[Thơ] Những vần thơ con cóc, lăn lốc, bốc mùi, ngậm ngùi, sùi bọt mép - SPRITEAR

linh92

Phàm Nhân
Ngọc
2,08
Tu vi
0,00
Nhớ
Nắng chiều oi ả lướt ngang​
Nhưng sao cứ thấy xốn xang trong lòng​
Mặt trời muốn lặn đằng đông​
Hay rằng ta nghĩ bóng hồng trong mây


Mãi yêu
Người ơi tình đã phân ly​
Nhưng cứ ngỡ như kẻ si nằm mộng​
Mãi một hình bóng ngóng trông​
Xuân qua hạ đến thu đông vẫn chờ​
Nàng ơi có phải ta khờ​
Thắc mắc hỏi nhỏ em giờ ra sao​
Bắc thang lên hỏi trời cao​
Sao ta cứ mãi lao đao chuyện tình​



Tâm
Ta cất bước cõi hư vô​
Phía trước chỉ có biển khô nắng hạn​
Tâm cùng cây viết làm bạn​
Cất lên câu chữ xá chi vạn người !​


Yêu
Yêu là một chút si mê​
Đôi ta cất tiếng hẹn thề thủy chung​
Dù ai có xa muôn trùng​
Một lòng vẫn hướng trùng phùng người thương


Dáng ai
Nàng kia lẻ bóng một mình​
Soi mặt nước ngắm hình người thương​
Gió ơi xin hãy chỉ đường​
Dù cho xa cách muôn phương nàng tìm.​


Đau

Khung trời dạo bước tìm thảnh thơi

Xa thấy cánh chim nơi cuối trời

Dừng chân đứng lại lòng ai oán

Yêu nhau sao mỗi đứa một nơi​


Tìm
Người đi quên một lời về

Người đi xa mãi câu thề còn đâu
Ngoài kia trời đổ mưa ngâu

Cô đơn lặng lẽ âu sầu vấn vương
Mây mờ giăng lối phủ sương

Lòng mù mịt hỏi người phương nao
Tình ta thật hết rồi sao

Cánh chim phiêu lãng trời cao một mình.



Nhớ

Thu qua để lại lá vàng
Xuân đi Hạ đến nắng vàng trước sân
Đàn cá vui đùa dưới chân
Sao nàng vẫn cứ tủi thân một mình
Ngoài kia ăn uống linh đình
Trong này thương nhớ lặng thịnh nỗi sầu
Người đi đi đã thật lâu
Bỏ lại một mối âu sầu vấn vương



Song hành


Bóng nàng, hình ấy dáng thiết tha
Duyên tình, dẫn lối bước ngang qua
Nàng ơi, xin hãy dừng chân lại
Cùng ta, song hành chặng đường xa



Uống rượu


Bên cầu chỉ có ta ngươi
Nâng ly cạn chén vui cười hôm nay
Nắng kia sao nỡ đổi thay
Ta và huynh đệ cạn say chẳng màng


Trông

Vén rèm cửa nhìn trời cao
Cô đơn lặng lẽ hỏi sao một mình
Chàng ơi chàng nỡ vô tình
Bỏ tình em lại điêu linh tháng ngày
Chàng ơi chàng hỡi có hay
Tâm em tro lạnh đắng cay cõi lòng
Ngày ngày tháng tháng chờ mong
Xua mây cùng gió ngóng trông chàng về


Buồn


Một chiều xứ Huế mùa mưa
Cafe đắng người xưa đâu rồi
Cô đơn lặng lẽ mình tôi
Tình ơi xa mãi cho thôi đợi chờ


Nhớ nhà


Đà Nẵng dạo này mưa nhiều quá
Ở Huế không biết có mưa qua
Thân ở trong này lòng ngoài đó
Thương lắm Miền Trung chỗ quê choa!


Một mình

Người say sao ta chẳng thấy say
Cứ đôi ba chén cứ hết ngày
Ồn ào vẫn thấy tâm chết lặng
Lòng cay lòng đắng có ai hay

Buồn thay gặm nhắm chút cô đơn
Người đi mang theo nỗi giận hờn
Ôi chao một mình sao tê tái
Rượu làm bằng hữu chẳng cần hơn



 
Last edited:

Xiaobaobei

Phàm Nhân
Ngọc
153,49
Tu vi
0,00
VONG XUYÊN

Người đã đi rồi, người biết đâu

Ngày đêm em ngóng, mắt em sầu

Con sông vẫn thế, xanh màu biếc

Mà mảnh tình em người cho đâu


Ngày gặp nhau thuở thiếu thời

Lúc còn nguyên vẹn vẻ trinh phôi

Ngày em vẫn nguyên màu thiếu nữ

Chửa biết yêu đâu, chửa biết sầu


Em yêu đôi mắt người cười

Em yêu giọng nói người vui

Yêu vị ngọt thắm đôi môi

Yêu đôi hồ điệp người thời trao em


Em chẳng biết nữa, người ơi

Lời chẳng thấu hết tâm si

Nhưng người bỏ mặc, ra đi chẳng màng

Lòng người chỉ chứa giang san

Em đan nước mắt mà theo gót người


Ơi người, ơi hỡi người ơi

Một kiếp thôi! Một kiếp người

Sông thôi cũng hóa dòng lệ nhỉ

Để nỗi Vong Xuyên mãi ngậm ngùi.
 
Last edited:

inocker

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
Lòng mẹ

Con thử lấy trời

Đem đong tình mẹ.

Mẹ rằng: “nhỏ lắm,

Tình mẹ nhỏ thôi.

Chỉ bằng chiếc nôi

Đưa con giấc ngủ,

Chỉ là thức đủ

Đêm trắng năm canh.”



Những thứ mẹ dành

Cho con mộc mạc.

Như chiếc lục lạc

Đeo ở cổ chân,

Như bữa cơm phần

Dưa, cà, mắm, muối.

Chỉ là mỗi tối

Đập muỗi cho con.



Con hãy còn non

Cần vòng tay mẹ.

Những lời ru khẽ,

Những tiếng à ơi.

Mẹ mớm từng lời

Dạy con tập nói.

Bước đi chới với

Đã có mẹ nâng.



Con lớn lên dần

Như bao đứa trẻ,

Mẹ con còn khỏe

Con chẳng lo âu,

Mưa nắng giãi dầu

Mẹ con gánh hết.



Cuối năm đến tết,

Mẹ gắng kiếm thêm

Được một chút tiền

Mua con đồ mới.

Miếng cơm ăn vội

Mẹ phải đi làm…



Ngày tháng sang trang,

Con giờ trai trẻ.

Nhưng sao đầu mẹ

Bạc trắng thế kia,

Mỗi bước lề mề,

Lưng còn rũ xuống.



“Mẹ ơi con muốn

Trở lại ngày xưa,

Đội nắng đội mưa

Con che cho mẹ.

Áo quần mới mẻ

Con chẳng cần đâu.

Cần mẹ sống lâu

Bên con mãi mãi.” T__T



“Thằng này nói dại

Mẹ đã chết đâu,

Lớn tuổi bạc đầu

Lẽ thường con ạ.

Gắng thêm mấy Hạ

Cưới vợ cho con

Kiếm đứa cháu bồng

Mẹ đi mới thỏa!”



Miệng con đắng quá

Mẹ hỡi mẹ ơi

Sao lòng mẹ lớn

Hơn cả bầu trời!?



Mẹ nở nụ cười:

“Bầu trời rộng lắm,

Lòng mẹ nhỏ nhắn

Chỉ bằng con thôi!”
 

Gacon3492

Phàm Nhân
Ngọc
3,47
Tu vi
0,00
Lòng mẹ

Con thử lấy trời

Đem đong tình mẹ.

Mẹ rằng: “nhỏ lắm,

Tình mẹ nhỏ thôi.

Chỉ bằng chiếc nôi

Đưa con giấc ngủ,

Chỉ là thức đủ

Đêm trắng năm canh.”



Những thứ mẹ dành

Cho con mộc mạc.

Như chiếc lục lạc

Đeo ở cổ chân,

Như bữa cơm phần

Dưa, cà, mắm, muối.

Chỉ là mỗi tối

Đập muỗi cho con.



Con hãy còn non

Cần vòng tay mẹ.

Những lời ru khẽ,

Những tiếng à ơi.

Mẹ mớm từng lời

Dạy con tập nói.

Bước đi chới với

Đã có mẹ nâng.



Con lớn lên dần

Như bao đứa trẻ,

Mẹ con còn khỏe

Con chẳng lo âu,

Mưa nắng giãi dầu

Mẹ con gánh hết.



Cuối năm đến tết,

Mẹ gắng kiếm thêm

Được một chút tiền

Mua con đồ mới.

Miếng cơm ăn vội

Mẹ phải đi làm…



Ngày tháng sang trang,

Con giờ trai trẻ.

Nhưng sao đầu mẹ

Bạc trắng thế kia,

Mỗi bước lề mề,

Lưng còn rũ xuống.



“Mẹ ơi con muốn

Trở lại ngày xưa,

Đội nắng đội mưa

Con che cho mẹ.

Áo quần mới mẻ

Con chẳng cần đâu.

Cần mẹ sống lâu

Bên con mãi mãi.” T__T



“Thằng này nói dại

Mẹ đã chết đâu,

Lớn tuổi bạc đầu

Lẽ thường con ạ.

Gắng thêm mấy Hạ

Cưới vợ cho con

Kiếm đứa cháu bồng

Mẹ đi mới thỏa!”



Miệng con đắng quá

Mẹ hỡi mẹ ơi

Sao lòng mẹ lớn

Hơn cả bầu trời!?



Mẹ nở nụ cười:

“Bầu trời rộng lắm,

Lòng mẹ nhỏ nhắn

Chỉ bằng con thôi!”
Hay quá !! Cảm xúc quá :008::008::008:
 

inocker

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
Cô Bé Bán Diêm

---Inocker---

Giáng Sinh tuyết lạnh vẫn rơi
Xế chiều tắt nắng, tối trời lạnh thêm
Một em bé vẫn bán diêm
Đầu trần chân đất bước trên đường dài
Tuyết đầy tóc xõa ngang vai
“Thân con tội lắm, diêm ai mua dùm!”
Lúc này đèn đã sáng bừng
Và mùi ngỗng nướng thơm lừng tỏa ra
Đường về nhà chẳng quá xa
Giao thừa cũng muốn sum gia họp đình
Cớ sao em vẫn một mình
Giữa bầy người cạn hết tình thế kia
Hay em cũng chẳng muốn về
Vì nhà cũng có cái gì hơn đâu
Nhà em đen tối một màu
Thức ăn chẳng có, đèn dầu cũng không.

Nghĩ thêm càng thấy chạnh lòng
Dừng chân dưới ánh đèn hồng náu thân
Bàn tay nắm lấy bàn chân
Góc tường đâu thể che thân ấm người
Từng cơn gió rít liên hồi
Đường nay vắng bóng, em ngồi co ro
Thương sao thân thể gầy gò
Giáng Sinh mà chẳng ai lo thân này
Lâu dần lạnh cứng bàn tay
Đánh liều quẹt thử diêm này xem sao
Bao diêm giá cũng một hào
Nhưng mà em có cách nào hơn đâu!
***
Đốt ngay một chiếc diêm đầu
Phừng lên ngọn lửa có màu xanh lam
Rồi sau ngả một màu vàng
Em như ngồi trước lò than đỏ hồng
Với đôi chân trụ bằng đồng
Với bao hơi ấm bềnh bồng tỏa ra
Sắc hồng trở lại làn da
Hai chân toan duỗi thẳng ra, bỗng thì
Lò than bỗng biến mất đi
Diêm thời tắt hẳn, tay thì lạnh ngay
***
Đốt thêm một chiếc thứ hai
Em như quên hết ngày dài lạnh căm
Một bàn đầy những thức ăn
Đặt trên một tấm vải màn trắng tinh
Rồi em bỗng chợt giật mình
Khi con ngỗng nướng chình ình tiến lên
Trên lưng cắm sẵn dĩa, xiên
Em chưa thưởng thức… thì diêm tắt rồi
***
Dặn lòng một chiếc nữa thôi
Diêm ba bật sáng, em rồi lại mơ
Cây thông lấp lánh đèn mờ
Treo đầy quà nhỏ đang chờ mở ra
Trên tay đang giữ hộp quà
Còn chưa kịp mở… vỡ òa tiêu tan
Diêm kia cháy hết sẽ tàn
Tắt luôn mộng nhỏ mơ màng yêu thương.
***
Một que nữa quẹt lên tường
Ánh vàng le lói bên đường vắng tanh
Khoan thai, nhân hậu, hiền lành
Tiếng “bà” em gọi thất thanh tức thì
“Xin bà đem cháu cùng đi
Kẻo khi diêm tắt, cháu thì cô đơn
Bao năm ôm gánh tủi hờn
Bà đem cháu đến thiên đường được không?”
Diêm kia còn chút than hồng
Diêm làm sao hiểu nỗi lòng của em
Rút vài que nữa đốt thêm
Que rồi que nữa, bóng đêm đẩy lùi.
***
Hôm sau trời đã sáng rồi
Mọi người đều nở nụ cười đầu năm
Co ro em bé đang nằm
Toàn thân đã cứng, nhưng hằn trên môi
Tươi sao vẫn một nụ cười
Giữa bao diêm dở, như người đang mơ!
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top