Chương 236: Hồng hạnh
Đèn xanh sáng lên, chiếc Porsche cũng từ từ nổ máy chạy đi, Diệp Hoan lái Lamborghini theo phía sau, cách Porsche chỉ có mấy mét. Porsche tăng tốc độ, Lamborghini cũng tăng tốc, chiếc trước nhanh bao nhiêu thì chiếc sau cũng nhanh bấy nhiêu. Trong dòng xe cộ đang chạy tấp nập trên phố xá sầm uất, hai xe, một trước một sau đang gào thét trên đường.
Bởi vì hiếu kỳ mà lên xe, hiện tại Tống Chương mới phát hiện đem xe cho Diệp Hoan mượn là một chuyện không sáng suốt, cũng bởi vì mình tò mò nên theo ngồi xe Diệp Hoan lái, đây là chuyện ngu ngốc nhất mà Tống Chung làm từ lúc sinh ra đến giờ.
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng từ trên trán xuống, Tống Chương hoảng sợ trợn to hai mắt, mắt Tống Chương thấy Lamborghini mạo hiểm vượt qua xe xông lên, lúc trước anh ta đua xe 200 mã cũng không biến sắc, bây giờ lại thất thanh kêu to lên.
"A —— Hoan... Hoan, anh Hoan! Chuyện gì cũng từ từ, đừng xúc động, càng không nên muốn chết..." Tống Chương sợ hãi kêu lên, gương mặt anh ta trắng bệch như tờ giấy.
"Không được, đi bắt kẻ thông râm làm sao bình tĩnh được, làm sao không nhanh đuổi theo, cậu không thấy tên lái Porsche kia chạy nhanh hơn à? Lão tử lái xe không chịu nổi có xe nhấp nháy đèn ở phía trước mình.
Tống Chương rất nhanh liền khóc: "Đại ca, lời cố chấp như thế tôi cũng từng nói, thế nhưng xin anh tin tôi, kĩ thuật lái xe của anh không trâu bò như vậy."
Diệp Hoan không nói lời nào, trả lời Tống Chương là một phát đạp mạnh chân ga.
Lamborghini phát ra một tiếng gào thét, giống như mũi tên lao thẳng về phía trước.
C-k-í-t..t..t ——
Thân xe không cẩn thận áp sát vào đường lan can sắt, phát ra tiếng cọ xát chói tai, cùng với... Một đường lửa ma sát khiến người ta sợ giật gân.
Tống Chương lau nước mắt, tuyệt vọng lấy điện thoại di động ra, mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Mẹ... con hỏi chút chuyện...Năm ngoái mẹ mua cho con bảo hiểm rồi sao? ... Mua sao. Được, không sao rồi, mẹ, anh yêu em. Mọi ngươi rất nhanh sẽ phát tài thôi. Nói với lão đầu tử uống ít rượu lại, còn có, tang lễ của con làm đơn giản nhưng mà long trọng, tro cốt thì rắc xuống sông Trường Giang.
... ...
... ...
Khóc lóc bàn giao xong di ngôn không bao lâu, Tống Chương kinh hỉ phát hiện, ... Xe ngừng.
Dừng ở quán cà phê tinh xảo, người đàn ông bên trong Porsche rất phong độ , hắn ta xuống xe mở cửa cho Liễu Phỉ, Liễu Phỉ mang mũ lưỡi trai đeo kính râm che khuất nửa khuôn mặt, hai người cười rồi năm tay nhau đi vào quán cà phê. Cửa vừa mở ra, người phục vụ bên trong cũng nhận biết được người đàn ông đeo kính, vì thế người phục vụ cung kính khom người cúi chào, sau đó dẫn họ tiến vào.
Mắt Diệp Hoan nổi lên lửa giận, hắn tắt máy rồi ném chìa khóa xe trả cho Tống Chương, tiếp theo liền mở cửa xuống xe.
Tống Chương xanh mặt, anh ta chăm chú nắm chặt chìa khóa trong tay, dường như lại sợ Diệp Hoan sẽ đoạt đi lần nữa. Tống Chương mở cửa đi theo xuống, anh ta bắt đầu nôn lên nôn xuống, không biết nôn bao lâu mới ngừng lạị
"Tôi mà ngồi xe anh lái lần nữa thì chính là cháu trai, cháu trai ruột của anh!" Cả người Tống Chương run bần bật, bộ dạng giống như bị bệnh sốt rét.
Bàn về chuyện không muốn sống khi lái xe, hai người này quả nhiên là cùng một dạng, đều tỏa sáng, hơn nữa không ai chịu thua ai.
Nhìn bên trái thân xe vừa mới bị cọ xát, Tống Chương đau lòng đến trứng cũng nát, cả người co rút lại.
Không kịp chia buồn xe yêu gặp bi thảm tao ngộ, Tống Chương liền nhìn thấy Diệp Hoan đi vào quán cà phê.
Phục vụ nhanh chống cản Diệp Hoan lại: "Xin lỗi, tiên sinh, nơi này là câu lạc bộ t.ư nhân, chúng tôi chỉ phục vụ hội viên."
Diệp Hoan nổi cấu: "Mẹ nó, năm nay người có tiền đều như vậy sao? Từng người đều là hội viên. Lẽ nào chỉ cần là hội viên thì trên mặt ly cà phê sẽ nạm kim cương à?"
Tống Chương thở dài, đi lên phía trước, người phục vụ nhận ra được Tống Chương, khuôn mặt lễ phép mà lạnh như băng bỗng chốc tươi cười niềm nở:
"Tống thiếu ngài khỏe chứ, chào mừng ngài ghé đến."
Tống Chương chỉ chỉ Diệp Hoan, thở dài nói: "Vị này là bạn của tôi...chúng tôi đến cùng nhau."
Người phục vụ mở cửa để hai người vào.
Diệp Hoan vừa đi vừa liếc xéo Tống Chương: "Cậu cũng là hội viên nơi này?"
"Trong Bắc Kinh này, chỉ cần câu lạc bộ tầm cỡ, tôi đều tham gia làm hội viên, bao gồm cả câu lạc bộ của anh. Có điều anh nói đúng, mặt của ly cà phê ở nơi này nạm kim cương đấy."
Diệp Hoan vỗ vỗ vai Tống Chương, nói: "Vì cậu là người trong nhà nên tôi nói với cậu một câu, làm hội viên ở câu lạc bộ đều trở thành cháu trai của ông chủ ở đấy thôi. Khi các người dùng tiền mua thẻ hội viên để hưởng thụ, kỳ thực ông chủ của câu lạc bộ đã sớm đem các người biến thành đồ ngốc rồi, bao gồm câu lạc bộ của tôi,."
"Anh Hoan...Ngày mai tôi sẽ rút khỏi hội viên của câu lạc bộ Danh Lưu !"
*
Ánh đèn trong quán cà phê rất mờ, đường đi nhỏ dưới ảnh đèn khá tối, bốn phía vách tường treo rất nhiều tranh sơn dầu, một chiếc đàn piano đen đặt ở phòng khách chính, người thanh niên trẻ tuổi mặt lễ phục đuôi én ngồi bên cạnh cây dương cầm, ngón tay nhẹ nhàng của anh ta gõ nhẹ phím đàn tạo nên bản nhạc du dương như suối chảy róc rách.
Trong quán cà phê, tất cả mọi người đều mang theo nụ cười điềm tĩnh, cao quý mà cao quý mà ưu nhã nói chuyện. Từng vẻ mặt, từng cái động tác đều mang theo khí chất cao ngạo, từ trong ra ngoài đều lộ ra vẻ "đàm đạo là dành cho học sĩ, dân thường không chen chân vào được."
Nơi này thật là một nơi tao nhã, người thô tục như Diệp hoan đi vào liền cảm thấy mùi vị rất khó chịu. Cà phê sinh ra từ đất, mang theo ánh mặt trời và hoa tươi thơm ngát, nghe khúc dương cầm, lẳng lặng liếc nhìn tập thơ nho nhỏ, sau đó khép sách lại, nhìn mưa bụi miên man ngoài cửa sổ, trong lòng nỗi lên một chút ưu thương, một nỗi nhớ nhà.
Trở lên ********* có thể dùng bất kỳ lạ từ thay thế, càng lạ càng cao thâm, như thế không nhưng có thể hiện ra uyên bác học thức, lắc lư được người ngoài nghề mây mù dày đặc, càng có thể chứng minh mình là tinh khiết được không thể thuần nữa nghệ tiểu t.ư, ưu thương đến đau "bi" sữa đau xót.
Đương nhiên, những kia ********* bên trong, ngoại trừ ưu thương bản thân, căn bản không có hàng nội.
Bầu không khí này rất quan trọng, đang lúc ưu thương như vậy, nếu như nghe nông dân thổi kèn Xôna thì ý tứ quá kém, kéo đàn nhị càng không được,
Trong bầy thiên nga tao nhã bỗng xuất hiện một con gà đất.
Gà đất ngậm thuốc lá năm đồng một bao, hắn vừa vào cửa đã đảo đôi mắt gian tà tham khảo chung quanh, chợt nhìn thấy người đàn ông mang kính râm ngồi với Liễu Phỉ ở cái bàn khá hẻo lánh. Hai mắt Diệp Hoan sáng ngời, hắn liền lôi kéo Tống Chương ngồi vào bàn, quay nghiêng về phía Liễu Phỉ.
Diệp Hoan kiềm nén lửa giận trong bụng, bây giờ lửa đang cháy hừng hực, hắn bây giờ chẳng khác nào một thùng thuốc súng, chỉ cần đốt là cháy.
Xưa nay hắn không hi vọng chuyện Liễu Phỉ yêu Hầu Tử quá nhiều, trên thực tế khi hai người thành một đôi cũng rất miễn cưỡng, trong ánh mắt Liễu Phỉ nhìn Hầu Tử không có một chút yêu thương nào cả.
Diệp Hoan cũng không tính toán những chuyện này, bởi vì hắn có lòng tin với Hầu Tử, hắn càng tin tưởng câu châm ngôn "Chân thành mới là nền tảng vững chắc nhất", chỉ cần Liễu Phỉ là người phụ nữ có tâm lương thiện, hoặc chỉ cần cô ta không bị giới giải trí đầu độc cho ô nhiễm đến mức hoàn toàn biến chất thì có một ngày cô ta cũng sẽ phát hiện ra Hầu Tử là một người đàn ông có khí chất, bất kì người đàn ông giàu có nào cũng không đạt được, thành thực, lương thiện, thuần khiết, trọng tình trọng nghĩa. Ngoại trừ việc Hầu Tử không được đầu thai vào gia đình phú quý, còn những phẩm chất của một người đàn ông tốt thì Hầu Tử đều có cả.
Tại sao không chịu thử tìm hiểu Hầu Tử? Tại sao không yêu hắn mà còn cho hắn hi vọng? Trong mắt cô ta ngoại trừ ánh sáng chói mắt của "anh em Đằng Long Thiếu Đông" ra thì có bao giờ chịu nhìn Hầu Tử nhỏ bé nhưng chân thực chưa?
Mắt lạnh nhìn teen kính râm và Liễu Phỉ đang ngồi tình tứ tâm sự to nhỏ,tâm Diệp Hoan càng bùng cháy lên ngọn lửa, trong mắt dần hiện ra ánh sáng lạnh như băng.
Tống Chương nhấp một hớp cà phê rồi buồn bực ngán ngẩm nhìn theo ánh mắt Diệp Hoan, sau đó anh ta cũng nhìn thấy Liễu Phỉ
Làm ca sĩ nổi tiếng, đương nhiên là Tống Chương nhận ra nàng, nhưng nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của Tống Chương thì đủ thấy rằng vị đại minh tinh này chẳng ra sao trong mắt hắn,
"Anh Hoan, anh đây là theo đuổi?" Tống Chương nhướng mày cười nói.
"Theo con em nhà cậu, minh tinh này là bạn gái của anh em tôi." Diệp Hoan cả giận nói.
"Người đàn ông đeo kính râm đối diện Liễu Phỉ là anh em của anh?" Tống Chương kinh dị nói.
Diệp Hoan thở dài: "Nếu tên kia là anh em của tôi, vậy thì tôi theo đến đây làm gì?"
Tống Chương nhất thời đồng tình nói: "Anh em của anh bị đội nón xanh rồi?"
Nhìn Liễu Phỉ thân mật với tên đeo kính râm, đầu cô ta tựa vào bả vai tên kia cười khanh khách, trên trán Diệp Hoan nổi lên gân xanh, hàm răng cắn nhau canh cách.
Tống Chương nhìn Liễu Phỉ ở xa xa, nói: "Phụ nữ có phẩm hạnh xấu, vậy thì đi tới tặng cô ta một bạt tai là được rồi. Anh Hoan, anh sợ hạ thủ lưu tình, có cần tôi giúp một tay hay không?"
Diệp Hoan liếc nhìn Tống Chương, nói: "Cô ta là đại minh tinh, cậu xuống tay được?"
Tống Chương cười lạnh một tiếng: "Đại minh tinh là cái rắm gì! Trong mắt dân chúng, bọn họ là tiên nữ trên cao, nhưng ở trong mắt chúng ta, đây là một đám người bán thanh xuân, bán nhan sắc, bán tiếng hát, bán mình. Chúng ta nâng họ lên tức là cho họ mặt mũi, chúng ta mất hứng thì cho một cái bạt tai là chuyện đương nhiên, dám nhe răng há mồm thì sẽ cho bọn họ từ thiên đường rơi xuống địa ngục, trong chớp mắt thôi sẽ là một người phụ nữ ngheo kiết xác. Kỳ thực giới giải trí chính là như thế, cái gọi là minh tinh có vô số khuôn mặt, có gương mặt với fans, đối với chúng ta sẽ trưng ra khuôn mặt khác, đời người vốn là nịnh bợ cả mà. Khí chất cao ngạo ôn hòa là trang điểm để người khác xem, anh hãy làm cho cô ta giả trang thanh cao thử xem, nhất định vào ngày mai, cô ta sẽ vĩnh viễn biến mất trong giới giải trí."
Diệp Hoan hít một tiếng, nói: "Nhưng cô ta là người phụ nữ của anh em tôi"
Tống Chương nhếch nhếch miệng, cười nói: "Anh Hoan, anh nên khuyên nhủ bạn anh đi, có thể vui đùa với minh tinh trong giới giải trí, tuyệt đối từng động tâm thật lòng, lời nói không êm tai, kỹ nữ vô tình, con hát vô nghĩa, lời này không phải là không có đạo lý. Những người trong giới này, tâm cũng đã ô uế, vì tiền, vì danh, bọn họ đều thông suốt mà làm, vì tất cả mà cam lòng bán, tìm người như vậy làm vợ thì đời này mũ xanh chẳng thể gỡ xuống được đâu."
"Hình như cậu rất hiểu rõ trong giới giải trí?"
Tống Chương đắc ý nở nụ cười: "Không thể nói là hiểu rõ, người mà, nhân phẩm địa vị đều có thể thay đổi. Trước đây, tôi cũng câu dẫn mấy minh tinh, nhưng anh không biết đâu, bọn họ thanh ú e lệ, nói chuyện thì như ngọc nữ, nhưng kì thực trên giường thì không khác nào kĩ nữ chuyên nghiệp, có khi bọn họ sẽ bày ra những t.ư thế mà chúng ta chưa từng thấy, hơn nữa đòi hỏi vô độ, làm hại lão tử cứ thấp thỏm vì nghĩ mình đã gặp phải nữ lưu manh rồi."
"Nữ minh tinh chuyên đi quyến rũ thì là phẩm vị thấp? Vậy minh tính thế nào thì cậu mới xem là phẩm vị cao?"
Tống Chương hì hì nở nụ cười, nhỏ giọng thần bí nói: "Hiện tại cái gì cũng đều chú ý đến huyết thống thuần khiết cao quý, huyết thống này rất quan trọng, chẳng hạn như một con ngựa Hãn Huyết Bảo sẽ quý hơn một con lừa, một con Ngao Tây Tạng sẽ quý giá hơn một con chó đất."
Diệp Hoan trợn to mắt, nổi lòng tôn kính: "Có ngày cậu là Hãn Bảo Mã nhưng thực ra vẫn là Ngao Tây Tạng"
Tống Chương cả giận nói: "Biết nói tiếng người sao? Trời ạ, chính là công chúa của hoàng thất Anh quốc"
Diệp Hoan lặng lẽ thở dài.
Cao ngạo đẹp trai thật sự có khác biệt.
Hầu Tử lưu luyến si mê nữ minh tinh cũng không được gì, mà vị minh tinh trước mắt này chú ý đến huyết thống.
Người này so với người khác càng đáng chết, hàng so với hàng, nên vứt.
Cái gì gọi là cảnh giới? Đây mới gọi là cảnh giới!
Diệp Hoan còn có thể nói gì?
Ngoại trừ cổ vũ cùng ủng hộ, thực sự hắn không biết phải nói gì nữa,
Vỗ vai Tống Chương, Diệp Hoan thâm trầm nói: "Ngày tốt, sẽ làm vẻ vang cho đất nước, đem uất khí của chiến tranh thuốc phiện trăm năm trước đòi lại trên người Anh, ... Thế nhưng động tác đừng thô bạo quá, không nên gây tranh cãi trên mặt ngoại giao"
Tống Chương: "... ..."
*
Lúc hai người nói chuyện, cách đó không xa, động tác của Liễu Phỉ cùng tên kính râm càng ngày càng quá đáng, không biết tên kính râm kia nói chuyện cười gì, Liễu Phỉ đã cười khanh khách nằm vào lồng ngực của tên kính râm rồi, nhìn mặt cô ta như gió xuân, hai người bọn họ cứ dính vào nhau, làm cho sắc mặt Diệp càng thêm tái nhợt.
Làm sao Hầu Tử cứ một mực coi trọng người phụ nữ này chứ? Đây không phải là tự mình tìm nón xanh để đội sao?
Diệp Hoan nhịn không được, anh em hắn đội mũ xanh, chuyện nhục nhã thế này làm sao mà nhẫn nhịn được.
Nhanh chống đứng dậy, Diệp Hoan đi vài bước tới trước mặt Liễu Phỉ.
Liễu Phỉ cười duyên ngẩng đầu lên, đập vào mi mắt chính là khuôn mặt muốn giết người của Diệp Hoan.
Liễu Phỉ nhanh chống tắt nụ cười, cô ta hoảng sợ nhìn Diệp Hoan, một khuôn mặt xinh đẹp bỗng chốc trở nên tái nhợt, cả người không ngừng run rẩy.
"Anh..anh Hoan, không, Diệp thiếu..." Âm thanh của Liễu Phỉ đang run lên cằm cặp.
Diệp Hoan nhìn chằm chằm cô ta, sau đó nở nụ cười âm u: "Hai vị thật thân mật, thật xin lỗi vì đã quấy rầy nhã hứng."
Liễu Phỉ cúi đầu nhìn, phát hiện mình đang ôm ấp thân mật với người đàn ông này, nhất thời cô ta sợ đến hồn phi phách tán. Cô ta vội vàng tránh ra xa, giống như mình đụng phải điện vậy. Trong chớp mắt, cô ta cách người đàn ông đeo kính râm mười vạn tám ngàn dặm, sau đó cúi đầu, một mình run rẩy vô lực, nỗi sợ hãi đã chiếm hết trái tim của cô ta.
Người đàn ông đeo kính râm nhìn thấy phản ứng của Liễu Phỉ như thế, hắn ta ngẩn người một chút, đâu đó ngước mắt quan sát Diệp Hoan, bất mãn nhướn mày: "Này, vị bằng hữu này, anh là ai vậy?"
Diệp Hoan không quan tâm đến phản ứng của hắn ta, hắn vừa chỉ người đeo kinh râm vừa nói với Liễu Phỉ: "Cái mặt hàng này có điểm nào mạnh hơn Hầu Tử? Trong phòng mang kính râm, cô tìm tên mù xem bói sao?"
Thân thể Liễu Phỉ vẫn cứ run rẩy không ngừng, khí thế trên người Diệp Hoan phát ra làm cô ta khó thở, một chữ cũng không thốt nổi ra miệng.
Người đàn ông đeo kính râm giận tím mặt: "Con mẹ nó, anh là ai? Đất Bắc Kinh này có con nít dám dẫn trâu bò đi như thế."
Rốt cuộc Diệp Hoan cũng nghiêng đầu nhìn về phía hắn ta, ngón tay cái nhếch lên, chỉ chỉ bộ ngực mình. Diệp Hoan nhìn chằm chằm tên đeo kính râm, sau đó hắn gằn từng chữ: "Nhớ rõ đi, tao tên Diệp Hoan, hoan nghênh mày sau khi nằm viện ra ngoài thì đến tìm tao báo thù."
Kính râm nam ngẩn ngơ: "Ai muốn nằm viện?"
"Mày!"
Tiếng nói vừa dứt, Diệp Hoan cũng liền ra tay
Ra tay như chớp điện.
Khổ luyện trong quân doanh mấy ngày thật không uổng phí, tuy hắn không đánh lại đám người biến thái trong đại đội Lam Kiếm, thế nhưng thu thập mấy tên phá gia chi tử này thì không vấn đề gì, đập chết một con ruồi cũng không sức quá nhiều.
Đùng, một tiếng giòn vang lên, một cái bạt tai vang dội giáng vào mặt người đàn ông đeo kính râm, cái bạt tai này của Diệp Hoan rất mạnh, chỉ một cái bạt tai đã khiến tên kính râm không rên thành tiếng mà bất tỉnh hoàn toàn.