[Đăng kí]Ta là một tên trộm [leader:Vân Du] - Thể loại Du Hí

VôHưKhông

Phàm Nhân
Ngọc
405,59
Tu vi
0,00
:dead: Ta ngất, quên mất lại đi dịch cả chương :dead: Dịch còn nhiều chỗ sai sót :dead:

Sóng biếc dập dờn, gió biển nhè nhẹ thổi. Bọn Mộ Dung Tiểu Thiên điều khiển chiếc thuyền lá chậm rãi đi về hướng miệng Hồ Lô, vì mặt biển gió êm sóng lặng nên cột buồm được dựng lên cũng không có mang lại nhiều sức đẩy, thế nên, chỉ có thể dựa vào sức người để chèo thuyền.
"Ngay cả chút manh mối cũng không có, không biết muốn đến Khô Lâu đảo thì phải tốn bao nhiêu thời gian đây, Cuồng Chiến ngươi đến đây chút, để ta xem xem có cách nào gia tăng tốc độ không." Mộ Dung Tiểu Thiên vừa chèo vừa hướng về Cuồng Thiên gọi!
Cuồng Chiến liền nhận lấy công việc chèo, Mộ Dung Tiểu Thiên cúi người lách vào trong lều thuyền. Hắn mở Hỗn Độn Giới Chỉ ra, bắt đầu lục lọi bên trong. Lúc mình nhận nhiệm vụ ở chỗ tiểu cô nương NPC Tân Thủ Thôn 110 có lấy được một cái thùng, xem ra bây giờ có thể lấy ra sử dụng rồi.
Mộ Dung Tiểu Thiên nóng lòng mở cái thùng ra, quả thật bên trong có không ít đồ vật đủ loại rực rỡ muôn màu, hắn cũng chẳng quan tâm đến các thứ khác nữa, bây giờ cũng không phải là lúc nghiên cứu, trước hết cứ tìm cách gì hữu dụng rồi nói sau.
Hắn lấy ra một quyển sách rất dày, tùy ý lật qua vài trang, rồi chợt vui mừng khôn xiết khi thấy một thứ, đó là tài liệu về điều kiện bổ sung, cho tân thủ có thể học tập chế tạo thuật ......
Mộ Dung Tiểu Thiên nhanh chóng mở sách ra để học, nhưng hắn liền phát hiện ra rằng cuốn sách dày có tên "Bách khoa toàn thư Hàng Hải" này khác xa
hững cuốn sách kỹ năng khác, những cuốn khác chỉ cần mở ra là lập tức học được kỹ năng đó, nhưng khi mở cuốn này ra thì phát hiện thanh kỹ năng không có bất cứ phản ứng gì, mà trang đầu tiên lại có mục lục, bên trong là vô số chữ cực nhỏ rậm rạp chằng chịt.
"Móa, ta đây tiểu học cũng chưa tốt nghiệp, bắt đi học một tập dày như thế này không phải là làm khó ta sao!" Mộ Dung Tiểu Thiên mắng thầm một câu, lộ ra nụ cười khổ, nhưng rốt cục vẫn phải bất đắc dĩ tra tìm các kiến thức về hàng hải có liên quan trên mục lục, học tập quả nhiên khó, hắn đọc mãi mới hiểu được rằng ngoại trừức gió thì mấy người bọn mình chỉ có thể dựa vào sức chèo, chứ không có cách nào để gia tăng tốc độ của con thuyền lá này nữa.
Thực ra Mộ Dung Tiểu Thiên cũng ấp ủ ý nghĩ biển trong trò chơi này có thể sẽ khác ngoài hiện thực nên mới đi tra tìm, nếu không thì khác gì ngu ngốc đâu, ai mà chẳng hiểu rõ muốn lấy sức đẩy cho thuyền thì ngoại trừ cánh buồm ra cũng chỉ có thể dựa vào sức chèo.
Tạm chưa nói gì khác, đúng là Mộ Dung Tiểu Thiên đã phát hiện ra điểm đặc biệt, không ngờ rằng trong sách có nhắc tới việc dùng khoáng thạch làm nguyên liệu tạo sức đẩy cho thuyền, điều này khiến Mộ Dung Tiểu Thiên lưu lại ấn
tượng rất sâu, xem ra trong trò chơi "Vận mệnh" có rất nhiều thứ nhìn rất bình thường, không quá thu hút nhưng lại rất hữu dụng đấy.
Mộ Dung cất cuốn "Bách khoa toàn thư Hàng Hải" đi, sách này chỉ có thể để sau này từ từ nghiên cứu, hiện tại có cũng như không, cất sách vào Hỗn Độn giới chỉ xong, Mộ Dung Tiểu Thiên lại pahst hiện ra một chuyện đáng vui mừng lẫn sợ hãi, không ngờ là bảng nghề nghiệp của mình có thêm một cái chức danh - Hàng hải học đồ. Đồng thời, ở dưới nghề nghiệp này xuất hiện thêm hai kỹ năng: 1, Thuật chế tạo thuyền (sơ cấp): có thể chế tạo ra thuyền bè cơ bản nhất; 2, Thuật hàng hải (sơ cấp): Có thể học tập kiến thức hàng hải sơ cấp.
"Ha ha" Mộ Dung Tiểu Thiên cười lên như điên: "Ta đã nói rồi mà, phần thưởng cho việc hoàn thành nhiệm vụ đó sẽ không tầm thường đâu, đợi đến khi ông đây học xong quyển sách này, chẳng biết có thể trở thành nhà hàng hải như giống như Columbus không!"
"Thiên ca, chúng ta sắp đến hồ Khẩu Liễu rồi" Mộ Dung Tiểu Thiên vừa chui ra khỏi lều thuyền thì Minh Tâm liền gọi.
"Ừ" Mộ Dung Tiểu Thiên đáp một tiếng, gật gật đầu, sau đó đi về hướng đầu thuyền: "Cuồng Chiến, ngươi nghỉ đi, để ta chèo cho."
.
"Không sao đâu, chờ ra khỏi miệng Hồ Lô ta lại đổi cho ngươi, dù sao thì từ miệng Hồ Lô đến đảo Khô Lâu còn hai mươi dặm chứ mấy."
"Vậy cũng được, khi nào ra khỏi hồ ta sẽ thay cho ngươi." Mộ Dung Tiểu Thiên gật gật đầu, rồi nhìn lên bầu trời, nhíu mày: "Mặt trời đã ngả về tây, lúc tới Khô Lâu đảo hẳn đã tối rồi, thật đúng là phiền toái! Nếu biết từ sớm thì mai chúng ta lại đến."
"Cái trò 'Vận mệnh' này cũng thật là, nhiệm vụ đề nghị không thể thoát ra càng ngày càng nhiều, ta thấy sau này chỉ cần làm nhiệm vụ cũng đừng mong được thoát giữa chừng." Cuồng Chiến than phiền, vì ngay khi thuyền của bọn hắn vừa rời bờ, hệ thống liền truyền đến âm thanh nhắc nhở không thể thoát ra giữa chừng.
"Phải học cách thích ứng đi, ngươi không nhận thấy rằng bây giờ người chơi trong «Vận mệnh» càng lúc càng nán lại chơi lâu hơn à." Mộ Dung Tiểu Thiên hình như nghĩ đến điều gì nên nói.
"Đúng thế thật, từ lúc được quốc hữu hóa, trò chơi không gian ảo «Vận mệnh» này càng ngày càng trở nên chân thật." Minh Tâm cũng gật đầu nói: "Các ngươi không xem thông tin về «Vận mệnh» trên diễn đàn chính phủ à, «Vận mệnh» đang sáng tạo ra một loại máy chơi game hoàn toàn mới, nghe nói mỗi lần tiếp đầy dịch dinh dưỡng, người chơi sẽ không cần phải thoát game suốt một tháng."
"Vậy cũng hay đó!" Linh Nhi nãy giờ không mở miệng bỗng cười hì hì: "Như vậy chúng ta mới có thể tồn tại chân thực như các người chứ!"
Tồn tại chân thực! Trong đầu Mộ Dung Tiểu Thiên chợt ong lên, nếu như anh hùng, NPC, các loại ma thú trở thành tồn tại chân thực, thì «Vận mệnh» cũng sẽ tồn tại thực, «Vận mệnh» sẽ biến thành cái gì nữa đây? Là tốt? Là xấu? Nó vẫn chỉ đơn giản là một trò chơi thôi ư!
Tất cả chuyện này đều bắt đầu từ câu nói bình thản của Linh nhi, khiến Mộ Dung Tiểu Thiên rất coi trọng/chú ý! Đồng thời cũng ảnh hưởng rất lớn đến con đường trong «Vận mệnh» sau này hắn chọn!
"Thiên ca, tới miệng Hồ Lô rồi, sao sương mù dày đặc thế này!" Âm thanh của Cuồn Chiến thức tỉnh Mộ Dung Tiểu Thiên đang suy t.ư!
Miệng Hồ Lô đã trước mặt, giải đất nửa hải lý giữa hai ngọn núi đông tây phía trước miệng hồ lô tràn ngập sương mù, tầm nhìn rất thấp.
"Mặc kệ nó, tiến thẳng qua đi, đây hẳn là kết giới mà trưởng thôn Luke đại thúc lưu lại"
Quả nhiên, đi tiếp về trước khoảng hai, ba chục mét là thoát ra khỏi vùng sương mù, cảnh sắc trước mắt rực rỡ hẳn lên, tình huống khác hẳn với trong Hồ Lô, biển mênh mông không nhìn thấy bờ, sóng cả cuộn trào phía xa xa, thủy triều lên xuống nhấp nhô, thuyền nhỏ cũng theo sóng không ngừng dập dờn, gió biển thổi buồm bay phấp phới, bóng hải âu vườn bay tung tăng trên trời.
"Bao la, hùng vĩ, đây mới là khí thể của biển cả, Cuồng Chiến, điều chỉnh cánh buồm, hướng về phía tây bảy giờ, nhằm về đảo Khô Lâu xuất phát!" Mộ Dung Tiểu Thiên nhìn khí thế bàng bạc của biển cả, không khỏi cảm giác tâm hồn rộng mở, khí thế hào hùng hẳn lên!
 

Vân Du

Phàm Nhân
Ngọc
1,45
Tu vi
0,00
:dead: Ta ngất, quên mất lại đi dịch cả chương :dead: Dịch còn nhiều chỗ sai sót :dead:

Sóng biếc dập dờn, gió biển nhè nhẹ thổi. Bọn Mộ Dung Tiểu Thiên điều khiển chiếc thuyền lá chậm rãi đi về hướng miệng Hồ Lô, vì mặt biển gió êm sóng lặng nên cột buồm được dựng lên cũng không có mang lại nhiều sức đẩy, thế nên, chỉ có thể dựa vào sức người để chèo thuyền.
"Ngay cả chút manh mối cũng không có, không biết muốn đến Khô Lâu đảo thì phải tốn bao nhiêu thời gian đây, Cuồng Chiến ngươi đến đây chút, để ta xem xem có cách nào gia tăng tốc độ không." Mộ Dung Tiểu Thiên vừa chèo vừa hướng về Cuồng Thiên gọi!
Cuồng Chiến liền nhận lấy công việc chèo, Mộ Dung Tiểu Thiên cúi người lách vào trong lều thuyền. Hắn mở Hỗn Độn Giới Chỉ ra, bắt đầu lục lọi bên trong. Lúc mình nhận nhiệm vụ ở chỗ tiểu cô nương NPC Tân Thủ Thôn 110 có lấy được một cái thùng, xem ra bây giờ có thể lấy ra sử dụng rồi.
Mộ Dung Tiểu Thiên nóng lòng mở cái thùng ra, quả thật bên trong có không ít đồ vật đủ loại rực rỡ muôn màu, hắn cũng chẳng quan tâm đến các thứ khác nữa, bây giờ cũng không phải là lúc nghiên cứu, trước hết cứ tìm cách gì hữu dụng rồi nói sau.
Hắn lấy ra một quyển sách rất dày, tùy ý lật qua vài trang, rồi chợt vui mừng khôn xiết khi thấy một thứ, đó là tài liệu về điều kiện bổ sung, cho tân thủ có thể học tập chế tạo thuật ......
Mộ Dung Tiểu Thiên nhanh chóng mở sách ra để học, nhưng hắn liền phát hiện ra rằng cuốn sách dày có tên "Bách khoa toàn thư Hàng Hải" này khác xa
hững cuốn sách kỹ năng khác, những cuốn khác chỉ cần mở ra là lập tức học được kỹ năng đó, nhưng khi mở cuốn này ra thì phát hiện thanh kỹ năng không có bất cứ phản ứng gì, mà trang đầu tiên lại có mục lục, bên trong là vô số chữ cực nhỏ rậm rạp chằng chịt.
"Móa, ta đây tiểu học cũng chưa tốt nghiệp, bắt đi học một tập dày như thế này không phải là làm khó ta sao!" Mộ Dung Tiểu Thiên mắng thầm một câu, lộ ra nụ cười khổ, nhưng rốt cục vẫn phải bất đắc dĩ tra tìm các kiến thức về hàng hải có liên quan trên mục lục, học tập quả nhiên khó, hắn đọc mãi mới hiểu được rằng ngoại trừức gió thì mấy người bọn mình chỉ có thể dựa vào sức chèo, chứ không có cách nào để gia tăng tốc độ của con thuyền lá này nữa.
Thực ra Mộ Dung Tiểu Thiên cũng ấp ủ ý nghĩ biển trong trò chơi này có thể sẽ khác ngoài hiện thực nên mới đi tra tìm, nếu không thì khác gì ngu ngốc đâu, ai mà chẳng hiểu rõ muốn lấy sức đẩy cho thuyền thì ngoại trừ cánh buồm ra cũng chỉ có thể dựa vào sức chèo.
Tạm chưa nói gì khác, đúng là Mộ Dung Tiểu Thiên đã phát hiện ra điểm đặc biệt, không ngờ rằng trong sách có nhắc tới việc dùng khoáng thạch làm nguyên liệu tạo sức đẩy cho thuyền, điều này khiến Mộ Dung Tiểu Thiên lưu lại ấn
tượng rất sâu, xem ra trong trò chơi "Vận mệnh" có rất nhiều thứ nhìn rất bình thường, không quá thu hút nhưng lại rất hữu dụng đấy.
Mộ Dung cất cuốn "Bách khoa toàn thư Hàng Hải" đi, sách này chỉ có thể để sau này từ từ nghiên cứu, hiện tại có cũng như không, cất sách vào Hỗn Độn giới chỉ xong, Mộ Dung Tiểu Thiên lại pahst hiện ra một chuyện đáng vui mừng lẫn sợ hãi, không ngờ là bảng nghề nghiệp của mình có thêm một cái chức danh - Hàng hải học đồ. Đồng thời, ở dưới nghề nghiệp này xuất hiện thêm hai kỹ năng: 1, Thuật chế tạo thuyền (sơ cấp): có thể chế tạo ra thuyền bè cơ bản nhất; 2, Thuật hàng hải (sơ cấp): Có thể học tập kiến thức hàng hải sơ cấp.
"Ha ha" Mộ Dung Tiểu Thiên cười lên như điên: "Ta đã nói rồi mà, phần thưởng cho việc hoàn thành nhiệm vụ đó sẽ không tầm thường đâu, đợi đến khi ông đây học xong quyển sách này, chẳng biết có thể trở thành nhà hàng hải như giống như Columbus không!"
"Thiên ca, chúng ta sắp đến hồ Khẩu Liễu rồi" Mộ Dung Tiểu Thiên vừa chui ra khỏi lều thuyền thì Minh Tâm liền gọi.
"Ừ" Mộ Dung Tiểu Thiên đáp một tiếng, gật gật đầu, sau đó đi về hướng đầu thuyền: "Cuồng Chiến, ngươi nghỉ đi, để ta chèo cho."
.
"Không sao đâu, chờ ra khỏi miệng Hồ Lô ta lại đổi cho ngươi, dù sao thì từ miệng Hồ Lô đến đảo Khô Lâu còn hai mươi dặm chứ mấy."
"Vậy cũng được, khi nào ra khỏi hồ ta sẽ thay cho ngươi." Mộ Dung Tiểu Thiên gật gật đầu, rồi nhìn lên bầu trời, nhíu mày: "Mặt trời đã ngả về tây, lúc tới Khô Lâu đảo hẳn đã tối rồi, thật đúng là phiền toái! Nếu biết từ sớm thì mai chúng ta lại đến."
"Cái trò 'Vận mệnh' này cũng thật là, nhiệm vụ đề nghị không thể thoát ra càng ngày càng nhiều, ta thấy sau này chỉ cần làm nhiệm vụ cũng đừng mong được thoát giữa chừng." Cuồng Chiến than phiền, vì ngay khi thuyền của bọn hắn vừa rời bờ, hệ thống liền truyền đến âm thanh nhắc nhở không thể thoát ra giữa chừng.
"Phải học cách thích ứng đi, ngươi không nhận thấy rằng bây giờ người chơi trong «Vận mệnh» càng lúc càng nán lại chơi lâu hơn à." Mộ Dung Tiểu Thiên hình như nghĩ đến điều gì nên nói.
"Đúng thế thật, từ lúc được quốc hữu hóa, trò chơi không gian ảo «Vận mệnh» này càng ngày càng trở nên chân thật." Minh Tâm cũng gật đầu nói: "Các ngươi không xem thông tin về «Vận mệnh» trên diễn đàn chính phủ à, «Vận mệnh» đang sáng tạo ra một loại máy chơi game hoàn toàn mới, nghe nói mỗi lần tiếp đầy dịch dinh dưỡng, người chơi sẽ không cần phải thoát game suốt một tháng."
"Vậy cũng hay đó!" Linh Nhi nãy giờ không mở miệng bỗng cười hì hì: "Như vậy chúng ta mới có thể tồn tại chân thực như các người chứ!"
Tồn tại chân thực! Trong đầu Mộ Dung Tiểu Thiên chợt ong lên, nếu như anh hùng, NPC, các loại ma thú trở thành tồn tại chân thực, thì «Vận mệnh» cũng sẽ tồn tại thực, «Vận mệnh» sẽ biến thành cái gì nữa đây? Là tốt? Là xấu? Nó vẫn chỉ đơn giản là một trò chơi thôi ư!
Tất cả chuyện này đều bắt đầu từ câu nói bình thản của Linh nhi, khiến Mộ Dung Tiểu Thiên rất coi trọng/chú ý! Đồng thời cũng ảnh hưởng rất lớn đến con đường trong «Vận mệnh» sau này hắn chọn!
"Thiên ca, tới miệng Hồ Lô rồi, sao sương mù dày đặc thế này!" Âm thanh của Cuồn Chiến thức tỉnh Mộ Dung Tiểu Thiên đang suy t.ư!
Miệng Hồ Lô đã trước mặt, giải đất nửa hải lý giữa hai ngọn núi đông tây phía trước miệng hồ lô tràn ngập sương mù, tầm nhìn rất thấp.
"Mặc kệ nó, tiến thẳng qua đi, đây hẳn là kết giới mà trưởng thôn Luke đại thúc lưu lại"
Quả nhiên, đi tiếp về trước khoảng hai, ba chục mét là thoát ra khỏi vùng sương mù, cảnh sắc trước mắt rực rỡ hẳn lên, tình huống khác hẳn với trong Hồ Lô, biển mênh mông không nhìn thấy bờ, sóng cả cuộn trào phía xa xa, thủy triều lên xuống nhấp nhô, thuyền nhỏ cũng theo sóng không ngừng dập dờn, gió biển thổi buồm bay phấp phới, bóng hải âu vườn bay tung tăng trên trời.
"Bao la, hùng vĩ, đây mới là khí thể của biển cả, Cuồng Chiến, điều chỉnh cánh buồm, hướng về phía tây bảy giờ, nhằm về đảo Khô Lâu xuất phát!" Mộ Dung Tiểu Thiên nhìn khí thế bàng bạc của biển cả, không khỏi cảm giác tâm hồn rộng mở, khí thế hào hùng hẳn lên!
Lầ sau ca cứ tiếp tục phát huy nha. Muội sẽ chừa phần sau cho huynh "quên mất";))
Đã nhận hàng của ka
 

nhatchimai0000

Phàm Nhân
Administrator
bach-ngoc-dich-gia
Ngọc
5.022,77
Tu vi
0,00
Chương gì mà ngắn đủn như thế nhỉ, chả bù a dịch mấy chương Tướng Dạ, Quốc Vương Vạn Tuế :dead:
Chiến dịch dịch ngắn ngắn. Trọng tâm là hướng lập team của những người mong muốn góp công góp sức, xây dựng một đội dịch có tinh thần cầu thị cao. Nếu có người đề nghị ngắn hơn có lẽ cũng chấp nhận dao động một phần của một chương trong khoảng 800-1200 từ.
 

Vân Du

Phàm Nhân
Ngọc
1,45
Tu vi
0,00
Chương gì mà ngắn đủn như thế nhỉ, chả bù a dịch mấy chương Tướng Dạ, Quốc Vương Vạn Tuế :dead:
Cái này thì muội chịu, có lẽ do tg không muốn hành hạ người dịch(hay ổng lười nhỉ):uongnuoc:
Mà nếu huynh thấy chương ngắn thì huynh nhận vài chương làm giải trí đi. Muội thấy truyện này dịch còn dễ hơn các truyện kia mà.
P/S:Muội thử dich phần thượng Tru Tiên gì gì đó mà nửa tiếng chưa xong 2 đoạn nhỏ :dead:
 

nhatchimai0000

Phàm Nhân
Administrator
bach-ngoc-dich-gia
Ngọc
5.022,77
Tu vi
0,00
Chương 27: Khuyên tai mị lực

"Ha ha ha, "

Cả ba người nhóm Mộ Dung Tiểu Thiên đều cười lớn.

"Các ngươi cười đủ chưa?" Cuồng Chiến xấu hổ hét tướng lên. Linh Nhi lấy một cái khuyên tai ra làm ra vẻ ngắm nghía, chứ không phải để giám định, tra xét.

"Ha ha ha, con mẹ nó lại là cái gì đấy, ô ô..." Cuồng Chiến nhìn khuyên tai, đầu tiên là cười to, tiếp theo rú lên rồi vừa khóc lóc nỉ non vừa lồng lộn.

"Cuồng Chiến, ngươi làm sao vậy?" Ba người nhóm Mộ Dung Tiểu Thiên nhìn thấy hành động của Cuồng Chiến thì đều sững sờ. Mộ Dung Tiểu Thiên cười khổ bèn nói: "Cuồng Chiến, không phải chúng ta nói lão bà của ngươi là mũi trâu nhé, đại nam nhân như ngươi cũng chỉ đến thế mà thôi."

Cuồng Chiến giơ tay lau sạch nước mắt rồi trừng mắt nhìn Mộ Dung Tiểu Thiên, y cao giọng: "Thiên ca, theo ngài nói thì ta là hạng người như vậy sao?" Tiếp theo hai tay y cầm khuyên tai đưa cho Mộ Dung Tiểu Thiên với vẻ mặt đưa đám: "Ta buồn vì trang bị thật thảm, sao trang bị của hắn đều là thứ tốt, tại sao những cái ta có chưa có cái nào giống như thế? Vất vả lắm mới lấy được cái có thể dùng được thì lại là đồ chuyên dùng cho nữ giới, đúng là đáng buồn mà." Cuồng Chiến nói xong, vẻ mặt hiện lên sự bất đắc dĩ.

"Ha ha, còn phải nói à, chỉ cần dùng đầu ngón tay nghĩ cũng biết khuyên tai này không thích hợp với ngươi, " Mộ Dung Tiểu Thiên lắc lắc chiếc khuyên tai, miệng lại bật cười thành tiếng...

Mị lực của khuyên tai:
Ngộ tính +3
May mắn +3
Độ linh hoạt +2
Mị lực +2
Các kỹ năng phụ trợ:
Độc thuật: phạm vi tính công kích trong vòng năm thước. Tất cả mục tiêu sẽ bị thương tổn 5 điểm mỗi giây. Tổng thời gian bị độc chỉ kéo là 5 phút, sau đó độc tính không có hiệu quả, không có chức năng làm đông cứng, không được xếp hạng trang bị, không bị mất.
Yêu cầu: chỉ dùng cho nữ giới.

"Một khuyên tai tốt, con mẹ nó làm ta hai lần không thể hoàn thành được nhiệm vụ, hai nhiệm vụ anh hùng đấy!" Mộ Dung Tiểu Thiên xem qua thuộc tính khuyên tai xong cũng thập phần cảm khái: "Xem ra từ xuất xứ của khuyên tai cũng có thể đoán ra manh mối về huyễn thú. Cuồng Chiến, Minh Tâm, các ngươi thử phán đoán xem liệu có ai mà chế khuyên tai cho ma thú không?" Mộ Dung Tiểu Thiên nói xong thì quay sang nhìn Cuồng Chiến rồi lại liếc nhìn Minh Tâm.

"Không biết " Cuồng Chiến và Minh Tâm đồng thời lắc đầu.

"Cuồng Chiến, ta chỉ có thể bày tỏ sự thông cảm sâu sắc đối với ngươi thôi, " Mộ Dung Tiểu Thiên quay sang cười vẻ bất đắc dĩ với Cuồng Chiến, sau đó ngoái đầu sang phía Minh Tâm, hắn đưa khuyên tai mị lực và cười nói : "Minh Tâm, khuyên tai mị lực này ngoài nàng ra thì không ai có thể sử dụng được, ha hả, lần này nàng thu hoạch nhiều ghê cơ, được khuyên tai mị lực này thì chẳng những coi như là hoàn thành hai nhiệm vụ anh hùng còn chuẩn bị có thể có huyễn thú mạnh như thế làm sủng vật, chúc mừng nhé!"

"Cám ơn Đại ca, " Minh Tâm vui mừng nhận lấy khuyên tai.

"Cảm tạ cái gì, nó chỉ dành cho nàng" Mộ Dung Tiểu Thiên từ ái xoa đầu Minh Tâm. Đến tận bây giờ vẫn không thể chữa trị hoàn toàn đôi mắt của Minh Tâm, trong nội tâm của hắn vẫn còn có một sự nhói đau sâu kín, ngắm nhìn Minh Tâm trong trò chơi "vận mệnh" có thể tìm được sự vui vẻ với cuộc sống trở lại, trong lòng Mộ Dung Tiểu Thiên ít nhiều cũng có một chút an ủi.

"Cuồng Chiến, ngươi phải ngẫm được sâu xa một chút " Mộ Dung Tiểu Thiên nhìn thấy vẻ mặt uể oải chán nản của Cuồng Chiến. Hắn đi đến bên cạnh vỗ vỗ bờ vai của y mà kiên định nói: "Muốn có một chỗ đứng nhỏ nhoi trong "vận mệnh" thì bất kỳ lúc nào cũng không được mất đi niềm tin, chỉ cần chúng ta không ngừng cố gắng, ta tin tưởng rằng cho dù là thần khí cũng sẽ có một ngày chúng ta được ầm trong tay. Trong trò "vận mệnh" cuối cùng sẽ lưu lại dấu chân một thời oai phong huy hoàng của chúng ta. Hảo huynh đệ, hãy nhớ kỹ vĩnh viễn không lùi bước."

"Hay lắm, Thiên ca, vĩnh viễn không lùi bước, " Ánh mắt của Cuồng Chiến biến thành nóng bỏng, nhiệt huyết bắt đầu sôi trào, cả người khôi phục lại bản sắc cuồng ngạo như xưa. . .
Trả hàng cho nàng này.
 

Vân Du

Phàm Nhân
Ngọc
1,45
Tu vi
0,00
Chương 27: Khuyên tai mị lực

"Ha ha ha, "

Cả ba người nhóm Mộ Dung Tiểu Thiên đều cười lớn.

"Các ngươi cười đủ chưa?" Cuồng Chiến xấu hổ hét tướng lên. Linh Nhi lấy một cái khuyên tai ra làm ra vẻ ngắm nghía, chứ không phải để giám định, tra xét.

"Ha ha ha, con mẹ nó lại là cái gì đấy, ô ô..." Cuồng Chiến nhìn khuyên tai, đầu tiên là cười to, tiếp theo rú lên rồi vừa khóc lóc nỉ non vừa lồng lộn.

"Cuồng Chiến, ngươi làm sao vậy?" Ba người nhóm Mộ Dung Tiểu Thiên nhìn thấy hành động của Cuồng Chiến thì đều sững sờ. Mộ Dung Tiểu Thiên cười khổ bèn nói: "Cuồng Chiến, không phải chúng ta nói lão bà của ngươi là mũi trâu nhé, đại nam nhân như ngươi cũng chỉ đến thế mà thôi."

Cuồng Chiến giơ tay lau sạch nước mắt rồi trừng mắt nhìn Mộ Dung Tiểu Thiên, y cao giọng: "Thiên ca, theo ngài nói thì ta là hạng người như vậy sao?" Tiếp theo hai tay y cầm khuyên tai đưa cho Mộ Dung Tiểu Thiên với vẻ mặt đưa đám: "Ta buồn vì trang bị thật thảm, sao trang bị của hắn đều là thứ tốt, tại sao những cái ta có chưa có cái nào giống như thế? Vất vả lắm mới lấy được cái có thể dùng được thì lại là đồ chuyên dùng cho nữ giới, đúng là đáng buồn mà." Cuồng Chiến nói xong, vẻ mặt hiện lên sự bất đắc dĩ.

"Ha ha, còn phải nói à, chỉ cần dùng đầu ngón tay nghĩ cũng biết khuyên tai này không thích hợp với ngươi, " Mộ Dung Tiểu Thiên lắc lắc chiếc khuyên tai, miệng lại bật cười thành tiếng...

Mị lực của khuyên tai:
Ngộ tính +3
May mắn +3
Độ linh hoạt +2
Mị lực +2
Các kỹ năng phụ trợ:
Độc thuật: phạm vi tính công kích trong vòng năm thước. Tất cả mục tiêu sẽ bị thương tổn 5 điểm mỗi giây. Tổng thời gian bị độc chỉ kéo là 5 phút, sau đó độc tính không có hiệu quả, không có chức năng làm đông cứng, không được xếp hạng trang bị, không bị mất.
Yêu cầu: chỉ dùng cho nữ giới.

"Một khuyên tai tốt, con mẹ nó làm ta hai lần không thể hoàn thành được nhiệm vụ, hai nhiệm vụ anh hùng đấy!" Mộ Dung Tiểu Thiên xem qua thuộc tính khuyên tai xong cũng thập phần cảm khái: "Xem ra từ xuất xứ của khuyên tai cũng có thể đoán ra manh mối về huyễn thú. Cuồng Chiến, Minh Tâm, các ngươi thử phán đoán xem liệu có ai mà chế khuyên tai cho ma thú không?" Mộ Dung Tiểu Thiên nói xong thì quay sang nhìn Cuồng Chiến rồi lại liếc nhìn Minh Tâm.

"Không biết " Cuồng Chiến và Minh Tâm đồng thời lắc đầu.

"Cuồng Chiến, ta chỉ có thể bày tỏ sự thông cảm sâu sắc đối với ngươi thôi, " Mộ Dung Tiểu Thiên quay sang cười vẻ bất đắc dĩ với Cuồng Chiến, sau đó ngoái đầu sang phía Minh Tâm, hắn đưa khuyên tai mị lực và cười nói : "Minh Tâm, khuyên tai mị lực này ngoài nàng ra thì không ai có thể sử dụng được, ha hả, lần này nàng thu hoạch nhiều ghê cơ, được khuyên tai mị lực này thì chẳng những coi như là hoàn thành hai nhiệm vụ anh hùng còn chuẩn bị có thể có huyễn thú mạnh như thế làm sủng vật, chúc mừng nhé!"

"Cám ơn Đại ca, " Minh Tâm vui mừng nhận lấy khuyên tai.

"Cảm tạ cái gì, nó chỉ dành cho nàng" Mộ Dung Tiểu Thiên từ ái xoa đầu Minh Tâm. Đến tận bây giờ vẫn không thể chữa trị hoàn toàn đôi mắt của Minh Tâm, trong nội tâm của hắn vẫn còn có một sự nhói đau sâu kín, ngắm nhìn Minh Tâm trong trò chơi "vận mệnh" có thể tìm được sự vui vẻ với cuộc sống trở lại, trong lòng Mộ Dung Tiểu Thiên ít nhiều cũng có một chút an ủi.

"Cuồng Chiến, ngươi phải ngẫm được sâu xa một chút " Mộ Dung Tiểu Thiên nhìn thấy vẻ mặt uể oải chán nản của Cuồng Chiến. Hắn đi đến bên cạnh vỗ vỗ bờ vai của y mà kiên định nói: "Muốn có một chỗ đứng nhỏ nhoi trong "vận mệnh" thì bất kỳ lúc nào cũng không được mất đi niềm tin, chỉ cần chúng ta không ngừng cố gắng, ta tin tưởng rằng cho dù là thần khí cũng sẽ có một ngày chúng ta được ầm trong tay. Trong trò "vận mệnh" cuối cùng sẽ lưu lại dấu chân một thời oai phong huy hoàng của chúng ta. Hảo huynh đệ, hãy nhớ kỹ vĩnh viễn không lùi bước."

"Hay lắm, Thiên ca, vĩnh viễn không lùi bước, " Ánh mắt của Cuồng Chiến biến thành nóng bỏng, nhiệt huyết bắt đầu sôi trào, cả người khôi phục lại bản sắc cuồng ngạo như xưa. . .
Trả hàng cho nàng này.
Đã nhận, tks ka nhá :mayao:. Bữa nay ka trả hàng nhanh nhỉ, mới giao hồi sáng :ballet:
 

sleepy

 
Ngọc
-130,02
Tu vi
0,00
@Vân Du:
Đã biên xong chương 20. Mụi xem thử có chấp nhận văn phong của huynh hay khem?
Nếu khem thì... muội biên:nhamnho:

Chương 20: Thợ chế thuyền A Tứ

"A, đúng vậy, không biết là sẽ có chuyện gì xảy ra, Ngư Gia thôn chúng ta mấy chục năm rồi chưa xảy chuyện gì!" Ngô Tam rất lo lắng cho Lô Tiểu Bảo.

"Có từ Ngư Gia thôn vào sâu trong đất liền không?" Cuồng Chiến buột miệng đề nghị.

"Không thể nào, ngày ngày ta ở nơi đây, nếu vào đất liền phải qua điếm của ta cho nên không thể nào có khả năng ta không nghe thấy chút động tĩnh nào." Ngô Tam lắc đầu rồi lại nói tiếp: "Hơn nữa, Tiểu Bảo là một đứa nhỏ hiếu thảo, nếu nó muốn đi đâu không thể không nói cho Lô đại thúc."

Giờ đây Mộ Dung Tiểu Thiên dám khẳng định Lô Tiểu Bảo tám chín phần mười là đã xảy ra chuyện , hơn nữa chỉ có thể có hai trường hợp, một là trong lúc đi chơi du ngoạn xảy ra chuyện, hai là đã bị người khác bắt cóc.

"Ngô chưởng quầy nói vậy thì gần đây thôn các ngươi có người xa lạ nào lai vãng không ?" Mộ Dung Tiểu Thiên tiếp tục hỏi.

"Ngoại trừ vài người đi du ngoạn ghé qua thì căn bản là không có người nào tới."

"Xem ra, nhất định là trong khi Lô Tiểu Bảo chạy ra ngoài chơi xảy ra chuyện, " Mộ Dung Tiểu Thiên âm thầm gật gật đầu. Người đi du ngoạn không thể chỉ bắt người cướp của của Lô Tiểu Bảo, lại không có người lạ nào lai vãng, thế thì chỉ còn một khả năng.

"Trước khi Lô Tiểu Bảo mất tích thì ai chơi chung với nó." Mộ Dung Tiểu Thiên suy nghĩ một lát rồi lại mở miệng hỏi.

"A, nó thường hay chơi với lái thuyền A Tứ ở đầu thôn phía Nam" Ngô Tam cười nói: "Nhưng đại thúc thôn trưởng đã đến hỏi thăm A Tứ rồi, A Tứ nói ngày Tiểu Bảo mất tích thì không có đến chơi với hắn."

Mộ Dung Tiểu Thiên lẳng lặng gật đầu rồi lại trầm t.ư suy nghĩ. Một lúc sau hắn đột ngột đứng dậy nói với bọn Cuồng Chiến: "Chúng ta đi, " sau đó lấy ra một đồng tử kim tệ để ở ngón tay cái. Hắn bật ngón tay một cái, tử kim tệ làm một đường cong bay vào trong tay của Ngô Ba.

"Chỗ đó là phần thưởng cho ngươi, " Mộ Dung Tiểu Thiên bỏ lại một câu rồi dẫn đám Cuồng Chiến nghênh ngang bỏ đi.

Sau khi bọn Mộ Dung Tiểu Thiên rời gian hàng của Ngô Tam thì đi xuyên qua thôn tiến về phía Nam ra thẳng bãi biển. Bọn họ đã đi đến bến cảng của A Tứ nhưng không thấy bóng dáng A Tứ đâu. Bọn họ hỏi thăm thì biết được A Tứ đang ở ngư thuyền ở bãi biển. Ở Ngư Gia thôn có duy nhất gã là thợ biết chế thuyền và sửa chữa thuyền, A Tứ có nhiều thuyền nhất ở Ngư Gia Thôn.

"A Tứ, A Tứ, " Khi cả đám tới bờ biển thì thấy phía trước có hơn mười ngư thuyền buông mành thả neo, Mộ Dung Tiểu Thiên lớn tiếng gọi ầm lên.

"Chẳng lẽ hắn không có ở đây sao?" Đợi một lúc không thấy có người trả lời, trong lòng hắn nghi ngờ hỏi những người xung quanh.

"Không thể nào, " Cuồng Chiến vừa giơ tay lên chỉ vào một cái thuyền vừa trả lời chắc nịch: "Ta vừa nhìn thấy cái thuyền kia rung rinh cho nên trên thuyền chắc chắn có người."

"A Tứ, " Mộ Dung Tiểu Thiên vừa gọi vừa gật đầu. Việc này không phải mỗi Cuồng Chiến thấy mà hắn cũng thấy, nhưng vẫn không thấy ai trả lời, Mộ Dung Tiểu Thiên dứt khoát nhảy lên ván cầu đi vào thuyền kia.

"A Tứ, " Mộ Dung Tiểu Thiên lại gọi một tiếng rồi giơ tay vén chiếc mành vải che.

Bỗng nhiên, không đợi Mộ Dung Tiểu Thiên động thủ, mành vải được nâng lên một bóng người hiện ra. Đó là một nữ nhân chừng hai mươi tuổi, khuôn mặt nhu mì xinh đẹp nhưng quần áo trên người không chỉnh tề cho lắm, tóc tai hơi xốc xếch. Nàng ta cầm một cái hộp đựng thức ăn, khuôn mặt đỏ bừng lấm lét nhìn Mộ Dung Tiểu Thiên, ánh mắt đảo nhanh rồi vội vàng đi lên bờ.

"Ngô gia nương tử, ngày mai muốn đặt hai lạng sủi cảo chưng cá, mời ngày mai chịu khó đưa tới giờ này." Tiếp theo, lại một thân ảnh từ trong đi ra, gã giả bộ gọi với theo nữ nhân kia rồi sau đó mới đưa ngoái đầu nhìn sang Mộ Dung Tiểu Thiên và mở miệng nói: "Ta chính là A Tứ, ngươi tìm ta có chuyện thế!"




“ Thì ra nữ nhân kia là Ngô lão bà, Kháo, giấu đầu hở đuôi, ngươi không nói ta cũng biết” Mộ Dung Tiểu Thiên liếc mắt nhìn A Tứ khinh bỉ, dù thế nào cũng cảm thấy Ngô Tam phúc hậu hơn, trong long cảm thấy bất bình thay Ngô Tam, âm thầm mắng:”Khốn kiếp, một đôi cẩu nam nữ, hèn gì lão tử kêu cả nửa ngày trời cũng không ra, thì ra là ở chỗ này vụng trộm

Chẳng qua là chuyện của NPC cũng lười để ý đến, thấy A Tử mở miệng hỏi cũng trả lời:” Nghe nói Lô Tiểu Bảo trước khi mất tích thường đến chỗ ngươi, không biết hắn đã nói với ngươi những gì?Có nhắc đến chuyện gì đặc biệt hay chỗ nào đó định đi không?

“Chuyện này…….”A Tứ sửng sốt , lắc đầu nói:”Không có, hắn cái gì cũng không nói với ta, đến chỗ này cũng chỉ xem thuyền của ta không có gì khác.”

“Thật sự?”

“Thật sự, ta lừa ngươi làm gì, hắn mất tích ta còn sốt ruột hơn các ngươi nha!”

Mộ Dung Tiểu Thiên nhíu mày, đến đây cũng mất đầu mối, hình như không thể lập tức có manh mối, bước tiếp theo nên làm gì? Nên từ nơi nào điều tra?

“Thiên ca, ngươi tới đây xem xem”Minh Tâm đứng trên chiếc thuyền bên bờ biển gọi Mộ Dung Tiểu Thiên.

Mộ Dung Tiểu Thiên sửng sốt, tiếp đó phục hồi tinh thần lại từ trong suy t.ư, bước nhanh xuống đáp bản, cũng chẳng biết vì sao hắn chẳng buồn chào hỏi A Tứ. Cứ nhìn thấy tên này là cảm thấy ngán ngầm, có lẽ do ban đầu có hảo cảm với Ngô Tam hơn tên này chăng!

“Chuyện gì?” Mộ Dung Tiểu Thiên cười nói

“Tên kia nói d”Minh Tâm giữ chặt cánh tay Mộ Dung Tiểu Thiên nhỏ giọng nói.”Tâm nhãn của ta thấy tên Ngô Tứ lúc nói chuyện với huynh nội tâm sợ hãi nên hắn không nói với huynh sự thật, hắn cố giấu giếm chuyện gì đó.”

“Xem ra chúng ta tìm đúng đường rồi” trong mắt Mộ Dung Tiểu Thiên lóe lên tia sáng, Mộ Dung Tiểu Thiên xoay nguời nhảy xuống, sử dụng Mị Ảnh Phiêu Di trực tiếp nhảy lên mũi thuyền

"Ta hỏi lại ngươi, rốt cuộc Lô Tiểu Bảo đã đi đâu? Mộ Dung Tiểu Thiên vỗ vai A Tứ, giọng lạnh lung, trong mắt ẩn hiện sát khí, không còn tiếp tục khách khí với A Tứ nữa.

“Ta….ta thật sự không biết” giọng A Tứ đã bắt đầu run rẩy. cả người run run, vẻ mặt đã hoàn toàn bán đứng hắn

“Bịch”Mộ Dung Tiểu Thiên không nói hai lời đấm ra một quyền trực tiếp làm A Tứ bay ra ngoài ngã trên bờ cát.

A Tứ đang muốn đứng lên thì trọng kiếm của Cuồng Chiến đã ở trước ngực hắn


"Ta hỏi lại ngươi, Lô tiểu bảo ở đâu ?" Mộ Dung Tiểu Thiên nhảy xuống ngư thuyền, ngồi xổm trước mặt A Tứ, giọng lạnh hơn .

"Tiểu tử, nhanh trả lời lão Đại ta, bằng không ta đánh ngươi, " Cuồng Chiến cười hắc hắc quái dị.

"Ta, ta..."mặt A tứ giờ đã thành khóc nức nở

“Tiểu tử, ta nghe nói các thôn trang cổ xưa như các ngươi nếu nữ nhân không giữ đạo, cùng người khác thông râm thì cả nam lẫn nữ đều bị cho vào lồng heo”Mộ Dung Tiểu Thiên nhìn A Tứ chằm chằm, giọng nói khủng bố dữ tợn”Hắc hắc, vừa rồi người cùng ngươi thong râm là lão bà của ngô Tam , nếu chuyện này bị ta truyền ra ngoài…….”

Chương 20: Thợ đóng thuyền A Tứ.

"A, đúng vậy. Không biết có chuyện gì xảy ra, mấy chục năm rồi Ngư Gia thôn chúng ta chưa xảy chuyện như vậy!" Ngô Tam có vẻ rất lo lắng cho Lô Tiểu Bảo.

"Liệu có phải nó đã rời Ngư Gia thôn đi vào đất liền không?" Cuồng Chiến buột miệng hỏi.

"Không thể nào, hàng ngày ta đều ở đây. Nếu nó đi vào đất liền, ắt phải ngang qua điếm của ta. Lẽ nào ta không hay biết kia chứ." Ngô Tam lắc đầu, rồi lại nói tiếp: "Hơn nữa, Tiểu Bảo là một đứa nhỏ hiếu thuận. Nếu nó muốn đi đâu, chắn chắn sẽ nói cho Lô đại thúc biết."

Lúc này, Mộ Dung Tiểu Thiên dám khẳng định tám chín phần mười là đã xảy ra chuyện với Lô Tiểu Bảo. Hơn nữa, chỉ có thể có hai trường hợp. Một là trong lúc đi ra ngoài thì gặp chuyện. Hai là đã bị người khác bắt cóc.

"Ngô chưởng quầy, nếu vậy, gần đây thôn các ngươi có người xa lạ nào lai vãng không?" Mộ Dung Tiểu Thiên hỏi tiếp.

"Ngoại trừ vài người ghé qua du ngoạn, nhìn chung không có người xa lạ tới đây."

"Xem ra, nhất định là khi Lô Tiểu Bảo chạy ra ngoài chơi, đã xảy ra chuyện." Mộ Dung Tiểu Thiên trầm ngâm gật gù. Người đi du ngoạn chắc chắn sẽ không gây chuyện bắt người cướp của với Lô Tiểu Bảo, lại không có người lạ nào lai vãng, thế thì chỉ còn một khả năng.

"Trước khi Lô Tiểu Bảo mất tích thì thường đi chơi chung với ai?" Mộ Dung Tiểu Thiên suy nghĩ một lát rồi lại mở miệng hỏi.

"A, nó thường hay chơi với A Tứ, thợ đóng thuyền ở đầu thôn phía Nam". Ngô Tam cười nói: "Nhưng đại thúc thôn trưởng đã đến hỏi thăm A Tứ rồi. Gã ta nói, ngày Tiểu Bảo mất tích, nó không có ghé chơi ở chỗ hắn."

Mộ Dung Tiểu Thiên lẳng lặng gật đầu rồi lại trầm t.ư suy nghĩ. Một lúc sau, hắn đột ngột đứng dậy nói với bọn Cuồng Chiến: "Chúng ta đi". Hắn lấy ra một đồng tử kim tệ, dùng ngón tay cái bật đi, tử kim tệ vẽ một đường cầu vồng bay vào trong tay Ngô Ba.

"Thưởng cho ngươi đấy," Mộ Dung Tiểu Thiên nói xong liền dẫn đám Cuồng Chiến nghênh ngang bỏ đi.

Sau khi rời gian hàng của Ngô Tam, bọn Mộ Dung Tiểu Thiên xuyên qua thôn tiến về phía Nam, ra đến bãi biển. Bọn họ thẳng tới bến cảng của A Tứ, nhưng chẳng thấy bóng dáng gã đâu, hỏi thăm thì được biết A Tứ đang trên ngư thuyền bên bãi biển. Ngư Gia thôn chỉ có A Tứ là người biết đóng và sửa chữa thuyền, hơn nữa, A Tứ cũng có nhiều thuyền nhất trong thôn.

"A Tứ! A Tứ!" Khi cả đám tới bờ biển thì thấy phía trước có hơn mười chiếc ngư thuyền đang buông mành thả neo. Mộ Dung Tiểu Thiên lớn tiếng gọi ầm lên.

"Chẳng lẽ hắn không có ở đây sao?" Đợi một lúc không thấy có người trả lời, Minh Tâm nghi hoặc hỏi.

"Không thể nào," Cuồng Chiến giơ tay chỉ vào một chiếc thuyền, trả lời chắc nịch: "Ta vừa nhìn thấy chiếc thuyền kia rung rinh, trên thuyền đó chắc chắn có người."

"A Tứ!" Mộ Dung Tiểu Thiên gật đầu, gọi lớn. Không chỉ Cuồng Chiến thấy chuyện đó, hắn cũng thấy thế, vậy mà vẫn không nghe ai trả lời. Mộ Dung Tiểu Thiên liền nhảy lên ván cầu, đi về chiếc thuyền kia.

"A Tứ," Mộ Dung Tiểu Thiên lại gọi lớn một tiếng, rồi giơ tay định vén tấm mành vải che.

Hắn còn chưa kịp chạm tới tấm mành, đột nhiên, mành vải được nâng lên, một bóng người hiện ra. Đó là một nữ nhân chừng hai mươi tuổi, khuôn mặt nhu mì xinh đẹp nhưng quần áo trên người không chỉnh tề cho lắm, tóc tai lại hơi xốc xếch. Nàng ta đang cầm một hộp thức ăn, khuôn mặt đỏ bừng, lấm lét nhìn Mộ Dung Tiểu Thiên, ánh mắt hoảng hốt, nhanh chóng vội vàng đi lên bờ.

"Ngô gia nương tử, ngày mai ta muốn đặt hai lạng sủi cảo chưng cá. Nhờ nương tử ngày mai chịu khó đưa tới đây, cũng vào giờ này." Tiếp theo, thêm một thân ảnh từ trong đi ra, gã giả bộ gọi với theo nữ nhân kia, rồi sau đó mới ngoái đầu nhìn sang Mộ Dung Tiểu Thiên và mở miệng nói: "Ta chính là A Tứ, ngươi tìm ta có chuyện gì thế!"

“Thì ra nữ nhân kia chính là vợ của Ngô Tam. Đúng là giấu đầu lòi đuôi, ngươi không nói ra thì ta khó mà biết”. Mộ Dung Tiểu Thiên liếc mắt nhìn A Tứ, lộ vẻ khinh bỉ. Nhìn thế nào hắn vẫn cảm thấy Ngô Tam phúc hậu hơn gả A Tứ này. Trong lòng cảm thấy bất bình thay cho Ngô Tam, hắn mắng thầm: "Khốn kiếp, một đôi cẩu nam nữ. Hèn gì lão tử kêu cả nửa ngày trời cũng không thèm ló mặt. Té ra là ở trong này vụng trộm."

Dù sao đi nữa, mấy cái chuyện mèo mỡ kiểu này, hắn cũng chẳng muốn bận tâm nhiều, thấy A Tử mở miệng hỏi thì cũng trả lời: "Nghe nói Lô Tiểu Bảo, trước khi mất tích, thường đến chỗ ngươi. Không biết nó nói với ngươi chuyện gì? Có nhắc đến cái gì đặc biệt, hay chỗ nào đó nó định đi không?"

“Chuyện này...”A Tứ sửng sốt, lắc đầu nói: "Không có, nó không nói với ta cái gì cả. Nó đến chỗ này cũng chỉ để xem thuyền của ta, chứ không có việc gì khác.”

“Thật sao?”

“Thật mà! ta lừa ngươi làm gì. Nó mất tích, ta còn sốt ruột hơn các ngươi nha!”

Mộ Dung Tiểu Thiên nhíu mày. Mọi đầu mối dẫn đến đây đều mất. Hình như không thể lập tức có manh mối khác. Bước tiếp theo làm cái gì bây giờ? Nên điều tra từ nơi nào?

“Thiên ca, huynh tới đây xem cái này nè!” Minh Tâm, đang đứng trên ván cầu, gọi Mộ Dung Tiểu Thiên.

Mộ Dung Tiểu Thiên lấy làm lạ, gạt bỏ suy t.ư, bước nhanh xuống cầu thuyền, chẳng buồn chào biệt A Tứ. Chẳng hiểu vì sao, cứ nhìn thấy gã này là hắn cảm thấy ngán ngẩm. Có lẽ do ban đầu hắn đã sớm có hảo cảm với Ngô Tam chăng!

“Chuyện gì?” Mộ Dung Tiểu Thiên cười nói

“Tên kia nói dối”. Minh Tâm kéo tay Mộ Dung Tiểu Thiên, nhỏ giọng nói. "Trong lúc A Tứ nói chuyện với huynh, tâm nhãn của ta nhận thấy nội tâm của hắn đầy sợ hãi. Nên, hắn đã không nói với huynh sự thật, hắn đang cố giấu chuyện gì đó.”

“Nếu vậy, không chừng chúng ta đi đúng đường rồi.” Hai mắt Mộ Dung Tiểu Thiên sáng hẳn. Hắn xoay người, thân ảnh thấp thoáng, sử dụng Mị Ảnh Phiêu Di trực tiếp nhảy trở lại mũi thuyền.

"Ta hỏi ngươi lần nữa, rốt cuộc Lô Tiểu Bảo đã đi đâu?" Mộ Dung Tiểu Thiên vỗ vai A Tứ, đanh giọng, trong mắt ẩn hiện sát khí. Hắn không khách khí với A Tứ nữa.

“Ta... ta thật sự không biết.” A Tứ rùng mình, giọng nói bắt đầu run rẩy, vẻ mặt hoàn toàn bán đứng gã.

Bịch. Mộ Dung Tiểu Thiên không nói thêm nữa, hắn đấm ra một quyền, trực tiếp hất A Tứ bay ra ngoài, ngã sóng xoài trên bờ cát.

A Tứ đang muốn đứng lên thì trọng kiếm của Cuồng Chiến đã ở trước ngực hắn

"Ta hỏi lại ngươi, Lô Tiểu Bảo ở đâu?" Mộ Dung Tiểu Thiên nhảy xuống ngư thuyền, ngồi xổm trước mặt A Tứ, giọng nói càng lạnh lùng hơn.

"Tiểu tử, mau trả lời lão Đại ta, nếu không, ta xử ngươi," Cuồng Chiến cười hắc hắc rất quái dị.

"Ta, ta..." A Tứ bắt đầu khóc nức nở.

“Tiểu tử, ta nghe nói, trong các thôn trang xưa cũ như của các ngươi, nếu nữ nhân không giữ đạo, cùng người khác thông râm, thì cả nam lẫn nữ đều bị cho vào lồng heo đem quăng sông”. Mộ Dung Tiểu Thiên nhìn A Tứ chằm chằm, dữ tợn nói, giọng đầy khủng bố. "Hắc hắc, vừa rồi ngươi cùng lão bà của Ngô Tam thông râm với nhau. Nếu ta đem chuyện này truyền ra ngoài...”
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top