[ĐK Dịch] Lục Tiên - Tiêu Đỉnh

kethattinhthu7

Phàm Nhân
Ngọc
223,73
Tu vi
0,00
vâng thế cũng được nhưng muội không biết tác giả viết văn như nào để dịch cho đúng nữa, huynh đọc thử xem muội dịch như chiều nay có đúng không, hình như huynh sói bao là ướt át quá hay sao :buonqua:
Muội cứ dịch chương 350 đi, sau đó up chương 322 lên đây huynh xem, đọc qua đoạn biên của muội thì rất mượt nhưng chưa biết có sai nguyên tác (tức thêm, cắt những chi tiết tác giả không viết) hay ko? Ví dụ: tác giả ko đề cập đến chi tiết nào liên quan đến gió nhưng muội thấy nó hay nên tự thêm vào. Lỗi nặng nhất trong dịch truyện là dịch sai nguyên tác. Muội thêm các chi tiết tác giả ko viết vào truyện vào thì ko khác nào muội là đồng tác giả cả
 

LinhChili

Phàm Nhân
Ngọc
-350,00
Tu vi
0,00
Đây là một đêm mưa lạnh lại mang một chút cô tịch, mọi người hầu như đã trở về nhà, lên giường và trốn vào trong chăn ấm tiến vào giấc mộng đẹp. Đường phố bên trong thành trì có lẽ đều chìm trong yên tĩnh, không một bóng người qua lại, nói gì đến tại nơi dã ngoại hoang vu này, trong đêm tối càng thêm dài đằng đẵng, đêm tối vắng lặng cũng chỉ có gió rét cùng mưa lạnh còn tồn tại. Loáng thoáng tiếng mưa rơi, cùng với tiếng sấm ầm ì thi thoảng truyền tới từ phía cuối chân trời mới khiến phiến thiên địa này có thêm một chút sinh khí.


Khung cảnh về đêm có chút thê lương, thế nhưng Hứa Tuyết Ảnh cũng không vì thế mà cảm thấy quá khó chịu.


Cổ đạo dài đằng đẵng, phía trước không thấy thôn trấn, phía sau cũng không có khách điếm, xe ngựa dừng ven đường tại một góc yên tĩnh để tránh gió, con ngựa già cũng đã được cởi khỏi càng xe, thắt trên một thân cây bên cạnh, lẳng lặng đứng yên tránh né trận mưa gió này.


Nước mưa rơi trên mặt đất, đánh lên thùng xe, tạo ra từng thanh âm “tí tách, tí tách” yếu ớt. Trong thùng xe lờ mờ tối, chỉ trong khoảnh khắc phía chân trời phương Bắc xa xôi có ánh chớp lóe lên, nơi đây mới có một chút ánh sáng tồn tại.


Hứa Tuyết Ảnh yên tĩnh nằm trong thùng xe, thân thể cuộn tròn, trên người đắp một lớp chăn mỏng, chăn này là nàng cùng Thẩm Thạch mua được tại thành Thông Hà. Chăn đệm tuy đơn bạc nhưng trong lòng nàng lại thấy rất ấm áp, có lẽ đêm tối làm nàng có chút lo lắng cấp bách, dù đêm đã khuya cũng không có nửa điểm buồn ngủ, đôi mắt mở to nhìn về phía thân ảnh ngồi ở nửa kia của thùng xe.


Bởi vì nàng mạnh mẽ yêu cầu, Thẩm Thạch cuối cùng vẫn vào ngồi trong thùng xe để tránh trận mưa đêm này. Còn về phần con hồ ly kia, khi cơn mưa vừa đến cũng không biết đã chạy tới nơi nào rồi. Nhưng hai người cũng không cảm thấy lo lắng cho nó, khoảng thời gian gần đây hồ ly có vẻ thích tự mình đi kiếm thức ăn, hơn nữa mỗi lần cũng tự biết tìm đường về mà không bị lạc mất.


Không gian phía trong của thùng xe cũng không coi là nhỏ, nhưng hai người cùng trú bên trong, một người còn nằm cuộn mình không khỏi lộ ra một chút chen chúc. Bên ngoài mưa vẫn rơi, “tí tách tí tách” nhè nhẹ rơi trên thùng xe, phảng phất như dần dần thấm vào đáy lòng thiếu nữ.


Trong lòng nàng bất chợt có chút vui mừng, bầu không khí yên tĩnh dịu dàng này nàng chưa từng được cảm nhận, nàng cố gắng lắng nghe tiếng mưa ngoài kia, rồi nàng lại nghe được tiếng hô hấp yên tĩnh của hắn, nàng còn nghe được tiếng tim đập rộn ràng của mình.


Gò má của nàng có chút nóng lên. Nhưng bóng tối vây quanh nàng đã giúp nàng che giấu tất cả, tiếng gió tiếng mưa rả rích bên ngoài lọt vào tai của nàng cũng trở nên dịu dàng ấm áp. Tựa như trong thế gian này, trong chốn thiên địa này chỉ duy nhất hai người bọn họ còn tồn tại.


Tí tách tí tách, tiếng mưa phùn nhẹ rơi, gió nhè nhẹ thổi phía ngoài màn xe, thi thoảng có một cơn gió nhẹ tựa như đang tinh nghịch khẽ thổi vào bên trong thùng xe còn mang theo chút hơi lạnh bên ngoài.


Trong đêm tối một bàn tay chợt duỗi ra, nhẹ nhàng đem màn xe kéo lại. Thùng xe lập tức lại rơi vào yên tĩnh và ấm áp vốn có, đột nhiên Thẩm Thạch lên tiếng hỏi: “Tại sao muội còn chưa ngủ?”


Hứa Tuyết Ảnh đang suy nghĩ lung tung bất chợt bị thanh âm của hắn làm cho giật mình hoảng sợ, lặng lẽ đem tấm chăn mỏng kéo lên cao hơn một chút, có lẽ hành động vô thức đó của nàng có thể khiến cho nàng cảm thấy an toàn hơn, sau đó một lát nàng mới khẽ đáp: “Muội ngủ không được”


Thẩm Thạch khẽ”A...” một tiếng, cũng không nói thêm lời nào, lúc này trong màn đêm phía chân trời phương bắc đột nhiên xuất hiện một tia chớp chói lòa chưa từng thấy, nó giống như xé rách bầu trời đêm, như thần lôi hàng thế, ánh sáng nó phát ra rực rỡ chói lóa thậm chí đem thùng xe ở một nơi cách nó rất xa này làm cho sáng bừng lên.


Hai người đồng thời nhìn về phía đó, khoảng khắc tia chớp kia xuất hiện,có thể nói đó là tia chớp hùng vĩ nhất, chói sáng nhất trong cuộc đời họ được chứng kiến, nhưng dù là cảnh tượng hiếm thấy trong thiên địa thì ánh chớp chói lòa vạn trượng kia cũng không thể tồn tại quá lâu, rất nhanh liền biến mất cũng như khi nó xuất hiện.


Sau đó là một hồi tiếng sấm ầm ầm vang vọng đất trời, nghe tiếng mưa rơi bên ngoài thùng xe có vẻ cũng đã lớn hơn một chút. Từ phía gốc cây đằng xa dường như còn truyền tới tiếng hí hí kinh hãi của con ngựa già, nhưng rất nhanh cũng đã yên tĩnh trở lại.


Trong thùng xe cũng khôi phục lại sự yên tĩnh lúc trước.


“Tia chớp thật là sáng”


“Ân, Huynh cũng là lần đầu được chứng kiến.” Thẩm Thạch nói.


Hứa Tuyết Ảnh trầm mặc một lúc mới nói tiếp: “Thẩm đại ca, nghe nói trước kia ngươi thường xuyên đơn độc ở bên ngoài thám hiểm lịch lãm, phải chăng cũng thường xuyên đơn độc qua đêm nơi hoang dã sao?”


“Đúng vậy, hơn nữa còn không phải ít.” Thẩm Thạch nở nụ cười nói, “ Nhưng trước kia huynh thường đem theo tiểu hắc, chính là con heo đen trước kia muội chứng kiến, cho nên cũng không tính là một mình một người a. Chúng ta thường qua đêm giữa núi rừng hoang vắng rất nhiều lần, khi đó cũng chỉ tìm một tán cây đại thụ rồi leo lên trên đó ngủ.”


“Như vậy à? Nhưng mà vì sao ah?” Hứa Tuyết Ảnh có chút kinh ngạc, đây là lần đầu tiên nàng nghe được truyện như vậy, không nhịn được hiếu kỳ hỏi.


“Bởi vì trên cây an toàn ah.” Thẩm Thạch vươn cánh tay vung vung trong bóng tối, dường như nhớ lại thời gian đó, nói : “Những nơi huynh cùng Tiểu Hắc đi, thường xuyên có rất nhiều yêu thú quái vật, có một số yêu thú cường đại chỉ ra ngoài săn mồi vào ban đêm. Cho nên buổi tối âm u trong rừng hoang núi thẳm so với ban ngày càng nguy hiểm hơn. Vì vậy trốn trên một tàng cây to nghỉ ngơi liền có thể tránh né rất nhiều nguy hiểm, là một biện pháp rất hữu hiệu cũng rất đơn giản đấy.”


“Thế nhưng mà...” Hứa Tuyết Ảnh thò đầu ra khỏi chăn một chút, nàng suy nghĩ một lát cuối cùng vẫn nhịn không được cười cười, hỏi Thẩm Thạch : “Thế nhưng mà Thẩm đại ca, trên cành cây có rất nhiều chạc nha, ngươi làm sao mà nằm xuống ngủ được chứ?”


“Ngồi ngủ ah.”


Hứa Tuyết Ảnh bỗng trầm mặc một lát rồi lại nhẹ giọng hỏi tiếp “Còn Tiểu Hắc thì sao?”


“Nó a, đều nằm xấp xuống ôm cành cây mà ngủ.”


“Các ngươi ngủ như vậy, có khi nào rơi từ trên cây xuống không ah?”


“Ta thì chưa có ngã thử qua lần nào, nhưng con heo đần kia quả thật đã ngã xuống không ít”


“Ah... Như vậy Tiểu Hắc chẳng phải rất đau sao?”


“Cũng không có, bình thường nó chỉ trở mình trên mặt đất một cái rồi lại tiếp tục ngủ.”


“AH...”


.......


Tiếng mưa rơi lặng lẽ, tinh tế mà dày đặc từ từ thấm vào lòng người, một cơn gió nhẹ thổi qua, đung đưa những tán lá cây ven đường vang lên những tiếng sàn sạt..


“Thẩm đại ca.”


“Có việc gì?”


“Muội...Đôi khi muội rất hâm mộ ngươi.”


“Vì sao chứ?”


“Muội cảm thấy sống cuộc sống giống như huynh rất tốt, muốn làm cái gì thì làm cái đó, muốn đi đâu thì đi đó, thiên mã hành không, độc bộ thiên hạ, phiêu du chân trời góc bể.”


Thẩm Thạch trong bóng tối chợt mỉm cười, nhìn thiếu nữ còn trùm trong chăn cách đầu gối mình không xa kia, có chút mơ hồ nhìn không rõ, chỉ thấy được một chút gò má của nàng nói: “Cũng không phải tốt như muội nghĩ vậy đâu, nhìn qua mới cảm thấy thú vị như vậy thôi. Ví như cảnh màn trời chiếu đất cũng rất cực khổ, cùng yêu thú quái vật chém giết cũng rất nguy hiểm, kỳ thật khi còn bé huynh chẳng phải cũng rất hâm mộ cuộc sống của con cháu thế gia đại tộc như muội sao?”


“Hì hì...” Hứa Tuyết Ảnh nhè nhẹ nở nụ cười, trong thanh âm có chút vui mừng xen lẫn một chút xấu hổ, một lát sau nàng mới nhẹ nhàng hỏi lại một câu: “ Vậy huynh bây giờ còn mong ước cuộc sống như vậy nữa không?”.


“Nghĩ chứ, cuộc sống như vậy ai chẳng muốn hướng tới!” Thẩm Thạch hai tay đan lại để ra sau đâu, dựa lưng về ngả về phía vách thùng xe, cười cười nói, “Đợi đến một ngày huynh kiếm được đủ nhiều Linh Tinh, liền tìm tới chỗ muộii thử sống cuộc sống như vậy xem sao!”


Hứa Tuyết Ảnh bật cười hi hi một tiếng, trốn ở trong chăn dùng tay che kín hai gò má đang nóng bừng lên.


Mặc dù trong một đêm mưa rơi, dù cho nàng đang tha hương nơi chân trời lạ lẫm, nhưng khung cảnh trong mắt nàng lại trở nên hết sức mỹ lệ cùng dịu dàng ấm áp. Nàng đột nhiên nghĩ tới một điều, nếu buổi tối hôm nay mãi mãi không bao giờ kết thúc thì thật tốt biết bao.
Huynh cứ đọc nhé muội đi chơi đã :tungtang:
 

kethattinhthu7

Phàm Nhân
Ngọc
223,73
Tu vi
0,00
Đây là một đêm mưa lạnh lại mang một chút cô tịch, mọi người hầu như đã trở về nhà, lên giường và trốn vào trong chăn ấm tiến vào giấc mộng đẹp. Đường phố bên trong thành trì có lẽ đều chìm trong yên tĩnh, không một bóng người qua lại, nói gì đến tại nơi dã ngoại hoang vu này, trong đêm tối càng thêm dài đằng đẵng, đêm tối vắng lặng cũng chỉ có gió rét cùng mưa lạnh còn tồn tại. Loáng thoáng tiếng mưa rơi, cùng với tiếng sấm ầm ì thi thoảng truyền tới từ phía cuối chân trời mới khiến phiến thiên địa này có thêm một chút sinh khí.


Khung cảnh về đêm có chút thê lương, thế nhưng Hứa Tuyết Ảnh cũng không vì thế mà cảm thấy quá khó chịu.


Cổ đạo dài đằng đẵng, phía trước không thấy thôn trấn, phía sau cũng không có khách điếm, xe ngựa dừng ven đường tại một góc yên tĩnh để tránh gió, con ngựa già cũng đã được cởi khỏi càng xe, thắt trên một thân cây bên cạnh, lẳng lặng đứng yên tránh né trận mưa gió này.


Nước mưa rơi trên mặt đất, đánh lên thùng xe, tạo ra từng thanh âm “tí tách, tí tách” yếu ớt. Trong thùng xe lờ mờ tối, chỉ trong khoảnh khắc phía chân trời phương Bắc xa xôi có ánh chớp lóe lên, nơi đây mới có một chút ánh sáng tồn tại.


Hứa Tuyết Ảnh yên tĩnh nằm trong thùng xe, thân thể cuộn tròn, trên người đắp một lớp chăn mỏng, chăn này là nàng cùng Thẩm Thạch mua được tại thành Thông Hà. Chăn đệm tuy đơn bạc nhưng trong lòng nàng lại thấy rất ấm áp, có lẽ đêm tối làm nàng có chút lo lắng cấp bách, dù đêm đã khuya cũng không có nửa điểm buồn ngủ, đôi mắt mở to nhìn về phía thân ảnh ngồi ở nửa kia của thùng xe.


Bởi vì nàng mạnh mẽ yêu cầu, Thẩm Thạch cuối cùng vẫn vào ngồi trong thùng xe để tránh trận mưa đêm này. Còn về phần con hồ ly kia, khi cơn mưa vừa đến cũng không biết đã chạy tới nơi nào rồi. Nhưng hai người cũng không cảm thấy lo lắng cho nó, khoảng thời gian gần đây hồ ly có vẻ thích tự mình đi kiếm thức ăn, hơn nữa mỗi lần cũng tự biết tìm đường về mà không bị lạc mất.


Không gian phía trong của thùng xe cũng không coi là nhỏ, nhưng hai người cùng trú bên trong, một người còn nằm cuộn mình không khỏi lộ ra một chút chen chúc. Bên ngoài mưa vẫn rơi, “tí tách tí tách” nhè nhẹ rơi trên thùng xe, phảng phất như dần dần thấm vào đáy lòng thiếu nữ.


Trong lòng nàng bất chợt có chút vui mừng, bầu không khí yên tĩnh dịu dàng này nàng chưa từng được cảm nhận, nàng cố gắng lắng nghe tiếng mưa ngoài kia, rồi nàng lại nghe được tiếng hô hấp yên tĩnh của hắn, nàng còn nghe được tiếng tim đập rộn ràng của mình.


Gò má của nàng có chút nóng lên. Nhưng bóng tối vây quanh nàng đã giúp nàng che giấu tất cả, tiếng gió tiếng mưa rả rích bên ngoài lọt vào tai của nàng cũng trở nên dịu dàng ấm áp. Tựa như trong thế gian này, trong chốn thiên địa này chỉ duy nhất hai người bọn họ còn tồn tại.


Tí tách tí tách, tiếng mưa phùn nhẹ rơi, gió nhè nhẹ thổi phía ngoài màn xe, thi thoảng có một cơn gió nhẹ tựa như đang tinh nghịch khẽ thổi vào bên trong thùng xe còn mang theo chút hơi lạnh bên ngoài.


Trong đêm tối một bàn tay chợt duỗi ra, nhẹ nhàng đem màn xe kéo lại. Thùng xe lập tức lại rơi vào yên tĩnh và ấm áp vốn có, đột nhiên Thẩm Thạch lên tiếng hỏi: “Tại sao muội còn chưa ngủ?”


Hứa Tuyết Ảnh đang suy nghĩ lung tung bất chợt bị thanh âm của hắn làm cho giật mình hoảng sợ, lặng lẽ đem tấm chăn mỏng kéo lên cao hơn một chút, có lẽ hành động vô thức đó của nàng có thể khiến cho nàng cảm thấy an toàn hơn, sau đó một lát nàng mới khẽ đáp: “Muội ngủ không được”


Thẩm Thạch khẽ”A...” một tiếng, cũng không nói thêm lời nào, lúc này trong màn đêm phía chân trời phương bắc đột nhiên xuất hiện một tia chớp chói lòa chưa từng thấy, nó giống như xé rách bầu trời đêm, như thần lôi hàng thế, ánh sáng nó phát ra rực rỡ chói lóa thậm chí đem thùng xe ở một nơi cách nó rất xa này làm cho sáng bừng lên.


Hai người đồng thời nhìn về phía đó, khoảng khắc tia chớp kia xuất hiện,có thể nói đó là tia chớp hùng vĩ nhất, chói sáng nhất trong cuộc đời họ được chứng kiến, nhưng dù là cảnh tượng hiếm thấy trong thiên địa thì ánh chớp chói lòa vạn trượng kia cũng không thể tồn tại quá lâu, rất nhanh liền biến mất cũng như khi nó xuất hiện.


Sau đó là một hồi tiếng sấm ầm ầm vang vọng đất trời, nghe tiếng mưa rơi bên ngoài thùng xe có vẻ cũng đã lớn hơn một chút. Từ phía gốc cây đằng xa dường như còn truyền tới tiếng hí hí kinh hãi của con ngựa già, nhưng rất nhanh cũng đã yên tĩnh trở lại.


Trong thùng xe cũng khôi phục lại sự yên tĩnh lúc trước.


“Tia chớp thật là sáng”


“Ân, Huynh cũng là lần đầu được chứng kiến.” Thẩm Thạch nói.


Hứa Tuyết Ảnh trầm mặc một lúc mới nói tiếp: “Thẩm đại ca, nghe nói trước kia ngươi thường xuyên đơn độc ở bên ngoài thám hiểm lịch lãm, phải chăng cũng thường xuyên đơn độc qua đêm nơi hoang dã sao?”


“Đúng vậy, hơn nữa còn không phải ít.” Thẩm Thạch nở nụ cười nói, “ Nhưng trước kia huynh thường đem theo tiểu hắc, chính là con heo đen trước kia muội chứng kiến, cho nên cũng không tính là một mình một người a. Chúng ta thường qua đêm giữa núi rừng hoang vắng rất nhiều lần, khi đó cũng chỉ tìm một tán cây đại thụ rồi leo lên trên đó ngủ.”


“Như vậy à? Nhưng mà vì sao ah?” Hứa Tuyết Ảnh có chút kinh ngạc, đây là lần đầu tiên nàng nghe được truyện như vậy, không nhịn được hiếu kỳ hỏi.


“Bởi vì trên cây an toàn ah.” Thẩm Thạch vươn cánh tay vung vung trong bóng tối, dường như nhớ lại thời gian đó, nói : “Những nơi huynh cùng Tiểu Hắc đi, thường xuyên có rất nhiều yêu thú quái vật, có một số yêu thú cường đại chỉ ra ngoài săn mồi vào ban đêm. Cho nên buổi tối âm u trong rừng hoang núi thẳm so với ban ngày càng nguy hiểm hơn. Vì vậy trốn trên một tàng cây to nghỉ ngơi liền có thể tránh né rất nhiều nguy hiểm, là một biện pháp rất hữu hiệu cũng rất đơn giản đấy.”


“Thế nhưng mà...” Hứa Tuyết Ảnh thò đầu ra khỏi chăn một chút, nàng suy nghĩ một lát cuối cùng vẫn nhịn không được cười cười, hỏi Thẩm Thạch : “Thế nhưng mà Thẩm đại ca, trên cành cây có rất nhiều chạc nha, ngươi làm sao mà nằm xuống ngủ được chứ?”


“Ngồi ngủ ah.”


Hứa Tuyết Ảnh bỗng trầm mặc một lát rồi lại nhẹ giọng hỏi tiếp “Còn Tiểu Hắc thì sao?”


“Nó a, đều nằm xấp xuống ôm cành cây mà ngủ.”


“Các ngươi ngủ như vậy, có khi nào rơi từ trên cây xuống không ah?”


“Ta thì chưa có ngã thử qua lần nào, nhưng con heo đần kia quả thật đã ngã xuống không ít”


“Ah... Như vậy Tiểu Hắc chẳng phải rất đau sao?”


“Cũng không có, bình thường nó chỉ trở mình trên mặt đất một cái rồi lại tiếp tục ngủ.”


“AH...”


.......


Tiếng mưa rơi lặng lẽ, tinh tế mà dày đặc từ từ thấm vào lòng người, một cơn gió nhẹ thổi qua, đung đưa những tán lá cây ven đường vang lên những tiếng sàn sạt..


“Thẩm đại ca.”


“Có việc gì?”


“Muội...Đôi khi muội rất hâm mộ ngươi.”


“Vì sao chứ?”


“Muội cảm thấy sống cuộc sống giống như huynh rất tốt, muốn làm cái gì thì làm cái đó, muốn đi đâu thì đi đó, thiên mã hành không, độc bộ thiên hạ, phiêu du chân trời góc bể.”


Thẩm Thạch trong bóng tối chợt mỉm cười, nhìn thiếu nữ còn trùm trong chăn cách đầu gối mình không xa kia, có chút mơ hồ nhìn không rõ, chỉ thấy được một chút gò má của nàng nói: “Cũng không phải tốt như muội nghĩ vậy đâu, nhìn qua mới cảm thấy thú vị như vậy thôi. Ví như cảnh màn trời chiếu đất cũng rất cực khổ, cùng yêu thú quái vật chém giết cũng rất nguy hiểm, kỳ thật khi còn bé huynh chẳng phải cũng rất hâm mộ cuộc sống của con cháu thế gia đại tộc như muội sao?”


“Hì hì...” Hứa Tuyết Ảnh nhè nhẹ nở nụ cười, trong thanh âm có chút vui mừng xen lẫn một chút xấu hổ, một lát sau nàng mới nhẹ nhàng hỏi lại một câu: “ Vậy huynh bây giờ còn mong ước cuộc sống như vậy nữa không?”.


“Nghĩ chứ, cuộc sống như vậy ai chẳng muốn hướng tới!” Thẩm Thạch hai tay đan lại để ra sau đâu, dựa lưng về ngả về phía vách thùng xe, cười cười nói, “Đợi đến một ngày huynh kiếm được đủ nhiều Linh Tinh, liền tìm tới chỗ muộii thử sống cuộc sống như vậy xem sao!”


Hứa Tuyết Ảnh bật cười hi hi một tiếng, trốn ở trong chăn dùng tay che kín hai gò má đang nóng bừng lên.


Mặc dù trong một đêm mưa rơi, dù cho nàng đang tha hương nơi chân trời lạ lẫm, nhưng khung cảnh trong mắt nàng lại trở nên hết sức mỹ lệ cùng dịu dàng ấm áp. Nàng đột nhiên nghĩ tới một điều, nếu buổi tối hôm nay mãi mãi không bao giờ kết thúc thì thật tốt biết bao.
Huynh cứ đọc nhé muội đi chơi đã :tungtang:
Muội dịch mượt như... Ngọc Trinh í, lát huynh xem. @talasoixanh, @Joker. tiến cử 2 đứa mi nhân tài mới xuất hiện nè, tên nào nhanh hơn, dẻo mỏ hơn thì mời được mỹ nhân về dịch truyện của mình. Quên, tag thêm lão @quantl cho thêm đối thủ cạnh tranh.

Hic, nhớ @Xèo Xèo, @Khánh Linh, @bé mỡ, @Mạc Tuyết Y, @Ngọc Lam, @Mặc Phương, @Hàn Lâm Nhi ghê!
 

kethattinhthu7

Phàm Nhân
Ngọc
223,73
Tu vi
0,00
@quantl, lão quay lại dịch Lục Tiên được chưa, phụ nhóm vài chương cho kịp lão Tiêu rồi mỗi ngày chia ra mỗi người dịch 1 ít cho nhanh, ko dịch kiểu theo thứ trong ngày nữa.
 

Joker.

Phàm Nhân
Ngọc
-150,00
Tu vi
0,00
Đây là một đêm mưa lạnh lại mang một chút cô tịch, mọi người hầu như đã trở về nhà, lên giường và trốn vào trong chăn ấm tiến vào giấc mộng đẹp. Đường phố bên trong thành trì có lẽ đều chìm trong yên tĩnh, không một bóng người qua lại, nói gì đến tại nơi dã ngoại hoang vu này, trong đêm tối càng thêm dài đằng đẵng, đêm tối vắng lặng cũng chỉ có gió rét cùng mưa lạnh còn tồn tại. Loáng thoáng tiếng mưa rơi, cùng với tiếng sấm ầm ì thi thoảng truyền tới từ phía cuối chân trời mới khiến phiến thiên địa này có thêm một chút sinh khí.


Khung cảnh về đêm có chút thê lương, thế nhưng Hứa Tuyết Ảnh cũng không vì thế mà cảm thấy quá khó chịu.


Cổ đạo dài đằng đẵng, phía trước không thấy thôn trấn, phía sau cũng không có khách điếm, xe ngựa dừng ven đường tại một góc yên tĩnh để tránh gió, con ngựa già cũng đã được cởi khỏi càng xe, thắt trên một thân cây bên cạnh, lẳng lặng đứng yên tránh né trận mưa gió này.


Nước mưa rơi trên mặt đất, đánh lên thùng xe, tạo ra từng thanh âm “tí tách, tí tách” yếu ớt. Trong thùng xe lờ mờ tối, chỉ trong khoảnh khắc phía chân trời phương Bắc xa xôi có ánh chớp lóe lên, nơi đây mới có một chút ánh sáng tồn tại.


Hứa Tuyết Ảnh yên tĩnh nằm trong thùng xe, thân thể cuộn tròn, trên người đắp một lớp chăn mỏng, chăn này là nàng cùng Thẩm Thạch mua được tại thành Thông Hà. Chăn đệm tuy đơn bạc nhưng trong lòng nàng lại thấy rất ấm áp, có lẽ đêm tối làm nàng có chút lo lắng cấp bách, dù đêm đã khuya cũng không có nửa điểm buồn ngủ, đôi mắt mở to nhìn về phía thân ảnh ngồi ở nửa kia của thùng xe.


Bởi vì nàng mạnh mẽ yêu cầu, Thẩm Thạch cuối cùng vẫn vào ngồi trong thùng xe để tránh trận mưa đêm này. Còn về phần con hồ ly kia, khi cơn mưa vừa đến cũng không biết đã chạy tới nơi nào rồi. Nhưng hai người cũng không cảm thấy lo lắng cho nó, khoảng thời gian gần đây hồ ly có vẻ thích tự mình đi kiếm thức ăn, hơn nữa mỗi lần cũng tự biết tìm đường về mà không bị lạc mất.


Không gian phía trong của thùng xe cũng không coi là nhỏ, nhưng hai người cùng trú bên trong, một người còn nằm cuộn mình không khỏi lộ ra một chút chen chúc. Bên ngoài mưa vẫn rơi, “tí tách tí tách” nhè nhẹ rơi trên thùng xe, phảng phất như dần dần thấm vào đáy lòng thiếu nữ.


Trong lòng nàng bất chợt có chút vui mừng, bầu không khí yên tĩnh dịu dàng này nàng chưa từng được cảm nhận, nàng cố gắng lắng nghe tiếng mưa ngoài kia, rồi nàng lại nghe được tiếng hô hấp yên tĩnh của hắn, nàng còn nghe được tiếng tim đập rộn ràng của mình.


Gò má của nàng có chút nóng lên. Nhưng bóng tối vây quanh nàng đã giúp nàng che giấu tất cả, tiếng gió tiếng mưa rả rích bên ngoài lọt vào tai của nàng cũng trở nên dịu dàng ấm áp. Tựa như trong thế gian này, trong chốn thiên địa này chỉ duy nhất hai người bọn họ còn tồn tại.


Tí tách tí tách, tiếng mưa phùn nhẹ rơi, gió nhè nhẹ thổi phía ngoài màn xe, thi thoảng có một cơn gió nhẹ tựa như đang tinh nghịch khẽ thổi vào bên trong thùng xe còn mang theo chút hơi lạnh bên ngoài.


Trong đêm tối một bàn tay chợt duỗi ra, nhẹ nhàng đem màn xe kéo lại. Thùng xe lập tức lại rơi vào yên tĩnh và ấm áp vốn có, đột nhiên Thẩm Thạch lên tiếng hỏi: “Tại sao muội còn chưa ngủ?”


Hứa Tuyết Ảnh đang suy nghĩ lung tung bất chợt bị thanh âm của hắn làm cho giật mình hoảng sợ, lặng lẽ đem tấm chăn mỏng kéo lên cao hơn một chút, có lẽ hành động vô thức đó của nàng có thể khiến cho nàng cảm thấy an toàn hơn, sau đó một lát nàng mới khẽ đáp: “Muội ngủ không được”


Thẩm Thạch khẽ”A...” một tiếng, cũng không nói thêm lời nào, lúc này trong màn đêm phía chân trời phương bắc đột nhiên xuất hiện một tia chớp chói lòa chưa từng thấy, nó giống như xé rách bầu trời đêm, như thần lôi hàng thế, ánh sáng nó phát ra rực rỡ chói lóa thậm chí đem thùng xe ở một nơi cách nó rất xa này làm cho sáng bừng lên.


Hai người đồng thời nhìn về phía đó, khoảng khắc tia chớp kia xuất hiện,có thể nói đó là tia chớp hùng vĩ nhất, chói sáng nhất trong cuộc đời họ được chứng kiến, nhưng dù là cảnh tượng hiếm thấy trong thiên địa thì ánh chớp chói lòa vạn trượng kia cũng không thể tồn tại quá lâu, rất nhanh liền biến mất cũng như khi nó xuất hiện.


Sau đó là một hồi tiếng sấm ầm ầm vang vọng đất trời, nghe tiếng mưa rơi bên ngoài thùng xe có vẻ cũng đã lớn hơn một chút. Từ phía gốc cây đằng xa dường như còn truyền tới tiếng hí hí kinh hãi của con ngựa già, nhưng rất nhanh cũng đã yên tĩnh trở lại.


Trong thùng xe cũng khôi phục lại sự yên tĩnh lúc trước.


“Tia chớp thật là sáng”


“Ân, Huynh cũng là lần đầu được chứng kiến.” Thẩm Thạch nói.


Hứa Tuyết Ảnh trầm mặc một lúc mới nói tiếp: “Thẩm đại ca, nghe nói trước kia ngươi thường xuyên đơn độc ở bên ngoài thám hiểm lịch lãm, phải chăng cũng thường xuyên đơn độc qua đêm nơi hoang dã sao?”


“Đúng vậy, hơn nữa còn không phải ít.” Thẩm Thạch nở nụ cười nói, “ Nhưng trước kia huynh thường đem theo tiểu hắc, chính là con heo đen trước kia muội chứng kiến, cho nên cũng không tính là một mình một người a. Chúng ta thường qua đêm giữa núi rừng hoang vắng rất nhiều lần, khi đó cũng chỉ tìm một tán cây đại thụ rồi leo lên trên đó ngủ.”


“Như vậy à? Nhưng mà vì sao ah?” Hứa Tuyết Ảnh có chút kinh ngạc, đây là lần đầu tiên nàng nghe được truyện như vậy, không nhịn được hiếu kỳ hỏi.


“Bởi vì trên cây an toàn ah.” Thẩm Thạch vươn cánh tay vung vung trong bóng tối, dường như nhớ lại thời gian đó, nói : “Những nơi huynh cùng Tiểu Hắc đi, thường xuyên có rất nhiều yêu thú quái vật, có một số yêu thú cường đại chỉ ra ngoài săn mồi vào ban đêm. Cho nên buổi tối âm u trong rừng hoang núi thẳm so với ban ngày càng nguy hiểm hơn. Vì vậy trốn trên một tàng cây to nghỉ ngơi liền có thể tránh né rất nhiều nguy hiểm, là một biện pháp rất hữu hiệu cũng rất đơn giản đấy.”


“Thế nhưng mà...” Hứa Tuyết Ảnh thò đầu ra khỏi chăn một chút, nàng suy nghĩ một lát cuối cùng vẫn nhịn không được cười cười, hỏi Thẩm Thạch : “Thế nhưng mà Thẩm đại ca, trên cành cây có rất nhiều chạc nha, ngươi làm sao mà nằm xuống ngủ được chứ?”


“Ngồi ngủ ah.”


Hứa Tuyết Ảnh bỗng trầm mặc một lát rồi lại nhẹ giọng hỏi tiếp “Còn Tiểu Hắc thì sao?”


“Nó a, đều nằm xấp xuống ôm cành cây mà ngủ.”


“Các ngươi ngủ như vậy, có khi nào rơi từ trên cây xuống không ah?”


“Ta thì chưa có ngã thử qua lần nào, nhưng con heo đần kia quả thật đã ngã xuống không ít”


“Ah... Như vậy Tiểu Hắc chẳng phải rất đau sao?”


“Cũng không có, bình thường nó chỉ trở mình trên mặt đất một cái rồi lại tiếp tục ngủ.”


“AH...”


.......


Tiếng mưa rơi lặng lẽ, tinh tế mà dày đặc từ từ thấm vào lòng người, một cơn gió nhẹ thổi qua, đung đưa những tán lá cây ven đường vang lên những tiếng sàn sạt..


“Thẩm đại ca.”


“Có việc gì?”


“Muội...Đôi khi muội rất hâm mộ ngươi.”


“Vì sao chứ?”


“Muội cảm thấy sống cuộc sống giống như huynh rất tốt, muốn làm cái gì thì làm cái đó, muốn đi đâu thì đi đó, thiên mã hành không, độc bộ thiên hạ, phiêu du chân trời góc bể.”


Thẩm Thạch trong bóng tối chợt mỉm cười, nhìn thiếu nữ còn trùm trong chăn cách đầu gối mình không xa kia, có chút mơ hồ nhìn không rõ, chỉ thấy được một chút gò má của nàng nói: “Cũng không phải tốt như muội nghĩ vậy đâu, nhìn qua mới cảm thấy thú vị như vậy thôi. Ví như cảnh màn trời chiếu đất cũng rất cực khổ, cùng yêu thú quái vật chém giết cũng rất nguy hiểm, kỳ thật khi còn bé huynh chẳng phải cũng rất hâm mộ cuộc sống của con cháu thế gia đại tộc như muội sao?”


“Hì hì...” Hứa Tuyết Ảnh nhè nhẹ nở nụ cười, trong thanh âm có chút vui mừng xen lẫn một chút xấu hổ, một lát sau nàng mới nhẹ nhàng hỏi lại một câu: “ Vậy huynh bây giờ còn mong ước cuộc sống như vậy nữa không?”.


“Nghĩ chứ, cuộc sống như vậy ai chẳng muốn hướng tới!” Thẩm Thạch hai tay đan lại để ra sau đâu, dựa lưng về ngả về phía vách thùng xe, cười cười nói, “Đợi đến một ngày huynh kiếm được đủ nhiều Linh Tinh, liền tìm tới chỗ muộii thử sống cuộc sống như vậy xem sao!”


Hứa Tuyết Ảnh bật cười hi hi một tiếng, trốn ở trong chăn dùng tay che kín hai gò má đang nóng bừng lên.


Mặc dù trong một đêm mưa rơi, dù cho nàng đang tha hương nơi chân trời lạ lẫm, nhưng khung cảnh trong mắt nàng lại trở nên hết sức mỹ lệ cùng dịu dàng ấm áp. Nàng đột nhiên nghĩ tới một điều, nếu buổi tối hôm nay mãi mãi không bao giờ kết thúc thì thật tốt biết bao.
Huynh cứ đọc nhé muội đi chơi đã :tungtang:


aaaaaaaaaaaaaaaa nhân tài đây rồi, hãy về với đội của anhhhhhhhhhhhhhh :chucmung::chucmung::chucmung::27::27::90::90::90::90:
 

quantl

Phàm Nhân
Ngọc
6.620,28
Tu vi
0,00
@quantl, lão quay lại dịch Lục Tiên được chưa, phụ nhóm vài chương cho kịp lão Tiêu rồi mỗi ngày chia ra mỗi người dịch 1 ít cho nhanh, ko dịch kiểu theo thứ trong ngày nữa.
Quay lại thì quay lại rồi nhưng ta còn đào tạo người mới bên Kiếm Chủng nữa, lão Tiểu Bình Ngư Ông mới dịch còn gặp kha khá khó khăn, tuần ta dịch 1 chương của Lục Tiên thì được, 2 chương thì tính đã.
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top