Nam Thiên, diễn hóa ra bộ tộc. Qua nhiều đời, người có đầy đủ huyết mạch của ta không còn nhiều.

Kỳ Nam có hai đầu thân Rồng đuôi Phượng, cả đời không rơi nước mắt, đến cuối cùng khóc cho cả đời."

"Ta đã đi khỏi Nam Thiên, về cố hương. . . Trừ Phong Yêu Nhất Mạch, không phải con cháu ta thì không thể lấy được truyền thừa này!" Khi âm thanh này vang lên trong đầu Mạnh Hạo, bên ngoài thân thể hắn chợt xuất hiện ngàn vạn hào quang. Một con dị thú thân Rồng đuôi Phượng khổng lồ lớn ngàn trượng bỗng xuất hiện!

Ngay khi Song Đầu Kỳ Nam xuất hiện, thiên địa biến sắc, vạn vật nổ vang, Mạnh Hạo có thể cảm nhận rõ ràng được một lực lượng kì lạ không nói lên lời từ Kỳ Nam mạnh mẽ truyền vào cơ thể của mình.

Cùng lúc đó Lôi Nhận mà hắc y nhân đánh ra từng khúc từng khúc tan vỡ. Sắc mặt gã lập tức đại biến nhanh chóng lùi ra phía sau, đôi mắt lộ vẻ hoảng sợ, từ trên người song đầu dị thú gã cảm nhận được sự đáng sợ trước nay chưa từng thấy.

"Trốn!" Hắc y nhân không chút do dự lui về phía sau. Hiện tại phản ứng đầu tiên của gã là chạy khỏi nơi đây. Tuy gã có tu vi Trảm Linh nhưng tính cách cẩn thận, nếu không sẽ nhiều lần thăm dò nơi đây.

Cũng vì tính cẩn thận nên bây giờ gã cũng không để ý mình là lão tổ Trảm Linh mà đối phương thực ra chỉ là tiểu bối Kết Đan thôi. Vấn đề liên quan đến sĩ diện này gã không hề quan tâm. Lúc này điều duy nhất gã để ý là nguy cơ sinh tử mãnh liệt xuất hiện trong tâm thần mình.

"Giết hắn đi!" Ngay khi hắc y tu sĩ bỏ chạy, một âm thanh xuất hiện trong đầu Mạnh Hạo, hắn biết âm thanh này là của ai, đời thứ sáu Hàn Tuyết Bạo!

"Giết hắn đi!" Ngay sau đó, lại có thêm âm thanh xuất hiện. Đời thứ năm Hàn Tuyết Đại t.ư Long!

"Giết hắn đi!"

"Giết hắn đi!"

Từng âm thanh tang thương không ngừng nối tiếp nhau, đời thứ sáu, đời thứ năm cho đến đời thứ hai Kỳ Nam Thiên lần lượt truyền ra. Mắt Mạnh Hạo lập tức lóe lên tia sáng lạnh, chậm rãi giơ tay phải lên.

Cùng lúc đó thân thể Song Đầu Kỳ Nam nhanh chóng trở nên mờ nhạt, hóa thành từng đạo ánh sáng chui vào trong thân thể Mạnh Hạo, rồi biến mất, bị hắn hấp thu!

"Phong bạo!" Mạnh Hạo thở sâu, chậm rãi mở miệng. Ngay sau đó hắc sắc phong bạo ầm ầm xuất hiện xung quanh thân thể hắn, khuếch tán ra cả bầu trời, khiến cho nơi này như trở thành Phong Bạo thế giới.

Bên trong phong bạo, thân ảnh cao lớn của Phong Bạo bỗng xuất hiện. Thân ảnh ấy có chút mơ hồ, nhưng có khí thế đội trời đạp đất. Sau khi xuất hiện liền nhìn về hắc y tu sĩ.

Da đầu hắc y tu sĩ run lên, cảm giác tử vong càng lúc càng mãnh liệt, mãnh liệt đến mức làm gã vô cùng buồn cười. Là lão tổ Trảm Linh mà trước mặt tiểu bối Kết Đan gã lại có cảm giác tử vong.

Điều này làm gã sợ hãi nhưng cũng khiến gã thấy buồn cười vô cùng.

"Vạn Long." Mạnh Hạo lại mở miệng, tay phải giơ lên, trên trời lần nữa xuất hiện Vạn Long Đàm. Lúc này bên trong đầm nước có vạn con Hắc Long gào thét bay ra. Sau đó chợt có một thân ảnh già nua mặc hắc bào, mắt lạnh nhìn hắc y tu sĩ.

Lão tổ đời thứ năm!

"Hoàng Tuyền!" Mạnh Hạo nói câu thứ ba, tiếng nổ vang ngập trời. Hoàng Tuyền hiện ra giữa Thiên Địa, bên trong thế giới màu xám, từng tia tử Khí nồng đậm hóa thành một thân ảnh mặc áo bào trùm đầu, cầm một đầu lâu, khí xám bốn phía biến ảo ra các loại kỳ hung dị thú.

Lão tổ đời thứ t.ư!

"Kỳ Hàn!" Mạnh Hạo cảm nhận được sức mạnh, sức mạnh này đến từ xung quanh, đến từ ấn ký trong đầu, đến từ sức mạnh kỳ dị của Kỳ Nam tràn vào cơ thể hắn!

Lão tổ đời thứ ba bỗng xuất hiện bên trong gió tuyết. Gió tuyết lạnh làm mặt đất đóng băng, tiếng ken két vang lên. Lúc này Kỳ Nam Sơn trên trời có gió tuyết vờn quanh, gió này vô tận, tuyết này vô biên. Trên đỉnh núi như có một thân ảnh già nua, đang đứng nhìn xuống mặt đất, quan sát hắc y tu sĩ.

Hắc y tu sĩ sắc mặt tái nhợt, gã phun ra máu tươi, tốc độ tăng lên dữ dội. Trong khi chạy, hai tay không ngừng muốn xé rách hư vô để na di nhưng không thể.

"Tứ Quý!" Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên sát cơ, ngay khi sát cơ này xuất hiện, bầu trời biến đổi, một mảnh trời có đủ bốn mùa bỗng xuất hiện, bao trùm thế giới.

"Kỳ Nam!" Mạnh Hạo nói xong câu này, tay phải cũng hoàn toàn hạ xuống, chỉ về hắc y tu sĩ lúc này đã ở phía xa.

Theo một chỉ này, hắc sắc phong bạo ngưng tụ lại hóa thành một đôi cánh khổng lồ!

Vạn Long gào thét, còn cả Long Đàm trên trời lập tức hóa thành một cái đầu rồng!

Hoàng Tuyền vặn vẹo, kéo theo cả mười tám tầng Địa Ngục, chỉ trong tích tắc liền biến thành một thân thể khổng lồ gần như ngàn trượng, đây là thân rồng!

Kỳ Nam Sơn tuyết lở, nhanh chóng vỡ vụn ra, biến thành móng vuốt và đuôi rồng!

Cuối cùng là Tứ Quý Thiên, lúc này bốn mùa dung hợp lại tạo thành cái đầu thứ hai, tạo thành một con Kỳ Nam, khi xưa từng quát tháo tang thương!

Phong sí, Long đầu, Hoàng Tuyền thân, Sơn vĩ, Tứ Quý Thiên!

Kỳ Nam xuất hiện, rống lên một tiếng kinh thiên nghiền nát bầu trời, đánh vỡ mặt đất tạo thành một mảnh hư vô tất cả đều bị hủy diệt. Nó quét ngang về phía trước, hắc y tu sĩ kia gào lên thê lương, gã cảm nhận được nguy cơ sinh tử trước nay chưa từng có, là hủy diệt mà gã không thể vượt qua. Gã thấy con Kỳ Nam khổng lồ bao phủ cả Thiên Địa kia tới hủy diệt gã.

Đôi mắt hắc y tu sĩ kia co rụt lại, hai tay nhanh chóng bấm quyết, từng Pháp bảo bị hắn lấy ra, cuối cùng cả người gã hắc quang ngập trời, lần nữa hóa thành Hắc Sắc Thái Dương.

"Nếu là bất kỳ bản thể nào trong số các ngươi xuất hiện lão phu chắc chắn phải chết, nhưng ta dù sao cũng là Trảm Linh lần thứ hai. Hôm nay dù có Kỳ Nam ảnh dung hợp các ngươi không thể nào diệt được Luân Hồi của ta, chỉ có thể giết đệ nhất thân mà thôi!"

"Có Luân Hồi, lão phu vẫn sống, nhân quả không bị diệt, trên Phong Thần đài có tục danh lão phu. Lưỡi câu của các ngươi không thể lấy nhân quả lão phu ra thì lão phu vẫn có thể sống lại!" Hắc y tu sĩ ngửa mặt lên trời rống to, hóa thành Hắc sắc Thái Dương, trực tiếp đối cứng với Kỳ Nam ảnh. Âm thanh nổ vang ngập trời, trong nháy mắt làm vỡ tan đại địa, toàn bộ tu sĩ trên mặt đất tử vong.

Nhưng La Trùng lại khá may mắn, từ lúc Mạnh Hạo lấy được ấn ký truyền thừa đời thứ năm, gã đã cảm thấy không ổn, tranh thủ thời gian chạy ra. Cũng nhờ động tác cẩn thận này, mấy trăm tu sĩ chạy theo gã mới may mắn thoát được.

Tiếng nổ vang vọng, thân ảnh Kỳ Nam chậm rãi biến mất, Hắc Sắc Thái Dương cũng dần mất đi hào quang. Bên trong Hắc Sắc Thái Dương có thể nhìn thấy mơ hồ thân thể hắc y tu sĩ dần dần trở thành tro bụi. Theo một đạo ánh sáng cực mạnh quét ngang thiên địa rồi biến mất, Kỳ Nam không còn, Hắc Dương cũng không còn.

Hắc y tu sĩ cũng biến mất không còn tăm hơi.

Gã sống hay chết Mạnh Hạo cũng không biết. Lúc này thiên địa đã khôi phục trở lại, hắn cảm thấy suy yếu vô cùng, mắt tối sầm, sắp rơi vào hôn mê.

Thế nhưng trước khi hôn mê, hắn cắn đầu lưỡi một cái, mượn một ít lực lượng không thuộc về hắn còn lưu lại trong người truyền một đạo thần niệm mà ngày thường hắn không thể làm được về Đông Lạc Thành.

Đây là điều cuối cùng Mạnh Hạo có thể làm được, sau đó mắt mũi hắn tối sầm, cơ thể rơi xuống mặt đất.

Lúc này trên mặt đất, Thánh Tuyết Thành vẫn còn nhưng cũng đã gần như sụp đổ hoàn toàn. Tu sĩ bên trong thành trì hiện tại chỉ còn hơn ba trăm người, sắc mặt bọn họ đều tái nhợt, bao gồm cả tứ đại trưởng lão kia. Lúc này ánh mắt bọn họ nhìn về Mạnh Hạo đều vô cùng kính nể.

Mạnh Hạo không nhìn rõ bốn phía, chỉ cảm thấy mình bị kẻ khác ôm lấy, một mùi hương truyền vào trong mũi hắn rồi thế giới trở thành màu đen, thế nhưng trong thế giới màu đen này lại có một. . .

Âm thanh tang thương chậm rãi vang lên.

"Người thừa kế của ta, đọc thầm Kỳ Nam, hình chiếu của ta có thể zuất hiện ba lần, giúp ngươi thoát chết."

Cùng lúc này tại Đông Lạc Thành cách Thánh Tuyết Thành rất xa có hơn năm nghìn tu sĩ vừa chạy vòng vòng vừa rống to.

"Tin Ngũ Gia được Vĩnh Sinh, Ngũ Gia vừa ra, ai dám tranh phong!"

Hơn năm nghìn tu sĩ chạy vòng quanh thành trì, khí thế kinh người, đại địa chấn động. Theo bọn họ chạy sương mù cũng trở nên cuồn cuộn, thậm chí ở sâu bên trong sương mù dường như tồn tại một đạo cường quang.

Đạo cường quang này giống như kiếm, ngưng mà không phát, nhưng lại tỏa ra khí tức khủng bố, một con vẹt đang khẩn trương, cẩn thận vỗ cánh bay quanh cường quang.

"Tru Tiên Trận, Ngũ Gia lại tự mình sáng tạo Tru Tiên Trận. Chết tiệt, trận pháp này cho tới giờ vẫn chưa làm cho Ngũ Gia chết tới chín lần, chưa từng!" Anh Vũ nghiến răng nghiến lợi, nó như rất khó khăn để hạ quyết tâm, hét lên một tiếng định phóng tới đạo cường quang kia, nhưng đúng lúc này, đạo thần niệm của Mạnh Hạo truyền tới.

Thân thể Anh Vũ chợt khựng lại, ngẩn ra một lúc rồi lập tức rống to.

"Làm ta sợ muốn chết, thiếu chút nữa là làm rối loạn ý chí Ngũ Gia rồi, hả, Mạnh Hạo gặp nạn? Có nên cứu hắn hay không nhỉ? Mà thôi mà thôi, chắc sau đó hắn sẽ mang đến cho ta nhiều lông, như vậy ta đến cứu hắn một lần được." Vẹt đôi rung cánh nhanh chóng bay đi.

"Chúng tiểu nhân, Kim Quang Lão Tổ của các ngươi đã gặp nạn, chúng ta đi cứu hắn. Đến đến đến, chúng ta cùng một chỗ chạy vòng vòng, làm giống như Ngũ Gia dạy các ngươi, dùng bộ pháp Tru Tiên Trận, trái ba vòng, phải ba vòng, bờ mông uốn éo. . . Tốc độ nhanh như vậy, chúng ta cùng hô nào. . ."

Tiếng nổ vang lên, đại địa chấn động, tán tu được che chở, sống ở quanh Kim Quang Giáo, lúc này trợn mắt há hốc mồm nhìn lên bầu trời, hơn năm nghìn tu sĩ xếp thành hàng dài, chạy vòng vòng tạo ra sương mù ngập trời, cuồn cuộn giống như mây đen vậy, gào thét đi về hướng xa xa.
@Ma Đạo Tử : đệ nhận tiếp 379 - NDPT nhé?
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top