Ma Thiên ký

Vương Cẩm Phú

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
ủa không biết gì luôn á tưởng làm 2 chương thôi chứ
1506 trước muội ơi
Liễu Minh cùng La Hầu không để có người kế bên mà nói chuyện,mắt cô gái tóc tím xuất hiện vài phần kinh ngạc, đặc biệt là trong lúc nàng nghe được từ "Luân Hồi cảnh", thì sắc mặt liền hơi trắng đi.

Nàng vội vàng nhìn xung quanh một lần, lúc nầy mới cảm thấy an tâm hơn, lại lập tức cao giọng mà hỏi:

"Các ngươi thật ra là người nào? Nơi này là nơi nào?"

"Xin hỏi các hạ, có phải là vợ của Ma Hoàng thuộc Hoàng Triều Hoàng Phủ, là Triệu Hủy tới từ Triệu gia?"Liễu Minh xoay đầu lại, ánh mắt nhìn mái tóc tím của cô gái, cũng không trả lời câu hỏi của nàng, cười như không mà hỏi ngược lại.

Cô gái tóc tím nghe được, sắc mặt có chút hoang mang, liền không nói gì.

Từ việc biến hóa vẻ mặt của nàng mà Liễu Minh cũng đã đoán được vài phần, vì vậy mà lạnh nhạt cười, nói:

"Triệu đạo hữu cứ việc yên tâm, ta cũng không có ác ý gì. Cũng không dấu gì, ta với nàng đều bị giống nhau, bị Nguyên Thủy Ma Chủ bắt được trong Luân Hồi cảnh. Ta cách đây không lâu vừa mới may mắn trốn được ra ngoài, lúc ấy gặp được đạo hữu gần đường ra nên liền thuận tay đưa nàng theo ra."

Cô gái tóc tím, tức Triệu Hủy, nghe được chuyện này, thoáng chút giật mình, cẩn thận đánh giá Liễu Minh, trên mặt liền lộ vẻ suy t.ư.

Nàng tuy là tiến vào Luân Hồi cảnh không lâu liền bị đánh mất thần trí,nhưng trí nhớ lúc bị Nguyên Thủy Ma Chủ bắt vào Luân hồi cảnh vẫn phải có, hơn nữa lúc nàng đạt tới Thông Huyền cảnh , thần trí khôi phục một chút, mang máng nhớ rõ Luân Hồi cảnh sụp đổ , cuối cùng được người cứu ra, hình như đó là người trước mắt.

"Thì ra là thế, đạo hữu đại ân cứu mạng,ta vậy mà vừa rồi còn mở miệng chất vấn, thật sự là cực kì có lỗi." Triệu Hủy khom người thi lễ với Liễu Minh một cái, trên mặt còn chút áy náy, nhưng mà trong mắt nàng vậy mà có chút cảnh giác.

" Không sao, việc nhỏ mà thôi.Việc đáng mừng là Triệu đạo hữu hôm nay đã khôi phục thần trí." Liễu Minh khoát tay áo, nhàn nhạt nói ra.

"Không biết họ tên của đạo hữu là gì , còn về ân cứu mạng về sau ta chắc chắn sẽ báo đáp." Triệu Hủy giấu xuống cảm xúc đang cuồn cuộn trong nội tâm, không có tiếp tục đề cập tới việc đánh mất thần trí mà hướng Liễu Minh chắp tay hỏi.

"Tại hạ Liễu Minh... Về phần báo đáp liền không cần, quan hệ của ta với Triệu Thiên Dĩnh không tệ, không cần phải báo đáp rồi." Liễu Minh ánh mắt chớp chớp, do dự một chút rồi lại nói tên mình ra

Triệu Hủy nghe như vậy, anh mắt chớp chớp, mắt liếc về phía Liễu Minh, ánh mắt lộ rõ vẻ ngờ vực .

Liễu Minh không biết như thế nào,tự nhiên cảm thấy có chút chột dạ, ho khan một tiếng,liền chuyển chủ đề mà hỏi:

"Triệu đạo hữu,chúng ta đã trở về Vạn Ma đại lục rồi, đây là Việt Châu, không biết sau này đạo hữu có tính toán gì không?"

"Theo lời của các hạ, chúng ta đã trở về Vạn Ma đại lục, lời này thật không ?"Triệu Hủy sau khi nghe được, có chút không tin tưởng lại mở miệng hỏi.

Liễu Minh nghe vậy không nói gì, chỉ là một tay vung lên, màn sáng của trận pháp xung quanh hòn đảo lập tức biến mất đi.

Triệu Hủy hình dáng khẽ động, bay đến giữa không trung, cảm thụ được khí tức quen thuộc của Vạn Ma đại lục ,vẻ mặt xúc động, thân thể cũng có chút run rẩy.

Bất quá nàng là người cực kỳ biết kiềm chế, nên nhanh chong khống chế cảm xúc bản thân.

Bóng người léo một cái, thân hình Liễu Minh không hề có bất kì dấu hiệu nào liền xuất hiện ở một bên.

Triệu Hủy sắc mặt kinh ngạc, lại liếc nhìn về phía Liễu Minh, trong mắt hiện lên một tia dị sắc.

Nàng từ khi khôi phục thần trí liền phát hiện mình vô tình đạt tới Thông Huyền cành giới, nhưng mà đối mặt Liễu Minh, thì cảm thấy có chút không nắm chắc, trên người Liễu Minh tuy là không có khí tức cường đại, nhưng mỗi một cử động của hắn lại cho nàng cảm thấy như núi cao áp xuống.

" Triệu đạo hữu..." Liễu Minh thấy được Triệu Hủy liếc mình, nhàn nhạt mở miệng nói.

" Không có... Không có việc gì. "Triệu Hủy bị ánh mắt Liễu Minh thoáng nhìn, lập tức có chút cuống quít, ánh mắt nhanh chóng rời đi.

" Tại hạ có một số việc, muốn đi Hoàng thành trước ,Nếu là Triệu đạo hữu cũng có ý đó, vậy thì chúng ta có thể cùng đi ." Liễu Minh mỉm cười, nói ra.

" Cũng tốt" Triệu Hủy có chút giật mình, lập tức nói ra.

"Đã như vậy, việc này không nên chậm trễ, chúng ta nhanh chóng đi thôi." Liễu Minh một tay vung lên, một mảnh hắc quang hiện lên, biến thành một đoàn Hắc Vân bao trùm hai người,rồi lại biến thành một đạo lưu quang màu đen, lao về phía xa xa .

Triệu Hủy chứng kiến cảnh sắc chung quanh nhanh chóng lui về phía sau,giống như tất cả đều biến thành sương mù, so với bản thân độn quang nhanh hơn gấp đôi, trong lòng kinh ngạc càng lớn.

" Liễu đạo hữu, ngươi phải chăng biết được Luân Hồi cảnh đã xảy ra chuyện gì,làm sao chúng ta có thể đào thoát khỏi được khống chế của Nguyên Thủy Ma Chủ?" Triệu Hủy do dự một hồi lâu, liền hỏi ra việc mà nàng luôn muốn biết.

Thân là Ma Chủ phân hồn,nàng sợ nhất vẫn chỉ có Nguyên Thủy Ma Chủ mà thôi, cho nên đối với Luân Hồi cảnh kịch biến, Triệu Hủy cực kỳ muốn biết nguyên nhân và kết quả.

"Nữa tháng trước, bên trong Luân Hồi cảnh bỗng nhiên không chút dấu hiệu xuất hiện một hồi long trời lở đất, toàn bộ không gian như là sắp sụp đổ,may là lúc đó ta có một kiện Pháp bảo có thể mở ra không gian, nên liền liều chết mà trốn. Còn việc bên trong Luân Hồi cảnh đã xảy ra chuyện gì,ta cũng không biết được tí nào, có thể là Nguyên Thủy Ma Chủ xảy ra chuyện bất trắc a." Liễu Minh ánh mắt chớp chớp, lắc đầu nói.

Hắn tự nhiên sẽ không đem chuyện mình cùng Nguyên Thủy Ma Chủ chiến đấu, cuối cùng mới phân ra sinh tử nói cho nàng biết.

" Thì ra là thế..." Triệu Hủy nghe vậy, trong mắt có một chút thất vọng.

" Triệu đạo hữu cũng không cần lo lắng quá mức,ta cho rằng không biết chắc chắn Luân Hồi cảnh đã xảy ra việc gì kinh khủng, nhưng có thể đoán được người sáng tạo bí cảnh đã có chuyện chẳng lành, có khi cũng đã cùng không gian sụp đổ biến mất khỏi thế gian." Liễu Minh thấy vậy, nhàn nhạt nói ra.

" Hi vọng là như thế." Triệu Hủy thở dài một hơi nói.

" Đúng rồi,, tin tức có quan hệ Tầng lớp trung tâm Hoàng Triều, ta đã từ mấy cái ma nhân ở Việt Châu mà hỏi được không ít, Trong đó có dính tới Hoàng Phủ ung va Triệu Thiên Dĩnh, Triệu đạo hữu chắc là có chút hứng thú muốn biết nha?" Liễu Minh ánh mắt chớp chớp, nói ra.

Thật ra tình cảm hắn đối với Triệu Thiên Dĩnh, hắn cũng không biết được rõ ràng, cho nên khi đã biết được bản thân không lâu liền phải phi thăng ,liền muốn xử lý mối tình duyên này với nàng, nếu không tâm cảnh của hắn sẽ lưu lại tai họa ngầm, có ảnh hưởng rất lớn với việc tu luyện về sau .

Mà liên quan tới việc này, hắn đã biết phải làm thế nào,nên muốn nhờ mẹ nàng là Triệu Hủy hỗ trợ .

"Thật không? Xin Liễu đạo hữu hãy kể cho ta đi."Triệu Hủy nghe vậy, liền trở nên vội vàng.

" Cái này tự nhiên không có vấn đề." Liễu Minh mỉm cười,dừng lại một chút, liền tin tức nghe được kể lại.

Trong quá trình này,Triệu Hủy sắc mặt biến đổi liên tục, đặc biệt là khi nghe nói Hoàng Phủ Ung mấy trăm năm chưa từng lộ diện, trên mặt hiện rõ vẻ lo lắng.

Vượt qua Liễu Minh dự đoán là,Triệu Hủy khi nghe Triệu Thiên Dĩnh trở thành Ma Hoàng cùng Tầng lớp trung tâm Hoàng Triều nguy cơ hiện giờ vậy mà không có chút nào hứng thú.

. ..

Vào lúc Liễu Minh cùng Triệu Hủy đang đi tới Tầng lớp trung tâm Hoàng Triều,tại Vũ Châu,đại điện nghị sự trong Ma Hoàng cung ở Tầng lớp trung tâm Hoàng thành, lại có một bầu không khí nghiêm trọng

Ở phía chủ tọa là một Thiếu nữ tóc tím mặc trường bào màu tím ung dung ngồi đó.

Nếu Liễu Minh ở đây, tự nhiên có thể nhận ra, nàng là Triệu Thiên Dĩnh.

Nàng hiện giờ cùng mấy trăm năm trước so sanh, thì gần như không có gì thay đổi, chỉ có hai đầu lông mày nhiều hơn vẻ thành thục ổn trọng, thiếu bớt thêm vẻ trẻ trung.

Ngoài ra, tu vi nàng cũng đã đạt tới Thông Huyền cảnh.

Phía dưới nàng là ba người đang ngồi, đều mặc quần áo và trang sức của trưởng lão Hoàng Phủ thế gia ,Đó là Hoàng Phủ Ngọc Phách, Hoàng Phủ Chiêm Thiên và một người trung niên tóc bạc có khuôn mặt dữ tơn.

Trong bốn người, Hoàng Phủ Chiêm Thiên thì tu vi cao nhất , khuôn mặt thì nho nhã , nhưng trên người thầm phát hàn ý , làm cho toàn bộ đại điện như trong hầm băng.

Giờ phút này, tóc bạc trung niên lại đang cực kỳ nghiêm túc hướng Triệu Thiên Dĩnh bẩm báo việc gì đó.

"... Căn cứ tình báo mới thu được, Lương Châu chỉ có vài toà Đại Thành bên ngoài biên cảnh, đã bị đám phàn nghịch vây công chiếm được. Nghe nói, hỏa quân phản loạn chính là người Liễu gia mấy trăm năm trước còn sót lại." Tóc bạc trung niên sắc mặt ngưng trọng nói.

Lời này vừa ra,nội tâm Triệu Thiên Dĩnh cùng Hoàng Phủ Ngọc Phách cũng không khỏi chấn động, Hoàng Phủ Chiêm Thiên thì ngược lại hai mắt buông xuống, sắc mặt như thường, giống như đã biết rồi.

" Đồng trưởng lão, tin tức có thể tin được không? Theo ta được biết, trung kiên lực lượng của Liễu gia đã bị hủy diệt trong trận đại chiến năm đó rồi, bọn hắn làm sao có thể còn có thực lực công hãm một châu? Hoàng Phủ Ngọc Phách lông mày nhăn lại,trầm giọng hỏi

" Việc này chắc có lẽ không sai rồi, thám tử mà gia tộc có ở Lương châu và phe đối địch đều truyền tin tức giống nhau." Tóc bạc trung niên dừng một chút rồi lại nói.

" Ngọc Phách trưởng lão, hẳn là ngươi cho rằng Đồng trưởng lão lại đem gia tộc đại sự giấu thật nói giả hay sao?" Hoàng Phủ Chiếm Thiên đột nhiên mở miệng nói ra.

" Chiếm Thiên trưởng lão,ta là đang làm rõ mà thôi, nên nhớ rằng Liễu gia năm đó bị ta Hoàng Phủ thế gia cùng tam đại gia tộc khác lên quân hủy diệt hết , vậy mà hôm nay bỗng nhiên còn sót, mà còn lấy tốc độ giống như sét đánh công chiếm một châu, chiếm Thiên trưởng lão chẳng lẻ không cảm thấy có điều mờ ám?"

" Đồng trưởng lão , trong tình báo Lương Châu truyền đến, có còn đề cập thế lực khác tham dự trong đó?" Không chờ Hoàng Phủ Chiêm Thiên mở miệng, Triệu Thiên Dĩnh mở miệng nói ra.

" Khởi bẩm bệ hạ, trong tình báo cũng không đề cập... Đúng rồi, thám tử có một cái tin tức,nhưng chỉ là bọn hắn sơ bộ suy đoán, cho nên ta mới không có nói." Tóc bạc trung niên chần chờ một chút,nói

" A, là cái gì tin tức,nhanh kể lại cho ta nghe." Hoàng Phủ Chiêm Thiên mở miệng trước Triệu Thiên Dĩnh nói.

Triệu Thiên Dĩnh sắc mặt trầm xuống,nhưng mà cũng không có làm gì khác.

" Theo thám tử hồi báo, trong Hỏa Bạn Quân có thi triển hóa thú bí thuật của Khổng Tường thế gia,nhưng là hắn chỉ ở xa xha nhìn được, không có dám mười phần chắc chắn." Tóc bạc trung niên nói ra.

Nghe xong chuyện đó, Triệu Thiên Dĩnh cùng Hoàng Phủ Ngọc liếc mắt nhìn lẫn nhau liếc mắt nhìn lẫn nhau, sắc mặt có chút thay đổi.

Nếu là Liễu gia người còn sót lại phản loạn mà nói, thì không có gì đáng để lo, nhưng nếu mà có Khổng Tường thế gia trong đó thì chuyện này rất là nghiêm trọng rồi.

Thực tế là Liễu gia bị diệt nhiều năm như vậy, Khổng Tường , Hách Cập, Long gia Tam đại gia tộc biểu hiện đối với Hoàng triêu Tầng lớp trung tâm cúi đầu xung thần, nhưng sau lưng chưa từng như thế, đều có những việc chống đối

Đối với việc này, Bời vì Hoàng Phủ Ung mất tích mà Hoàng Triều Tầng lớp trung tâm nguyên khí hao tổn, cũng đánh tạm thời mở một con mắt nhắm một con cho qua rồi, chỉ cần Tam đại gia tộc không quá phận, cũng không đi quản.

Nhưng nếu là Tam đại gia tộc cùng người Liễu gia còn sót lại cấu kết, tinh chất của hai việc này đã rất khác biệt rồi.
chương này thì hán việt nhiều một tí (Tại thấy có mấy từ để hán việt nó hay hơn, không biết cách nào thì dễ hiểu hay hay hơn nên làm thử 2 cách vậy:xinloi:
1507 loạn trong giặc ngoài

Trong lúc nhất thời, nghị sự trong đại điện không người nói chuyện, hào khí trở nên có chút trầm trọng.

"Bệ hạ, việc này không chỉ có liên quan đến ta Tầng lớp trung tâm Hoàng Triều uy tín, mà càng ảnh hưởng thật lớn đến thế cục hiện giờ, phải làm như thế nào, kính xin bệ hạ chỉ rõ!" Hoàng Phủ Chiêm Thiên bỗng nhiên đứng lên, nhìn nhìn Triệu Thiên Dĩnh, chấp tay thi lễ một cái.

Hắn tuy nhiên hành lễ, nhưng Triệu Thiên Dĩnh trong nội tâm tinh tường, hắn chỉ là biểu hiện ra làm làm bộ dáng mà thôi, vẻ mặt cũng không có vẻ kính trọng, ngược lại có chút ép hỏi

"Chiếm Thiên trưởng lão, bệ hạ đối với cái này sự tình đều có quyết đoán, việc cực kì quan trọng, sao có thể xử lý vội vàng như thế?" Hoàng Phủ Ngọc Phách cũng đứng lên, nhìn về phía Hoàng Phủ Chiêm Thiên, lạnh giọng nói ra.

"Việc do người định, việc này nhất định phải quyết đoán mà làm, khống chế ảnh hưởng của việc này xuống nhỏ nhất. Nếu là Ngọc Phách trưởng lão không muốn mang binh xuất chinh, lão phu nguyện ý đi đầu." Hoàng Phủ Chiêm Thiên quay đầu nhìn thoáng qua Hoàng Phủ Ngọc Phách, nhàn nhạt nói ra.

"Bệ hạ, ta cho rằng việc này còn cần thận trọng xử lý, trước dò xét rõ ràng, lại quyết định xử lý như thế nào cho thỏa đáng." Hoàng Phủ Ngọc Phách không để ý đến Hoàng Phủ Chiêm Thiên, quay đầu hướng Triệu Thiên Dĩnh nói ra.

"Chiếm Thiên trưởng lão đối với việc của Triều đình mà dốc lòng hết sức, càng khó được, bất quá Ngọc Phách trưởng lão lời ấy cũng có lý." Triệu Thiên Dĩnh nhẹ gật đầu, quay đầu nhìn về phía cái kia ngân phát trung niên, lại nói tiếp:

"Đồng trưởng lão, liền từ ngươi lập tức bắt tay vào làm đem việc này dò xét rõ ràng, có bất kỳ tiến triển lập tức hồi báo."

"Là." Ngân phát trung niên đáp ứng .

"Ngọc Phách trưởng lão, ngươi thân làm Thống soái, việc này hoàn toàn do ngươi toàn quyền phụ trách, ngươi cũng chuẩn bị cho tốt để ngày mai xuất chinh, đợi Đồng trưởng lão tin tức truyền đến, thì sẽ mau chóng thông tri ngươi." Triệu Thiên Dĩnh hơi trầm ngâm, tiếp tục nói.

"Vâng, thuộc hạ lĩnh mệnh." Hoàng Phủ Ngọc Phách nhíu mày, lập tức thở dài, nói ra.

Bên kia, Hoàng Phủ Chiêm Thiên cũng hướng phía Triệu Thiên Dĩnh chắp tay, cũng không nói lời nào, trên mặt một tia không dễ dàng phát giác dị sắc hiện lên.

"Đã chư vị không có ý kiến gì, việc này liền như vậy đi. Chiếm Thiên trưởng lão cùng Đồng trưởng lão lui xuống trước đi a, Ngọc Phách trưởng lão ở lại một chút, cùng ta thương nghị một chút về chi tiết việc tiến quân." Triệu Thiên Dĩnh thấy vậy, nhẹ nhàng khoát tay áo, đôi môi đỏ thắm khẽ mở phân phó.

Hoàng Phủ Chiêm Thiên không nói một lời, cũng không hành lễ, bỗng nhiên quay người, hướng phía đại điện bên ngoài bước đi đi.

Ngân phát trung niên khom người thi lễ một cái, lúc này mới quay người đi ra đại điện.

"Hoàng Phủ Chiêm Thiên hôm nay là càng ngày càng hung hăng càn quấy, hôm nay có không ít trưởng lão dùng hắn cầm đầu, càng ngày càng không đem bệ hạ để ở trong mắt rồi." Chờ hai người kia ly khai đại điện về sau, Hoàng Phủ Ngọc Phách có chút phẫn nộ nói.

"Hôm nay trong tộc chia năm xẻ bảy, nói cho cùng còn là vì ta thực lực không đủ, ta tuy nhiên dựa vào Hư Ma Đỉnh miễn cưỡng tiến cấp tới Thông Huyền cảnh, nhưng là đối với pháp tắc lĩnh ngộ trước sau trì trệ không tiến, không cách nào chấn nhiếp ở trong tộc những trưởng lão này." Triệu Thiên Dĩnh lắc đầu, khẽ thở dài đạo.

"Dĩnh Nhi, ngươi cũng không cần tự trách, Tiên Hoàng đến nay tin tức đều không có, nếu không dùng Hoàng Phủ Chiêm Thiên bọn người há dám như thế lỗ mãng! Đúng rồi, ngày đó ngươi cùng Liễu Minh đi Hàn Châu đã có chuyện gì xảy ra, ma hoàng bệ hạ cuối cùng là ở chỗ nào? Ta ngày đó đem đại quân tới, chỗ đó chỉ có Liễu Hồi Phong thi thể, các ngươi tất cả mọi người biến mất vô tung rồi." Hoàng Phủ Ngọc Phách an ủi vài câu Triệu Thiên Dĩnh, lời nói xoay chuyển lại hỏi.

Triệu Thiên Dĩnh đôi mi thanh tú nhíu chặt, sau một lát thở dài, thần sắc ngưng trọng nói:

"Sư tôn, về việc này, phụ hoàng ban đầu dặn ta không được cùng bất luận kẻ nào đề cập. Chẳng qua hiện nay Tầng lớp trung tâm vương triều loạn trong giặc ngoài không ngừng, sư tôn lại là người mà ta tín nhiệm nhất, ta càng nghĩ, việc này còn phải cùng sư tôn thương nghị cho thỏa đáng, bất quá kính xin sư tôn không được lại nói lại người khác."

"Dĩnh Nhi yên tâm, việc này ta tự nhiên sẽ hiểu." Hoàng Phủ Ngọc Phách sắc mặt nghiêm nghị, một tay vung lên, mở ra một tầng cách âm cấm chế.

"Ngày đó ta cùng Liễu Minh đuổi tới đó về sau, Liễu Hồi Phong đang tại trong hạp cốc chủ trì triệu hoán ma thi nghi thức, thời điểm hai chúng ta muốn rút lui , lại vô ý bị hắn phát hiện. May mà chính tại lúc đó, Tân trưởng lão đột nhiên xuất hiện, cũng vì hai ta giải vây." Triệu Thiên Dĩnh sâu kín nói ra.

Tuy nhiên Liễu Minh bị hiềm nghi là lợi dụng Hoàng Phủ, nhưng hai người lúc ấy tình cảnh không ổn, nếu không có có Hoàng Phủ tân xuất hiện, hai người thật sự khó tránh khỏi Liễu Hồi Phong ma chưởng.

"Tân trưởng lão vậy mà cũng tại nơi đó!" Hoàng Phủ Ngọc Phách trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Đúng vậy, Tân trưởng lão thân là phụ hoàng tâm phúc, đoán chừng là phụ hoàng âm thầm phái hắn trước tiến tới Hàn châu." Triệu Thiên Dĩnh nói đến đây, thở dài.

"Về sau hai người tầm đó bạo phát một hồi đại chiến, Tân trưởng lão cùng Liễu Hồi Phong đánh tới lưỡng bại câu thương, Liễu Minh bỗng nhiên ra tay, đánh lén đánh chết Liễu Hồi Phong." Triệu Thiên Dĩnh tiếp tục nói.

"Thiên Tượng Cảnh đánh chết Thông Huyền cảnh, điều này sao có thể?" Hoàng Phủ Ngọc Phách nghe đến đó, không khỏi động dung đạo.

Liễu Minh tuy nhiên tu vi không kém, thực lực so về cùng giai cao hơn không ít, nhưng dù sao chỉ là chính là một gã Thiên Tượng Cảnh Ma Nhân, Liễu Hồi Phong mặc dù bản thân bị trọng thương, nhưng dù sao cũng là tại Thông Huyền cảnh tu luyện không biết bao nhiêu năm đại năng giả, đối với tại thiên địa pháp tắc chi lực tất nhiên có không ít cảm ngộ, há lại một cái vừa mới đụng chạm đến pháp tắc biên giới Thiên Tượng Cảnh Ma Nhân có thể so đo.

"Kỳ thật. . . Hắn có thể đánh chết Liễu Hồi Phong có lẽ không chỉ là thực lực của mình, sư tôn có chỗ không biết, Liễu Minh bên người đi theo một gã Thông Huyền đại năng, cho nên thực lực mới hội cường đại như thế." Triệu Thiên Dĩnh do dự một chút, nói ra.

Hoàng Phủ Ngọc Phách nghe vậy, trong mắt không khỏi hiện lên một tia nghi hoặc.

"Cái này Thông Huyền đại năng sư tôn cũng nhận thức, hắn là Hoàng Phủ Thiên." Triệu Thiên Dĩnh chậm rãi nói ra.

"Hoàng Phủ Thiên. . . Không nghĩ tới người này vậy mà còn sống!" Hoàng Phủ Ngọc Phách có chút kinh ngạc nói.

"Người nọ cũng không tính còn sống, hắn hôm nay chỉ còn lại có một cái thần hồn cùng nửa cái tàn thân thể mà thôi, hẳn là dùng ký túc phương thức lưu tại Liễu Minh trong cơ thể. Hoàng Phủ Thiên tại đoạt được ma tiên của Liễu Hồi Phong sau khi chết, muốn đem Tân trưởng lão cũng cùng nhau đánh chết, bất quá Tân trưởng lão thi triển một môn phân thân bí thuật, từ nơi ấy chạy thoát đi ra ngoài." Triệu Thiên Dĩnh lắc đầu, lại tiếp tục đem việc Ma Hoàng xuất hiện , cuối cùng cũng bị Ma Thiên phong ấn vào Hư Ma đỉnh, rồi lại bị quang vào trong Ma Uyên.

". . . Đằng sau những sự tình này, đều là phụ hoàng về sau nói cho ta biết, cuối cùng Liễu Minh cùng Hoàng Phủ Thiên đi địa phương nào, ta liền không được biết rồi." Triệu Thiên Dĩnh một hơi đem năm đó sự tình kể rõ một lần.

Hoàng Phủ Ngọc Phách nghe xong những chuyện này, thần tình trên mặt biến ảo, tựa hồ tại tiêu hóa những tin tức này.

"Nguyên lai năm đó tình huống thật không ngờ rối lắm lạ thường, khó trách ta đuổi tới đó về sau, các ngươi tất cả mọi người biến mất vô tung. Bất quá cũng may mắn mà có ta lấy được Liễu Hồi Phong thi thể, mới có thể triệt để tan rã Liễu gia ý chí chiến đấu, vào lúc nội bộ bọn chúng lục đục, một lần hành động đưa bọn chúng tiêu diệt." Hoàng Phủ Ngọc Phách thở dài nói ra.

Triệu Thiên Dĩnh nhẹ gật đầu, sâu kín thở dài.

"Ồ, đợi một chút, có một việc tựa hồ có chút không đúng!" Hoàng Phủ Ngọc Phách sắc mặt chợt biến đổi, mở miệng nói ra.

"Sư tôn nói là?" Triệu Thiên Dĩnh đôi mắt dễ thương nhìn lại, đạo.

"Dựa theo ngươi kể lại, Tân trưởng lão năm đó theo Liễu Minh cùng Hoàng Phủ Thiên trong tay chạy thoát đi ra ngoài, thế nhưng mà về sau hắn không còn có xuất hiện. Hơn nữa không sai biệt lắm cũng là lúc kia, Tân trưởng lão tại trong tộc bổn mạng nguyên đèn cũng dập tắt. Đến nay trong tộc chi nhân đều cho là hắn là chấp hành Ma Hoàng bệ hạ nhiệm vụ bí mật ở nơi nào hy sinh, xem ra sự thật cũng không phải là như thế." Hoàng Phủ Ngọc Phách trầm giọng nói ra.

"Việc này ta cũng hiểu được có chút kỳ quặc, xem ra tình hình ngày đó, hắn và Liễu Hồi Phong tuy nhiên lưỡng bại câu thương, nhưng là thương thế cũng không phải là trí mạng, vậy là không phải do thương thế mà vẫn lạc." Triệu Thiên Dĩnh đôi mi thanh tú cau lại nói.

"Chẳng lẽ ngày đó tiến đến Hàn Châu trừ bọn ngươi ra, còn có người khác, hẳn là Tân trưởng lão thoát đi hạp cốc về sau, là bị những người khác mai phục đánh chết?" Hoàng Phủ Ngọc Phách sắc mặt khẽ động, nói ra.

"Việc này cũng không phải là không có khả năng." Triệu Thiên Dĩnh trên mặt trầm ngâm nói.

"Được rồi, việc này đã sự tình quá nhiều năm, hiện tại lại đi lung tung phỏng đoán cũng không làm nên chuyện gì, Dĩnh Nhi, ngươi nói tiếp a, về sau ngươi là như thế nào theo Ma Uyên trong thoát thân mà ra, cuối cùng là tiên hoàng hôm nay ở nơi nào, chắc hẳn không là đơn thuần bế quan tu luyện đơn giản như vậy a?" Hoàng Phủ Ngọc Phách tiếp tục hỏi.

"Khi đó ta cùng phụ hoàng theo Hư Ma Đỉnh trong thoát khốn mà ra lúc, phát hiện rằng đã ở trong Ma Uyên Bí Cảnh, phụ hoàng bởi vì lúc trước cùng Hoàng Phủ Thiên một hồi đại chiến, bị thương rất nặng, tại là chúng ta vốn là tìm kiếm một chỗ dưỡng thương. Đợi đến lúc thương thế lành, phụ hoàng thử dùng Hư Ma Đỉnh phá vỡ không gian, trở về Vạn Ma đại lục, nhưng cũng không làm được." Triệu Thiên Dĩnh nhíu mày nói ra.

"Dùng Tiên Hoàng năng lực, tăng thêm Hư Ma Đỉnh vậy mà cũng không cách nào làm được? Nhớ khi đó Liễu gia đã sơm mưu đồ phá vỡ Ma Uyên không gian thông đạo, Liễu Hồi Phong người này cáo già, tất nhiên là ở Ma Uyên Bí Cảnh mở ra lần đó động tay động chân." Hoàng Phủ Ngọc Phách lạnh lùng nói ra.

"Cũng là có khả năng này. Phụ hoàng rơi vào đường cùng, vốn định thay phương pháp, nhưng mà vào lúc này, một cái lão tổ ma thi nữa bước Vĩnh Sinh cảnh xuất hiện trong Ma Uyên, mưu toan cướp lấy phụ hoàng Hư Ma Đỉnh, phụ hoàng rơi vào đường cùng, cùng hắn đại chiến một hồi." Triệu Thiên Dĩnh tiếp tục nói.

"Liễu gia lão tổ ma thi? Chẳng lẽ là cái Kim sắc ma thi ở dưới đáy Ma Uyên Tháp?" Hoàng Phủ Ngọc Phách hít một hơi khí lạnh, ngày đó cái kia cụ Kim sắc ma thi thực lực mạnh, đến nay còn trong lòng nàng để lại không nhỏ bóng mờ.

"Đúng là cái kia cụ Cổ Ma thi. Phụ hoàng cùng hắn một hồi đại chiến, cuối cùng dựa vào Hư Ma Đỉnh diệu dụng, dẫn đạo cái kia ma thi công kích, hợp lực đánh xuyên qua Ma Uyên Bí Cảnh cùng Vạn Ma đại lục một cái không gian thông đạo, lúc ấy tình huống nguy cấp, phụ hoàng đem Hư Ma Đỉnh giao phó ta, hơn nữa thi pháp đem ta đưa về Vạn Ma đại lục, mà hắn lại lưu tại Ma Uyên Bí Cảnh bên trong, ngăn cản cái kia cụ Kim sắc ma thi." Triệu Thiên Dĩnh nói ra nơi này, hít sâu thoáng một phát, khống chế được cảm xúc, lúc này mới tiếp tục nói:

"Một khắc trước khi phụ hoàng đưa ta vào không gian thông đạo, dặn dò ta tiếp chưởng Tầng lớp trung tâm vương triều đại thống, cũng dặn dò ta vạn không được đem Ma Uyên trong chuyện đã xảy ra tiết lộ cho bất luận kẻ nào biết rõ, để cho ta hướng ra phía ngoài giới tuyên bố hắn vì tìm hiểu Vĩnh Sinh Cảnh, bế quan tĩnh tu là được."

Một lời điểm, Triệu Thiên Dĩnh vành mắt có chút hồng.

Cũng là tại một khắc này, nàng mới chính thức theo ở sâu trong nội tâm buông bỏ quá khứ, thừa nhận người cha này.
 
Last edited:

Vương Cẩm Phú

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
1508 dốc toàn bộ lực lượng

"Thì ra trong đó còn có nhiều như vậy chuyện không muốn người biết. . . Dĩnh nhi, những năm này một mình ngươi chèo chống hết thảy, thật khó cho ngươi rồi." Hoàng Phủ Ngọc Phách khẽ thở dài, an ủi.

"Về sau trở lại Hoàng thành, may măn có sư tôn toàn lực ủng hộ, mới có thế lực để kế thừa Ma Hoàng vị. . . Nhưng mà xem ra ta cuối cùng là năng lực chưa đủ, những năm này vương triều mặt ngoài nhìn như bình tĩnh, kì thực loạn trong giặc ngoài không ngừng, hôm nay không chỉ có theo Chiêm Thiên Trường Lão cầm đầu một đám trưởng lão đối với ta chống đối kín đáo, Liễu gia dư nghiệt càng là cấu kết Đại gia tộc ngóc đầu trở lại, ta cuối cùng là không xứng với Phụ Hoàng kỳ vọng." Triệu Thiên Dĩnh cười khổ nói.

"Làm sao lại nói vậy, những năm này ngươi làm hết thảy ta luôn đều nhìn ở trong mắt, đã làm được rất tốt rồi. Vương triều thế cục hôm nay không phải một ngày mà bị như vậy, không phải một sớm một chiều có thể cải biến đấy. Ta tin tưởng, với thông minh tài trí của ngươi , chỉ cần sống qua thời kì khó khăn trước mắt , tất nhiên sẽ trở thành nữ hoàng hợp cách ." Hoàng Phủ Ngọc Phách thần sắc trịnh trọng nói.

Triệu Thiên Dĩnh nghe nói chuyện đó, cười thật lâu, xem thần sắc đêm mà ở giữa giống như dễ chịu hơn rất nhiều, nhưng mà hai đầu lông mày vậy mà vẫn còn chút u sầu.

"Dĩnh nhi, theo Tiên Hoàng thực lực, tất nhiên đã tại Bí Cảnh bên trong chém giết đầu kia ma thi. Theo Ma Uyên Bí Cảnh được hoàn cảnh ma khí nồng đậm, nói không chừng giờ phút này đang tại bế quan cố gắng trùng kích Vĩnh Sinh Cảnh rồi." Hoàng Phủ Ngọc Phách nhìn ra Triệu Thiên Dĩnh chỗ lo lắng trong nội tâm, lại mở miệng trấn an nói.

"Ân, tất nhiên là như thế ." Triệu Thiên Dĩnh khẽ gật đầu một cái, nhẹ nói nói.

Vào thời khắc này, đại điện bên ngoài truyền đến một thanh âm.

"Hoàng Phủ Đồng có chuyện quan trọng bẩm báo Ma Hoàng bệ hạ." Thanh âm này, thình lình đúng là vừa mới ly khai không bao lâu Đồng trưởng lão.

Triệu Thiên Dĩnh nghe vậy, vội vàng ngồi trở lại chủ tọa, Hoàng Phủ Ngọc Phách tắc thì đi đến một bên ngồi xuống, vung tay lên, giải trừ chung quanh cấm chế cách âm.

"Vào đi." Triệu Thiên Dĩnh cất giọng nói.

Theo một hồi tiếng bước chân truyền đến, tóc bạc trung niên Hoàng Phủ Đồng bước nhanh đi vào đại điện, thần tình trên mặt có chút khẩn trương.

"Đồng trưởng lão, ngươi vừa mới ly khai lúc này lại bỗng nhiên trở lại, thực là đã điều tra xong Lương Châu phản quân chi tiết?" Hoàng Phủ Ngọc Phách mở miệng hỏi.

"Đúng là như thế, ta vừa mới thu được tin tức xác thật, lần này phản quân thủ lĩnh là Liễu gia gia chủ Liễu Hồi Phong chi tử, Liễu Thừa Long, hơn nữa có chứng cớ cho thấy, Khổng Tường thế gia xác thực tham dự lần này phản loạn. Ngoài ra, nghe nói Cao Hách thế gia lúc này cũng có chút rục rịch, hình như triệu tập không ít gia chủ trong các tiểu gia tộc tham gia tham gia thịnh hội, không biết là có hay không cùng việc này có quan hệ." Hoàng Phủ Đồng sắc mặt có chút khó coi nói.

Triệu Thiên Dĩnh nghe nói chuyện đó, thân thể mềm mại chấn động, sắc mặt cũng tái nhợt vài phần.

Vốn một cái Khổng Tường thế gia đã lại để cho nàng hôm nay có chút sứt đầu mẻ trán, nếu là Cao Hách thế gia giờ phút này lại tham gia vào chuyện này, vốn là định động viên duy trì cục diện cân đối, chắc chắn triệt để sụp đổ.

Hoàng Phủ Ngọc Phách cũng là vẻ mặt ngưng trọng, nhưng mà so về Triệu Thiên Dĩnh, hắn coi như trấn định.

"Phản quân số lượng có bao nhiêu, có tra được không?" Hoàng Phủ Ngọc Phách trầm giọng hỏi.

"Căn cứ tình báo mới truyền đến, phản bội quân số lượng tối thiểu có hơn ba mươi vạn, trong đó Liễu gia tàn quân gần mười vạn người, còn lại, khả năng là được Khổng Tường thế gia chi nhân, giờ phút này đã theo Lương Châu xuất phát, tựa hồ chuẩn bị một lần hành động đánh hạ sát nhau Thanh Châu chi địa!" Đồng trưởng lão rất nhanh nói.

Vào thời khắc này, lại có một hồi tiếng bước chân theo đại điện bên ngoài truyền đến, đúng là Hoàng Phủ Chiêm Thiên, vậy mà không thèm thông báo, trực tiếp sải bước đi vào đại điện.

"Chiêm Thiên Trường Lão, ngươi không thèm thông báo, tự tiện xông vào nghị sự đại điện, hẳn là đem vương triều quy củ đều đã quên sao?" Hoàng Phủ Ngọc Phách trên mặt sắc mặt giận dữ lóe lên, nghiêm nghị quát lớn.

Triệu Thiên Dĩnh giờ phút này thần sắc đã khôi phục bình tĩnh, trong đôi mắt đẹp dịu dàng cũng hiện lên một tia sắc mặt giận dữ, nhưng mà nàng cũng không có mở miệng.

"Tại hạ vừa mới nghe nói phản quân lại muốn bắt đầu đánh Thanh Châu, sự tình khẩn cấp, lúc này mới không có thông truyền, kính xin bệ hạ thứ lỗi." Hoàng Phủ Chiêm Thiên đuôi lông mày nhấc lên, đối với Triệu Thiên Dĩnh khom người thi lễ một cái, nói ra.

"Bây giờ là đặc thù thời kì, liền không truy cứu rồi, nhưng mà yêu cầu Chiêm Thiên Trường Lão làm gương tốt, không cần thiết lại rối loạn quy củ." Triệu Thiên Dĩnh hừ lạnh một tiếng nói.

"Tạ bệ hạ khoan hồng độ lượng." Hoàng Phủ Chiêm Thiên trong mắt có chút giễu cợt, trong miệng nói như thế, thản nhiên đứng thẳng người, tiếp tục nói:

"Bệ hạ, lần này nếu là không cách nào đem phản quân ngăn trở, chiến hỏa ảnh hưởng đến bên trong Hoàng thành , đến lúc đó nhưng là sẽ nghiêm trọng dao động căn cơ triều đình đấy."

"Việc này ảnh hưởng lớn, chúng ta đang tại thương nghị, Chiêm Thiên Trường Lão vừa vặn đã đến, không biết đối với đối phó kế sách có ý kiến gì hay?" Hoàng Phủ Ngọc Phách ánh mắt lóe lên mà hỏi.

Triệu Thiên Dĩnh nghe vậy, sắc mặt cũng là khẽ động, nhìn về phía Hoàng Phủ Chiêm Thiên.

"Thuộc hạ cho rằng, giờ phút này cần phải quyết định thật nhanh, trước ổn định nhân tâm. Đầu tiên phải phái binh ngăn lại phản quân tiếp tục xâm nhập thế công, đồng thời thừa dịp đối phương Lương Châu đang bỏ không mà phái binh đoạt lại." Hoàng Phủ Chiêm Thiên trầm ngâm một lát, nói như thế.

"Chiêm Thiên Trường Lão, hôm nay phản quân thực lực quân đội to lớn, nếu như chia ra hai đường, theo chúng ta hôm nay binh lực, chỉ sợ không cách nào chiếu cố hết được." Hoàng Phủ Ngọc Phách nói như thế.

"Về Ngọc Phách trưởng lão lo lắng sự tình ta đã sớm cân nhắc đã đến. Chúng ta có thể noi theo năm đó, triệu tập đại lục trong tiểu thế gia, tạo thành thế gia liên minh, đồng lòng ngăn địch." Hoàng Phủ Chiêm Thiên không nhanh không chậm nói.

"Chiêm Thiên Trường Lão nói có lý, tựa như này làm a. Ngọc Phách trưởng lão nghe lệnh, ta mệnh ngươi dẫn theo lĩnh trong thành Lục Đại quân đoàn, ngay hôm đó lao tới Thanh Châu, cần phải theo tốc độ nhanh nhất tiêu diệt phản quân. Về phần triệu tập thế gia liên minh sự tình, liền giao do Chiêm Thiên Trường Lão xử lý, cần phải tại năm ngày trong đó hoàn thành chiêu mộ, rồi xuất binh đoạt lại Lương Châu đất đai bị mất." Triệu Thiên Dĩnh trầm ngâm một lát, phân phó nói.

Hoàng Phủ Ngọc Phách nghe nói chuyện đó, sắc mặt cả kinh, tựa hồ muốn nói điều gì, nhưng mà cuối cùng nhất cũng không nói gì, quay người hướng Triệu Thiên Dĩnh chắp tay lời nói: .

"Hoàng Phủ Ngọc Phách lĩnh mệnh."

"Hoàng Phủ Chiêm Thiên xin theo bệ hạ phân phó." Hoàng Phủ Chiêm Thiên trong mắt hiện lên vẻ vui mừng, khom người nói ra.

Mấy người lại thương nghị chỉ chốc lát, Hoàng Phủ Chiêm Thiên cùng Đồng trưởng lão liền riêng phần mình cáo lui, trong đại điện chi lần nữa chỉ còn lại có Triệu Thiên Dĩnh cùng Hoàng Phủ Ngọc Phách hai người.

"Dĩnh nhi, ngươi để cho ta đem đại quân đều phái đi ra rồi, cái kia trong Hoàng thành liền sẽ trống không, nếu là chuyện gì phát sinh, ngươi phải như thế nào đối phó?" Hoàng Phủ Ngọc Phách có chút lo lắng nói.

"Hôm nay thế cục rung chuyển, ta lo lắng sự tình càng kéo dài ra, sẽ để cho vốn là tả hữu lắc lư các đại gia tộc đối với vương triều uy nghiêm càng phát mất đi tín nhiệm, cho nên sư tôn lần này cần phải tốc chiến tốc thắng, mượn trận chiến này cho ta Hoàng Phủ thế gia lần nữa dựng đứng lại uy nghiêm. Nơi này là Tầng lớp trung tâm Hoàng thành, kẻ thù bên ngoài không có khả năng xâm nhập nơi đây, ngoài ra, lúc ấy Phụ Hoàng giao cho ta, có thể cũng không phải là chỉ có hư Ma Đỉnh." Triệu Thiên Dĩnh mỉm cười, lật tay tế ra một cái ngâm đen lệnh bài, trên đó viết một cái chử Yểm.

"Ma Yểm Lệnh! Thì ra là thế, cái kia vi sư an tâm." Hoàng Phủ Ngọc Phách trong mắt sáng ngời, nhẹ gật đầu.

"Ta tại đây sư tôn không cần quá mức quan tâm, ta lo lắng Thanh Châu chiến sự, Khổng Tường thế gia đã công khai cấu kết Liễu gia tàn quân phản loạn, định sẽ không chỉ có trước mắt những lực lượng này, chỉ sợ còn có lưu hậu thủ. Ngoài ra, việc có liên qua tới Cao Hách thế gia, ta cũng sẽ biết tiếp tục phái người giám thị." Triệu Thiên Dĩnh có chút lo lắng nói.

"Dĩnh nhi yên tâm. Đúng rồi, còn có một chuyện ngươi cần lưu ý. Long thị gia tộc tuy là từ trước cùng ta Hoàng Phủ thế gia quan hệ có chút thân cận, nhưng là cũng không khỏi không đề phòng một hai." Hoàng Phủ Ngọc Phách ngữ khí biến đổi, nói ra.

"Sư tôn yên tâm, ta sẽ phái người tỉ mỉ lưu ý đấy." Triệu Thiên Dĩnh nhướng mày, lập tức gật đầu đáp ứng nói.

. . .

Giờ này khắc này, ma Hoàng thành một cung điện âm u.

Mặt vách tường "Khanh khách" vang lên một hồi, đã nứt ra một đạo cửa nhỏ, một bóng người đi đến, đúng là Hoàng Phủ Chiêm Thiên.

Hắn trực tiếp đến giữa ở chỗ sâu trong, chỗ đó có cái bệ đá.

Trong miệng hắn nói lẩm bẩm, phất tay đánh ra một đạo pháp quyết, rơi vào trên bệ đá.

Sau một lát, trên bệ đá sáng lên một hồi hào quang, hợp thành một cái Truyện Tấn(đưa tin) Pháp Trận, một cái màu vàng thân ảnh tại pháp trong trận chậm rãi ngưng kết mà ra.

Màu vàng bóng người xoay người lại, là một cái áo bào màu vàng thanh niên, đúng là Long gia gia chủ Long Ế.

"Sự tình tiến hành thế nào?" Long Ế nhàn nhạt mở miệng hỏi.

"Ha ha, tiểu nha đầu kia chống cự không nổi áp lực, đã mệnh Hoàng Phủ Ngọc Phách dẫn đầu Hoàng Phủ thế gia Lục Đại quân đoàn đi Thanh Châu, hiện tại Tầng lớp trung tâm Hoàng thành phòng hộ lực lượng đã xem như không có ai, đúng là thời cơ tốt để chúng ta mưu cầu đại sự." Hoàng Phủ Chiêm Thiên không khỏi đắc ý cười nói.

"Tốt! Lúc ấy ta sẽ giúp ngươi giúp một tay, nhưng mà sau khi chuyện thành công, ngươi phải thực hiện lời hứa, đem hư Ma Đỉnh ta mượn dùng một chút." Long Ế trầm giọng nói ra.

"Cái này tự nhiên, Long gia chủ yên tâm là được." Hoàng Phủ Chiêm Thiên một thanh đáp ứng nói.

"Đúng rồi, về Hoàng Phủ Ung, ngươi thăm dò được tin tức xác thực sao? Hắn thật sự đã vẫn lạc?" Long Ế hơi trầm ngâm, lại có chút không yên tâm hỏi.

"Việc này Long gia chủ yên tâm, căn cứ ta những năm gần đây này quan sát, về Hoàng Phủ Ung bế quan tìm hiểu Vĩnh Sinh Cảnh tin tức, bất quá là cái kia Triệu Thiên Dĩnh làm ra một màn kịch để ổn đinh nhân tâm mà thôi. Theo lúc ấy xem tin tức được sưu tập, Hoàng Phủ Ung bị nhốt tại Ma Uyên bên trong, có lẽ tám chín phần mười rồi." Hoàng Phủ Chiêm Thiên khẳng định nói.

"Vậy là tốt rồi." Long Ế cười nhạt một tiếng, thân hình lóe lên, hóa thành một hồi kim quang, biến mất vô tung, pháp trận lập loè hai cái, cũng tùy theo biến mất.

Hoàng Phủ Chiêm Thiên đứng tại trong bóng tối, đắc ý cười nhẹ vài tiếng, lập tức thân hình một hồi mơ hồ, liền sáp nhập vào trong hư không.

Một ngày về sau, Tầng lớp trung tâm Hoàng thành theo tây một chỗ cực lớn doanh trại.

Trong trại sanh cờ tung bay, Hoàng Phủ thế gia Lục Đại quân đoàn, gần 50 vạn người đều tụ tập lúc này, cũng phân biệt rõ ràng chia làm sáu cái cực lớn phương trận.

*: ma trận vuông

Lối vào, Triệu Thiên Dĩnh, Hoàng Phủ Ngọc Phách, Hoàng Phủ Chiêm Thiên cùng Thông Huyền Tồn tại đều tụ tập lúc này.

"Ngọc Phách trưởng lão, việc chống đỡ Thanh Châu phản quân liền giao cho ngươi rồi." Triệu Thiên Dĩnh giờ phút này một thân màu tím hoàng bào, thận trọng đem một mặt màu tím lệnh bài giao cho Hoàng Phủ Ngọc Phách, trong miệng nói ra.

"Bệ hạ yên tâm, thuộc hạ tất nhiên sẽ không phụ lòng phó thác của ngài." Hoàng Phủ Ngọc Phách tiếp nhận lệnh bài, trịnh trọng nói ra.

Hoàng Phủ Ngọc Phách lập tức thả người nhảy lên bay đến Lục Đại quân đoàn phía trước một chiếc cực lớn Nhật Nguyệt chiến hạm phía trên, vung tay lên tuyên bố:

"Xuất phát!"

Vừa dứt lời, Lục Đại quân đoàn như là sáu đầu Trường Long cực lớn, nhao nhao bay lên trời, vạch phá bầu trời hướng phía Thanh Châu phương hướng kích xạ mà đi.

Trong lúc nhất thời, mấy chục vạn người gần như che khuất bầu trời, khí thế hợp lại thành một.

Triệu Thiên Dĩnh nhìn xem Lục Đại quân đoàn đi xa thân ảnh, trên mặt lộ ra một tia phức tạp, lập tức liền biến mất
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top