Luận Truyện Tôi là một thằng tồi .

Tom_07

Phàm Nhân
Ngọc
-150,00
Tu vi
0,00
Đúng vậy, tình yêu muôn đời vẫn thật đẹp, vẫn trường tồn, nhưng chỉ có con người làm cho tình yêu của họ trở nên nhạt màu, xấu xí> Người ta yêu nhau, người ta oán nhau, kẻ sống kẻ chết, kẻ khóc kẻ cười. Đến khi mọi chuyện ngã ngũ thì sau đó ân hận...Ân hận để làm gì?, oán trách để làm gì? Khi yêu, người thật tâm thì đau khổ như chết đi sống lại, người giả tâm thì cười nói luyên thuyên. Tại sao họ, những kẻ giả tâm phải làm như vậy, là vì hoàn cảnh, hay vì số phận, hay vì cả hai? Mẹ nó, lừa dối, tất cả là lừa dối, họ ngụy biện cho các vỏ bọc đáng thương của họ thì có, con đường ta đi vốn là do ta chọn, người ta luôn chọn con đường mà người ta cho là đúng, cho là như vậy sẽ là tốt nhất cho mình, nhưng có bao giờ họ tự hỏi họ đã gây ra điều gì cho người khác hay không? Đó chỉ là sự ích kỷ, sự ích kỷ của những kẻ nhuốm tình yêu bằng màu lừa dối, màu vụ lợi, chỉ vì chút lợi ích mà bán đi thứ thật quý giá và cũng bằng 1 cách nào đó, nó thật đáng giá. Bởi vì tình yêu là thứ nếu nó tươi đẹp, khỏe mạnh nó sẽ đưa người ta bay bổng, phiêu du trong hạnh phúc, nhưng trái lại nếu nó bệnh hoạn, yếu ớt thì cũng không khác gì thuốc độc, như địa ngục trần gian giam cầm trái tim con người. Thượng đế tạo ra con người, khi sinh ra mỗi chúng ta đều là kẻ cô đơn, chúng ta nhận thức rất sớm về tình cảm, thực chất lớn lên chúng ta phải học cách sống để gắn kết hơn, yêu thương mọi người hơn. Có người hỏi yêu thương để làm gì? Anh cũng từng hỏi như thế? Giờ anh biết, để chúng ta chuẩn bị cho cái chết. Ai rồi cũng sẽ chết, tất cả chúng ta, vậy thì làm tổn thương nhau để làm gì? tại sao không yêu quý, đoàn kết để sống thật vui vẻ? Bởi vì 10 năm, 100 năm, 1000 năm sau khi ta chết đi, thì có ai đã từng biết ta đã từng tồn tại cơ chứ? Haizzz... Tóm lại dù thế gian sau này có thay đổi, chuyển giời thế nào đi chăng nữa, những t.ư tưởng mới, giá trị mới có sinh ra rồi lụi tàn đi chăng nữa, tôi vẫn tin tình yêu sẽ tồn tại vĩnh cữu, những ai đang yêu, yêu thật chứ không giả thì sẽ được đến đáp, sẽ nhận được món quà quý giá trong cuộc sống hữu hạn này. Còn những kẻ lừa dối, vụ lợi, bọn họ sẽ chịu thiệt, chắc chắn là như vậy, vì dĩ nhiên bỏ qua 1 món quà tuyệt vời thì đã chịu thiệt rồi.
Tại huynh bất bình cái thằng này nên triết lý chút hehe, giờ mấy thấy thoải mái. Truyện của đệ khá hay, nó hay là bởi vì đọc xong đại ca thấy rất chán ghét thằng nam chính, từ 1 tâm trạng thoải mái khi đọc truyện đến chán ghét là 1 thành công lớn đấy. Nó tên là Duy hả? Nếu nó mà tên Lim thì huynh đây muốn gõ cho nó vài cái. Nói chung khả năng viết của đệ tốt lên rồi đấy, đệ nên luyện viết nhiều hơn, đừng có gạch đầu dòng nữa. Viết liền mạch vào đi, t đọc thấy giống như là đang đọc báo cáo vậy, không thoải mái. Đệ nên giải thích vì sao thằng Duy này nó lại được nhiều cô gái yêu thích như vậy? T đọc từ đầu đến cuối t thấy cô gái nv chính rất chân thành cũng là 1 người tốt đấy nhưng vì sao lại yêu thích cái thằng Duy này? Đẹp trai thì không hẳn, nên giải thích 1 chút cho nó có tính logic nha (cô gái là chú tưởng tượng ra hay thật thế? Móa, làm cho cả anh cũng cảm động đấy, nhưng hơi khó tin.) Câu văn của đệ cần trau chuốt hơn là sẽ viết hay ngay. Bữa sau có truyện cứ viết đi, có gì huynh nhận xét cho. Có điều huynh không hay đọc cái thể loại này. :p
 

Lim

Phàm Nhân
Ngọc
-171,56
Tu vi
0,00
Đúng vậy, tình yêu muôn đời vẫn thật đẹp, vẫn trường tồn, nhưng chỉ có con người làm cho tình yêu của họ trở nên nhạt màu, xấu xí> Người ta yêu nhau, người ta oán nhau, kẻ sống kẻ chết, kẻ khóc kẻ cười. Đến khi mọi chuyện ngã ngũ thì sau đó ân hận...Ân hận để làm gì?, oán trách để làm gì? Khi yêu, người thật tâm thì đau khổ như chết đi sống lại, người giả tâm thì cười nói luyên thuyên. Tại sao họ, những kẻ giả tâm phải làm như vậy, là vì hoàn cảnh, hay vì số phận, hay vì cả hai? Mẹ nó, lừa dối, tất cả là lừa dối, họ ngụy biện cho các vỏ bọc đáng thương của họ thì có, con đường ta đi vốn là do ta chọn, người ta luôn chọn con đường mà người ta cho là đúng, cho là như vậy sẽ là tốt nhất cho mình, nhưng có bao giờ họ tự hỏi họ đã gây ra điều gì cho người khác hay không? Đó chỉ là sự ích kỷ, sự ích kỷ của những kẻ nhuốm tình yêu bằng màu lừa dối, màu vụ lợi, chỉ vì chút lợi ích mà bán đi thứ thật quý giá và cũng bằng 1 cách nào đó, nó thật đáng giá. Bởi vì tình yêu là thứ nếu nó tươi đẹp, khỏe mạnh nó sẽ đưa người ta bay bổng, phiêu du trong hạnh phúc, nhưng trái lại nếu nó bệnh hoạn, yếu ớt thì cũng không khác gì thuốc độc, như địa ngục trần gian giam cầm trái tim con người. Thượng đế tạo ra con người, khi sinh ra mỗi chúng ta đều là kẻ cô đơn, chúng ta nhận thức rất sớm về tình cảm, thực chất lớn lên chúng ta phải học cách sống để gắn kết hơn, yêu thương mọi người hơn. Có người hỏi yêu thương để làm gì? Anh cũng từng hỏi như thế? Giờ anh biết, để chúng ta chuẩn bị cho cái chết. Ai rồi cũng sẽ chết, tất cả chúng ta, vậy thì làm tổn thương nhau để làm gì? tại sao không yêu quý, đoàn kết để sống thật vui vẻ? Bởi vì 10 năm, 100 năm, 1000 năm sau khi ta chết đi, thì có ai đã từng biết ta đã từng tồn tại cơ chứ? Haizzz... Tóm lại dù thế gian sau này có thay đổi, chuyển giời thế nào đi chăng nữa, những t.ư tưởng mới, giá trị mới có sinh ra rồi lụi tàn đi chăng nữa, tôi vẫn tin tình yêu sẽ tồn tại vĩnh cữu, những ai đang yêu, yêu thật chứ không giả thì sẽ được đến đáp, sẽ nhận được món quà quý giá trong cuộc sống hữu hạn này. Còn những kẻ lừa dối, vụ lợi, bọn họ sẽ chịu thiệt, chắc chắn là như vậy, vì dĩ nhiên bỏ qua 1 món quà tuyệt vời thì đã chịu thiệt rồi.
Tại huynh bất bình cái thằng này nên triết lý chút hehe, giờ mấy thấy thoải mái. Truyện của đệ khá hay, nó hay là bởi vì đọc xong đại ca thấy rất chán ghét thằng nam chính, từ 1 tâm trạng thoải mái khi đọc truyện đến chán ghét là 1 thành công lớn đấy. Nó tên là Duy hả? Nếu nó mà tên Lim thì huynh đây muốn gõ cho nó vài cái. Nói chung khả năng viết của đệ tốt lên rồi đấy, đệ nên luyện viết nhiều hơn, đừng có gạch đầu dòng nữa. Viết liền mạch vào đi, t đọc thấy giống như là đang đọc báo cáo vậy, không thoải mái. Đệ nên giải thích vì sao thằng Duy này nó lại được nhiều cô gái yêu thích như vậy? T đọc từ đầu đến cuối t thấy cô gái nv chính rất chân thành cũng là 1 người tốt đấy nhưng vì sao lại yêu thích cái thằng Duy này? Đẹp trai thì không hẳn, nên giải thích 1 chút cho nó có tính logic nha (cô gái là chú tưởng tượng ra hay thật thế? Móa, làm cho cả anh cũng cảm động đấy, nhưng hơi khó tin.) Câu văn của đệ cần trau chuốt hơn là sẽ viết hay ngay. Bữa sau có truyện cứ viết đi, có gì huynh nhận xét cho. Có điều huynh không hay đọc cái thể loại này. :p
Nhân vật nữ chính đệ lấy cảm hứng một câu chuyện có thật ,nhưng cô gái ở ngoài đời thì bất hạnh hơn,có thể nhiều người không đồng ý quan điểm của đệ nhưng tình yêu không bao giờ là vĩnh cửu ,ai rồi cũng sẽ khác .
 

Tom_07

Phàm Nhân
Ngọc
-150,00
Tu vi
0,00
Nhân vật nữ chính đệ lấy cảm hứng một câu chuyện có thật ,nhưng cô gái ở ngoài đời thì bất hạnh hơn,có thể nhiều người không đồng ý quan điểm của đệ nhưng tình yêu không bao giờ là vĩnh cửu ,ai rồi cũng sẽ khác .
Tùy đệ suy nghĩ thôi, chỉ cần đệ tin là đúng thì nó sẽ là đúng thôi..không ai có quyền bắt đệ nghĩ theo cách đệ không thích. Nhưng đệ thử đọc 2 câu chuyện này xem:

Đại Sư dẫn 1 người nam đến trước 1 ngọn núi.
Đại Sư: Con thấy ngọn núi này thế nào?
Người nam: Cao, đẹp, hùng vĩ!
Đại Sư: Đi cùng ta lên núi.

Trên đường đi không ai nói 1 câu, cứ đi và đi, người nam mệt dần, đường núi lại không dễ đi, người nam càng lúc càng cảm thấy khó chịu mệt mỏi. Đợi lên đến đỉnh núi, đại sư hỏi: Ngọn núi mà con nhìn thấy như thế nào?
Người nam: Ngọn núi này không ổn, đường thì toàn đá sỏi, cây cối cũng mọc không được tốt. Nhưng đứng đây có thể nhìn ra xa, con thấy ngọn núi đối diện đẹp hơn nhiều.
Đại Sư cười và nói, khi con quen 1 người, chính là lúc con đứng xa nhìn ngọn núi, trong mắt đầy sự mới lạ và ngưỡng mộ, khi hiểu rõ con người đó rồi, chính là lúc con leo lên núi, con thấy được những thứ chi tiết rõ ràng, nhưng đến đỉnh núi, mắt của con cũng chỉ nhìn thấy ngọn núi khác mà thôi. Núi không có thay đổi, là con tim của con thay đổi. Con tim của con thay đổi, nên con mắt của con cũng không còn như trước. Không còn sự ngưỡng mộ, núi cũng không còn hùng vĩ nữa. Con oán giận càng nhiều, thương tổn lại càng lớn. Tại sao con có thể đứng trên đỉnh núi nhìn ngọn núi khác? Là bởi vì ngọn núi con đang giẫm lên đã nâng tầm con mắt của con lên mà thôi.
Một người có thể hiểu trân trọng tất cả những thứ đang có hiện tại mới là người thực sự hạnh phúc! Hãy trân trọng những người đang ở bên cạnh.

Một ngày, chàng thanh niên hỏi thiền sư: “Thưa thiền sư, tình yêu là gì ạ”? Thiền sư nói: “Con hãy đi qua đồng lúa này, ngắt bông lúa mạch to nhất, vàng óng nhất về đây. Nhưng nguyên tắc là: Con không được đi lại nơi con đã đi, hơn nữa, con chỉ có thể ngắt một lần”.
Chàng thanh niên làm theo lời vị thiền sư. Một hồi lâu sau, chàng thanh niên quay về với hai bàn tay không.

Thiền sư hỏi: “Tại sao con lại trở về tay không”?

Chàng thanh niên đáp: “Khi con đi đến giữa cánh đồng, từng nhìn thấy vài bông lúa mạch tròn đầy, nhưng con cứ nghĩ phía trước có lẽ sẽ có bông to hơn, đẹp hơn, nên con không ngắt. Nhưng khi con đi tiếp, lúa mạch mà con nhìn thấy lại không đẹp như những lần trước, kết quả là cuối cùng con không ngắt được bông nào cả”…
Thiền sư nói: “Đây, chính là tình yêu”.
Nếu như đệ cứ luôn nhìn vào những thứ bên ngoài thì sẽ mãi mãi không thể thoát khỏi cái vòng tròn luẩn quẩn ấy đâu. Quan trọng là biết rõ mình là ai, ta chọn người phù hợp với mình nhất...đơn giản thế thôi..

 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top