[ĐK Dịch] Lục Tiên - Tiêu Đỉnh

sontronghien

Phàm Nhân
Ngọc
-393,10
Tu vi
0,00
Mưa từ trời rơi xuống, bình yên bao phủ Hắc Mộc Thành, chợt có vài tia sét xa xa phía chân trời hiện lên, như điên vũ ngân xà nhìn xuống nhân gian.

Ánh chớp lập loè chiếu sáng đình viện âm u, có thể thấy những hạt mưa như bụi rơi xuống, trong khoảng cách hơn một xích cách lão già bịt mặtđều bị một lực vô hình bắn đẩy ra, chỗ hắn đứng là nơi duy nhất trong đình viện còn khô ráo. Gió lạnh thổi qua, mưa bụi đầy trời bay loạn, hơi lạnh phảng phất đã ngấm qua quần áo chạm vào da thịt.

Lão già bịt mặt lạnh lùng nhìn Thẩm Thái trong thính đường, một lát sau đột nhiên cất tiếng hơi khàn, cười lạnh, sau đó nói:

“Nói!”

Một câu lời ít ý nhiều, khí thế nói ra như hổ, mưa bay đầy trời cũng như bị hắn chấn động trong tích tắc, phô thiên cái địa hướng về phía phòng mà đánh tới. Tiểu Tề nhíu mày, không lùi mà tiến lên, duỗi ra một chưởng trực tiếp lăng không ấn xuống phía gió mưa đang thổi tới, mưa gió nặng hạt đang bay đột nhiên ngừng, thân thể của hắn khẽ run lên, lui về sau nửa bước, nhưng phiến mưa gió cũng dừng lại trước thính đường, rồi như một thác nước nặng nề trút xuống trước thềm đá.

Thẩm Thái cũng không liếc qua Tiểu Tề, chỉ nhìn chằm chằm vào lão già bịt mặt, nét vui vẻ vẫn còn trên mặt, nói:

“Ta là người làm ăn, ngươi muốn ta nói ra mà không rõ ràng như vậy, khó mà làm được.”

Lão già bịt mặt hơi ngửa đầu, tựa hồ giận dữ cực độ, đột nhiên như cảm thấy gì đó, liếc xung quanh một cái, chỉ thấy quanh đình viện ẩn nấp mười bóng đen âm u, lúc thì bất động, lúc thì lặng lẽ không một tiếng động thay đổi vị trí. Trong bóng đêm mưa gió, hình bóng của bọn hắn càng thêm mơ hồ, hình như còn có thể thấy một ít hàn quang kỳ dị lạnh như băng chợt loé lên, cũng không biết rốt cuộc là cái gì, chỉ cảm giác như sói đói nhắm vào con mồi, nhưng lại ngày càng đậm lên.

Nhưng lão già bịt mặt lại vẫn đứng đó với dáng vẻ như thần thánh cao cao tại thượng nhìn xuống chúng sinh, đối với những người này chỉ có thái độ khinh thường giễu cợt, xoay đầu lại nhìn Thẩm Thái, trầm giọng nói: “Chỉ là bọn con sâu cái kiến nhỏ nhoi mà cũng dám cò kè mặc cả với lão phu. Đợi lão phu bắt ngươi, rồi phanh thây xé xác rút hồn luyện phách, xem ngươi có nói hay không?”
Nói đến đây, hắn bỗng nhiên lại nhớ điều gì đó, giọng điệu bỗng nhiên có chút lạnh lẽo quái dị, ha ha cười một tiếng, lạnh giọng nói: “Đúng rồi, lão phu nhớ rõ ngươi còn có một đứa con nghiệt súc. Đã tìm được ngươi, lão phu tự nhiên liền có thể lại đi bắt hắn, đến lúc đó trước mặt ngươi hảo hảo bào chế một phen, hắc hắc, sẽ xài hình phạt gì, để lão phu sẽ dụng tâm nghĩ kỹ một chút.”
“Đúng rồi, cũng không thể đơn giản để cho hắn chết, nên lão phu sẽ ra tay nhẹ nhàng một chút, trước tiên đem tiểu tử kia bóp nát xương cốt toàn thân, sau đó dùng dao găm từng chút từng chút chặt đi, trộn lẫn với máu của hắn vào trong chén, như trộn cơm a, cuối cùng để trước mặt các ngươi, để cho hai người các ngươi nhất định phải có một người nuốt vào, ngươi nói xem chủ ý này có được không?”

Nói xong, lão già lại liên tiếp cười lành lạnh, như quỷ khóc giữa đêm, lạnh như băng rét thấu xương.

Nét tươi cười ban nãy đọng lại trên mặt Thẩm Thái biến mất, hắn lạnh lùng nhìn lão ma đầu kia, đột nhiên vươn người đứng lên. Chiếc bàn lớn bên cạnh hắn tựa như lay động run rẩy không ngừng, ánh nến lập tức dập tắt, hắc ám đột nhiên đánh tới, đem toàn thân Thẩm Thái hoàn toàn bao phủ, cuối cùng không còn nhìn ra trên mặt hắn biểu hiện gì, chỉ còn lại một bóng hình hắc ám toàn thân.

Tiếng cười của lão già bịt mặt bỗng nhiên trì trệ, nhưng lập tức có chút tức giận, chẳng biết tại sao, mình vừa rồi trong nháy mắt đó thậm chí dùng khí thế chấn nhiếp kẻ kia như con sâu cái kiến, lại đột ngột có phát sinh. Lão già bịt mặt vì việc này mà càng thêm sinh khí, gầm nhẹ một tiếng, đầy trời mưa gió đột nhiên bị bắn ngược trở lại.

Một đạo sấm sét ngay vào lúc này đột nhiên nổ vang, “Ầm ầm” một tiếng, vang vọng đất trời.


Mưa to mưa như trút nước!

Sấm sét vang dội khắp đất trời, mưa gió thê lương khắp nơi một mảnh khắc nghiệt, bỗng nhiên từ màn đêm trên không truyền đến vài tiếng chim hót.


Con chim lạ vượt gió, vỗ cánh bay lượn, mưa gió đầy trời như không hề có trở ngại với nó, sấm chớp đầy trời cũng không hề mảy may ảnh hưởng, cứ ở trên không phía trên đình viện bay lượn.
Hắc ám như một con quái vật khổng lồ, cuồng nộ gào thét, một bóng đen bỗng nhiên phóng lên trời, ngàn vạn đạo mưa gió vặn vẹo như con rồng vút thẳng lên trời cao.

Đúng là Tiểu Tề

Lão già bịt mặt ánh mắt lạnh đi, thân hình khẽ động, nhưng ngay lúc đó đột nhiên từ trong thính đường, ngay chỗ hình bóng biến mất trong bóng tối, một bóng mờ ục ịch hiện ra, tiếng nói lạnh lùng:

“Lý lão quỷ, hương vị của khoả Âm Triều Châu vẫn hưởng thụ tốt chứ?”

Lão già bịt mặt thân hình chấn động, bỗng dưng gầm lên giận dữ, ánh mắt sắc như kiếm nhìn hằm hằm Thẩm Thái, mà tiếng của Thẩm Thái vẫn tiếp tục không dừng:

“Năm đó ngươi khổ tu Thiên Âm Đại Pháp, vốn muốn mượn Cực Âm nước nhuận chí bảo Âm Triều Châu đề nuôi dưỡng Thiên Âm Linh Lực, mong đột phá. Nhưng mà Âm Triều Châu bị ta đánh tráo, ngươi trong lúc tu luyện khẩn yếu không thể khống chế được, bị cắn trả, phá vỡ đan điền xông thẳng vào trong tạng phủ. Để bảo vệ tính mạng ngươi chỉ có thể dùng Nguyên Đan để cưỡng ép chống đỡ. Kết quả là đạo hạnh căn cơ phân nửa đổ sông đổ biển, Nguyên Đan gần liệt, cho tới bây giờ bất quá là kéo dài hơi tàn, miễn cưỡng duy trì mức Nguyên Đan sơ cảnh mà thôi, ta nói có đúng hay không?”

Lão già bịt mặt gầm nhẹ một tiếng, như tiếng yêu thú.

Thẩm Thái đứng trong bóng tối, thanh âm vẫn đều đều, nhưng bên trong rõ ràng có vài phần khoái ý, cười lạnh nói: “Lão quỷ, ngươi chớ có đem cái gì Nguyên Đan cao nhân ra hù doạ, vì trong tay ta là “Giám Chân Kính”, đã nhìn rõ ngươi rồi. Hôm nay cùng lắm chỉ còn duy trì mà thôi, một thân đạo hạnh so với năm đó không tiến mà lui, mà lại Nguyên Đan tổn hại che kín vế thương, tuỳ tiện bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ vụn, kiếp này vô vọng có thể tiến thêm.”

“Ha ha ha ha...” Nói xong câu cuối, tựa hồ như cảm thấy thù hận nhiều năm như vậy có chút khoan khoái dễ chịu giảm đi, Thẩm Thái ngửa mặt lên trời cười dài, “Chứng kiến ngươi thành bộ dạng quỷ ma như vầy, trong lòng ta thật sự là sướng nói không nên lời a!”

“Lão phu đem người bằm thành vạn đoạn!” Lão già bịt mặt gầm lên giận dữ, thân hình lập tức lao lên, tựa hồ lôi cuốn thanh thế đầy trời mưa gió. Nhưng ngay lúc đó Tiểu Tề đã một tiếng gào to, thân thể ngay vị trí đầu của con rồng nước kia, hướng lão già bịt mặt lao tới.

Tuy thân thể đã bị ám toán làm đạo hạnh sa sút, nhưng dù gì lão già bịt mặt vẫn là một tu sĩ Nguyên Đan Cảnh, cũng là nhân vật hàng đầu của nhân tộc, cũng có sự kiêu ngạo của bản thân, nên dù Tiểu Tề thế lao tới hung mãnh, hắn cũng chỉ quát một tiếng, vung chưởng bổ ra, lập tức một đạo cuồng phong ngưng tụ như thực chất, hoá thành một ngọn đao khổng lồ dài hơn trượng, bổ cong rồng nước cuồng bạo kia làm hai đoạn, cười lạnh nói:

“Trò võ vẽ sâu kiến mà cũng dám...”

Lời còn chưa dứt, con thuỷ long vừa gào thét tiêu tán, Tiểu Tề đột nhiên từ một mảnh của màn nước mà đánh ra, một luồng sáng loé lên bắn ra bốn phía, linh kiếm như đầy trời, hướng tới đầu của lão già bịt mặt đánh xuống.

Lão già bịt mặt thân hình hơi áp chế, cũng không thể nói dứt câu, nhưng Nguyên Đan tu sĩ há lại bình thường, cười lạnh một tiếng rồi thậm chí không cần pháp bảo, trực tiếp dùng tay một chưởng tung ra, quanh hắn phạm vi ba trượng toàn bộ nước mưa chảy ầm ầm ngược lên, cấp tốc xoay quanh, như điện quang chạy như bay ngưng kết trên bàn tay.


“Oanh!”


Trong tiếng nổ, thân thể Tiểu Tề bay ngược lại, lảo đảo rơi trên thềm đá không xa trước mặt Thẩm Thái, lùi liên tiếp ba bước, nhưng trên mặt hắn cơ hồ không có biểu hiện gì khác, chỉ là đôi mắt tràn đầy tinh quang lợi hại, chăm chú nhìn lão già trong mưa kia.


Linh kiếm trong tay không hiểu sao run rẩy, rồi vỡ vụn thành từng mảnh trong mưa. Lão già bịt mặt xuỳ cười một tiếng, định quay đầu thì đột nhiên một tiếng chim hót lảnh lót truyền tới.

Đây là lần thứ ba hắn nghe thấy tiếng con chim kỳ dị này hót trong đêm nay.

Lão già bịt mặt đột ngột dừng lại, bước lui một bước, mưa đầy trời bỗng nhiên rơi xuống, gió xoáy quay cuồng bên trong, bờ vai của hắn bỗng nhiên mát lạnh. Quay đầu nhìn lại, nhưng lại một giọt mưa xối xuống trên bờ vai của hắn, thấm ướt một mảnh quần áo.
 
Last edited:

Luciferos

Phàm Nhân
Ngọc
597,50
Tu vi
0,00
LỤC TIÊN
Quyển 3 : Tang Lạc Ngâm

Chương 344: Nghi vấn
Tác giả : TIÊU ĐỈNH

Dịch giả: Luciferos
Converter: reg14
Nguồn : bachngocsach.com

Gió lãnh lẽo liên tục thổi tại nơi có danh tự mỹ lệ nhất thế giới này, Phi Hồng Giới, lại nhắc nhở sự tình Yêu tộc đến đây vào vạn năm trước, cái mảnh đất tử vong đã làm biết bao người tuyệt vọng.

Thiên Thanh Xà Yêu nhất tộc dưới sự dẫn dắt của tỷ muội Ngọc Lâm, Ngọc Lung chậm rãi hướng về nơi sâu nhất trong Phi Hồng Giới đi vào. Bầu trời âm u đất đai khô cằn thậm chí còn có dung nham thỉnh thoảng gào thét phun trào xung quanh đội ngũ, làm tâm tình bọn hắn cảm thấy áp lực, nhưng thứ làm cho bọn hắn sợ hãi chính là liên tục chứng kiến tử thi nằm dọc đường trên đoạn đường trước mặt này.

Tuy những thi thể Yêu tộc đã chết kia không thuộc cùng một bộ tộc hoặc cùng loại yêu thú với mình, nhưng khi trông thấy những thi thể này vẫn làm cho toàn thể Thiên Thanh Xà Yêu nhất tộc tâm tình nặng nề. Hình ảnh này giống như hình thức tra tấn từ thể xác tới tinh thần. Con đường dài đăng đẳng đầy mối nguy hiểm ẩn dấu, ven đường thì đầy thi thể, làm cho tâm thần mỗi người đều thấy sợ hãi do dự không biết có nên bước tiếp hay không, không biết đoạn đường tiếp theo mình liền giống những tên trước mặt, ngã xuống chết đi.

Nhưng mà ngoại trừ cảm giác sợ hãi, những thi thể Yêu tộc thỉnh thoảng xuất hiện trên đường chính là một lộ tuyến rõ ràng, nói lên việc những Yêu tộc này, đã từng tiên phong mở đường, ít nhất cho thấy những người đi trước đã trả giá bằng tính mạng và thân thể của mình để dò đường, nên có thể tạm thời bảo đảm một chút an toàn.

Đạo lý này cũng không phức tạp, đa số mọi người cũng hiểu, cho nên dù phải đi lại trên đường xá tử thi làm người phải khó chịu này, nhưng tộc nhân Thiên Thanh Xà Yêu cũng không có bất kỳ người nào phàn nàn mà vẫn giữ trầm mặc tiến về phía trước.

Trong đám người, Ngọc Lung nhíu mày chán ghét, thu hồi ánh mắt từ một thi thể Lang Yêu ven đường, sau đó đi bên cạnh tỷ tỷ Ngọc Lâm nói khẽ:
- Tỷ tỷ, chúng ta tiếp tục đi ở Phi Hồng giới này, có thể tìm được Thượng cổ truyền tống pháp trận thông tới Nhân Giới sao?

Ngọc Lâm mặt không biểu tình, thần thái bình tĩnh, Yêu tộc xung quanh phát hiện vị thủ lĩnh này bất luận thời điểm nào, nàng vẫn giữ được bộ dáng ung dunh bình tĩnh như đã định liệu hết, chẳng qua khi hai tỷ muội nói chuyện riêng, mới phát hiện khóe mắt kỳ dị có một tia bực bội không dễ dàng phát hiện, Ngọc Lâm thấp giọng nói:
- Ta không biết, thời gian Phi Hồng giới bị phong bế thật sự quá lâu, năm đó những quyển sách lưu lại hoặc ghi lại vài tuyến đường đều đã sớm thất truyền tan thành mây khói rồi, hơn nữa tính ra những quyển sách loại đơn lẻ này cả vạn năm về trước đều là thứ vứt đi, hiện tại tuyệt đối không có người từng xem quay cũng không có ai nhớ kỹ được.

Ngọc Lung xiết chặt thanh binh khí khổng lồ đang cầm trong tay, lập tức nói:
- Vậy những bộ tộc trước kia đi như thế nào?

Ngọc Lâm hít sâu một hơi, thần sắc có chút nghiêm nghị, thầm giọng nói:
- Mò mẫm mà đi

Ngọc Lung ngơ ngác một chút, quay đầu nhìn về phía Ngọc Lâm, Ngọc Lâm khẽ lắc đầu nói:
- Không có người nào biết rõ đường đi tại Phi Hồng giới, hơn nữa tình huống trước mắt, không ai biết chuyện gì đã xảy ra làm cho Âm Sát tử khí ngăn cách sinh linh đột nhiên biến mất, nhất định là có dị biến kinh thiên động địa nào đó xảy ra mới đúng. Cũng chính vì điều này, ngươi xem cái thế giới Trung Sơn Mạch đất đai rạn nứt sụt lún, nham tương sâu trong lòng đất xông lên bề mặt, hoàn toàn cải biến địa hình vốn có. Cho nên dù là năm đó các vị tổ tiên đi ngang đây có ghi chép lại để lưu truyền đời sau, kỳ thật cũng không thể dùng.

Ngọc Lung có chút nhụt chí, lẩm bẩm nói:
- Vậy phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ chúng ta cứ không biết gì mà đi theo những thi trên đất?

- Đúng.

Ngoài ý muốn, ý định Ngọc Lâm vô cùng kiên quyết, trực tiếp dùng giọng chém đinh chặt sắt trả lời một câu, lập tức nói:
- Ta không biết bộ tộc Thiên Thanh Xà Yêu chúng ta là bộ tộc thứ mấy tiến vào Phi Hồng giới, nhưng một đường tới đây thấy những thi thể trên đất này, ít nhất cũng cho thấy đã từng có năm, sáu bộ tộc tương tự chúng ta tiến nhập vào, cụ thể là một bộ tộc số lượng có thể nói là nhiều.

Nói đến đây, trong ánh mắt nàng lại lần nữa xẹt qua vẻ lo âu, nhưng thần sắc nhìn chung vẫn bình tĩnh, dùng âm thanh chỉ có Ngọc Lung mới có thể nghe thấy nói:
- Vì kế hoạch hôm nay, bên trong Phi Hồng giới này, điều đầu tiên mà chúng ta phải làm là phải sống sót. Trước tiên cứ nối gót theo bước chân tiền nhân đã đi qua, như vậy chúng ta có thể đi xa hơn so với bọn họ, cho đến khi phía trước không có người nữa liền liều một chút, về phần có thể hay không tới được Nhân giới, liền phải cầu tổ tiên phù hộ rồi.

Ngọc Lung trông mong nhìn thoáng qua bầu trời tối tăm mờ mịt phía trước, sắc mặt có chút khó coi, tựa hồ muốn quay đầu lại nói với tỷ tỷ gì đó, nhưng ngay tại lúc này, phía sau lưng hai nàng truyền đến một hồi xôn xao. Hai người Ngọc Lâm cùng Ngọc Lung đồng thời nhìn lại, chỉ một lát, một thân rắn to lớn của Thanh Xà Về đang trượt đuôi đi qua, thần thái cung kính nói:
- Tộc trưởng, Phi Ưng đã trở lại

Chân mày Ngọc Lâm nhíu lại, ánh mắt cũng sáng ngời thêm vài phần nói:
- Để cho hắn tới gặp ta

- Vâng

Thanh Xà Vệ kia đáp ứng, liền quay người lui ra, cũng không lâu lắm, một Yêu tộc thân người đầu chim bước nhanh tới, đối với tỷ muội Ngọc Lâm cùng Ngọc Lung xoay người hành lễ, trong miệng nói:
- Phi Ưng bái kiến tộc trưởng

Ngọc Lâm cắt đứt lời hắn nói, trực tiếp hỏi:
- Tình huống bên kia như thế nào

Phi Ưng vô thức muốn ngẩng đầu lên nói chuyện, nhưng tại trong nháy mắt, ánh mắt hắn vô tình dừng lại trên gương mặt xinh đẹp cùng thân thể làm cho người khác phải thèm muốn kia, đột nhiên ngẩn ra, nhất thời không thốt ra được lời nào.

Đôi mắt rắn kì dị của Ngọc Lâm nhất thời phát lạnh, lạnh lẽo đảo qua Phi Ưng, nhất thời thân thể Phi Ưng chấn động, lập tức mồ hôi lạnh tuôn ra, hai chân mềm nhũn gần như muốn khụy xuống. Bất quá một bàn tay trắng nõn bỗng nhiên đưa đến kéo thân thể hắn lại, đồng thời nghe giọng lạnh lùng của Ngọc Lâm:
- Chớ có nhiều chuyện, nói mau

Phi Ưng như được đại xá, vội vàng lui về sau một bước, dùng tay lau mồ hôi lạnh trên đầu, nhưng đôi chân kia tựa hồ vẫn còn run rẩy, đồng thời bẩm báo:
- Hồi bẩm tộc trưởng, ta một mực trông coi tòa Thượng cổ truyền tống trận bên kia, nhưng cũng không có phát hiện bộ tộc nào khác tiến vào Phi Hồng giới.

Ngọc Lâm nhíu mày, lại hỏi:
- Quỷ vật đâu rồi?

- Cũng không có

Phi Ưng đối với việc này có chút nghi hoặc khó hiểu nói:
- Thuộc hạ trông chừng rất lâu, nhưng tuyệt đối không thấy bất kỳ quỷ vật nào truy đuổi từ truyền tống pháp trận, cho đến thời điểm ly khai chỗ đó, vẫn không thấy quỷ vật xuyên qua truyền tống trận tới Phi Hồng giới bên này.

Ngọc Lâm bỗng nhiên trầm mặc, chưa nói gì thêm, Phi Ưng yên lặng đứng đó, Ngọc Lung bên cạnh Ngọc Lâm đợi một hồi lâu vẫn không thấy nàng có ý tứ mở miệng, đối với Phi Ưng liếc mắt ra dấu một cái, Phi Ưng hiểu ý gật gật đầu, giữ im lặng lui xuống. Sau đó Ngọc Lung tới gần Ngọc Lâm nhẹ giọng kêu một câu:
- Tỷ tỷ?

Ngọc Lâm hai mắt nhắm lại, thoáng hít sâu một phát, sau đó thấp giọng nói:
- Những quỷ vật kia cũng phải dạng mà chúng ta đã nghĩ, có người sau lưng điều khiển chúng

Ngọc Lung sắc mặt trắng bệch, ánh mắt lộ ra vài phần ngạc nhiên, cả kinh nói:
- Ai có thể khống chế nhiều quỷ vật mạnh như vậy? Hơn nữa quỷ vật xưa này không hề có linh trí, chỉ biết ăn thịt uống máu, làm sao có thể…

Ngọc Lâm cắt ngang nàng, nói:
- Chúng giống như là đang đuổi súc vật, đem Yêu tộc chúng ta đuổi đi hướng Phi Hồng Giới, ngươi không nhìn thấy sao?

Ngọc Lung kinh ngạc không nói ra lời, thật lâu sau, nàng nhìn chằm chằm vào tỷ tỷ, thấp giọng nói:
- Vì cái gì?

Ngọc Lâm khóe miệng lộ ra một tia vui vẻ đắng chắt, âm thanh chát chát nói:
Ta không biết, cái gì ta cũng không biết…
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top